Đấu La Đại Lục ĐN [Edit] Phế Võ Hồn Này Của Ngươi Có Gì Đó Không Đúng
Chương 78
Edit : không biết cố gắng thì đẩy nổi lên 100 chương không nữa =)) [tôi đg vừa gãi vừa ghi]____"Ư ——"Đường Ngân hơi động tai, khép sổ lại rồi ngẩng đầu nhìn sang.Những cọng Lam Ngân Thảo thon dài chậm rãi tách ra, từng nhánh từng nhánh giãn ra về phía ngoài, dần dần lộ ra chủ nhân ẩn giấu bên trong.Trên người Đường Tam phủ một lớp chất màu nâu đậm, theo Lam Ngân Thảo dần rút đi, lớp vật chất màu nâu ấy cũng giống như xác khô rơi xuống, từng mảng từng mảng bong tróc, lộ ra thân thể bên trong.Khóe miệng Đường Ngân hơi giật, gần như có thể đoán được chuyện sắp xảy ra, lập tức triệu hồi Võ Hồn, nhanh tay che lên những phần quan trọng trên người Đường Tam, tránh để ông anh nhà mình vừa tỉnh dậy đã phải đội quần.Bên phía Đường Ngân vừa có động tĩnh, những người còn lại cũng lập tức nhìn qua.Lúc này, Đường Tam vẫn nhắm nghiền hai mắt, cả người vẫn được chống đỡ lơ lửng trên không bởi những chiếc chân nhện. Hai chân vốn khoanh lại trước ngực cũng đã duỗi ra, tứ chi buông lỏng tự nhiên. Cả người nhìn qua toát ra một cảm giác có phần tà dị.Giữa mái tóc đen rối bời của Đường Tam, bất ngờ xuất hiện một sợi tóc tím cực kỳ rõ nét, sợi tóc ấy dường như có thể tự phát sáng.Các khối cơ trên người anh cũng trở nên nổi bật rõ ràng hơn. Tuy không phải loại cơ bắp quá khoa trương, nhưng lại tràn đầy cảm giác sức mạnh. Dưới làn da màu đồng cổ, có thể mơ hồ thấy một tầng ánh sáng tím nhạt lấp lánh chuyển động.Âm thanh rên rỉ vừa rồi quả thật là phát ra từ miệng Đường Tam.Lúc này, hai mắt anh đang dần mở ra, trong mắt là một mảnh mờ mịt mông lung. Nhưng chỉ trong chốc lát, sự mờ mịt ấy liền tan biến, ánh mắt dần khôi phục lại vẻ trầm ổn quen thuộc như xưa.Ba cái Hồn Hoàn — hai cái màu vàng, một cái màu tím — quay đều quanh thân thể Đường Tam, dao động nhẹ nhàng theo một tiết tấu nhịp nhàng. Hồn Hoàn màu tím kia nhìn vô cùng rõ ràng, màu tím sáng trong, nổi bật giữa cơ thể cân đối của anh, càng làm tôn thêm khí chất của anh. Còn toàn bộ Lam Ngân Thảo quanh thân Đường Tam đã âm thầm biến mất, chỉ còn tám cái chân nhện dài ba mét phía sau lưng vẫn giữ nguyên như cũ."Đường ——" Trong mắt Tiểu Vũ hiện lên một tia vui mừng, đang định cất tiếng gọi thì đột nhiên bị giọng của Đường Ngân cắt ngang."Tỉnh rồi thì mau mặc quần áo đi, Anh không thể mong em dùng Võ Hồn che cho anh cả đời được."Đường Tam vừa mới hồi phục sự tỉnh táo, còn chưa kịp quan sát xung quanh thì đã nghe thấy giọng của thằng em mình. Theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, vừa nhìn thấy lớp Lam Ngân Thảo che thân rõ ràng không phải do mình tạo ra, mặt liền đỏ bừng, lộ rõ vẻ lúng túng, còn hỏi ra một câu ngốc nghếch:"Quần áo anh đâu rồi? Ai cởi vậy?"[Edit : anh nên cảm ơn thằng em nhà mình đi , trong nguyên tác không có nó, anh chả có mảnh vải che thân , treo lủng lẳng trên đó đấy 🤡]"Em đếm ba hai một." Đường Ngân lạnh nhạt giơ ba ngón tay lên, "Ba, hai ——"Đường Tam lập tức không dám chần chừ, hai tay nhanh chóng lục trong Hồn Đạo Khí, vội vàng tìm một cái quần mặc đại vào.Sau đó anh mới phát hiện ra vị trí hiện tại của mình hình như có gì đó… không đúng lắm ——"Sao anh lại bị treo lơ lửng thế này?""Không thể dùng đầu óc một chút sao? Đôi mắt không phải chỉ để làm cảnh."Lúc này Đường Tam mới nhìn về phía Đường Ngân, theo bản năng bước tới, "sao em lại…"Nhưng hiện giờ thân thể anh đang được bốn cái chân nhện chống đỡ, lơ lửng giữa không trung. Mấy cái chân nhện đó vốn là một phần cơ thể anh, nên khi anh vừa đông ý nghĩ, chúng liền tự động rút lại.Đường Tam vốn còn chưa thích ứng được với biến hóa cơ thể, vừa mất điểm tựa liền mất cân bằng. Trong chớp mắt đã từ trên cao rơi xuống.Sau đó… ngã cái rầm vào đám Lam Ngân Thảo màu xanh biếc."Đừng có nói với em là anh hấp thu vượt cấp Hồn Hoàn xong thì bị đập tới ngu người rồi nha?"Đường Tam ngẩng đầu lên, thấy em trai mình với vẻ mặt ghét bỏ đang duỗi tay tới bắt mạch cho anh. Sau lưng anh, tám cái chân nhện cũng đồng thời giơ lên tránh khỏi Đường Ngân, khiến bộ dạng lúc này của Đường Tam trông vô cùng kỳ dị."Em trở về từ khi nào vậy?" hắn hỏi."không lâu cho lắm , về sau khi anh vì gái mà cả mạng cũng không cần á."Đường Tam nghe ra trong giọng nói của Đường Ngân có phần oán trách, nhưng vẫn theo bản năng nhớ tới cảnh tượng trước khi ngất đi, sắc mặt liền trở nên sốt ruột: "Vậy em có thấy Tiểu Vũ không? Có thể nhờ A Thanh giúp tìm nàng một chút được không? Anh sợ Tiểu Vũ ——""Đường Tam……"Cả người Đường Tam lập tức run lên, thân hình hơi cứng lại, quay đầu nhìn về phía giọng nói vừa vang lên. Ngay tức thì, hai mắt hắn đỏ hoe, giọng nói cũng mang theo chút không dám tin: "Tiểu Vũ?""Ừm……" Tiểu Vũ không kiềm được nước mắt, mắt đỏ hoe lên, "Đường Tam, thật sự đáng sao? Đối với cậu mà nói, mình chẳng qua chỉ là một người bạn học bình thường, cậu vì mình liều mạng như vậy, có đáng không?"Đường Tam khựng lại một chút, nhìn vào đôi mắt kiên định của Tiểu Vũ, chợt bật cười. Chỉ là trong nụ cười ấy lại có chút chua xót. Ánh mắt anh dần trở nên kiên định, giọng nói cũng mang theo vài phần tự giễu:"Xem ra… Đường Ngân nói không sai.Tiểu Vũ, có lẽ em thật sự vẫn luôn xem anh như anh trai mà thôi, nhưng anh nhìn em… chưa từng chỉ coi em là một đứa em gái. Thời gian anh và em dành cho nhau còn lâu hơn cả thời gian anh ở bên Đường Ngân. Trên người em có sự thần bí, có sức hút khiến anh không thể rời mắt, làm anh muốn cùng em đi tiếp con đường này thật lâu, thật lâu.[Edit : Đổi xưng hô cho chế !]Tuy rằng anh cũng không chắc đây có phải là thích hay không… nhưng anh không muốn mất em, Tiểu Vũ à.""Sao mà anh lại ngu ngốc như vậy chứ!"Mọi người đều nghĩ Tiểu Vũ sẽ cảm động, hoặc ít nhất sẽ từ chối dịu dàng — nhưng chẳng ai ngờ được phản ứng của nàng lại là như thế."Anh là đồ ngốc sao!" Tiểu Vũ cắn môi, gần như mất khống chế mà hét lên, "em căn bản chưa từng nói gì với anh, cũng chưa từng hứa hẹn với anh điều gì. Anh dựa vào cái gì mà phải vì em hi sinh tất cả như vậy! Anh muốn em lấy gì để đáp lại anh đây!""Có lẽ…" Đường Tam hơi nghiêng đầu, "Bởi vì… khi thích một người thì đầu óc sẽ mụ mị, bất chấp tất cả mà liều lĩnh chăng? Giống như Đường Ngân vẫn hay nói, anh là kẻ cố chấp, không biết linh hoạt, chỉ biết cắm đầu làm theo cảm xúc. Nếu có quay lại một lần nữa, anh nghĩ… anh vẫn sẽ chọn y như vậy.""Vậy nếu sau này có rất nhiều người muốn giết em, dù anh đánh không lại, anh cũng sẽ xông lên chịu chết sao?!"Đường Tam không ngờ Tiểu Vũ lại có phản ứng như vậy, nhưng vẫn chỉ ôn hòa mỉm cười, “Vậy thì để bọn họ bước qua xác anh trước đi.”Tiểu Vũ rốt cuộc không nhịn được cảm xúc trong lòng, nhào thẳng vào lòng Đường Tam, bật khóc nức nở, “Ngu ngốc! Đồ ngu ngốc! Đường Tam , anh đúng là một tên đại ngốc! Hu hu hu ——”“Ngoan, đừng khóc.” Đường Tam ôm lấy Tiểu Vũ, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dịu dàng an ủi, “Chúng ta không phải đều bình an vô sự sao? Còn trong họa được phúc nữa.”Cho đến khi có một giọng nói lạc tông vang lên ——“Người không biết nhìn vào còn tưởng hai người các anh mới là anh em ruột đấy nha? Bộ anh không biết trước hết phải nên tặng em trai anh – đứa vừa cứu mạng anh một cái ôm hả? Dỗ em gái thì lại tích cực quá ha!”Đường Tam lập tức xấu hổ, nhẹ nhàng đẩy Tiểu Vũ ra, giúp nàng lau nước mắt, “Khụ, là vì tình cảm thôi… Hơn nữa anh biết rõ thực lực của em.”Đường Ngân lập tức bĩu môi, không tiếp tục dây dưa vào chuyện này nữa. Cảm xúc của Đường Tam thế nào là chuyện của ổng, mình cũng không tiện xen vào, “Nói hay thì là vì tình cảm, nói khó nghe thì là thấy sắc quên em trai, hơn nữa… anh tính xử lý cái này thế nào đây?”“Cái gì cơ?”Nhìn vẻ mặt đệ đệ, Đường Tam lập tức biết mình lại hỏi một câu ngốc nghếch, liền bắt đầu đưa mắt nhìn quanh. Khi thấy vẻ mặt mệt mỏi của mọi người, trong lòng anh không khỏi dâng lên một tia áy náy. Gật đầu khẽ một cái, ánh mắt anh liền dừng lại trên... mấy chiếc chân nhện cong quái dị đang giơ lên bên đùi mình.Đường Tam sững người, “mình... bị biến dị rồi sao?”“Phì.”Mọi người, những người đã biết đây chính là Ngoại Phụ Hồn Cốt, lập tức bật cười. Ngay cả Tiểu Vũ cũng không nhịn được cười ra tiếng, không biết nên khóc hay nên cười với phản ứng của anh.Chỉ có Đường Tam là mặt đầy hoang mang nhìn mọi người. Khi phát hiện thằng em mình còn không thèm nhìn mình lấy một cái, xoay người bỏ đi, anh chỉ đành hướng ánh mắt cầu cứu về phía Thầy của mình.Đại Sư liền mỉm cười, giải thích cho Đường Tam biết Ngoại Phụ Hồn Cốt là gì.May mắn thay, Đường Tam không phải kẻ chậm hiểu. Sau khi nghe giảng giải, chỉ cần suy nghĩ một chút là đã bắt đầu thử thao tác những chiếc chân nhện phía sau. Tuy còn có vẻ lạ lẫm, nhưng anh xác thực có thể điều khiển được.“Thao tác Ngoại Phụ Hồn Cốt so với con nghĩ còn khó hơn một chút, có cảm giác hành động và suy nghĩ không theo kịp nhau, cứ sai lệch.”“Đang hưởng phúc mà không biết hưởng.” Đường Ngân ngậm một quả gì đó không biết từ đâu lấy ra, vừa gặm vừa lẩm bẩm, “Kiểu người như anh đúng là đáng bị đánh.”Đường Tam lập tức nghẹn lời, hồi lâu sau mới lúng túng mở miệng:
“Anh... chẳng phải anh không có chuyện gì rồi sao?”“À.” Đường Ngân tiện tay vứt hột quả, chẳng buồn tỏ thái độ gì, “Không có chuyện thì thu lại đi.”“Ờ.” Đường Tam nhìn về phía Thầy, thấy Đại Sư gật đầu thì lập tức vận chuyển hồn lực, truyền đến cột sống sau lưng, phát ra mệnh lệnh thu hồi tám cái chân nhện kia.Một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra. Những chiếc chân nhện dài ba mét vốn đang duỗi thẳng liền từ từ co rút lại, uốn cong thành từng đoạn dính sát vào nhau, rồi dần dần hòa vào cơ thể Đường Tam.Anh chỉ cảm thấy sau lưng hơi ngứa, ngoài ra không có gì khó chịu. Trong quá trình đó, ba cái Hồn Hoàn trên người anh đồng loạt phát sáng.Đường Tam cảm nhận rất rõ ràng rằng hồn lực của mình đang tiêu hao rất nhanh. Rõ ràng, việc thu hồi những chân nhện này cần tiêu tốn một lượng hồn lực để duy trì.Khi hồn lực tiêu hao chừng một phần ba, tám chiếc chân nhện cuối cùng cũng hoàn toàn thu vào sau lưng anh. Đường Tam có thể cảm nhận được rõ ràng rằng chúng không hề biến mất, mà là hóa thành tám luồng năng lượng kỳ dị, dán sát lên tám chiếc xương sườn của anh, lấy cột sống làm trung tâm mà bám chặt vào.Sau khi Đường Tam thay đồ xong xuôi, cả nhóm liền cùng nhau lên đường quay về Sử Lai Khắc học viện.
---
Edit [ đoạn tg có lời muốn nói tui hầu như ko edit quá nhiều , quăn cho đứa bạn =)) nên nó sẽ khá khó hiểu 😂]Tác giả có lời muốn nói:Bởi vì tích được tới 3000 lượt cất giữ, ta thực sự rất vui nên đã đăng thêm một chương. Kết quả là bị khóa mất… Ta mới nghĩ bụng: lần này ta còn chưa bắt đầu “đẩy xe” mà, sao lại bị khóa rồi?? Chỉnh sửa hai lần mới qua được... Ta viết mạch cốt truyện này đâu có chỗ nào quá đáng đâu chứ...
---Thật lòng mà nói, đoạn này khi viết ta cũng thấy hơi "rụng tóc" (ý chỉ đau đầu, bí ý tưởng). Không biết mọi người còn nhớ không, trước kia ta từng sửa cốt truyện, đem quan hệ giữa Tiểu Vũ và Đường Tam chuyển thành huynh muội để tránh vi phạm quy định?Cũng bởi vì đoạn đó bị sửa, nên khi xử lý phần tình cảm ở đây ta thấy rất bối rối. Lần đầu viết ra, cảm giác như Đường Tam chỉ là “trả ơn ân nghĩa”; lần thứ hai viết thì lại thấy như thể Tiểu Vũ bị ta biến thành kiểu “trà xanh” (người con gái ngoài mặt trong sáng, bên trong mưu mô). Vậy nên ta cứ sửa tới sửa lui mãi, cuối cùng mới thành ra phiên bản hiện tại: Tiểu Vũ lựa chọn chất vấn rồi bộc phát cảm xúc. Như thế này đọc vào mới thấy dễ chịu hơn một chút. Tuy vẫn chưa thật sự hài lòng, nhưng... chuyện tình cảm mà, làm gì có chuyện lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió đôi bên đều mỹ mãn đâu?Hơn nữa, ta nhớ từng thấy ở đâu một câu rằng:
“Sự hoàn hảo thái quá bản thân nó đã là một dạng khuyết điểm.”
Cho nên ta đã chậm thật lâu mới dám đem phiên bản này đăng lên.Lúc viết đoạn này, ta cũng đã vô thức nhập vai vào cảm xúc của Tiểu Vũ — nàng là một Hồn Thú, trong lòng luôn giữ khoảng cách với loài người. Nhân loại từng hại chết người thân của nàng, nàng không thể dễ dàng tin tưởng ai, bởi vì chỉ cần bị phát hiện thân phận thì sẽ chết... Trong trạng thái tâm lý đó, hành động của Đường Tam đối với nàng nhất định là một cú sốc rất lớn.Cho nên, nội tâm nàng nhất định phải là một tổ hợp đầy mâu thuẫn của cảnh giác, cảm động, lo lắng, bất an... Hơn nữa, Tiểu Vũ từ đầu đến giờ vẫn luôn cố tình dùng vẻ ngoài “vô tư” để che giấu sự cảnh giác và bất lực của bản thân trong thế giới loài người. Như vậy, việc nàng bộc phát cảm xúc ở đoạn này là điều hiển nhiên.Về phần Đường Tam, hành động xúc động của hắn cũng không phải vô cớ. Hắn vốn là một cô nhi từng bị xem như công cụ nuôi dưỡng, ở kiếp này, điều quan trọng nhất với hắn chính là người thân, ám khí và bằng hữu. Trong bối cảnh thế giới hắn đang sống, vì bạn mà xả thân là chuyện rất đỗi bình thường. Huống chi, theo cách nhìn của hắn, hành động Tiểu Vũ bị bắt trong nguyên tác là vì cứu hắn, cho nên với bản tính hơi mang tư tưởng "đại nam tử chủ nghĩa" của Đường Tam, hắn không thể nào chấp nhận việc một người bạn mà hắn vô cùng coi trọng, hơn nữa còn là một cô gái, vì mình mà sinh tử không rõ. Dù cho chỉ là mang được thi thể nàng về, hắn cũng nhất định sẽ đuổi theo bằng mọi giá.Tóm lại, ta đã suy nghĩ rất nhiều rồi mới viết nên đoạn này...Nhưng mà... ta nói dài dòng như vậy, ý chính là: nếu mọi người cảm thấy đoạn này khó chịu, thì phiền cứ nhẹ tay góp ý giùm ta một chút vậy nha (:з” ∠)
“Anh... chẳng phải anh không có chuyện gì rồi sao?”“À.” Đường Ngân tiện tay vứt hột quả, chẳng buồn tỏ thái độ gì, “Không có chuyện thì thu lại đi.”“Ờ.” Đường Tam nhìn về phía Thầy, thấy Đại Sư gật đầu thì lập tức vận chuyển hồn lực, truyền đến cột sống sau lưng, phát ra mệnh lệnh thu hồi tám cái chân nhện kia.Một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra. Những chiếc chân nhện dài ba mét vốn đang duỗi thẳng liền từ từ co rút lại, uốn cong thành từng đoạn dính sát vào nhau, rồi dần dần hòa vào cơ thể Đường Tam.Anh chỉ cảm thấy sau lưng hơi ngứa, ngoài ra không có gì khó chịu. Trong quá trình đó, ba cái Hồn Hoàn trên người anh đồng loạt phát sáng.Đường Tam cảm nhận rất rõ ràng rằng hồn lực của mình đang tiêu hao rất nhanh. Rõ ràng, việc thu hồi những chân nhện này cần tiêu tốn một lượng hồn lực để duy trì.Khi hồn lực tiêu hao chừng một phần ba, tám chiếc chân nhện cuối cùng cũng hoàn toàn thu vào sau lưng anh. Đường Tam có thể cảm nhận được rõ ràng rằng chúng không hề biến mất, mà là hóa thành tám luồng năng lượng kỳ dị, dán sát lên tám chiếc xương sườn của anh, lấy cột sống làm trung tâm mà bám chặt vào.Sau khi Đường Tam thay đồ xong xuôi, cả nhóm liền cùng nhau lên đường quay về Sử Lai Khắc học viện.
---
Edit [ đoạn tg có lời muốn nói tui hầu như ko edit quá nhiều , quăn cho đứa bạn =)) nên nó sẽ khá khó hiểu 😂]Tác giả có lời muốn nói:Bởi vì tích được tới 3000 lượt cất giữ, ta thực sự rất vui nên đã đăng thêm một chương. Kết quả là bị khóa mất… Ta mới nghĩ bụng: lần này ta còn chưa bắt đầu “đẩy xe” mà, sao lại bị khóa rồi?? Chỉnh sửa hai lần mới qua được... Ta viết mạch cốt truyện này đâu có chỗ nào quá đáng đâu chứ...
---Thật lòng mà nói, đoạn này khi viết ta cũng thấy hơi "rụng tóc" (ý chỉ đau đầu, bí ý tưởng). Không biết mọi người còn nhớ không, trước kia ta từng sửa cốt truyện, đem quan hệ giữa Tiểu Vũ và Đường Tam chuyển thành huynh muội để tránh vi phạm quy định?Cũng bởi vì đoạn đó bị sửa, nên khi xử lý phần tình cảm ở đây ta thấy rất bối rối. Lần đầu viết ra, cảm giác như Đường Tam chỉ là “trả ơn ân nghĩa”; lần thứ hai viết thì lại thấy như thể Tiểu Vũ bị ta biến thành kiểu “trà xanh” (người con gái ngoài mặt trong sáng, bên trong mưu mô). Vậy nên ta cứ sửa tới sửa lui mãi, cuối cùng mới thành ra phiên bản hiện tại: Tiểu Vũ lựa chọn chất vấn rồi bộc phát cảm xúc. Như thế này đọc vào mới thấy dễ chịu hơn một chút. Tuy vẫn chưa thật sự hài lòng, nhưng... chuyện tình cảm mà, làm gì có chuyện lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió đôi bên đều mỹ mãn đâu?Hơn nữa, ta nhớ từng thấy ở đâu một câu rằng:
“Sự hoàn hảo thái quá bản thân nó đã là một dạng khuyết điểm.”
Cho nên ta đã chậm thật lâu mới dám đem phiên bản này đăng lên.Lúc viết đoạn này, ta cũng đã vô thức nhập vai vào cảm xúc của Tiểu Vũ — nàng là một Hồn Thú, trong lòng luôn giữ khoảng cách với loài người. Nhân loại từng hại chết người thân của nàng, nàng không thể dễ dàng tin tưởng ai, bởi vì chỉ cần bị phát hiện thân phận thì sẽ chết... Trong trạng thái tâm lý đó, hành động của Đường Tam đối với nàng nhất định là một cú sốc rất lớn.Cho nên, nội tâm nàng nhất định phải là một tổ hợp đầy mâu thuẫn của cảnh giác, cảm động, lo lắng, bất an... Hơn nữa, Tiểu Vũ từ đầu đến giờ vẫn luôn cố tình dùng vẻ ngoài “vô tư” để che giấu sự cảnh giác và bất lực của bản thân trong thế giới loài người. Như vậy, việc nàng bộc phát cảm xúc ở đoạn này là điều hiển nhiên.Về phần Đường Tam, hành động xúc động của hắn cũng không phải vô cớ. Hắn vốn là một cô nhi từng bị xem như công cụ nuôi dưỡng, ở kiếp này, điều quan trọng nhất với hắn chính là người thân, ám khí và bằng hữu. Trong bối cảnh thế giới hắn đang sống, vì bạn mà xả thân là chuyện rất đỗi bình thường. Huống chi, theo cách nhìn của hắn, hành động Tiểu Vũ bị bắt trong nguyên tác là vì cứu hắn, cho nên với bản tính hơi mang tư tưởng "đại nam tử chủ nghĩa" của Đường Tam, hắn không thể nào chấp nhận việc một người bạn mà hắn vô cùng coi trọng, hơn nữa còn là một cô gái, vì mình mà sinh tử không rõ. Dù cho chỉ là mang được thi thể nàng về, hắn cũng nhất định sẽ đuổi theo bằng mọi giá.Tóm lại, ta đã suy nghĩ rất nhiều rồi mới viết nên đoạn này...Nhưng mà... ta nói dài dòng như vậy, ý chính là: nếu mọi người cảm thấy đoạn này khó chịu, thì phiền cứ nhẹ tay góp ý giùm ta một chút vậy nha (:з” ∠)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com