TruyenHHH.com

David Tennant S Roles Relationships

Tác giả: ThomasLi
Tóm tắt: Sau khi kế hoạch chọc tức Kilgrave trong buồng giam kín thất bại, Hogarth bảo Jessica rằng có một thanh tra thám tử Hardy mới chuyển chi nhánh từ bên đảo Anh có lẽ sẽ tin những lời buộc tội Kilgrave của cô.

Nhưng khi cô tìm đến thanh tra Hardy, Jessica không thể tin nổi vào mắt mình...
...
Chương 1: Lần đầu gặp mặt

Chiếc quạt ba cánh treo trên trần nhà nứt nẻ cót két quay một vòng rưỡi, gắng sức kéo dài cái bóng của mình cho đến khi chúng chạm vào tấm rèm màu xám xanh.

Viền rèm hơi bạc sang màu trắng vì tiếp xúc với ánh sáng quá nhiều, và những cái móc rèm xiêu vẹo và bị gỉ ở phía trên thì bám đầy mốc.

Mặc dù môi trường của căn nhà cho thuê này không thể sánh bằng với khách sạn năm sao thì giá của nó cũng mắc tới cắt cổ.

Nếu không phải là do đồn cảnh sát bố trí thì thanh tra Hardy chẳng thể thuê nhà ở đây được  vì anh gần như chẳng có thu nhập gì sau vụ án trước đây và vô vàn những chuyện kéo theo sau vì vụ án lần trước là tuyệt mật - New York KHỐN KHIẾP.

Mặc dù đang ở khu vực giàu có nhất New York, thì thanh tra Hardy cảm thấy như mình đang ở Tháp Luân Đôn vậy.

Ở đây không có vụ án, không cộng sự và anh đã ngồi chơi xơi nước được hai tuần rồi, các đồng nghiệp người Mỹ vẫn đang cố gắng nhại theo giọng anh.

Mọi thứ ở đây đều làm anh cáu gắt, thức ăn thì kinh khủng, người dân ở đây dường như chẳng ai phạm pháp gì hết, và cái mùi hôi hăng nồng không thể diễn tả được có ở khắp nơi...
...

"Phải ở đây không?" Jessica hỏi Hogarth.

Vị luật sư bàng quang đảo mắt nhìn cô. Dù việc đánh đập Kilgrave trong buồng kín hai tiếng trước là một trải nghiệm thú vị thì Hogarth rõ ràng là không đồng tình với nó.

"Ta không có nhiều thời gian đâu. Đây là hy vọng cuối cùng của ta đấy." Hogarth liếc xem điện thoại lần nữa.

"Đừng bi quan thế. Ngay cả khi gã người Anh này không muốn tin tôi, Trish đang kiểm tra tụi trẻ và các giáo sư trong dữ liệu video mà. Ta sẽ luôn tìm được cách thôi."

"Có đôi lúc tôi ghen tị với cái tính lạc quan mù quáng của cô thật đấy." Hogarth cảm thấy mình đang có ý định mỉa mai.

"Alec Hardy...tầng sáu."

Jessica lấy ra một mảnh giấy có ghi nguệch ngoạc cái tên và địa chỉ trên đó và nhìn nó. Cô nhận ra tòa nhà cũ nát này không có thang máy.

Điện thoại của Hogarth reo và cô ấy sẽ trả lời ở bên dưới. Jessica một mình bước lên cầu thang. Vì cửa sổ của cầu thang trong tòa nhà cũ này rất nhỏ và rõ ràng là đã không được mở trong hai mươi năm, nên nó bám đầy bụi, ánh sáng thì tù mù, bầu không khí thì u ám, nên luôn làm con người ta cau mày.

Đính đong - đính đong -

Bất ngờ là chuông cửa lại reo quá ro.

"Lạy Chúa lòng lành!" Giọng nói của người đàn ông trong nhà vang vọng, Jessica càng cau mày hơn nữa.

Giọng nói này quen thuộc đến đáng sợ. Cả cơ thể cô căng thẳng, và trong vô thức Jessica hạ thấp trọng tâm cơ thể xuống, cô siết chặt nắm tay.

Nếu Hogarth có bắt kịp lên cầu thang với cô, thì cô ta sẽ thấy một con báo cái sẵn sàng tấn công, nằm chờ phục kích đằng trước cánh cửa bằng sắt mỏng manh này.

Cạch - chiếc cửa màu xanh xám mở ra, và người đàn ông bước ra khỏi bóng tối. Mái tóc rối bù của anh che đi gần hết hai má, và bộ râu nâu nhếch nhác dễ dàng che đi chiếc cằm mỏng hệt như nấm mốc bên trong một tòa lâu đài cổ xưa.

"Có chuyện gì..." Trước khi người đàn ông kịp nói hết câu, Jessica vô thức tung cú đấm.

Nhưng cô kiềm được  mình, và nắm đấm của cô chỉ cách mũi người ta một mi-li-mét.

Đây là không thể, cô tự nói với mình, điều này bất khả thi, hắn ta vẫn còn đang ở trong buồng giam kín, hắn không thể ra ngoài được.

Jessica cảm thấy tim mình đập thình thịch, và ép cái suy nghĩ gần như hét to xuống, nhận ra rằng người này, dù ngoại hình gần như giống hệt cơn ác mộng lớn nhất Kilgrave của cô, dường như rất bình tĩnh trước đòn tấn công của cô.

Anh ra không thể nào là Kilgrave, cô tự nhắc mình lần nữa.

"Tôi xin lỗi, tôi..."

"Nhận nhầm người?" Người đàn ông lãnh đạm cắt ngang lời cô và mất kiên nhẫn kéo tay nắm cửa.

Anh không hề bận tâm đến đòn tấn công bất ngờ của Jessica chút nào. Anh chỉ không vui khi khoảng thời gian ở một mình bị làm phiền.

Jessica nhanh chóng đặt chân phải của mình vào bên mép cửa để ngăn anh ta đóng lại.

Cô nhận thấy biểu cảm anh ta càng u ám hơn nữa. Nếu người này không lôi thôi lếch thếch và gầy gò hơn, cô e rằng Kilgrave đã trốn thoát.

"Cảnh sát Hardy?" Cô lo lắng hỏi.

"Vậy thì cô tìm đúng người rồi."

Hardy buông nắm cửa ra như từ bỏ, bước lại vào nhà và ngồi xuống ghế sô pha, như thể anh thà dành cả ngày dài với bụi bẩn trên ghế hơn là nói chuyện với cô gái tóc đen suýt nữa là tấn công mình.

Nếu Jessica là người nản lòng chỉ vì thái độ xấu của người khác thì cô đã không mở văn phòng luật sư. Jessica ngồi xuống đối diện với một Hardy đang mất kiên nhẫn và nói.

"Tôi không có nhiều thời gian, vậy nên tôi nói thẳng luôn, cảnh sát Hardy, tôi cần anh giúp."
...

Alec Hardy là một người bướng bỉnh với vô số tính xấu, như là không quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Nhưng anh không phải là người xấu, tất nhiên là không rồi, anh chỉ là một thám tử lạc hậu muốn giải quyết tốt vụ án. Chỉ có Chúa mới biết loại thám tử nào giờ đang nổi tiếng bên Mỹ.

Anh chỉ là một tay thám tử người Anh cổ lỗ sĩ dùng kinh nghiệm và sự kiên trì của mình để phá án. Nhưng chẳng có ai muốn anh mó tay vào các vụ án ngoại trừ Jessica Jones.

Dù cô gái muốn anh làm chứng, thì còn đỡ hơn là ngồi coi bóng bầu dục với chiếc sô pha (thỉnh thoảng còn chia sẻ đồ ăn với nó nữa, mong là chủ nhà sẽ không bao giờ để ý đến).

Anh đồng ý giúp Jessica, dù cho mục đích thực sự của cô ta là khiến anh tin điều gì đó khó tin.

"Tôi đã nói rồi đấy, anh có lẽ sẽ muốn chuẩn bị tâm lý trước khi tham gia." Jessica nói với Hardy, cô nhìn anh làm anh nghĩ mình đã hãm hiếp gì cô vậy.
...

Trong nền "nhạc" của những ác mộng thời thơ ấu của hắn, Kilgrave vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà của buồng giam kín.

Trên đó có dấu vết của các mảnh kim loại ghép lại với nhau, và một mảng vết nhơ đáng lo ngại.  Hắn chớp mắt và vết nhơ biến mất.

Hắn từ bỏ việc che hai tai lại từ hai ba tiếng trước rồi, để những câu từ tra tấn mình và tiếng khóc lóc mè nheo khoang vào tai mình, đâm mạnh vào trí óc hắn.

Hắn rất sợ hãi. Hắn sợ rằng Jessica sẽ không bao giờ quay lại nữa. Thời gian trôi qua và hắn không còn cảm giác được tay chân mình trong làn nước lạnh giá.

Nỗi sợ trong lòng hắn càng phóng to lên. Hắn vươn tay ra để chạm vào phần bị thương trên mặt mình, nhưng mặt hắn lại không cảm nhận được gì, cũng như tay hắn không có cảm giác gì.

Nếu mắt hắn không nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương, hắn sợ là mình không còn kiểm soát được chuyển động của bản thân.

Jessica...Kilgrave tuyệt vọng cuộn tròn trong nước, không biết mình đã làm sai điều gì. Hắn biết mình đã sai, nhưng không biết sai cái gì.

Nhiều người có thể xác định được xem những hành động của mình có chọc tức người khác hay không, nhưng Kilgrave thì không như thế. Hắn đã từng gào thét và nhờ một người phụ nữ tát mình, và người phụ nữ đó vừa làm vừa khóc.

Nhưng khi hắn nghĩ rằng cô ta không muốn làm mình bị thương và có thể thương hại hắn, nên Kilgrave đã ra lệnh cho người đó ôm mình, nhưng cô ta vẫn khóc.

Mọi người trong thế giới của hắn đều y như vậy, bảo sao hắn biết được người ta thực sự nghĩ gì?

Hắn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi. Cái video cứ lặp đi lặp lại liên tục. Có thể là đã một ngày, có khi là một tiếng. Kilgrave nhẹ nhàng vỗ vào mặt gương của buồng giam kín.

"Cứu với." Hắn lầm bầm, nhưng không có sức để ngẩng đầu.

"Cứu tôi..." Lần này hắn còn không phát ra tiếng, cứ mở miệng và im lặng lặp lại nhiều lần. Hắn không quen với tình huống không nghe được giọng mình.

"Lạy Chúa..."

Dù Kilgrave không thể nghe thấy những lời đó, nhưng hắn thấy một đôi giày da xuất hiện trước mặt mình.

Hắn nhìn lên và thấy một người đàn ông trông giống mình đến mức sợ hãi, đang nhìn hắn với biểu cảm phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com