Dau La 2 Dn Mat Ma Tinh Yeu Huynh Tham
Lần đầu tiên Luyện Hồng Ngọc trước mặt nhiều người bày ra thực lực dị biến vũ hồn của bản thân khiến người xem chấn động vô cùng, hên ở chỗ là những trận đấu từ vòng này đều diễn ra cùng lúc nên không có nhiều người đến xem trận của ba người Hoắc Vũ Hạo, nhờ thế bọn họ không bị chú ý quá nhiều.Hôm nay bọn họ thành công tiến vào top mười sáu đội dẫn đầu, hơn nữa còn đánh bại một trong ba đội có sức uy hiếp lớn nhất, tâm trạng của ba người Hoắc Vũ Hạo đang cực kỳ hưng phấn, bọn họ chẳng những trực tiếp chức minh được thực lực của mình còn tăng thêm sự tin tưởng trong lòng, Hồn Tôn cũng không thực sự đáng sợ, bọn họ không phải vừa chiến thắng một đội có đội trưởng là Hồn Tôn đấy sao?
Những trận đấu tiếp sau đó, nhóm người Luyện Hồng Ngọc tiếp tục giữ vững thành tích toàn thắng, trong đám đối thủ cũng có một người là Hồn Tôn, điều này càng khiến cho bọn họ có lòng tin giành được chức vô địch.Thông qua hai tháng chiến đấu, đội của Luyện Hồng Ngọc cũng thành công tiến vào vòng giành giải quán quân nhưng lúc bóc thăm, sắc mặt của Hoắc Vũ Hạo vô cùng kém cỏi. Vương Đông có vẻ không rõ nhưng Luyện Hồng Ngọc nghe đến cái tên Đái Hoa Bân từ loa thông báo liền rõ ràng, đây là một trong những tình tiết mà nàng còn nhớ, tuy hơi mơ hồ, mối ân oán giữa Hoắc Vũ Hạo cùng Đái Hoa Bân.Bọn họ không chỉ là anh em cùng cha khác mẹ, mà hắn còn là kẻ khiến cho mẹ của Hoắc Vũ Hạo qua đời.Trong lúc chờ đợi kết quả của vòng bán kết của cuộc chiến còn lại, Vương Đông lại một lần nữa hỏi vì sao Hoắc Vũ Hạo biết Đái Hoa Bân. Hoắc Vũ Hạo cũng không che giấu vì trong không khoảng thời sát cánh bên nhau khiến hắn đem hai người họ trở thành những người bạn quan trọng.Hoắc Vũ Hạo rũ đầu giấu đi biểu tình trên gương mặt hắn: " Đái Hoa Bân là con trai của Công Tước Bạch Hổ, hai người biết hắn ta chứ?"" Đương nhiên là biết rồi, Đại công tước của Tinh la đế quốc, là cứu tinh của đế quốc vào mấy ngàn năm trước." Vương Đông gật đầu nói." Hơn nữa là hậu thế của Đái Mộc Bạch, một trong thất quái đời đầu của Sử Lai Khắc. Vốn dĩ là người hoàng tộc, kết quả trong trận chiến lớn của đại lục vào mấy ngàn năm trước, Tinh La Đế Quốc suýt nữa thì tan rã, nhưng được mấy đại tông môn trong nước liên hợp giúp đỡ mới cứu được và được giữ gìn nguyên vẹn. Khi đó nhân tài của gia tộc Bạch Hổ ít ỏi vô cùng, không đủ để khiến người khác thuần phục nữa, nên Công Tước Bạch Hổ thối vị nhượng hiền, đem ngôi vị đế vương tặng cho Bình Định Đại nguyên soái, cũng là hoàng thất Tinh La Đế Quốc hiện tại, tuy nhiên dù sao Công Tước Bạch Hổ cũng từng là gia tộc hoàng thất, nên được Hoàng Đế tân nhiệm phong làm thế tập (thừa kế) Đại công tướng, vĩnh viễn hưởng phú quý." Luyện Hồng Ngọc tiếp lời.Luyện Hồng Ngọc trầm mặt nghe Hoắc Vũ Hạo nói bản thân từ nhỏ mất phụ thân, hai mẹ con họ sống nương tựa tại phủ Công tước. Lúc hắn còn nhỏ, mẹ luôn luôn khổ cực làm lụng nhưng người trong phủ không coi mẹ con họ là người, tới một ngày nọ...Hoắc Vũ Hạo không nói bản thân mình là người thuộc Công Tước Bạch Hổ vì trong lòng hắn chưa bao giờ chấp nhận người cha chưa từng gặp mặt này, lại càng hận người đàn ông đã hủy cả đời mẫu thân hắn. Hắn thà nói cha mình đã chết còn hơn là thừa nhận thân phận chân chính của mình. Trừ thân phận của mình, những chuyện khác hắn kể đều là những gì mình đã trải qua. Kể đến lúc mẫu thân vì bảo vệ hắn mà bị đánh trọng thương, cuối cùng ôm bệnh mà chết, Hoắc Vũ Hạo đã khóc không thành tiếng.
Luyện Ngọc Hồng nghe vậy không khỏi đau xót, tiến đến vỗ nhẹ lưng Hoắc Vũ Hạo."Khốn kiếp."Vương Đông vỗ mạnh vào ván giường, rồi đứng bật dậy."Ngươi định làm gì?"Luyện Hồng Ngọc vội vàng kéo hắn lại.Vương Đông giận giữ nói : " Đương nhiên là giúp ngươi báo thù. Đi thôi! Chúng ta đi ngay bây giờ."Hắn cứ nghĩ Hoắc Vũ Hạo có xuất thân bần hàn thôi, thế mà giờ mới biết Vũ Hạo đã trải qua bao gian khổ như thế. Khó trách hắn tuy mới mười hai tuổi nhưng ngày thường luôn luôn trầm mặc, trầm ổn hơn nhiều so với bạn cùng lứa, lúc nào cũng liều mạng tu luyện.Luyện Hồng Ngọc giữ lấy bả vai Vương Đông, ấn hắn ngồi xuống giường. Nàng nhìn Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông mà nói ra suy nghĩ của mình: " Theo những gì Hoắc Vũ Hạo nói thì Đái Hoa Bân chỉ là một trong những kẻ khiến cho mẹ của Vũ Hạo qua đời, nếu muốn báo thù thì đối tượng cần thanh toán chính là phủ Công Tước Bạch Hổ. Mà muốn đối phó bọn hắn yêu cầu thực lực cường đại đến mức có thể đối kháng với cả phủ Công Tước Bạch Hổ, như vậy mới xem là báo thù. "Đối với lời này của Luyện Hồng Ngọc, Hoắc Vũ Hạo gật đầu nhận định: "Hơn nữa đây là học viện Sử Lai Khắc, chưa nói đến việc chúng ta có khả năng xử lý hắn hay không, chỉ riêng chuyện trả thù cá nhân cũng đã không được học viện cho phép rồi. Thế nên ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta muốn trở nên cường đại, rồi sẽ có ngày ta đi tìm bọn chúng, tự tay chặt đứt sợi dây truyền thừa của chúng." Trong nháy mắt, ánh mắt Hoắc Vũ Hạo tràn ngập hung quang, thậm chí đồng tử cũng vì phần cừu hận khắc cốt ghi tâm này mà biến thành màu đỏ. Cũng lúc đó, trong tinh thần chi hải của hắn, viên trân châu màu xám rất nhỏ đột nhiên nhúc nhích, làm cho Hoắc Vũ Hạo choáng váng trong nháy mắt, thân thể rung lên một cái, may mà có Vương Đông đỡ lấy mới miễn cưỡng đứng vững.Vương Đông vẫn nghĩ rằng hắn vốn nhất thời kích động mà thôi, hắn trăm ngàn lần không ngờ trong lòng Hoắc Vũ Hạo chôn giấu một phần cừu hận sâu vô cùng vô tận như thế.Ánh mắt tràn ngập cừu hận của Hoắc Vũ Hạo khiến cho Luyện Hồng Ngọc và Vương Đông ngẩn người, cảm thấy từng đợt rét run.Việc Vũ Hạo muốn báo thù, Luyện Hồng Ngọc rất lý giải nhưng nàng thầm mong hắn sẽ không bị chính cừu hận này hủy hoại cuộc đời mình.Hoắc Vũ Hạo nhìn Vương Đông và Luyện Hồng Ngọc, đôi mắt đỏ hồng càng thêm sậm.
"Vương Đông, Tiểu Ngọc, ta thật sự xem các ngươi là bạn bè chí cốt, chuyện này, các ngươi phải giữ bí mật dùm ta."" Ừm!" Luyện Hồng Ngọc và Vương Đông khẽ gật đầu.Hoắc Vũ Hạo từ từ nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Hắn đã chôn sâu cừu hận này vào tận đáy lòng từ rất lâu rồi, mãi đến khi vào được học viện Sử Lai Khắc và thông qua được kỳ sát hạch Tân Sinh hắn mới có cảm giác mình vẫn còn hi vọng, vẫn còn cơ hội báo thù cho mẫu thân. Hôm nay sau khi nhìn thấy Đái Hoa Bân, ngọn lửa hận thù trong lòng hắn lại bùng phát, nhưng, hiện giờ hắn không thể nổi giận, càng không dám nổi giận. Hắn nhất định phải chờ, phải nhẫn nại nuôi dưỡng hi vọng cho tương lai." Haiz....."Một tiếng thở dài đột nhiên vang lên khiến linh hồn Hoắc Vũ Hạo khẽ rùng mình, tinh thần vừa mới được thả lòng vài phần lại một lần nữa căng lên. Vũ Hồn Linh Mâu cũng được phóng thích ra, tinh thần dò xét không ngừng quét khắp bốn phương tám hướng, đồng thời hắn cũng khẽ quát một tiếng."Ai?"
Trong ký túc xá lúc này hoàn toàn yên tĩnh, tinh thần dò xét của Hoắc Vũ Hạo cũng không phát hiện bất cứ gì khác thường, Vương Đông ở bên cạnh mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu tại sao tên kia đột nhiên căng thẳng đến thế." Vũ Hạo, ngươi sao thế?"Vương Đông hỏi.Hoắc Vũ Hạo sửng sốt nói."Các ngươi không nghe thấy gì sao?""Nghe gì?" Luyện Hồng Ngọc kinh ngạc nói.Hoắc Vũ Hạo chấn động.
"Vừa rồi rõ ràng ta nghe thấy có người thở dài một tiếng, ngươi không nghe thấy thật sao?"Vương Đông cùng Luyện Hồng Nhọc nhìn nhau với vẻ mặt ngỡ ngàng, lắc đầu nói:" Không! Chúng tathật sự không nghe thấy gì hết, ngươi có nghe nhầm không?"Hoắc Vũ Hạo cố gắng tăng phạm vi dò xét lên nhưng vẫn không phát hiện có gì kì lạ, mà tiếng thở dài ấy cũng không xuất hiện lại nữa.Chẳng lẽ mình nghe nhầm? Hoắc Vũ Hạo cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình, nhưng sau đó lập tức phủ định ý nghĩ này, làm sao có chuyện một hồn sư hệ tinh thần lại mắc sai lầm ngớ ngẩn như thế này chứ? Bởi vì bình thường, sáu giác quan của hồn sư hệ tinh thần mẫn tuệ hơn hồn sư bình thường, cho dù đầu óc hắn đang bị cái khác chi phối cũng không thể nào nghe nhầm được. Hơn nữa, hắn có cảm giác tiếng thở dài kia dường như phát ra ngay bên tai. "Thiên Mộng ca, Thiên Mộng ca."Hoắc Vũ Hạo lên tiếng thầm gọi trong đầu." Gì?"Thiên Mộng Băng Tằm uể oải lên tiếng, thường thì nó giành phần lớn thời gian để ngủ nhưng gần đây Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông thành công dung hợp hồn lực khiến nó cảm thấy hứng thú nên mới tỉnh táo hơn một chút."Ban nãy có tiếng thở dài, ca có nghe thấy không?"Hoắc Vũ Hạo hỏi."Thở dài? Tên oắc con này, ngươi bị cừu hận làm váng đầu rồi à? Có cái quái gì đâu, thở dài thở dài gì? Không có chuyện gì quan trọng đừng có quấy rầy ta ngủ, còn nữa, ngươi phải biết giữ bình tĩnh một chút, với thực lực hiện giờ của ngươi, nếu không khống chế được tâm trạng thì đến chết cũng không hiểu tại sao mình chết nữa, ngươi chết thì không sao, còn ảnh hưởng tới ca nữa."Thiên Mộng Băng Tằm tức giận nói.Lần này Hoắc Vũ Hạo thật sự chấn động, đến cả Thiên Mộng Băng Tằm cũng không nghe thấy tiếng thở dai kia, chẳng lẽ, chẳng lẽ thật sự không có sao?Không, hắn không tin, hắn tin vào phán đoán của mình. Có điều, tiếng thở dài đó đến từ đâu? Với thực lực của Thiên Mộng Băng Tằm mà vẫn có người có thể qua mặt được nó sao? Không thể nào, Thiên Mộng Băng Tằm chính là hồn thú trăm vạn năm a. Cho dù nó không có khả năng chiến đấu, nhưng về mặt tình thần làm sao có ai so bì đươc?
Hoắc Vũ Hạo đang suy nghĩ miên man thì giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm lại vang lên.
- Đúng rồi, Hoắc Vũ Hạo, ca quên nhắc nhỏ ngươi. Cái Linh Hồn Trùng Kích ngươi nên hạn chế dùng đi, đừng để lộ nhiều nữa, không chừng sau này người ta sẽ phòng bị ngươi đấy. Tuy Linh Hồn Trùng Kích kết hợp với Tử Cực Ma Đồng, lực công kích đã tăng lên rất nhiều. Nhưng nếu ngươi gặp phải một người có tu vi cao hơn ngươi, lại chuẩn bị sẵn đề phòng ngươi, rất có thể ngươi sẽ bị cắn trả lại. Tình huống này cực kỳ nguy hiểm.
Hoắc Vũ Hạo nghe thấy thế giật mình vội vàng hỏi: "Thiên Mộng ca, vậy Hồn Sư cao hơn ta bao nhiêu cấp thì có thể làm linh hồn của ta bị cắn trả?"Thiên Mộng Băng Tằm nói: "Nếu tính toán cẩn thận thì độ chừng mười cấp, nếu không với Linh Hồn Trùng Kích ta đã có thể xưng bá ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm rồi, làm sao phải khổ sở như thế. Ngươi có biết tại sao Linh Hồn Trùng Kích của ngươi luôn đạt thắng lợi không? Thứ nhất là bất ngờ, thứ hai là Tử Cực Ma Đồng, cuối cùng là hồn lực dung hợp của ngươi và Luyện Hồng Ngọc. Thế nên đối thủ của các ngươi mới chịu nhiều thiệt thòi đến vậy. Nhưng từ giờ, bọn họ đều đã từng nếm quả đắng nên sẽ có phòng bị, hoặc giả tin tức về Hồn Kỹ của ngươi bị lọt ra ngoài thì sao, cho nên ngươi tuyệt đối phải cẩn thận. Ta thấy cái kỹ năng Tinh Thần Kiền Nhiễu có vẻ hợp và tiện dụng với ngươi hơn, tuy nó không mạnh bằng Linh Hồn Trùng Kích nhưng quan trọng là nó sẽ không bị cắn trả. Ngươi nhớ cho kỹ, chỉ khi nào ngươi và Luyện Hồng Ngọc dung hợp hồn lực thì Linh Hồn Trùng Kích mới có thể một kích đánh bại Hồn Tôn, sau này cố gắng hạn chế sử dụng đi."Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Không phải đệ không thích tiện dụng, nhưng mà, Thiên Mộng ca, trong bốn Hồn Kỹ ca cho đệ, chỉ có mỗi Linh Hồn Trùng Kích là kỹ năng công kích a!""Ách... cũng đúng ha. Mà thôi, ngươi còn nhỏ, cái gì cũng phải từ từ, gấp gì chứ? Ngươi nhanh đạt được cấp hai mươi thì ta sẽ có biện pháp giúp ngươi tăng cường lực chiến đấu. Ít nhất chiến đấu với đối thủ đồng cấp không bị ăn thịt thòi nữa. Được rồi, ta ngủ tiếp đây."
Sau vài câu dặn dò của Thiên Mộng Băng Tằm, Hoắc Vũ Hạo cũng không nhớ đến tiếng thở dài kia nữa. Lúc này hắn bận nghĩ đến chuyện Thiên Mộng Băng Tằm nhắc nhở hắn nhanh chóng tăng lên cấp hai mươi, nó cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này chắc chắn vấn đề này rất quan trọng với hắn. Chỉ cần hắn đạt được cấp hai mươi, thực lực của mình sẽ tăng vọt, sau này không phải trở thành gánh nặng của đồng đội, bản thân mình cũng có thể chiến đấu nữa.Nghĩ đến đây tâm trạng của Hoắc Vũ Hạo cũng dần bình ổn lại.Luyện Hồng Ngọc thấy vậy cũng an tâm, mỉm cười tinh quái đối với hai: " Tuy tạm thời không báo thù được nhưng đánh nhừ tử Đái Hoa Bân coi như thu phúc lợi trước."" Theo như những gì tớ biết thì trong nhóm Đái Hoa Bân có một cô nàng có vũ hồn U Minh Linh Miêu. Đây cũng được xem là bí mật của phủ Công Tước Bạch Hổ, cũng đồng thời là bí mật của Chu gia ở đế quốc Tinh La: Bí mật về dung hợp Vũ Hồn.Gần như tất cả các đời phu nhân ở phủ Công Tước Bạch Hổ là đến từ Chu Gia, chủ mẫu hiện tại của Công tước Bạch hổ cũng là như thế.Vũ Hồ Bạch Hổ, nói chính xác hơn là Tà Mâu Bạch Hổ, một mắt có hai con ngươi chính là điểm đặc thù của Tà Mâu Bạch Hổ. Vũ Hồn Tà Mâu Bạch Hổ và Vũ Hồn U Minh Linh Miêu khi gặp nhau sẽ có sác xuất rất lớn thực hiện thành công Vũ Hồn dung hợp kỹ.Từ xưa đến nay hai bên phủ Công Tước và Chu gia luôn duy trì quan hệ thân thiết. Có một thời gian phủ Công Tước mang dòng dõi hoàng thất tại đế quốc Tinh La còn Chu gia nắm vị trí Tể Tướng. Tuy rằng lúc này hai gia tộc lớn đã không còn được như trước nhưng vẫn giữ vị trí hết sức quan trọng tại đế quốc Tinh La, mà sợi dây ràng buộc giữa hai gia tộc chính là bí mật về Vũ Hồn dung hợp kỹ này.Tất nhiên không phải cứ Tà Mâu Bạch Hổ và U Minh Linh Miêu gặp nhau là có thể sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ nhưng hầu như mỗi đời Chu gia và phủ Công Tước đều có một, thậm chí hai cặp có Vũ Hồn dung hợp kỹ. Điều kiện quan trọng nhất để có thể kế thừa tước vị phủ Bạch Hổ Công Tước cũng chính là có thể kết hôn với người bên Chu Gia mà Đái Hoa Bân đúng phù hợp với tất cả các điều kiện trên.
Cho nên tớ đoán con ách chủ bài của bọn họ sẽ là cái này, mà muốn đối phó với vũ hồn dung hợp kỹ cũng chỉ có vũ hồn dung hợp kỹ!"Luyện Hồng Ngọc cùng Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông thảo luận một chút chiến thuật liền bắt đầu tu luyện vì họ có thể dự đoán trận đấu buổi chiều nhất định sẽ rất gian nan, không phải vì nó là trận chung kết mà đồng thời giúp Hoắc Vũ Hạo hả giận một phen.Căn phòng lại một lần nữa yên tĩnh trở lại, cũng vì đang dung hợp vũ hồn nên Luyện Hồng Ngọc cũng cảm nhận được cảm xúc đang biến hóa trong lòng Hoắc Vũ Hạo, Luyện Hồng Ngọc hoàn toàn bất ngờ khi biết Hoắc Vũ Hạo chỉ trong một lát đã có thể bình tĩnh lại, thật đáng kính nể.
Ba người tu luyện đến tận trưa, đến khi hồn lực hoàn toàn khôi phục mới xuống nhà ăn, mỉm cười hướng lẫn nhau lộ vẻ tự tin: " Chức quán quân này nằm trong tay chúng ta!"
Lúc này đã gần hết giờ ăn trưa rồi, trong nhà ăn cũng chẳng còn mấy ngươi, thế mà ngay lúc này, một giọng nữ the thé vang lên: "Đúng là không biết xấu hổ, nổ vừa thôi. Quán quân là bọn ta mới đúng."Ba người Hoắc Vũ Hạo đồng thời quay đầu lại nhìn, liền thấy có ba người đang đi tới. Ở giữa không ai khác chính là cừu nhân của Hoắc Vũ Hạo, cũng là đối thủ của bọn hắn trong trận chung kết chiều nay, Đái Hoa Bân. Mà người vừa lên tiếng chính là một cô bé tóc đen đi bên trái hắn.Cô gái này có đôi mắt rất kì lạ, hai màu mắt trái phải hoàn toàn khác nhau, trên trái là màu lam, bên phải màu vàng. Đôi mắt ấy khi nhìn vào bọn họ thì đồng tử hơi dựng lên, thập phần quỷ dị.
Đái Hoa Bân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không lên tiếng, chỉ liếc nhìn ba người Hoắc Vũ Hạo một cái rồi đi thẳng vào phòng ăn. Cô nàng tóc đen cũng hừ một tiếng khinh thường. Còn cô gái tóc dài màu hồng có đôi tròng mắt kỳ lạ kia thì cười cười nhìn bọn hắn đầy mỵ hoặc, một cái nhìn như muốn soi rõ tâm can người ta. Rõ ràng hai người này là đồng đội của Đái Hoa Bân.Vương Đông và Luyện Hồng Ngọc vừa định lên tiếng đã bị Hoắc Vũ Hạo đưa tay ngăn lại, hiển nhiên Đái Hoa bân không nhận ra hắn. Mà ban sáng hắn đã suy nghĩ kỹ càng rồi, nên giờ găp lại Đái Hoa Bân, Hoắc Vũ Hạo cũng có thể giữ được bình tĩnh."Đấu võ mồm với bọn hắn cũng chả được tích sự gì, chiều nay gặp trong trận đấu sẽ biết ai hơn ai."Hắn chỉ nói một câu đơn giản rồi kéo hai người kia vào nhà ăn.Luyện Hồng Ngọc liếc nhìn bàn đồ ăn mắc tiền trên bàn đám người Đái Hoa Bân, lập tức hướng xoay gọi những món mắc nhất ở đây, hơn nữa số lượng nhiều gấp ba lần bọn họ. Hừ, so với độ giàu có, nàng không tin trên đại lục này có người vượt qua nàng.Hai nhóm ngồi cũng không xa lắm, thoang thoảng mùi thuốc súng lan tỏa khắp nhà ăn. Có điều chẳng ai chủ động gây sự cả, dù sao trận đấu chiều nay mới là điều quan trọng.Sau khi ăn cơm xong, ba người Hoắc Vũ Hạo liền kiếm một chỗ yên tĩnh gần Hải Thần Hồ, Luyện Hồng Ngọc thái độ kiêu căng của nhóm Đái Hoa Bân, cô nàng quyết định sửa đổi chiến thuật thề muốn cho nhóm người bị vả mặt, bạch, bạch!
Những trận đấu tiếp sau đó, nhóm người Luyện Hồng Ngọc tiếp tục giữ vững thành tích toàn thắng, trong đám đối thủ cũng có một người là Hồn Tôn, điều này càng khiến cho bọn họ có lòng tin giành được chức vô địch.Thông qua hai tháng chiến đấu, đội của Luyện Hồng Ngọc cũng thành công tiến vào vòng giành giải quán quân nhưng lúc bóc thăm, sắc mặt của Hoắc Vũ Hạo vô cùng kém cỏi. Vương Đông có vẻ không rõ nhưng Luyện Hồng Ngọc nghe đến cái tên Đái Hoa Bân từ loa thông báo liền rõ ràng, đây là một trong những tình tiết mà nàng còn nhớ, tuy hơi mơ hồ, mối ân oán giữa Hoắc Vũ Hạo cùng Đái Hoa Bân.Bọn họ không chỉ là anh em cùng cha khác mẹ, mà hắn còn là kẻ khiến cho mẹ của Hoắc Vũ Hạo qua đời.Trong lúc chờ đợi kết quả của vòng bán kết của cuộc chiến còn lại, Vương Đông lại một lần nữa hỏi vì sao Hoắc Vũ Hạo biết Đái Hoa Bân. Hoắc Vũ Hạo cũng không che giấu vì trong không khoảng thời sát cánh bên nhau khiến hắn đem hai người họ trở thành những người bạn quan trọng.Hoắc Vũ Hạo rũ đầu giấu đi biểu tình trên gương mặt hắn: " Đái Hoa Bân là con trai của Công Tước Bạch Hổ, hai người biết hắn ta chứ?"" Đương nhiên là biết rồi, Đại công tước của Tinh la đế quốc, là cứu tinh của đế quốc vào mấy ngàn năm trước." Vương Đông gật đầu nói." Hơn nữa là hậu thế của Đái Mộc Bạch, một trong thất quái đời đầu của Sử Lai Khắc. Vốn dĩ là người hoàng tộc, kết quả trong trận chiến lớn của đại lục vào mấy ngàn năm trước, Tinh La Đế Quốc suýt nữa thì tan rã, nhưng được mấy đại tông môn trong nước liên hợp giúp đỡ mới cứu được và được giữ gìn nguyên vẹn. Khi đó nhân tài của gia tộc Bạch Hổ ít ỏi vô cùng, không đủ để khiến người khác thuần phục nữa, nên Công Tước Bạch Hổ thối vị nhượng hiền, đem ngôi vị đế vương tặng cho Bình Định Đại nguyên soái, cũng là hoàng thất Tinh La Đế Quốc hiện tại, tuy nhiên dù sao Công Tước Bạch Hổ cũng từng là gia tộc hoàng thất, nên được Hoàng Đế tân nhiệm phong làm thế tập (thừa kế) Đại công tướng, vĩnh viễn hưởng phú quý." Luyện Hồng Ngọc tiếp lời.Luyện Hồng Ngọc trầm mặt nghe Hoắc Vũ Hạo nói bản thân từ nhỏ mất phụ thân, hai mẹ con họ sống nương tựa tại phủ Công tước. Lúc hắn còn nhỏ, mẹ luôn luôn khổ cực làm lụng nhưng người trong phủ không coi mẹ con họ là người, tới một ngày nọ...Hoắc Vũ Hạo không nói bản thân mình là người thuộc Công Tước Bạch Hổ vì trong lòng hắn chưa bao giờ chấp nhận người cha chưa từng gặp mặt này, lại càng hận người đàn ông đã hủy cả đời mẫu thân hắn. Hắn thà nói cha mình đã chết còn hơn là thừa nhận thân phận chân chính của mình. Trừ thân phận của mình, những chuyện khác hắn kể đều là những gì mình đã trải qua. Kể đến lúc mẫu thân vì bảo vệ hắn mà bị đánh trọng thương, cuối cùng ôm bệnh mà chết, Hoắc Vũ Hạo đã khóc không thành tiếng.
Luyện Ngọc Hồng nghe vậy không khỏi đau xót, tiến đến vỗ nhẹ lưng Hoắc Vũ Hạo."Khốn kiếp."Vương Đông vỗ mạnh vào ván giường, rồi đứng bật dậy."Ngươi định làm gì?"Luyện Hồng Ngọc vội vàng kéo hắn lại.Vương Đông giận giữ nói : " Đương nhiên là giúp ngươi báo thù. Đi thôi! Chúng ta đi ngay bây giờ."Hắn cứ nghĩ Hoắc Vũ Hạo có xuất thân bần hàn thôi, thế mà giờ mới biết Vũ Hạo đã trải qua bao gian khổ như thế. Khó trách hắn tuy mới mười hai tuổi nhưng ngày thường luôn luôn trầm mặc, trầm ổn hơn nhiều so với bạn cùng lứa, lúc nào cũng liều mạng tu luyện.Luyện Hồng Ngọc giữ lấy bả vai Vương Đông, ấn hắn ngồi xuống giường. Nàng nhìn Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông mà nói ra suy nghĩ của mình: " Theo những gì Hoắc Vũ Hạo nói thì Đái Hoa Bân chỉ là một trong những kẻ khiến cho mẹ của Vũ Hạo qua đời, nếu muốn báo thù thì đối tượng cần thanh toán chính là phủ Công Tước Bạch Hổ. Mà muốn đối phó bọn hắn yêu cầu thực lực cường đại đến mức có thể đối kháng với cả phủ Công Tước Bạch Hổ, như vậy mới xem là báo thù. "Đối với lời này của Luyện Hồng Ngọc, Hoắc Vũ Hạo gật đầu nhận định: "Hơn nữa đây là học viện Sử Lai Khắc, chưa nói đến việc chúng ta có khả năng xử lý hắn hay không, chỉ riêng chuyện trả thù cá nhân cũng đã không được học viện cho phép rồi. Thế nên ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta muốn trở nên cường đại, rồi sẽ có ngày ta đi tìm bọn chúng, tự tay chặt đứt sợi dây truyền thừa của chúng." Trong nháy mắt, ánh mắt Hoắc Vũ Hạo tràn ngập hung quang, thậm chí đồng tử cũng vì phần cừu hận khắc cốt ghi tâm này mà biến thành màu đỏ. Cũng lúc đó, trong tinh thần chi hải của hắn, viên trân châu màu xám rất nhỏ đột nhiên nhúc nhích, làm cho Hoắc Vũ Hạo choáng váng trong nháy mắt, thân thể rung lên một cái, may mà có Vương Đông đỡ lấy mới miễn cưỡng đứng vững.Vương Đông vẫn nghĩ rằng hắn vốn nhất thời kích động mà thôi, hắn trăm ngàn lần không ngờ trong lòng Hoắc Vũ Hạo chôn giấu một phần cừu hận sâu vô cùng vô tận như thế.Ánh mắt tràn ngập cừu hận của Hoắc Vũ Hạo khiến cho Luyện Hồng Ngọc và Vương Đông ngẩn người, cảm thấy từng đợt rét run.Việc Vũ Hạo muốn báo thù, Luyện Hồng Ngọc rất lý giải nhưng nàng thầm mong hắn sẽ không bị chính cừu hận này hủy hoại cuộc đời mình.Hoắc Vũ Hạo nhìn Vương Đông và Luyện Hồng Ngọc, đôi mắt đỏ hồng càng thêm sậm.
"Vương Đông, Tiểu Ngọc, ta thật sự xem các ngươi là bạn bè chí cốt, chuyện này, các ngươi phải giữ bí mật dùm ta."" Ừm!" Luyện Hồng Ngọc và Vương Đông khẽ gật đầu.Hoắc Vũ Hạo từ từ nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Hắn đã chôn sâu cừu hận này vào tận đáy lòng từ rất lâu rồi, mãi đến khi vào được học viện Sử Lai Khắc và thông qua được kỳ sát hạch Tân Sinh hắn mới có cảm giác mình vẫn còn hi vọng, vẫn còn cơ hội báo thù cho mẫu thân. Hôm nay sau khi nhìn thấy Đái Hoa Bân, ngọn lửa hận thù trong lòng hắn lại bùng phát, nhưng, hiện giờ hắn không thể nổi giận, càng không dám nổi giận. Hắn nhất định phải chờ, phải nhẫn nại nuôi dưỡng hi vọng cho tương lai." Haiz....."Một tiếng thở dài đột nhiên vang lên khiến linh hồn Hoắc Vũ Hạo khẽ rùng mình, tinh thần vừa mới được thả lòng vài phần lại một lần nữa căng lên. Vũ Hồn Linh Mâu cũng được phóng thích ra, tinh thần dò xét không ngừng quét khắp bốn phương tám hướng, đồng thời hắn cũng khẽ quát một tiếng."Ai?"
Trong ký túc xá lúc này hoàn toàn yên tĩnh, tinh thần dò xét của Hoắc Vũ Hạo cũng không phát hiện bất cứ gì khác thường, Vương Đông ở bên cạnh mở to hai mắt ngạc nhiên nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu tại sao tên kia đột nhiên căng thẳng đến thế." Vũ Hạo, ngươi sao thế?"Vương Đông hỏi.Hoắc Vũ Hạo sửng sốt nói."Các ngươi không nghe thấy gì sao?""Nghe gì?" Luyện Hồng Ngọc kinh ngạc nói.Hoắc Vũ Hạo chấn động.
"Vừa rồi rõ ràng ta nghe thấy có người thở dài một tiếng, ngươi không nghe thấy thật sao?"Vương Đông cùng Luyện Hồng Nhọc nhìn nhau với vẻ mặt ngỡ ngàng, lắc đầu nói:" Không! Chúng tathật sự không nghe thấy gì hết, ngươi có nghe nhầm không?"Hoắc Vũ Hạo cố gắng tăng phạm vi dò xét lên nhưng vẫn không phát hiện có gì kì lạ, mà tiếng thở dài ấy cũng không xuất hiện lại nữa.Chẳng lẽ mình nghe nhầm? Hoắc Vũ Hạo cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình, nhưng sau đó lập tức phủ định ý nghĩ này, làm sao có chuyện một hồn sư hệ tinh thần lại mắc sai lầm ngớ ngẩn như thế này chứ? Bởi vì bình thường, sáu giác quan của hồn sư hệ tinh thần mẫn tuệ hơn hồn sư bình thường, cho dù đầu óc hắn đang bị cái khác chi phối cũng không thể nào nghe nhầm được. Hơn nữa, hắn có cảm giác tiếng thở dài kia dường như phát ra ngay bên tai. "Thiên Mộng ca, Thiên Mộng ca."Hoắc Vũ Hạo lên tiếng thầm gọi trong đầu." Gì?"Thiên Mộng Băng Tằm uể oải lên tiếng, thường thì nó giành phần lớn thời gian để ngủ nhưng gần đây Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông thành công dung hợp hồn lực khiến nó cảm thấy hứng thú nên mới tỉnh táo hơn một chút."Ban nãy có tiếng thở dài, ca có nghe thấy không?"Hoắc Vũ Hạo hỏi."Thở dài? Tên oắc con này, ngươi bị cừu hận làm váng đầu rồi à? Có cái quái gì đâu, thở dài thở dài gì? Không có chuyện gì quan trọng đừng có quấy rầy ta ngủ, còn nữa, ngươi phải biết giữ bình tĩnh một chút, với thực lực hiện giờ của ngươi, nếu không khống chế được tâm trạng thì đến chết cũng không hiểu tại sao mình chết nữa, ngươi chết thì không sao, còn ảnh hưởng tới ca nữa."Thiên Mộng Băng Tằm tức giận nói.Lần này Hoắc Vũ Hạo thật sự chấn động, đến cả Thiên Mộng Băng Tằm cũng không nghe thấy tiếng thở dai kia, chẳng lẽ, chẳng lẽ thật sự không có sao?Không, hắn không tin, hắn tin vào phán đoán của mình. Có điều, tiếng thở dài đó đến từ đâu? Với thực lực của Thiên Mộng Băng Tằm mà vẫn có người có thể qua mặt được nó sao? Không thể nào, Thiên Mộng Băng Tằm chính là hồn thú trăm vạn năm a. Cho dù nó không có khả năng chiến đấu, nhưng về mặt tình thần làm sao có ai so bì đươc?
Hoắc Vũ Hạo đang suy nghĩ miên man thì giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm lại vang lên.
- Đúng rồi, Hoắc Vũ Hạo, ca quên nhắc nhỏ ngươi. Cái Linh Hồn Trùng Kích ngươi nên hạn chế dùng đi, đừng để lộ nhiều nữa, không chừng sau này người ta sẽ phòng bị ngươi đấy. Tuy Linh Hồn Trùng Kích kết hợp với Tử Cực Ma Đồng, lực công kích đã tăng lên rất nhiều. Nhưng nếu ngươi gặp phải một người có tu vi cao hơn ngươi, lại chuẩn bị sẵn đề phòng ngươi, rất có thể ngươi sẽ bị cắn trả lại. Tình huống này cực kỳ nguy hiểm.
Hoắc Vũ Hạo nghe thấy thế giật mình vội vàng hỏi: "Thiên Mộng ca, vậy Hồn Sư cao hơn ta bao nhiêu cấp thì có thể làm linh hồn của ta bị cắn trả?"Thiên Mộng Băng Tằm nói: "Nếu tính toán cẩn thận thì độ chừng mười cấp, nếu không với Linh Hồn Trùng Kích ta đã có thể xưng bá ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm rồi, làm sao phải khổ sở như thế. Ngươi có biết tại sao Linh Hồn Trùng Kích của ngươi luôn đạt thắng lợi không? Thứ nhất là bất ngờ, thứ hai là Tử Cực Ma Đồng, cuối cùng là hồn lực dung hợp của ngươi và Luyện Hồng Ngọc. Thế nên đối thủ của các ngươi mới chịu nhiều thiệt thòi đến vậy. Nhưng từ giờ, bọn họ đều đã từng nếm quả đắng nên sẽ có phòng bị, hoặc giả tin tức về Hồn Kỹ của ngươi bị lọt ra ngoài thì sao, cho nên ngươi tuyệt đối phải cẩn thận. Ta thấy cái kỹ năng Tinh Thần Kiền Nhiễu có vẻ hợp và tiện dụng với ngươi hơn, tuy nó không mạnh bằng Linh Hồn Trùng Kích nhưng quan trọng là nó sẽ không bị cắn trả. Ngươi nhớ cho kỹ, chỉ khi nào ngươi và Luyện Hồng Ngọc dung hợp hồn lực thì Linh Hồn Trùng Kích mới có thể một kích đánh bại Hồn Tôn, sau này cố gắng hạn chế sử dụng đi."Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Không phải đệ không thích tiện dụng, nhưng mà, Thiên Mộng ca, trong bốn Hồn Kỹ ca cho đệ, chỉ có mỗi Linh Hồn Trùng Kích là kỹ năng công kích a!""Ách... cũng đúng ha. Mà thôi, ngươi còn nhỏ, cái gì cũng phải từ từ, gấp gì chứ? Ngươi nhanh đạt được cấp hai mươi thì ta sẽ có biện pháp giúp ngươi tăng cường lực chiến đấu. Ít nhất chiến đấu với đối thủ đồng cấp không bị ăn thịt thòi nữa. Được rồi, ta ngủ tiếp đây."
Sau vài câu dặn dò của Thiên Mộng Băng Tằm, Hoắc Vũ Hạo cũng không nhớ đến tiếng thở dài kia nữa. Lúc này hắn bận nghĩ đến chuyện Thiên Mộng Băng Tằm nhắc nhở hắn nhanh chóng tăng lên cấp hai mươi, nó cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này chắc chắn vấn đề này rất quan trọng với hắn. Chỉ cần hắn đạt được cấp hai mươi, thực lực của mình sẽ tăng vọt, sau này không phải trở thành gánh nặng của đồng đội, bản thân mình cũng có thể chiến đấu nữa.Nghĩ đến đây tâm trạng của Hoắc Vũ Hạo cũng dần bình ổn lại.Luyện Hồng Ngọc thấy vậy cũng an tâm, mỉm cười tinh quái đối với hai: " Tuy tạm thời không báo thù được nhưng đánh nhừ tử Đái Hoa Bân coi như thu phúc lợi trước."" Theo như những gì tớ biết thì trong nhóm Đái Hoa Bân có một cô nàng có vũ hồn U Minh Linh Miêu. Đây cũng được xem là bí mật của phủ Công Tước Bạch Hổ, cũng đồng thời là bí mật của Chu gia ở đế quốc Tinh La: Bí mật về dung hợp Vũ Hồn.Gần như tất cả các đời phu nhân ở phủ Công Tước Bạch Hổ là đến từ Chu Gia, chủ mẫu hiện tại của Công tước Bạch hổ cũng là như thế.Vũ Hồ Bạch Hổ, nói chính xác hơn là Tà Mâu Bạch Hổ, một mắt có hai con ngươi chính là điểm đặc thù của Tà Mâu Bạch Hổ. Vũ Hồn Tà Mâu Bạch Hổ và Vũ Hồn U Minh Linh Miêu khi gặp nhau sẽ có sác xuất rất lớn thực hiện thành công Vũ Hồn dung hợp kỹ.Từ xưa đến nay hai bên phủ Công Tước và Chu gia luôn duy trì quan hệ thân thiết. Có một thời gian phủ Công Tước mang dòng dõi hoàng thất tại đế quốc Tinh La còn Chu gia nắm vị trí Tể Tướng. Tuy rằng lúc này hai gia tộc lớn đã không còn được như trước nhưng vẫn giữ vị trí hết sức quan trọng tại đế quốc Tinh La, mà sợi dây ràng buộc giữa hai gia tộc chính là bí mật về Vũ Hồn dung hợp kỹ này.Tất nhiên không phải cứ Tà Mâu Bạch Hổ và U Minh Linh Miêu gặp nhau là có thể sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ nhưng hầu như mỗi đời Chu gia và phủ Công Tước đều có một, thậm chí hai cặp có Vũ Hồn dung hợp kỹ. Điều kiện quan trọng nhất để có thể kế thừa tước vị phủ Bạch Hổ Công Tước cũng chính là có thể kết hôn với người bên Chu Gia mà Đái Hoa Bân đúng phù hợp với tất cả các điều kiện trên.
Cho nên tớ đoán con ách chủ bài của bọn họ sẽ là cái này, mà muốn đối phó với vũ hồn dung hợp kỹ cũng chỉ có vũ hồn dung hợp kỹ!"Luyện Hồng Ngọc cùng Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông thảo luận một chút chiến thuật liền bắt đầu tu luyện vì họ có thể dự đoán trận đấu buổi chiều nhất định sẽ rất gian nan, không phải vì nó là trận chung kết mà đồng thời giúp Hoắc Vũ Hạo hả giận một phen.Căn phòng lại một lần nữa yên tĩnh trở lại, cũng vì đang dung hợp vũ hồn nên Luyện Hồng Ngọc cũng cảm nhận được cảm xúc đang biến hóa trong lòng Hoắc Vũ Hạo, Luyện Hồng Ngọc hoàn toàn bất ngờ khi biết Hoắc Vũ Hạo chỉ trong một lát đã có thể bình tĩnh lại, thật đáng kính nể.
Ba người tu luyện đến tận trưa, đến khi hồn lực hoàn toàn khôi phục mới xuống nhà ăn, mỉm cười hướng lẫn nhau lộ vẻ tự tin: " Chức quán quân này nằm trong tay chúng ta!"
Lúc này đã gần hết giờ ăn trưa rồi, trong nhà ăn cũng chẳng còn mấy ngươi, thế mà ngay lúc này, một giọng nữ the thé vang lên: "Đúng là không biết xấu hổ, nổ vừa thôi. Quán quân là bọn ta mới đúng."Ba người Hoắc Vũ Hạo đồng thời quay đầu lại nhìn, liền thấy có ba người đang đi tới. Ở giữa không ai khác chính là cừu nhân của Hoắc Vũ Hạo, cũng là đối thủ của bọn hắn trong trận chung kết chiều nay, Đái Hoa Bân. Mà người vừa lên tiếng chính là một cô bé tóc đen đi bên trái hắn.Cô gái này có đôi mắt rất kì lạ, hai màu mắt trái phải hoàn toàn khác nhau, trên trái là màu lam, bên phải màu vàng. Đôi mắt ấy khi nhìn vào bọn họ thì đồng tử hơi dựng lên, thập phần quỷ dị.
Đái Hoa Bân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không lên tiếng, chỉ liếc nhìn ba người Hoắc Vũ Hạo một cái rồi đi thẳng vào phòng ăn. Cô nàng tóc đen cũng hừ một tiếng khinh thường. Còn cô gái tóc dài màu hồng có đôi tròng mắt kỳ lạ kia thì cười cười nhìn bọn hắn đầy mỵ hoặc, một cái nhìn như muốn soi rõ tâm can người ta. Rõ ràng hai người này là đồng đội của Đái Hoa Bân.Vương Đông và Luyện Hồng Ngọc vừa định lên tiếng đã bị Hoắc Vũ Hạo đưa tay ngăn lại, hiển nhiên Đái Hoa bân không nhận ra hắn. Mà ban sáng hắn đã suy nghĩ kỹ càng rồi, nên giờ găp lại Đái Hoa Bân, Hoắc Vũ Hạo cũng có thể giữ được bình tĩnh."Đấu võ mồm với bọn hắn cũng chả được tích sự gì, chiều nay gặp trong trận đấu sẽ biết ai hơn ai."Hắn chỉ nói một câu đơn giản rồi kéo hai người kia vào nhà ăn.Luyện Hồng Ngọc liếc nhìn bàn đồ ăn mắc tiền trên bàn đám người Đái Hoa Bân, lập tức hướng xoay gọi những món mắc nhất ở đây, hơn nữa số lượng nhiều gấp ba lần bọn họ. Hừ, so với độ giàu có, nàng không tin trên đại lục này có người vượt qua nàng.Hai nhóm ngồi cũng không xa lắm, thoang thoảng mùi thuốc súng lan tỏa khắp nhà ăn. Có điều chẳng ai chủ động gây sự cả, dù sao trận đấu chiều nay mới là điều quan trọng.Sau khi ăn cơm xong, ba người Hoắc Vũ Hạo liền kiếm một chỗ yên tĩnh gần Hải Thần Hồ, Luyện Hồng Ngọc thái độ kiêu căng của nhóm Đái Hoa Bân, cô nàng quyết định sửa đổi chiến thuật thề muốn cho nhóm người bị vả mặt, bạch, bạch!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com