De Han Dan Luc Hoa Ra Toi Moi La Moi Tinh Dau Cua Anh De
"Oa! Có hamburger thật này." Ngu Thư Hân đứng ở trước bàn ăn, nhìn vào thực đơn, có chút khó khăn khi đưa ra quyết định. Bên cạnh bàn ăn có một người phục vụ, phía sau anh ta là một bức tường pha lê, có thể thấy được các đầu bếp đang bận rộn ở bên trong. Bàn chọn món là một quầy thủy tinh, qua lớp thủy tinh có thể thấy các loại bánh kem tinh xảo phía dưới. Ngu Thư Hân mắc chứng khó lựa chọn, có nhiều đồ ăn như vậy, cô rất hoảng hốt. Người phục vụ là một nam thanh niên dáng dấp nho nhã, đại khái là anh ta đã quen với chuyện này nên ôn hòa đề nghị: "Hamburger chỗ chúng tôi làm từ thịt thủ công, hương vị rất độc đáo, quý khách có thể nếm thử." Ngu Thư Hân tươi cười lộ ra hàm răng trắng nói: "Vậy món chính ở đây là gì?" "Quý khách thấy mì Ý thế nào? Đầu bếp cơm Tây của chúng tôi đã được công nhận quốc tế đấy ạ." Người phục vụ rất kiên nhẫn giới thiệu. Ngu Thư Hân rối rắm liếc qua liếc lại trên thực đơn, cuối cùng lên tiếng: "Cho tôi một phần hamburger!" Nhân viên phục vụ nở nụ cười xán lạn, không vì cô làm lãng phí thời gian mà tỏ vẻ không hài lòng với cô. Trái lại, anh ta còn khom lưng cảm ơn, sau đó đưa cho cô một tấm thẻ nói: "Quý khách có thể trở về chỗ ngồi đợi, một lát nữa chúng tôi sẽ mang qua đó cho quý khách. Phần ăn không kèm theo đồ uống nên quý khách có thể đến khu tự chọn đồ uống để lấy, sau khi ăn xong thì ở đây còn có các loại bánh ngọt."Ngu Thư Hân gật đầu, cầm lấy tấm thẻ thực đơn, trên đó viết số 7. Trong lòng cô liền có chút đắc ý, đây là con số may mắn của cô, xem ra vận may của cô sắp tới rồi. Kết quả vừa quay đi đã đụng phải người, đâm phải người đang đứng phía sau, khi ngã ngửa về phía sau, Ngu Thư Hân lập tức nghĩ đến một câu: Cái đờ mờ con số may mắn. Người bị va phải nhanh chóng kéo cô lại, Ngu Thư Hân không bị ngã nên lại nghĩ: Không hổ danh là con số may mắn. Cánh tay đó dùng lực đỡ sau eo cô, sau đó ôm sát eo cô để cô đứng vững lại. Mọi việc chỉ xảy ra trong nháy mắt, Ngu Thư Hân còn chưa kịp phản ứng lại. "Xin lỗi."Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, mang theo ma lực hấp dẫn. Giọng nói này Ngu Thư Hân đã nghe không dưới một nghìn lần, cô vừa nghe đã nhận ra ngay, là Vương Hạc Đệ! Ngẩng đầu lên nhìn thì quả nhiên là anh, người này đẹp trai hơn trong ảnh, còn đẹp trai hơn cả nam diễn viên ở kiếp trước! Sau khi Ngu Thư Hân biết Vương Hạc Đệ của thế giới này là ai thì cũng lý giải được vì sao kiếp trước các fans trên diễn đàn lại bất mãn với nam minh tinh kia như vậy. Là một fans của bộ phim đó, Ngu Thư Hân đã bất bình thay nam diễn viên đó rất lâu, rõ ràng rất đẹp trai mà. Có lẽ cuốn tiểu thuyết này đã khắc họa nhân vật nam chính quá hoàn mỹ nên trong lòng mỗi người đều có Vương Hạc Đệ cho riêng mình. Bây giờ tận mắt thấy người thật rồi cô mới hiểu được. Có một vài người, quả thực là rất hoàn mỹ. Thấy Ngu Thư Hân không có phản ứng, Vương Hạc Đệ nhanh chóng buông tay ra, sau đó tùy ý hỏi một câu: "Cô không sao chứ?" Ngu Thư Hân cười với anh, bởi vì đang đeo khẩu trang nên chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hình trăng non của cô cong lên khi cười, làm người khác cảm thấy dễ chịu. "Tôi không sao, cảm ơn anh." Giọng nói mềm mại của Ngu Thư Hân mang theo tia cảm kích. Vương Hạc Đệ nhẹ nhàng ừ một tiếng, vòng qua người cô đi chọn thức ăn. Ngu Thư Hân ngây ngốc, chỉ như vậy thôi sao? Có phải anh ấy ghét mình không? Thân là một con người theo chủ nghĩa lạc quan, chuyện không vui này lập tức bị cô ném ra sau đầu. Lúc này con chuột chũi trong lòng Ngu Thư Hân chỉ lo hét lên: A a a a a, vừa rồi anh ấy đã ôm mình. Nhụy Nhụy, em xin lỗi chị!!! Thấy Vương Hạc Đệ quả nhiên không để ý tới cô nữa, cô quay về chỗ ngồi gửi tin nhắn cho điền Nguyệt Nguyệt: "Chị cảm thấy hình như ảnh đế ghét chị, quả nhiên anh ấy đã nhìn thấy scandal của chị rồi." Điền Nguyệt Nguyệt gửi cho cô bức ảnh hamburger đã ăn được một nửa, Ngu Thư Hân gửi cho cô bé một icon hình dao phay. Vì để an ủi sự thật mình đã bị ảnh đế ghét, Ngu Thư Hân đăng nhập vào hội Ngữ Trọng Tâm Trường, các chị em bên trong đang gửi các hình ảnh chụp chung của Vương Hạc Đệ và Tân Văn Nhụy, màn hình hồng phấn ngọt ngào bay bay rốt cuộc đã chữa khỏi linh hồn tổn thương của cô.... Đi theo Vương ca tới sân bay. Hội trưởng nhanh chóng đăng tin mới lên trạng thái, phía dưới là chín tấm hình chụp Vương Hạc Đệ ở sân bay, có bức ảnh anh xuống xe, đi bộ, đi vào khu phòng Vip, mỗi bức ảnh đều đẹp đến mức làm người ta muốn chảy máu mũi. Hormone tràn đầy luôn! "Hả?" Ngu Thư Hân đột nhiên sửng sốt, bức ảnh vào phòng Vip chẳng phải chính là căn phòng này hay sao! Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương ảnh đế đã cầm lấy thẻ thực đơn đi tới. Ngu Thư Hân càng cảm thấy kỳ lạ hơn, cùng một bộ quần áo, chứng tỏ là ảnh được chụp trong ngày hôm nay. Nhưng mà Vương ca không phải đang ở chỗ cô sao? Tại sao lại có những bức ảnh chụp anh đang ở những phòng Vip khác? Cô càng nghĩ càng khó hiểu, còn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một lon Coca. Ngu Thư Hân: "A?" Nhìn cốc Coca trước mặt, tay cầm coca có xương khớp rõ ràng, trông vô cùng đẹp mắt. Ngu Thư Hân lại ngẩng đầu lên nhìn Vương Hạc Đệ, trên mặt cô lộ ra vẻ mê mang. "Cần không?" Vương Hạc Đệ đứng bên cạnh cô, cất giọng tùy ý. Lúc này Vương Hạc Đệ dường như mới phát hiện ra hành vi của mình không thỏa đáng, anh che giấu ho khù khụ hai tiếng, sau đó nói: "Vừa rồi tôi thấy cô chọn hamburger." Ngu Thư Hân khẩn trương đứng dậy, cô siết lấy góc áo của mình nói: "Vâng, tôi gọi hamburger." Vương Hạc Đệ liền mỉm cười: "Chỗ này không kèm theo đồ uống, muốn uống thì phải tự lấy." Ngu Thư Hân cúi đầu, không trông thấy nụ cười của Vương Hạc Đệ, cô bừng tỉnh hiểu ra: "Là như vậy sao! Cảm ơn anh!" Vương Hạc Đệ: "Không có gì." Nói xong, Vương Hạc Đệ đặt lon coca trong tay lên bàn, sau đó quay người về chỗ ngồi của mình. Ngu Thư Hân cũng mông lung ngồi xuống, Vương ảnh đế thật sự quá dịu dàng! Anh ấy giúp mình lấy coca, đúng là người tốt. A? Nhưng mà... trong phim dường như anh không giống kiểu người nhiệt tình như vậy. Mình biết rồi, vì vừa rồi mình đụng phải Vương ca nên anh ấy mới áy náy mang cái này đến cho mình. Rốt cuộc, trong hội Ngữ Trọng Tâm Trường, Vương ca chỉ dịu dàng với một mình Nhụy Nhụy, cô bất quá cũng chỉ là con kiến đi ngang qua tình cảm của họ, được xuất hiện là tốt lắm rồi. Hamburger rất nhanh đã được mang đến đây, đầu bếp làm hamburger quả thật làm rất ngon miệng, thịt nhiều hơn ở bên ngoài, phô mai cũng nhiều hơn bên ngoài, ngay cả rau cũng rất xanh, cà chua có rất nhiều nước. Ngu Thư Hân yếu ớt mà nghĩ: Lượng calo chắc hẳn... cũng nhiều lắm ha? Tiếp viên hàng không đi làm thủ tục đăng ký vận chuyển đã trở lại, cô ấy đưa giấy chứng nhận cho Ngu Thư Hân, sau đó nói: "Một lát trước khi lên máy bay, chúng tôi sẽ có nhân viên tới thông báo." Ngu Thư Hân gật đầu, tiếp viên hàng không liền miễn cưỡng cười, sau đó rời đi. Ngu Thư Hân thở dài, nghĩ thầm chắc chắn cô ấy đã biết mình là Ngu Thư Hân rồi. Mình thật đáng thương mà, mọi người đều bảo mình cút ra khỏi giới giải trí nhưng mình còn phải kiếm cơm nữa! Thở dài, cô tháo khẩu trang ra cắn một miếng hamburger thật to, sau đó hạnh phúc híp mắt lại. Mỹ thực chính là tất cả, Ngu Thư Hân lạc quan nhanh chóng ném mọi phiền não ra sau đầu. Vương Hạc Đệ ngẩng đầu lên là có thể trông thấy cô đang thỏa mãn tươi cười, thấy cô nhai giống như con sóc, anh cúi đầu lộ ra một nụ cười nhỏ không dễ phát hiện. Hamburger của anh cũng nhanh chóng được đưa đến, trên bàn có lon Coca giống y hệt của cô. Vương Hạc Đệ cầm lấy hamburger cắn một miếng, rõ ràng trước kia cũng từng ăn rồi, nhưng hôm nay lại ngoài ý muốn cảm thấy ngon hơn. Phảng phất như... có chút ngọt. Ngu Thư Hân mới ăn được một nửa thì thấy người đại diện của Vương Hạc Đệ, Lại Bác Vũ bước vào. Lúc Lại Bác Vũ đi ngang qua Ngu Thư Hân dường như rất kinh ngạc, thế nhưng dừng chân lại nhìn cô một lát. Được rồi! Xem ra mình không chỉ đen ở vòng ngoài mà còn đen luôn cả vòng trong rồi. Ngay cả người đại diện của ảnh đế cũng nhận ra cô, thật vinh hạnh quá. Ngu Thư Hân chỉ có thể xấu hổ mà cười cười với anh ta, Lại Bác Vũ gật đầu với cô, sau đó đi đến chỗ Vương Hạc Đệ. Ngu Thư Hân nhẹ nhàng thở ra, cũng không biết người đại diện này có thể bảo Vương ảnh đế ít tiếp xúc với mình đi hay không. Chắc chắn là có rồi! Nếu là Miêu Sầm thì khẳng định chị ấy sẽ làm vậy. Đang lúc suy nghĩ lung tung, cô nghe được tiếng Lại Bác Vũ kéo ghế, tiếp theo chính là giọng nói oán giận của anh ta: "Cậu chỉ gọi cho cậu thôi đó hả? Còn của tôi đâu? Sau đó Ngu Thư Hân nghe được ảnh đế lạnh lùng nói một câu: "Tay anh bị gãy rồi sao?"Ể? Trong nháy mắt, Ngu Thư Hân cảm thấy Vương ảnh đế lúc này mới là Vương ảnh đế mà cô biết, tay... gãy sao? Cô yếu ớt cúi xuống nhìn về đôi tay "bị gãy" của mình. Ngu Thư Hân: "Mình có tội." Sao cô dám để ảnh đế lấy coca cho mình được chứ? Lại Bác Vũ càng tức giận hơn: "Đây là chuyện gãy tay sao? Cậu thuận tay chọn món, sẽ có người đưa tới chỗ tôi mà!" Giọng nói của Vương ảnh đế vẫn lạnh lùng như cũ: "Dựa vào đâu?" Ngu Thư Hân: Ối? Cô trầm mặc cúi đầu nhìn coca trên bàn, cảm giác mình là tội đồ trong lòng càng thêm sâu trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com