Dau Troc
Mọi người không nói gì nữa, đều tiến vào trong. Phải nói hôm nay tiệm lẩu đúng là nhộn nhịp hẳn, bàn ghế cũng sắp xếp khác ngày thường. Ở phía trước có bàn ghế, tiếp theo đó bàn ghế cứ thế kéo dài bao bọc vòng tròn lại trên đài đỏ. Mọi người ai cũng đã chỉnh tề, vài người ở hàng ghế đầu cũng đã vào chỗ. Chúng ta đến cũng vừa kịp lúc, không sớm cũng không quá trễ. Chủ quản cẩn trọng dẫn chúng ta đến hàng ghế đầu, ta cùng Tề Mị liền ngồi xuống, bọn Ưu Hoàn, A Huyền liền an vị vào hàng đằng sau ta. Ta khẽ cúi đầu thì thầm với Tề Mị:" Hôm nay nghe đâu Sinh Thiên cũng tới, mà sao nãy giờ vẫn chưa thấy?". Tề Mị không để ý, lười biếng thưởng trà:" Hắn lúc nào cũng đến muộn, cứ kệ hắn". Tề Mị vừa nói xong, liền nghe tiếng nói của Sinh Thiên không cao không thấp đằng xa:" Tề Mị, Lưu ? tại sao Lưu Tâm không tới?". Hắn vừa định chào Lưu Tâm nhưng phát hiện người ngồi cạnh Tề Mị là một nam nhân nên liền hỏi.Ta khẽ cười vì biết hắn nhìn thấy ta mặc một bộ nam trang lại chỉ thấy lưng nên nhất thời không nhận ra. Lúc Sinh Thiên ngồi xuống vừa tò mò nhìn người đang ngồi kế bên Tề Mị. Nhìn thấy ta, hắn liền giật mình, xém té xuống ghé, làm ta phải phì cười, sửa sang lại xiêm y, quay sang khách sáo chào hắn như hai nam nhân gặp nhau :" Sinh đại nhân lâu ngày không gặp, tại hạ mới nhắc đến người, nếu nhắc tiền nhắc bạc cũng đỡ". Sinh Thiên vừa nghe tiếng của ta, không khỏi kinh ngạc, miệng mở lớn, đằng sau là Khả Tước cũng ngạc nhiên không kém. Sinh Thiên mấp máy môi chỉ vào ta, sau đó liền ngồi xuống ngồi cạnh ta:" Đây là? đây là?". Ta hảo tâm giúp hắn đáp lời:" Tại hạ là Lưu công tử, không lẽ chỉ mới mấy ngày Sinh đại nhân đã quên tại hạ, thật buồn á", ta cũng đứng dậy gật đầu cùng Khả Tước , nàng ta nhìn ta liền cười an vị bên cạnh Sinh Thiên.Sinh Thiên, là người nhanh nhẹn, liền thích ứng được, khẽ vỗ trán:" Haha, Lưu công tử, ta thật hồ đồ, hồ đồ".Mọi người cứ thế đều ngồi vào chỗ mình, Mặc Tự mãi đến khi sắp bắt đầu mới xuất hiện, ngồi bên cạnh Tề Mị, nhìn ta ngạc nhiên nhưng cũng nhanh phát hiện ra nên cũng không nói gì, chỉ cười nhìn ta xem như chào hỏi.Dưới đài mọi người trò chuyện náo nhiệt, chủ quản lên phát biểu đôi lời. Thức ăn cũng được bày ra, mọi người cười nói thưởng thức đồ ăn, trên đài liền có một nhóm người đến đánh đàn, tiếng nhạc du dương.Sinh Thiên xoay người hỏi nhỏ:" Mà tại sao hôm nay nàng lại mặc nam trang? nhìn rất lạ".Ta cười gắp một miếng thịt bỏ vào nồi lẩu:" Nhìn rất lạ sao? hôm nay ta cùng Tề Mị trở thành tình yêu bị người đời ngăn cắm, đoạn tay áo chi phích, như thế nào? rất hưng phấn đúng không? ". Sinh Thiên may là không uống gì, nhưng vẫn bị sặc, ho mãi:" Cái này.... khụ.... thật... khụ.... đặt biệt". Ta thấy hắn tội nghiệp có ý định vuốt lưng giúp hắn, vừa mới nhắc tay liền bị Tề Mị ngăn lại.Không kiêng nể lời độc ác, Tề Mị mặt lạnh như tiền:" Hắn không sặc nước miếng mà chết đâu, nàng đừng lo". Cứ mỗi lần nói chuyện Tề Mị và Sinh Thiên sẽ đấu khẩu, mà người đỏ mặt tía tai là Sinh Thiên, còn người bình thản, mặt than là Tề Mị. Sinh Thiên vừa nghe lời nói ác mồm ác miệng của Tề Mị, không khỏi nóng nảy, chỉ tay vào hắn:" Ngươi, ngươi vui khi thấy ta chết lắm à?".Tề Mị bóc con tôm bỏ vào bát của ta, miệng lại chậm chạp trả lời:" Không tính là vui, nhưng cũng không phải rơi lệ, ngươi chết thì sẽ làm khí trời tốt lại". Ta ngạc nhiên hỏi Tề Mị, vấn đề khó hiểu, Mặc Tự, Khả Tước bên cạnh cũng lắng nghe:" Sinh Thiên đâu khó xem đến thế, tại sao hắn chết lại làm khí trời tốt lại? hay là vì hắn có chuyện khó nói?".Tề Mị nâng mắt, sau đó liền chăm chú bóc tôm:" Vì, hắn ngốc, hít cùng không khí với hắn sẽ ngốc theo". Mọi người vừa nghe liền cười ha ha, làm mấy bàn khác cũng chú ý theo. Sinh Thiên thì tức giận đến sùi bọt mép. Ta thấy cũng tội nghiệp, khẽ vỗ vai hắn:" Ta hiểu cảm giác của ngươi, chàng ấy là vậy lúc nào cũng chê người khác ngốc". Hắn vừa nghe ta nói hai mắt long lanh, hận không thể ôm ta một cái, nhưng lại e ngại ánh mắt của Tề Mị, nên thôi.Sinh Thiên cảm động mở lời:" Cũng may ngươi hiểu được lòng ta là được, hôm nay ta nguyện cùng người đóng đoạn tai áo chi phích", hắn thật không may, khi vừa mở lời tiểu nhị ở đằng sau liền tiến đến châm thêm nước, khi rời đi không khỏi nhìn Sinh Thiên bằng ánh mắt lạ lùng.Sinh Thiên lại như người có nỗi oan mà không dám giải bày cùng ai. Khả Tước có tâm gắp cho hắn một miếng thịt:" Huynh lo ăn đi, càng nói càng tức mà thôi". Sinh Thiên cũng không nói gì nữa, chỉ lo ăn.Ta cũng không ngờ sẽ cùng mọi người quây quần ăn lẩu, không lo thế sự. Vừa mới nhớ đến tách trà, vì không chuẩn bị quà cho Khả Tước, ta liền lấy đỡ miếng ngọc tình cờ hôm nay vào kho mới tìm thấy, liền thuận tay mang theo dù không phải vật vô giá, nhưng cũng là đồ tốt. Ta khẽ gọi A Huyền, A Huyền liền hiểu ý cùng Thanh bưng đến ba hộp gấm, cùng một hộp nhỏ. Ta đưa tay mở từng hộp ra, đưa cho từng người, mọi người đều ngạc nhiên:" Đây là tách trà do ta bàn luận cùng thợ thủ công làm ra, dù không hoàn hảo nhưng cũng không tệ, xem như là quà tặng mọi người, còn đây là ngọc đông ấm hạ mát, dù không phải vật vô giá, nhưng cũng là thứ tốt, mong Khả Tước cô nương nhận cho".Mặc Tự vui vẻ:" Đa tạ, xem như mở mang, nhìn qua đúng là đặc biệt".Sinh Thiên, Khả Tước nhìn lễ vật trên bàn đều nhìn ta gật đầu cười:" Đạ Tạ".Ta cười khẽ gật đầu:" Không có gì mọi người không cần khách sáo".Chỉ riêng Tề Mị cầm tách trà lên lại buông xuống, vẻ mặt không vui. Ta cũng không rõ nhìn hắn:" Sao thế? không thích? không thích thì ta lấy lại nhé". Tề Mị gọi Ưu Hoàn cầm đi, rồi mới cất lời:" Ta còn tưởng quà của ta sẽ khác biệt mọi người một chút chứ, nào ngờ ta trong mắt nàng không có gì đặt biệt". Ta vừa nghe liền phì cười, mọi người cũng cười theo, không phải do lời nói trẻ con của hắn mà ta buồn cười, mà là do lời nói trẻ con nhưng gương mặt của hắn lại lạnh lùng, khác biệt. Không ăn nhập với nhau nên mới làm mọi người buồn cười." Có đặc biệt, nhưng ta sẽ nói sau". Ta ra vẻ bí ẩn không tiếc lộ. Sinh Thiên cầm tách trà lên thưởng thức:" Chất ngọc trong suốt, lại có hoa văn nổi ở trên, nhìn qua thật thích mắt, như băng trong suốt, rất đẹp, nếu buôn bán chắc chắn có lời, người thủ công đó chắc chắn sẽ làm theo mà bán". Mọi người gật đầu đồng tình. Ta không cho là đúng:" Lúc làm cái này hắn chỉ ở bên trợ giúp, cho nên có nhiều bước hắn cũng không rõ ràng, nếu không rõ ràng sẽ không làm nó trong suốt được". Mặc Tự:" Thì ra là thế, mọi thứ đều mới mẻ không ngờ Lưu công tử có nhiều tài hoa như thế, lại còn rất thông minh ".Vừa nghe, ta chỉ có thể cười gượng, có phải ta đã lộ quá nhiều, khiến mọi người nghi ngờ ta liền nói ra một cái cớ:" Không mới mẻ, chỉ là lúc trước trên núi có vị lão bà chỉ dạy những cái này, nên ta biết được đôi chút, không tinh thông được hết, chỉ thạo vặt".Mọi người cũng không nói gì nữa, cứ vậy ăn no uống say, trên đài mới bắt đầu tiếc mục của mấy cô nương kia. Từng người bước lên đài cao, mỗi người một vẽ tổng cộng 5 người, một người đàn, một người thổi sáo, ba người còn lại thì đứng vào chỗ nhảy múa. Mọi người dưới đài đều thập phần yên tĩnh, ta cũng lắng nghe kỹ càng, những người kia đúng là có phần tư sắc.Cô nương đánh đàn khẽ đánh , cô nương thổi sáo liền theo sau, tiếng nhạc nhẹ hòa vào nhau, ba cô nướng trên sân khấu liền múa theo, tiếng trống từ bên cạnh truyền vào, theo nhịp trống động tác của những người đó liền nhanh, chậm, tay áo tung bay, khẽ nhấc chân đều khuynh quốc khuynh thành. Ta cũng không nhịn được chăm chú, liền bị người bên cạnh nhéo vào hông.Cảm giác đau bên hông truyền đến, ta không khỏi xoay đầu nhìn về hướng Tề Mị, thấy hắn vẫn còn đang xem như không có chuyện gì, ta khẽ thấp vọng chất vấn:" Sao chàng nhéo ta?".Tề Mị lúc này mới xoay qua nhìn ta cười:" nàng thấy? vậy tại sao không tránh". Ta có phần tức giận, đây không phải những gì Tề Mị nói với Sinh Thiên lúc trước sao? lúc đó ta còn cười Sinh Thiên, nay chuyện lại lập lại trên người ta, xem như ta hiểu được cảm nhận của Sinh Thiên lúc đó:" Chàng rõ ràng nhéo ta, chứ còn ai vào đây". Tề Mị cười vuốt tay ta:" Đừng phân tâm xem tiếp đi".Ta cũng không phục, quân tử trả thù mười năm không muộn. Ta đợi đến khi mọi người không cảnh giác, khẽ đưa tay sang Tề Mị, đang chuẩn bị trả lại cái nhéo lúc nãy liền bị hắn bắt được, nắm lấy tay ta:" Nàng đang định làm gì á?".Chuyện này không nên nói cho hắn nghe, nên liền nói xạo, cười hì hì:" Ta thấy tay áo chàng bị nhăn, nên tính sửa lại cho chàng". Tề Mị cứ giữ lấy tay ta:" ta nhìn cứ thấy giống như nàng đang định nhéo ta".Ta vội phủ nhận, bày ra bộ dạng trẻ nhỏ vô tội lắc đầu:" Nào có, nào có, ta mà muốn nhéo chàng, chàng sẽ là con heo. Mà quên nếu chàng là con heo thì không lẽ ta yêu heo? không nên không nên. Nếu ta nhéo chàng , chàng sẽ ngốc đi, đúng vậy sẽ ngốc đi". Nếu chàng ngốc đi thì ta sẽ qua mặt được chàng dễ dàng, sẽ không ai ăn hiếp ta nữa. Những lời sau ta chỉ biết nuốt vào bụng.Tề Mị nhéo mũi ta, không so đo:" tiểu nha đầu xảo trá". Ta cuối cùng cũng chịu thua, đợi đến khi ta mè nheo, xem hắn có chịu cho ta nhéo không, chỉ sợ là cam tâm tình nguyện.
Vũ khúc trên đài cũng dừng lại, những vũ cơ đó liền đứng đó vui vẻ chào mọi người, dưới khán đài, mọi người vỗ tay như sấm, còn ồn ào.A Anh xem cũng phải cười lớn khen hay. Ta hướng Mặc Tự khen ngợi:" Mặc Tự, ngươi cũng hay thật tìm được mấy cô nương này, người người đều có tài".Mặc Tự cười nhẹ:" Chỉ là từng thấy qua những cô nương đó biểu diễn, nên mới mời đến đây cho Lưu công tử xem". Ta nghe càng thụ sủng nhược kinh:" Thì ra là vì ta, haha, đa tạ, đã nhọc lòng ngươi rồi".Khi xem xong vài bài chúng ta liền vào hậu viện uống trà nói chuyện, trước khi đi ta bị một nữ nhân đến kéo tay, làm ai cũng bất ngờ. Đến ta cũng không nói nên lời, chỉ nhìn nữ nhân đó, khóc thút thít, nhan sắc cũng xem như có tư sắc, nhìn qua cũng là người có tiền, phía sau có một a hoàn lôi kéo nàng ta lại.
Vũ khúc trên đài cũng dừng lại, những vũ cơ đó liền đứng đó vui vẻ chào mọi người, dưới khán đài, mọi người vỗ tay như sấm, còn ồn ào.A Anh xem cũng phải cười lớn khen hay. Ta hướng Mặc Tự khen ngợi:" Mặc Tự, ngươi cũng hay thật tìm được mấy cô nương này, người người đều có tài".Mặc Tự cười nhẹ:" Chỉ là từng thấy qua những cô nương đó biểu diễn, nên mới mời đến đây cho Lưu công tử xem". Ta nghe càng thụ sủng nhược kinh:" Thì ra là vì ta, haha, đa tạ, đã nhọc lòng ngươi rồi".Khi xem xong vài bài chúng ta liền vào hậu viện uống trà nói chuyện, trước khi đi ta bị một nữ nhân đến kéo tay, làm ai cũng bất ngờ. Đến ta cũng không nói nên lời, chỉ nhìn nữ nhân đó, khóc thút thít, nhan sắc cũng xem như có tư sắc, nhìn qua cũng là người có tiền, phía sau có một a hoàn lôi kéo nàng ta lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com