Dau La Dai Luc Dn Edit Phe Vo Hon Nay Cua Nguoi Co Gi Do Khong Dung
Edit : hôm nay tôi không đi học.... nhưng tôi lại thức... =)) đệt *chương này được thực hiện lúc 5h sáng , nếu phát hiện sai sót , xin hãy báo quan____Bên trong xe ngựa, không khí lập tức trở nên trầm mặc.Hồ Thanh cụp mắt xuống, ngón tay khẽ gõ lên trang sách. Một lúc lâu sau mới khẽ bật cười, rồi lần nữa ngẩng đầu nhìn Đường Ngân:
“Em tò mò vì sao ta lại xuất hiện ở sau núi Thánh Hồn Thôn à?”Thấy Đường Ngân có vẻ khẩn trương gật đầu, Hồ Thanh khép sách lại, ngón tay vô thức nghịch mấy lọn tóc dài buông xuống trên đệm mềm, chậm rãi nói:
“Là vì chạy trốn. Hoặc có thể nói… là muốn tìm cho mình một nơi không tệ để làm mộ.”Đường Ngân nghe vậy không khỏi trừng lớn hai mắt.Chạy trốn? Tìm nơi làm mộ ?Thành thật mà nói, dù nghĩ thế nào thì Đường Ngân cũng không thể gắn nổi hai từ này với Hồ Thanh – người từng nhàn nhã giữa trận chiến, còn rảnh tay cạo lông đầu Thái Cự Tản Viên.Nhưng nếu thật sự có người có thể giết được Hồ Thanh… thì kẻ ấy rốt cuộc mạnh đến mức nào?“Em đừng suy nghĩ lung tung.” Hồ Thanh giơ tay búng trán Đường Ngân một cái, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
“Thời kỳ đỉnh cao của ta, thế giới này không một ai có thể đánh bại được ta. Những kẻ từng đuổi giết ta, chẳng qua cũng chỉ là một đám Hồn Thú ngàn năm yếu ớt mà thôi.”Đường Ngân vốn đang oán giận xoa xoa trán mình, nghe tới đây thì cũng chẳng còn tâm trí mà để ý chút đau nhức đó nữa. Cậu vô thức nghiêng người về phía trước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hồ Thanh, giọng nói cũng có chút biến điệu:“Ngàn năm Hồn Thú?! Anh mạnh đến mức có thể treo ngược mà đánh cả Hồn Thú mười vạn năm, giờ lại bảo bị Hồn Thú chỉ tầm ngàn năm tuổi đuổi giết?!”“Ừm, bộ dạng chật vật lúc đó của ta chẳng phải em cũng thấy rồi đó sao?” Hồ Thanh thờ ơ nhún vai, vẻ mặt chẳng chút để tâm, “Khi đó đúng là ta bị một đám Hồn Thú ngàn năm truy đuổi đến đường cùng, trùng hợp chạy đến khu vực của các em mà thôi.”“Vậy còn vết thương của anh là sao?” Đường Ngân hỏi tiếp.Lần này Hồ Thanh lại trầm mặc một lúc lâu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng:“Bởi vì ta đã vượt qua ranh giới mà Hồn Thú tuyệt đối không được phép chạm đến.”Đường Ngân chớp mắt: “Ranh giới?”Tuy trong lòng còn muốn hỏi thêm, nhưng Hồ Thanh lúc này lại khiến cậu cảm thấy có chút áp lực và nguy hiểm, vì vậy Đường Ngân chỉ âm thầm ghi nhớ, rồi lập tức đổi chủ đề một cách tự nhiên:“Em hỏi là vết thương của anh cơ mà! Anh đừng có đánh trống lảng!”Có lẽ vì quá bất ngờ, khí thế quanh người Hồ Thanh cũng khựng lại trong chớp mắt, gương mặt đầy kinh ngạc:
“…… Ta đánh trống lảng?”“Chứ gì nữa, em chỉ muốn hỏi vết thương của anh rốt cuộc là do đâu mà có, bây giờ thế nào rồi.” Đường Ngân ra vẻ nghiêm túc, khẩu khí cũng rất thẳng thừng, “Xin đừng kể cho em nghe mấy cái lịch sử linh tinh bùng binh đó nữa, em vẫn còn muốn sống thêm vài năm, cảm ơn.”Hồ Thanh nhướng mày:
“Ồ… Thế em nói chuyện với ta kiểu đó, không sợ ta giết em để diệt khẩu à?”Đường Ngân lại rất tự nhiên mà tựa cả người lên người Hồ Thanh, kéo tay hắn đặt lên ngực mình, vẻ mặt thản nhiên như không:
“Đến đi, nể tình quen biết bao lâu nay, nhớ ra tay dứt khoát một chút là được.”Hồ Thanh khẽ bật cười, giọng nói trầm thấp mang chút vui vẻ:
“Cũng không đến mức đó đâu… Dù sao cũng nhờ vào lão ba của em – cái kẻ điên ấy – dọa lui toàn bộ Hồn Thú xung quanh nên ta mới sống sót được đến bây giờ…”Hắn đang nói dở thì ánh mắt thoáng dừng lại:
“Em đang làm gì vậy?”Chỉ thấy Đường Ngân tìm một vị trí thoải mái rồi nằm xuống bên cạnh Hồ Thanh, ngẩng đầu nhìn hắn, dáng vẻ đầy tự nhiên như chuyện phải làm:
“Chờ anh kể chuyện trước khi ngủ đó. Dù sao anh cũng là kiểu người mà dù em không muốn nghe cũng vẫn kể cho bằng được, vậy thà rằng em tìm tư thế để nằm ngủ cho thoải mái một chút .”“Chuyện này cũng chẳng phải điều gì cấm kỵ…” Hồ Thanh lắc đầu, rồi chậm rãi mở lời, “Chẳng hay em đã từng nghe nói đến... thần chưa?”Đường Ngân gật gù:
“Em từng nghe nói qua rồi, đó là cảnh giới cao hơn cả Phong Hào Đấu La nữa.”“Ừ, đúng như em nói – là cảnh giới sau Phong Hào Đấu La.” Hồ Thanh hơi nghiêng người, cúi đầu nhìn Đường Ngân, giọng nói trầm thấp như thì thầm, “Cho nên về lý mà nói, Hồn Thú… vĩnh viễn không thể thành thần.”Đường Ngân lập tức mở to mắt, gương mặt ngập tràn kinh ngạc.Hồ Thanh thấy biểu cảm ấy thì tâm trạng lại tốt hẳn lên, không nhịn được cười nhẹ:
“Nhân loại thành thần, nói nhanh thì cũng chỉ mất chừng trăm năm thôi. Nhưng Hồn Thú muốn thành thần thì không đơn giản như vậy. Không phải cứ tu luyện đến mười vạn năm, hóa thành hình người rồi tiếp tục tu luyện là xong đâu.Hồn Thú dù có hóa hình đi nữa, cùng lắm cũng chỉ có thể tu luyện đến cấp trăm – thành Bán Thần. Nhưng vĩnh viễn cũng không thể trở thành thần thật sự.”Ánh mắt Hồ Thanh hơi trầm xuống.“Nếu muốn thành thần, Hồn Thú ít nhất phải tu đến trăm vạn năm, rồi sau đó… vứt bỏ toàn bộ tu vi của bản thân, tìm cách tu luyện lại từ đầu. Chỉ như vậy mới có chút hy vọng thành thần.”Hắn nói tới đây thì dừng lại một chút, ánh mắt dần lạnh đi.“Nhưng ta không muốn. Vì sao ta tu hành suốt một triệu năm, phải tự tay vứt bỏ hết chỉ để đánh đổi lấy một cơ hội mờ mịt, đầy nguy hiểm như vậy?Thậm chí, trên đường tu luyện lại ấy, ta có thể chết bất cứ lúc nào. Nếu thất bại, tất cả chỉ là công cốc – mà kẻ khác lại được lợi từ máu thịt của ta, làm nền cho thành tựu của họ.”Giọng nói của Hồ Thanh trở nên lạnh lùng, xen chút kiêu ngạo:“Vì sao… ta không thể là kẻ đặc biệt nhất?”“Nhân loại các em chỉ cần gom đủ mười cái Hồn Hoàn là đã có thể thành thần.” – Hồ Thanh thấp giọng nói –
“Vậy thì ta đây sẽ tu luyện mười cái trăm vạn năm. Nếu vẫn không thành công, ta sẽ tiếp tục – tu luyện mười cái ngàn vạn năm.”Ánh mắt hắn lạnh lùng, giọng nói cũng như lưỡi dao lướt qua không khí.“Mà sự thật đã chứng minh: Hồn Thú cũng có thể thành thần. Chỉ là – muốn đạt được điều đó, không chỉ phải tu hành đến ngàn vạn năm, mà đến lúc thành thần… còn phải chịu thần lôi đánh suốt mấy trăm ngày.”Hắn khẽ nở nụ cười lạnh:
“Nhưng ta cuối cùng vẫn làm được. Chỉ là vì vượt qua cái ranh giới cấm kỵ ấy, nên ta mới bị thương đến mức thê thảm như thế. Thậm chí còn chưa kịp hồi phục, đã bị một đám kẻ yếu ta từng coi thường hợp sức truy sát, khiến ta chỉ còn biết bỏ chạy.”Hồ Thanh khẽ vươn vai, như thể kể chuyện của người khác.“Ban đầu, ta chỉ là không muốn để lại Hồn Cốt hay thân thể cho đám nhân loại lợi dụng. Nên mới cố tình chạy đến một thôn núi xa xôi, hẻo lánh.”Hắn liếc nhìn Đường Ngân, ánh mắt ẩn chứa vài phần bất đắc dĩ:
“Kết quả ai mà ngờ được – cái nơi xa xôi ấy vậy mà lại có một gã… Tuyệt Thế Đấu La?”Hắn khẽ thở dài:
“Thế là vòng vòng luẩn quẩn, cuối cùng ta vẫn còn sống. Một thân thương thế cũng lành được bảy tám phần.Thật ra nghĩ lại, còn phải cảm ơn em – nhóc con vô tình lạc vào núi rừng ngày đó.”Đường Ngân hất tay Hồ Thanh ra khi hắn định véo mũi mình, trên mặt hiện lên biểu cảm kỳ quái:
“Vậy tức là... anh báo ơn cứu mạng của cha em bằng cách bắt cóc con của ông ấy về làm vợ? Chậc chậc chậc… đúng là người tồi... à không, thú tồi.”Hồ Thanh: …“Vậy bây giờ anh đã khôi phục đến mức nào rồi?” – Đường Ngân hỏi tiếp.“Ừm, chắc cũng cỡ cảnh giới Bán Thần cấp trăm trong miệng nhân loại các em đấy.” – Hồ Thanh trả lời.Đường Ngân hơi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn cằm của Hồ Thanh:
“Nói cách khác, lý do em tu luyện nhanh như gió, là bởi vì ngày nào cũng ở cạnh anh, hấp thu một lượng lớn thần lực?”“Còn anh – nhìn bề ngoài thì tưởng đang chăm chỉ tu luyện, nhưng thật ra chỉ là đang từ từ hồi phục thương thế?”Hồ Thanh gật đầu thừa nhận.“Vậy có cần tìm cho anh một chỗ yên tĩnh dưỡng thương không? Để anh hồi phục hoàn toàn thực lực cái đã?”Hồ Thanh lắc đầu:
“Không cần phải làm như vậy. Nếu không có linh khí, thì ở đâu cũng chẳng khác nhau.”Ý ngoài lời chính là: đi đâu cũng được, nếu gặp chỗ nào hợp thì ở lại một thời gian là được.Đường Ngân gật đầu, bởi vì với cậu mà nói, đi đâu thật ra cũng không quan trọng gì. Dù sao sau khi hấp thu xong Hồn Hoàn thứ tư, cậu còn phải tu luyện lên đến cấp 50 mới có thể tiếp tục hấp thu Hồn Hoàn tiếp theo. Hiện tại mới chỉ vừa đạt được bốn cái, cho dù có gặp được Hồn Thú phù hợp để làm Hồn Hoàn thứ năm thì cũng không có cách nào hấp thu ngay, vậy thì chi bằng cứ đi dạo lung tung một chút.Tuy là nói đi lung tung, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có phương hướng. Dù gì thì ban đầu bọn họ cũng đã nói sẽ đi ngắm phong cảnh vùng Tinh La ở nước khác, sau đó còn phải tới Cực Bắc Chi Địa xem có Hồn Thú nào phù hợp không. Tinh La nằm ở phía tây bắc của Đấu La Đại Lục, còn Cực Bắc Chi Địa thì lại càng ở hướng bắc, không cần phải nói thêm.Chỉ là cả hai người cũng không gấp gáp gì, cứ thong thả ngồi xe ngựa đi về phía bắc.Trên đường đi, nếu gặp thành trấn nào mà bản thân có nhu cầu mua ít vật phẩm, thì Đường Ngân sẽ dùng (con rối) của mình để đi mua sắm. Còn nếu không có gì cần thiết để mua thì cứ thế cho xe ngựa chạy thẳng qua mà không cần dừng lại.Việc nghênh ngang đi lại của hai tên không có hộ khẩu chính quy như Hồ Thanh và con rối [Ân Đường] vẫn chưa bị phát hiện , thật ra cũng nhờ vào một hồn kỹ của Đường Ngân — đừng hiểu lầm, không phải là hồn kỹ từ Hồn Hoàn thứ tư, mà là hồn kỹ của bộ Hồn Cốt phần đầu cậu nhận được lúc Không Hành hiến tế — gọi là Sâm La Vạn Vật, có tác dụng dựng nên một ảo cảnh chân thật trong phạm vi 100 mét.Còn hồn kỹ thứ tư của cậu..., nói ra cũng trùng hợp, là kỹ năng xoá bỏ cảm giác tồn tại.Hai kỹ năng này kết hợp với nhau, chỉ cần người xung quanh không có hồn lực cao hơn Đường Ngân tầm hai mươi cấp, thì rất khó để phát hiện ra sự tồn tại của bọn cậu.Tính ra thì đây cũng xem như là một kỹ năng lĩnh vực nhỏ , khá hữu ích.Cũng không phải là không có ai phát hiện ra hành động lộ liễu của bọn họ, chỉ là những người có cấp bậc cao hơn — tức là từ Hồn Đế trở lên — thường sẽ vô tình cảm nhận được một ít khí tức khủng bố từ Hồ Thanh.
Cho nên bọn họ đa phần sẽ chọn cách mắt nhắm mắt mở, thậm chí nếu có đụng phải trên đường thì cũng sẽ chủ động né tránh — so với việc phát hiện rồi xông ra tìm chết, thì thà làm người thức thời, biết đâu còn có thể giữ được thể diện và nịnh được một nhân vật lớn.Bởi vì Tác Thác Thành vốn nằm ở phía nam của Thiên Đấu Thành —— thủ đô của Thiên Đấu Đế Quốc —— nên Đường Ngân và Hồ Thanh dĩ nhiên không thể tránh khỏi phải đi ngang qua nơi này.Nhưng mà, nghĩ lại thì, Thiên Đấu Thành là chỗ nào chứ? Chính là thành thị phồn hoa bậc nhất của Thiên Đấu Đế Quốc đấy!Một thành phố lớn như vậy, nếu không gặp phải vài tình tiết "đặc trưng của nhân vật chính" thì chẳng phải là uổng phí sao —— như là hội đấu giá, cướp sắc dân nữ, xuống phố ngầm tìm bảo vật, hay các loại “bàn tay vàng” tình tiết vớ vẩn đủ kiểu?Đường Ngân cũng là người quyết đoán, dứt khoát cho xe ngựa tạm dừng lại tại trạm dịch, rồi dắt Hồ Thanh lang thang khắp nơi đi dạo.Hơn nữa, cậu còn lấy danh nghĩa “dẫn Hồ Thanh làm quen với đạo lý đối nhân xử thế” để hợp lý hóa việc này.Nhưng ý tưởng thật sự trong lòng cậu lại là: “Một người xuyên qua như mình, vào được những nơi danh tiếng như thế này, nếu không thấy qua chút tình tiết đặc sắc thì chẳng phải quá lãng phí hay sao?” Huống hồ hiện tại bên người còn có sẵn một cái đùi to —— à không, là cái cớ tốt, đương nhiên là phải từng bước từng bước mà càn quét qua hết mới được!Hồ Thanh chỉ lặng lẽ nhìn Đường Ngân đang chẳng rõ tại sao lại hưng phấn, kéo hắn chạy khắp nơi, hắn cười khẽ một tiếng, vẻ mặt chẳng để tâm, nhanh chân bước theo phía sau.Có lẽ tất cả mọi chuyện bắt đầu chỉ đơn giản từ một hiểu lầm, cái gọi là “thuận theo” cũng chỉ là một cách lừa gạt nhẹ nhàng, cái gọi là “ưng thuận và ước định” càng chỉ là cái cớ tạm thời. Nhưng có lẽ em ấy vẫn chưa nhận ra — em ấy đã bắt đầu muốn lại gần hắn hơn, học được cách ỷ lại vào hắn, bắt đầu tin tưởng — giống như một tiểu thú bị thợ săn dỗ dành đến gần, rõ ràng trong lòng vẫn còn đầy cảnh giác bất an, nhưng cuối cùng lại không hề hay biết mà bị trói buộc bởi chính cảm xúc của mình.
---Tác giả có lời muốn nói:
Ôn lại một chút tuyến tình cảm, mới phát hiện bản thân ta đã vô tình để Hồ Thanh đào không ít hố chờ Đường Ngân nhảy vào đó rồi nha...Sau đó, tiểu Đường Ngân lại còn giống như một đứa ngốc đáng yêu, cứ thế nhảy vào từng cái một...Nói xem, có phải ta nên viết cho tiểu Đường Ngân thông minh hơn một chút không đây 【ảnh minh họa: đang suy tư.jpg】.Edit : thôi , bộ chưa đủ thông minh hả mom =)) tui sợ mấy cái thông minh của bà muốn chết
“Em tò mò vì sao ta lại xuất hiện ở sau núi Thánh Hồn Thôn à?”Thấy Đường Ngân có vẻ khẩn trương gật đầu, Hồ Thanh khép sách lại, ngón tay vô thức nghịch mấy lọn tóc dài buông xuống trên đệm mềm, chậm rãi nói:
“Là vì chạy trốn. Hoặc có thể nói… là muốn tìm cho mình một nơi không tệ để làm mộ.”Đường Ngân nghe vậy không khỏi trừng lớn hai mắt.Chạy trốn? Tìm nơi làm mộ ?Thành thật mà nói, dù nghĩ thế nào thì Đường Ngân cũng không thể gắn nổi hai từ này với Hồ Thanh – người từng nhàn nhã giữa trận chiến, còn rảnh tay cạo lông đầu Thái Cự Tản Viên.Nhưng nếu thật sự có người có thể giết được Hồ Thanh… thì kẻ ấy rốt cuộc mạnh đến mức nào?“Em đừng suy nghĩ lung tung.” Hồ Thanh giơ tay búng trán Đường Ngân một cái, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
“Thời kỳ đỉnh cao của ta, thế giới này không một ai có thể đánh bại được ta. Những kẻ từng đuổi giết ta, chẳng qua cũng chỉ là một đám Hồn Thú ngàn năm yếu ớt mà thôi.”Đường Ngân vốn đang oán giận xoa xoa trán mình, nghe tới đây thì cũng chẳng còn tâm trí mà để ý chút đau nhức đó nữa. Cậu vô thức nghiêng người về phía trước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hồ Thanh, giọng nói cũng có chút biến điệu:“Ngàn năm Hồn Thú?! Anh mạnh đến mức có thể treo ngược mà đánh cả Hồn Thú mười vạn năm, giờ lại bảo bị Hồn Thú chỉ tầm ngàn năm tuổi đuổi giết?!”“Ừm, bộ dạng chật vật lúc đó của ta chẳng phải em cũng thấy rồi đó sao?” Hồ Thanh thờ ơ nhún vai, vẻ mặt chẳng chút để tâm, “Khi đó đúng là ta bị một đám Hồn Thú ngàn năm truy đuổi đến đường cùng, trùng hợp chạy đến khu vực của các em mà thôi.”“Vậy còn vết thương của anh là sao?” Đường Ngân hỏi tiếp.Lần này Hồ Thanh lại trầm mặc một lúc lâu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng:“Bởi vì ta đã vượt qua ranh giới mà Hồn Thú tuyệt đối không được phép chạm đến.”Đường Ngân chớp mắt: “Ranh giới?”Tuy trong lòng còn muốn hỏi thêm, nhưng Hồ Thanh lúc này lại khiến cậu cảm thấy có chút áp lực và nguy hiểm, vì vậy Đường Ngân chỉ âm thầm ghi nhớ, rồi lập tức đổi chủ đề một cách tự nhiên:“Em hỏi là vết thương của anh cơ mà! Anh đừng có đánh trống lảng!”Có lẽ vì quá bất ngờ, khí thế quanh người Hồ Thanh cũng khựng lại trong chớp mắt, gương mặt đầy kinh ngạc:
“…… Ta đánh trống lảng?”“Chứ gì nữa, em chỉ muốn hỏi vết thương của anh rốt cuộc là do đâu mà có, bây giờ thế nào rồi.” Đường Ngân ra vẻ nghiêm túc, khẩu khí cũng rất thẳng thừng, “Xin đừng kể cho em nghe mấy cái lịch sử linh tinh bùng binh đó nữa, em vẫn còn muốn sống thêm vài năm, cảm ơn.”Hồ Thanh nhướng mày:
“Ồ… Thế em nói chuyện với ta kiểu đó, không sợ ta giết em để diệt khẩu à?”Đường Ngân lại rất tự nhiên mà tựa cả người lên người Hồ Thanh, kéo tay hắn đặt lên ngực mình, vẻ mặt thản nhiên như không:
“Đến đi, nể tình quen biết bao lâu nay, nhớ ra tay dứt khoát một chút là được.”Hồ Thanh khẽ bật cười, giọng nói trầm thấp mang chút vui vẻ:
“Cũng không đến mức đó đâu… Dù sao cũng nhờ vào lão ba của em – cái kẻ điên ấy – dọa lui toàn bộ Hồn Thú xung quanh nên ta mới sống sót được đến bây giờ…”Hắn đang nói dở thì ánh mắt thoáng dừng lại:
“Em đang làm gì vậy?”Chỉ thấy Đường Ngân tìm một vị trí thoải mái rồi nằm xuống bên cạnh Hồ Thanh, ngẩng đầu nhìn hắn, dáng vẻ đầy tự nhiên như chuyện phải làm:
“Chờ anh kể chuyện trước khi ngủ đó. Dù sao anh cũng là kiểu người mà dù em không muốn nghe cũng vẫn kể cho bằng được, vậy thà rằng em tìm tư thế để nằm ngủ cho thoải mái một chút .”“Chuyện này cũng chẳng phải điều gì cấm kỵ…” Hồ Thanh lắc đầu, rồi chậm rãi mở lời, “Chẳng hay em đã từng nghe nói đến... thần chưa?”Đường Ngân gật gù:
“Em từng nghe nói qua rồi, đó là cảnh giới cao hơn cả Phong Hào Đấu La nữa.”“Ừ, đúng như em nói – là cảnh giới sau Phong Hào Đấu La.” Hồ Thanh hơi nghiêng người, cúi đầu nhìn Đường Ngân, giọng nói trầm thấp như thì thầm, “Cho nên về lý mà nói, Hồn Thú… vĩnh viễn không thể thành thần.”Đường Ngân lập tức mở to mắt, gương mặt ngập tràn kinh ngạc.Hồ Thanh thấy biểu cảm ấy thì tâm trạng lại tốt hẳn lên, không nhịn được cười nhẹ:
“Nhân loại thành thần, nói nhanh thì cũng chỉ mất chừng trăm năm thôi. Nhưng Hồn Thú muốn thành thần thì không đơn giản như vậy. Không phải cứ tu luyện đến mười vạn năm, hóa thành hình người rồi tiếp tục tu luyện là xong đâu.Hồn Thú dù có hóa hình đi nữa, cùng lắm cũng chỉ có thể tu luyện đến cấp trăm – thành Bán Thần. Nhưng vĩnh viễn cũng không thể trở thành thần thật sự.”Ánh mắt Hồ Thanh hơi trầm xuống.“Nếu muốn thành thần, Hồn Thú ít nhất phải tu đến trăm vạn năm, rồi sau đó… vứt bỏ toàn bộ tu vi của bản thân, tìm cách tu luyện lại từ đầu. Chỉ như vậy mới có chút hy vọng thành thần.”Hắn nói tới đây thì dừng lại một chút, ánh mắt dần lạnh đi.“Nhưng ta không muốn. Vì sao ta tu hành suốt một triệu năm, phải tự tay vứt bỏ hết chỉ để đánh đổi lấy một cơ hội mờ mịt, đầy nguy hiểm như vậy?Thậm chí, trên đường tu luyện lại ấy, ta có thể chết bất cứ lúc nào. Nếu thất bại, tất cả chỉ là công cốc – mà kẻ khác lại được lợi từ máu thịt của ta, làm nền cho thành tựu của họ.”Giọng nói của Hồ Thanh trở nên lạnh lùng, xen chút kiêu ngạo:“Vì sao… ta không thể là kẻ đặc biệt nhất?”“Nhân loại các em chỉ cần gom đủ mười cái Hồn Hoàn là đã có thể thành thần.” – Hồ Thanh thấp giọng nói –
“Vậy thì ta đây sẽ tu luyện mười cái trăm vạn năm. Nếu vẫn không thành công, ta sẽ tiếp tục – tu luyện mười cái ngàn vạn năm.”Ánh mắt hắn lạnh lùng, giọng nói cũng như lưỡi dao lướt qua không khí.“Mà sự thật đã chứng minh: Hồn Thú cũng có thể thành thần. Chỉ là – muốn đạt được điều đó, không chỉ phải tu hành đến ngàn vạn năm, mà đến lúc thành thần… còn phải chịu thần lôi đánh suốt mấy trăm ngày.”Hắn khẽ nở nụ cười lạnh:
“Nhưng ta cuối cùng vẫn làm được. Chỉ là vì vượt qua cái ranh giới cấm kỵ ấy, nên ta mới bị thương đến mức thê thảm như thế. Thậm chí còn chưa kịp hồi phục, đã bị một đám kẻ yếu ta từng coi thường hợp sức truy sát, khiến ta chỉ còn biết bỏ chạy.”Hồ Thanh khẽ vươn vai, như thể kể chuyện của người khác.“Ban đầu, ta chỉ là không muốn để lại Hồn Cốt hay thân thể cho đám nhân loại lợi dụng. Nên mới cố tình chạy đến một thôn núi xa xôi, hẻo lánh.”Hắn liếc nhìn Đường Ngân, ánh mắt ẩn chứa vài phần bất đắc dĩ:
“Kết quả ai mà ngờ được – cái nơi xa xôi ấy vậy mà lại có một gã… Tuyệt Thế Đấu La?”Hắn khẽ thở dài:
“Thế là vòng vòng luẩn quẩn, cuối cùng ta vẫn còn sống. Một thân thương thế cũng lành được bảy tám phần.Thật ra nghĩ lại, còn phải cảm ơn em – nhóc con vô tình lạc vào núi rừng ngày đó.”Đường Ngân hất tay Hồ Thanh ra khi hắn định véo mũi mình, trên mặt hiện lên biểu cảm kỳ quái:
“Vậy tức là... anh báo ơn cứu mạng của cha em bằng cách bắt cóc con của ông ấy về làm vợ? Chậc chậc chậc… đúng là người tồi... à không, thú tồi.”Hồ Thanh: …“Vậy bây giờ anh đã khôi phục đến mức nào rồi?” – Đường Ngân hỏi tiếp.“Ừm, chắc cũng cỡ cảnh giới Bán Thần cấp trăm trong miệng nhân loại các em đấy.” – Hồ Thanh trả lời.Đường Ngân hơi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn cằm của Hồ Thanh:
“Nói cách khác, lý do em tu luyện nhanh như gió, là bởi vì ngày nào cũng ở cạnh anh, hấp thu một lượng lớn thần lực?”“Còn anh – nhìn bề ngoài thì tưởng đang chăm chỉ tu luyện, nhưng thật ra chỉ là đang từ từ hồi phục thương thế?”Hồ Thanh gật đầu thừa nhận.“Vậy có cần tìm cho anh một chỗ yên tĩnh dưỡng thương không? Để anh hồi phục hoàn toàn thực lực cái đã?”Hồ Thanh lắc đầu:
“Không cần phải làm như vậy. Nếu không có linh khí, thì ở đâu cũng chẳng khác nhau.”Ý ngoài lời chính là: đi đâu cũng được, nếu gặp chỗ nào hợp thì ở lại một thời gian là được.Đường Ngân gật đầu, bởi vì với cậu mà nói, đi đâu thật ra cũng không quan trọng gì. Dù sao sau khi hấp thu xong Hồn Hoàn thứ tư, cậu còn phải tu luyện lên đến cấp 50 mới có thể tiếp tục hấp thu Hồn Hoàn tiếp theo. Hiện tại mới chỉ vừa đạt được bốn cái, cho dù có gặp được Hồn Thú phù hợp để làm Hồn Hoàn thứ năm thì cũng không có cách nào hấp thu ngay, vậy thì chi bằng cứ đi dạo lung tung một chút.Tuy là nói đi lung tung, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có phương hướng. Dù gì thì ban đầu bọn họ cũng đã nói sẽ đi ngắm phong cảnh vùng Tinh La ở nước khác, sau đó còn phải tới Cực Bắc Chi Địa xem có Hồn Thú nào phù hợp không. Tinh La nằm ở phía tây bắc của Đấu La Đại Lục, còn Cực Bắc Chi Địa thì lại càng ở hướng bắc, không cần phải nói thêm.Chỉ là cả hai người cũng không gấp gáp gì, cứ thong thả ngồi xe ngựa đi về phía bắc.Trên đường đi, nếu gặp thành trấn nào mà bản thân có nhu cầu mua ít vật phẩm, thì Đường Ngân sẽ dùng (con rối) của mình để đi mua sắm. Còn nếu không có gì cần thiết để mua thì cứ thế cho xe ngựa chạy thẳng qua mà không cần dừng lại.Việc nghênh ngang đi lại của hai tên không có hộ khẩu chính quy như Hồ Thanh và con rối [Ân Đường] vẫn chưa bị phát hiện , thật ra cũng nhờ vào một hồn kỹ của Đường Ngân — đừng hiểu lầm, không phải là hồn kỹ từ Hồn Hoàn thứ tư, mà là hồn kỹ của bộ Hồn Cốt phần đầu cậu nhận được lúc Không Hành hiến tế — gọi là Sâm La Vạn Vật, có tác dụng dựng nên một ảo cảnh chân thật trong phạm vi 100 mét.Còn hồn kỹ thứ tư của cậu..., nói ra cũng trùng hợp, là kỹ năng xoá bỏ cảm giác tồn tại.Hai kỹ năng này kết hợp với nhau, chỉ cần người xung quanh không có hồn lực cao hơn Đường Ngân tầm hai mươi cấp, thì rất khó để phát hiện ra sự tồn tại của bọn cậu.Tính ra thì đây cũng xem như là một kỹ năng lĩnh vực nhỏ , khá hữu ích.Cũng không phải là không có ai phát hiện ra hành động lộ liễu của bọn họ, chỉ là những người có cấp bậc cao hơn — tức là từ Hồn Đế trở lên — thường sẽ vô tình cảm nhận được một ít khí tức khủng bố từ Hồ Thanh.
Cho nên bọn họ đa phần sẽ chọn cách mắt nhắm mắt mở, thậm chí nếu có đụng phải trên đường thì cũng sẽ chủ động né tránh — so với việc phát hiện rồi xông ra tìm chết, thì thà làm người thức thời, biết đâu còn có thể giữ được thể diện và nịnh được một nhân vật lớn.Bởi vì Tác Thác Thành vốn nằm ở phía nam của Thiên Đấu Thành —— thủ đô của Thiên Đấu Đế Quốc —— nên Đường Ngân và Hồ Thanh dĩ nhiên không thể tránh khỏi phải đi ngang qua nơi này.Nhưng mà, nghĩ lại thì, Thiên Đấu Thành là chỗ nào chứ? Chính là thành thị phồn hoa bậc nhất của Thiên Đấu Đế Quốc đấy!Một thành phố lớn như vậy, nếu không gặp phải vài tình tiết "đặc trưng của nhân vật chính" thì chẳng phải là uổng phí sao —— như là hội đấu giá, cướp sắc dân nữ, xuống phố ngầm tìm bảo vật, hay các loại “bàn tay vàng” tình tiết vớ vẩn đủ kiểu?Đường Ngân cũng là người quyết đoán, dứt khoát cho xe ngựa tạm dừng lại tại trạm dịch, rồi dắt Hồ Thanh lang thang khắp nơi đi dạo.Hơn nữa, cậu còn lấy danh nghĩa “dẫn Hồ Thanh làm quen với đạo lý đối nhân xử thế” để hợp lý hóa việc này.Nhưng ý tưởng thật sự trong lòng cậu lại là: “Một người xuyên qua như mình, vào được những nơi danh tiếng như thế này, nếu không thấy qua chút tình tiết đặc sắc thì chẳng phải quá lãng phí hay sao?” Huống hồ hiện tại bên người còn có sẵn một cái đùi to —— à không, là cái cớ tốt, đương nhiên là phải từng bước từng bước mà càn quét qua hết mới được!Hồ Thanh chỉ lặng lẽ nhìn Đường Ngân đang chẳng rõ tại sao lại hưng phấn, kéo hắn chạy khắp nơi, hắn cười khẽ một tiếng, vẻ mặt chẳng để tâm, nhanh chân bước theo phía sau.Có lẽ tất cả mọi chuyện bắt đầu chỉ đơn giản từ một hiểu lầm, cái gọi là “thuận theo” cũng chỉ là một cách lừa gạt nhẹ nhàng, cái gọi là “ưng thuận và ước định” càng chỉ là cái cớ tạm thời. Nhưng có lẽ em ấy vẫn chưa nhận ra — em ấy đã bắt đầu muốn lại gần hắn hơn, học được cách ỷ lại vào hắn, bắt đầu tin tưởng — giống như một tiểu thú bị thợ săn dỗ dành đến gần, rõ ràng trong lòng vẫn còn đầy cảnh giác bất an, nhưng cuối cùng lại không hề hay biết mà bị trói buộc bởi chính cảm xúc của mình.
---Tác giả có lời muốn nói:
Ôn lại một chút tuyến tình cảm, mới phát hiện bản thân ta đã vô tình để Hồ Thanh đào không ít hố chờ Đường Ngân nhảy vào đó rồi nha...Sau đó, tiểu Đường Ngân lại còn giống như một đứa ngốc đáng yêu, cứ thế nhảy vào từng cái một...Nói xem, có phải ta nên viết cho tiểu Đường Ngân thông minh hơn một chút không đây 【ảnh minh họa: đang suy tư.jpg】.Edit : thôi , bộ chưa đủ thông minh hả mom =)) tui sợ mấy cái thông minh của bà muốn chết
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com