TruyenHHH.com

Ddingdongz Our Stories

Han Dongmin nhìn ngắm bạn bè cậu, cậu thèm khát được như vậy.

Vào gần tới ngày tốt nghiệp, mọi thứ trong trường đều như được khoác thêm một lớp áo mới và tất bật hơn hẳn. Các học sinh chạy đi chạy lại trong trường, thầy cô tất bật hoàn thành các công tác tốt nghiệp cho học sinh lớp mình, nhân viên đổ mồ hôi nhễ nhãi chuẩn bị cho buổi lễ.

Dĩ nhiên Han Dongmin cũng không phải ngoại lệ. Vừa bị lôi đi chụp hình cho tấm bằng tốt nghiệp xong, cậu khó khăn tháo gỡ bộ đồ tốt nghiệp lỉnh kỉnh ra. Điều cậu mong chờ nhất cũng đã tới, nhưng còn gì tuyệt hơn là được đón buổi lễ trang trọng này cùng gia đình mình.

'Xin lỗi con nhé Dongmin, ba mẹ không vào Seoul dự lễ cùng con được, chi phí máy bay nhiều hơn so với ba mẹ dự kiến...'

Dongmin thở dài, cậu cũng đoán trước được điều này nhưng sao vẫn đau lòng quá. Cậu trốn ngay góc cầu thang lối thoát hiểm, cố gắng không để mọi người thấy dáng vẻ tội nghiệp đến đáng thương của mình.

Đi qua đi lại trên cầu thang, nước mắt không kìm được mà rơi thành từng dòng. Dongmin nói không nên lời nữa, lòng cậu đau như xé, chỉ còn nghe được tiếng nấc ngắt quãng của cậu.

Đột nhiên, cậu nghĩ tới người ấy, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại bấm số gọi cho người đó.

'Ừ, anh đây. Dongmin à, có chuyện gì thế??'

Dongmin cố gắng tỏ ra mình ổn nhất có thể, lau đi hai hàng nước mắt tèm lem trên khuôn mặt dù chóp mũi đã đỏ và hai con mắt sưng húp.

'Ưm... Anh Jaehyun... Em muốn... Em muốn nhờ anh một chuyện...'

Dù Dongmin nói thật từ tốn và chậm rãi, Jaehyun vẫn có thể nghe ra được chất giọng run run của em. Chắc hẳn em mới vừa khóc đây mà, nhưng anh không muốn vạch trần chuyện đó ngay lúc này.

'Em nói đi, anh có thể giúp gì cho em??'

Mặc dù Jaehyun đã hỏi như vậy, nhưng tự dưng lúc này Dongmin lại cảm thấy ngại ngùng không muốn nói nữa. Cậu không biết giải thích như thế nào về tình trạng hiện tại của mình nữa, cậu không muốn trông mình đáng thương trước mắt anh.

'Em... Ngày mai anh có bận không?? Anh có muốn... dự lễ tốt nghiệp chung với em không??'

Jaehyun im lặng một vài giây, không biết nên nói thế nào cho phải. Ít khi nào Dongmin nói chuyện ngập ngừng như thế, lần đầu tiên em cho anh thấy dáng vẻ yếu đuối của em thông qua màn hình điện thoại. Câu hỏi của em không vẻ gì là đòi hỏi anh phải đi cả, nhưng trong đó có sự mong mỏi việc có mặt của anh.

Anh cũng lờ mờ đoán ra chuyện gì rồi.

'Được, anh hứa với em, ngày mai anh sẽ tới'

Dongmin nghe tới đây, trong lòng vui sướng như con mèo được vuốt ve. Cậu vội vã cảm ơn anh rồi cúp máy, nếu mà nói thêm một chút nữa cậu sợ mình sẽ bị hớ mất.

Không được khóc, đúng rồi, ngày mai anh Jaehyun sẽ có mặt, mày phải vui lên.

Jaehyun lật đật ngồi dậy, kiếm trong tủ quần áo của mình xem có bộ đồ nào trông được được. Gì đây trời, toàn mấy bộ đồ nhìn giống boi phố, không hở vai thì cũng rách đùi. Tự chửi thề chính mình, biết vậy phải mua mấy bộ đồ nhìn chín chắn hơn để dành mới được.

Sau khi moi móc tất cả các bộ đồ cậu có thể tìm thấy, anh tìm thấy trong góc kẹt một chiếc áo vest lâu rồi anh không có đụng tới. Ngày trước chính ba dẫn anh đi mua cái áo này, bảo rằng đời người phải có những lúc cần trang trọng nên bảo anh mua sẵn để trong tủ quần áo.

Lúc đó Jaehyun chỉ tặc lưỡi, bảo chắc cả đời hiếm lắm anh mới đụng tới mấy bộ như này. Giờ thì phát huy công dụng rồi ha, lời ba dạy quả thật không sai.

Đầu tiên anh lấy ra, dùng máy hút bụi hút hết lớp bụi đống dày đặc trên chiếc áo vest. Sau đó cậu bàn ủi ra, ủi thẳng thớm chiếc áo y như rằng anh chuẩn bị cho một việc quan trọng trong cuộc đời mình.

"Thằng Jaehyun... nó đi hẹn hò lần đầu hả anh??"

Ba mẹ nhìn anh, trong lòng đầy dấu hỏi chấm vì họ nhớ rằng sắp tới đây con trai không có sự kiện gì quan trọng hết.

Sáng sớm hôm sau, Jaehyun bỗng nhiên dậy thật sớm hơn mọi thường. Tự dưng anh lại không ngủ được, cứ trằn trọc mãi lăn qua lăn lại trên giường. Mặc dù Dongmin nói có thể buổi lễ tốt nghiệp sẽ diễn ra trễ hơn giờ đón khách là tám giờ, nhưng anh vẫn nghĩ mình nên chuẩn bị chu toàn.

Sau khi vệ sinh cá nhân và khoác chiếc áo vest lên, anh lôi từ trong hộp ra đôi giày da anh cũng chưa mang bao giờ. Tự nhiên anh thấy mình chín chắn ra hẳn, giống kiểu phụ huynh đi họp cho con ghê. Thôi kệ, đóng vai anh lớn của Dongmin thì phải làm cho tròn vai tí.

Anh ghé vào tiệm hoa gần nhà Dongmin, lựa đi lựa lại những bông mà anh cho là hợp với lễ tốt nghiệp của em nhất, nhưng mãi vẫn chưa có bông nào ưng ý. Mặc dù đã cất công seach Google nguyên đêm hôm qua, nhưng anh cứ thấy bồn chồn kiểu gì.

"Chào anh, anh đang chọn hoa cho dịp nào thế ạ??"

Cô nhân viên đứng tươi cười kế bên anh, cảm thấy chắc là anh trai này chuẩn bị cho dịp quan trọng lắm.

"Tôi... tôi muốn chọn hoa cho... lễ tốt nghiệp của em trai...".

"À vâng, xin đợi một chút. Tôi sẽ chọn ra những bông hoa thích hợp và gói cho anh ngay. Chỉ cần đợi 5-10 phút thôi ạ".

Jaehyun thầm cảm thấy ngại ngùng, quả nhiên mấy việc như này phải nhờ tới nhân viên mới đúng.

Cầm bó hoa trên tay, Jaehyun dừng ngay trước cổng trường Dongmin. Anh nhìn thấy rất nhiều phụ huynh, bạn bè thân thiết và người yêu của học sinh đến dự. Anh lấy gương ra, chỉnh trang lại toàn bộ xem mình còn chưa tốt chỗ nào không.

Tự nhiên anh thấy buồn bực với kiểu tóc highlight của mình dễ sợ, cảm thấy giống như một thằng nhóc giả làm người lớn hơn.

Sau khi cả lớp chụp hình xong, Dongmin ôm bó hoa được trường gửi tặng ngó nghiêng xem anh Jaehyun đã đến chưa. Lòng cậu bồn chồn không yên, cứ đi qua đi lại không biết anh có giữ lời hứa không.

"Dongmin, gia đình mày đâu?? Sao họ tới lâu thế??".

"Tao..."

Dongmin chẳng dám nói gì nữa, vì cậu không nói cho bạn bè biết rằng ba mẹ không thể lên dự lễ chung với cậu. Đang cảm thấy khó xử thì cậu thấy từ đằng xa, bóng dáng ai đó quen thuộc từ từ bước tới.

Mái tóc highlight vẫn vậy, nhưng sao hôm nay trông anh Jaehyun khác quá. Mặc áo vest đã đành, thêm quả đôi giày da láng bóng và bó hoa trên tay cơ. Đột nhiên cậu thấy anh phát sáng, anh trao bó hoa tận tay cho cậu.

"Chúc mừng lễ tốt nghiệp của em, Han Dongmin".

Cả đám bạn của Dongmin ai cũng mắt chữ A mồm chữ O, cái này tỏ tình chứ mừng lễ tốt nghiệp gì. Dongmin đang tính quay qua nói lời cảm ơn anh thì ba mẹ anh gọi tới làm tắt sự lãng mạn vốn có thành lãng xẹt luôn.

"Dạ dạ con đây, con đang ở lễ tốt nghiệp, không phải hẹn hò gì đâu ạ..."

Trong khi đó đám bạn đã quàng lấy vai Dongmin, thì thầm to nhỏ hỏi chuyện cậu.

"Này, anh trai kia là ai thế?? Người yêu mày à, trông ngầu đét, sao không giới thiệu với bọn tao??"

"Không phải, anh trai kết nghĩa của tao. Bữa nay anh ấy đến chúc mừng tao thôi".

"Ghê thế, vậy mà nãy tao thấy trái tim bay phấp phới luôn. Có người yêu hong có giấu nghe Han Dongmin".

Dongmin thấy ngại quá không biết nói sao luôn, xoay qua thấy Jaehyun đang đứng đợi sẵn mình mà còn cười toe toét. Nay tự nhiên thấy ổng bảnh tỏn ra hẳn.

Cậu giơ điện thoại lên, tính tạo kiểu gì đấy cho nó ngầu vào lễ tốt nghiệp mà cũng chẳng biết tạo kiểu gì, cậu đứng im còn Jaehyun giơ tay say hi luôn.

Cuối cùng cũng đến giây phút Dongmin lên nhận bằng tốt nghiệp. Cầm tấm bằng trên tay, cậu thấy mình như đã trưởng thành, bước sang một trang mới trong cuộc đời cậu.

Jaehyun ở phía dưới đại diện cho phụ huynh của cậu, không ngừng vỗ tay tự hào về đứa em của mình. Cậu nhìn xuống phía anh, tự dưng cũng thấy trong lòng mình phơi phới, như có cái gì vừa ươm mầm trong lòng cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com