Dau La Dai Luc Dn Edit Phe Vo Hon Nay Cua Nguoi Co Gi Do Khong Dung
Edit : sáng sớm thế này chắc ko ai coi đâu nhỉ ? hẹ hẹ hẹ, nếu mn vote sớm tui sẽ ném thêm 1 chương ớ ~👀 10p nữa tui zzz tiếp 😔😑😌Có sai sót xin hãy báo quan_____Đường Ngân cúi đầu nhìn xuống, “Sao thế?”“Em ăn mặc kiểu gì thế này? Quần áo gì mà kỳ cục quá vậy?!”Thật ra bộ quần áo Đường Ngân mặc bây giờ cũng không đến nỗi tệ. Chỉ là loại áo cổ cao bó sát người, phần sau lưng ở chỗ xương bả vai được cắt khoét ra để lộ một khoảng, tiện cho việc phóng thích Hồn Cốt.Đường Ngân ngừng lại một chút, sau đó nhìn Đường Tam, học theo vẻ mặt trêu chọc đặc trưng của Hồ Thanh, đưa tay vỗ nhẹ bụng Đường Tam, “Anh còn để trần cả nửa người trên kia kìa.”Đường Tam lập tức mất khí thế, giọng nhỏ đi, “Cái đó khác, anh có lý do đặc biệt mà…”“À, em cũng chỉ vì để tiện phóng Hồn Cốt thôi mà? Mỗi lần dùng xong lại làm rách một bộ quần áo thì ai mà chịu nổi?”Nói rồi, Đường Ngân lấy từ trong nhẫn ra một bộ quần áo khác đưa cho Đường Tam, “Vừa hay anh cũng có Ngoại Phụ Hồn Cốt, em chuẩn bị nhiều lắm, thử xem đi.”Đường Tam dừng lại một chút, thu hồi Ngoại Phụ Hồn Cốt rồi nhận lấy bộ quần áo Đường Ngân đưa, mặc vào. Sau đó anh cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, nét mặt lộ ra vẻ phức tạp, “Cái này… hở nhiều quá rồi thì phải?”“Anh ở trần còn không ngại, giờ mặc vào còn chê bai cái gì.” Đường Ngân lộ vẻ ghét bỏ, “Đúng là khó hầu hạ mà.”Đường Tam ngượng ngùng, “Anh vẫn cảm thấy bộ quần áo này có chút…”“Thôi được rồi, cùng lắm sau này anh ra ngoài thì mặc thêm một cái áo bên ngoài nữa, còn hơn là mỗi lần bung hồn cốt ra xong lại lộ hết mình, đúng không?” Đường Ngân không khách sáo, khoác vai Đường Tam, cười hì hì hỏi, “Nói nghe coi, anh với Tiểu Vũ tiến triển tới đâu rồi?”“Hả? Anh? Anh với Tiểu Vũ?” Đường Tam mặt đỏ lên, “anh với Tiểu Vũ… không có gì cả…”“Oa… anh ơi là anh , vậy là không được rồi nha, tới đây, để em chỉ cho anh mấy chiêu…”Đường Ngân chỉ ba bốn câu đã dễ dàng chuyển hướng sự chú ý của Đường Tam, sau đó khoác lấy vai Đường Tam kéo đi về phía sơn cốc.Độc Cô Bác: … Quả nhiên là người dám đùa giỡn cả với vị kia, bản lĩnh không tầm thường.Đại Sư: Tiểu Tam trong mấy chuyện này đúng là vẫn còn quá non nớt…Đợi cả nhóm đến dưới chân núi, chính là lúc ai nấy thi triển đủ cách để leo lên, chỉ riêng Đường Ngân thì trực tiếp mang theo Đường Tam cho anh trải nghiệm cảm giác bay —— chỉ có điều, lúc hạ xuống mặt đất thì không được thuận lợi cho lắm, hai người lăn lộn thành một đống.Đường Tam phun ra ít đất cát dính trong miệng, lau lau mũi, nói: “em không thể dùng hồn kỹ lúc trước để tự khống chế cho tốt một chút sao?”“em thử rồi, chứ anh nghĩ vì sao em học được cách bay?” Đường Ngân vỗ vỗ bụi trên quần áo, “Như vầy không phải tốt hơn anh hồi trước rồi sao?”Đường Tam há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng phát hiện mình chẳng tìm được lời nào đáp lại, đành im lặng ngậm miệng.Vì dù khi đó anh đã có Đường Ngân giúp làm quen với cách sử dụng Ngoại Phụ Hồn Cốt, thì cũng mất chừng nửa năm mới miễn cưỡng điều khiển được cơ thể không giống như một con cua say rượu…Trên đường quay về, Đường Ngân cuối cùng cũng biết được tên của vị thiếu phụ xinh đẹp (???) kia — Liễu Nhị Long.Cũng từ đó mà hiểu, nàng chính là mảnh ghép cuối cùng tạo thành Hoàng Kim Thiết Tam Giác cùng với Đại Sư và vị viện trưởng của bọn họ.Việc đầu tiên Đường Ngân làm khi quay trở lại sơn cốc là đi đến vách đá, vẽ thêm hai vạch nữa, sau đó nhìn năm dấu vạch trên đó mà mặt mày đầy phiền muộn:
“Đã đến lúc phải chuẩn bị đường lui rồi…”“Chuẩn bị trốn đi?” Đường Tam khó hiểu bước lại gần, “Vì sao?”Đường Ngân chỉ liếc nhìn anh một cái, không trả lời.Đường Tam thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa, quay đầu nhìn quanh sơn cốc, nơi đầy những loại hoa cỏ kỳ lạ, rồi nói:
“Vừa lúc, trước đây không có điều kiện, giờ anh dạy em thêm chút kiến thức về dược thảo nhé?”“Được thôi!” Đường Ngân lập tức hứng thú hẳn lên, “Có loại nào vừa là độc vừa là dược không?”“À, có rất nhiều đấy. Nhưng vẫn nên học theo trình tự, ừm… Vậy bắt đầu từ bên này đi. Đây là Chu Sa Liên. Chu Sa Liên thích nơi âm hàn, bản thân nó tính hàn rất mạnh, khắc hỏa nhiệt, là loại dược liệu trân quý có tác dụng đặc biệt trong việc chữa trị hỏa độc…”Bên kia, hai anh em vừa học vừa trò chuyện với nhau rất vui vẻ, còn bên này, bốn người lại rơi vào bầu không khí hoàn toàn khác — một sự trầm mặc chết lặng.Cuối cùng vẫn là Độc Cô Bác mở miệng trước:
“Khụ… Lão phu trước giờ chưa từng có thói quen giải thích với ai, hôm nay coi như phá lệ một lần. Vừa rồi ta chỉ muốn thử xem, các ngươi có xứng đáng làm thầy của nó hay không. Các ngươi thực sự không tệ. Tuy thực lực không phải hàng đầu, nhưng cái khí phách dám hy sinh vì bằng hữu này… lão phu bội phục.”Mấy lời phía sau của Độc Cô Bác cũng không phải khách sáo. Tuy tính ông ta vốn hẹp hòi, làm việc chỉ theo ý mình, yêu ghét rõ ràng, nhưng đối với sự ung dung chịu chết của ba người Đại Sư, ông vẫn thật lòng kính phục.Phất Lan Đức nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Độc Cô Bác, trong lòng bỗng dưng dấy lên cảm giác không biết nên khóc hay cười. Lại nhìn dáng vẻ lúc này của Độc Cô Bác — bình thản, thậm chí có thể nói là thân thiện — trong khoảnh khắc, ông cũng không đoán nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Đại Sư cũng đầy nghi hoặc nhìn về phía Độc Cô Bác. Lúc này trong lòng ông chỉ thấy hết sức khó hiểu. Bởi vì sự thay đổi của Độc Cô Bác trước và sau quả thật quá lớn.Mà những biến đổi này… hình như đều bắt đầu từ sau khi Đường Ngân xuất hiện…Chẳng lẽ Độc Cô Bác vừa rồi truyền âm nói chuyện gì đó? Chẳng lẽ thật sự có một vị tiền bối thực lực kinh người đi theo bảo vệ Đường Ngân?Nhưng khi nhìn thấy Đường Ngân đang kêu ca với Đường Tam, dáng vẻ hết sức “hỏng mất”, Đại Sư lại càng thấy khó hiểu hơn. Đây rốt cuộc là chuyện gì?Đại Sư còn đang định mở miệng hỏi, thì đột nhiên cả người run lên, cảnh giác nhìn về phía suối nguồn kỳ lạ kia. Mà đối diện, Độc Cô Bác cũng đã đứng dậy, vẻ mặt đầy cung kính, nhìn chăm chú về phía suối nguồn đó.Điều khiến Đại Sư kinh ngạc nhất chính là, ở trong sân, cả Đường Tam và Đường Ngân đều hoàn toàn không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra.Như vậy… không phải là vấn đề tu vi, mà rõ ràng là đối phương cố ý làm như thế?Ngay sau đó, khóe mắt ông như hoa lên một cái, quay đầu lại liền thấy một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, tóc dài, mặc áo đen đang đứng bên vách đá sau lưng bọn họ. Người ấy nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve những đường khắc bạc trên đá, giọng nhàn nhạt:“Thật khéo.”“Xin kính chào tiền bối.” Độc Cô Bác hơi cúi người chắp tay, thái độ cực kỳ cung kính, “Đa tạ tiền bối lần trước đã nương tay.”“Ừm, không cần khách khí?” Hồ Thanh hơi ngẩng cằm lên, cảm thấy mình chắc không nhớ sai cách nói của nhân loại, “Trong nhân loại, lâu ngày không gặp mặt nên thể hiện thế nào nhỉ?”Bốn người: …...?“À… có phải là ôm một cái rồi nói thêm câu ‘Lâu rồi không gặp, mình thật sự rất nhớ cậu’?” Liễu Nhị Long hơi do dự mở miệng.“Vậy sao… Vậy hai mươi lăm ngày có tính là lâu không?” Hồ Thanh lần này trực tiếp nhìn về phía Liễu Nhị Long.Liễu Nhị Long gật đầu, “Nếu quan hệ thân thiết, thường xuyên kề vai sát cánh thì đúng là nên nói như vậy…”“Hiểu rồi.”Sau đó, bọn họ liền trông thấy cái người mà trong mắt họ là vị tiền bối tu vi cao thâm khó lường, thần thần bí bí, lặng lẽ đi tới sau lưng hai huynh đệ, đưa tay bế Đường Ngân lên, dịu dàng nói:“Lâu rồi không gặp, ta thật sự rất nhớ em.”Bốn người: …???!!!Nhưng điều khiến họ kinh ngạc hơn còn ở phía sau. Đường Tam lập tức đưa tay kéo Đường Ngân về phía mình, che chắn em trai ở sau lưng, rồi trừng mắt giận dữ nhìn Hồ Thanh, giọng lạnh lẽo:“Đừng có động tay động chân với em trai của ta trước mặt ta!”Đường Ngân cũng lộ vẻ nghi ngờ, nhìn Hồ Thanh cảnh giác:“Vô sự hiến ân cần, rốt cuộc anh lại đang tính toán gì đây?”Hồ Thanh im lặng buông tay xuống, ánh mắt tối sầm lại, lặng lẽ liếc nhìn Liễu Nhị Long.Liễu Nhị Long: …???Khoan đã, khoan đã, ta… ta thấy nơi này hình như có hiểu lầm gì đó rồi!Hồ Thanh chỉ cảm thấy mấy cái phương pháp của nhân loại thật đúng là chẳng đáng tin chút nào, thế là yên lặng biến ra tai và cái đuôi, rồi lần nữa ôm Đường Ngân vào lòng.“em chẳng nhớ ta chút nào...”Lần này Đường Ngân không hề trốn tránh, ngược lại còn rất tự nhiên ôm luôn cái đuôi mềm mại vào trong ngực, ngẩn ra:“hả?”“Chẳng phải em nói , hai người xa cách lâu rồi không gặp, khi gặp lại, họ đều nhiệt tình vui mừng chào đón đối phương trở về hay sao?” Hồ Thanh cúi người, đặt cằm lên đỉnh đầu Đường Ngân, giọng mang theo chút uất ức, “Vậy sao em lại nói ta vô cớ ân cần chứ?” Đường Ngân nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mịn hai cái, bất đắc dĩ lắc lắc đầu — kỳ thật cậu cũng không hề thấp, giờ cậu mới mười hai tuổi mà đã cao tầm 1m67, nhưng Hồ Thanh cao phải chừng 2m2, lúc ôm cậu thì đúng thật trông như ôm một đứa bé con vậy.“tại anh làm ra mấy chuyện không giống ngày thường mà, lại bảo không phải vô cớ ân cần đi? Hơn nữa, mới có hơn hai mươi ngày thôi, đối với anh mà nói thì chẳng phải còn khước mới gọi là lâu ngày sao?”“Mọi người không phải hay nói một ngày không gặp như cách ba thu sao?”“Anh chắc không?” Đường Ngân ngẩng đầu, vẻ mặt có chút kỳ quái, “em còn từng nói với anh rằng, con người cứ bảy năm lại thay đổi hoàn toàn một lần, theo cách tính của anh thì em đây cũng sắp đổi tính đến lần thứ 11 rồi, còn nhớ anh được sao?”Hồ Thanh: … mịa, thật phiền phức.Hay là thôi, cứ dứt khoát bắt cóc luôn cho xong.___Tác giả có lời muốn nói: Hồ Thanh: Cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm…
“Đã đến lúc phải chuẩn bị đường lui rồi…”“Chuẩn bị trốn đi?” Đường Tam khó hiểu bước lại gần, “Vì sao?”Đường Ngân chỉ liếc nhìn anh một cái, không trả lời.Đường Tam thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa, quay đầu nhìn quanh sơn cốc, nơi đầy những loại hoa cỏ kỳ lạ, rồi nói:
“Vừa lúc, trước đây không có điều kiện, giờ anh dạy em thêm chút kiến thức về dược thảo nhé?”“Được thôi!” Đường Ngân lập tức hứng thú hẳn lên, “Có loại nào vừa là độc vừa là dược không?”“À, có rất nhiều đấy. Nhưng vẫn nên học theo trình tự, ừm… Vậy bắt đầu từ bên này đi. Đây là Chu Sa Liên. Chu Sa Liên thích nơi âm hàn, bản thân nó tính hàn rất mạnh, khắc hỏa nhiệt, là loại dược liệu trân quý có tác dụng đặc biệt trong việc chữa trị hỏa độc…”Bên kia, hai anh em vừa học vừa trò chuyện với nhau rất vui vẻ, còn bên này, bốn người lại rơi vào bầu không khí hoàn toàn khác — một sự trầm mặc chết lặng.Cuối cùng vẫn là Độc Cô Bác mở miệng trước:
“Khụ… Lão phu trước giờ chưa từng có thói quen giải thích với ai, hôm nay coi như phá lệ một lần. Vừa rồi ta chỉ muốn thử xem, các ngươi có xứng đáng làm thầy của nó hay không. Các ngươi thực sự không tệ. Tuy thực lực không phải hàng đầu, nhưng cái khí phách dám hy sinh vì bằng hữu này… lão phu bội phục.”Mấy lời phía sau của Độc Cô Bác cũng không phải khách sáo. Tuy tính ông ta vốn hẹp hòi, làm việc chỉ theo ý mình, yêu ghét rõ ràng, nhưng đối với sự ung dung chịu chết của ba người Đại Sư, ông vẫn thật lòng kính phục.Phất Lan Đức nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Độc Cô Bác, trong lòng bỗng dưng dấy lên cảm giác không biết nên khóc hay cười. Lại nhìn dáng vẻ lúc này của Độc Cô Bác — bình thản, thậm chí có thể nói là thân thiện — trong khoảnh khắc, ông cũng không đoán nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Đại Sư cũng đầy nghi hoặc nhìn về phía Độc Cô Bác. Lúc này trong lòng ông chỉ thấy hết sức khó hiểu. Bởi vì sự thay đổi của Độc Cô Bác trước và sau quả thật quá lớn.Mà những biến đổi này… hình như đều bắt đầu từ sau khi Đường Ngân xuất hiện…Chẳng lẽ Độc Cô Bác vừa rồi truyền âm nói chuyện gì đó? Chẳng lẽ thật sự có một vị tiền bối thực lực kinh người đi theo bảo vệ Đường Ngân?Nhưng khi nhìn thấy Đường Ngân đang kêu ca với Đường Tam, dáng vẻ hết sức “hỏng mất”, Đại Sư lại càng thấy khó hiểu hơn. Đây rốt cuộc là chuyện gì?Đại Sư còn đang định mở miệng hỏi, thì đột nhiên cả người run lên, cảnh giác nhìn về phía suối nguồn kỳ lạ kia. Mà đối diện, Độc Cô Bác cũng đã đứng dậy, vẻ mặt đầy cung kính, nhìn chăm chú về phía suối nguồn đó.Điều khiến Đại Sư kinh ngạc nhất chính là, ở trong sân, cả Đường Tam và Đường Ngân đều hoàn toàn không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra.Như vậy… không phải là vấn đề tu vi, mà rõ ràng là đối phương cố ý làm như thế?Ngay sau đó, khóe mắt ông như hoa lên một cái, quay đầu lại liền thấy một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, tóc dài, mặc áo đen đang đứng bên vách đá sau lưng bọn họ. Người ấy nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve những đường khắc bạc trên đá, giọng nhàn nhạt:“Thật khéo.”“Xin kính chào tiền bối.” Độc Cô Bác hơi cúi người chắp tay, thái độ cực kỳ cung kính, “Đa tạ tiền bối lần trước đã nương tay.”“Ừm, không cần khách khí?” Hồ Thanh hơi ngẩng cằm lên, cảm thấy mình chắc không nhớ sai cách nói của nhân loại, “Trong nhân loại, lâu ngày không gặp mặt nên thể hiện thế nào nhỉ?”Bốn người: …...?“À… có phải là ôm một cái rồi nói thêm câu ‘Lâu rồi không gặp, mình thật sự rất nhớ cậu’?” Liễu Nhị Long hơi do dự mở miệng.“Vậy sao… Vậy hai mươi lăm ngày có tính là lâu không?” Hồ Thanh lần này trực tiếp nhìn về phía Liễu Nhị Long.Liễu Nhị Long gật đầu, “Nếu quan hệ thân thiết, thường xuyên kề vai sát cánh thì đúng là nên nói như vậy…”“Hiểu rồi.”Sau đó, bọn họ liền trông thấy cái người mà trong mắt họ là vị tiền bối tu vi cao thâm khó lường, thần thần bí bí, lặng lẽ đi tới sau lưng hai huynh đệ, đưa tay bế Đường Ngân lên, dịu dàng nói:“Lâu rồi không gặp, ta thật sự rất nhớ em.”Bốn người: …???!!!Nhưng điều khiến họ kinh ngạc hơn còn ở phía sau. Đường Tam lập tức đưa tay kéo Đường Ngân về phía mình, che chắn em trai ở sau lưng, rồi trừng mắt giận dữ nhìn Hồ Thanh, giọng lạnh lẽo:“Đừng có động tay động chân với em trai của ta trước mặt ta!”Đường Ngân cũng lộ vẻ nghi ngờ, nhìn Hồ Thanh cảnh giác:“Vô sự hiến ân cần, rốt cuộc anh lại đang tính toán gì đây?”Hồ Thanh im lặng buông tay xuống, ánh mắt tối sầm lại, lặng lẽ liếc nhìn Liễu Nhị Long.Liễu Nhị Long: …???Khoan đã, khoan đã, ta… ta thấy nơi này hình như có hiểu lầm gì đó rồi!Hồ Thanh chỉ cảm thấy mấy cái phương pháp của nhân loại thật đúng là chẳng đáng tin chút nào, thế là yên lặng biến ra tai và cái đuôi, rồi lần nữa ôm Đường Ngân vào lòng.“em chẳng nhớ ta chút nào...”Lần này Đường Ngân không hề trốn tránh, ngược lại còn rất tự nhiên ôm luôn cái đuôi mềm mại vào trong ngực, ngẩn ra:“hả?”“Chẳng phải em nói , hai người xa cách lâu rồi không gặp, khi gặp lại, họ đều nhiệt tình vui mừng chào đón đối phương trở về hay sao?” Hồ Thanh cúi người, đặt cằm lên đỉnh đầu Đường Ngân, giọng mang theo chút uất ức, “Vậy sao em lại nói ta vô cớ ân cần chứ?” Đường Ngân nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mịn hai cái, bất đắc dĩ lắc lắc đầu — kỳ thật cậu cũng không hề thấp, giờ cậu mới mười hai tuổi mà đã cao tầm 1m67, nhưng Hồ Thanh cao phải chừng 2m2, lúc ôm cậu thì đúng thật trông như ôm một đứa bé con vậy.“tại anh làm ra mấy chuyện không giống ngày thường mà, lại bảo không phải vô cớ ân cần đi? Hơn nữa, mới có hơn hai mươi ngày thôi, đối với anh mà nói thì chẳng phải còn khước mới gọi là lâu ngày sao?”“Mọi người không phải hay nói một ngày không gặp như cách ba thu sao?”“Anh chắc không?” Đường Ngân ngẩng đầu, vẻ mặt có chút kỳ quái, “em còn từng nói với anh rằng, con người cứ bảy năm lại thay đổi hoàn toàn một lần, theo cách tính của anh thì em đây cũng sắp đổi tính đến lần thứ 11 rồi, còn nhớ anh được sao?”Hồ Thanh: … mịa, thật phiền phức.Hay là thôi, cứ dứt khoát bắt cóc luôn cho xong.___Tác giả có lời muốn nói: Hồ Thanh: Cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm…
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com