Day Chuyen So Phan Full
Chap 12📿 Dây chuyền số phận
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thì Duy vẫn còn ngủ, ước gì khoảnh khắc này cứ dừng lại mãi, sờ má Duy tôi mỉm cười
- Duy à... a có biết bao năm qua ko ngày nào e ko nhớ đến a, e ko muốn đi làm vc cũng vì sợ nhìn thấy a lòng e lại ko cầm được. Sợi... ( chưa kịp nói Duy đã tỉnh dậy )
- Sao e dậy sớm thế? A còn mệt lắm
- Vậy a ngủ tiếp đi, e chỉ ngắm a một chút thôi có được ko?
- Được chứ. Ngắm thoã thích vì a đẹp trai mà, e lại gần a ( Duy cúi vào cổ tôi rồi ngủ tiếp, choàng tay ngang đầu a nếu đây là mơ xin cho tôi đừng tỉnh dậy )
Duy ngủ đến gần trưa vẫn chưa chịu dậy, có lẽ mấy ngày qua a thức trắng đêm ở bệnh viện nên bâyh ngủ bù ( tôi nhìn a mỉm cười ), mặc quần áo vào tôi xuống bếp muốn tự tay nấu thức ăn cho Duy
- Cháu dậy rồi à An? Ông chủ đâu rồi? ( quản gia )
- A ấy còn ngủ trên phòng chú ạ
- ( tôi soạn bát đĩa, chú hỏi ) cháu định làm gì vậy?
- À, cháu định nấu ăn cho Duy
- Ko đc đâu ông chủ sẽ mắng người giúp việc, cháu vừa mới khoẻ lại ko đc làm đâu
- Ko sao mà chú. Chú cho cháu làm nhé, cháu muốn tự tay chăm sóc cho a ấy
- Được ko cháu? Để chú gọi mấy người kia ra phụ cháu
- Vâng. Cháu cám ơn chú ạ
- Em làm gì đấy? ( 30p sau Duy đi xuống )
- À... e đang nấu ăn ( tôi cười tít mắt )
- Sao e lại nấu? Người làm đâu hết cả rồi ( Duy quát )
- Ko phải đâu a đừng la họ, là e muốn tự tay nấu cho a, họ có giúp nhưng e ko chịu
- ( Duy ôm thơm lên trán tôi ) e đừng quá sức sẽ ko tốt cho vết thương
- E khoẻ hẵn rồi a đừng lo
- Thế e tiếp tục đi a có việc nói chuyện với chú 5 một tí xong thì gọi a
- Vâng ( tôi hạnh phúc lắm )
Duy và chú 5 ra sau vườn, pha 2 tách trà
- Chú 5, ngày mai tôi phải đi công tác. Tôi mong chú hãy chăm sóc cho Khánh An
- Tất nhiên rồi ông chủ, lúc trước ông chủ đi tôi vẫn lo việc ở nhà sao hôm nay lại phải gặp riêng tôi?
- Vì trong thời gian 6 tháng tôi ở Pháp, ở VN sẽ ko ai liên lạc được với tôi cả ( mặt Duy buồn hẳn, Duy thật là... )
- Tại sao vậy ông chủ? Sao lần này ông chủ đi lâu vậy?
- Vì... tôi muốn bình tâm suy nghĩ lại tất mọi chuyện đã xảy qua, việc ở Pháp tôi giải quyết chỉ tầm 3 tháng nhưng tôi sẽ ở lại đó một tgian, tôi muốn chú ko đc tiếc lộ việc này và nhất là Khánh An, hãy để tôi ở Pháp công tác, chú hiểu ý tôi chứ?
- Vâng, tôi sẽ làm hết mọi việc ở đây. Nhưng...
- Chú sao vậy?
- Ông chủ đi lâu như vậy việc ở cty, ở đây ai sẽ lo liệu và còn cả cô An?
- Tôi đã lo liệu hết cả rồi cám ơn chú đã lo lắng, còn Khánh An nếu cô ấy thật lòng với tôi cô ấy sẽ chờ tôi trở về
- Vâng, tôi đã hiểu rồi ạ
- Ừ. Chúng ta vào nhà thôi
- E nấu xong chưa? Chờ a có lâu ko? ( Duy đi vào )
- Ko ạ, e cũng chỉ vừa nấu xong
- Mau dọn lên đi còn để An làm à? ( Duy nói người làm )
- A à từ từ đừng lớn tiếng với họ
Ra bàn ăn tôi và Duy vừa ăn vừa cười nói rất vui vẻ, người làm từ trc h chưa baoh dám ngồi bàn ăn vì ko đc phép và vì họ sợ Duy nhưng hôm nay tôi xin Duy cho họ ăn cùng rồi chuyện trò rất vui nên họ thích tôi lắm, cứ cô An cô An suốt, họ nói xấu Hân rất nhiều nhưng tôi chỉ mỉm cười cho qua, ăn xong Duy bảo tôi lên phòng nghỉ ngơi Duy đi công việc tối sẽ về, gần 8h mấy người chuyên gia thời trang đến phòng tôi
- Cô An có trong đó ko ạ?
- Tôi đang ở trong đây
- Chúng tôi vào đc ko ạ?
- Vâng để tôi mở cửa ( họ đi vào ), có chuyện gì vậy 2 chị?
- Ông chủ dặn chúng tôi chuẩn bị cho cô ( 2 người vệ sĩ mang những chiếc hộp vào bên trong là một chiếc váy màu trắng thật lộng lẫy )
- ( tôi mở ra liền cầm lên ôm vào lòng ), đẹp quá ạ
- Để tôi giúp cô mặc vào nhé?
- Nhưng mà tại sao a Duy lại bảo 2 chị mang đến? Hôm nay nhà đâu có tiệc gì?
- À cái này đợi ông chủ về cô sẽ rỏ nhé
- À, vâng ( tôi tò mò muốn biết việc gì )
- Ông chủ thật lo lắng cho cô An, trên lưng cô An dù một vết sẹo nhỏ cũng được chữa khỏi
- 2 chị quá khen rồi ạ ( tôi vui khi họ nói nhưng khiêm tốn )
- Xong rồi, cô xem đi ạ ( tôi bước đến gương ngắm ), đẹp lắm đúng ko ạ? Cô An dáng đẹp nên mặc chiếc đầm này rất hợp
- Là a Duy đã chọn à chị?
- Đúng rồi, ông chủ đặt may đấy ạ, ông chủ thật chu đáo, chiếc đầm vừa y
Đúng là số phận chưa cho phép tôi và a được suôn sẻ ở bên nhau, hôm đó tôi định lấy sợi dây chuyền ra đeo thì ko may móc khoá sợi dây chuyền bị hở ko cách nào đeo vào được, tôi buồn nhưng vì nghĩ Duy đang muốn làm gì đó nên đã đeo bộ trang sức mà a ấy đã chuẩn bị trước. Gần 10h tối 2 vệ sĩ của Duy đến đưa tôi lên tầng thượng, trên đấy cao vời vợi, tôi có thể nhìn toàn cảnh thành phố mà ko cần đi đâu xa cả, tôi bước lên há hốc mồm, rất nhiều cánh hoa hồng được xếp thành chữ " Khánh An, anh yêu em ", nến được thắp ở khắp nơi, tôi như 1 nàng công chúa lạc vào truyện cổ tích, Duy còn chuẩn bị một chiếc lều màu tím nhẹ ( vì tôi thích màu tím ) xung quanh là vô số những cành hoa cát cánh ( thật vui khi vì tôi mà a đã trồng một vườn hoa cát cánh rất rộng ), vệ sĩ thả tay tôi ra tiếng nhạc du dương cất lên, từ phía sau có một bàn tay nhẹ nhàng bịt mắt tôi lại, cầm a đặt nhẹ lên vai tôi
- Là a đúng ko? E biết rồi đừng trêu e nữa
- E lì thật đấy ( Duy véo má tôi ), sao e biết là a?
- Những việc lãng mạng này chỉ có Thế Duy mới làm được thôi, vã lại mùi hương của a khiến e nhớ mãi
- E khéo nịn quá, e có thích ko? Chổ nào là tự tay a làm chẳng có ai làm giúp cả, a đã chuẩn bị từ 2 hôm trước đấy
- E thích lắm, cám ơn a ( tôi bước lên chân Duy hôn vào môi a ấy )
- ( Duy ôm tôi vào thật chặt ) An này, a có việc muốn nói với e
- A nói đi ( tôi cứ tươi cười )
- Chúng ta vào lều nhé
- Vâng
- ( Duy bế tôi vào đặt tôi xuống nhẹ nhàng vuốt tóc ) A mong e đừng buồn, ngày mai a phải sang Pháp công tác
- A đi công việc mà tại sao lại sợ e buồn?
- Vì... a sẽ ở đấy tận 6 tháng mới về nước, trong thời gian công tác a ko thể liên lạc với e được ( Duy lúc này lúc khác, lúc lại yêu thương tôi, lúc lại ko tin tôi, chuyến đi này a ấy chỉ muốn thử xem tôi có chờ đến ngày a ấy quay lại ko nên tôi đc phép ra vào thoải mái căn nhà này, nếu ngày trở về tôi ko còn ở đây thì mọi chyện mẹ Duy nói sẽ làm Duy tin tất cả. Nhưng, a ấy đâu biết rằng chính a ấy đã trực tiếp đưa tôi nhanh hơn để chạm trán những thăng trầm )
- Sao a đi công tác lâu vậy? Lại ko liên lạc đc, bâyh internet rất thông dụng mà a, chẳng lẽ a ko truy cập luôn sao?
- Ko được đâu e, thông tin của a chỉ được đăng trên những trang web đã đc a kiểm duyệt nếu ko sẽ gây rất nhiều phiền phức cho cty
- Vậy... a định sẽ bỏ e lại đây 1 mình sao?
- E chỉ ở tạm 6 tháng thôi rồi a lại về?
- Vâng ( tôi buồn ko thèm nhìn Duy nữa, nhưng biết làm sao khi tôi đã quá yêu a, những lời a nói tôi đều nghe một cách mù quáng )
- E có yêu a ko?
- Em có
- Vậy a đi chỉ 6 tháng mà e ko chờ được hay sao? E cũng hiểu trọng trách a đang gánh vác mà đúng ko?
- E hiểu nhưng tại sao lại ko liên lạc được?
- A ko thể, vì công việc ( nói dối chỉ để tránh mặt An )
- A có thể sống thiếu e 6 tháng, a có thể ko gặp e 6 tháng nhưng còn e, e ko làm đc vc đó ( tôi khóc to )
- Thôi e đừng khóc, a hứa sẽ thu xếp về thật sớm với e ( Duy hôn tôi ), hôm nay thôi nhé để a còn xa e ( ý nói quan hệ )
Tôi hôm đó tôi và Duy lại quan hệ nhưng tôi đã quá lơ đểnh việc tránh thai, tôi chỉ mãi đắm chìm trong hạnh phúc mà quên đi những điều nên làm, sáng hôm sau
- A chuẩn bị xong hết chưa?
- Rồi, cũng đơn giản thôi vì a có nhà bên Pháp
- Vâng, chúng ta đi được chưa? ( tôi tiễn a ấy ra sân bay )
- Chúng ta đi thôi
- Vâng
Ra đến sân bay, 15p nữa là chuyến bay cất cánh, sau chuyến bay này sẽ là bao nhiêu sóng gió đến với mẹ con tôi đây?
- A đi cẩn thận nhé, e sẽ nhớ a lắm, đừng rời xa e ( dường như có gì đó khiến tôi nói nthe )
- E ngốc quá a chỉ đi công tác thôi mà, e ở nhà ngoan nhé chú 5 sẽ thay a chăm sóc e, a cũng sẽ rất nhớ An
- A về sớm với e nhé ( tôi ôm Duy khóc ròng ở sân bay )
Chuyến bay của Duy cũng sắp cất cánh, 2 vệ sĩ kéo vali của a cùng a rời đi, tôi đứng đó nhìn theo bóng a khuất dần
- Cô An, mình về đc rồi ạ ( người giúp việc )
- Vâng ( tôi lau nước mắt lên xe về lại nơi sắp gây ra bao nhiêu nỗi đau )
Xe vừa dừng lại ở cổng nhà, tôi xuống xe cũng có một chiếc tương tự đang đỗ trong hầm chứa xe, nhìn biển số lạ tôi nhận ra ngay và trong người liền có ngay một cảm giác bất an đến kì lạ
- Nhà có khách sao chị?
- Xe này quen quá ạ, chẳng lẽ...
- Sao chị hoảng hốt thế?
- Nếu ko lầm đây là xe của phu nhân
- Phu nhân? Ý chị là...
- Phải, là mẹ của ông chủ
- Chị chắc chắn chứ?
- Vâng
Tôi run đứng ko vững, lại chuyện gì đến nữa đây? Mẹ Duy vốn đã ghét tôi, chỉ cần thấy tôi bà ấy cũng nóng giận, bâyh tôi lại xuất hiện ở đây, Duy vừa rời đi thì bà ta lại đến đây. Tôi lấy hết can đảm bước vào nhà, quả thật như lời chị ý nói, là mẹ a ta, bà ta đang ngồi ở sảnh và quan trọng cạnh bà ta là Hân, cô ấy lại xuất hiện ở đây.
- Con bá dơ đấy về rồi à? ( bà ta mỉa mai tôi )
- Hứ, đúng là đồ sao chổi ( Hân lườm tôi ), để xem Duy đi rồi cô làm đc gì đây? ( Hân cười to )
- Cháu chàu bác ( tôi cúi đầu )
- ( Bà ta đập bàn, quát ) đồ khố rách áo ôm này mà cũng được tự tung tự tại trong ngôi nhà quyền quý này sao? Còn có người hầu đi theo cúi đầu, đúng là nực cười
- Cháu xin bác đừng nói cháu nthe, cháu biết bác ko thích cháu nhưng bác nói vậy hơi quá với cháu
- Bóp... ( bà ta tát tôi đau đớn ) mày có cái quyền gì mà lên tiếng ở đây? Mày cút ra khỏi nhà tao ngay, đồ rác rưởi ( tôi ôm mặt khóc, chú 5 đứng đó chứng kiến mọi việc nhưng chú là kẻ hầu người hạ thì làm sao dám can thiệp vào chuyện của chủ? Tôi cũng hiểu điều đó nên chỉ biết im lăng nghe bà ta xỉ vã )
- Bác à, đừng nóng giận sẽ ko đẹp đâu ạ hạng dơ bẩn này cứ để con là được ( cô ta tiến tới định tát tôi thì chú 5 lên tiếng )
- Cô dừng lại, tôi nể mặt phu nhân nên cho cô vào nhà. Lệnh của ông chủ dù nửa bước cô cũng ko đc bước vào
- ( cô ta nũng nịu ) bác à, coi ông ta kìa
- ( bà ta quay sang lườm chú 5 ), bâyh thằng Duy đã đi rồi, mọi vc ở đây tôi là người nắm quyền, chú cứ để tôi làm
- Vâng ( tôi biết chú đang cố giúp tôi )
- Bác à, bác cứ tiếp tục đi du lịch đi ạ, mọi việc đã có con ( cô ta lườm tôi ý muốn trả thù tôi )
- Vậy bác sẽ rời khỏi đây, mọi việc con cứ quản ( cười đều, bà ta đi ngang hất vai tôi )
- Để tao xem, mày còn dựa vào ai?
Tôi phải làm sao đây? Duy một lần nửa lại hại tôi, nếu liên lạc đc với a ta thì mọi chuyện sẽ ko nthe này, tôi ko thể rời khỏi đây đc vì đã hứa sẽ chờ ngày Duy về, liệu 6 tháng tới đây tôi sẽ phải chịu đựng ra sao khi bụng mang dạ chữa mà Hân lại quá tàn độc? Tôi có đủ can đảm để chống trọi ko và đứa bé sẽ ra sao?
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thì Duy vẫn còn ngủ, ước gì khoảnh khắc này cứ dừng lại mãi, sờ má Duy tôi mỉm cười
- Duy à... a có biết bao năm qua ko ngày nào e ko nhớ đến a, e ko muốn đi làm vc cũng vì sợ nhìn thấy a lòng e lại ko cầm được. Sợi... ( chưa kịp nói Duy đã tỉnh dậy )
- Sao e dậy sớm thế? A còn mệt lắm
- Vậy a ngủ tiếp đi, e chỉ ngắm a một chút thôi có được ko?
- Được chứ. Ngắm thoã thích vì a đẹp trai mà, e lại gần a ( Duy cúi vào cổ tôi rồi ngủ tiếp, choàng tay ngang đầu a nếu đây là mơ xin cho tôi đừng tỉnh dậy )
Duy ngủ đến gần trưa vẫn chưa chịu dậy, có lẽ mấy ngày qua a thức trắng đêm ở bệnh viện nên bâyh ngủ bù ( tôi nhìn a mỉm cười ), mặc quần áo vào tôi xuống bếp muốn tự tay nấu thức ăn cho Duy
- Cháu dậy rồi à An? Ông chủ đâu rồi? ( quản gia )
- A ấy còn ngủ trên phòng chú ạ
- ( tôi soạn bát đĩa, chú hỏi ) cháu định làm gì vậy?
- À, cháu định nấu ăn cho Duy
- Ko đc đâu ông chủ sẽ mắng người giúp việc, cháu vừa mới khoẻ lại ko đc làm đâu
- Ko sao mà chú. Chú cho cháu làm nhé, cháu muốn tự tay chăm sóc cho a ấy
- Được ko cháu? Để chú gọi mấy người kia ra phụ cháu
- Vâng. Cháu cám ơn chú ạ
- Em làm gì đấy? ( 30p sau Duy đi xuống )
- À... e đang nấu ăn ( tôi cười tít mắt )
- Sao e lại nấu? Người làm đâu hết cả rồi ( Duy quát )
- Ko phải đâu a đừng la họ, là e muốn tự tay nấu cho a, họ có giúp nhưng e ko chịu
- ( Duy ôm thơm lên trán tôi ) e đừng quá sức sẽ ko tốt cho vết thương
- E khoẻ hẵn rồi a đừng lo
- Thế e tiếp tục đi a có việc nói chuyện với chú 5 một tí xong thì gọi a
- Vâng ( tôi hạnh phúc lắm )
Duy và chú 5 ra sau vườn, pha 2 tách trà
- Chú 5, ngày mai tôi phải đi công tác. Tôi mong chú hãy chăm sóc cho Khánh An
- Tất nhiên rồi ông chủ, lúc trước ông chủ đi tôi vẫn lo việc ở nhà sao hôm nay lại phải gặp riêng tôi?
- Vì trong thời gian 6 tháng tôi ở Pháp, ở VN sẽ ko ai liên lạc được với tôi cả ( mặt Duy buồn hẳn, Duy thật là... )
- Tại sao vậy ông chủ? Sao lần này ông chủ đi lâu vậy?
- Vì... tôi muốn bình tâm suy nghĩ lại tất mọi chuyện đã xảy qua, việc ở Pháp tôi giải quyết chỉ tầm 3 tháng nhưng tôi sẽ ở lại đó một tgian, tôi muốn chú ko đc tiếc lộ việc này và nhất là Khánh An, hãy để tôi ở Pháp công tác, chú hiểu ý tôi chứ?
- Vâng, tôi sẽ làm hết mọi việc ở đây. Nhưng...
- Chú sao vậy?
- Ông chủ đi lâu như vậy việc ở cty, ở đây ai sẽ lo liệu và còn cả cô An?
- Tôi đã lo liệu hết cả rồi cám ơn chú đã lo lắng, còn Khánh An nếu cô ấy thật lòng với tôi cô ấy sẽ chờ tôi trở về
- Vâng, tôi đã hiểu rồi ạ
- Ừ. Chúng ta vào nhà thôi
- E nấu xong chưa? Chờ a có lâu ko? ( Duy đi vào )
- Ko ạ, e cũng chỉ vừa nấu xong
- Mau dọn lên đi còn để An làm à? ( Duy nói người làm )
- A à từ từ đừng lớn tiếng với họ
Ra bàn ăn tôi và Duy vừa ăn vừa cười nói rất vui vẻ, người làm từ trc h chưa baoh dám ngồi bàn ăn vì ko đc phép và vì họ sợ Duy nhưng hôm nay tôi xin Duy cho họ ăn cùng rồi chuyện trò rất vui nên họ thích tôi lắm, cứ cô An cô An suốt, họ nói xấu Hân rất nhiều nhưng tôi chỉ mỉm cười cho qua, ăn xong Duy bảo tôi lên phòng nghỉ ngơi Duy đi công việc tối sẽ về, gần 8h mấy người chuyên gia thời trang đến phòng tôi
- Cô An có trong đó ko ạ?
- Tôi đang ở trong đây
- Chúng tôi vào đc ko ạ?
- Vâng để tôi mở cửa ( họ đi vào ), có chuyện gì vậy 2 chị?
- Ông chủ dặn chúng tôi chuẩn bị cho cô ( 2 người vệ sĩ mang những chiếc hộp vào bên trong là một chiếc váy màu trắng thật lộng lẫy )
- ( tôi mở ra liền cầm lên ôm vào lòng ), đẹp quá ạ
- Để tôi giúp cô mặc vào nhé?
- Nhưng mà tại sao a Duy lại bảo 2 chị mang đến? Hôm nay nhà đâu có tiệc gì?
- À cái này đợi ông chủ về cô sẽ rỏ nhé
- À, vâng ( tôi tò mò muốn biết việc gì )
- Ông chủ thật lo lắng cho cô An, trên lưng cô An dù một vết sẹo nhỏ cũng được chữa khỏi
- 2 chị quá khen rồi ạ ( tôi vui khi họ nói nhưng khiêm tốn )
- Xong rồi, cô xem đi ạ ( tôi bước đến gương ngắm ), đẹp lắm đúng ko ạ? Cô An dáng đẹp nên mặc chiếc đầm này rất hợp
- Là a Duy đã chọn à chị?
- Đúng rồi, ông chủ đặt may đấy ạ, ông chủ thật chu đáo, chiếc đầm vừa y
Đúng là số phận chưa cho phép tôi và a được suôn sẻ ở bên nhau, hôm đó tôi định lấy sợi dây chuyền ra đeo thì ko may móc khoá sợi dây chuyền bị hở ko cách nào đeo vào được, tôi buồn nhưng vì nghĩ Duy đang muốn làm gì đó nên đã đeo bộ trang sức mà a ấy đã chuẩn bị trước. Gần 10h tối 2 vệ sĩ của Duy đến đưa tôi lên tầng thượng, trên đấy cao vời vợi, tôi có thể nhìn toàn cảnh thành phố mà ko cần đi đâu xa cả, tôi bước lên há hốc mồm, rất nhiều cánh hoa hồng được xếp thành chữ " Khánh An, anh yêu em ", nến được thắp ở khắp nơi, tôi như 1 nàng công chúa lạc vào truyện cổ tích, Duy còn chuẩn bị một chiếc lều màu tím nhẹ ( vì tôi thích màu tím ) xung quanh là vô số những cành hoa cát cánh ( thật vui khi vì tôi mà a đã trồng một vườn hoa cát cánh rất rộng ), vệ sĩ thả tay tôi ra tiếng nhạc du dương cất lên, từ phía sau có một bàn tay nhẹ nhàng bịt mắt tôi lại, cầm a đặt nhẹ lên vai tôi
- Là a đúng ko? E biết rồi đừng trêu e nữa
- E lì thật đấy ( Duy véo má tôi ), sao e biết là a?
- Những việc lãng mạng này chỉ có Thế Duy mới làm được thôi, vã lại mùi hương của a khiến e nhớ mãi
- E khéo nịn quá, e có thích ko? Chổ nào là tự tay a làm chẳng có ai làm giúp cả, a đã chuẩn bị từ 2 hôm trước đấy
- E thích lắm, cám ơn a ( tôi bước lên chân Duy hôn vào môi a ấy )
- ( Duy ôm tôi vào thật chặt ) An này, a có việc muốn nói với e
- A nói đi ( tôi cứ tươi cười )
- Chúng ta vào lều nhé
- Vâng
- ( Duy bế tôi vào đặt tôi xuống nhẹ nhàng vuốt tóc ) A mong e đừng buồn, ngày mai a phải sang Pháp công tác
- A đi công việc mà tại sao lại sợ e buồn?
- Vì... a sẽ ở đấy tận 6 tháng mới về nước, trong thời gian công tác a ko thể liên lạc với e được ( Duy lúc này lúc khác, lúc lại yêu thương tôi, lúc lại ko tin tôi, chuyến đi này a ấy chỉ muốn thử xem tôi có chờ đến ngày a ấy quay lại ko nên tôi đc phép ra vào thoải mái căn nhà này, nếu ngày trở về tôi ko còn ở đây thì mọi chyện mẹ Duy nói sẽ làm Duy tin tất cả. Nhưng, a ấy đâu biết rằng chính a ấy đã trực tiếp đưa tôi nhanh hơn để chạm trán những thăng trầm )
- Sao a đi công tác lâu vậy? Lại ko liên lạc đc, bâyh internet rất thông dụng mà a, chẳng lẽ a ko truy cập luôn sao?
- Ko được đâu e, thông tin của a chỉ được đăng trên những trang web đã đc a kiểm duyệt nếu ko sẽ gây rất nhiều phiền phức cho cty
- Vậy... a định sẽ bỏ e lại đây 1 mình sao?
- E chỉ ở tạm 6 tháng thôi rồi a lại về?
- Vâng ( tôi buồn ko thèm nhìn Duy nữa, nhưng biết làm sao khi tôi đã quá yêu a, những lời a nói tôi đều nghe một cách mù quáng )
- E có yêu a ko?
- Em có
- Vậy a đi chỉ 6 tháng mà e ko chờ được hay sao? E cũng hiểu trọng trách a đang gánh vác mà đúng ko?
- E hiểu nhưng tại sao lại ko liên lạc được?
- A ko thể, vì công việc ( nói dối chỉ để tránh mặt An )
- A có thể sống thiếu e 6 tháng, a có thể ko gặp e 6 tháng nhưng còn e, e ko làm đc vc đó ( tôi khóc to )
- Thôi e đừng khóc, a hứa sẽ thu xếp về thật sớm với e ( Duy hôn tôi ), hôm nay thôi nhé để a còn xa e ( ý nói quan hệ )
Tôi hôm đó tôi và Duy lại quan hệ nhưng tôi đã quá lơ đểnh việc tránh thai, tôi chỉ mãi đắm chìm trong hạnh phúc mà quên đi những điều nên làm, sáng hôm sau
- A chuẩn bị xong hết chưa?
- Rồi, cũng đơn giản thôi vì a có nhà bên Pháp
- Vâng, chúng ta đi được chưa? ( tôi tiễn a ấy ra sân bay )
- Chúng ta đi thôi
- Vâng
Ra đến sân bay, 15p nữa là chuyến bay cất cánh, sau chuyến bay này sẽ là bao nhiêu sóng gió đến với mẹ con tôi đây?
- A đi cẩn thận nhé, e sẽ nhớ a lắm, đừng rời xa e ( dường như có gì đó khiến tôi nói nthe )
- E ngốc quá a chỉ đi công tác thôi mà, e ở nhà ngoan nhé chú 5 sẽ thay a chăm sóc e, a cũng sẽ rất nhớ An
- A về sớm với e nhé ( tôi ôm Duy khóc ròng ở sân bay )
Chuyến bay của Duy cũng sắp cất cánh, 2 vệ sĩ kéo vali của a cùng a rời đi, tôi đứng đó nhìn theo bóng a khuất dần
- Cô An, mình về đc rồi ạ ( người giúp việc )
- Vâng ( tôi lau nước mắt lên xe về lại nơi sắp gây ra bao nhiêu nỗi đau )
Xe vừa dừng lại ở cổng nhà, tôi xuống xe cũng có một chiếc tương tự đang đỗ trong hầm chứa xe, nhìn biển số lạ tôi nhận ra ngay và trong người liền có ngay một cảm giác bất an đến kì lạ
- Nhà có khách sao chị?
- Xe này quen quá ạ, chẳng lẽ...
- Sao chị hoảng hốt thế?
- Nếu ko lầm đây là xe của phu nhân
- Phu nhân? Ý chị là...
- Phải, là mẹ của ông chủ
- Chị chắc chắn chứ?
- Vâng
Tôi run đứng ko vững, lại chuyện gì đến nữa đây? Mẹ Duy vốn đã ghét tôi, chỉ cần thấy tôi bà ấy cũng nóng giận, bâyh tôi lại xuất hiện ở đây, Duy vừa rời đi thì bà ta lại đến đây. Tôi lấy hết can đảm bước vào nhà, quả thật như lời chị ý nói, là mẹ a ta, bà ta đang ngồi ở sảnh và quan trọng cạnh bà ta là Hân, cô ấy lại xuất hiện ở đây.
- Con bá dơ đấy về rồi à? ( bà ta mỉa mai tôi )
- Hứ, đúng là đồ sao chổi ( Hân lườm tôi ), để xem Duy đi rồi cô làm đc gì đây? ( Hân cười to )
- Cháu chàu bác ( tôi cúi đầu )
- ( Bà ta đập bàn, quát ) đồ khố rách áo ôm này mà cũng được tự tung tự tại trong ngôi nhà quyền quý này sao? Còn có người hầu đi theo cúi đầu, đúng là nực cười
- Cháu xin bác đừng nói cháu nthe, cháu biết bác ko thích cháu nhưng bác nói vậy hơi quá với cháu
- Bóp... ( bà ta tát tôi đau đớn ) mày có cái quyền gì mà lên tiếng ở đây? Mày cút ra khỏi nhà tao ngay, đồ rác rưởi ( tôi ôm mặt khóc, chú 5 đứng đó chứng kiến mọi việc nhưng chú là kẻ hầu người hạ thì làm sao dám can thiệp vào chuyện của chủ? Tôi cũng hiểu điều đó nên chỉ biết im lăng nghe bà ta xỉ vã )
- Bác à, đừng nóng giận sẽ ko đẹp đâu ạ hạng dơ bẩn này cứ để con là được ( cô ta tiến tới định tát tôi thì chú 5 lên tiếng )
- Cô dừng lại, tôi nể mặt phu nhân nên cho cô vào nhà. Lệnh của ông chủ dù nửa bước cô cũng ko đc bước vào
- ( cô ta nũng nịu ) bác à, coi ông ta kìa
- ( bà ta quay sang lườm chú 5 ), bâyh thằng Duy đã đi rồi, mọi vc ở đây tôi là người nắm quyền, chú cứ để tôi làm
- Vâng ( tôi biết chú đang cố giúp tôi )
- Bác à, bác cứ tiếp tục đi du lịch đi ạ, mọi việc đã có con ( cô ta lườm tôi ý muốn trả thù tôi )
- Vậy bác sẽ rời khỏi đây, mọi việc con cứ quản ( cười đều, bà ta đi ngang hất vai tôi )
- Để tao xem, mày còn dựa vào ai?
Tôi phải làm sao đây? Duy một lần nửa lại hại tôi, nếu liên lạc đc với a ta thì mọi chuyện sẽ ko nthe này, tôi ko thể rời khỏi đây đc vì đã hứa sẽ chờ ngày Duy về, liệu 6 tháng tới đây tôi sẽ phải chịu đựng ra sao khi bụng mang dạ chữa mà Hân lại quá tàn độc? Tôi có đủ can đảm để chống trọi ko và đứa bé sẽ ra sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com