TruyenHHH.com

Dao Mot Hoang De Lam Vo

Bất cứ thuật pháp nào dính đến hai chữ huyết tế đều không phải là chính phái.

Phương pháp cổ giải trận pháp này nhắc đến một bước quan trọng là cần một người đàn ông mang họ Đàm dùng máu mình thấm đẫm thạch quan của đại mộ.

Thế giới rộng lớn này có đến hàng ngàn hàng vạn người đàn ông họ Đàm.

Khúc Chí Văn và Đường Gia Minh là đạo sĩ thạo nghề, dĩ nhiên sẽ không nghĩ rằng chỉ cần bất kỳ một người đàn ông họ Đàm nào cũng có thể giải trận.

Người huyết tế cần có chung một dòng máu với người đã lập trận.

"Tôi nghĩ máu của người đàn ông họ Đàm được dùng làm vật hiến tế khi lập trận pháp, muốn phá giải nó cũng chỉ có máu của người họ Đàm có cùng huyết thống."

Đường Gia Mình nói đến đây thì bỗng nhiên cười nói.

"Thật trùng hợp là Đàm Trình cũng có họ Đàm. Đây là ý trời sao?"

Khúc Chí Văn không nói gì, im lặng hồi lâu mới do dự mở miệng nói.

"...Nhưng huyết tế yêu cầu phải là máu của người lập trận, dù là hậu duệ đời sau thì huyết mạch cũng bị lai tạp, trận pháp này rất mạnh, nó không chấp nhận sự lai tạp này... hơn nữa..."

Khúc Chí Văn chăm chú nhìn vào mảnh giấy kraft nói tiếp.

"Theo như hướng dẫn trong này, người giải trận cũng phải đứng bên trong mộ, nếu như sai người thì hai chúng ta cũng không thể chạy thoát. Trận pháp phản phệ thì chắc chắn chỉ có chết."

"Ha ha ha..."

Đàm Gia Minh cười to như nghe được cái gì buồn cười, nói.

"Cậu thật sự cho rằng chuyện này cùng Đàm Trình không có liên quan sao?"

"...Dù sao thì đã hơn một ngàn năm đã trôi qua, Đàm Trình không thể giống hệt người đó..."

Khúc Chí Văn nhíu mày nói tiếp.

"Trừ phi..."

"Trừ phi cái gì? Trừ phi Đàm Trình là hậu duệ thuần chủng của người huyết tế, hoặc là cậu ta chính là đầu thai chuyển thế của người đó sao?"

"Xác suất rất thấp."

"Cậu thực sự nghị như vậy sao?"

"..."

Đường Gia Minh cũng biết đáp án của Khúc Chí Văn kể cả khi cậu ta không trả lời, ngay cả hắn cũng thấy việc này quá trùng hợp. Tuy nhiên, không một ai có thể hiểu được đại mộ này, cũng không có một thế lực dám bước vào nó trong hơn 1000 năm qua nhưng bây giờ lại có thể. Thời gian hơn 1000 năm không phải là ngắn nhưng tất cả yếu tố lại gặp nhau trong cùng một kiếp này.

"Cậu biết trên người của Đàm Trình có một khối ngọc bội đúng không?"

Khúc Chí Văn nhìn Đường Gia Minh rồi gật đầu, có lẽ là hắn cũng chú ý tới.

"Tôi không tin cậu chưa từng chạm vào khối ngọc đó."

Đường Gia Minh cười nói.

"Lần đầu tiên gặp Đàm Trình, tôi đã xem thử khối ngọc đó."

"Cậu có thấy gì đặc biệt không?"

"...Nhiễm huyết khí quá nặng, nhưng không hề có oán khí. Trừ cái đó thì cũng không có gì đặc biệt."

Đường Gia Minh gật đầu nói.

"Đàm Trình có thể nhìn thấy ma quỷ sau khi có nó. Lúc đó tôi rất ngạc nhiên nên đã thừa dịp Đàm Trình ngủ say để lấy trộm nó đưa cho người bình thường cầm, trên tay người khác thì không có tác dụng."

Khúc Chí Văn cũng nghĩ đến kết quả này, mảnh ngọc bội đó ngoài là ngọc quý thì nó thật sự không có tác dụng gì, đây cũng là điều cậu không hiểu được. Tại sao khi ở trong tay của Đàm Trình lại trở thành vũ khí có thể nhìn thấy ma quỷ?

"Bây giờ tôi đã tin đến 80% Đàm Trình là mấu chốt quan trọng để phá trận pháp, không đơn giản chỉ là trực giác..."

Đường Gia Minh nheo mắt nói.

"Cậu có nghe về chuyện Đàm Trình lần đầu bước vào đại mộ không?"

Khúc Chí Văn gật đầu và nhìn Đường Gia Minh nói.

"Đó là anh phải không? Anh dùng 30 năm tuổi thọ chỉ để khiến Đàm Trình vào đó thôi sao?"

"Đúng vậy. Nhưng tôi không hề nghĩ tới là Đàm Trình sẽ an toàn ra khỏi đó, càng không nghĩ quỷ hồn của hoàng đế tỉnh lại sau khi cậu ta mở nắp thạch quan."

"Ý của anh là?"

"Nếu như năm đó vật tế là kiếp trước của Đàm Trình, vậy thì máu của ta đã nhiễm lên toàn bộ đại mộ, cho nên Túc Cảnh Mặc không phản ứng khi cậu ta bước vào."

"Cho nên, Đàm Trình chắc chắn là người đó..."

"Đúng vậy."

Đường Gia Minh nói xong thì thấy Khúc Chí Văn bỗng nhiên nở nụ cười. Hắn tưởng rằng mình đang bị chế nhạo nên hừ một tiếng nói.

"Sao? Cảm thấy không đúng à?"

"Không, không phải."

Khúc Chí Văn cười lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới một việc.

"Sao?"

"Theo như anh nói, nếu như máu dính trên ngọc bội là của Đàm Trình ở kiếp trước, không hề có oán khí... thì có lẽ cậu ta đã tình nguyện làm vật hiến tế ở kiếp trước."

"..."

"Tôi chỉ nghĩ tình cảm của Đàm Trình đúng thật là đời đời kiếp kiếp..."

"Đó không phải là điều chúng ta cần lo đến."

Đường Gia Minh dừng một chút rồi nói tiếp.

"Ai có thể cản cậu ta đi trên con đường chính mình đã lựa chọn? Điều quan trọng bây giờ là nghĩ cách tìm ra cậu ta."

Khúc Chí Văn biết điều Đường Gia Minh đang nói đến. Đàm Trình đang trong tay ai thì đã rõ nhưng cậu lại không thể tìm được vị trí của người đó.

Về người này... Khúc Chí Văn không ngừng nghĩ về Khương Bình, điều này khiến cậu càng ghét cái tên Túc Cảnh Nghiên chuyển thế kia.

Khúc Chí Văn nén chặt trái tim đau nhói và hít một hơi thật sâu.

Quên đi, anh ấy vốn đã thuộc về người khác, tại sao phải vì một người mà vứt bỏ cơ hội thành tiên?

"Chúng ta cứ bị động như thế này là vì không biết tên kia sẽ làm gì. Hắn khống chế được Đàm Trình, nhưng tôi vẫn không hiểu vì sao Túc Cảnh Mặc lại chịu để cậu ta lọt vào tay hắn."

"Có cái gì mà chịu hay không chịu?"

Đường Gia Minh nở nụ cười nói.

"Cậu cảm thấy Đàm Trình sẽ chết ở trong tay hắn sao?"

"...Anh thấy không có khả năng sao?"

"Giết chết Đàm Trình cũng chỉ khiến cho hồn phách cậu ta bay về đại mộ sớm thêm mà thôi, đến lúc đó trận pháp của đại mộ được củng cố, linh hồn của cậu ta càng..."

Đường Gia Minh đột nhiên dừng lại, tựa hồ phát hiện cái gì, đồng tử co rụt lại nói.

"Không được, nếu linh hồn Đàm Trình ở đại mộ đó..."

Nhưng hắn còn chưa nói hết câu, Khúc Chí Văn đột nhiên tái mặt, phun ra một ngụm máu.

"Đi mau! Có người đang phá trận pháp đột nhập vào đây!"

Khúc Chí Văn nén cơn đau trong lồng ngực và im lặng niệm thuật pháp, cậu lấy bình hoa trên bàn rồi xoay người chạy đến thư phòng và đẩy cửa nhảy xuống.

Đường Gia Minh cũng nhanh chóng cầm tờ giấy kraft theo sát phía sau.

Túc Nguy Nhiên bước vào nhà vừa lúc cả hai đã nhảy xuống, nhìn căn phòng bừa bộn, chỉ có tấm rèm bị gió thổi tung và không còn bóng người.

Bình sứ đã trở thành một nắm tro tàn. Túc Nguyên Nhiên vươn tay bóp một ít tro, cười nói.

"Hai tên này ra tay cũng rất nhanh, không để lại dấu vết gì."

Nói xong, hắn quay sang nhìn Đàm Trình đang đứng phía sau.

Mới qua một ngày mà tử khí trên mặt của Đàm Trình càng đậm đặc, sắc mặt trắng bệch, mới đi được hơn mười phút mà cậu đã thở không ra hơi.

Túc Nguy Nhiên có thể cảm nhận được rất rõ thời hạn của Đàm Trình đã sắp đến...

"Ta vốn dĩ muốn thương lượng với chúng tìm biện pháp cứu cậu, không để cậu chết sớm, nhưng ai biết rằng chúng sợ ta đến như vậy, đã bỏ trốn rồi."

Đàm Trình không để ý đến vẻ mặt bất lực của hắn, cậu cố gắng ổn định nhịp thở rồi cười nói.

"Anh mà muốn hợp tác với họ sao?"

Cậu biết người đàn ông này không muốn mình chết sớm và hồn phách sẽ bay vào đại mộ thay thế Túc Cảnh Mặc, nhưng ở chung mấy ngày nay thì cậu lại thấy rằng hắn là một kẻ rất tự phụ, luôn bày ra vẻ mặt hiểm độc. Cậu càng ghê tởm cách hắn vờn mọi người như món đồ chơi, như hắn là người sở hữu tất cả mọi thứ.

Đàm Trình đã luôn nghi ngờ Túc Cảnh Nghiên có biết thuật pháp hay không, nhưng khi hắn phá tan thuật pháp của Khúc Chí Văn vừa nãy khiến cậu càng chắc chắn hơn hắn không phải người đơn giản.

Nói không chừng hắn mạnh hơn Khúc Chí Văn và Đường Gia Minh rất nhiều. Tại sao hắn lại muốn hợp tác với hai người kia nếu như có thể dễ dàng lấy được Ngột Cốt?

Dáng vẻ này của Túc Nguy Nhiên rõ ràng chỉ xem hai người kia như những con hề đang nhảy nhót và đang cười thầm trong lòng.

Túc Nguy Nhiên thấy Đàm Trình không nói nữa liền hỏi.

"Tại sao lại không nói nữa? Không phải cậu rất tò mò xem tôi muốn làm gì sao?"

Đàm Trình nhíu mày và không nói gì, cậu chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

"Nói cho cậu biết cũng không sao."

Túc Nguy Nhiên cong khóe môi nói.

"Ta chỉ muốn đại mộ này biến mất mà thôi. Cậu không biết Ngột Cốt xuất hiện sẽ có hậu quả gì đâu, trật tự thế giới này sẽ bị đảo lộn."

Nghe đến đây, Đàm Trình phải bật cười thành tiếng.

"Anh là người đầu tiên có thể đem ham muốn sở hữu Ngột Cốt nói đến như vậy đấy."

"Cậu không tin sao? Cậu có thể hỏi Túc Cảnh Mặc xem."

"Nếu anh thả tôi ra thì tôi sẽ đi hỏi."

Túc Nguy Nhiên gật đầu nói.

"Được, ta sẽ thả cậu ra."

Dứt lời hắn hóa giải cấm chế trói buộc trên người của Đàm Trình ra.

Cảm giác được mình đột nhiên có thể tự do hành động, Đàm Trình dừng bước, nhíu mày hỏi.

"Anh đang có ý đồ gì?"

"Cậu nói cậu sẽ hỏi anh ta nếu được thả ra mà phải không?"

Đương nhiên, Đàm Trình chỉ có một đáp án.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com