Dau La Dai Luc Dn Edit Phe Vo Hon Nay Cua Nguoi Co Gi Do Khong Dung
Edit: tui tồn 1 nùi truyện mà không đọc , đi qua wiki đọc truyện cover =))____"Rầm."
Đường Ngân mặt không chút cảm xúc nuốt xuống ngụm khổ qua ngâm mà cậu nhất thời tò mò mua từ bên đường, cậu dừng lại một chút, quay đầu đưa cái ly về phía Hồ Thanh:“Anh thật sự không muốn thử một ngụm sao?”Hồ Thanh khẽ "xì" một tiếng, quay mặt sang chỗ khác.Thế là Đường Ngân lại mặt không đổi sắc uống thêm một ngụm nữa. Lần này, cậu dừng lại còn lâu hơn trước rồi mới nghiêng đầu nhìn Hồ Thanh:
“Hiện tại anh có muốn uống không?”“Đã không thích đến như vậy thì sao không dứt khoát đổ đi cho xong?” Hồ Thanh bật cười, đưa tay nhận lấy cái ly trong tay Đường Ngân, “ừm... thôi để ta cầm giúp em một lát.”Ban đầu thấy Hồ Thanh chịu cầm lấy cái ly, Đường Ngân còn nhẹ cả lòng, nhưng vừa nghe câu sau thì lập tức sa sầm mặt mày:
“Không lãng phí đồ ăn là nguyên tắc cơ bản của em đó —— tuy rằng giờ rất muốn phá lệ.”“Nguyên tắc đó của em cũng không tệ lắm.”“Anh thật sự không thể chia sẻ giúp em một ngụm sao ——”“Ta không có cái thói quen ép bản thân chịu khổ đâu.”Đường Ngân lập tức ỉu xìu, bắt đầu cúi đầu tìm kiếm cái gì đó ngọt để ăn cho đỡ đắng, vừa tìm vừa lẩm bẩm:
“Haiz… đi dạo tới giờ mà vẫn chưa gặp được thứ gì có thể nhặt được lợi lộc cả, kiểu như ép mua ép bán hay mấy chuyện linh tinh khác. Quả nhiên mấy thứ đó đúng là chỉ dính dáng tới thể chất của vai chính thôi, nói cách khác có lẽ do em không phải nhân vật chính?”“Vai chính?” Hồ Thanh nhướng mày.“À, chẳng phải em đã đưa anh mấy quyển tiểu thuyết rồi sao.” Đường Ngân vừa trả tiền cho người bán mứt hoa quả bên đường, vừa giải thích, “Trong đó thường hay kể chuyện dưới góc nhìn của một người, người đó chính là vai chính.”Hồ Thanh gật đầu như có điều suy nghĩ.Nói như vậy, tên nhóc này muốn gặp mấy chuyện rắc rối râu ria kia chỉ để trải nghiệm đãi ngộ của vai chính thôi sao?Ừm… Trong sách cũng có nói là nên cố gắng hết sức thỏa mãn nhu cầu của một nửa còn lại thì tình cảm mới tốt đẹp. Vậy thì mình cũng nên thu lại khí thế một chút?Hồ Thanh như đang trầm ngâm suy nghĩ, bắt đầu thu liễm khí thế của mình.Còn Đường Ngân thì cuối cùng cũng đã tiêu diệt xong ly khổ qua ủ chua kia, miệng ngậm đầy mứt hoa quả, liên tục tự nhắc nhở bản thân: lần sau mà mua mấy món ăn lạ thì nhất định phải cẩn thận.Sau khi nhắc nhở xong chính mình, Đường Ngân liền lập tức phấn chấn tinh thần, lại lần nữa nắm chặt tay áo của Hồ Thanh, “Đi, điểm dừng cuối cùng hôm nay, chúng ta đi phòng đấu giá!”Hồ Thanh đương nhiên không có ý kiến gì, theo lực kéo của Đường Ngân mà đi, rời khỏi khu phố ăn vặt.Phòng đấu giá Thiên Đấu được xây dựng tại trung tâm thành thị, sát bên hoàng cung Thiên Đấu, là một công trình hình bán cầu vô cùng lớn. Bên ngoài không có bất kỳ biển hiệu nào, chỉ có một biểu tượng duy nhất: hình chiếc búa – tượng trưng cho phòng đấu giá.Phải đến gần mới có thể cảm nhận được quy mô thật sự của công trình hình tròn này.Dựa vào quan sát của Đường Ngân, mặt sàn hình bán cầu đó có đường kính ít nhất cũng gần 500 mét, điểm cao nhất vượt quá 80 mét. Tuy rằng so với Đại Đấu Hồn Tràng mà cậu từng thấy thì vẫn còn thua kém đôi chút, nhưng cũng phải thôi ,nơi này chỉ là một phòng đấu giá – đâu cần chỗ ngồi cho khán giả như đấu trường.Hơn nữa, nơi này lại chính là thủ đô của Thiên Đấu đế quốc – Thiên Đấu Thành, có thể dùng câu “tấc đất tấc vàng” để hình dung giá trị đất đai ở đây. Từ đó có thể thấy được địa vị của phòng đấu giá này trong toàn bộ Thiên Đấu Thành quan trọng đến mức nào, hậu trường phía sau càng là sâu không lường được.Cửa chính của phòng đấu giá cũng mang hình dáng nửa vòng tròn, tương đồng với tổng thể kiến trúc của cả tòa nhà. Màu sắc toàn bộ đều là trắng ngà, trước cửa có bốn cô gái dáng người cao gầy đứng nghiêm trang.Những cô gái đó hiển nhiên đã trải qua chọn lựa vô cùng khắt khe. Không chỉ chiều cao đều vào khoảng 1m75, mà dáng người còn cực kỳ cân đối. Tuy không thể nói là tuyệt sắc, nhưng khí chất nhã nhặn, diện mạo thanh tú, vẫn vô cùng hấp dẫn. Nhìn qua, các nàng cũng chỉ chừng hai mươi tuổi.Trên người các nàng mặc váy dài chấm đất, cánh tay đều được che phủ hoàn toàn, không để lộ chút da thịt nào. Thế nhưng kiểu váy lại bó sát cơ thể, đủ để làm nổi bật những đường cong uyển chuyển của các nàng.Chiếc váy trắng tuyết cùng phần áo liền nhau, trên thân áo còn thêu hoa văn màu bạc. Hoa văn này thoạt nhìn mơ hồ như là chữ gì đó, nhưng Đường Ngân nhìn chăm chú cả nửa ngày mà vẫn không nhận ra là chữ gì.Bốn cô gái kia đồng loạt thực hiện động tác giống hệt nhau, hai tay đặt trước người, mặt mỉm cười dịu dàng. Tuy nụ cười ấy là một phần trong công việc, nhưng lại rất dễ khiến người ta có thiện cảm.Thấy hai người Đường Ngân đi tới, một trong bốn cô gái bước lên ba bước, khẽ cúi người hành lễ, nhẹ nhàng nói:
“Nhị vị, xin hỏi có cần giúp đỡ gì không?”Đường Ngân đáp:
“Nơi này là phòng đấu giá đúng không? Chúng ta muốn vào xem một chút.”Thiếu nữ hơi mỉm cười, nói:
“Vậy xin hỏi nhị vị khách nhân, có mang theo chứng nhận tư cách đấu giá không?”Đường Ngân hơi ngẩn ra:
“Chứng nhận tư cách đấu giá? Có thể nói rõ một chút không? Đây là lần đầu tiên chúng ta đến.”Thiếu nữ khẽ gật đầu, ý cười vẫn giữ nguyên trên mặt, nhưng lại hơi khó hiểu mà liếc nhìn Hồ Thanh một cái:
“Đương nhiên là có thể. Chứng nhận tư cách đấu giá được chia thành nhiều cấp bậc khác nhau. Trong đó, cấp cơ bản nhất yêu cầu phải có ít nhất mười ngàn kim hồn tệ làm tài sản chứng minh. Nói cách khác, chỉ cần có chứng nhận sở hữu tài sản từ một vạn kim hồn tệ trở lên, mới có thể tham gia đấu giá. Chỉ những khách nhân có được tư cách chứng nhận mới được phép bước vào trong và tiến hành đấu giá. Quy định này là để tránh trường hợp có người ra giá ác ý rồi không thể trả tiền, mong nhị vị thông cảm.”Đường Ngân gật đầu, lấy ra thẻ đen mà Ninh Vinh Vinh từng đưa:
“Cái này có thể dùng để chứng minh không?”Thiếu nữ hơi sững người, đồng tử khẽ co lại một chút, nhưng rất nhanh đã trấn định trở lại. Khi mở miệng, giọng nói nàng hơi run lên trong chớp mắt, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
“Đương nhiên rồi, tôn kính khách quý, xin mời theo ta.”Dù trong lòng vô cùng kinh ngạc, thiếu nữ vẫn giữ được phong thái chuyên nghiệp xuất sắc.Vừa dẫn đường, nàng vừa dịu dàng giới thiệu một vài quy định cơ bản của phòng đấu giá cho hai người.Là phòng đấu giá lớn nhất toàn Thiên Đấu đế quốc, nơi này có thể xuất hiện bất kỳ món vật phẩm nào để đấu giá, bao gồm cả Hồn Cốt – thứ mà mọi Hồn Sư đều khao khát sở hữu.Quy định đầu tiên và quan trọng nhất của phòng đấu giá là nghiêm cấm tiết lộ chi tiết liên quan đến việc đấu giá và danh tính người tham gia. Càng không được phép tiết lộ tình hình cụ thể của các món hàng bên trong phòng đấu giá ra bên ngoài.Ngoài ra, phòng đấu giá hoạt động theo hình thức luân phiên 24 giờ không ngừng nghỉ, liên tục tổ chức các phiên đấu giá. Khi đấu giá thành công, sẽ có người ghi lại đầy đủ thông tin món hàng, và đến khi rời đi, sẽ có người trao món đồ và thu tiền.Mỗi buổi tối là thời điểm diễn ra phiên đấu giá những vật phẩm cực phẩm. Trong khoảng thời gian hai giờ đó, chỉ những người có tiền ký quỹ trên một trăm vạn kim hồn tệ mới được tham gia. Còn ngoài khung giờ đó, bất kỳ ai đủ tư cách đấu giá đều có thể vào tham dự.“Đương nhiên, với mức tài sản bảo đảm của hai vị, hoàn toàn có thể tham gia đấu giá vào buổi tối.”Dưới sự dẫn dắt của thiếu nữ, hai người đi vào khu vực trung tâm của phòng đấu giá hôm nay.Trung tâm tổ chức đấu giá nằm ở tầng hai của tòa nhà. Từ đại sảnh có khoảng tám cầu thang dẫn lên trên. Trước khi vào khu vực đấu giá chính thức, thiếu nữ tiếp tân phát cho mỗi người một chiếc mặt nạ, đồng thời dặn dò rằng sau này khi tham gia đấu giá đều phải đeo mặt nạ trước khi vào. Đây là biện pháp nhằm đảm bảo an toàn và quyền riêng tư cho khách hàng. Sau đó, sẽ không còn ai tiếp đón riêng họ nữa.Nữ tiếp tân chỉ đưa hai người tới lối vào khu đấu giá trung tâm rồi mới xoay người rời đi, để lại phần tiếp theo cho những người phục vụ khác bên trong đảm nhận.So với thiếu nữ dẫn đường lúc trước, những người phục vụ trong trung tâm đấu giá này lại có cách ăn mặc... hơi quá mức gợi cảm.Trang phục tuy cũng là màu trắng, vẫn là kiểu váy dài, nhưng lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt.Những người phục vụ trong trung tâm đấu giá đều là nữ, chiều cao gần như tương đương với những thiếu nữ dẫn đường lúc trước, nhưng vóc dáng thì lại càng thêm nóng bỏng.Váy trắng họ mặc có phần cổ khoét sâu, phần chân váy ngắn chỉ vừa qua hông khoảng bảy tấc, để lộ cặp đùi trắng mịn dưới ánh đèn mềm mại, đi cùng đôi giày cao gót trắng càng làm nổi bật nét quyến rũ. Vạt áo phía trước khoét sâu lộ ra khe ngực gợi cảm, váy ngắn bên dưới phồng lên tôn lên vòng ba đầy đặn, khiến người ta không khỏi nghĩ ngợi mông lung.Chỉ thấy người phục vụ tiến đến kia, sau khi nhìn thấy tấm thẻ trong tay Đường Ngân, nụ cười trên môi lập tức trở nên chân thành và nhiệt tình hẳn lên:
“Hai vị khách quý, mời theo ta.”Nói là ánh mắt đưa tình, dịu dàng như tơ cũng không quá. Hồ Thanh thì chẳng mấy để ý, nhưng rơi vào trong mắt Đường Ngân lại là ——Ừm, xương cốt khá chuẩn, cơ bắp phát triển không tồi, thân hình đạt đến tỉ lệ vàng. Nếu một thầy dạy môn giải phẫu cơ thể người dùng thân hình này làm mẫu khung xương thì hẳn sẽ rất phù hợp cho người mới học nhận biết và phân tích.Sự thật chứng minh , vứt mị nhãn cho Đường ngân xem thì chẳng khác gì đang vứt mị nhãn cho một tên mùNữ phục vụ dĩ nhiên chẳng biết Đường Ngân đang nghĩ cái gì, chỉ nhẹ nhàng giới thiệu về phòng đấu giá, vừa dẫn hai người đi lên lầu, vào một căn phòng riêng đã được đặt từ trước.Sau khi giới thiệu sơ qua về các tiện nghi trong phòng, nàng ta còn giúp pha trà, bày sẵn điểm tâm và trái cây. Sau đó, nàng dừng lại một chút, thấy hai người không có ý định giữ mình lại, trong lòng khẽ thở dài, hành lễ rồi thức thời lui ra ngoài.Đường Ngân bước tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới. Trung tâm đấu giá này khiến người ta có cảm giác giống như một đại lễ đường. Cách bố trí rất giống với khu trung tâm của Đại Đấu Hồn Tràng — chính giữa là một lễ đài hình tròn, xung quanh bố trí các hàng ghế vòng tròn tỏa ra như phóng xạ.[Edit : tưởng tượng bom nổ , và cách khói bụi phân tán ra đi =)) ý tg là vậy đó]Toàn bộ khán phòng được chia làm năm khu vực chính. Ba hàng ghế gần lễ đài nhất là màu đỏ, càng ra xa thì theo thứ tự là màu đen, màu tím, màu vàng và cuối cùng là màu trắng. Hiển nhiên cách phân khu này dựa theo cấp bậc của đấu giá giả mà sắp xếp.Trước đó, thiếu nữ tiếp đón đã nói với bọn họ: Dãy ghế đỏ nằm sâu bên trong cùng căn phòng hiện tại của hai người đều là lối vào đặc biệt, có nhân viên an ninh chuyên trách bảo vệ.Màu đỏ chính là khu vực khách quý cấp trăm vạn, hơn nữa còn cần phải có thân phận và địa vị đặc biệt mới có thể đạt được tư cách ngồi ở khu màu đỏ.Phía ngoài khu đỏ là vòng ghế màu đen, thuộc khu vực khách quý trăm vạn cấp thông thường, chỉ cần có tiền là có thể vào được. Loại này gọi là khách quý màu đen, cấp bậc thứ hai.Ra ngoài nữa là khu màu tím — khách quý cấp năm mươi vạn; tiếp đó là màu vàng — khách quý bình thường cấp mười vạn; xa nhất, diện tích lớn nhất là khu màu trắng — dành cho những khách quý phổ thông nhất.Còn căn phòng hiện tại mà họ đang ở, ngoại trừ hoàng thất bản quốc, thì chỉ những khách hàng cấp ngàn vạn trở lên mới có thể vào được. Bên trong, tiện nghi tiếp đãi đều đầy đủ, không thiếu thứ gì.Ngay cả trà phục vụ cũng là loại 【Tuyết Mầm Xuân】 — một loại trà cao cấp giá tới một trăm kim hồn tệ mỗi lượng.Đường Ngân đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình xong, liền ngồi xuống bên cạnh Hồ Thanh, chính thức bắt đầu nghiêm túc xem đấu giá.
---Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem địa điểm "đánh tạp" tiếp theo là gì nào? 【 đầu chó 】
Đường Ngân mặt không chút cảm xúc nuốt xuống ngụm khổ qua ngâm mà cậu nhất thời tò mò mua từ bên đường, cậu dừng lại một chút, quay đầu đưa cái ly về phía Hồ Thanh:“Anh thật sự không muốn thử một ngụm sao?”Hồ Thanh khẽ "xì" một tiếng, quay mặt sang chỗ khác.Thế là Đường Ngân lại mặt không đổi sắc uống thêm một ngụm nữa. Lần này, cậu dừng lại còn lâu hơn trước rồi mới nghiêng đầu nhìn Hồ Thanh:
“Hiện tại anh có muốn uống không?”“Đã không thích đến như vậy thì sao không dứt khoát đổ đi cho xong?” Hồ Thanh bật cười, đưa tay nhận lấy cái ly trong tay Đường Ngân, “ừm... thôi để ta cầm giúp em một lát.”Ban đầu thấy Hồ Thanh chịu cầm lấy cái ly, Đường Ngân còn nhẹ cả lòng, nhưng vừa nghe câu sau thì lập tức sa sầm mặt mày:
“Không lãng phí đồ ăn là nguyên tắc cơ bản của em đó —— tuy rằng giờ rất muốn phá lệ.”“Nguyên tắc đó của em cũng không tệ lắm.”“Anh thật sự không thể chia sẻ giúp em một ngụm sao ——”“Ta không có cái thói quen ép bản thân chịu khổ đâu.”Đường Ngân lập tức ỉu xìu, bắt đầu cúi đầu tìm kiếm cái gì đó ngọt để ăn cho đỡ đắng, vừa tìm vừa lẩm bẩm:
“Haiz… đi dạo tới giờ mà vẫn chưa gặp được thứ gì có thể nhặt được lợi lộc cả, kiểu như ép mua ép bán hay mấy chuyện linh tinh khác. Quả nhiên mấy thứ đó đúng là chỉ dính dáng tới thể chất của vai chính thôi, nói cách khác có lẽ do em không phải nhân vật chính?”“Vai chính?” Hồ Thanh nhướng mày.“À, chẳng phải em đã đưa anh mấy quyển tiểu thuyết rồi sao.” Đường Ngân vừa trả tiền cho người bán mứt hoa quả bên đường, vừa giải thích, “Trong đó thường hay kể chuyện dưới góc nhìn của một người, người đó chính là vai chính.”Hồ Thanh gật đầu như có điều suy nghĩ.Nói như vậy, tên nhóc này muốn gặp mấy chuyện rắc rối râu ria kia chỉ để trải nghiệm đãi ngộ của vai chính thôi sao?Ừm… Trong sách cũng có nói là nên cố gắng hết sức thỏa mãn nhu cầu của một nửa còn lại thì tình cảm mới tốt đẹp. Vậy thì mình cũng nên thu lại khí thế một chút?Hồ Thanh như đang trầm ngâm suy nghĩ, bắt đầu thu liễm khí thế của mình.Còn Đường Ngân thì cuối cùng cũng đã tiêu diệt xong ly khổ qua ủ chua kia, miệng ngậm đầy mứt hoa quả, liên tục tự nhắc nhở bản thân: lần sau mà mua mấy món ăn lạ thì nhất định phải cẩn thận.Sau khi nhắc nhở xong chính mình, Đường Ngân liền lập tức phấn chấn tinh thần, lại lần nữa nắm chặt tay áo của Hồ Thanh, “Đi, điểm dừng cuối cùng hôm nay, chúng ta đi phòng đấu giá!”Hồ Thanh đương nhiên không có ý kiến gì, theo lực kéo của Đường Ngân mà đi, rời khỏi khu phố ăn vặt.Phòng đấu giá Thiên Đấu được xây dựng tại trung tâm thành thị, sát bên hoàng cung Thiên Đấu, là một công trình hình bán cầu vô cùng lớn. Bên ngoài không có bất kỳ biển hiệu nào, chỉ có một biểu tượng duy nhất: hình chiếc búa – tượng trưng cho phòng đấu giá.Phải đến gần mới có thể cảm nhận được quy mô thật sự của công trình hình tròn này.Dựa vào quan sát của Đường Ngân, mặt sàn hình bán cầu đó có đường kính ít nhất cũng gần 500 mét, điểm cao nhất vượt quá 80 mét. Tuy rằng so với Đại Đấu Hồn Tràng mà cậu từng thấy thì vẫn còn thua kém đôi chút, nhưng cũng phải thôi ,nơi này chỉ là một phòng đấu giá – đâu cần chỗ ngồi cho khán giả như đấu trường.Hơn nữa, nơi này lại chính là thủ đô của Thiên Đấu đế quốc – Thiên Đấu Thành, có thể dùng câu “tấc đất tấc vàng” để hình dung giá trị đất đai ở đây. Từ đó có thể thấy được địa vị của phòng đấu giá này trong toàn bộ Thiên Đấu Thành quan trọng đến mức nào, hậu trường phía sau càng là sâu không lường được.Cửa chính của phòng đấu giá cũng mang hình dáng nửa vòng tròn, tương đồng với tổng thể kiến trúc của cả tòa nhà. Màu sắc toàn bộ đều là trắng ngà, trước cửa có bốn cô gái dáng người cao gầy đứng nghiêm trang.Những cô gái đó hiển nhiên đã trải qua chọn lựa vô cùng khắt khe. Không chỉ chiều cao đều vào khoảng 1m75, mà dáng người còn cực kỳ cân đối. Tuy không thể nói là tuyệt sắc, nhưng khí chất nhã nhặn, diện mạo thanh tú, vẫn vô cùng hấp dẫn. Nhìn qua, các nàng cũng chỉ chừng hai mươi tuổi.Trên người các nàng mặc váy dài chấm đất, cánh tay đều được che phủ hoàn toàn, không để lộ chút da thịt nào. Thế nhưng kiểu váy lại bó sát cơ thể, đủ để làm nổi bật những đường cong uyển chuyển của các nàng.Chiếc váy trắng tuyết cùng phần áo liền nhau, trên thân áo còn thêu hoa văn màu bạc. Hoa văn này thoạt nhìn mơ hồ như là chữ gì đó, nhưng Đường Ngân nhìn chăm chú cả nửa ngày mà vẫn không nhận ra là chữ gì.Bốn cô gái kia đồng loạt thực hiện động tác giống hệt nhau, hai tay đặt trước người, mặt mỉm cười dịu dàng. Tuy nụ cười ấy là một phần trong công việc, nhưng lại rất dễ khiến người ta có thiện cảm.Thấy hai người Đường Ngân đi tới, một trong bốn cô gái bước lên ba bước, khẽ cúi người hành lễ, nhẹ nhàng nói:
“Nhị vị, xin hỏi có cần giúp đỡ gì không?”Đường Ngân đáp:
“Nơi này là phòng đấu giá đúng không? Chúng ta muốn vào xem một chút.”Thiếu nữ hơi mỉm cười, nói:
“Vậy xin hỏi nhị vị khách nhân, có mang theo chứng nhận tư cách đấu giá không?”Đường Ngân hơi ngẩn ra:
“Chứng nhận tư cách đấu giá? Có thể nói rõ một chút không? Đây là lần đầu tiên chúng ta đến.”Thiếu nữ khẽ gật đầu, ý cười vẫn giữ nguyên trên mặt, nhưng lại hơi khó hiểu mà liếc nhìn Hồ Thanh một cái:
“Đương nhiên là có thể. Chứng nhận tư cách đấu giá được chia thành nhiều cấp bậc khác nhau. Trong đó, cấp cơ bản nhất yêu cầu phải có ít nhất mười ngàn kim hồn tệ làm tài sản chứng minh. Nói cách khác, chỉ cần có chứng nhận sở hữu tài sản từ một vạn kim hồn tệ trở lên, mới có thể tham gia đấu giá. Chỉ những khách nhân có được tư cách chứng nhận mới được phép bước vào trong và tiến hành đấu giá. Quy định này là để tránh trường hợp có người ra giá ác ý rồi không thể trả tiền, mong nhị vị thông cảm.”Đường Ngân gật đầu, lấy ra thẻ đen mà Ninh Vinh Vinh từng đưa:
“Cái này có thể dùng để chứng minh không?”Thiếu nữ hơi sững người, đồng tử khẽ co lại một chút, nhưng rất nhanh đã trấn định trở lại. Khi mở miệng, giọng nói nàng hơi run lên trong chớp mắt, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
“Đương nhiên rồi, tôn kính khách quý, xin mời theo ta.”Dù trong lòng vô cùng kinh ngạc, thiếu nữ vẫn giữ được phong thái chuyên nghiệp xuất sắc.Vừa dẫn đường, nàng vừa dịu dàng giới thiệu một vài quy định cơ bản của phòng đấu giá cho hai người.Là phòng đấu giá lớn nhất toàn Thiên Đấu đế quốc, nơi này có thể xuất hiện bất kỳ món vật phẩm nào để đấu giá, bao gồm cả Hồn Cốt – thứ mà mọi Hồn Sư đều khao khát sở hữu.Quy định đầu tiên và quan trọng nhất của phòng đấu giá là nghiêm cấm tiết lộ chi tiết liên quan đến việc đấu giá và danh tính người tham gia. Càng không được phép tiết lộ tình hình cụ thể của các món hàng bên trong phòng đấu giá ra bên ngoài.Ngoài ra, phòng đấu giá hoạt động theo hình thức luân phiên 24 giờ không ngừng nghỉ, liên tục tổ chức các phiên đấu giá. Khi đấu giá thành công, sẽ có người ghi lại đầy đủ thông tin món hàng, và đến khi rời đi, sẽ có người trao món đồ và thu tiền.Mỗi buổi tối là thời điểm diễn ra phiên đấu giá những vật phẩm cực phẩm. Trong khoảng thời gian hai giờ đó, chỉ những người có tiền ký quỹ trên một trăm vạn kim hồn tệ mới được tham gia. Còn ngoài khung giờ đó, bất kỳ ai đủ tư cách đấu giá đều có thể vào tham dự.“Đương nhiên, với mức tài sản bảo đảm của hai vị, hoàn toàn có thể tham gia đấu giá vào buổi tối.”Dưới sự dẫn dắt của thiếu nữ, hai người đi vào khu vực trung tâm của phòng đấu giá hôm nay.Trung tâm tổ chức đấu giá nằm ở tầng hai của tòa nhà. Từ đại sảnh có khoảng tám cầu thang dẫn lên trên. Trước khi vào khu vực đấu giá chính thức, thiếu nữ tiếp tân phát cho mỗi người một chiếc mặt nạ, đồng thời dặn dò rằng sau này khi tham gia đấu giá đều phải đeo mặt nạ trước khi vào. Đây là biện pháp nhằm đảm bảo an toàn và quyền riêng tư cho khách hàng. Sau đó, sẽ không còn ai tiếp đón riêng họ nữa.Nữ tiếp tân chỉ đưa hai người tới lối vào khu đấu giá trung tâm rồi mới xoay người rời đi, để lại phần tiếp theo cho những người phục vụ khác bên trong đảm nhận.So với thiếu nữ dẫn đường lúc trước, những người phục vụ trong trung tâm đấu giá này lại có cách ăn mặc... hơi quá mức gợi cảm.Trang phục tuy cũng là màu trắng, vẫn là kiểu váy dài, nhưng lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt.Những người phục vụ trong trung tâm đấu giá đều là nữ, chiều cao gần như tương đương với những thiếu nữ dẫn đường lúc trước, nhưng vóc dáng thì lại càng thêm nóng bỏng.Váy trắng họ mặc có phần cổ khoét sâu, phần chân váy ngắn chỉ vừa qua hông khoảng bảy tấc, để lộ cặp đùi trắng mịn dưới ánh đèn mềm mại, đi cùng đôi giày cao gót trắng càng làm nổi bật nét quyến rũ. Vạt áo phía trước khoét sâu lộ ra khe ngực gợi cảm, váy ngắn bên dưới phồng lên tôn lên vòng ba đầy đặn, khiến người ta không khỏi nghĩ ngợi mông lung.Chỉ thấy người phục vụ tiến đến kia, sau khi nhìn thấy tấm thẻ trong tay Đường Ngân, nụ cười trên môi lập tức trở nên chân thành và nhiệt tình hẳn lên:
“Hai vị khách quý, mời theo ta.”Nói là ánh mắt đưa tình, dịu dàng như tơ cũng không quá. Hồ Thanh thì chẳng mấy để ý, nhưng rơi vào trong mắt Đường Ngân lại là ——Ừm, xương cốt khá chuẩn, cơ bắp phát triển không tồi, thân hình đạt đến tỉ lệ vàng. Nếu một thầy dạy môn giải phẫu cơ thể người dùng thân hình này làm mẫu khung xương thì hẳn sẽ rất phù hợp cho người mới học nhận biết và phân tích.Sự thật chứng minh , vứt mị nhãn cho Đường ngân xem thì chẳng khác gì đang vứt mị nhãn cho một tên mùNữ phục vụ dĩ nhiên chẳng biết Đường Ngân đang nghĩ cái gì, chỉ nhẹ nhàng giới thiệu về phòng đấu giá, vừa dẫn hai người đi lên lầu, vào một căn phòng riêng đã được đặt từ trước.Sau khi giới thiệu sơ qua về các tiện nghi trong phòng, nàng ta còn giúp pha trà, bày sẵn điểm tâm và trái cây. Sau đó, nàng dừng lại một chút, thấy hai người không có ý định giữ mình lại, trong lòng khẽ thở dài, hành lễ rồi thức thời lui ra ngoài.Đường Ngân bước tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới. Trung tâm đấu giá này khiến người ta có cảm giác giống như một đại lễ đường. Cách bố trí rất giống với khu trung tâm của Đại Đấu Hồn Tràng — chính giữa là một lễ đài hình tròn, xung quanh bố trí các hàng ghế vòng tròn tỏa ra như phóng xạ.[Edit : tưởng tượng bom nổ , và cách khói bụi phân tán ra đi =)) ý tg là vậy đó]Toàn bộ khán phòng được chia làm năm khu vực chính. Ba hàng ghế gần lễ đài nhất là màu đỏ, càng ra xa thì theo thứ tự là màu đen, màu tím, màu vàng và cuối cùng là màu trắng. Hiển nhiên cách phân khu này dựa theo cấp bậc của đấu giá giả mà sắp xếp.Trước đó, thiếu nữ tiếp đón đã nói với bọn họ: Dãy ghế đỏ nằm sâu bên trong cùng căn phòng hiện tại của hai người đều là lối vào đặc biệt, có nhân viên an ninh chuyên trách bảo vệ.Màu đỏ chính là khu vực khách quý cấp trăm vạn, hơn nữa còn cần phải có thân phận và địa vị đặc biệt mới có thể đạt được tư cách ngồi ở khu màu đỏ.Phía ngoài khu đỏ là vòng ghế màu đen, thuộc khu vực khách quý trăm vạn cấp thông thường, chỉ cần có tiền là có thể vào được. Loại này gọi là khách quý màu đen, cấp bậc thứ hai.Ra ngoài nữa là khu màu tím — khách quý cấp năm mươi vạn; tiếp đó là màu vàng — khách quý bình thường cấp mười vạn; xa nhất, diện tích lớn nhất là khu màu trắng — dành cho những khách quý phổ thông nhất.Còn căn phòng hiện tại mà họ đang ở, ngoại trừ hoàng thất bản quốc, thì chỉ những khách hàng cấp ngàn vạn trở lên mới có thể vào được. Bên trong, tiện nghi tiếp đãi đều đầy đủ, không thiếu thứ gì.Ngay cả trà phục vụ cũng là loại 【Tuyết Mầm Xuân】 — một loại trà cao cấp giá tới một trăm kim hồn tệ mỗi lượng.Đường Ngân đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình xong, liền ngồi xuống bên cạnh Hồ Thanh, chính thức bắt đầu nghiêm túc xem đấu giá.
---Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem địa điểm "đánh tạp" tiếp theo là gì nào? 【 đầu chó 】
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com