TruyenHHH.com

Danmei Edit Xuyen Viet Bien Thanh Thai Giam Thuong Quan Than

Chương 8.1

Hai người hôn tới ý loạn tình mê. Tạ Đông Quân là người tỉnh táo trước, lập tức đẩy Bộc Dương Tuyên Cầu ra. Bộc Dương Tuyên Cầu bị đẩy ra cũng kinh ngạc, trên mặt có vẻ thất vọng vì bị cự tuyệt.

– Ta ... Ta có chuyện muốn nói trước với ngươi.

– Chuyện gì?

Phát hiện ra mình có lẽ sẽ không bị cự tuyệt, tinh thần Bộc Dương Tuyên Cầu lại phấn khởi lên. Thậm chí, y kìm lòng không được bèn đi tới phía trước, cứ như là sợ Tạ Đông Quân sẽ chạy trốn mất.

– Ta ... Ta và ngươi kỳ thực không phải là người cùng một thế giới. – Tạ Đông Quân cẩn thận chọn lọc chữ, đồng thời quan sát diễn cảm trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu. Hắn chỉ thấy y nhíu mày nghiêng đầu, làm một bộ nghe không hiểu.

– Ý của ngươi là ngươi không thích nam nhân?

– Không phải. Ta nói là, ta vốn không phải là hình dạng như hiện tại!

Bộc Dương Tuyên Cầu càng thêm nghi hoặc.

– Bộ dáng hiện tại của ngươi dĩ nhiên so với trước kia không giống nhau lắm, thì sao?

Tạ Đông Quân nhịn không nổi trợn trắng mắt. Xem ra phải giải thích cẩn thận một trận rồi.

___

Đợi tới khi Bộc Dương Tuyên Cầu có thể lý giải mọi khía cạnh thì mặt trời đã muốn xuống núi.

– Ngươi không phải rất thông minh hả? Tại sao còn bắt ta giải thích lâu như thế... – hung hăng uống một nửa chén trà, Tạ Đông Quân thở hắt một hơi.

Nói tới mức miệng khô lưỡi cứng, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn thay đổi.

– Loại chuyện này, không phải ngươi cứ nói thì ta liền có thể hiểu. – vẻ mặt Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn một bộ tỉnh tỉnh mê mê. Y đưa tay đoạt lấy cái chén trên tay Tạ Đông Quân, không để ý tới vẻ mặt giận dỗi của hắn.

– Trà lạnh rồi, không tốt cho bụng.

Nói rồi, Bộc Dương Tuyên Cầu lệnh cho Hồng Ngọc đi đổi tách trà nóng. Thấy cái chén bị cướp đi, Tạ Đông Quân giận dỗi, trừng mắt liếc y một cái.

– Đúng là một mụ già...

– Nếu không nhìn ngó ngươi, chỉ sợ ngay cả cái thân thể mới này cũng bị ngươi phá hư mất. Đến lúc đó nhất định sẽ không có cái mới đâu.

Bộc Dương Tuyên Cầu nhắc tới đề tài này làm tim Tạ Đông Quân liền nhảy lên thình thịch vài cái.

– Ngươi ... tin tưởng những lời ta nói sao?

Tuy đã nói rõ một năm một mười nhưng ngay cả Tạ Đông Quân cũng cảm thấy chuyện đó không đáng tin chút nào; chứ đừng nói đến Bộc Dương Tuyên Cầu không từng trải qua loại chuyện đó.

Bộc Dương Tuyên Cầu mỉm cười nói:

– Ngươi nói, ta đương nhiên tin tưởng.

– Nhưng mà, ngươi không thấy chuyện này rất giống gạt người sao?

– Ngươi gạt ta sao?

– Đương nhiên không phải!

– Nếu không phải thì là đúng rồi! Ngươi nói là không phải gạt người, ta đương nhiên tin tưởng ngươi!

Nghe Bộc Dương Tuyên Cầu nói thế, Tạ Đông Quân cảm động nắm lấy hai tay Bộc Dương Tuyên Cầu, cầm thật chặt.

– Ngươi đúng là một hảo hài tử...

– Ta sớm đã không phải đứa trẻ. – Bộc Dương Tuyên Cầu một bên phản bác, một bên dùng ánh mắt chăm chú nhìn tay Tạ Đông Quân đang cầm tay mình. Khuôn mặt y có chút phiếm hồng.

Phát giác Bộc Dương Tuyên Cầu có điểm khác thường, Tạ Đông Quân giật mình nhận ra hành động thân mật của mình nên vội buông tay. Song, hành động này ngược lại khiến Bộc Dương Tuyên Cầu nhíu mày.

Bộc Dương Tuyên Cầu như là dỗi, đứng lên đi tới bên người Tạ Đông Quân rồi tự nhiên ngồi sát xuống bên hắn.

Tạ Đông Quân không được tự nhiên lắm, nhíc mông ngồi xa ra; nhưng ngay giây sau Bộc Dương Tuyên Cầu lại dính lại.

– Ngươi không sợ sao?

– Sợ? Tại sao ta phải sợ?

– Bởi vì ta là một linh hồn đoạt thân thể người khác a! Nói không chừng, ta là một ác linh gì đó, ở bên cạnh sẽ hấp thụ tinh khí của ngươi nha! – Tạ Đông Quân vừa nói vừa làm mặt ngoáp ộp dọa Bộc Dương Tuyên Cầu.

Kỳ thực, Tạ Đông Quân cũng có lo lắng vấn đề này, thế nên hắn mới luôn để ý, cẩn thận không cho mình có cơ hội gần gũi miệng mũi Bộc Dương Tuyên Cầu. Tuy không biết có hữu dụng hay không nhưng so với không làm gì còn tốt hơn. Như nụ hôn vừa rồi kia, Tạ Đông Quân vẫn luôn quan sát thần sắc Bộc Dương Tuyên Cầu thế nào. May mắn trông hắn vẫn bình thường, không có gì khác biệt.

– Ngươi ở bên cạnh ta lâu như thế, nếu ngươi thực sự sẽ hút tinh khí của người ta thì ta bây giờ còn khỏe mạnh đứng ở chỗ này sao? Hơn nữa...

Nói còn chưa dứt Bộc Dương Tuyên Cầu liền ngừng lại, khóe miệng gợi lên độ cong quái dị.

Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu lộ ra nụ cười quái dị, Tạ Đông Quân nhịn không được truy vấn:

– Nói tiếp cái gì?

Bộc Dương Tuyên Cầu cúi nửa người xuống, đem mặt ghé sát Tạ Đông Quân, cái mũi gần như đụng vào nhau. Tạ Đông Quân có thể cảm giác được hơi thở của Bộc Dương Tuyên Cầu phun trên môi mình; hắn còn nhìn thấy ý cười trong mắt Bộc Dương Tuyên Cầu.

– Hơn nữa ... Nếu theo lời của ngươi thì ta... thực ra rất thích bị ngươi hấp thụ nha!

Cho dù không cần gương thì Tạ Đông Quân cũng biết mặt mình đỏ thế nào.

– Nói bậy cái gì đó! Ai muốn hấp tinh khí của ngươi!

Đẩy Bộc Dương Tuyên Cầu ra, Tạ Đông Quân quay lưng muốn né tránh nhưng không biết rằng hai tai đang đỏ lên đã rơi vào mắt Bộc Dương Tuyên Cầu.

– Cho nên, đây là nguyên nhân ngươi không chịu chấp nhận ta sao? Nếu vậy ta có thể nói cho ngươi hay, ta tuyệt đối không để ý lai lịch của ngươi, cho dù ngươi là ác quỷ cũng như vậy.

Vừa nói, Bộc Dương Tuyên Cầu vừa đi tới bên cạnh, đem Tạ Đông Quân ôm vào trong lòng, để hắn tựa vào người mình.

– ...Không chỉ là như thế.

Sự thẹn thùng lập tức tiêu tán, Tạ Đông Quân không tự giác thả lỏng toàn thân tựa vào người Bộc Dương Tuyên Cầu, giống như đang tìm chỗ để dựa.

Hắn do dự một chút rồi mới buộc chính mình nói ra:

– Ta vẫn luôn nghĩ, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ trở về thế giới cũ.

Nghe Tạ Đông Quân nói thế, vòng tay Bộc Dương Tuyên Cầu càng khẩn trương ôm chặt Tạ Đông Quân.

– Trở về?

Tạ Đông Quân gật đầu, tiếp tục nói:

– Ta nhớ, ngày ta rơi vào sông tại thế giới kia đang mưa như trút nước. Khi ta tỉnh lại, nghe nói ở thế giới này, sấm mùa xuân mới vang, cũng vừa trải qua một trận mưa to. Ta nghĩ, có lẽ ta được mưa đưa tới.

Lúc này Bộc Dương Tuyên Cầu mới sực nhớ, từ trước tới giờ, chỉ cần trời mưa lớn một chút, Tạ Đông Quân liền ngẩn người nhìn qua cửa sổ. Cho dù là trong lúc mơ ngủ, nghe được tiếng mưa lớn thì hắn cũng sẽ bừng tỉnh rồi kích động nhìn chung quanh.

– Ta thường suy nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, ta sẽ theo một cơn mưa to trở lại thế giới cũ.

– Ta không cho phép!

Đột nhiên, giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu như tiếng sấm đánh bên tai Tạ Đông Quân khiến lỗ tai hắn phát đau. Hai cánh tay vốn đang nhẹ nhàng ôm Tạ Đông Quân, hiện giờ đổi thành giam chặt thân mình gầy yếu của hắn.

– Đau....

Bị ôm tới mức không thể thở nổi, Tạ Đông Quân bèn giãy dụa thoát ra. Nhưng hắn càng giãy dụa thì khí tay Bộc Dương Tuyên Cầu càng thêm tăng.

Bộc Dương Tuyên Cầu cứ như phát điên, hoàn toàn không nghe thấy lời Tạ Đông Quân nói mà chỉ chăm chăm dùng sức ôm hắn. Cuối cùng, Tạ Đông Quân đành dùng sức rút một cánh tay ra, và cho Bộc Dương Tuyên Cầu một cái tát.

Bị quăng một bạt tai, Bộc Dương Tuyên Cầu mới sực tỉnh, dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tạ Đông Quân. Tuy từ trước tới giờ bọn hắn không thiếu đánh nhau, nhưng bị Tạ Đông Quân đánh một bạt tai thì đúng là lần đầu tiên.

Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, Tạ Đông Quân bắt đắc dĩ thở dài rồi ép y ngồi xuống.

Lấy một chiếc khăn ướt, Tạ Đông Quân một bên chườm bên má đỏ lên của y, một bên đau lòng. Hắn cũng thấy lạ, vì sao mình lại xuống tay quá nặng.

Vất vả lắm mới tỉnh táo lại, Bộc Dương Tuyên Cầu như đứa nhỏ hoảng sợ. Tuy không có kích động như khi nãy, song y cứ nắm chặt lấy Tạ Đông Quân, không chịu buông ra. Cứ như là, nếu y chỉ cần buông lỏng thì Tạ Đông Quân nhất định sẽ biến mất.

– Tuy rằng, ngay từ ngày đầu tới nơi đây, ta vẫn luôn mơ tưởng trở lại thế giới cũ của mình.... – Tạ Đông Quân nói tới đây liền cảm giác cánh tay Bộc Dương Tuyên Cầu đang nắm mình tăng thêm lực đạo, nhịn không được bèn nở nụ cười.

– Nhưng mà, sau khi biết được điện hạ, tiểu nhân cảm thấy ở nơi này vô cùng vui vẻ, và cảm giác không thể bỏ mà trở về được.

Đẩy vài sợi tóc bên thái dương y, Tạ Đông Quân miệng nói những lời trêu ghẹo Bộc Dương Tuyên Cầu, song trong mắt đã ngập tràn quyến luyến.

– Vậy đừng đi! Đừng rời bỏ ta...

Bộc Dương Tuyên Cầu dang hai tay ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Tạ Đông Quân kéo lại gần, rồi đem mặt mình chôn vào ngực hắn. Y biết mình lúc này rất khó coi, đó là gương mặt sợ hãi, sợ hãi sẽ mất đi thứ mình yêu quý.

– Có thể, ngay cả ta cũng không biết... Chỉ là, ý trời khó đoán... – dùng tay chạm nhẹ mái tóc Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân cười khổ nói.

– Ta mặc kệ cái gì mà ý trời! – Bộc Dương Tuyên Cầu đột nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn sâu vào mắt Tạ Đông Quân.

– Cho dù là trời, nếu muốn đem ngươi rời khỏi ta thì dù có phải nghịch thiên ta cũng sẽ giữ ngươi lại! – Bộc Dương Tuyên Cầu tuyên bố, quanh thân toát ra một cỗ khí phách hiên ngang. Ngay cả Tạ Đông Quân cũng phải kinh sợ.

Trong nháy mắt, Tạ Đông Quân thực sự nghĩ rằng Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ làm thật.

Nhưng, hắn lập tức hiểu được, đó không phải là chuyện có thể thực hiện.

– Nghịch thiên sao ... Nếu thực sự có thể làm được thì tốt quá...

Bộc Dương Tuyên Cầu không nói gì mà tỏ vẻ như đang tự hỏi điều gì đó.

– Đông Quân!

– Hửm?

Bộc Dương Tuyên Cầu buông thắt lưng Tạ Đông Quân, đứng dậy, mặt đối mặt với hắn, diễn cảm vô cùng nghiêm túc.

– Ta từng nói sẽ bảo vệ ngươi, ta nhất định sẽ làm được. Vậy nên, ngươi cũng phải ở bên cạnh ta. Ta đã nói yêu ngươi thì cả kiếp này sẽ vĩnh viễn không phụ ngươi!

– Ngược lại, nếu ngươi rời đi thì ta liền dùng cả đời này đuổi tìm ngươi, chết cũng không ngừng!

Giọng Bộc Dương Tuyên Cầu vang lên, mỗi một chữ đều khắc nhập vào tim Tạ Đông Quân.

Hắn hẳn nên đáp lại lời gì đó. Nhưng Tạ Đông Quân cố mở miệng nhiều lần mà vẫn không nói được gì. Cuối cùng, hắn mím môi, chủ động ôm thắt lưng Bộc Dương Tuyên Cầu, đem mặt vùi vào vai y.

Hắn vẫn không thể đồng ý. Bởi vì, hắn không biết tương lai còn xảy ra chuyện gì, không biết còn bao nhiêu phong ba chờ đợi bọn hắn phía trước. Hắn không dám chắc chắn rằng cả đời này đều cùng một chỗ, bầu bạn với Bộc Dương Tuyên Cầu.

Nhưng, hắn quyết định. Chỉ cần một ngày còn bên cạnh y thì hắn sẽ dùng hết toàn lực yêu thương y, sống chết không phụ.

Ôm chặt lấy người trong lòng, Bộc Dương Tuyên Cầu cảm thấy lòng mình dần ngập tràn...

– Hắt xì!

Một tiếng hắt xì phá hư bầu không khí vang lên từ trong lồng ngực. Tạ Đông Quân chậm rãi rời khỏi ngực Bộc Dương Tuyên Cầu, ngẩng mặt lên. Chỉ thấy giữa khoảng cách hai người có một đường nước mũi trong suốt, kéo từ mũi Tạ Đông Quân sang vạt áo Bộc Dương Tuyên Cầu.

– .....

Bộc Dương Tuyên Cầu không nói gì, lấy khăn tay lau nước mũi cho Tạ Đông Quân. Nhưng Tạ Đông Quân vẫn làm một bộ đáng thương, mặt nhăn thành đoàn.

– Điện hạ...

– Sao vậy?

– Ta.... Chỗ vết thương đau qúa...

Bộc Dương Tuyên Cầu sửng sốt hai giây rồi mới vội vã ôm thân mình gầy yếu của Tạ Đông Quân đặt lên giường, tiếp đó tự mình lao ra ngoài điện.

– Ngự y! Ngự y!!!!

Sau trời thu mát mẻ, tiếng rống giận của Cầu vương điện hạ nổi tiếng bình tĩnh, tự cao truyền khắp cả Tĩnh Tâm điện.

___

– Bởi vì lúc hắt xì, bụng phải dùng sức quá lớn nên khiến cho vết khâu đang hồi phục bị nứt ra ... Nhưng cũng không có gì nguy hiểm...

Ngự y đã cao tuổi vừa nói vừa run rẩy. Bởi vì, lúc này vị Cầu vương điện hạ kia đang đứng ngay phía sau, dùng ánh mắt chứa đầy sát khí quan sát lão.

Thật đúng là tai bay vạ gió! Vết thương của vị thị nhân này bị nứt ra vốn không liên quan tới y thuật của lão nha! Tại sao Cầu vương điện hạ lại dùng ánh mắt đáng sự như vậy nhìn lão chứ? Cứ như là mọi thứ đều ra lão gây hại vậy!? Huống hồ, vết thương ngay cả máu cũng chưa chảy, căn bản là chẳng có gì đáng để lo lắng.

Khổ nỗi, cái vị lão tổ tông trước mắt đây lại không ngừng vặn vẹo cơ thể, muốn nhìn kỹ vết thương của mình. Lão ngự y sợ tới mức nhanh chóng ngăn hắn lại. Nếu vị lão tổ tông này có cái gì không thoải mái thì chắc chắn cãi đầu của lão sẽ rớt xuống đất a!

– Ngươi sau này cẩn thận một chút cho ta! Nếu lưu lại sẹo thì sao!

Bộc Dương Tuyên Cầu nhịn không được lầm bầm dọa vài câu, nhưng Tạ Đông Quân lại không thèm để ý.

– Có sao chứ? Nam nhân thì sợ khó coi cái gì. Có vết sẹo mới gọi là anh tuấn nha!

Khóe miệng Bộc Dương Tuyên Cầu rút nhanh vài cái, cố sức đem mấy lời muốn vọt ra nuốt trở lại. Ngự y đứng một bên, trong bụng thầm liên tục lắc đầu. Để lại sẹo? Điều này sao có thể! Không chỉ Cầu vương điện hạ, mà ngay cả lão đầu tử này nhìn cũng thấy không đành lòng a!

Nhìn xem, một thân hắn da thịt như ngọc, ngoại trừ vết thương kia ra thì không có chút tì vết. Tuy rằng không bị bắt buộc nhưng bằng danh hiệu ngự y thượng cung của lão thì nhất định sẽ khiến vết thương kia không lưu lại một chút dấu vết!

Mặc dù muốn để lại ấn tượng là hoàn toàn không có vấn đề, nhưng ngự y sống trong cung đã lâu nên đương nhiên biết diễn cảm trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu đại biểu cho điều gì.

Thoa xong dược, lão ngự y suy tính đến biện pháp an toàn nhất... Lão tìm lý do rồi phán, trong vòng ba tuần không được xuống giường, sau đó mới rời đi.

Vừa nghe xong lời ngự y nói, Tạ Đông Quân bật người dậy, cái mặt dài nghệt ra. Bộc Dương Tuyên Cầu đứng bên thoạt nhìn rất vui vẻ.

– Này! Ta bị cấm đoán mà ngươi vui như thế hả? – thấy vẻ tươi cười của Bộc Dương Tuyên Cầu, cơn tức của Tạ Đông Quân tức tốc bốc lên.

– Vậy sao gọi là cấm đoán được. Ta sẽ ở trong này cùng với ngươi. Hơn nữa, ngự y nói có ta bên cạnh chăm sóc thì ngươi vẫn có thể ngồi ghế phơi nắng nha!

Cẩn thận tránh vết thương của Tạ Đông Quân. Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi xuống giường, nắm tay Tạ Đông Quân mà thưởng thức.

– Ngự y nào có nói nhất định là ngươi hả? Lão là nói có người bên cạnh là được! Ta muốn để Hồng Ngọc theo giúp ta! – tuy không cự tuyệt sự đụng chạm của Bộc Dương Tuyên Cầu nhưng miệng hắn vẫn không muốn buông tha cho ngươi ta.

– Hửm? Để Hồng Ngọc ở đây cũng không phải không được. Nếu ngươi đã không để ý thì ta cũng không cần để ý a.

– Để ý cái gì?

Tạ Đông Quân nghi hoặc nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu, chỉ thấy mặt y không ngừng ghé sát mình.

– Để ý nàng làm khán giả ... xem chúng ta thân thiết đó. – Bộc Dương Tuyên Cầu một bên nói, một bên trêu chọc khóe miệng Tạ Đông Quân. Thi thoảng y còn chìa đầu lưỡi liếm nhẹ bờ môi hắn.

– ... Đồ không biết xấu hổ!

Tạ Đông Quân lầu bầu một câu, chủ động đưa hai tay ôm lấy cổ Bộc Dương Tuyên Cầu, chuẩn xác hôn lên môi y, một nụ hôn thật sâu...

————————————-

p/s: Chương sau là gì? đương nhiên là H a! Có nên pass hay thả rông thôi nhỉ?

Chương 8.2 Chương này cógì: [H] a

– Ưm ... A ...

Không biết tự lúc nào, không khí bên trong bắt đầu trở nên dâm mĩ. Bộc Dương Tuyên Cầu nằm trên người Tạ Đông Quân, khéo léo tránh đụng phải vết thương của hắn. Bàn tay đầy vết chai sần chui vào trong vạt áo Tạ Đông Quân, không nhẹ không nặng miết đầu vú hắn.

– Ưm ... – Tạ Đông Quân cảm giác khó chịu, vặn vẹo thân mình. Song, Bộc Dương Tuyên Cầu đã ngăn cản thân thể hắn không được lộn xộn.

– Không thể lộn xộn, vết thương sẽ vỡ ra đó. – giọng Bộc Dương Tuyên Cầu mang theo ý cười trở nên trầm thấp. Y nói nhỏ bên tai Tạ Đông Quân khiến cả người hắn nổi da gà.

– Vậy ngươi ... đừng đụng ta...

Liều mạng nhịn xuống tiếng rên rỉ sắp tràn ra khỏi miệng, hai mắt Tạ Đông Quân đã bị che phủ bởi một tầng hơi nước. Bộc Dương Tuyên Cầu cố tình khi nặng khi nhẹ đùa nghịch đầu vú hắn khiến cả người hắn không ngừng run rẩy.

– Không phải ngự y nói ... A ... Ta phải ở trên giường nghỉ ngơi ... nghỉ ngơi trong vòng ba...

Câu nói của Tạ Đông Quân thoát ra ngập tràn kiều mị, giọng nói chưa từng biến âm khe khẽ rên rỉ càng làm Bộc Dương Tuyên Cầu tâm dương khó nhịn.

– Hiện tại không phải ngươi đang ở trên giường sao?

Bộc Dương Tuyên Cầu cười nói, thừa dịp lúc Tạ Đông Quân vô lực phản kháng liền mở y phục của hắn ra. Tạ Đông Quân cố gắng giãy dụa lại càng làm cho quần áo thuận lợi tụt xuống tận thắt lưng, để lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng.

– Ưm ... Ba hoa!

Tạ Đông Quân vất vả lắm mới tìm thấy một tia thanh tỉnh, vội lật người tránh thoát bàn tay ma quỷ của Bộc Dương Tuyên Cầu. Nhưng hắn lại không biết rằng cả tấm lưng tuyết trắng của mình đã bị bại lộ trước mắt Bộc Dương Tuyên Cầu.

Lưng Tạ Đông Quân bóng loáng như ngọc, trắng mịn như tuyết khiến Bộc Dương Tuyên Cầu khó có thể nhịn, bèn vươn tay khẽ vuốt.

– A!

Bộc Dương Tuyên Cầu sờ soạng bên hông Tạ Đông Quân, khiến Tạ Đông Quân vốn định trốn xuống giường lập tức yếu xìu ngã xuống.

– Nơi này ... thật mẫn cảm làm sao...

– Ngươi ... ngươi đừng có dài dòng! Buông ra! – tiếng cười trầm thấp mang ý trêu chọc của Bộc Dương Tuyên Cầu làm mặt Tạ Đông Quân nóng như có lửa đốt.

– Đã là lúc này rồi, sao ta có thể thả cho ngươi đi?

Bộc Dương Tuyên Cầu từ phía sau ôm lấy cả người Tạ Đông Quân làm hắn gần sát mình thêm.

– Ưm...

Vành tai bị cắn nhẹ, Tạ Đông Quân chỉ cảm thấy bên hông nhói lên một trận tê dại. Mà thời điểm hắn cảm giác có thứ gì đó đặt ngay chính mông mình, nghĩ cũng không nghĩ thì Tạ Đông Quân cũng biết thứ đó là cái gì.

Nhưng hắn vô lực phản kháng, chỉ có thể dùng hai cánh tay sắp mềm nhũn túm lấy cánh tay cường tráng của Bộc Dương Tuyên Cầu.

Bàn tay của Bộc Dương Tuyên Cầu trượt từ ngực hắn xuống đến vùng bụng nhẵn nhụi, rồi chầm chậm đi xuống dưới...

– Không được!

Tạ Đông Quân bất chợt tỉnh táo lại, vội bắt lấy tay Bộc Dương Tuyên Cầu, trong ánh mắt ngập tràn kinh hoảng.

– Tại sao lại không được?

– Cái kia ... Ta ... – Tạ Đông Quân cau chặt mày, bộ dáng vô cùng khó xử.

Bộc Dương Tuyên Cầu thấy vẻ mặt xấu hổ của Tạ Đông Quân thì lập tức hiểu được.

Tạ Đông Quân nhất định là để ý tới chuyện nửa thân dưới của mình bị hoạn. Tuy Tạ Đông Quân đã nhìn y vô số lần trần truồng, nhưng chưa một lần hắn cởi áo tháo thắt lưng trước mặt Bộc Dương Tuyên Cầu.

– Để cho ta nhìn xem ... nha?

Đem Tạ Đông Quân đặt nằm lên trên giường, Bộc Dương Tuyên Cầu dịu dàng nói nhỏ bên tai hắn. Cánh tay Tạ Đông Quân vốn sống chết chống cự dưới những lời an ủi thì thầm của Bộc Dương Tuyên Cầu dần dần buông lỏng ra.

Lớp áo cuối cùng hoàn toàn bị cởi bỏ, hai chân trắng nõn của Tạ Đông Quân bất an, lúng túng khép lại cố gắng che đậy. Hai tay không biết để đâu, đành che lấp khuôn mặt đỏ như đà điểu, không dám nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.

Giữa đùi Tạ Đông Quân không có thứ đồ nên có, thay vào đó là những vết sẹo vòng hồng nhạt. Khu vực nhẵn nhụi kia có một lỗ nhỏ như niệu đạo, xung quanh là một vết sẹo có chu vi và hình dáng không mấy bình thường. Màu sắc của vết sẹo cũng không có thâm mà hơi hồng hồng và trong mắt Bộc Dương Tuyên Cầu thì nó tạo một cảm giác mị hoặc, diễm lệ.

Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn tới ngây người, bất giác vươn tay day nhẹ và nhận được một trận run rẩy từ Tạ Đông Quân.

– Không cần ... Không cần nhìn ...

Giọng nói của Tạ Đông Quân mang theo cả tiếng khóc nức nở, mây đỏ đã giăng từ má xuống cổ rồi lan tràn tới ngực.

Đối với Tạ Đông Quân mà nói, chuyện này quả thực vô cùng nhục nhã. Nhiều năm qua, ngay cả chính hắn cũng không có dũng khí nhìn vết thương kia; thế mà nay lại ngang nhiên bày ra trước mắt Bộc Dương Tuyên Cầu.

– Sao lại không thể nhìn ... Chẳng lẽ ngươi không biết nơi này đẹp mức nào... – Bộc Dương Tuyên Cầu mê đắm nói, nhịn không được bèn cúi người xuống hôn miệng vết thương kia.

– Y ....

Cảm giác được sự khác thường, Tạ Đông Quân kinh ngạc, trợn tròn mắt:

– Ngươi ... Ngươi sao có thể ... Nơi đó thật bẩn!

Tạ Đông Quân gập hai chân lại, cố gắng né tránh song lại bị Bộc Dương Tuyên Cầu ngăn chặn.

– Hửm ... Có thể chứ? – nhìn hai mắt Tạ Đông Quân rõ ràng đã động tình, Bộc Dương Tuyên Cầu ướm lời hỏi.

Hai mắt Tạ Đông Quân che kín hơi nước, khẽ cắn môi dưới thẹn thùng, quay đầu đi.

– Không ... không nên hỏi ta loại chuyện này!

Bộc Dương Tuyên Cầu cười nhẹ, lần thứ hai chụp lên trên người Tạ Đông Quân.

– Ưm ... A ...

Tạ Đông Quân bị nâng lên ngồi trên người Bộc Dương Tuyên Cầu, toàn thân mất sạch sức lực nên hắn chỉ có thể ghé vào vai Bộc Dương Tuyên Cầu, mặc cho Bộc Dương Tuyên Cầu thoải mái hành động trên người mình.

Tình dục không ngừng sôi trào, song mọi thứ chỉ có thể quẩn quanh trong cơ thể Tạ Đông Quân, tìm không thấy một chỗ để phát tiết. Tạ Đông Quân không ngừng há miệng thở dốc, vặn vẹo cơ thể khó chịu, hậu đình hông tự giác siết chặt thứ đó của Bộc Dương Tuyên Cầu đang ra sức va chạm trong người mình.

– Ư ...

Nhu cầu phát tiết không được khiến Tạ Đông Quân khóc nấc lên. Hắn chỉ biết dùng sức cắn đầu vai Bộc Dương Tuyên Cầu, hai tay cũng cào cấu lung tung trên lưng y.

– Đừng khóc... – Bộc Dương Tuyên Cầu quay đầu hôn nước mắt trên mặt Tạ Đông Quân. Nhưng y không biết phải làm sao giúp hắn, chính y cũng bị siết chặt khiến bản thân lâm vào điên cuồng.

– Nhanh lên ... – Tạ Đông Quân nâng lên khuôn mặt loang lổ nước mắt, vẻ cầu xin nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.

Chứng kiến Tạ Đông Quân như vậy, Bộc Dương Tuyên Cầu làm sao còn kiên nhẫn được. Sau csu va chạm vô cùng mãnh liệt, y phát tiết toàn bộ vào trong cơ thể Tạ Đông Quân.

Tạ Đông Quân sao có thể thừa nhận kích thích lớn như vậy, trong nháy mắt Bộc Dương Tuyên Cầu bắn ra, hai mắt hắn vừa lật, ngất xỉu.

___

Đợi tới khi Tạ Đông Quân mở mắt thì trời đã tối sầm.

Trên người đã được thay bộ quần áo sạch sẽ, có lẽ cả cơ thể cũng được lau rửa rồi.

Hắn muốn ngồi dậy nhưng phát hiện tay của mình bị người ta nắm thật chặt.

Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi gục bên giường đang ngủ, tay y còn cầm tay hắn.

Hơi nhúc nhích thân mình, Tạ Đông Quân liền cảm giác một cơn đau đớn phía bụng. Hắn cúi xuống nhìn thì thấy vết thương kia được quấn một vòng băng gạc mới.

Nó được băng từ lúc nào nhỉ?! Tạ Đông Quân nghi hoặc nhìn tấm băng gạc, đúng lúc Bộc Dương Tuyên Cầu tỉnh dậy.

– Ngươi tỉnh rồi? – thấy Tạ Đông Quân thanh tỉnh, Bộc Dương Tuyên Cầu như là thở phào một hơi nhẹ nhõm.

– Tại sao trên người ta lại quấn thứ này?

Tạ Đông Quân chỉ tấm băng gạc hỏi. Thoáng chốc, mặt Bộc Dương Tuyên Cầu lộ vẻ bối rối, tựa hồ như chột dạ. Thật hiếm khi thấy Bộc Dương Tuyên Cầu nói chuyện lắp bắp thế kia.

– Cái kia ... Bởi vì vận động kịch liệt quá nên nứt ra rồi ... Ngự y nói, trong vòng ba tháng không thể vận động kịch liệt nữa ... Khi nãy, phía sau cũng có vết thương nhỏ do bị rách...

Bộc Dương Tuyên Cầu nói càng ngày càng nhỏ, diễn cảm thoạt nhìn có chút áy náy.Còn Tạ Đông Quân càng nghe, mặt càng trướng đỏ, ngũ quan càng ngày càng nhăn nhó.

Như thế .. chẳng khác nào tất cả mọi người đều biết hết rồi!

– Bộc – Dương – Tuyên – Cầu!!!

Giận tới mức không biết nói gì, Tạ Đông Quân chỉ có thể nắm chặt tay lại, ra sức đấm Bộc Dương Tuyên Cầu.

Mà Bộc Dương Tuyên Cầu tự biết mình đuối lý nên cũng không tránh không né. Dù sao lúc này Tạ Đông Quân có đánh thế nào thì cái kẻ da thô thịt chắc như Bộc Dương Tuyên Cầu cũng chẳng thấy đau, ngược lại khiến tay Tạ Đông Quân đỏ sưng lên.

– Dùng lực nhẹ một chút, coi chừng tay đau!

Bộc Dương Tuyên Cầu nắm lấy tay Tạ Đông Quân, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ bị sưng đỏ.

– Đừng có dài dòng! Không cho phép ngươi nhìn mặt ta nữa!

Một ngày gọi ngự y tới hai lần cũng đủ làm hắn khó chịu, lại còn cho ngự y biết chuyện bọn hắn đã làm... Tạ Đông Quân quả thực muốn chui vào một cái hố nào đó, không bao giờ đi ra nữa.

Tạ Đông Quân thở hổn hển muốn thoát khỏi sự đụng chạm của Bộc Dương Tuyên Cầu nhưng không ngờ chạm đến vết thương, đau tới nhe răng há miệng.

– Đừng nhúc nhích! Nếu ngươi kích động quá, vết thương lại vỡ ra nữa! – Bộc Dương Tuyên Cầu vội vàng đem Tạ Đông Quân đặt lên giường, đồng thời ngăn chặn tứ chi không cho hắn giãy dụa.

– Còn không phải đều do ngươi làm hại!? – Tạ Đông Quân trợn trừng mắt, hận không thể cắn y một phát.

– Ta giải thích với ngươi không được sao? Đừng nóng giận, nếu vết thương bị vỡ ra thì ta sẽ đau lòng lắm.

Bộc Dương Tuyên Cầu cọ cọ hai má Tạ Đông Quân, giống như đại cẩu đang lấy lòng chủ nhân.

Thấy hành vi làm nũng hiếm có của Bộc Dương Tuyên Cầu, trái tim Tạ Đông Quân bất giác mềm như bún.

Hừ ... Lần sau ta sẽ không tha cho ngươi ...

Thấy thái độ của Tạ Đông Quân đã dịu bớt, rốt cuộc Bộc Dương Tuyên Cầu cũng thở phào. Song y càng thêm suồng sã cọ tới cọ lui trên người Tạ Đông Quân, nhân cơ hội sỗ sàng một chút. Bỗng như nghĩ tới chuyện gì đó, y nhíu mày.

– Xảy ra chuyện gì sao? – thấy Bộc Dương Tuyên Cầu lộ ra diễn cảm buồn rầu, Tạ Đông Quân nghi hoặc hỏi.

– Nếu mỗi lần làm đều té xỉu thì không tốt lắm... – so với câu trả lời thì càng giống Bộc Dương Tuyên Cầu đang lầm bầm nói với chính mình.

– ... Rốt cuộc thì ngươi đang nói cái gì đó?

– Chính là, nếu mỗi lần làm ngươi đều té xỉu thì đối với thân thể có ảnh hưởng gì không? Phải nghĩ ra một phương pháp mới được...

Bộc Dương Tuyên Cầu tự hỏi như thật lòng khiến Tạ Đông Quân cảm thấy mình vô lực, ngay cả tức giận cũng không còn sức để khơi dậy.

– Loại chuyện đó mà cũng đáng giá để phiền não sao...

– Đương nhiên rồi! Ta cũng muốn cho ngươi thoải mái. Nếu mỗi lần, tới thời điểm cuối cùng mà ngươi cứ bất tỉnh thì không có ý nghĩa lắm! – rốt cuộc thì Bộc Dương Tuyên Cầu đang nghĩ cho ham muốn cá nhân của mình, ai bảo là vì lo lắng cho Tạ Đông Quân!

Sau một hồi trầm mặc, Tạ Đông Quân bất ngờ dùng sức, Bộc Dương Tuyên Cầu bị đá xuống giường, ngã nhào trên mặt đất. Tạ Đông Quân chỉ thẳng vào mũi Bộc Dương Tuyên Cầu, mắng to:

– Không cho phép ngươi mò lên giường của ta!

– A hả?!

Ngự y kia vất cả lắm mới trở về được ngự y viện của mình, đang thở hổn hển thì liền bị gọi đi vì hoàng thượng có lệnh.

Thật là một ngày mệt muốn chết. Vội vàng chạy tới tẩm điện, lão ngự y chỉ cảm thấy cái mạng già của mình bị rút mất một nửa.

– Ngự y hôm nay thực bận rộn! – Bộc Dương Ngự Thiên tựa đầu vào giường, sắc mặt có chút tái nhợt.

– Dạ. Vết thương trên người thị nhân của Cầu vương điện hạ có nhiều biến hóa, cho nên thần phải đi vài lần. – ngự y nói thật tóm tắt, hoàn toàn lược bỏ việc Bộc Dương Tuyên Cầu có bao nhiêu đáng sợ.

– Hửm? Ngươi là nói Tạ Mãn!?

Bộc Dương Ngự Thiên có nghe nói chuyện Tạ Đông Quân bị thương nhưng không nghiêm trọng lắm, sao có thể lâu khỏi như vậy? Hơn nữa, vì một thị nhân mà Bộc Dương Tuyên Cầu lại ... ba lần bốn lượt đi gọi ngự y. Có thể đoán là y rất xem trọng thị nhân Tạ Đông Quân này.

Bộc Dương Ngự Thiên như là đang tự hỏi điều gì đó, đôi mắt nheo lại khiến ngự y đứng một bên có chút kinh hãi.

Xem ra ... Cần phải cẩn thận tìm hiểu thêm mới được. Bộc Dương Ngự Thiên thầm nghĩ như thế.

Ngày hôm đó, đôi chủ tớ kia vẫn như thường lệ, sáng sớm tham gia luyện tập cùng binh lính trong quân.

May mắn với vị trí Bộc Dương Tuyên Cầu hiện giờ không cần ngày nào cũng phải đi, bằng không khẳng định Tạ Đông Quân chịu không nổi. Sau hội nghị ngắn ngủi, toàn quân bắt đầu thao diễn.

Tạ Đông Quân đứng dưới bóng cây nhìn quân dội diễn luyện; còn Bộc Dương Tuyên Cầu đang ngồi trên lưng ngựa tư thế rất oai hùng, song hắn chỉ cảm thấy buồn ngủ.

– Nóng quá...!

Tuy đứng trong bóng mát nhưng mồ hôi vẫn túa ra, không ngừng lăn xuống trán và cằm Tạ Đông Quân. Bộc Dương Tuyên Cầu vì lo nghĩ tới thân thể của hắn nên bắt hắn đứng dưới cây, nhưng khí trời cực nóng cùng với cổ họng đau đớn vẫn khiến hắn chịu không nổi.

– Đứa nhỏ này thật đúng là nghiêm túc!

Vừa nghe thấy giọng nói phía sau, Tạ Đông Quân sợ tới mức suýt nhảy dựng lên.

Người đứng ở đằng sau hắn không ai khác chính là Bộc Dương Ngự Thiên, đương kim hoàng thượng nha!

– Hoàng ... Khấu kiến hoàng thượng!

Bởi vì kinh sợ, chân Tạ Đông Quân nhuyễn ra, thuận thế quỳ trên mặt đất một mặt thỉnh an Bộc Dương Ngự Thiên, một mặt che dấu nguyên nhân khiến hắn đứng không nổi.

– Đứng dậy đi.

Tạ Đông Quân luống cuống đứng lên, hoàn toàn không dám nâng mắt nhìn Bộc Dương Ngự Thiên.

Tuy trước đây có thời gian làm việc bên cạnh Bộc Dương Ngự Thiên với một hình tượng thân thiện, song càng trưởng thành thì Tạ Đông Quân lại càng cảm thấy Bộc Dương Ngự Thiên là một người có lòng dạ thâm sâu khó lường. Thế nên hắn vẫn không dám tiếp cận Bộc Dương Ngự Thiên.

Vài năm nay, thân thể Bộc Dương Ngự Thiên hình như sa sút đi nhiều. Trong cung đã có người lên tiếng lo lắng, muốn khâm điểm vị nào làm thái tử.

Bởi vì Bộc Dương Tuyên Cầu không có ý định tranh đoạt cùng các hoàng tử khác khiến Tạ Đông Quân lại có chút lo lắng. Chính hắn là do Bộc Dương Ngự Thiên đưa tới, thế nên hắn lo lắng Bộc Dương Ngự Thiên sẽ lệnh hắn đi thuyết phục Bộc Dương Tuyên Cầu. Nếu đúng như vậy, Tạ Đông Quân muốn cự tuyệt cũng không được, đến lúc đó thực sự phiền toái.

– Mấy năm nay Tuyên Cầu trưởng thành rất tốt, xem ra đưa ngươi tới bên cạnh nó là đúng đắn. Bộc Dương Ngự Thiên ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt lợi hại nhìn Tạ Đông Quân có ý đánh giá cái gì đó.

– Nô tài không dám.

Cảm giác được tầm mắt Bộc Dương Ngự Thiên đâm xỏ trên người mình, Tạ Đông Quân chỉ thấy mồ hôi lạnh chảy ròng, phía sau đã ướt đẫm một mảng lưng.

– Hoàng thượng!

Phát hiện sự có mặt của Bộc Dương Ngự Thiên, Bộc Dương Tuyên Cầu thúc ngựa chạy tới, hướng hắn vấn an, đồng thời di chuyển lực chú ý của hắn khỏi người Tạ Đông Quân. Rốt cuộc, Tạ Đông Quân đã vì đau đớn cùng bất an mà hai chân run lẩy bẩy, có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

– Khấu kiến hoàng thượng!

Bộc Dương Tuyên Cầu quỳ xuống đã là một nhẽ, song phía sau y là cả đội quân. Sự xuất hiện đột ngột của Bộc Dương Ngự Thiên dường như đã dọa sợ bọn họ, toàn bộ đều quỳ trên đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

– Tất cả hãy bình thân. Trẫm chỉ là hứng trí muốn lại đây nhìn một chút, không cần quá khẩn trương thế.

Bỏ qua Tạ Đông Quân, Bộc Dương Ngự Thiên sau khi tuần tra một hồi liền cùng Trần tướng quân vào phòng nghị sự vì hình như có việc quan trọng cần bàn bạc. Việc luyện tập của đội quân cũng bởi vậy mà nhanh chóng kết thúc sớm.

– Đi thôi, đi về!

Đem ngựa giao cho tiểu binh bên cạnh, Bộc Dương Tuyên Cầu đi thẳng tới phía Tạ Đông Quân. Từ sáng tới giờ đứng phơi nắng và luyện tập liên tục đã khiến y sức cùng lực kiệt rồi.

– Thật là, sớm nói ngươi là hôm nay không cần phải theo tới rồi! – Bộc Dương Tuyên Cầu đau lòng nói, tay vươn ra muốn dìu hắn.

– Đang có người ở đây mà!

Né tránh tay Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân nhỏ giọng nhắc nhở. Nhưng ngay lập tức vì đôi chân mềm nhuyễn, hắn lảo đảo muốn ngã sấp xuống đất. May mắn Bộc Dương Tuyên Cầu nhanh chóng đỡ được hắn.

– Thật là, đừng có cậy mạnh nữa! – Bộc Dương Tuyên Cầu bất đắc dĩ nói, rồi dìu Tạ Đông Quân rời khỏi thao trường.

– Còn không phải do ngươi làm hại! Đã nói là không cho ngươi đụng vào ta mà...

– Được, được, được rồi. Vậy thì ta xin lỗi!

Hai người đi càng lúc càng xa, không hề phát hiện Bộc Dương

Ngự Thiên

đang đứng trước cửa sổ phòng nghị sự, yên lặng nhìn bóng dáng họ rời đi.

___

– Sao hoàng thượng lại đột nhiên tới thị sát vậy...

Trở lại Tĩnh Tâm điện, Hồng Ngọc đã chuẩn bị sẵn chút đồ ăn trên bàn. Tạ Đông Quân một bên vừa châm trà cho Bộc Dương Tuyên Cầu vừa lẩm bẩm; còn một bên thì vỗ cái tay heo của Bộc Dương Tuyên Cầu.

– Không phải là "hứng trí" lại nhìn hay sao? Xem ra gần đây chuyện hoàng huynh sắc phong thái tử cũng không hẳn là tin đồn vô căn cứ. – Bộc Dương Tuyên Cầu hừ một tiếng, thuận tay đem một miếng điểm tâm bỏ vào miệng.

– Ừm...!

Tuy phần trăm hoàng đế đến nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu là vô cùng cao nhưng cứ nhìn ánh mắt Bộc Dương Ngự Thiên trừng trừng mình thì Tạ Đông Quân lại phi thường để ý. Đó là một thứ ánh mắt quan sát, đánh giá như muốn lên kế hoạch gì đó.

– Ngươi xảy ra chuyện gì sao? – phát hiện Tạ Đông Quân khác thường, Bộc Dương Tuyên Cầu liền hỏi.

– ... Không có gì! – miễn cưỡng cười, Tạ Đông Quân lắc đầu.

Thời điểm gần chạng vạng, Bộc Dương Tuyên Cầu nhận được tin đến họp gấp, bèn để Tạ Đông Quân ở lại Tĩnh Tâm điện loay hoay với đống hoa hoa cỏ cỏ của hắn.

Không biết Bộc Dương Tuyên Cầu đi bao lâu mới trở về, Tạ Đông Quân một bên bón phân, một bên tính toán xem khi nào thì chuẩn bị bữa tối.

– Tạ thị nhân, hoàng thượng cho gọi.

Tạ Đông Quân dừng một chút mới quay đầu lại. Phía sau chính là thị nữ bên cạnh Bộc Dương Ngự Thiên. Tạ Đông Quân chỉ kịp rửa sạch tay chân, cáo gì cũng chưa kịp hỏi liền đi theo tỳ nữ rời Tĩnh Tâm điện. Còn mỗi Hồng Ngọc đứng ở cửa Tĩnh Tâm điện lo lắng nhìn bọn hắn rời đi.

Chương 9.1

Tỳ nữ trực tiếp dẫn Tạ Đông Quân đi tới ngự thư phòng. Nơi này từ khi hắn chuyển qua hầu hạ Bộc Dương Tuyên Cầu thì rất ít khi đặt chân đến.

Năm đó, hắn từng trồng một vườn hoa, hiện giờ vẫn còn nguyên đó. Điều này khiến hắn có cảm giác quen thuộc.

Bước vào ngự thư phòng, xa xa đã có thể thấy Bộc Dương Ngự Thiên phủ trên người tấm hoàng bào đang ngồi phía sau bàn, phê sửa tấu chương.

Cảnh này so ra chẳng khác gì năm trước, khiến Tạ Đông Quân chợt có ý nghĩ thời gian chưa hề trôi đi. Giống như chính hắn vẫn còn là một tiểu thái giám phụ trách cầm đền; và đêm nay lại là một đêm khiến hắn kinh hãi. Chính là, lúc này hắn thấy Bộc Dương Ngự Thiên đã có một thứ hơi thở khủng bố sâu sắc hơn so với năm đó.

– Ngươi tới rồi.

Bộc Dương Ngự Thiên ngẩng đầu lên, sắc mặt thoạt nhìn tiều tụy nhiều so với trước. Hắn buông bút lông, bưng một chén thuốc lên, ngay cả mày cũng không nhăn nhó, xem thuốc như nước mà uống hết.

Xem ra lời đồn thân thể Bộc Dương Ngự Thiên càng ngày càng kém là thật. Nhưng ngay cả khi như vậy thì khí thế tản mát ra từ Bộc Dương Ngự Thiên vẫn làm cho Tạ Đông Quân thấy đứng ngồi không yên.

– ... Khấu kiến hoàng thượng!

– Đứng lên đi.

Tạ Đông Quân còn chưa kịp quỳ xuống hành lễ thì Bộc Dương Ngự Thiên đã kêu hắn đứng lên. Tạ Đông Quân cũng đỡ một lần dùng sức.

– Hoàng thượng cho gọi nô tài đến là có chuyện gì quan trọng sao ạ!?

Bộc Dương Ngự Thiên chậm rãi cầm lấy khăn tay do thị nhân đưa để lau tay, không biết là vô tình hay cố ý mà hắn không hề nhìn tới Tạ Đông Quân. Song lời mà hắn nói làm Tạ Đông Quân cả kinh.

– Tình cảm giữa ngươi và Cầu nhi hình như càng ngày càng tốt. Mới đây còn luôn đánh nhau, hiện tại đã tốt như huynh đệ rồi!

– Hoàng thượng nói qua lời. Nô tài chỉ là một hạ nhân, sao dám cùng Cầu vương điện hạ xưng huynh gọi đệ. – Tạ Đông Quân thầm run sợ, thận trọng tìm chữ đáp lời như sợ nói sai gì đó.

Không hiểu sao, từ khi đặt chân vào ngự thư phòng, Tạ Đông Quân có một loại dự cảm không tốt, giống như sắp có chuyện gì xấu xảy ra. Mà hiện tại, theo lời Bộc Dương Ngự Thiên nói, dường như đang chứng minh rằng dự cảm của hắn là đúng.

– Trẫm từng nghĩ cho ngươi ở bên cạnh Cầu nhi có thể chữa khỏi cá tính kỳ quái kia của nó, làm cho nó ngoan ngoãn đi học. Mà ngươi đúng là đã làm được, điểm ấy khiến trẫm thực cảm kích.

– Nô tài không dám...

– Nhưng mà ... – nụ cười vẫn ở trên mặt Bộc Dương Ngự Thiên, song ánh mắt thì đột nhiên trở nên lợi hại. – Nay Cầu nhi đã trưởng thành rất nhiều, nếu tiếp tục để cho ngươi ở bên cạnh thì đối với nó mà nói chính là một trở ngại...

– Trở ngại...? – Tạ Đông Quân cả kinh trong lòng. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc mình ở bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu lại là một trở ngại đối với y.

– Trẫm cũng nói ra, trẫm cố ý muốn sắc phong Cầu nhi làm thái tử, sau này sẽ tiếp nhận ngôi vị hoàng đế cho trẫm.

Quả nhiên... hoàng thượng vẫn là nhắm tới điện hạ. Dự cảm điểm xấu đã trở thành sự thật khiến tâm Tạ Đông Quân không ngừng trầm xuống. Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn luôn e sợ chuyện này xảy ra; bởi việc này sẽ gây khó khăn tới giấc mộng mà y đang theo đuổi.

– Nhưng mà, điện hạ muốn trở thành một tướng quân ... – giọng Tạ Đông Quân càng nói càng nhỏ. Hắn tựa hồ đã hiểu mục đích Bộc Dương Ngự Thiên gọi mình tới làm gì.

– Chính là nhờ ngươi cổ vũ cho nên Cầu nhi mới trưởng thành theo con đường đó. Nhưng hẳn ngươi rất rõ tư chất của Cầu nhi không chỉ có thế, nếu chỉ làm một tướng quân thì thực sự mai một nhân tài.

– .... – Tạ Đông Quân cúi đầu không nói.

Hắn cũng không nghĩ tới chuyện làm tướng quân có mai một tài trí của Bộc Dương Tuyên Cầu hay không, cũng không nghĩ tới cách mình cổ vũ Bộc Dương Tuyên Cầu theo đuổi giấc mộng liệu có kìm hãm y. Hắn chỉ là... Hắn chỉ là hy vọng Bộc Dương Tuyên Cầu được vui vẻ, chỉ thế mà thôi.

Hắn ... thực sự là chướng ngại vật của Bộc Dương Tuyên Cầu ư? Còn hiện tại, Bộc Dương Ngự Thiên chính là muốn thu dọn chướng ngại vật chính là hắn đây sao?

Tới hiện giờ mới biết chính mình có thể bị giết người diệt khẩu, một Tạ Đông Quân bình thường sợ chết là thế nhưng không hề cảm thấy sợ hãi. Thậm chí, hắn còn thản nhiên chấp nhận sự thật này. Nhưng mà...

Nhưng nếu hắn đột nhiên biến mất... Tạ Đông Quân nhớ tới phản ứng của Bộc Dương Tuyên Cầu lần trước. Mới chỉ là giả thôi mà y đã kích động như thế, nếu hắn thình lình biến mất, Bộc Dương Tuyên Cầu còn không nổi điên lên sao?

Nghĩ tới đây, Tạ Đông Quân không biết lấy dũng khí từ đâu, mở miệng hướng Bộc Dương Ngự Thiên thỉnh cầu.

– Hoàng thượng, nếu ngài muốn giết nô tài... Có thể cho nô tài một chút thời gian, để nô tài chuẩn bị tốt một chút. Nếu không ... điện hạ sẽ chịu không nổi!

Tuy Bộc Dương Ngự Thiên không thể tưởng tượng tầm quan trọng của Tạ Đông Quân đối với Bộc Dương Tuyên Cầu sâu đậm như thế nào nhưng hắn vẫn ra sức tranh thủ. Hắn không thể để cho Bộc Dương Tuyên Cầu biết hắn đã chết!

Đôi mắt Bộc Dương Ngự Thiên hơi hơi trừng lớn, tựa hồ kinh ngạc, khóe miệng nhếch lên một chút.

– Trẫm nhớ rõ là trước đây ngươi rất sợ chết. Động một chút liền nói trẫm không được chặt đầu ngươi... Sao hiện tại lại không sợ?

Tạ Đông Quân cười khổ:

– Nô tài sớm đã chết một lần, vốn tưởng cứ thế sống tốt một chút... Mà nay lại làm sai ý nguyện, nô tài chỉ hy vọng sau khi nô tài chết, điện hạ không cần quá thương tâm.

Đối với Tạ Đông Quân mà nói, từ khi làm người, Bộc Dương Tuyên Cầu chính là người tốt duy nhất toàn tâm toàn ý đối với mình; trong lòng y luôn đặt hắn ở vị trí thứ nhất. Tuy Tạ Đông Quân ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng cảm tạ vô cùng. Cũng bởi thế mà hắn tự hứa với lòng mình rằng phải làm những chuyện tốt cho Bộc Dương Tuyên Cầu.

Hắn một mực nghĩ, có thể vì Bộc Dương Tuyên Cầu làm chuyện gì đó. Còn nay, nếu hắn đối với Bộc Dương Tuyên Cầu là một trở ngại thì sự biến mất của hắn đối với Bộc Dương Tuyên Cầu mà nói cũng không phải chuyện gì không tốt.

Nhưng... Nhưng, chỉ cần nghĩ tới biểu cảm của Bộc Dương Tuyên Cầu sau khi biết được chuyện này lại khiến tim hắn đau thắt lại.

Không biết là có phải là nhìn thấy vẻ bi ai trên mặt Tạ Đông Quân hay không song Bộc Dương Ngự Thiên có chút mềm lòng.

– Yên tâm đi, trẫm không muốn mạng của ngươi. Dù sao Cầu nhi trưởng thành như ngày hôm nay là nhờ công của ngươi. Trẫm sẽ ban cho ngươi một số bạc và đưa ngươi ra ngoài cung sinh sống.

Có lẽ khi nghe thế thì ai cũng hân hoan, vui mừng; nhưng Tạ Đông Quân chỉ cảm thấy yết hầu khô cứng lại.

– Tạ hoàng thượng...

– Trẫm sẽ cho ngươi một thời gian. Ngươi hãy chuẩn bị tốt để rời đi.

– Dạ...

Tạ Đông Quân rời khỏi ngự thư phòng. Hắn chỉ cảm thấy ánh sáng mặt trời đang chiếu vào người hắn, đâm vào hai mắt hắn phát đau, nhịn không được muốn chảy nước mắt. Nhưng hắn cố nhịn xuống, bước nhanh hướng về Tĩnh Tâm điện.

– Chắc là điện hạ chuẩn bị về rồi, nên đi chuẩn bị bữa tối thôi.

Tiếng hắn lầm bầm vô lực hòa vào trong gió đêm, ngoại trừ hắn không có ai khác nghe thấy.

__

Khi hắn trở lại Tĩnh Tâm điện thì Bộc Dương Tuyên Cầu đã về tự lúc nào và đang đi tìm hắn. Tạ Đông Quân nhanh chóng nói Hồng Ngọc chuẩn bị bữa tối, còn chính mình tiến vào tẩm điện giúp Bộc Dương Tuyên Cầu thay quần áo.

– Ngươi chạy đi đâu vậy? – dưới sự hỗ trợ của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu thoải mái cởi võ trang trên người xuống.

– Không có, tiện chân đi dạo một chút liền quên thời gian thôi. – Tạ Đông Quân cười nói, nháy mắt chống lại cái nhìn của Bộc Dương Tuyên Cầu.

– Người đừng có đi loạn ở hậu cung, cẩn thận bị đám tần phi chú ý.

May mắn Bộc Dương Tuyên Cầu không hề sinh nghi, chỉ cảnh cáo Tạ Đông Quân phải cẩn thận. Không biết vì sao, Tạ Đông Quân không được đám tần phi kia thích lắm. Mặc kệ là vị tần phi nào, mỗi lần thấy Tạ Đông Quân đều muốn gọi hắn đi nhắc nhở một phen.

Nội dung nhắc nhở cũng không ngoài mấy chuyện muốn hắn đừng ăn mặc gây chú ý như vây. Nói ra thì Tạ Đông Quân thực sự vô tôi, quần áo hắn mặc rõ ràng là bình thường giống đám thái giám trong cung nha! Cùng lắm là vì vị trí thị nhân cho nên quần áo trông có vẻ sang hơn một chút. Chẳng lẽ họ còn muốn hắn phải mặc lôi thôi chút cho giống thái giám sao?

– Ừm... – Tạ Đông Quân cúi đầu, không biết có nghe gì hay không, chỉ thuận tay mân mê vạt áo Bộc Dương Tuyên Cầu.

– Ngươi có nghe hay không đó... Đông Quân? Rốt cuộc thì ngươi có chuyện gì vậy?

– Cái gì?

Thình lình ngẩng đầu, mặt Bộc Dương Tuyên Cầu bạnh to ngay trước mắt khiến Tạ Đông Quân giật thót, tim nhảy đánh bụp một cái, theo bản năng liền lùi về sau một bước dài.

– Rốt cuộc thì ngươi ngẩn người cái gì thế?

– Không ... Chỉ là thân thể không thoải mái...

Tạ Đông Quân miễn cường cười cười; còn Bộc Dương Tuyên Cầu thì bày ra một bộ lo lắng.

– Là vết thương lại chuyển đau sao? Tên ngự y kia đúng là lang băm, sao tới giờ vẫn điều trị không khỏi...

Bộc Dương Tuyên Cầu gấp đến độ xoay quanh trong phòng, cứ như là muốn ngay lập tức chộp ngự y kia tới đánh cho một trận. Tạ Đông Quân thấy thế, vội làm y yên lòng.

– Không phải nơi đó... Chỉ là ngực có chút khó chịu, có lẽ vì gần đây khí hậu hơi lạnh. Không có gì đáng ngại đâu.

Tuy Tạ Đông Quân muốn y yên tâm nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu càng nghe lại càng lo lắng.

Gần đây quả thực thời tiết so với trước ẩm ướt hơn, một phần vì mưa khá nhiều. Dạo này có lẽ vì sắp vào mùa mưa nên ngày nào trời cũng đổ mưa lớn. Mà mỗi lần mưa, biểu hiện của Bộc Dương Tuyên Cầu so với Tạ Đông Quân càng đứng ngồi không yên.

– Đừng nói là... – Bộc Dương Tuyên Cầu nói còn chưa nói hết liền dừng lại, như sợ nói ra vế sau.

– Chúng ta mau đi ra thôi, chắc bữa tối đã nguội rồi. – biết Bộc Dương Tuyên Cầu muốn nhắc tới chuyện gì, Tạ Đông Quân liền cười cười lảng sang chuyện khác. Bộc Dương Tuyên Cầu gật đầu rồi đi ra ngoài trước.

Chỉ nhìn bóng lưng của Bộc Dương Tuyên Cầu thôi mà lòng Tạ Đông Quân đã ngập tràn quyến luyến.

Không ngờ, còn chưa rời khỏi y mà hắn đã thấy nhớ rồi...

Chương 9.2

Một bữa tối vốn tốt lắm nhưng hôm nay sao nặng nề. Không ai mở miệng nói chuyện. Hồng Ngọc đứng bên cạnh cũng cảm giác được không khí kỳ lạ này liền dùng ánh mắt hỏi Tạ Đông Quân. Tạ Đông Quân không biết nên trả lời thế nào, đành phải giả vờ không phát hiện.

Buổi tối, khi chuẩn bị đi ngủ, Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn im lặng không nói một lời để Tạ Đông Quân hầu hạ. Còn Tạ Đông Quân cũng vì tâm tình không tốt nên không nghĩ phá hỏng sự trầm mặc này. Đây là thời điểm im lặng khó có được đối với chủ tớ hai người. Nói đúng ra, cả hai đều khó chịu vô cùng.

Thay xong áo ngủ, Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi trên giường, nhịn không được bèn đánh vỡ trầm mặc. Y nhẹ nhàng bắt lấy tay Tạ Đông Quân khi hắn định rời đi, và hỏi:

– Hôm nay ngươi bị sao vậy? Cảm giác là lạ.

Tuy hôm nay bản thân y cũng cư xử lại nhưng Tạ Đông Quân lại cho y cảm giác không phải vì liên quan tới trời mưa mà vì nguyên nhân khác.

Tạ Đông Quân tuy dừng bước nhưng không có quay đầu lại. Hắn phải nói gì với Bộc Dương Tuyên Cầu đây?

Nói với Bộc Dương Tuyên Cầu, vì hắn là một cái trở ngại đối với y cho nên hắn phải rời đi? Lý do như vậy ngay cả Tạ Đông Quân cũng không thể chấp nhận thì hắn sao có thể khiến Bộc Dương Tuyên Cầu tin tưởng?

Tạ Đông Quân vẫn cúi đầu không nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu, hai cánh môi mím chặt, nước mắt nhịn không được ngã nhào xuống.

– Sao vậy? Sao lại khóc?

Thấy Tạ Đông Quân khóc, tâm Bộc Dương Tuyên Cầu mềm nhuyễn, sao còn tâm tư đi truy hỏi nguyên nhân. Y nhanh chóng kéo Tạ Đông Quân vào lòng, nhẹ giọng an ủi.

Không ngừng hôn đi những giọt nước mắt của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu thầm kinh ngạc, tự hỏi đã bao lâu rồi không thấy Tạ Đông Quân rơi lệ. Chỉ là chứng kiến bộ dáng thương tâm của Tạ Đông Quân khiến Bộc Dương Tuyên Cầu có cảm giác tim mình như bị lưỡi đao cắt xẻo.

Bộc Dương Tuyên Cầu lại thêm ý thức được rằng Tạ Đông Quân đối với mình có bao nhiêu quan trọng. Nếu một ngày nào đó Tạ Đông Quân biến mất... Bộc Dương Tuyên Cầu dùng sức lắc đầu, đem cái ý niệm xấu kia đuổi ra khỏi đầu.

Còn Tạ Đông Quân đang được Bộc Dương Tuyên Cầu ôm ấp an ủi lại không ngừng suy nghĩ, bản thân hắn phải rời xa y... Hắn muốn ... muốn làm cái gì đó, phải lưu lại một thứ ký ức tốt đẹp cho mình.

Hắn chẳng muốn phải băn khoăn gì nữa, thời gian cũng chẳng còn bao nhiêu. Hiện tại, hắn chỉ muốn hảo hảo phóng túng, suồng sã một hồi.

– Điện hạ...

Nghe thấy Tạ Đông Quân gọi mình, Bộc Dương Tuyên Cầu liền cúi đầu. Y chỉ thấy Tạ Đông Quân lúc nãy còn khóc sướt mướt giờ đang ngẩng đầu nhìn mình, đôi mắt phượng long lanh hơi nước; hai má vì khóc mà hồng hồng trông thực mê người.

– Ngươi ...

– Điện hạ, ta nghĩ muốn...

Đã không còn biết mình đang nói cái gì, Tạ Đông Quân chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tay không tự chủ rờ về phía trước. Trong lòng hắn thầm nghĩ muốn chạm vào Bộc Dương Tuyên Cầu.

Tạ Đông Quân nhất định không biết lời nói của mình lúc này có lực hấp dẫn thế nào. Lần đầu tiên thấy Tạ Đông Quân chủ động cầu hoan, Bộc Dương Tuyên Cầu sớm đã quên chính mình vốn là người đi an ủi, xoay người một cái liền đem Tạ Đông Quân áp xuống giường, sau đó y dùng sức cắn môi hắn.

Tuy bị đau nhưng Tạ Đông Quân vẫn tận tình đáp lại. Hắn vươn tay ôm tấm lưng cường tráng của Bộc Dương Tuyên Cầu, dùng sức kéo y về phía mình. Tuy ngô nghê, vụng về nhưng Tạ Đông Quân vẫn cố gắng đáp lại chiếc lưỡi của Bộc Dương Tuyên Cầu đang thăm dò trong khoang miệng mình.

Thuận tiện để Bộc Dương Tuyên Cầu cởi quần áo xuống, rất nhanh y phục của Tạ Đông Quân cũng bị lột hết.

Tạ Đông Quân vô thức đem hai chân câu chặt thắt lưng Bộc Dương Tuyên Cầu. Hành động này làm đầu Bộc Dương Tuyên Cầu phát nóng, bàn tay nhanh hơn động tác.

Tuy lần này là Tạ Đông Quân chủ động nhưng vẫn như mọi lần trước. Bởi dục tình không có nơi phát tiết ra nên Tạ Đông Quân chỉ có thể bị động thừa nhận sự âu yếm từ Bộc Dương Tuyên Cầu, thân thể khó chịu không ngừng vặn vẹo, thở gấp.

Lổ nhỏ phía dưới không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt. Biểu cảm của Tạ Đông Quân lúc này rất sống động, cơn động tình này cũng đồng thời là nỗi thống khổ của hắn.

– Ngươi có thể chứ?

Bộc Dương Tuyên Cầu lo lắng hỏi. Mặc dù y cũng rất khó nhịn nhưng cũng không dám cứ thế tiến vào trong Tạ Đông Quân. Y còn nhớ rõ lần trước, Tạ Đông Quân vì chuyện đó mà ngất lịm đi.

– Có thể... Nhanh, nhanh một chút... – Tạ Đông Quân miễn cưỡng mở mắt ra, giọng nói cầu xin Bộc Dương Tuyên Cầu nhanh tiến vào.

Tiểu huyệt phía sau đã mở đủ rộng, lúc này liên tục hé ra hợp vào chờ đợi Bộc Dương Tuyên Cầu tiến vào. Song thứ đó của Bộc Dương Tuyên Cầu cứ lấp lửng phía miệng tiểu huyệt không chịu động, điều này làm Tạ Đông Quân phát điên cuồng.

Tạ Đông Quân chẳng đợi được bèn nâng thắt lưng, vừa lúc làm cho hai người dính sát vào nhau. Cảm nhận được sự vội vàng của Tạ Đông Quân, đầu Bộc Dương Tuyên Cầu như bốc hỏa, cái gì cũng không quản nữa liền bắt đầu thúc vào.

– A!!!!

Hậu đình nháy mắt được lấp đầy, Tạ Đông Quân nhịn không được thét một tiếng chó tai. Ngón tay co lại, bấm sâu vào da thịt trên lưng Bộc Dương Tuyên Cầu, một cách thức để giải quyết thứ dục vọng đang chạy loạn trong người hắn. Tạ Đông Quân há miệng, cắn một ngụm lên vai Bộc Dương Tuyên Cầu, ngay cả khi miệng có mùi máu vẫn không có ý nhả ra.

Có lẽ, trong tiềm thức, hắn hy vọng có thể lưu lại một chút ấn ký nào đó trên người Bộc Dương Tuyên Cầu, làm cho y nhớ tới chính mình. Đó chính là tư tâm của Tạ Đông Quân hắn.

Vì hắn biết, chính mình sẽ vĩnh viễn nhớ rõ Bộc Dương Tuyên Cầu.

Hắn không quên được. Dù thế nào cũng không quên được.

Tình dục xông lên đầu, Tạ Đông Quân hét lên một tiếng, hậu đình không tự giác siết lại. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng nhịn không được rên một tiếng đau đớn, y thiếu chút nữa đã nghĩ nam vật của mình bị cắt đứt.

– Ngoan... Thả lỏng chút, được không?

Bộc Dương Tuyên Cầu nhỏ giọng dỗ dành bên tai Tạ Đông Quân, nhưng Tạ Đông Quân lại giống như cái gì cũng không nghe được, chỉ biết ôm cổ Bộc Dương Tuyên Cầu, ghé vào vai y mà khóc oa oa.

Cuối cùng, Tạ Đông Quân vẫn là bất tỉnh. Điều này khiến Bộc Dương Tuyên Cầu sau khi xong chuyện tự trách mình không thôi.

– Ta đã nói là không có việc gì rồi. Đừng có làm cái mặt đưa đám như thế. Còn nữa, ta không muốn uống cái thứ thuốc đắng chết người kia đâu.

Mọi thứ hoàn toàn khôi phục lại bình thường, sớm đã không còn sự khó chịu của ngày hôm đó. Tạ Đông Quân đang tức giận nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu. Y đứng bên giường nhìn Tạ Đông Quân, trên tay bưng một chén thuốc hãy còn tỏa khói.

Rõ ràng đã không có chuyện gì nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn bắt người hầu tìm về một đống thuốc bổ, ương ngạnh ép hắn uống hết. Uống nhiều tới mức miệng Tạ Đông Quân đắng ngắt, đến giờ vẫn chưa hết vị.

Lúc trước vì sợ Bộc Dương Tuyên Cầu lo lắng nên hắn nghe lời chịu uống; nhưng thuốc này đắng chết người, cứ như một ngày chẳng bao giờ uống hết nổi. Lần này, nói cái gì thì Tạ Đông Quân cũng sẽ không uống nữa!

Bộc Dương Tuyên Cầu đứng ngó mặt Tạ Đông Quân một hồi rồi nhẹ nhàng mở miệng:

– Trông ngươi sao có thể nói là không có việc gì?

Tạ Đông Quân bị Bộc Dương Tuyên Cầu hỏi một câu khiến hắn không biết nên nói cái gì.

Từ sau ngày đó, Tạ Đông Quân không hiểu sao bị bệnh về tim. Bình thường thì không sao nhưng thỉnh thoảng liền phát đau muốn chết. Có những thời điểm nghiêm trọng hơn còn khiến Tạ Đông Quân bất tỉnh. Thế nên, hiện tại hắn chỉ có thể nằm trên giường, có muốn cũng không thể đi lại bình thường được.

Ngự y đã xem bệnh nhiều lần, cũng đổi qua vài người nhưng tất cả đều nói tra không ra nguyên nhân. Điều này khiến Bộc Dương Tuyên Cầu nổi trận lôi đình, túm được thứ gì liền ném thứ đó. Ngự y sợ tới mức chẳng quản một thân già khọm tông cửa xông ra ngoài. Cuối cùng, vẫn là Tạ Đông Quân tha cái thân bệnh tật tới làm yêu lòng Bộc Dương Tuyên Cầu.

Kết luận, ngự y chỉ có thể khai vài phương thuốc bồi bổ thân thể, thà có còn hơn không, ít nhất làm cho Tạ Đông Quân còn thể lực để thanh tỉnh mỗi khi bệnh phát.

Chính là thời gian trôi qua, dược uống ngày càng nhiều, chỉ cần là thuốc bổ thì cái gì cũng trôi vào bụng Tạ Đông Quân song bệnh của hắn không có một chút khởi sắc. Ngược lại, hắn càng ngày càng sa sút.

Sắc mặt Bộc Dương Tuyên Cầu cũng càng ngày càng tối tăm, ngay cả việc luyện quân cũng chẳng thèm đi, cả ngày chỉ ở lì bên giường với Tạ Đông Quân. Trần Chấn Uy thậm chí còn tự mình tới bái phỏng vài lần nhưng đều vô ích, lần nào hắn cũng thở phì phì rời đi.

– Ngươi như vậy là không được, sẽ bị xử phạt... Vất vả lắm mới được vào quân đội, ngươi không nghĩ sẽ vì thế này mà bị cách chức chứ? Ta đã nói rồi, ta không có việc gì...

Tạ Đông Quân không đồng ý với việc y làm, nhiều lần muốn thuyết phục Bộc Dương Tuyên Cầu khôi phục lại chuyện đi luyện quân. Song, với sắc mặt hiện tại của hắn, nói cái gì cũng không còn sức thuyết phục.

Hơn một lần phát bệnh khi Bộc Dương Tuyên Cầu đi luyện tập, một mình Tạ Đông Quân ở trong phòng đau tới mức lăn lộn từ trên giường ngã xuống dưới đất. Bộc Dương Tuyên Cầu trở về thấy một màn như vậy quả thực phát hoảng. Từ đó về sau, y không rời khỏi Tạ Đông Quân nửa bước.

Bộc Dương Tuyên Cầu nghe Tạ Đông Quân nói vậy cũng không có trả lời, chỉ đưa chén thuốc mới được nấu xong.

Nhìn nước thuốc đen ngòm, Tạ Đông Quân rất muốn nói với Bộc Dương Tuyên Cầu rằng uống thứ này nhiều đối với hắn cũng vô ích, nhưng hắn không nói ra miệng được.

Bởi vì, đây đã là cách cuối cùng của Bộc Dương Tuyên Cầu. Nếu nói như thế, chẳng khác nào một chút hy vọng cuối cùng của Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ bị hắn đánh nát sao! Chuyện đó.. Tạ Đông Quân sao làm được.

Chỉ khi nhìn Tạ Đông Quân uống thuốc thì trong mắt Bộc Dương Tuyên Cầu mới lóe lên chút hy vọng. Hy vọng Tạ Đông Quân vì một chén thuốc mới này mà thân thể sẽ được chữa khỏi. Dù đó có là chuyện không có khả năng thì Tạ Đông Quân vẫn không muốn phá vỡ tia hy vọng đó.

Nín thở, mở miệng uống hết chén thuốc, Tạ Đông Quân miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác muốn nôn ra. Bộc Dương Tuyên Cầu cho người đem chén đi rồi ngồi xuống bên giường, chăm sóc Tạ Đông Quân.

Bộc Dương Tuyên Cầu không nói tiếng nào, chỉ cầm lấy tay Tạ Đông Quân đặt vào tay mình, rồi nhẹ nhàng xoa xoa.

– Này ... Trò chuyện với ta đi chứ?! Gần đây ngươi không nói gì... – Tạ Đông Quân giơ lên một nụ cười suy yếu. Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn thấy mà trong lòng thêm một trận đớn đau.

– Ngươi ... sẽ không rời ta mà đi chứ? – giọng của Bộc Dương Tuyên Cầu như người bị mất tiếng. Y đang cố nén một thứ cảm xúc mãnh liệt khiến yết hầu ngành ngạnh, khó chịu.

Thân thể Tạ Đông Quân càng ngày càng suy yếu, ngay cả ngự y cũng chẩn không ra nguyên nhân. Bộc Dương Tuyên Cầu tự mình hiểu được nguyên nhân là gì nhưng y không muốn thừa nhận và không muốn đối mặt.

Y tình nguyện nghĩ Tạ Đông Quân sinh bệnh, cho dù là sinh bệnh nặng cũng được; chứ y không muốn tưởng tượng tới việc Tạ Đông Quân có thể là phải trở về thế giới trước kia của hắn. Y không muốn tưởng tượng, ngay cả nghĩ cũng không nguyện.

Sinh bệnh còn có thể chữa khỏi, nhưng một khi Tạ Đông Quân biến mất, Bộc Dương Tuyên Cầu thật sự không biết nên đi đâu mới có thể tìm hắn trở về.

Tạ Đông Quân không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết nâng tay khẽ vuốt má Bộc Dương Tuyên Cầu. Bộc Dương Tuyên Cầu vội đưa tay túm chặt lấy tay hắn, như là sợ nếu buông lỏng thì Tạ Đông Quân sẽ lập tức biến mất.

– Ta cũng không muốn rời khỏi ngươi, nhưng mà...

Tạ Đông Quân còn chưa nói hết đã bị tiếng hô mất khống chế của Bộc Dương Tuyên Cầu ngắt ngang:

– Không có nhưng mà! Dù thế nào thì ngươi cũng không thể đi, chỉ có thể ở bên cạnh ta thôi!

Bộc Dương Tuyên Cầu nhướng người ôm chặt Tạ Đông Quân, lực đạo to lớn khiến Tạ Đông Quân nghĩ xương cốt mình sắp bị bóp gãy.

– Điện hạ...

– Ta không muốn nghe! Ta không muốn nghe cái gì hết!

Y sợ hãi. Từ khi nhận thức tới nay, Bộc Dương Tuyên Cầu chưa từng sợ hãi như thế. Lần đầu tiên y cảm nhận được chính mình thực bất lực; sự thực này diễn ra trước mắt khiến y không biết phải làm sao.

Bộc Dương Tuyên Cầu đem mặt chôn vào ngực Tạ Đông Quân, toàn thân run rẩy kịch liệt. Tạ Đông Quân có thể cảm nhận được trước ngực mình dần ẩm ướt, hắn cũng nhịn không được rớt nước mắt, gắt gao ôm lấy Bộc Dương Tuyên Cầu.

– Cầu ngươi đừng rời khỏi ta... – giọng Bộc Dương Tuyên Cầu run rẩy, cầu xin.

Thân hình cao lớn của Bộc Dương Tuyên Cầu cuộn tròn lại, như dã thú bị thương.

Nhìn một Bộc Dương Tuyên Cầu không sợ trời không sợ đất cũng có lúc yếu ớt như thế, Tạ Đông Quân thực đau lòng. Nhưng hắn chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể thêm sức ôm lại y.

Tư thế này duy trì một hồi lâu, lâu đến mức cánh tay Tạ Đông Quân run lên. Vào thời điểm hắn nghĩ Bộc Dương Tuyên Cầu đã ngủ trên người hắn thì y lại đột nhiên đứng thẳng dậy, nhanh chóng xoay người xuống giường.

Tạ Đông Quân vội bắt lấy tay y, muốn nhìn mặt y nhưng y lại vùng vằng không chịu.

– Để cho ta nhìn đi... Để cho ta nhìn một chút thôi! Một chút là được rồi!

Hai người kéo qua kéo lại một hồi, Tạ Đông Quân dỗ dành cả buổi mới khiến Bộc Dương Tuyên Cầu không cam lòng mà quay đầu lại đối mặt với hắn.

Một đôi mắt vốn luôn sáng ngời, lúc này nhìn cứ như đang muốn khóc. Biểu cảm khó chịu kia của Bộc Dương Tuyên Cầu quả thực rất đáng yêu, Tạ Đông Quân nghĩ vậy rồi cười khẽ, hôn nhẹ lên mí mắt y.

Bộc Dương Tuyên Cầu không chịu thiệt cắn cắn cằm Tạ Đông Quân. Hai người liền kề sát vào nhau, không có một kẽ hở suốt một hồi lâu.

– Hình như trời muốn mưa...

Nhìn ra cửa sổ, Tạ Đông Quân thì thào tự nói với mình. Bộc Dương Tuyên Cầu nghe được, vội vàng che miệng hắn lại.

– Đừng nói! – nhìn ánh mắt đầy hoảng sợ của Bộc Dương Tuyên Cầu, tim Tạ Đông Quân lại nhói đau.

Gần đây, Bộc Dương Tuyên Cầu đối với mưa hình như mẫn cảm hơn nhiều. Chỉ cần trời mưa là y ôm chặt lấy Tạ Đông Quân, một khắc cũng không nguyện rời đi.

Chỉ có lúc đó thì Tạ Đông Quân mới có thể nhìn thấy Bộc Dương Tuyên Cầu cũng chỉ là một đứa trẻ mới 18 tuổi. Bình thường thì biểu hiện rất trưởng thành nhưng khi đối mặt với loại chuyện nay thì y vẫn thể hiện bộ dáng của cái tuổi này nên có.

Một đứa nhỏ khiến người yêu thương như thế, muốn Tạ Đông Quân làm sao nhẫn tâm bỏ rơi y? Nếu Tạ Đông Quân thực sự rời đi, Bộc Dương Tuyên Cầu còn có thể sống tốt sao?

– Này, nếu ta thật sự biến mất, ngươi phải sống cho tốt, có được không?

– Không có nếu! Ngươi sẽ không biến mất! –Bộc Dương Tuyên Cầu làm một hành vi ngây thơ khó có được. Y đang dùng sức che hai tai, không chịu nghe Tạ Đông Quân nói chuyện.

– Đừng như vậy, ngươi đồng ý với ta có được không? Nếu không ta làm sao có thể an tâm?

– Ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ở bên cạnh ta là được rồi! – Bộc Dương Tuyên Cầu căn bản không chịu nghe lời Tạ Đông Quân nói, ương bương tự mình quyết định.

Nói vài lần song Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn không chịu nghe, trong lòng Tạ Đông Quân nhịn không được cũng phải phát hỏa.

– Bộc Dương Tuyên Cầu!

Lần đầu tiên Tạ Đông Quân hô cả họ tên đầy đủ của hắn, vì quá dùng sức mà trái tim co thắt đau đớn; hắn ôm ngực cố điều chỉnh lại nhịp thở của mình.

– Ngươi đừng nổi giận! Nếu không bệnh phát tác... – vì không muốn Tạ Đông Quân thêm khó chịu, lúc này Bộc Dương Tuyên Cầu mới chịu an phận xuống nước.

– Nếu ngươi cứ thế này thì bảo ta làm sao an tâm dưỡng bệnh? Đúng không hả? Đồng ý với ta, sau này nếu ta có đi vắng không ở bên cạnh thì ngươi cũng phải sống cho tốt!

Tạ Đông Quân nhìn thẳng vào mắt Bộc Dương Tuyên Cầu. Hắn biết Bộc Dương Tuyên Cầu không muốn đối mặt nhưng hắn bức y phải nhìn thẳng vào chuyện này.

Bộc Dương Tuyên Cầu trầm mặc hồi lâu rồi không cam lòng gật đầu đồng ý; nhưng ngay sau đó y lại lập dây dưa với Tạ Đông Quân.

– Nhưng mà ngươi thực sự sẽ không bỏ ta mà đi, đúng không?

– Nếu ta có thể chọn lựa thì ta đương nhiên vẫn muốn ở bên cạnh ngươi.... – Tạ Đông Quân bất đắc dĩ nói.

Nhưng mà hắn không được lựa chọn, cuối cùng hắn vẫn phải rời đi.

Chương 9.3

Dùng qua loa đồ ăn muộn do Hồng Ngọc đưa tới, Bộc Dương Tuyên Cầu lại trở lại bên cạnh Tạ Đông Quân, cứ như y là người giám thị hắn vậy. Tới buổi tối, mưa càng lúc càng nặng hạt khiến cho tâm Bộc Dương Tuyên Cầu bất an vô cùng.

– Ngươi cứ nhìn như thế thì ta làm sao ngủ được? – Tạ Đông Quân cười trêu ghẹo y, nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu không hề cười theo, mà cứ nắm chặt lấy tay Tạ Đông Quân.

Không thể nào tán gẫu với y được câu nào, Tạ Đông Quân nhắm mắt nghỉ ngơi. Không biết qua bao lâu, hắn cảm giác được hơi thở của ngươi bên cạnh dần dần đều xuống.

Hắn mở mắt ra, Bộc Dương Tuyên Cầu đang nằm bên cạnh không biết đã ngủ tự lúc nào.

Mấy ngày nay, y hình như chưa có chợp mắt. Bởi vì sợ Tạ Đông Quân biến mất mà ngay cả buổi tối y cũng canh giữ bên cạnh hắn.

Tạ Đông Quân đau lòng chạm nhẹ lên mí mắt Bộc Dương Tuyên Cầu, xung quanh hốc mắt đã phủ một vòng thâm đen.

Tạ Đông Quân xoay người muốn xuống giường lại phát hiện tay của mình bị nắm quá chắc.

Rút vài cái không thành công, Tạ Đông Quân đành phải gỡ từng ngón tay Bộc Dương Tuyên Cầu ra.

Gỡ xong, hắn phát hiện trên mu bàn tay Bộc Dương Tuyên Cầu dính vài giọt chất lỏng trong suốt.

Vất vả lắm mới rút tay ra được, Tạ Đông Quân đứng bên giường ngắm nhìn khuôn mặt Bộc Dương Tuyên Cầu. Tạ Đông Quân vươn tay, thận trọng vẽ theo đường nét gương mặt y, giống như muốn đem dung mạo của y khắc tạc vào trong lòng.

Hắn cúi người hôn lên môi y, vô ý đánh rớt vài giọt lệ lên mặt y khiến thoạt nhìn cứ như Bộc Dương Tuyên Cầu đang khóc. Tạ Đông Quân biết thời gian của mình không còn nhiều, chỉ là hắn quyến luyến không muốn chia cách.

– Vĩnh biệt, Tuyên Cầu... Điện hậ của ta...

Hắn nhỏ giọng vĩnh biệt y, đúng lúc bên ngoài truyền đến tiếng vang nhỏ. Tạ Đông Quân lưu luyến nhìn y lần cuối rồi vội vàng xoay người đi ra phía ngoài, ngay cả hài cũng không kịp mang vào.

Bên ngoài điện sớm đã có người chờ sẵn, sau khi cung kính đón Tạ Đông Quân lên, xe ngựa liền tung vó di chuyển ra ngoài cung.

– Cầu vương điện hạ đang ngủ sao? – Hồ công công tiên lên nghênh đón, hỏi nhỏ.

– Nếu hắn không ngủ, ta có thể đi được sao? – vụng về gạt lau nước mắt trên mặt, Tạ Đông Quân tức giận trả lời. Hắn cố tình không dấu diếm khẩu khí bất kính của mình. Hiện tại, hắn có chuyện gấp hơn cần phải hỏi.

– Dược của các ngươi không có vấn đề gì chứ? Sẽ không để lại tác dụng gì với thân thể điện hạ chứ?

– Đó là đương nhiên. Chúng ta chỉ thêm vào thức ăn một chút vị an thần, điện hạ chỉ là ngủ sâu mấy canh giờ thôi... Nhưng còn ngươi, độc dược mà ngươi ăn trúng tuy chỉ làm tim ngươi sẽ đập nhanh hơn, không nguy hiểm tới tính mạng nhưng nếu càng kéo dài thì đối với thân thể ngươi vẫn sẽ tạo thành thương tổn. Đây là giải dược. – Hồ công công nói xong liền lấy ra một gói dược từ trong ngực.

– Phân thành ba lần sắc, mỗi lần ba chén nước sắc lại còn một chén.

Tuy tất cả mọi người không nói rõ nhưng t rong lòng ai cũng biết người hạ độc để Tạ Đông Quân ăn vào là ai! Tạ Đông Quân cũng không lấy làm ngạc nhiên, cũng không có vẻ tức giận.

– Nô tài như thế này là tốt lắm rồi. Đa tạ công công!

Hắn là kẻ phụ lòng ngươi, bỏ Bộc Dương Tuyên Cầu mà đi. Lấy cớ gì mà bắt Bộc Dương Tuyên Cầu một mình chịu sự dày vò, thống khổ? Coi như tật bệnh tim này là nỗi khổ của hắn đi.

Nhẫn tâm bỏ Bộc Dương Tuyên Cầu một mình để rời đi, Tạ Đông Quân tuy không muốn nhưng hắn biết đó chính là biện pháp tốt nhất.

Đối với Bộc Dương Tuyên Cầu mà nói, có lẽ Tạ Đông Quân đúng là một trở ngại. Sự tồn tại của Tạ Đông Quân chính là một trở ngại lớn về sự đối kháng giữa Bộc Dương Tuyên Cầu và Bộc Dương Ngự Thiên.

Hắn là thực lòng muốn Bộc Dương Tuyên Cầu có thể trở thành một đại tướng quân uy danh lan xa, chỉ cần đó là mơ ước của Bộc Dương Tuyên Cầu mà thôi.

Nhưng nếu Tạ Đông Quân ở bên cạnh y, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ biến thành gánh nặng cho Bộc Dương Tuyên Cầu. Bởi Bộc Dương Ngự Thiên nhất định sẽ dùng hắn để uy hiếp, kiềm chế Bộc Dương Tuyên Cầu.

Thế nên, chỉ cần Tạ Đông Quân biến mất, Bộc Dương Ngự Thiên sẽ không nắm được nhược điểm và có cơ hội điều khiển Bộc Dương Tuyên Cầu. Và Bộc Dương Tuyên Cầu cũng có thể không lo lắng mà theo đuổi giấc mộng của mình.

Nhưng mà, hắn vẫn còn lưu luyến, tiếc nuối...

Nhiều lần Tạ Đông Quân nghĩ như thế. Nếu việc phải rời khỏi Bộc Dương Tuyên Cầu đau đớn như thế thì hắn chi bằng vì căn bệnh tim này mà chết đi cho rồi.

Nhìn bộ dáng buông xuôi của Tạ Đông Quân, Hồ công công lắc đầu, rồi nhét dược vào trong lòng hắn.

Đứa nhỏ này là do lão mang vào cung; sau khi tiến cung tuy không có nhiều thời gian ở bên cạnh hắn như ấn tượng của lão đối với đứa nhỏ này vẫn không hề suy giảm. Nay không biết đứa nhỏ phạm phải chuyện gì mà bị đuổi ra cung, Hồ công công vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.

Có điều bị đuổi ra cung coi như là chuyện tốt. Những thái giám khác nếu bị phạm sai lầm hầu như bị đánh đuổi ra khỏi cung nhưng hoàng thượng thậm chí cho hắn lộ phí sinh hoạt... Xem ra đứa nhỏ này nhất định có chỗ nào đó rất đặc biệt.

Tạ Đông Quân xoay đầu nâng tấm rèm lên, lặng lẽ nhìn Tĩnh Tâm điện càng ngày càng khuất.

Không biết khi người kia tỉnh lại sẽ có phản ứng gì.... Hắn chỉ có thể hy vọng Bộc Dương Tuyên Cầu không lún vào bùn lầy đau khổ.

Hắn đột nhiên thấy hối hận vì đã lưu lại dấu răng trên vai Bộc Dương Tuyên Cầu. Hắn không nên làm Bộc Dương Tuyên Cầu có thêm cơ hội nhớ tới hắn. Bởi nó chỉ càng khiến Bộc Dương Tuyên Cầu thêm thống khổ mà thôi.

– Ngươi tốt nhất bên quên đi thôi... – nhìn Tĩnh Tâm điện đã muốn biến mất trong màn đêm, Tạ Đông Quân nhỏ giọng nói với chính mình.

Nếu quên được thì ngươi cũng sẽ không thương tâm nữa...

___

Bộc Dương Tuyên Cầu mở bừng mắt, sắc trời bên ngoài cửa sổ hãy còn âm u, ánh sáng còn chưa ló dạng. Vẫn như thói quen, y thường tỉnh dậy vào lúc sáng sớm.

Y lặng yên nằm trên giường, trên người đắp một chiếc mền.

Trong chốc lát, y cứ thể ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không tự giác được mình đang làm gì. Y nhớ mang máng lúc mình đang ngủ, Tạ Đông Quân hình như có ghé vài tai y nói gì đó; nhưng y hoàn toàn không nhớ được.

Đầu không ngừng chao đảo, quấy nhiễu dòng suy tưởng của y, ngay cả thính lực của bị ảnh hưởng.

Xoay người dậy, Bộc Dương Tuyên Cầu không hề cảm nhận được hơi ấm thường ngày.

Tạ Đông Quân không biết đã chạy đi đâu, rõ ràng thân thể còn chưa khỏe lại thế mà cứ chạy loạn khắp nới. Lần này khi tìm được hắn về nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn một trận mới được...

Bộc Dương Tuyên Cầu xuống giường, đi đến bên cửa sổ. Vừa mở cửa ra, đập vào mắt y là trận mưa to đang trút nước.

Mưa thật lớn, như là muốn cuốn phăng tất cả mọi thứ trên thế gian này.

– Mưa lớn thế này, hắn chạy đi đâu được...

Bộc Dương Tuyên Cầu quay lại, định lấy dù đi ra ngoài tìm kiếm thì vừa lúc nhìn thấy đôi giầy của Tạ Đông Quân được xếp ngay ngắn bên giường. Vị trí đó giống y đúc tối hôm qua, tựa như Tạ Đông Quân chưa từng xuống giường.

Chỉ là, trên giường không có một bóng người.

Trong nháy mắt, Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn cảnh tượng kia. Chiếc giường hư không thiếu bóng người, đôi giầy không ai mang, bên tai là tiếng mưa không ngớt... từng tiếng động như cây kim đâm chọc vào lòng y.

Trời mưa.

Tạ Đông Quân không thấy đâu nữa.

Toàn thân Bộc Dương Tuyên Cầu không thể động đậy; chỉ có hai câu nói kia không ngừng vang vọng trong đầu y, va chạm mọi ngóc ngách, đánh mạnh khiến y đầu hoa mắt choáng.

Nhưng khi quỳ gục xuống đất, cặp giầy của Tạ Đông Quân bị bỏ lại liền phóng đại trước mắt Bộc Dương Tuyên Cầu, phủ kín tầm mắt y, cùng với tiếng mưa rơi nghe càng ngày càng chói tai.

– A...........

Y không biết phải làm sao để ngăn cản tiếng mưa rơi đang không ngừng chui lủi vào trong tai mình; y chỉ biết dùng hai tay, ra sức bịt lỗ tai. Nhưng tiếng mưa vẫn không ngừng vang vọng trong óc y.

Giật mình, y nhớ lại lúc Tạ Đông Quân ghé vào tai mình nói cái gì.

"Quên ta đi và sống tiếp cho thật tốt....."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com