Dap Noi Ban Sat Di Hoc
"Phục kích đội tuyển trường Damocles?" Thái Ngô Đức hỏi chỉ huy tiểu đội mình.
"Vâng, chỉ huy chính yêu cầu cậu làm cho tổng binh của đội trường Damocles bị loại, nếu có những tình huống khác thì kịp thời báo cáo cho anh ta."
Thái Ngô Đức vuốt trán mình: "Sao đột nhiên lại đối phó với đội tuyển trường Damocles?"
Gã vừa rồi cũng nghe thấy có hai tổng binh đội tuyển trường bị loại, ít nhất một người trong đó là do Vệ Tam ra tay.
Trong lòng Thái Ngô Đức hơi hoảng.
Đấu trường trước, gã quen lắm cái cảnh Samuel bị hạ đo đất. Hồi ở Sao 3212, một khi Vệ Tam thấy phiền, không còn hứng muốn đánh tiếp nữa thì trực tiếp vung mạnh người ta đầy bạo lực.
Mà gã chính là người từ nhỏ đã bị Vệ Tam đánh tới lớn. Tất cả kinh nghiệm của Vệ Tam đều đến từ những thí nghiệm trên người gã.
"Chỉ huy chính không nói nguyên nhân." Chỉ huy tiểu đội vẽ ra một bản đồ thô sơ, "Đây là lộ trình do chỉ huy chính đưa ra, đánh dấu hướng mà đội tuyển trường Damocles có thể đi."
"Chỉ huy chính chỉ để cho tổng binh đội tuyển trường Damocles bị loại? Chi bằng thêm một tổng binh South Pasadena nữa." Một chiến sĩ đơn binh khác của tiểu đội nói rất cứng.
Trường Quân sự Đế Quốc có đẳng cấp nghiêm ngặt từ trên xuống dưới, đội tuyển phải tuân thủ mệnh lệnh của đội chủ lực vô điều kiện. Thái Ngô Đức hít sâu một hơi: "Tất cả dừng lại, chúng ta đi theo hướng khác."
...
Vệ Tam không hề hay biết mình bị trường quân sự Đế Quốc theo dõi, đội tuyển trường thay toàn bộ lá chắn bụi, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn không ít.
Bọn người Kim Kha đi trước một bước, đi tìm tinh thú cấp cao, còn Vệ Tam mang theo đội tuyển trường theo sát không xa không gần, dọc theo đường đi cũng thu hoạch một bầy tinh thú có phạm vi nhỏ.
"Tất cả đóng quân tại chỗ, nghỉ ngơi bốn giờ, thay phiên nhau canh gác." Lúc trời sẩm tối, ở một nơi có bóng râm tại sa mạt, Vệ Tam ra hiệu cho đội tuyển trường dừng lại.
Tất cả mọi người bắt đầu dựng lều tại chỗ, lều vải là tài nguyên có từ túi chuẩn bị chiến đấu, nhiệt độ sa mạc quá thấp vào ban đêm nên lều là thứ không thể thiếu.
Đinh Hòa Mỹ ra ngoài để trực và canh gác, tiểu đội chỉ còn lại bốn người, Vệ Tam là người đầu tiên nằm trong lều trại, không có chút ý thức nào của người dẫn đầu.
Những người khác trong đội ngồi bên ngoài không có tâm trí để ngủ, sa mạc luôn luôn nguy hiểm trước giờ. Ban đêm ở đây ít an toàn hơn, còn dễ bị tấn công bởi mấy tinh thú.
"Sói cát thích nửa đêm tập kích người, đợi lát nữa tuần tra phải chú ý, không thể làm lơ." Chỉ huy tiểu đội dặn dò Niếp Hạo Tề.
Niếp Hạo Tề gật đầu tỏ vẻ biết, cậu ta nhìn về phía lều trại: "Trạng thái Vệ Tam hình như không tốt lắm."
Chỉ huy đội ngáp: "Có lẽ không quen với môi TS mạc."
Cậu ta là người bản địa Sao Sa Đô, không giống như những người sau này đến trường và đào tạo, nên cũng thích nghi với môi TS mạc hơn.
"Lúc huấn luyện hình như cũng không có dạng này." Niếp Hạo Tề vẫn cảm thấy Vệ Tam tương đối kỳ quái, cậu ta đứng dậy đi về phía lều, vén rèm vải đi vào.
Vệ Tam nằm ở giữa, mở to mắt nhìn lên đỉnh lều.
"Cậu không sao chứ?" Niếp Hạo Tề trước khi tiến vào còn tưởng rằng cô ngủ, cuối cùng lại thành cứ như vậy nằm xuống cố mở to hai mắt.
Vệ Tam giơ ngón trỏ lên trên môi: "Suỵt..."
Niếp Hạo Tề nửa ngồi xổm trong lều, chân kia vẫn còn ở bên ngoài lều, lập tức im miệng yên tĩnh lại.
Ánh mắt Vệ Tam dại ra vô thần, cô định vào nghỉ ngơi, nhưng tai cứ nghe tiếng nói xung quanh không ngừng truyền đến.
Tiếng nói chuyện của các thành viên đội tuyển, tiếng cơ giáp đi bộ tuần tra bên ngoài và tiếng gió cát thổi qua... Mấy thứ này cô đều nghe được hai năm rõ mười.
Không, có những âm thanh khác nữa.
Âm thanh giẫm lên hạt cát từ xa xôi và tiếng rít rít dưới lòng đất.
Vệ Tam đột nhiên bật dậy, quay đầu nói với Niếp Hạo Tề: "Đi ra ngoài, để cho mọi người vào cơ giáp đề phòng đi."
Niếp Hạo Tề lập tức xoay người đi ra ngoài, thông báo cho chỉ huy tiểu đội. Cảm giác của chỉ huy tiểu đội và các chỉ huy khác được liên kết với nhau, nên trong vòng vài giây, toàn bộ đội tuyển trường đã nhận được mệnh lệnh cảnh giới.
Có người cố gắng thu lều lại, bị Vệ Tam ngăn cản: "Tiến vào cơ giáp trước đã, cất không kịp đâu."
Các thành viên bên trong của đội tuyển vừa tiến vào cơ giáp, những người tuần tra bên ngoài đột nhiên cảnh báo có rất nhiều sói cát tiếp cận.
Mà lúc này đám người còn phát hiện dưới lòng đất như có thứ gì đó xuất hiện.
"Là bọ cạp cát!" Có người hét lên.
Tất cả mọi người trong đội tuyển trường Damocles trông nghiêm nghị, không ngờ lại gặp bọ cạp cát và sói cát cùng nhau xuất hiện.
"Sa mạc vào ban đêm còn tàn khốc gấp mười lần so với ban ngày." Tập Hạo Thiên nhìn đội tuyển trường Damocles bên trong màn ảnh, "Bọn họ kém may mắn một tí thật."
"Nhưng đội tuyển trường Damocles phản ứng rất nhanh, bằng không không chỉ có vận may kém, lần này sẽ có khá nhiều người trọng bọn họ bị tổn hại." Ngư Thiên Hà nhìn thấy còn thay bọn họ đổ mồ hôi hột. Chỉ cần trễ thêm hai giây nữa, bọ cạp cát dưới lòng đất có thể hủy diệt hơn phân nửa thành viên đội tuyển.
"Bọ cạp cát thích âm thanh, tổng binh đội tuyển trường bọn họ hẳn phải hiểu rõ các khả năng khi đặt nơi đóng quân rơi vào bầy bọ cạp cát." Ứng Nguyệt Dung vừa lúc tới đón hai người, đứng trên đài xem đội tuyển trường Damocles trong màn hình trực tiếp, "Quyết định của mình, tự mình nhận lấy kết quả."
"Mặc dù nói như vậy nhưng sự trùng hợp như thế còn đúng là năm thì mười họa." Ngư Thiên Hà đứng dậy, nhường chỗ cho bà ấy.
Hai loại bầy tinh thú đột nhiên tới, đặc biệt là bọ cạp cát có khoảng cách gần nhất, ngay dưới lòng đất bọn họ. Chiến sĩ độc lập bên trong bắt đầu chém giết những con bọ cạp này, chiến sĩ độc lập tuần tra bên ngoài cũng nhảy vọt lên và ra tay, nghênh đón chính diện sói cát chạy tới.
"Hít a a a a."
Đuôi bọ cạp cát vểnh lên thật cao, liên tục phát ra âm thanh cảnh báo tấn công.
Vệ Tam lái Huyết Tích, cầm đao laser bay lên trời, chân rơi xuống giẫm lên đầu bọ cạp cát; khi đuôi nó tấn công, đao laser chém thẳng làm đuôi nó đứt ra.Cái đuôi có gai rơi trên cát vàng, nọc độc ban đầu còn nhỏ rải rác trên cát đã ngay lập tức làm cát mục nát.
Vệ Tam dựa vào một thanh đao laser, mấy chiêu đã chém bọ cạp cát thành mấy đoạn, sau đó lại nhao tới chém những con bọ cạp khác. Càng về sau, cô cơ hồ dùng một đao chém chết một con bọ cạp cát, hoàn toàn giống như một cỗ máy không ngừng nghỉ.
Động tác của các chiến sĩ độc lập ở vị trí bên trong đều không tự giác chậm lại, toàn bộ bên trong giống như sân khấu solo của một mình Vệ Tam.
"Tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng." Niếp Hạo Tề nói với chỉ huy tiểu đội, bình thường Vệ Tam sao như vậy được, cô thích kéo dài lúc đánh nhau, có thể từ từ là chậm rãi đánh, chỉ là thảng hoặc kéo dài về sau thì đột nhiên bùng nổ.
Chưa bao giờ giống như bây giờ, cả người mang theo cơ giáp đều lộ ra cảm giác nóng nảy.
"Nơi này giao cho tôi, đi trợ giúp người tuần tra bên ngoài." Vệ Tam quay đầu nói với với mọi người bên trong, thông qua âm thanh truyền ra từ cơ giáp, có thể thấy mang theo ý khàn méo mó.
"Vâng."
Cơ giáp tuần tra bên ngoài đánh một mình rất vất vả, sói cát quá nhiều.
Tác dụng của các chỉ huy lúc này đã phát huy ra, tất cả các kết nối nhận thức chỉ huy bắt đầu, trong vô hình hệt như khởi động một cái lưới lớn, kết nối toàn bộ chiến sĩ độc lập trong cơ giáp lại.
Giờ phút này ra tay lần nữa, mỗi đòn tấn công của chiến sĩ độc lập đều mang theo tiết tấu nhịp điệu kỳ diệu khó có thể diễn tả thành lời, giống như những người lính đơn lẻ này đã thành một thể; với cái lưới lớn vô hình phủ lấy mọi người, mỗi một hành động sẽ được mọi người biết đến.
"Graoooo."
Từng con sói cát bị chém giết, các chiến sĩ độc lập đội tuyển trường Damocles không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, chỉ có ra chiêu ra chiêu, và, chỉ có mỗi ý nghĩ này trong đầu.
Mà Vệ Tam ở bên trong còn đang điên cuồng thu phát, bọ cạp cát bị một mình cô giết thậm chí cũng bắt đầu lui về dưới đất. Vệ Tam không biết trạng thái của mình, chỉ muốn phát tiết hết ra cả thảy sự thiếu kiên nhẫn trong người ra ngoài. Đến nỗi khi chém chết con bọ cạp cát cuối cùng chưa kịp trở lại dưới đất, cô thậm chí có chút tiếc nuối.
Xong rồi?
Trong lúc phát sóng trực tiếp và xem tại hiện trường, mặc dù chú ý tới trạng thái này của Vệ Tam, nhưng đồng thời các chiến sĩ độc lập khác ở phụ cận cũng rơi vào trạng thái hòa thành một thể, thành ra không ai phát hiện ra sự khác thường của Vệ Tam.
"Vâng, chỉ huy chính yêu cầu cậu làm cho tổng binh của đội trường Damocles bị loại, nếu có những tình huống khác thì kịp thời báo cáo cho anh ta."
Thái Ngô Đức vuốt trán mình: "Sao đột nhiên lại đối phó với đội tuyển trường Damocles?"
Gã vừa rồi cũng nghe thấy có hai tổng binh đội tuyển trường bị loại, ít nhất một người trong đó là do Vệ Tam ra tay.
Trong lòng Thái Ngô Đức hơi hoảng.
Đấu trường trước, gã quen lắm cái cảnh Samuel bị hạ đo đất. Hồi ở Sao 3212, một khi Vệ Tam thấy phiền, không còn hứng muốn đánh tiếp nữa thì trực tiếp vung mạnh người ta đầy bạo lực.
Mà gã chính là người từ nhỏ đã bị Vệ Tam đánh tới lớn. Tất cả kinh nghiệm của Vệ Tam đều đến từ những thí nghiệm trên người gã.
"Chỉ huy chính không nói nguyên nhân." Chỉ huy tiểu đội vẽ ra một bản đồ thô sơ, "Đây là lộ trình do chỉ huy chính đưa ra, đánh dấu hướng mà đội tuyển trường Damocles có thể đi."
"Chỉ huy chính chỉ để cho tổng binh đội tuyển trường Damocles bị loại? Chi bằng thêm một tổng binh South Pasadena nữa." Một chiến sĩ đơn binh khác của tiểu đội nói rất cứng.
Trường Quân sự Đế Quốc có đẳng cấp nghiêm ngặt từ trên xuống dưới, đội tuyển phải tuân thủ mệnh lệnh của đội chủ lực vô điều kiện. Thái Ngô Đức hít sâu một hơi: "Tất cả dừng lại, chúng ta đi theo hướng khác."
...
Vệ Tam không hề hay biết mình bị trường quân sự Đế Quốc theo dõi, đội tuyển trường thay toàn bộ lá chắn bụi, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn không ít.
Bọn người Kim Kha đi trước một bước, đi tìm tinh thú cấp cao, còn Vệ Tam mang theo đội tuyển trường theo sát không xa không gần, dọc theo đường đi cũng thu hoạch một bầy tinh thú có phạm vi nhỏ.
"Tất cả đóng quân tại chỗ, nghỉ ngơi bốn giờ, thay phiên nhau canh gác." Lúc trời sẩm tối, ở một nơi có bóng râm tại sa mạt, Vệ Tam ra hiệu cho đội tuyển trường dừng lại.
Tất cả mọi người bắt đầu dựng lều tại chỗ, lều vải là tài nguyên có từ túi chuẩn bị chiến đấu, nhiệt độ sa mạc quá thấp vào ban đêm nên lều là thứ không thể thiếu.
Đinh Hòa Mỹ ra ngoài để trực và canh gác, tiểu đội chỉ còn lại bốn người, Vệ Tam là người đầu tiên nằm trong lều trại, không có chút ý thức nào của người dẫn đầu.
Những người khác trong đội ngồi bên ngoài không có tâm trí để ngủ, sa mạc luôn luôn nguy hiểm trước giờ. Ban đêm ở đây ít an toàn hơn, còn dễ bị tấn công bởi mấy tinh thú.
"Sói cát thích nửa đêm tập kích người, đợi lát nữa tuần tra phải chú ý, không thể làm lơ." Chỉ huy tiểu đội dặn dò Niếp Hạo Tề.
Niếp Hạo Tề gật đầu tỏ vẻ biết, cậu ta nhìn về phía lều trại: "Trạng thái Vệ Tam hình như không tốt lắm."
Chỉ huy đội ngáp: "Có lẽ không quen với môi TS mạc."
Cậu ta là người bản địa Sao Sa Đô, không giống như những người sau này đến trường và đào tạo, nên cũng thích nghi với môi TS mạc hơn.
"Lúc huấn luyện hình như cũng không có dạng này." Niếp Hạo Tề vẫn cảm thấy Vệ Tam tương đối kỳ quái, cậu ta đứng dậy đi về phía lều, vén rèm vải đi vào.
Vệ Tam nằm ở giữa, mở to mắt nhìn lên đỉnh lều.
"Cậu không sao chứ?" Niếp Hạo Tề trước khi tiến vào còn tưởng rằng cô ngủ, cuối cùng lại thành cứ như vậy nằm xuống cố mở to hai mắt.
Vệ Tam giơ ngón trỏ lên trên môi: "Suỵt..."
Niếp Hạo Tề nửa ngồi xổm trong lều, chân kia vẫn còn ở bên ngoài lều, lập tức im miệng yên tĩnh lại.
Ánh mắt Vệ Tam dại ra vô thần, cô định vào nghỉ ngơi, nhưng tai cứ nghe tiếng nói xung quanh không ngừng truyền đến.
Tiếng nói chuyện của các thành viên đội tuyển, tiếng cơ giáp đi bộ tuần tra bên ngoài và tiếng gió cát thổi qua... Mấy thứ này cô đều nghe được hai năm rõ mười.
Không, có những âm thanh khác nữa.
Âm thanh giẫm lên hạt cát từ xa xôi và tiếng rít rít dưới lòng đất.
Vệ Tam đột nhiên bật dậy, quay đầu nói với Niếp Hạo Tề: "Đi ra ngoài, để cho mọi người vào cơ giáp đề phòng đi."
Niếp Hạo Tề lập tức xoay người đi ra ngoài, thông báo cho chỉ huy tiểu đội. Cảm giác của chỉ huy tiểu đội và các chỉ huy khác được liên kết với nhau, nên trong vòng vài giây, toàn bộ đội tuyển trường đã nhận được mệnh lệnh cảnh giới.
Có người cố gắng thu lều lại, bị Vệ Tam ngăn cản: "Tiến vào cơ giáp trước đã, cất không kịp đâu."
Các thành viên bên trong của đội tuyển vừa tiến vào cơ giáp, những người tuần tra bên ngoài đột nhiên cảnh báo có rất nhiều sói cát tiếp cận.
Mà lúc này đám người còn phát hiện dưới lòng đất như có thứ gì đó xuất hiện.
"Là bọ cạp cát!" Có người hét lên.
Tất cả mọi người trong đội tuyển trường Damocles trông nghiêm nghị, không ngờ lại gặp bọ cạp cát và sói cát cùng nhau xuất hiện.
"Sa mạc vào ban đêm còn tàn khốc gấp mười lần so với ban ngày." Tập Hạo Thiên nhìn đội tuyển trường Damocles bên trong màn ảnh, "Bọn họ kém may mắn một tí thật."
"Nhưng đội tuyển trường Damocles phản ứng rất nhanh, bằng không không chỉ có vận may kém, lần này sẽ có khá nhiều người trọng bọn họ bị tổn hại." Ngư Thiên Hà nhìn thấy còn thay bọn họ đổ mồ hôi hột. Chỉ cần trễ thêm hai giây nữa, bọ cạp cát dưới lòng đất có thể hủy diệt hơn phân nửa thành viên đội tuyển.
"Bọ cạp cát thích âm thanh, tổng binh đội tuyển trường bọn họ hẳn phải hiểu rõ các khả năng khi đặt nơi đóng quân rơi vào bầy bọ cạp cát." Ứng Nguyệt Dung vừa lúc tới đón hai người, đứng trên đài xem đội tuyển trường Damocles trong màn hình trực tiếp, "Quyết định của mình, tự mình nhận lấy kết quả."
"Mặc dù nói như vậy nhưng sự trùng hợp như thế còn đúng là năm thì mười họa." Ngư Thiên Hà đứng dậy, nhường chỗ cho bà ấy.
Hai loại bầy tinh thú đột nhiên tới, đặc biệt là bọ cạp cát có khoảng cách gần nhất, ngay dưới lòng đất bọn họ. Chiến sĩ độc lập bên trong bắt đầu chém giết những con bọ cạp này, chiến sĩ độc lập tuần tra bên ngoài cũng nhảy vọt lên và ra tay, nghênh đón chính diện sói cát chạy tới.
"Hít a a a a."
Đuôi bọ cạp cát vểnh lên thật cao, liên tục phát ra âm thanh cảnh báo tấn công.
Vệ Tam lái Huyết Tích, cầm đao laser bay lên trời, chân rơi xuống giẫm lên đầu bọ cạp cát; khi đuôi nó tấn công, đao laser chém thẳng làm đuôi nó đứt ra.Cái đuôi có gai rơi trên cát vàng, nọc độc ban đầu còn nhỏ rải rác trên cát đã ngay lập tức làm cát mục nát.
Vệ Tam dựa vào một thanh đao laser, mấy chiêu đã chém bọ cạp cát thành mấy đoạn, sau đó lại nhao tới chém những con bọ cạp khác. Càng về sau, cô cơ hồ dùng một đao chém chết một con bọ cạp cát, hoàn toàn giống như một cỗ máy không ngừng nghỉ.
Động tác của các chiến sĩ độc lập ở vị trí bên trong đều không tự giác chậm lại, toàn bộ bên trong giống như sân khấu solo của một mình Vệ Tam.
"Tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng." Niếp Hạo Tề nói với chỉ huy tiểu đội, bình thường Vệ Tam sao như vậy được, cô thích kéo dài lúc đánh nhau, có thể từ từ là chậm rãi đánh, chỉ là thảng hoặc kéo dài về sau thì đột nhiên bùng nổ.
Chưa bao giờ giống như bây giờ, cả người mang theo cơ giáp đều lộ ra cảm giác nóng nảy.
"Nơi này giao cho tôi, đi trợ giúp người tuần tra bên ngoài." Vệ Tam quay đầu nói với với mọi người bên trong, thông qua âm thanh truyền ra từ cơ giáp, có thể thấy mang theo ý khàn méo mó.
"Vâng."
Cơ giáp tuần tra bên ngoài đánh một mình rất vất vả, sói cát quá nhiều.
Tác dụng của các chỉ huy lúc này đã phát huy ra, tất cả các kết nối nhận thức chỉ huy bắt đầu, trong vô hình hệt như khởi động một cái lưới lớn, kết nối toàn bộ chiến sĩ độc lập trong cơ giáp lại.
Giờ phút này ra tay lần nữa, mỗi đòn tấn công của chiến sĩ độc lập đều mang theo tiết tấu nhịp điệu kỳ diệu khó có thể diễn tả thành lời, giống như những người lính đơn lẻ này đã thành một thể; với cái lưới lớn vô hình phủ lấy mọi người, mỗi một hành động sẽ được mọi người biết đến.
"Graoooo."
Từng con sói cát bị chém giết, các chiến sĩ độc lập đội tuyển trường Damocles không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, chỉ có ra chiêu ra chiêu, và, chỉ có mỗi ý nghĩ này trong đầu.
Mà Vệ Tam ở bên trong còn đang điên cuồng thu phát, bọ cạp cát bị một mình cô giết thậm chí cũng bắt đầu lui về dưới đất. Vệ Tam không biết trạng thái của mình, chỉ muốn phát tiết hết ra cả thảy sự thiếu kiên nhẫn trong người ra ngoài. Đến nỗi khi chém chết con bọ cạp cát cuối cùng chưa kịp trở lại dưới đất, cô thậm chí có chút tiếc nuối.
Xong rồi?
Trong lúc phát sóng trực tiếp và xem tại hiện trường, mặc dù chú ý tới trạng thái này của Vệ Tam, nhưng đồng thời các chiến sĩ độc lập khác ở phụ cận cũng rơi vào trạng thái hòa thành một thể, thành ra không ai phát hiện ra sự khác thường của Vệ Tam.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com