De Anh Dan Em Ra Khoi Bong Toi Tam Dung
Chương 2: Gặp mặtTan học, nó đạp xe về nhà trong tâm trạng không mấy tốt đẹp. Vừa về đến nhà, nó thấy ngay bà nội nó đang đứng trước cửa. Bà xách một cặp lồng lớn, cười hiền:- Lam đi học về rồi à? Bà đợi cháu mãi.Lam thoáng chút ngạc nhiên. Nhà bà ở cách nhà nó không xa lắm, chỉ cần đi vòng qua hai, ba con đường là đến. Bà có việc gì chỉ cần gọi điện để nó sang nhà bà là được rồi, đâu cần mất công đến nhà. Nhà lại không có ai nữa. Không biết bà đợi bao lâu rồi? Lam vội mở cửa mời bà vào nhà. Bà bước vào phòng, ngồi xuống ghế. Nó liền chạy đi pha nước cho bà nó uống. Chắc bà mệt rồi. Bà nó đã hơn 70 tuổi nhưng vẫn còn khỏe lắm. Sau khi mà bố nó và mẹ nó kết hôn một thời gian thì Lam vẫn còn ở với bà vì bố mẹ nó không có đủ điều kiện nuôi nấng. Sau đó một hay hai năm gì đó thì bố mẹ nó tự mua được một căn nhà nhỏ rồi đón nó về ở riêng, để bà ở với bác hai ở nhà cũ. Suốt những năm có Lam ở cùng, bà cũng bớt cô đơn hơn. Thế nhưng, trong cái cuộc sống này, thêm một người là thêm một miệng ăn. Bố mẹ nó không gửi tiền về nhà, nhà bác hai cũng chẳng giàu có là bao, ăn uống không sao nhưng còn tiền gửi nhà trẻ, tiền mua quần áo, giày dép,… Bà già rồi nhưng vẫn ngày ngày ra chợ bán rau để thêm ít tiền trang trải cuộc sống. Mỗi lần thấy đôi tay chai sạn, nước da đồi mồi đã đen sạm vì sương gió của bà hiện về trước mắt, nó lại thấy thương bà biết bao nhiêu. Khó khăn là vậy nhưng bà chưa bao giờ than thở một lời. Khi nó đi học, mỗi lần chạy về nhà khoe những bức tranh vẽ ngây ngây ngô ngô, những nét bút viết non dại mà được cô giáo khen, cuối tuần được phiếu bé ngoan là bà lại cười. Nụ cười của bà móm mém, không đẹp như nụ cười của những cô gái mười tám đôi mươi nhưng luôn bình yên và dịu nhẹ. - Bà, sao bà lên sang nhà cháu mà không báo một tiếng? Cháu không ở nhà, bà xem, bà phải đợi rồi. Ngoài trời lại lạnh như vậy, lỡ ốm rồi làm sao? – Nó đưa cốc nước ấm đến trước mặt bà mời bà uống.- Không sao. Thế phiền phức lắm. Bà tự đi được rồi. – Bà đón lấy cốc nước, cười. Rồi, bà đẩy chiếc cặp lồng về phía nó, bảo – Bà mới nấu ít chè trôi nước, sợ để lâu nguội mất. Nào nào, nhân lúc còn nóng, nhanh lấy thìa rồi ăn đi.Bà luôn thế, lúc nào cũng sợ mình là thứ phiền phức hay là gánh nặng của con cháu. Bà luôn cố tự làm mọi việc. Lam nhìn cặp lồng chè vẫn còn bốc hơi, tự nhiên thấy lòng thật ấm áp. Nó cười nghịch ngợm, sà lại ôm bà nó:- Bà ơi, cháu yêu bà nhất luôn!…………Mấy ngày sau, vào một buổi tối nọ, Lam vừa học bài xong. Nó ra phòng khách thì thấy mẹ nó đang ngồi trên ghế, đếm đếm chỗ tiền lẻ, bên cạnh là hóa đơn điện nước tháng này rồi lại thở dài.Đột nhiên, điện thoại bàn reo vang. Mẹ nó đứng vội dậy nghe điện. Nó bước vào, thấy nét mặt mẹ nó tái lại. Dự cảm có chuyện không hay, nó thấy mẹ nó gật đầu vài cái, “vâng vâng” vài tiếng thì cúp máy. Bà vớ nhanh áo khoác vắt trên ghế, chạy ra cửa nhà, đi dép, mặt mày hoảng hốt. Khi Lam hỏi, nó chỉ nhận được câu trả lời khiến nó bàng hoàng: “Bệnh của bà trở nặng rồi!”Nó và mẹ đến bệnh viện cũng là lúc bà vừa ra đi. Tuổi già, sức khỏe bà cũng ngày một yếu đi. Dạo gần đây, bác hai bảo bà ho nhiều hơn nhưng bà giấu, không nói cho mọi người trong nhà. Bác bảo bà đi khám, bà gạt đi, bảo rằng đi làm gì, tốn tiền, để tiền đó cho cháu bà ăn học. Bà bảo bà già rồi, sống chết có số, cũng chẳng thể sống mãi được, tình trạng sức khỏe của bà, bà là người hiểu rõ nhất, bác sĩ cũng không rõ bằng bà đâu. Rồi bà lại cười, cười móm mém, hiền từ, vẫn ấm nồng như ngọn lửa trong đêm đông.Trên giường bệnh, bà nhắm mắt như thể đang ngủ. Phải, bà ngủ rồi, một giấc ngủ mãi mãi chẳng bao giờ thức dậy nữa. Nó đến bên giường bà nằm, ngồi xuống, bàn tay run run nắm lấy tay bà, bàn tay vẫn còn chút hơi ấm, nhăn nheo, chai sạn. Không còn thấy nụ cười ngày nào nữa, không còn món chè trôi nước ngọt ngào, không còn lời ru tha thiết mỗi đêm… Đều không còn nữa…Mọi người trong phòng bắt đầu khóc.Nhưng Lam không khóc.Nó không khóc. Không nói. Lặng câm và vô hồn như một con rối gỗ…….Đám tang bà nó diễn ra trong sự đau đớn tiếc thương khôn nguôi của cả họ và bà con xóm làng. Điều đó là tất yếu. Vì…. Bà nó là một người tốt. Bố mẹ nó đứng bên quan tài của bà. Bố nó chống gậy, mặt cúi gằm. Mẹ nó mặc bộ đồ trắng, đứng trước di ảnh bà mà gào khóc vật vã. Cứ như thể mẹ đang đánh mất đi thứ quý giá nhất đời mẹ vậy. Xung quanh, người người đứng bên vỗ vai an ủi mẹ phải bình tĩnh.- Nào, đừng khóc nữa. Không sao đầu. – Bác Hồng ngồi bên cạnh mẹ nó, vỗ vai an ủi. Đôi mắt ánh lên niềm cảm thông. “ Tội nghiệp, bà cụ tốt quá. Sao lại ra đi đột ngột như thế?”- Huhu… mẹ ơi… Tại sao mẹ bỏ chúng con mà đi?- Mẹ nó hét lên, khuôn mặt nhòe nhoẹt toàn nước là nước.Nó đứng bên cạnh linh cữu bà, im lặng. Mọi thứ xung quanh lạnh lẽo như hòa với cái không khí trong một ngày mùa đông u ám. Tiếng kèn trống đám ma thê lương đến não lòng.Nó bỏ ra sân sau, không muốn nghe tiếng trống đám ma và những lời gào khóc đó nhưng thật không ngờ lại nghe được một cuộc nói chuyện mà đáng lẽ ra nó không nên nghe.- Con bé đó có phải người không thế? Bà nó mất mà không rơi một giọt nước mắt nào.- Bất hạnh cả. Con bé nhà đấy á, quái dị lắm. Lúc nào cũng lầm lầm lì lì, được cái học giỏi.- Chắc thế mà kiêu căng. Nhưng ăn học thế nào mà sống vô tâm thế?- …Nó đứng nép mình bên tường, mím môi nghe những lời bàn tán xì xào. Bất chợt, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười tự giễu. Bà ơi, có thật là cháu quá vô tâm không?…..Cầu Hàn Lương lộng gió đông. Từng cơn gió tê tái như len lỏi vào tâm hồn mỗi con người. Không khí lạnh giá ngày giữa đông như thể muốn đóng băng tất cả mọi vật. Người qua đường ai cũng mặc những chiếc áo dày cộm với những chiếc khăn len ấm áp. Họ vội vã lướt qua nhau rồi hòa vào dòng người đông đúc. Không ai chú ý tới một cô bé đứng lặng lẽ nhìn dòng sông đen ngòm phía dưới chân cầu. Trầm lặng và bí ẩn.Lam đứng chống tay trên thành cầu, nhìn chăm chăm xuống dòng sông đang bị bóng đen xâm chiếm. Dòng nước mạnh mẽ, cuộn trào nhưng đen thẫm như có một sự kì bí chưa ai khám phá. Nó lặng ngắm dòng sống. Không khóc. Không cảm xúc. Không suy tư. Nó mệt mỏi. Hai đêm không ngủ. Không phải là không ngủ, mà là không ngủ nổi.Nó chợt nghĩ, nếu như nó nhảy xuống con sông đó thì sao nhỉ? Chắc là sẽ có một nàng tiên cá mới ra đời. Nó tự cười vì cái suy nghĩ của mình.- Này, em muốn tự tử sao? – Một giọng nam trầm ấm vang lên. - Anh là ai thế? – Nó quay sang bên cạnh, giương đôi mắt tròn nhìn chàng trai kì lạ đứng cạnh mình.Mái tóc nâu đồng cắt ngắn bay nhẹ trong gió. Ánh mắt nhìn xuống dòng sống. Khuôn mặt điềm tĩnh đẹp trai có phần trưởng thành. Đôi môi cong lên thành một nụ cười. - Người lạ. Nếu em không cần sự sống của mình thì giao lại cho tôi đi.Cái quái gì thế? Anh ta muốn buôn bán người sao?- Anh đang nói cái khỉ gì vậy?- Không phải em đang muốn tự tử sao?Nó tròn mắt. Không thể tin được. Anh ta đọc được suy nghĩ của nó sao? Mà khoan, anh ta vừa nói cái gì mà giao giao cái gì cơ?Tên con trai nhìn biểu cảm trên khuôn mặt nó, khẽ cười. Có lẽ… anh nghĩ không sai. Cô gái này… Thật thú vị…..- Tôi…- Nào nào, muốn làm gì thì vào uống cốc cà phê đã. Tinh thần rối loạn dễ có suy nghĩ sai lệch lắm.Nói rồi, anh ta nhanh chóng kéo nó đang ú ớ vào quán cà phê bên đường. Nó ngơ ngác ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.…….Trong quán cà phê ấm cúng nồng hương thơm dễ chịu, mọi người tò mò nhìn một nam một nữ đang ngồi ở cái bàn cạnh cửa sổ. Cô bé xinh xắn nét mặt ửng hồng không biết vì lạnh hay vì xấu hổ, dán đôi mắt kì lạ vào anh chàng đẹp trai ngồi đối diện đang thong thả uống cà phê. Nó không phải đang xấu hổ hay lạnh. Mà chính xác là tức giận. -.- Thử nghĩ xem. Đột nhiên bị một thằng con trai không quen không biết lôi kéo vào quán cà phê, không có phản ứng thì bị thiểu năng hết à? Và dĩ nhiên, người bị thiểu năng không phải nó.- Đừng nhìn tôi như thế, tôi không cho cái gì đấy vào đồ uống của em đâu.- ….- Haizzz….. Chỉ là có lòng tốt giúp đỡ người. Chẳng lẽ nhìn mặt tôi gian lắm sao?- …. – “Đúng là mặt anh rất gian đấy -_-“ – Anh là ai? – Nó hỏi, giọng nói nghiêm túc.- Người lạ. Không phải tôi nói rồi sao? – Anh ta trợn tròn mắt nhìn nó như thể nó vừa coi thường anh ta vậy.- Ừ, xin lỗi nhé, tôi không có hứng uống trà đâu. Tạm biệt. – Nó đứng lên, lạnh lùng buông một câu. Không phải là không được nói chuyện với người lạ sao? – À, tiền đồ uống, anh tự trả nhé. – Nói rồi, nó bước nhanh ra khỏi cửa.- Ê ê, đừng tự tử nữa nhé. – Anh ta nghệch mặt mấy giây rồi hét với theo.Nó ra khỏi quán cà phê, tâm trạng vô cùng khó chịu. Anh ta có vấn đề về thần kinh sao? Ai nhờ anh ta cứu giúp chứ? Hứ, thừa hơi. Rảnh rỗi vậy? Anh ta nghĩ mình là bồ tát cứu thế chắc. Tự nhiên ra đường lại gặp một tên điên.Nó vừa đi vừa lầm bầm, hoàn toàn không để ý tâm trạng buồn tủi lúc đầu đã bay biến mất….…….Minh Huy ngồi trong quá cà phê, trong tay là cốc đồ uống nghi ngút khói. Nhớ lại cuộc gặp gỡ lúc nãy, anh lại cười. Một giờ trước…- Cục cưng, há miệng ra em đút kem cho nào. – Một cô nàng phấn son lòe loẹt đang õng ẹo trên cái ghế, tựa sát vào người Minh Huy, làm nũng.Huy chán nản nhìn người con gái trước mặt, đột nhiên muốn gạt cô ta cách xa anh cả chục km. Bất giác, anh đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính. Ngay lập tức, đập vào mắt anh là hình ảnh một cô bé nhỏ nhắn đứng tự mình bên thành cầu, mắt nhìn chăm chăm xuống dưới dòng sông. Cô gái đó mặc cái áo khoác sẫm màu, xung quanh như có một vầng cô đơn bao phủ, khiến cho không ai có thể lại gần. Mái tóc dài bay trong gió.Cô bé đó đưa tay xoa xoa hay cánh tay, rồi tự nhiên… cười. Huy thần người, trái tim cũng bất giác ngừng lại. Anh chợt rất muốn…đến bên cạnh cô bé đó, rất muốn kéo cô bé đó ra khỏi bóng đêm xung quanh.- Anh Huy, sao anh không trả lời em. Em mà giận em chết đi cho anh xem. – Cô ả bên cạnh khó chịu vì bị bơ một cách ngon ơ, giận giỗi nói.- Vậy cô chết đi. – Huy buông một câu, bình thản nhìn cô ta tức giận đến tái mặt lại rồi vùng vằng bỏ đi. Gần như ngay lập tức, anh đứng dậy, cầm cái áo khoác trên ghé, khoác vào, gọi phục vụ tính tiền rồi chạy ra khỏi cửa hàng.………“ Cô bé, tôi nhất định sẽ tìm thấy em.” Minh Huy nghĩ thầm, rồi hài lòng nhâm nhi nốt ly cà phê còn dang dở….
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com