Dau Troc
Hôm sau, ta cứ thế ngủ thẳng đến trưa, khi bước ra khỏi khách điếm, mặt trời liên đã lên cao, ánh nắng hắt lên mặt ta. Dù nắng không có tia cực tím giống ở hiện đại, nhưng vẫn nóng đến chảy mỡ, một cơn gió thổi qua liền thấy khỏe khoắn. Ta tự nhớ lại chỉ dẫn của A Tị hôm qua liền đi một đường thẳng đến nơi cầm đồ. Ta cũng không phải ngu dốt mà bán hết toàn bộ vàng, ta chỉ bán phân nửa số trang sức vào ba tiệm cầm đồ, như thế sẽ không bị phiền phức. Còn số vàng còn lại ta liền cất ở khách điếm, đến khi dùng hết tiền mới đi đổi tiếp, dù sao tiền mới đổi cũng xem như nhiều, nếu tính không lầm vàng bạc ngân phiếu trong tay ta hiện tại đủ để ta sống qua ba năm thoải mái, nhưng sau ba năm thì sao? vì thế ta phải tính đến chuyện sau này. Ta biết ta cũng nên đi xung quanh nhìn xem, ta nên buôn bán cái gì, nên mua nhà ở đâu. Vì từ tối qua ta đã quyết định sẽ ở lại đây sinh sống, Mộc Lâm thành. Nơi đây rất hợp ý ta, dù không phải là đệ nhất thành hay gần kinh thành, nhưng lại rất tốt. Ta dù sao cũng có kẻ thù, nên sống một nơi náo nhiệt nhưng không phiền phức như ở đây là được, nếu sống gần kinh thành thì sẽ liên quan đến hoàng tộc lại càng mệt, đúng là ta từng nghĩ muốn đến hoàng cung tham quan một chút, nhưng không phải vào lúc này. Ta đi chưa được xa, đang ngắm nhìn mấy hàng quán, trên tay còn có đồ ăn vặt mới mua bên đường, đang đi vui vui vẻ vẻ, thì thấy đằng trước có một đứa bé. Đứa bé này nhìn cũng không nhỏ tầm 12-13 tuổi, đang ngồi trong một góc hẻo lánh, mặt mày có chút bẩn, quần áo là nông dân, da hơi nâu, mắt to tròn, trong ánh mặt không hiểu sao lại có tia sáng lấp lánh nhìn về một hướng. Ta cũng vì tò mò nên nhìn theo hướng đó, liền thấy đó là hàng bánh bao, ta liền hiểu ý đến đó mua hai cái bánh bao. Bánh bao trên tay ta nóng hổi, ta liền nhanh nhẹn chạy đến nơi đứa bé đó. Ta cũng không phải người lương thiện gì, nhưng nhìn thấy dứa nhỏ này còn nhỏ thế mà đã phải làm ăn xin. Em ấy nhìn ta bằng ánh mắt ngạc nhiên, liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi:" Đây, ăn đi, có phải đệ đói rồi không?". Đệ ấy nhìn ta chần chừ vẫn không vương tay ra lấy." Sao thế? không phải đệ đói bụng sao? ăn đi đừng khách sáo". Nhưng đệ ấy vẫn không nhúc nhích chỉ nhìn ta chằm chằm, đến khi tiếng kêu" ọc , ọc" phát ra, đệ ấy mới xấu hổ cúi đầu.Ta liền vui vẻ nhét bánh bao vào tay đệ ấy:" Ăn đi, còn ngại gì", còn thuận tiện dò đầu đệ ấy một cái. Lúc này đệ ấy mới ngước nhìn ta lần nữa, xấu hổ nói chuyện" Cảm .... cảm ơn". Ta vừa nghe liền phì cười, đệ ấy nhìn bánh bao trong tay dù có đói vẫn không ăn ta liền có chút ngạc nhiên:" Sao lại không ăn? không phải tiếc đó chứ, cứ ăn đi, nếu muốn tỷ sẽ mua thêm cho đệ". Vừa nghe ta nói, mắt đệ ấy liền ngập nước như muốn khóc, nhưng vẫn không rơi một giọt nào ra hết:" Đệ.... đệ.... ". Ta vừa nhìn liền mũi lòng, nhìn đệ ấy giống như em ta ở thời hiện đại vậy." Đừng khóc, con trai nên dũng cảm mới phải, có gì từ từ nói". Đệ ấy vừa nghe ta nói liền nắm chặt tay:" Tỷ nói đúng, đại ca có nói đệ không nên khóc sẽ giống nữ nhân, không tốt". Ta vừa nghe không khỏi cười kéo đệ ấy ngồi xuống:" Đúng, nam nhi đại trượng phu không nên rơi nước mắt, đệ ăn đi, nếu không no ta sẽ mua thêm". Nghe ta nói đệ ấy liền cười lắc đầu:" Không cần đâu, tỷ tỷ , tỷ thật sự là một người tốt, đệ không ăn là muốn..... để dành cho mẫu thân". Vừa nghe ta có chút kinh ngạc, thì ra là một đứa con hiếu thuận:"Đệ không cần lo, nếu muốn tỷ sẽ mua thêm cho đệ đem về cho mẫu thân, được không?". Vừa nghe ta nói, ánh mắt đệ ấy liền sáng ngời mừng rỡ, vừa cầm bánh bao lên lại để xuống:" Nhưng..... đại ca đã dạy, không được lấy đồ ăn của người lạ". Ta vừa nghe xong không khỏi phì cười, rốt cuộc đại ca trong miệng của đệ ấy là ai sao mà nghiêm khắc thế." Hazzi, đại ca đệ dạy cũng phải, vậy đệ tên gì?", vừa nghe ta hỏi, đệ ấy có chút ngạc nhiên, rồi mới lí nhí trả lời." Đệ tên Minh Hạ". Vậy là ta cứ hỏi đệ ấy cứ đáp. Vì vậy ta liền hiểu được hoàng cảnh của đệ ấy. Đệ ấy là con của một gia đình nông thôn, lấy nghề nông là miếng cơm. Trong nhà có ba anh em, đệ ấy là con út, có hai ca ca. Cuộc sống vốn yên bình vui vẻ, nào ngờ thiên tai đến quét hết tài sản của mọi người, sau đó còn có đại dịch, phụ thân vì vậy mà mất, mẫu thân thì bị bệnh. Nên ba mẹ con đi đến thành khác cùng với những người còn sống khác trong làng, mong là tìm được việc, tìm được nơi ở. Nào ngờ người vừa đến gần thành liền bị đạo tặc cướp bóc, nghèo đói đến cả một xu cũng không có, mà trong làng đa số lại là nữ tử, hoặc đàn bà chân yếu tay mềm, không biết làm việc nặng như khuân vác.Vì thế họ liền đoàn kết với nhau ở lại một ngôi miếu đổ, đàn ông sáng sẽ ra ngoài làm việc, nữ nhân ở đó sẽ chăm sóc cho con cái, giúp đỡ lẫn nhau, nhưng miếng ăn vẫn không đủ. Họ cũng không dám ra ngoài, sợ kẻ xấu có ý đồ, vì thế không thể giúp gì được hết.Vì đói quá nên hôm nay A Hạ mới ra ngoài xem xem có việc gì mình có thể làm không, có thể giúp mẫu thân cũng tốt. Ta vừa nghe liền suy nghĩ, nếu như thế ta liền có một ý nghĩ táo bạo trong đầu." Tỷ hỏi đệ những cái này để làm gì thế?", A Hạ nhìn ta bằng ánh mắt ngây thơ, không hiểu. Ta liền vui vẻ đỡ đệ ấy dậy:" Tỷ tên là Lưu Tâm, giờ có thể nói hai chúng ta đều biết tên nhau, cứ xem như người quen rồi, đệ có thể ăn bánh bao rồi". Đệ ấy chưa hiểu rõ có chút chần chừ:" Nhưng...""Còn nhưng nhị gì nữa, không phải lúc nãy đệ nói không ăn đồ của người lạ sao?". Vừa nghe ta nói, liền tỉnh ngộ, A Hạ liền ăn bánh bao chầm chậm. Ta liền vui vẻ:" Vậy mới ngoan", liền đứng dậy đi đến hàng bánh bao bên đường." Ông chủ bán ta tất cả bánh bao ông có đi". Ông chủ vừa nghe ta nói liền vui vẻ, thân thiện gói hết bánh bao lại cho ta."Cô nương của cô đây", ông ấy liền đưa ta hai bọc lớn đựng đầy bánh bao. Vừa mang bánh bao ta liền trở lại bên cạnh A Hạ:" Ăn xong rồi à?", ta vừa hỏi, đệ ấy ngạc nhiên nhìn ta vác hai bọc lớn, khẽ gật đầu." Vậy đệ có thể chỉ ta đến chỗ đệ ở không ?". A Hạ nhìn ta có chút chần chừ, ta cũng hiểu, liền giải thích:" Không phải đệ nói, ở đó có rất nhiều người bị đói sao? ta dù sao cũng ăn không hết số bánh bao này, bỏ đi thì uổng lắm, không bằng đem đi cho mọi người ở miếu, đệ thấy sao?". A Hạ nghe ta nói liền hiểu mừng rỡ, chắp tay lễ ta:" Cảm ơn tỷ tỷ, đệ thay mặt mọi người cảm ơn tỷ". "Không cần làm vậy, không cần khách khí ,dù sao tỷ cũng không muốn bỏ thức ăn tội lắm, vậy chúng ta đi thôi". A Hạ liền gật đầu, còn cầm phụ ta một bao, bọn ta liền vui vẻ đi. Trong đầu ta cũng từng bước tính. Thì ra ngôi miếu đó ở ngoại thành, trong nơi hẻo lánh, ngôi miếu có phần tồi tàn. Vừa bước vào liền thấy có tụi nhóc bằng A Hạ đang tụm lại chơi với nhau, vừa ngửi được mùi bánh bao liền bu lại. Ta vui vẻ nói:" A Hạ, em phát cho bạn em mỗi người một cái đi, tỷ vào trong trước".A Hạ vừa gật đầu ta liền đẩy cửa đi vào, bên trong có rất nhiều nữ nhân, có người đang ngồi tụm lại giúp đỡ nhau khâu vá, có người đang giúp những người bệnh, có người đang nấu cơm. Vừa nghe tiếng ta mở cửa mọi người đều nhìn sang, có ngạc nhiên, có sợ hãi nhìn ta. Trong đó có một cô nương tầm tuổi ta, hai mắt nhanh nhẹn chạy đến:" Cô nương là?". Ta không nhanh không chậm trả lời, rổi đánh giá xung quanh:" Ta là Lưu Tâm, ta đến đây để giúp mọi người". Nói xong ta liền bỏ bao bánh bao trên vai xuống. Mọi người có hơi đề phòng, cô nương lúc nãy liền lên tiếng, bên cạnh lại xuất hiện thêm một cô nương thanh y khác:" Cô nương là người xa lạ, tự nhiên lại muốn giúp chúng ta, muốn chúng ta tin cũng hơi khó, không biết cô nương có ý gì?". Bên cạnh liền có tiếng nói đồng tình:"Đúng đó".Mọi người đều đồng thanh, đang muốn đuổi ta đi, ta đang bối rối tìm cách để giải thích thì A Hạ liền chạy vào chỉ vào ta:" Huyền tỷ không phải đâu, tỷ ấy là người tốt đấy, tỷ ấy mới cho đệ và mấy đứa bé khác bánh bao nóng hổi đó". Người được gọi là Huyền tỷ là cô nương lanh lợi đó nhìn ta, kéo A Hạ lại phía mình:" Đệ sao lại ngốc thế, người ta cho đồ ăn liền dẫn về đây, nếu đại ca đệ mà biết sẽ trách đệ cho xem". A Hạ vừa nghe liền ái ngại cúi đầu.Ta vừa nghe đoạn đối thoại của họ liền mỉm cười, nói cũng đúng:" Nếu mọi người không tin ta sẽ đợi những nam nhân khác về rồi bàn tiếp, còn bánh báo mọi người cứ ăn đi".Họ nhìn bánh bao có chút lo sợ, không nhận. Ta liền thở dài, gặp thổ phỉ một lần liền nhớ hoài cứ như bị rắn cắn sẽ nhớ mãi:" Ta trông giống người xấu lằm sao? dù sao ta là nữ nhân chân yếu tay mềm làm sao có thể hại mọi người".Vừa nghe ta nói mọi người mới bình thường trở lại. Huyền cô nương cùng với cô nương thanh y bàn tính với nhau một chút mới nhận bánh bao trong tay ta, Huyền cô nương vừa nhận bánh bao liền mời ta ngồi:" Vậy Lưu cô nương ngồi đó đi, đợi mấy người kia về rồi tính tiếp".Ta cũng không khách sáo, lựa chỗ ngồi xuống, vừa ngồi vừa trò chuyện với họ, lúc đấu có phòng bị, nhưng thấy ta cũng không có ý đồ xấu nên họ liền thay đổi thân thiện với ta. Thật ra họ cũng chỉ là những nông dân chân chất thật thà. chỉ vì trải qua quá nhiều biến cô, nên ai cũng đều sinh lòng phòng bị." Mọi người sống ở đây như thế này, không tính tìm việc gì để làm sao?". Thanh y cô nương, là Ngọc Anh vứa nghe ta hỏi liền than thở:" Người không biết chứ, chúng ta đã tìm nhiều việc nhưng vì đông người nên không thể tìm được ai mướn cả, chỉ có những nam nhân mới làm việc nặng nhọc có tiền, còn chúng tôi không có kỹ năng gì hết chỉ biết nấu nướng, mai vá, cùng với chút kỹ năng về làm ruộng lúa, nhưng giờ đâu còn đất để làm nữa".Ta nghe cũng có chút đau lòng, dù ta không phải thánh mẫu mẹ hiền gì, nhưng thấy người ta cực khổ cũng thấy thương. Với lại họ lại hợp với y tưởng làm ăn của ta.Nếu có thể mướn tất cả họ thì tốt rồi:" Ta thật ra cũng không phải là người ở đây, phụ mẫu ta đều mất sớm nhà ta lại khá giả nên ta có chút ít tài sản, liền lặn lội đến đây, đi bên ngoài liền gặp A Hạ, A Hạ liền kể ta nghe mọi chuyện, ta thấy mọi người vừa hay hợp với công việc ta muốn làm, vậy nên liền muốn mướn mọi người, tất cả mọi người .....", ta còn chưa nói hết, cửa liền bị mở ra, bên ngoài liền có khoảng 15 nam nhân tướng ta chất phát, đi vào. Người đi đầu còn rất trẻ cũng khoảng hai mươi, hình như là người dẫn đầu, vừa nhìn thấy tình cảnh trong miếu liền khó hiểu, ánh mắt lướt qua liền nhìn thấy ta liền hỏi:" Đây là?". Huyền cô nương, là Huyền Nhi liền tiến đến thì thầm vào tai chàng trai đó. Sau khi mọi người bàn luận với nhau, chàng trai đó liền cùng thêm 5 vị đại hán khác đến nói chuyện cùng ta."Ta tên là Lưu Tâm, cứ gọi ta là Lưu Tâm". Vừa nghe ta nói chuyện có vẻ thân thiện, chàng trái đó liền tiên phong đi lên chào ta:" Tại hạ Ngu Lâm, cùng mọi người cảm ơn cô nương đã giúp đỡ, còn chuyện mướn người kia, e là tại hạ không thỏa thuận được, nếu cô nương muốn chúng ta trả tiền lại chỗ bánh bao đó, chúng ta dù có làm tróc da trầy thịt cũng trả cho cô nương, những nữ nhân này sẽ không đồng ý đi làm đâu, mong cô nương thứ lỗi".Ta vừa nghe liền phì cười:" Ngươi sợ ta, sợ ta gạt ngươi bán các nàng đi?". Ngu Lâm vừa nghe ta nói liền nhíu mày, phía sau hắn có một vị đại hán khác mở lời:" Đúng vậy chúng ta sợ, nên sẽ không chấp nhận cho họ đi làm đâu, cô hãy về đi", không ngờ là một vị đại hán chất phát." Tại sao sợ, sợ vậy sao bọn họ lại đi tìm việc làm? tại sao làm cho người ta lại không chịu làm cho ta? Ta hiểu mọi người sợ gì, nhưng không phải ta bảo là sẽ mướn tất cả sao? trừ những đứa trẻ ra ta sẽ mướn tất cả, ta sẽ cho mọi người chỗ ăn chỗ ngủ, vậy tại sao lại không muốn làm cho ta?". Vừa nghe ta nói đại hán nhìn chất phát gãi đầu:" Cái này.... cô nương ấy nói cũng phải A Lâm ngươi thấy sao?", vừa nói vừa nhìn về phía của Ngu Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com