TruyenHHH.com

Dao Hoa Loan Vong Tien Edit Hoan

Ngủ đến gần giờ Mẹo, Ngụy Vô Tiện đột nhiên mở mắt ra, nhưng làm thế nào cũng ngủ không được. Hắn xoay đầu qua, nhìn về phía Lam Tiểu Cơ đang ngủ cực kỳ an tĩnh ở bên mình. Giơ tay ra, xoa xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn giống như cục bột của y, y không tỉnh giấc, chỉ nhăn cái mũi lại, như thể trong lúc ngủ mơ bị ai đó khi dễ vậy.

Ngụy Vô Tiện cười cười, rời giường mặc quần áo, ăn một hồi, bụng kêu lên, lắc lư đến nhà bếp giống như du hồn, đang định lén lấy một chút đồ ăn sáng, bỗng dưng người thấy chóng mặt buồn nôn một trận.

Loạng choạng mò mẫm trở về phòng mình, phủ chăn che kín tối tăm trời đất.

Một canh giờ sau, Giang Trừng gõ mở cửa phòng Ngụy Vô Tiện, "Ngươi còn ngủ hả, dậy dậy, Lam tiên sinh kêu ta báo với ngươi, Lam Vong Cơ khoẻ rồi, hồi phục rồi, không có việc gì nữa. Kết quả chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra, ngươi nói xem chuyện này rốt cuộc có bao nhiêu gian tà?"

Trên giường một ngọn núi nhỏ nhô lên phát ra tiếng cử động.

"Ngươi tại sao, tại sao co rúm thành một cục vậy? Tối hôm qua uống rượu à?" Giang Trừng dùng chuôi Tam Độc chọc vào hắn, cái cục tròn kia lại nhúc nhích, lát sau, một cái đầu nhỏ ngái ngủ chui ra nhìn y.

Giang Trừng trợn to hai mắt.

Cái đầu nhỏ dụi dụi mắt, cũng trợn mắt lên, "Oa --!" Vật nhỏ hét lên một tiếng, lăn xuống giường.

"Cha! Nương! Tỷ!" Ánh mắt Giang Trừng ghim chặt vào vật nhỏ đang rúc vào trong góc kia, vừa kêu vừa chạy khỏi phòng, hét toáng một câu vào bầu trời mênh mông quang đãng của Liên Hoa Ổ ——

"Ngụy Vô Tiện hắn, hắn cũng thu nhỏ rồi ——!"

***

Lam Vong Cơ bước đi thật nhanh.

"Lam Nhị công tử, hắn ở hậu hoa viên, trốn trên cây hoa đào đó!"

Chuyện Lam Vong Cơ trúng chú thuật này vốn là một bí mật, do Lam Khải Nhân và Giang Phong Miên hạ lệnh phong tỏa tin tức để tránh gây ra khủng hoảng và mọi người vây xem, nhưng trong Liên Hoa Ổ nhiều người nên lắm miệng, Ngụy Vô Tiện mấy ngày nay ra khỏi viện tử, đều cố hết sức chọn thời điểm ít người để dẫn Lam Tiểu Cơ đi, nhưng một lớn một nhỏ đông du tây dạo, ít nhiều cũng sẽ lọt vào tầm mắt của đủ loại người, vì vậy việc này cũng đã âm thầm lặng lẽ truyền ra bên ngoài, mọi người trong huyền môn, đã thấy đa dạng các kiểu chuyện linh dị, gặp tình trạng kỳ lạ này, ngược lại cũng không có hành động kinh hoảng gì, cứ giữ im lặng ngầm ăn ý, chỉ khi đóng cửa trà dư tửu hậu mới nói tới.

Cho đến một khắc trước, một bóng dáng nhỏ bé phá tan ánh nắng ban mai trong trẻo của Liên Hoa Ổ.

Trong hậu hoa viên, gần như một nửa cô nương của Liên Hoa Ổ tụ tập bên dưới cây hoa đào, ánh nắng ban mai còn bao phủ một lớp sương mù bên hồ rơi trên những cánh hoa màu hồng nhạt của cây đào.

Một bóng người nho nhỏ màu đen co ro trên cành cây, ôm một đoạn cành cây còn to hơn eo của hắn, run lẩy bẩy. Đứa nhỏ ăn mặc một bộ quần áo rách bươm, đầu gối mài thủng thành hai cái lỗ to, khuôn mặt nhỏ dơ hầy, không phải là kiểu dơ do nhảy vào bùn đất, mà là dấu vết của bụi bặm trần tục, dầm mưa dãi nắng, màn trời chiếu đất, năm này tháng nọ chưa bao giờ được đối xử tốt. Trong mái tóc đen bù xù, một đôi mắt đen lăn lộn đảo quanh, tương phản với thân thể tối tăm này, sáng đến mức lòng người đều bị hút vào, sáng đến mức cả một cây đào hồng phai cũng lu mờ, cảnh xuân khắp trong vườn chỉ làm nền. Nhưng giờ phút này đôi mắt đó tràn ngập sợ hãi, một đám người xa lạ bu đen bu đỏ dưới tàng cây là cảnh tượng mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy, cánh tay nhỏ gầy quấn chặt lấy cành cây, bàn chân bé xíu đạp lên chỗ nhỏ hẹp có thể để vừa bàn chân giữa chạc cây, đứng khoảng một khắc, bắp chân run run rẩy rẩy khó có thể chống đỡ, làm như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.

Nơi xa lạ, người xa lạ, một khắc trước hắn còn ngủ trên một đống cỏ khô trong một ngôi miếu nhỏ rách nát ở ngoại ô Di Lăng, làm bạn với đám chấy rận, chớp mắt một cái lại là một chiếc giường lớn sạch sẽ rộng rãi thoải mái, một tiểu công tử vẻ mặt đanh đá, quần áo đẹp đẽ trừng mắt nhìn hắn, còn gọi một cái tên mà hắn không quen biết.

Hắn lảo đảo va vấp lao ra khỏi phòng, chạy lăng quăng như ruồi không đầu từ gian nhà này sang gian nhà khác, cũng không biết đã kinh động bao nhiêu người, trong lòng hắn cực kỳ sợ hãi, xuyên qua tường vượt qua sân, rốt cuộc hắn tìm được một cây to cao ngất trời, chân tay lanh lẹ bảy tám cú đạp đã bò lên trên.

Nguỵ Tiểu Tiện thích nhất là cây to, thích hơn đống cỏ khô trong ngôi miếu rách nát, ở cùng với đám chim chóc, treo trên đầu cành cây, nhất là có thể trốn được sự truy bắt của chó hoang, mấy con ác ôn gọi là thống trị nơi hang cùng ngõ hẻm, núi sâu hoang dã này, mặc kệ có sủa đến khàn cổ bên dưới tàng cây, móng vuốt lớn cào rách bao nhiêu lớp vỏ cây, cũng không thể với tới hắn.

Lúc hắn vô cùng hoảng sợ leo lên trên không cảm thấy gì, bây giờ từ trên cành cây cao nhìn xuống, lại cao đến mức khiến chân hắn mềm nhũn, những chỗ vừa nãy đặt chân đến đều trở nên nguy hiểm rùng mình, nếu dựa vào bản lĩnh của chính hắn để leo xuống, chắc chắn sẽ té ngã gãy một chân. Ở trên cây ngây người một lát, Nguỵ Tiểu Tiện có chút hối hận, mấy đại tỷ tỷ ở bên dưới kia dường như cũng sẽ hoàn toàn không hại hắn, hắn làm thế này lại là tự dồn mình tới đường cùng. Cái mũi hơi thút thít, suýt chút nữa là bật khóc, bây giờ làm thế nào cho phải, chỉ có thể chờ con chim lớn tới tha hắn đi hay sao? Nhưng con chim lớn có thể ăn thịt hắn luôn hay không?

Chiếc giày nhỏ của hắn đạp đạp một cách yếu ớt trên cây, quẹt trúng những mảnh vỏ cây nhỏ vụn, rơi xuống đất khiến các cô nương giật mình xuýt xoa, sợ hắn sẩy chân một cái, té thẳng xuống dưới.

Một lát sau, trong đám người làm như xuất hiện vị cứu tinh, một bóng người mặc bạch y lao tới như những bông tuyết, đám đông các cô nương vây quanh đến, trao đổi vài câu, rồi sôi nổi nhường đường ra cho y.

Nguỵ Tiểu Tiện nhìn người này qua những khe hở trên ngọn cây, hắn dừng lại trên một thân hình lạnh lùng cực thanh khiết cực đơn giản, cả người trắng tinh như thể chưa bao giờ lây nhiễm khói lửa nhân gian, ngay cả đôi giày đạp trên mặt đất kia cũng trắng đến chói mắt, giống như không dính tí bụi đất nào, so với thân hình lôi thôi lếch thếch của mình quả thực là một người trên trời một người dưới đất. Nguỵ Tiểu Tiện cúi đầu, miết miết vết bụi bẩn trên đôi giày nhỏ rách nát, ngón chân cái rịn ra chút máu, chắc là trong lúc hoảng hốt leo lên cây bị trầy, vết máu và bụi bẩn vón lại với nhau, thành một cục xấu xí không chịu nổi.

Nguỵ Tiểu Tiện trong lòng tràn ngập tự ti, người nọ ngẩng đầu nhìn hắn, ngay cả con ngươi cũng đều là sạch sẽ, trong trẻo như được ánh trăng tẩy qua, Nguỵ Tiểu Tiện chỉ hy vọng y đừng nhỉn mình nữa, hắn ước gì trên cây nứt ra một khe hở, để mình chui vào đó.

Không ngờ người nọ trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn, đôi ủng trắng nhẹ nhàng đáp xuống cành cây phía trước người hắn, Nguỵ Tiểu Tiện sợ tới mức tròng mắt mở to, y làm thế nào lên đây được??

"Ngụy Anh," y gọi ra một cái tên, với năng lực của y rõ ràng có thể trực tiếp tóm mình xuống, nhưng lại lịch sự hỏi ý kiến hắn: "Trên cây nguy hiểm, ta mang ngươi xuống, được không?"

Giọng của y cũng là chất giọng lạnh lùng, nhưng lúc nhìn mình, lại có một tia nhu hoà mà hắn không thể tìm thấy ở nơi nào khác, Nguỵ Tiểu Tiện nhìn đến ngây ngốc, trong lúc mơ màng hồ đồ một thân đầy góc cạnh sắc nhọn tích cóp được đã hoá thành một khối mềm mại. Hắn nhớ mang máng tên mình có chữ "Anh", cũng không sợ hãi đi theo người này, chỉ là ......

Nguỵ Tiểu Tiện rụt rè mở miệng: " ..... Nhưng ta sẽ làm dơ quần áo của ngươi."

Người nọ nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Không sao."

Nguỵ Tiểu Tiện gật gật đầu, người nọ một tay nâng cái mông nhỏ của hắn lên, một bàn tay vòng ra sau lưng, ôm chặt hắn vào lòng, nhẹ nhàng nhảy xuống trở lại, chứ không phải xách cổ xuống giống như xách con gà con, Nguỵ Tiểu Tiện cảm thấy vô cùng kỳ quái, bởi vì bùn đất trên người hắn dính dơ lên bộ đồ trắng của y, nhem nhuốc dơ bẩn, y dường như thật sự không quan tâm.

Lúc người nọ khom lưng đặt hắn xuống mặt đất, động tác cũng mềm nhẹ đến cực điểm, sợ sơ ý sẽ làm ngã hắn. Hai mắt Nguỵ Tiểu Tiện nhìn y chăm chăm, trong mắt người nọ tựa như có ý cười, nhưng ngay sau đó vẫn là bị bụi bẩn trên người hắn làm cho phân tâm, đôi mắt đẹp của y hơi nhíu lại, làm như thắc mắc một đứa nhỏ vì sao có thể dơ bẩn đến như vậy.

Trong lòng Nguỵ Tiểu Tiện hiểu rõ, khắp trong viện tử này đều là những quý nhân của gia đình giàu có, người dơ nhất ở đây sợ rằng chỉ có hắn, hai bàn tay nhỏ của hắn lúng túng xoắn vào nhau, sợ lại làm dơ vị thần tiên áo trắng kia, chỉ đành lui sang bên cạnh một bước, một bước này bị y nhìn thấy, trong nháy mắt đó, Nguỵ Tiểu Tiện cảm thấy hình như y có chút đau khổ.

"Lam Nhị công tử." Phía sau có người kêu y.

Hậu hoa viên lại rầm rập chạy tới một đám người nữa, trong cái nhà này rốt cuộc có bao nhiêu người vậy, Nguỵ Tiểu Tiện nhớ tới hang thỏ hoang trong núi, bất kể hắn ngồi bên cạnh đếm được bao nhiêu con, thì vẫn luôn có thể thấy dòng thỏ con cuồn cuộn không dứt chạy ra bên ngoài.

Nhóm người này rầm rầm rộ rộ, đi đầu là một người lớn tuổi nhất, ăn mặc cũng uy nghiêm nhất, Nguỵ Tiểu Tiện thấy hơi sợ, trốn ra phía sau vị thần tiên áo trắng.

"A Anh?"

Thúc thúc kia trông cũng khá hòa ái, trên mặt toàn là vẻ thương xót và đau lòng, đưa cho hắn một miếng dưa, Nguỵ Tiểu Tiện đưa bàn tay nhỏ ra cầm lấy miếng dưa, nhồm nhoàm gặm lấy, trên cái miệng nhỏ đều là nước dưa ngọt ngào nhiễu xuống, hắn đói cực kỳ, chẳng quan tâm nhiều như thế, Giang Phong Miên dắt lấy bàn tay nhỏ của hắn, hắn cười một cái với vị thúc thúc này, sau đó liền đi theo.

Các tộc lão Lam gia còn chưa rời đi, lúc này mặt mày nghiêm trọng nhìn về đứa nhỏ mà Giang Phong Miên đang dắt tay, Giang Phong Miên thở dài một hơi, trong lòng mọi người nghi vấn chất chồng, cũng chậm chạp ngồi xuống hai bên.

Cách giải thích ly hồn chú lại một lần nữa được nhắc đến, nhưng mọi người tuy đã từng nghe qua ly hồn chú, nhưng chưa từng nghe qua ly hồn chú còn lây truyền sang người khác, làm thế nào Lam Vong Cơ vừa khoẻ lại, thì tiếp theo Ngụy Vô Tiện lại gặp nạn?

Lam Vong Cơ cầm trong tay quan sát bảng chữ mẫu Ngụy Vô Tiện trước đó tặng cho y, như đang suy nghĩ gì đó, Lam Khải Nhân hỏi bảng chữ mẫu đó có gì không ổn, Lam Vong Cơ không nói câu nào, chỉ lắc lắc đầu, giống như là chưa thành hình ý tưởng. Bảng chữ mẫu đó là món đồ cuối cùng Lam Vong Cơ đụng tới trước khi trúng thuật, về tình về lý là đáng nghi ngờ nhất, chỉ là môn sinh Lam thị và Ngụy Vô Tiện đều đã tự mình kiểm tra, không phát hiện ra điều gì kỳ quặc, hiện tại Lam Vong Cơ lại cầm lên xem tới xem lui, già trẻ lớn bé đầy trong sảnh đang sứt đầu mẻ trán với suy đoán về ly hồn chú, không thu hoạch được gì, ánh mắt cũng bèn di chuyển theo bảng chữ mẫu trong tay y.

Trong lúc tinh thần mọi người đang phân tâm, gia phó mang trái cây lên, Giang Phong Miên sai người cắt mấy miếng dưa và vài trái quýt, dùng khăn ướt lau bụi bẩn trên bàn tay nhỏ của Nguỵ Tiểu Tiện, rồi mới cho phép hắn cầm ăn.

Nguỵ Tiểu Tiện vui vẻ ăn dưa, gương mặt ngây thơ non nớt. Giang Trừng nhìn nửa ngày, hơi không chắc chắn lắm mở miệng: "Cha, con thấy Ngụy Vô Tiện như thế này, còn nhỏ hơn lúc cha mang hắn về nhà theo trí nhớ của con ...."

Giang Phong Miên gật gật đầu, "A Anh hiện giờ, có lẽ chỉ khoảng năm sáu tuổi."

Ngược lại xấp xỉ với tuổi của Lam Tiểu Cơ.

Người lớn bàn bạc mấy chuyện cao thâm khó đoán, Nguỵ Tiểu Tiện chỉ lo lấp đầy bụng mình, ăn dưa xong rồi, liền bắt đầu lột quả quýt, nhưng hắn lột quả quýt, lột ra được một miếng vỏ quýt lại đưa vào trong miệng, Lam Vong Cơ ở đối diện nhìn thấy nhịn không được lên tiếng. Giang Phong Miên quay đầu lại, làm như không ngạc nhiên lắm, chỉ lấy vỏ quýt trong miệng Nguỵ Tiểu Tiện ra, nói: "A Anh, bây giờ ngươi không cần ăn vỏ trái cây nữa, chỗ này của thúc thúc có rất nhiều đồ ăn ngon, ngươi từ từ ăn, đừng sốt ruột, cái gì cũng có, hiểu không."

Nguỵ Tiểu Tiện không hiểu tại sao không thể ăn vỏ trái cây, tuy rằng hương vị không ngon lắm, những người khác đều không thích ăn, thường xuyên quăng ra đầy đường, hắn đi theo sau người ta nhặt lên ăn, lúc cực kỳ đói bụng chỉ cảm thấy cái gì ăn cũng ngon, cũng chưa từng ăn mà bị bệnh gì.

Tuy hắn cảm thấy vỏ trái cây có thể ăn, nhưng cũng không hỏi, sợ thúc thúc cảm thấy hắn không nghe lời, chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Giang Phong Miên lột cho hắn một quả quýt, lại làm mẫu cho hắn cách tách ra từng múi để ăn. Nguỵ Tiểu Tiện học xong, ngay sau đó lột một trái, cũng tách quả quýt ra từng múi để ăn, Giang Phong Miên vuốt cái đầu nhỏ của hắn, mỉm cười.

Lam Vong Cơ ngồi ở ghế đối diện, trong mắt hiệnlên vẻ kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com