[Đạo Mộ Bút Ký đồng nhân| Bình Tà] Rừng bất lão (Hết)
Chương 10: Người sinh sống ở đây
Hai người nọ khuất trong góc tối giữa khe hở chật hẹp kia, đứng đối diện với vách tường. Cơ thể của họ bị kệ gỗ chắn mất khiến chúng tôi không thể biết là nam hay nữ, chỉ nhìn thấy một người trong số đó có mái tóc dài hoa râm, rối bù xõa trên vai, dưới ánh sáng tù mù trông cực kỳ quỷ dị.Hai bên giằng co trong im lặng, hai người nọ vẫn không nhúc nhích chút nào, hình như là thi thể bám đầy bụi đã ở dưới hầm nhiều năm. Nhưng khi Muộn Du Bình định nhấc chân bước đến thì người có mái tóc dài như cảm nhận được gì đó, bả vai cử động, cái đầu răng rắc xoay một phát 180 độ, gương mặt quay hẳn về phía chúng tôi.Tròng trắng mắt của nó lồi lên, khuôn mặt xanh tím sưng vù, trên đó chi chít trứng trùng màu trắng, hình như đây là một người phụ nữ lớn tuổi đã chết từ lâu. Chưa kịp quan sát kỹ, xác chết nữ đã nhào đến chúng tôi, kệ gỗ đổ ầm xuống đất, nó cũng thoát khỏi xiềng xích đã giam cầm mình bấy lâu.Muộn Du Bình ra quyết định nhanh chóng, nghiêng người né khỏi thứ kia, đồng thời áp sát tóm lấy cánh tay của đối phương, tháo khớp vai của nó. Xác chết nữ lảo đảo khiến trứng trùng trên mặt cũng rung theo, nó đột ngột quay đầu há to miệng định cắn Muộn Du Bình. Muộn Du Bình lạnh lùng đá một cú thật mạnh vào đầu gối của nó, sau khi nó khuỵu xuống thì một tay giữ chặt sau gáy, tay còn lại bẻ cằm nó, thực hiện một loạt hành động liên tiếp với tốc độ cực nhanh."Rắc" một tiếng, cổ của xác chết nữ bị bẻ gãy.Ngay khi Muộn Du Bình ra tay, tôi và Bàn Tử cũng lao đến tấn công người còn lại. Thi thể kia cũng bám đầy trứng trùng, phản ứng của nó chậm mất một nhịp, chưa cử động được bao nhiêu đã bị Bàn Tử đẩy kệ gỗ đập mạnh nó vào tường. Tôi giơ xẻng lên với biên độ lớn bổ mạnh vào đầu thi thể.Bàn Tử kéo kệ gỗ ra, chờ thi thể ngã xuống đất, hắn ta lại hét lớn, nâng kệ gỗ lên đập vào người nó tiếp. Tôi cũng giúp hắn một tay, hai chúng tôi dùng kệ gỗ đè cho thi thể nằm bên dưới không thể động đậy được nữa. Bàn Tử ngồi phịch trên kệ gỗ chửi một câu thô tục, tôi vừa vung xẻng lên định chặt đầu xác chết, tiếng Trương Hải Khách ở trên đã vọng xuống: "Tộc trưởng, tộc trưởng, có chuyện gì vậy?"Động tĩnh của chúng tôi đã truyền đến phía trên, Tiểu Trương Ca duỗi cổ ngó nghiêng ở lối vào, nếu phía dưới rộng hơn một chút thì gã đã nhảy xuống rồi. Muộn Du Bình nói vọng lên: "Thả dây thừng xuống đây."Dứt lời hắn lấy cái xẻng trong tay tôi: "Hai người đi lên trước, kéo xác chết lên thiêu hủy đi. Đây là trứng ruồi trâu chưa nở ra, để tôi xử lý."Tôi biết hắn sợ không gian kín ở đây sẽ không an toàn, bèn gật đầu dặn dò hắn cẩn thận, sau đó tôi và Bàn Tử mới trèo lên kéo thi thể.Người Trương gia đã đốt lửa, xác chết nằm cạnh đống lửa càng trở nên rõ ràng. Có vẻ hai thi thể này vẫn luôn ở dưới hầm nên còn nguyên vẹn hơn so với bánh tông kia. Dưới đó âm u lạnh lẽo, ruồi trâu chỉ mới đẻ trứng ký sinh trên xác chết, đến khi phát hiện có người sống đi vào mới bắt đầu hoạt động.Đây là một nam một nữ, quần áo trên người đã lỗi mốt, kiểu dáng giống với đồ cha mẹ tôi ưa mặc lúc còn trẻ. Sau khi dùng cành cây khẩy đám trứng trùng che kín cả khuôn mặt ra, có thể thấy được cả hai người đều đã lớn tuổi, nhìn tóc tai bạc trắng thế này cũng phải tám chín chục tuổi, xuống mồ được rồi.Bàn Tử gãi đầu, nói: "Chỗ này còn hay ngược đãi người già à? Ban nãy là một lão già tí hon sắp phân hủy, bây giờ lại có hai con quỷ già khác bị nhốt dưới hầm.""Không đúng, lối vào hầm là do người bên trong tự lấp." Tôi nhớ lại hồi nãy mình nhìn thấy, "Hình như bọn họ vẫn luôn ở dưới đó, có lẽ là vì trứng ruồi trâu trên người bánh tông kia nở ra rồi bắt đầu hoạt động nên mới đào hầm chạy thoát."Bàn Tử ồ một tiếng, nghĩ mãi vẫn không hiểu: "Ở dưới đó làm gì, chẳng lẽ già rồi nên coi cái hầm như quan tài luôn?"Trương Hải Khách đang kiểm tra xác chết, lấy ra giấy tờ chứng minh trong túi quần áo của thi thể. Tôi nhìn xem, trên ảnh là một nam một nữ còn trẻ tuổi, đều là người dân Phúc Kiến, địa chỉ ở gần đây. A Chí bên cạnh cũng nhòm thử, đột nhiên gã hoảng sợ nói: "Đây... đây không phải là cha mẹ của bạn tôi sao?"Tôi sửng sốt: "Vậy ra cả nhà bạn anh không rời khỏi thôn mà lại đi đến khu rừng này hả?"Tôi lại cúi đầu xem ngày tháng năm sinh trên giấy tờ, phát hiện ra một điểm kỳ lạ. Vùng sâu vùng xa còn phổ biến việc kết hôn sinh con rất sớm, thật ra tuổi A Chí không lớn bằng tôi, chẳng qua trông tôi khá trẻ trung mà thôi. Nếu tính theo thời gian hiện tại, cha mẹ của bạn gã chỉ mới hơn năm chục, nhưng xem tướng mạo của thi thể thì hai người họ đã già lắm rồi.Hơn nữa với tình trạng của thi thể thì không giống như sắp chết. Chẳng lẽ họ cũng giống cái bánh tông kia, không phải là người quen của A Chí mà chỉ là mấy người già giả mạo thân phận của họ thôi. Nhưng ở nơi khỉ ho cò gáy chim không thèm ỉa này giả mạo một người miền núi thì rõ ràng không hợp lý chút nào.Đúng lúc đấy, tôi lại nhớ đến lời đồn về rừng bất lão. Tôi nhìn ba cái xác chết kỳ quặc kia, đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy. Tôi đã từng trải qua cảm giác này khi gặp được những vấn đề không có lời giải đáp, đứng trước những lực lượng không thể kháng lại. Trong khoảnh khắc ấy, tôi bắt đầu hoài nghi sự chân thực của lời đồn rừng bất lão. Liệu mọi thứ được miêu tả trong lời đồn có tồn tại hay không?Nếu ba cái xác chết thật sự là người một nhà, vì sao bọn họ lại giả vờ rời khỏi thôn, nhưng trên thực tế họ lại đi tới nơi này?Và vì sao bọn họ biến thành tình trạng quái dị như vậy, rồi lại tự nhốt chính mình dưới hầm trữ đồ?Mọi người trầm mặc nhìn thi thể một hồi lâu, Tiểu Trương Ca lên tiếng đầu tiên: "Hai người này vẫn luôn trốn dưới hầm, chứng tỏ trước kia trong đống phế tích này đã từng có người ở, cho đến khi biến cố nào đó xảy ra."Tôi thầm nghĩ thật là vô nghĩa, Tiểu Trương Ca lại đẩy mắt kính, mỉm cười: "Nơi đây không chỉ có một căn nhà, vậy những người khác đâu rồi?"Dứt lời, mọi người như bừng tỉnh. Có thể chỗ này còn các thi thể khác mà chúng tôi chưa phát hiện. Tôi nghĩ tới lão Dương bỗng dưng xuất hiện, chẳng lẽ hắn cũng là người sinh sống ở đây?Chúng tôi lại thăm dò đống phế tích một lần nữa, cố ý tìm kỹ hơn ở bên dưới. Mặc dù không phát hiện thêm căn hầm nào khác nhưng lại đào ra vài xác chết mới. Các thi thể này đã bị mục rữa nghiêm trọng, chỉ còn sót lại xương trắng, không tài nào nhận ra diện mạo cụ thể được. Khi chúng tôi tìm ở hồ nước kia thì lại có phát hiện mới.Tôi nói: "Đáy hồ hình như có gì đó."Trương Hải Lan lặn xuống vớt đồ dưới đáy, bỗng cậu ta bắt được thứ gì bèn kéo lấy dây thừng. Cậu ta tiếp tục gắng sức lôi lên, cùng với tiếng nước rào rào, một xác chết ngâm đến mức tã tượi được kéo lên bờ."May mà mình không uống nước ở cái hồ này, hóa ra còn cái thứ này ngâm bên trong." Bàn Tử hãi hùng nói, tôi nghe mà phát tởm.Làn da của cái xác trắng bợt, cơ thể không còn nguyên vẹn, có lẽ nó đã chìm dưới hồ khá lâu. Trương Hải Lan mạnh tay quá suýt nữa khiến cái xác tơi tả này đứt lìa, đến lúc đó một nửa nằm lại dưới hồ có khi lại thành nước ngâm xác thật.Thi thể nam giới này mặc một cái áo kiểu Tôn Trung Sơn, tay chân bị dây thừng trói chặt, trong lồng ngực ôm một tảng đá. Hơn nửa gương mặt lộ ra xương trắng hếu, chỉ có thể xác định là nam giới dựa vào hình thể. Phân tích từ da và tóc, tôi cảm giác giống như là một ông già râu tóc bạc phơ.Cả hành trình cứ lòi ra từng thi thể một, A Chí đã chết lặng luôn rồi, gã vừa ói một trận thành ra bây giờ cũng khá bình tĩnh. Gã đứng bên cạnh quan sát, sắc mặt vốn dĩ đang nhợt nhạt đột nhiên tái hơn nữa. Bàn Tử thấy gã như vậy, bèn mất kiên nhẫn nói: "Bà nội cha nó, lại là người quen của anh à? Hóa ra bạn bè thân thích của anh tụ tập hết chỗ này mở party, chỉ chờ anh đến nhận xác thôi đó."A Chí không trả lời, nhìn chằm chằm xác chết một cách khó tin, đôi chân gã nhũn ra, bỗng quỳ sụp xuống bên hồ vái lạy cái xác nam kia.Hành động này giống như hành đại lễ với bậc trưởng bối, tôi nhớ đến chuyện cũ mà gã kể, ông già nhà gã có một người anh mất tích, bèn thử hỏi dò: "Là người chú mất tích của anh sao?"A Chí vẫn im lặng, giơ tay kéo cổ áo cái xác nam xuống, trên đó hình như có thêu tên. Gã cúi đầu xác nhận lần nữa, sau đó khóe mắt đỏ lên, lẩm bẩm nói: "Tại sao chú ấy cũng ở đây... Không phải chú ấy đi tìm rừng bất lão à..."Nói nửa chừng, gã bỗng nổi trận lôi đình đấm mạnh xuống đất, chỉ vào sợi dây thừng trên người xác nam: "Là ai đã giết chú?!"Tôi hiểu ra, nguyên nhân tử vong của người này không giống các thi thể khác, ông ta bị trói lại rồi dùng cục đá nhấn chìm dưới đáy hồ. Có thể kẻ nào đó đã cố ý giết người vứt xác, hoặc là trói ông ta vào cục đá rồi thả luôn xuống hồ cho chết đuối.Muộn Du Bình lại nhàn nhạt đáp lời: "Là chính ông ta."Hắn chỉ vào nút thắt trên cái xác. Tôi nheo mắt nhìn kỹ, phát hiện các nút thắt không hề chặt, chỉ buộc lại ở những nơi có thể duỗi tay đến. Hơn nữa xét theo cách thắt và hướng thắt thì tất cả các nút đều là do tự mình buộc.Trong lồng ngực thi thể còn ôm chặt tảng đá, thông thường người sống rơi vào tình huống bị ép xuống nước thì sẽ vùng vẫy bơi lên trên, ắt hẳn không ai lại ôm khư khư tảng đá được. Còn nếu người đó mất đi ý thức nên không ôm được tảng đá, kẻ vứt xác sẽ cột nó vào thi thể luôn. Xem ra ông ta thật sự có ý tự sát.A Chí nghe tôi giải thích xong, vẻ mặt hiện rõ sự kinh hãi, liên tục lắc đầu như để phủ nhận. Tôi không phải dân chuyên nghiệp, tất cả chỉ là suy đoán, nhưng tôi biết A Chí sẽ rất khó chấp nhận khả năng này, bèn không nhiều lời nữa, chỉ vỗ vai gã rồi để gã tự suy ngẫm lại.Tôi và đám Muộn Du Bình quay về bên đống lửa, Trương Hải Khách đã kiểm tra xong các thi thể, chuẩn bị ném hết vào đống lửa đang cháy hừng hực. Có xác chết tìm được đồ chứng minh thân phận, chúng tôi định cất đi để đem ra khỏi đây. Song có vài xác chết không lưu lại bất cứ đồ vật nào, ngoại trừ chúng tôi cũng chẳng còn ai biết họ bỏ mạng nơi đây, tựa như chưa từng tồn tại.Tôi lại nghĩ đến gia đình ba người kia, nếu chú của A Chí tự sát thật, những hành vi này đều khiến người ta khó mà hiểu nổi. Một bên là cha mẹ tự nhốt bản thân và đứa con của mình dưới hầm, một bên là tự sát vì lý do nào đó.Tôi nhìn khu rừng đen kịt chẳng biết đang cất giấu điều gì, lẽ nào bọn họ đang trốn tránh thứ gì đó?Chưa kịp nghĩ sâu hơn, A Chí và Trương Hải Lan đã quay về với cái xác nam. A Chí đờ đẫn, sau khi hít sâu một hơi như thể đã quyết định xong một việc hết sức khó khăn, gã nói: "Thiêu đi."Gã để lại cái áo Tôn Trung Sơn thêu tên của chú mình, đồng thời giữ lại cả cái áo in hình hoạt hình của thi thể trẻ em. Tất cả xác chết đều bị ném vào đống lửa, mùi protein và vải dệt cháy khét đến gay mũi. Bọn ruồi trâu lúc nhúc trong thi thể lập tức bị lửa thiêu rụi, chìm vào yên tĩnh.Sắc trời bắt đầu hửng sáng, khói đen bốc lên từ đống lửa, lượn lờ vào sâu trong cánh rừng bị bóng tối nuốt trọn.A Chí nhìn đống lửa, trong tay nắm chặt bộ đồ bẩn thỉu, nước mắt chảy trên gương mặt gã. Gã lầu bầu tự nói với mình: "Khi còn nhỏ cậu ấy rất yếu ớt, tôi cứ cho rằng cậu ấy đã được cha mẹ dẫn ra ngoài chữa bệnh, chắc bây giờ đang sống khỏe mạnh lắm. Tại sao cậu ta và chú ấy lại ở đây, nơi này là rừng bất lão ư? Nếu là rừng bất lão, bọn họ phải còn sống mới đúng, phải còn sống chứ..."Tôi thở dài, nói: "Có lẽ đây đúng là rừng bất lão, nhưng khác với lời đồn. Chỉ có họ biết được sự thật về rừng bất lão, nhưng họ đều không thoát ra được."Chẳng biết A Chí có nghe lọt tai không, những suy nghĩ trong lòng tôi cũng chỉ là phỏng đoán, thấy tình hình này cũng không giải thích gì nữa. Bàn Tử ở bên cạnh cũng thở dài thườn thượt: "Không biết người Trương gia mà chúng ta đi tìm còn sống hay chết rồi."Đúng lúc ấy, Trương Hải Lan vốn luôn im lặng đứng một bên bỗng dưng thốt lên như thể vừa nhớ tới điều gì, cậu ta nói với tôi: "Trước đó anh có hỏi tôi, tự nhiên tôi nhớ lại chuyện này.""Hình như anh tôi vẫn đang đợi người nào đó."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com