TruyenHHH.com

Dc Shuushi Dusk Till Dawn

Art: ID 46845475 | Pixiv

===

Till now I always got by my own
I never really cared until I met you
And now it chills me to the bone...

.

Mãi đến tối muộn Shuuichi mới tới về nhà LaRue, có điều là trong trạng thái say quắc cần câu chẳng còn biết trời đất trăng sao gì.

Shiho khoanh hai tay trước ngực, im lặng suốt từ lúc chạy từ trên nhà xuống để mở cửa cho anh chàng người Mỹ tóc vàng dìu Shuuichi vào bên trong và đưa anh lên phòng. Cô cũng chẳng nói gì khi người lạ mặt kia tuôn một tràng phân bua lý do tại sao Shuuichi lại thành ra tình trạng này, ánh mắt xanh ngọc bích thờ ơ lành lạnh chỉ nhìn vào người đàn ông đang nằm dài trên giường trằn trọc xoay qua lật lại vì rượu.

"Thật xin lỗi, tôi không thể cản được cậu ta! Ý tôi là chắc cô cũng biết rõ cậu ta là một con quái vật đích thực, một khi đã muốn làm gì thì có Chúa cũng chẳng ngăn cản được! Bỗng dưng cậu ta mò tới quán bar của tôi sau hơn mười năm mất tăm mất tích, tôi còn chưa kịp hết sốc nữa kìa! Hơn nữa cậu ta có vẻ đang rất buồn, tôi chưa bao giờ thấy Shayne uống nhiều như vậy cả..."

Gã đàn ông thao thao bất tuyệt bằng thứ giọng nam cao chói tai, âm điệu nhanh và luyến láy đặc trưng của tiếng Anh-Pháp vùng Louisiana có chút khó nghe khiến Shiho phải mất vài giây để định hình được ngữ nghĩa. Dù du học ở Mỹ năm năm nhưng Shiho từ bé đã học tiếng Anh theo ngữ điệu của người Anh, lại thêm một phần tư dòng máu của xứ sở sương mù chảy trong huyết quản khiến đôi khi cô không khỏi cảm thấy khó chịu với những giọng Anh khác.

Đến lúc không thể chịu nổi những lời lảm nhảm dài dòng của kẻ lạ mặt Shiho mới ngẩng phắt lên để nhìn thẳng vào mặt gã và ném cho gã một cái-nhìn-rất-thương-hiệu-của-Miyano-Shiho.

Mái tóc màu vàng hoe và làn da rám nắng khỏe khoắn, gương mặt có thể coi là đẹp trai nếu như bỏ đi mấy chiếc khuyên vòng trên mũi và khóe môi. Chiếc sơ mi phanh cúc đính hàng tá đinh tán ăn khớp một cách quái dị với chiếc quần jeans rách rưới và đôi sneakers Reebok quân đội hầm hố.

Ừm...nhìn thế nào cũng thấy giống một tay chơi đường phố hơn là ông chủ một quán bar có tiếng trên phố Bourbon??

Shiho nheo nheo mắt nghi hoặc. "Anh nói anh là bạn cũ của anh ấy ở MIT?"

Jacob khi nãy còn đang lải nhải không ngừng, ngay khi bị ánh mắt lạnh băng sắc bén của cô gái tóc nâu đỏ quét qua liền vô thức ngậm chặt miệng. Gã cảm thấy như có một luồng khí lạnh trườn từ gáy xuống từng đốt sống lưng trước đôi mắt xanh ngọc xinh đẹp đang nhìn mình một cách đánh giá dò xét ấy. Dù vậy, có điều gì đó khiến gã không thể rời mắt khỏi cô, cũng quên cả việc mình nên trả lời câu hỏi của cô.

"Hm?" Shiho nhướn mày, hơi ngạc nhiên trước vẻ mặt đờ đẫn của gã.

"À à à, phải phải phải! Tôi và Shayne là bạn cùng phòng KTX ở MIT." Jacob lắp bắp, hai bàn tay giấu sau lưng luống cuống như sắp xoắn vào nhau. "Jacob! Jacob St. Clairs. Rất vui được gặp cô!"

Shiho nhíu mi chưa hết nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu đáp. "Shirley. Cảm ơn anh đã đưa anh ấy về."

"Kh-không có gì đâu! Đều là bạn bè cả, việc nên làm mà!" Jacob cười hềnh hệch bối rối xoa xoa mũi, trong lòng lại đang gào khóc thống thiết. Chúa ơi, gã đã ba mươi ba tuổi rồi mà vẫn còn có thể ngại ngùng như đứa nhóc tuổi teen trước mặt một cô gái trẻ! Ai sẽ tin rằng cái kẻ đang lúng túng như gà mắc tóc này chính là Jacob St. Clairs – chàng casanova của New Orleans chứ!!

Giờ thì gã cũng đã hiểu phần nào tại sao Shayne lại đau khổ khó khăn đến thế trong việc chinh phục cô gái này rồi.

Jacob không chịu nổi ánh nhìn thờ ơ lạnh nhạt không đặt gã vào trong mắt của Shiho, liền vội vàng tạm biệt ra về trước khi bị nội thương sâu hơn. Shiho đương nhiên chẳng thèm khách sáo, lập tức tiễn khách.

Shiho tiễn Jacob xuống nhà dưới theo phép lịch sự. Trước khi bước đi, Jacob chợt dừng lại, như nghĩ ra một điều gì bèn quay đầu nói với Shiho.

"Shayne rất yêu cô."

Shiho sững người.

"Cậu ta cũng là một người tốt." Jacob ngập ngừng. "Quá khứ rồi sẽ ngủ yên, Shirley. Tôi tin cô hiểu điều ấy."

Rồi gã bước thẳng không ngoái đầu.

~O~

Hôm nay LaRue's Bistro đóng cửa, Jane-Anne cùng mấy nhân viên đã sang Café du Monde để tham dự một cuộc họp gì đó về Hội ẩm thực New Orleans, cả căn nhà rộng lớn chỉ có mình Shiho và gã FBI say xỉn.

Shiho xuống bếp để pha trà gừng giải rượu, liền bị choán ngợp bởi những gian nguyên liệu đầy ắp chật kín. Khó khăn mãi mới tìm được vài củ gừng tươi nhét ở góc trong cùng của chiếc tủ gỗ cũ mèm, cô xắt thành từng lát mỏng, bỏ vào nồi và đun nhỏ lửa. Tựa lưng vào kệ bếp chờ đợi, tâm trí không kìm được lại suy nghĩ vẩn vơ.

Không thể nói rằng Shiho không tức giận khi nhìn thấy Shuuichi trong tình trạng say xỉn đến mức phải để một kẻ khác đưa về phòng. Anh đâu phải trẻ con, sao lại có thể hành động một cách bất cẩn và thiếu thận trọng như vậy. Một điều tra viên của FBI phải có tới bao nhiêu kẻ thù, giả sử người bắt gặp anh hôm nay không phải anh chàng St. Clairs kia thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra?? Chưa kể cái mùi rượu cồn cay xè nồng nặc tỏa ra từ người anh, chắc chắn không phải chỉ whiskey mà còn uống cả absinthe nữa, rốt cuộc có suy nghĩ gì tới cái dạ dày của mình không thế?!

Nghĩ tới việc cô đã ngồi chờ đợi anh gần như nguyên hai mươi tư giờ đồng hồ, cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống không dám gọi, lo lắng không biết anh đang ở đâu làm gì...thật muốn đổ nước lạnh vào mặt anh để xả giận!!

Nhưng...

Shiho thở dài. Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu không phải vì cô thì anh cũng sẽ không hành động ngu ngốc như thế.

Akai Shuuichi đáng ghét! Anh muốn khiến em cảm thấy tội lỗi cắn rứt lương tâm sao?! Đừng hòng! Anh có thể chết em cũng không quan tâm đâu!!!

Vừa bực mình vừa xót xa, Shiho hậm hực tưởng tượng mấy lát gừng đang sôi sùng sục trong nồi là anh mà khuấy mạnh chiếc muôi như muốn dầm nát, thầm phân vân liệu có nên hắt món trà này vào mặt anh hay không. Đảm bảo sẽ tỉnh táo hơn là uống cho xem!

.

Shiho đẩy cửa bước vào phòng, mùi rượu nồng nặc vẫn chưa tan đi chút nào mà còn ngột ngạt hơn khiến cô không khỏi nhăn mặt. Không thể mở cửa sổ cho gió lạnh lùa vào bên trong, đành chấp nhận ngửi cái mùi kinh dị này cho đến khi tên đàn ông đáng ghét kia tỉnh rượu vậy.

Cô đặt cốc trà gừng còn bốc khói nghi ngút xuống kệ gỗ đầu giường, liếc mắt nhìn người đàn ông vẫn nằm nguyên một tư thế từ lúc cô rời đi - hai mắt nhắm nghiền, mi tâm nhíu chặt - chợt có chút buồn cười. Tới cả khi say rượu nằm ngủ như chết mà anh ta vẫn làm cái khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng, tư thế ngủ cũng phải chỉn chu hai tay hai chân đặt gọn gàng dưới mép chăn, drap giường phẳng phiu không bị rúm ró. Cô thật không hiểu anh làm cách nào có thể giữ đúng một dáng ngủ như thế suốt một đêm mà không nhúc nhích trở mình.

Shiho lắc lắc đầu, vô thức cong khóe môi.

Cô kéo chiếc ghế mây ngồi xuống bên cạnh giường, bắt đầu lay lay cánh tay Shuuichi.

"Akai-san." Cô gọi. "Dậy đi nào."

Shuuichi nhíu nhíu hàng lông mày lưỡi kiếm, yết hầu nhúc nhích lên xuống không thoải mái buông một tiếng gằn nhẹ, rõ ràng là đã quá say để có thể nghe thấy lời cô nói.

Shiho nhăn mày, trà gừng phải uống nóng mới có tác dụng giải rượu, nhưng nếu anh không chịu mở mắt thì cô phải làm thế nào để tống nó xuống họng anh? Cô có thể mặc kệ anh, tuy nhiên nếu cứ để vậy tới sáng mai khi anh tự mình tỉnh dậy thì hẳn cô sẽ còn phải tốn công hơn nữa để giúp anh thoát khỏi cơn đau đầu như bị xe lu cán qua não, và ai biết được liệu anh có nôn ra đây không chứ??

Cô nuối tiếc liếc nhìn tấm nệm giường trắng tinh Jane-Anne mới giúp thay sáng nay, âm thầm nén lại một tiếng thở dài ngao ngán.

Shiho bất đắc dĩ vươn tay lần nữa, cao giọng. "Akai-san, anh có thể không quan tâm việc em khổ sở lục lọi trong bếp tìm kiếm gừng nhưng chí ít hãy nghĩ tới công sức Madame LaRue dọn chiếc giường này để cho anh nằm. Một bãi nôn sẽ không phải cách cảm ơn tốt nhất đâu!"

Đáp lại cô chỉ có tiếng rè rè của bóng đèn điện tù mù trên đầu.

Cái nhíu mày của Shuuichi nhấn sâu hơn, khóe mắt giật giật như thể tiềm thức đã nhận ra giọng nói của Shiho nhưng cơ thể lại nhất quyết không chịu hợp tác. Anh cau mặt xoay người sang bên phải, vầng trán ướt đẫm mồ hôi nhăn chặt bức bối đầy khó chịu.

Biểu hiện này...cô có thể mường tượng ra lượng absinthe anh nốc vào dạ dày rồi đấy.

Khóe môi giật giật, đôi mắt xanh ngọc đảo tròn ngán ngẩm. Chút nhẫn nại hiếm hoi cũng biến mất dần. Cô liếc nhìn cốc trà gừng đã không còn hơi khói nóng bốc lên, một lần nữa phân vân giữa hai phương án ban nãy nung nấu trong đầu. Nếu hắt nó vào mặt anh thì...

"Shiho..."

Cô sững người. Đột ngột, bàn tay bị túm lấy nắm chặt, bao trọn trong một bàn tay to lớn nóng ấm khác. Hơi thở phập phồng ấm áp nhồn nhột trên những đầu ngón tay khiến hai tai cô lập tức đỏ bừng. Gã đàn ông say rượu vẫn chưa tỉnh lại, hai mắt nhắm nghiền nhưng lực nắm giữ trên tay cô không hề nhỏ chút nào, những đường nét gương mặt cứng ngắc ban nãy bỗng từ từ giãn ra, khuôn miệng hé mở thấp thoáng một nét cong mềm mại.

Hàng lông mày thanh mảnh cùng khóe môi thi nhau giật liên hồi. Shiho chậm rãi rụt lại, gọng kiềm kia liền tăng thêm một chút, đừng nói đến chuyện thành công gỡ tay khỏi bộ móng vuốt của anh, muốn thử rút ra lần nữa cũng khó.

...anh ta đang ngủ thật đó ư?

Một lát sau, lòng bàn tay lại bỗng có chút ngưa ngứa...

Khốn kiếp, anh cầm tinh con mèo hay sao mà cọ cọ má vào tay tôi làm cái quái gì hả???

Shiho thu lại ánh nhìn sắc lẻm như muốn giết người. Cô không ngăn nổi những tiếng thở dài thườn thượt đầy bất lực, hiểu rằng có trừng mắt đến sáng mai cũng chẳng có tác dụng gì với anh. Trước giờ cô chưa từng chứng kiến đàn ông khi say – đàn ông xung quanh cô vốn rất ít, lại chỉ thuộc hai loại một là không uống rượu hai là uống không bao giờ say – thế nên đương nhiên không biết hành động của họ khi say sẽ đổi khác như nào, lại càng không hay phải đối phó với sự đổi khác ấy ra sao.

Ánh nhìn lặng lẽ đảo xuống gương mặt an yên say giấc, chợt rơi vào thoáng trầm tư ngơ ngẩn.

Cô nhớ, có lần Masumi từng bâng quơ nhắc về chứng khó ngủ của Shuuichi.

Đó là thời gian đầu sau khi mọi thứ kết thúc và tất cả trở về quỹ đạo như xưa. Miyano Shiho của khi ấy vẫn đang đắm chìm trong thứ bình yên giả tạo hoàn toàn không hề có thật của bản thân, vùng vẫy gắng gượng giữa những nụ cười xung quanh và những mối quan hệ mông lung không biết gọi tên. Cô em họ của cô dường như cũng phần nào hiểu được sự khó xử giữa cô và Shuuichi nên luôn tránh cái tên 'Shuu-nii' trong mọi cuộc trò chuyện của họ. Lần duy nhất đó là khi cô vô tình nghe Masumi hỏi bác sĩ Araide về chứng khó ngủ nhiều năm của người anh trai cả đang ở Mỹ và việc anh không thể nào ngủ được sâu giấc, lâu nhất cũng chỉ có ba tiếng là tỉnh dậy và chỉ cần một động tĩnh nhỏ xung quanh cũng khiến anh bật dậy trong trạng thái sẵn sàng cảnh giác cao độ.

Shiho đã lắng nghe và lặng lẽ cúi đầu uống cà phê không nói.

Khi đó, cô biết mình cần phải đẩy anh và mọi suy nghĩ về anh ra khỏi tâm trí. Cho dù một phần không hề nhỏ trong cô vẫn không ngăn được bản thân chú tâm vào cái tên Akai Shuuichi mỗi khi nó được cất lên hay trái tim nhói một nhịp thật đau khi đi lướt qua anh và khóe mắt vẫn kịp bắt gặp tia xa xăm trong màu xanh lục mênh mang và da diết, cô vẫn biết rõ rằng người này không được phép hiện diện trong cuộc sống của cô thêm một lần nào nữa, bởi điều đó sẽ chỉ đem đến đau khổ cho cả hai.

Dù vậy, giờ đây, cô đã cho phép nó xảy ra.

Từ lúc nào mọi chuyện lại thay đổi nhiều như thế?

Cô, anh. Mối quan hệ của hai người.

Khi cô đồng ý bước lên xe anh cái ngày ở sân bay, khi cô lặng lẽ đảo mắt tìm kiếm anh giữa đám đông, khi cô dựa dẫm vào sự chăm sóc của anh lúc bị ốm, và khi cô đón nhận nụ hôn của anh.

Có lẽ cô đã thay đổi, nhưng anh thì vẫn vậy.

Bất kể là người đàn ông mặt lạnh Moroboshi Dai của sáu năm trước hay gã hàng xóm đáng ghét Okiya Subaru và đặc vụ FBI Akai Shuuichi, đó vẫn là anh.

Người đã yêu cô.

Shiho không nhận ra hơi thở mình đã nén lại từ lúc nào cho tới khi cô chầm chậm nhả nó ra khỏi cánh môi run rẩy.

Aa, cuối cùng cô cũng dám đối mặt với tình cảm của anh rồi sao? Với tình yêu anh dành cho cô?

Tình yêu mà cô đã tìm mọi cách để phủ định suốt sáu năm trời?

Cô biết rằng anh yêu cô. Gin biết rằng anh yêu cô. Akemi biết rằng anh yêu cô. Chết tiệt, đến cả cái gã vừa mới gặp lại anh sau hơn mười năm còn nhận ra rằng anh yêu cô. Việc anh đi theo cô tới tận đây còn không phải minh chứng rõ ràng nhất ư? Hay nhỏ nhặt hơn, việc anh có thể say ngủ hoàn toàn không chút đề phòng khi cô đang ở bên?

Nếu có một điều gì chắc chắn về Akai Shuuichi, đó là anh sẽ không bao giờ hạ lớp cảnh giác cao độ từ lâu đã trở thành phản xạ bản năng kể cả khi đang say xỉn đến mức nào.

Shiho nhìn xuống bàn tay mình đang nằm gọn trong tay anh, được nâng niu áp sát vào má như thể một báu vật vô giá chỉ có thể tìm thấy trong giấc mơ.

Cô bỗng muốn hỏi anh tại sao.

Tại sao lại yêu cô? Tại sao lại là cô?

Anh là người xuất chúng đến vậy, anh có thể có bất cứ người phụ nữ nào khác ở ngoài kia. Tại sao phải tốn nhiều thời gian đến vậy vì cô? Dù cô ghét bỏ anh, trốn tránh tình cảm của anh? Anh không mệt mỏi sao? Anh không muốn từ bỏ sao?

Đâu đó trong tâm trí cô chợt vang lên một câu hỏi, cùng tia đau xót trong tim.

Cô sẽ cảm thấy thế nào nếu một ngày anh quyết định từ bỏ cô, từ bỏ tình cảm anh dành cho cô?

Nếu là cách đây gần một tháng, Miyano Shiho sẽ chỉ cười nhạt và quay lưng bỏ đi như không hề quan tâm. Có thể sẽ có một chút bâng khuâng và man mác buồn, nhưng có lẽ sự nhẹ nhõm cùng cảm giác được giải thoát sẽ lấn át được chúng chăng?

Nhưng đến bây giờ, cô lại không thể như vậy được nữa.

Aa...

Nghĩ lại thì mọi thứ cũng thật giống như một vở hài kịch mỉa mai và châm biếm. Mọi suy nghĩ và cảm xúc trong quá khứ của cô đều đi ngược hoàn toàn so với những điều đang xảy ra trong thực tế ngay trước mắt, và cô thì không thể nào phủ nhận chúng.

Cô từng rất căm ghét và né tránh anh, nhưng giờ người đồng hành bên cạnh cô lại là anh.

Cô từng không muốn tiếp nhận anh vào thế giới của mình, nhưng giờ anh lại đang từng bước từng bước choán ngợp mọi ngóc ngách không chỉ trong cuộc sống mà còn cả trong tâm trí cô.

Cô từng nghĩ rằng giữa anh và cô sẽ mãi mãi tồn tại một bức rào cản mang tên chị gái cô, nhưng giờ, trái tim ngu ngốc này lại đang nghiêng ngả về phía anh...

Từng ranh giới, từng khoảng cách dần được xóa nhòa bởi sự dịu dàng và ấm áp của anh.

Sự kiên trì ấy khiến cô chao đảo.
.
.
.
Như bị thôi miên bởi thứ cảm xúc không rõ tên gọi đột ngột trào dâng như cơn đại hồng thủy nhấn chìm nhận thức, Shiho lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt điển trai, bàn tay còn lại chậm rãi lướt trên những đường nét tuấn tú và sắc sảo như tượng tạc...

...rồi cúi đầu đặt môi mình lên môi anh.

.

Shiho nghĩ, có lẽ cô cũng đã say rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com