TruyenHHH.com

ĐÀO HOA LOẠN [VONG TIỆN][EDIT][HOÀN]

Chương 3a

nhaminh2012

Ngụy Vô Tiện nằm vùi trên chiếu, một tay sờ lên ngực, tay kia cuộn mở một phần danh sách viết đầy tên những người đến xem mắt, đọc say sưa.

Giang Trừng nhìn chịu không nổi, "Xem cái bộ dạng của ngươi kìa, coi mình là hoàng đế tuyển phi chắc."

Ngụy Vô Tiện nói: "Giang Trừng, nho có chua không? Muốn ta hái mấy chùm xuống cho ngươi ăn không? Hay là muốn ta kiếm vài cô nương cho ngươi xem mắt?"

Giang Trừng cười lạnh: "Ngươi cút, làm như ta hiếm lạ lắm vậy, một tháng này ngươi đừng hòng chuồn ra ngoài, còn phải hàng ngày thức dậy đúng giờ, mỗi ngày xã giao với mấy vị cha mẹ kia, đủ cho ngươi chịu đựng, đến lúc đó đừng khóc lóc kêu khổ với ta."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ấy nhưng ta nhìn không ra chuyện này khổ chỗ nào, mỗi ngày uống chút trà tán gẫu chút chuyện, trêu ghẹo tiểu cô nương một chút, còn tốt hơn ở với ngươi."

Giang Trừng đá một chân sang.

Giang Phong Miên thấy hai người xoắn thành một đoàn, cười nói: "A Anh, thế ngươi còn có dự định gì? Tại sao cứ xem danh sách tên này hoài?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta muốn ngày mai là ngày đầu tiên, phải mở đầu thật tốt, không biết gặp nhà nào trước mới tốt?"

Giang Trừng nói: "Chẳng lẽ không phải cứ dựa theo thứ tự trong danh sách sao? Ngươi còn muốn lật thẻ bài nữa hả?"

Ngụy Vô Tiện không trả lời y, cuộn mở quyển trục ra tiếp, lo tự mình nói: "Lam gia đâu ....... Lam gia ở chỗ nào? Tít ở cuối như vậy! Không được, ngày mai gặp Lam Trạm trước, không có ta ở cùng y giải buồn, đoán chừng lúc nào đó y ở đến nhàm chán sẽ thu dọn đồ đạc trở về Cô Tô, thì sẽ không thể gặp được nữa. Được, ngày mai cứ Lam gia đi!" Trực tiếp xem nhẹ một câu lạnh căm căm của Giang Trừng "Gặp ngươi càng muốn rời đi", múa bút lên, ra quyết định.

Ngày hôm sau, Ngụy Vô Tiện dậy thật sớm, qua loa rửa mặt ăn sáng, đi thẳng đến Thử Kiếm Đường, mới vừa vào sân, phát hiện Lam Vong Cơ còn đến sớm hơn hắn.

"Vong Cơ huynh! Đã lâu không thấy nha!" Ngụy Vô Tiện từ xa đã vẫy tay tới.

Khóe mắt Lam Vong Cơ quét qua hắn một cái, làm ra vẻ lãnh đạm quay đầu đi.

Ngụy Vô Tiện cười hì hì chạy tới, thấy bên người y có hai vị cô nương đang đứng, mắt sáng bừng lên, "Cô nương của Lam gia quả nhiên không giống người thường, phong tư hơn tuyết, như mộng tựa tiên, giai nhân như thế, sao hạ mình làm bạn với người như Ngụy mỗ?" Giọng điệu lại chợt thay đổi, hai tay chắp ra sau lưng, nói: "Lam Trạm, mấy lần ta mời, ngươi đều không đồng ý, hoá ra Tĩnh Thất trên núi tiên Cô Tô của các ngươi giấu người đẹp, lúc ta nghe học không gặp một người nào, không ngờ vậy mà có đại mỹ nhân như vậy, mỗi ngày có giai nhân này theo cùng, khó trách Lam Nhị công tử nhấc chân đi không nổi."

Lam Vong Cơ nặng nề hít thở một tiếng, đôi mắt lạnh lùng hạ thân phận tôn quý nhìn sang, nói: "Ngụy Anh, chớ nói đùa."

Lam Thư Nhã đưa mắt nhìn vị tiểu công tử này, không mặc áo màu tím thêu hình hoa sen chín cánh giống các đệ tử Vân Mộng khác, một thân áo đen sáng loáng, bao bọc thân hình thon dài, cao gần bằng Lam Vong Cơ, đôi ủng đen chạm đất, lắc lư nhịp nhịp, không chịu đứng đàng hoàng, dây cột tóc màu đỏ tung bay phấp phới, tươi rói bắt mắt, trong lúc nói chuyện, ánh mắt bay loạn, khóe miệng đuôi mày ẩn chứa rất nhiều ý cười, khiến người ta không kịp nhìn.

Nửa đầu câu nói này của hắn khen rất là khách sáo, Lam Thư Nhã không thể không đáp lại mấy lời khiêm tốn, vừa định mở miệng, nửa sau ập tới trước mặt, không đứng đắn chút nào, nhất thời nghẹn họng, thầm nghĩ những lời đồn đãi nghe được trước khi tới Vân Mộng quả thực không phải giả, lại nghĩ trong lời nói của hắn cợt nhả mạo phạm như vậy, đừng nói là Lam Vong Cơ không có sắc mặt tốt, muội muội a Vân của nàng xưa nay lạnh lùng kiêu ngạo quái gở, đối với người khác phái không hề có hảo cảm, sợ rằng không biết sẽ phản ứng thế nào. Ngoại trừ cha ruột, Lam Mạch Vân bình thường ngay cả động vật giống đực đến gần cũng không thích, tiên phủ Lam thị ở sâu trong núi, không khỏi có vài con thú hoang lui tới, cũng không biết muội ấy có bản lĩnh gì, có thể liếc mắt một cái là nhìn ra được đực cái, chỉ cần là con đực, lập tức lạnh lùng xua đuổi, mũi kiếm bay lên, ném ra ngoài tường, hiện giờ phải làm quen trò chuyện với một người như thế này ở trước mắt .......

Nàng liếc trộm một cái, chỉ thấy gương mặt lạnh lẽo trong suốt như bông tuyết của Lam Mạch Vân ngẩn ngơ ngây ngốc, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chẳm Ngụy Vô Tiện.

Giới thiệu lẫn nhau xong, ánh mắt Ngụy Vô Tiện dời khỏi người hai vị cô nương, bay sang chỗ Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, không ngờ ngươi còn chịu tới đây, ta vốn định viết thư cho ngươi, sợ ngươi thấy tên của ta, xem cũng không thèm xem đã ném đi, đành phải viết cho Trạch Vu Quân, nhờ hắn chuyển lời. Ngươi nói ngươi đó, lúc trước từ chối ta nhiều lần như vậy, rốt cuộc trong lòng vẫn là muốn đến. Ta không nhìn lầm ngươi đúng không, khẩu thị tâm phi. Ngươi nói thật đi, ngươi đến lần này, là nhớ thương cô nương Vân Mộng, hay là nhớ thương ta?"

Lam Vong Cơ giơ tay áo lên, xoay cằm qua, hất lên cho Ngụy Vô Tiện xem, nói: "Đều không phải."

Ngụy Vô Tiện bị y làm mặt lạnh, hơi hơi bĩu môi, "Ngươi xem ngươi kìa, vẫn là như thế. Thúc phụ ngươi đâu? Tại sao ông ấy không tới? Chẳng lẽ hai vị cô nương này phó thác cho ngươi? Tuổi ngươi còn trẻ, chỉ sợ cũng không lớn hơn các nàng bao nhiêu đúng không? Huynh trưởng không phải là huynh trưởng, trưởng bối không phải là trưởng bối, hay là ......"

Lam Vong Cơ vừa định nói Lam Khải Nhân bị thư tín gửi từ Cô Tô tới giữ chân, lát sau sẽ đến, ai ngờ khóe miệng Ngụy Vô Tiện cong lên, tự mình nhanh chóng nói tiếp một đoạn dài nữa, "Hay là ngươi cũng đến để đáp ứng lời chiêu thân của Ngụy mỗ, muốn tự hiến mình cho kẻ hèn này? Hạ thấp thân phận như thế, kêu ta làm sao chịu nổi? Nếu chịu ở rể, Giang gia chúng ta đồng ý cả hai chân, mặc dù Ngụy mỗ xưa nay không có cảm xúc đối với nam sắc, nhưng trước một người tiên mỹ như Lam Nhị công tử đây, nếu nói hoàn toàn không động tâm ..... Nè nè nè, Lam Trạm, đừng đi mà!"

Nghe được câu "Muốn tự hiến mình cho kẻ hèn này", lửa giận trong lòng Lam Vong Cơ đã dâng lên, hai chữ quở trách "Nhàm chán" sắp sửa thốt ra, ai ngờ đoạn sau càng là không thể nghe nổi, giận dữ phất ống tay áo, xoay người bỏ đi.

Ngụy Vô Tiện vừa mới gặp người ta, bệnh cũ phát tác, cái miệng không quản được, mắt thấy lại sắp chọc cho người ta giận dữ bỏ đi, sốt ruột, bước dài lên phía trước dán sát vào phía sau Lam Vong Cơ định giữ y lại, vừa đúng lúc này, gió nhẹ thổi lên, một sợi đai trắng phấp phới trên người Lam Vong Cơ rơi vào kẽ tay của hắn.

Ngụy Vô Tiện nắm lấy nhẹ nhàng kéo một cái.

Sợi đai trắng kia đã nằm trong tay hắn.

Lam Vong Cơ cứng đờ cả người, quay đầu lại.

Bên tai truyền đến tiếng hít khí khe khẽ của hai vị cô nương, Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn xuống đồ vật ở trong tay, một mảnh im lặng bao trùm khoảng sân trước Thử Kiếm Đường.

"A, xin lỗi xin lỗi, không nghĩ tới kéo rớt xuống luôn rồi, nè, trả cho ngươi." Ngụy Vô Tiện vẫn chưa biết tính nghiêm trọng của sự việc, tùy tùy tiện tiện duỗi tay đưa tới.

Sắc mặt Lam Vong Cơ hơi tái đi, rõ ràng là nổi giận rồi, nhưng bởi vì kinh hãi quá mức, thế nên nhất thời chưa phát tác ra. Y ngơ ngác đưa tay ra, nhận lấy đồ vật trong tay Ngụy Vô Tiện.

"Ồ? Sao vậy? Đây là thứ gì đó không thể đụng vào sao?" Ngụy Vô Tiện trong lòng tò mò, lại định đưa tay ra, còn muốn lấy lại xem kỹ coi là món đồ ghê gớm gì.

Lam Khải Nhân mới vừa bước vào sân, liền nhìn thấy một màn này, khiếp sợ ngay tại chỗ, thấy Ngụy Vô Tiện còn muốn giơ tay ra lấy, Lam Vong Cơ lại ngây ngốc không kịp phản ứng, lập tức hét lớn một tiếng, tiếng hét này tràn đầy gấp gáp, khí thế kinh người, giống như thú gầm, Ngụy Vô Tiện gần như bị choáng váng ngay tại chỗ.

Thời khắc quan trọng, Lam Khải Nhân phi thân vài bước đến trước mặt Lam Vong Cơ, bảo vệ cháu trai bảo bối, đại kinh thất sắc nói với Ngụy Vô Tiện: "Ngươi, ngươi còn muốn làm gì nó?!"

"Ta?" Ngụy Vô Tiện chỉ vào chính mình, "Làm gì Lam Trạm á? Ta không làm ....."

Lam Khải Nhân trừng mắt muốn lồi ra ngoài, lồng ngực phập phồng một trận, gầm lên giận dữ: "Im miệng! Ngụy Anh, ngươi ---- cái tên điên to gan nhà ngươi! Vô pháp vô thiên, phóng đãng vô độ ---- Thứ lưu manh! Lại, lại đùa bỡn Vong Cơ như thế! Ngươi, ngươi rốt cuộc có tâm tư gì?!"

Lam Khải Nhân tức giận nói một câu ngắt thành mấy đoạn, biểu tình càng giống như huyết hải thâm thù, hận không thể giơ tay chém hắn, lăng trì ngay tại chỗ, Ngụy Vô Tiện quả thực sợ ngây người.

Nhìn kỹ Lam Khải Nhân như thế này, không chỉ là giận, còn mang theo một chút thẹn quá hoá giận rất kỳ quái, không biết còn tưởng rằng Ngụy Vô Tiện đã lấy đi mệnh căn của Lam Vong Cơ, thấy bội kiếm bên hông cũng sắp rời khỏi vỏ, cũng muốn có qua có lại, cắt mệnh căn của hắn thành que tre, băm thành thịt vụn. Giữa ban ngày ban mặt, Ngụy Vô Tiện đột nhiên rùng mình một cái, tay bất giác dời xuống một chút, bảo vệ chỗ yếu hại.

"Lam tiên sinh, ngài bình tĩnh ...." Giọng nói của Lam Thư Nhã vang lên đúng lúc, "Đây chỉ sợ là hiểu lầm, Ngụy công tử hắn ..... hắn có lẽ không biết ý nghĩa của mạt ngạch."

Một câu nói, tạm thời cứu Ngụy Vô Tiện từ trong tay Lam Khải Nhân.

Ngụy Vô Tiện tò mò: "Mạt ngạch? Thứ đồ này kêu là mạt ngạch? Lại còn có ý nghĩa á?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com