TruyenHHH.com

Danh Mon Thinh Sung Quyen Thieu Xin Chieu Co


Thẩm Kiêm Gia nhận ra khuôn mặt của người đàn ông có chút kỳ lạ, cảm thấy một bước này của mình chắc chắn đã chọc trúng một góc bí ẩn không ai biết trong lòng anh ta.

Nếu như Nghiêm Tri Phản và cô kia của nhà họ Tống thật sự không có gì, hoàn toàn trong sạch, vậy lúc ấy có nhiều thiên kim nhà giàu ở đó như vậy, vì sao anh ta lại không chọn mà cố tình chọn trúng Thẩm Loan?

Vậy có phải có thể suy đoán giữa hai người cũng có chút gì đó không sạch sẽ không?

Cô ta không chơi được Nghiêm Tri Phản nên chỉ có thể lợi dụng Thẩm Loan để ngăn cản anh ta: "Chẳng lẽ tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Tôi muốn cậu Nghiêm xác nhận lại một lần nữa?"

Nuốt xuống một miếng cuối cùng, người đàn ông buông dao nĩa xuống, lấy khăn giấy lau miệng sau đó tiện tay ném sang một bên.

Đứng dậy, ánh mắt không gợn sóng từ trên cao đánh giá người phụ nữ đối diện: "Vậy, tùy cô thôi."

Nói xong lập tức xoay người rời đi.

Thẩm Kiêm Gia hoàn toàn há hốc mồm, cô ta sống hai mươi mấy năm, đây vẫn là lần đầu tiên bị một người đàn ông bỏ lại ở nhà hàng.

Mẹ nó—

"Cái quái gì thế?"

Anh ta cho rằng anh ta là ai?

...

Nghiêm Tri Phản không ngờ Thẩm Kiêm Gia chân trước vừa nói mấy câu khó nghe xong, vậy mà chân sau đã ra tay với Thẩm Loan.

Mà Thẩm Loan lại càng không dự đoán được mình sẽ trêu chọc phải một người phụ nữ xưa nay không quen biết.

Hay là đây là -người ngồi trong nhà, nồi rơi từ trời xuống trong truyền thuyết?

Hôm nay, ánh nắng xán lạn đẹp đẽ.

Thẩm Loan ở "Mật Đường" cùng Nhị Tử, Tam Tử nói xong sau đó cùng Lệ Hiểu Đàm trao đổi một chút về tài chính, cô vừa đi đến đầu hẻm, đang chuẩn bị qua đường lấy xe thì đã bị ba người vạm vỡ lấy thân là tường, lấp kín đường đi.

Cô bất động thanh sắc lui về phía sau hai bước, khuôn mặt cực kỳ trấn định: "Hai vị có việc gì?"

Kẻ cầm đầu: "Mời ngài uống ly trà thôi."

"Tôi biết anh sao?"

"Cô có biết tôi hay không cũng không quan trọng, quan trọng là tôi biết cô thôi."

Ánh mắt Thẩm Loan hơi lạnh xuống: "Mời tôi uống trà thì có thể; nhưng cũng phải biết rằng là ai mời chứ? Anh—" Cô đảo qua người cầm đầu, sau đó lại rơi xuống người  bên cạnh: "Hay là anh? Thế anh à?"

Ba người đàn ông cao lớn không hẹn cùng nhíu chặt mày.

Giọng nói của người phụ nữ hoàn toàn trầm xuống: "Không hỏi cho rõ ràng thì sao có thể đi cùng mấy người chứ? Thứ không rõ lai lịch thì tôi không uống đâu."

Đương nhiên, hỏi rõ rồi cũng không nhất định sẽ đi cùng các người; mà thứ có lai lịch cũng chưa chắc sẽ uống.

Hai người bên cạnh nhìn về phía người cầm đầu kia, dường như đang hỏi ý kiến của anh ta.

Người sau nhìn thẳng Thẩm Loan, sau một lúc lâu mới nói: "...Cô chủ nhà tôi cho mời."

"Nhà anh là nhà ai?"

"Đi rồi sẽ biết thôi."

Thẩm Loan cười lạnh: "Xin lỗi, tôi rất bận, không rảnh để hưởng thụ mấy thứ như tà đâu."

"Cô đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

"Vậy sao? Nhưng tôi lại cảm thấy người phía sau thú vị hơn đấy, để xem ai mời ai."

Trong mắt kẻ cầm đầu lộ vẻ hung ác cùng nhìn về phía hai tên đàn em, ba người đồng thời vây quanh Thẩm Loan, nhìn tư thế là biết chiêu mềm không được nên chuẩn bị mạnh bạo.

Thẩm Loan thấy thế, không những không hoảng mà còn duy trì nụ cười: "Cô chủ nhà anh có nói cho các anh trói người cũng phải cẩn thận không, chơi mấy trò tàn nhẫn này trên địa bàn của người khác cũng không phải thói quen tốt đâu."

Ba người hai mặt nhìn nhau.

"Nếu cô ta không dạy thì tôi đây chỉ có thể tốn sức thôi." Nói cực kỳ nhẹ nhàng.

Ngay lúc Thẩm Loan búng tay một cái, mười mấy vệ sĩ mặc tây trang màu đen lặp tức nhảy ra từ cách cổng màu vàng, cũng không biết đứng đó bao lâu rồi, lúc nghe được lệnh thì cuối cùng cũng nóng lòng muốn chạy ra như ong vỡ tổ.

Lập tức vây quanh ba tên đàn ông cao lớn kia, trong tay mỗi người đều có "Công cụ".

Thẩm Loan vẫn cười như vậy đi đến trước mặt người cầm đầu, sau đó đứng yên: "Cô chủ nhà anh là ai?"

......

Hí —

Thẩm Kiêm Gia nắm chặt dây cương, con ngựa đỏ dưới thân cô ta cũng dừng lại, cô ta nắm roi ngựa xoay người một cái rất xinh đẹp, sau đó lập tức đứng trên mặt đất.

Trang phục cuỡi ngựa càng làm cô ta trở nên ngầu hơn.

"Cô chủ, uống nước."

"Cô chủ, lau mồ hôi."

"Cô chủ, để tôi cầm ô thay ngài ..."

Trường đua ngựa rộng như vậy nhưng phần lớn khách đều lựa chọn tự cưỡi ngựa một mình, hoặc là dắt ngựa đi lòng vòng, tóm lại đều một mình tự mình vui.

Chỉ có ở đây thế này thôi, giúp việc bưng trà rót nước, cầm dây dắt ngựa, vây kín người cưỡi ngựa ở bên trong, nhìn rất náo nhiệt!

Thẩm Kiêm Gia làm lơ mấy ánh mắt đánh giá đến từ xung quanh, chỉ lo việc hưởng thụ đãi ngộ của nữ vương.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

Đương nhiên cô ta không cần lầm gì nhưng cũng có người giúp việc đưa lên rất nhanh, cô ta giơ tay nhận lấy rồi để sang bên tai: "Alo?"

"Cô chủ, người đã đưa tới rồi."

Thẩm Kiêm Gia buông ly nước xuống, bỗng chốc ngồi thẳng, hai mắt tỏa sáng: "Đưa tới nơi cấm chăn thả gia súc sau núi đi, tôi lập tức tới liền!"

Không đợi đầu bên kia kịp nói gì mà cô ta đã cúp máy, sau đó nang bước rời đi.

Một đống người lập tức đuổi theo, nhìn tốc độ phản ứng hẳn đã sớm được huấn luyện mà có.

"Mấy người đi theo tôi làm cái gì?" Thẩm Kiêm Gia nhíu mày.

Hầu gái: "!"

Người giữ ngựa: "?"

Không phải ngài nói với chúng tôi là ngài đi đến đâu cũng không được tụt lại phía sau sao?

Thẩm Kiêm Gia cũng nghĩ đến chuyện đó nên vung lên: "Không cần đi theo đâu, mấy người ở lại đây đi."

"Đúng vậy."

Sau núi, khu vực cấm chăn thả gia súc.

Mặt cỏ rộng lớn được làm thức ăn cho ngựa vào năm sau, vậy nên có nhân viên chuyên nghiệp tiến hành xử lý.

Lúc Thẩm Kiêm Gia đến thì Thẩm Loan và ba người mà cô ta phái đi đã ở đó rồi, nhưng hình ảnh này lại không giống như trong tưởng tượng của cô ta...

Nếu dựa theo cốt truyện thì lúc cô ta phái người đi trói Thẩm Loan, người bình thường đều sẽ phản kháng nhỉ?

Đương nhiên, cuối cùng vẫn không đánh lại mấy tên đàn ông khỏe mạnh, không  nói đến việc khóc sướt mướt hay khuôn mặt buồn bã vì không tình nguyện bị đưa đến đây, thì ít nhất cũng nên chật vật, đầu tóc rối bời chứ.

Nhưng mà trên thực tế...

Chương 983: Hai cô giao đấu, Kiêm Gia Loan Loan

Người phụ nữ mặc một cái áo gile được cắt may rất vừa vặn, tôn lên vòng eo hoàn mỹ, phối với quần bút chì màu đen, vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng.

Mái tóc dài được uốn sóng tự nhiên xõa sau vai, càng nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da phát sáng, vừa khí thế nhưng lại không mất nữ tính.

Cô kiêu ngạo thẳng người, thản nhiên đứng cách đó không xa.

Ánh mắt bễ nghễ, khuôn mặt kiêu ngạo.

Căn bản không hề dính đến từ "chật vật" hay "đau khổ" gì cả.

Dời tầm mắt,Thẩm Kiêm Gia đảo qua ba người đàn ông cô ta phái đi, rũ mắt cúi mặt đứng sau người phụ nữ nửa bước.

Nào có chút gì gọi là "giang hồ đầu cắt moi" chứ? Ngược lại giống như đàn em của người phụ nữ kia hơn!

Lông mày Thẩm Kiêm Gia càng nhíu chặt hơn.

Sao lại thế này?

Híp mắt lại, tất nhiên không thể cứ như thế mãi được, vì vậy cô ta tiến lên.

"Thẩm Loan? Cô Thẩm?"

"Chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?" Giọng nói trong trẻo giống băng bị hòa tan trong núi tuyết, có thêm vài phần lạnh lùng cô đơn.

Thẩm Kiêm Gia càng cảm thấy không ổn, vì lời nói của đối phương nói, cũng vì sự kiêu ngạo của cô.

"Tất nhiên là gặp rồi, trong yến hội của nhà họ Nghiêm đó, chắc là cô không thể nhớ tôi, nhưng tôi lại nhớ rất rõ cô đấy."

"Vậy sao? Tôi rất vinh hạnh đấy." Hai tay Thẩm Loan bỏ trong túi, cong môi cười.

Vậy mà lại trực tiếp bỏ qua câu hỏi "vì sao lại nhớ rất rõ tôi", làm những thứ đã chuẩn bị đến bên miệng Thẩm Kiêm Gia ứ lại, chỉ có thể nuốt xuống bụng một lần nữa.

Thẩm Kiêm Gia tự hỏi hai giây, sau đó quyết định trực tiếp mở miệng: "Buổi yến hội đó, vốn dĩ Nghiêm Tri Phản sẽ mời tôi nhảy điệu đầu tiên."

"Cho nên?" Thẩm Loan khó hiểu.

Cô đánh giá người phụ nữ trước mắt này, thật ra cô đã biết đối phương là Thẩm Kiêm Gia, tư liệu về dòng chính nhà họ Thẩm đã bị cô điều tra cho nát trước khi tới Kinh Bình rồi.

Hơn nữa cũng phải nói, vị "cô cả nhà họ Thẩm" này cũng là một người khá vi diệu...

Dòng chính của nhà họ Thẩm ở Kinh Bình cho tới nay có thể nói là tuyệt hậu — không có con trai, chỉ có hai đứa con gái.

Hai đứa con gái "không giống người thường".

Cô Cả Thẩm Kiêm Gia, cô Hai Thẩm Thương Thương.

Tên hai người xuất phát từ《 Kinh Thi 》: Cỏ lau um um, sương sớm vừa lên.

Vừa nghe cũng có thể thấy được chút hàm ý tốt đẹp trong đó, nhưng trên thực tế, hai chị em nhà này không có ai trưởng thành duyên dáng yêu kiều, cử chỉ văn nhã nhẹ nhàng như tên của mình, trái lại, người này còn vô lý hơn người kia!

Cô Cả Thẩm Kiêm Gia từ nhỏ đã hay nghịch ngợm gây sự, phá phách như một đứa con trai, sau khi lớn lên theo hướng càng không thể cứu chữa.

Cưỡi ngựa chọi gà, nhảy dù nhảy bungee— không có gì mà cô ta không làm được, chỉ có việc mà cô ta không nghĩ ra thôi.

Nghe nói hai năm trước còn cạo đầu trọc, sau khi dài hơn một chút thì để thế luôn, rất lâu sau đó vẫn cứ để mái tóc ngắn đó rêu rao khắp nơi.

Còn có tin đồn nói bạn trai của cô ta không ít, bạn nữ cũng rất đông đảo, uống rượu tụ hội, kề vai sát cánh, hơn phân nửa đều là "Gay".

Mà đến bây giờ cô ta vẫn chưa kết hôn, thậm chí không hề có một người bạn trai chính thức, điều này đương nhiên trở thành bằng chứng rồi.

Gió trong vòng thổi lệch hướng, vậy thì lời nói cũng truyền ra càng vô lý hơn.

Còn về cô Hai Thẩm Thương Thương, chậc chậc, đây cũng là một "Thần thoại truyền thuyết" khác đấy, thôi thì không lắm lời làm mất thời gian nữa.

Thẩm Kiêm Gia nhìn dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của cô, suýt nữa cắn trật cả hàm răng: "Cho nên? Chẳng lẽ cô còn chưa hiểu à? Còn cần hỏi tôi nữa à?"

Thẩm Loan lắc đầu: "Không rõ lắm. Cần."

Thẩm Kiêm Gia: "!" Người phụ nữ này chắc chắn cố ý.

"Được— nếu cô đã hỏi thì tôi đây cũng không ngại nói thẳng đâu. Cô chiếm vị trí nhảy màn vũ với Nghiêm Tri Phản của tôi. Cái này cũng được gọi là tu hú chiếm tổ nhỉ? Cô nói đi?"

Chương 984: Mắng cô ta là kẻ điên, đồn đãi không phải sự thật

Thẩm Loan thực sự đã suy nghĩ kỹ vấn đề này, tự hỏi: "Nghe có vẻ không có gì sai."

Thẩm Kiêm Gia đắc ý.

"Nhưng—" cô nói tiếp, "Cô nói 'tu hú chiếm tổ', tôi là 'tu hú', cô là 'chim sẻ', vậy cậu chủ Nghiêm chính là 'tổ' sao? Thoạt nhìn, có vẻ đúng, nhưng sự thật lại không phải vậy."

Thẩm Kiêm Gia nhìn cô chằm chằm, nhìn xem cái miệng này có thể nói ra những lời long trời lở đất gì.

"Tổ là vật chết, nhưng Nghiêm thiếu là người sống. Điểm khác biệt lớn nhất ở đây là người sống có thể tự mình lựa chọn, trong khi vật chết chỉ có thể thụ động chịu sắp xếp."

"Rốt cuộc cô đang muốn nói cái gì?"

Thẩm Loan câu môi: "Mời ai khiêu vũ là lựa chọn riêng của Nghiêm Tri Phản, liên quan gì đến tôi? Nếu có bất bình hoặc không hài lòng, cô có thể trực tiếp đến gặp anh ấy."

Khóe miệng Thẩm Kiêm Gia co giật, trong lòng rống giận: Cô nghĩ tôi không tìm anh ấy sao?! Nguyên nhân là do tìm anh ấy cũng vô dụng nên mới tìm cô.

Quả hồng có mềm cứng, tất nhiên phải chọn bóp cô trước.

"Anh ấy mời cô, cô có thể không nhận lời. Nhưng nếu cô nhận lời, thì hôm nay tôi không tìm nhầm người."

Thẩm Loan chế nhạo, như thể nghe thấy một câu chuyện cười nào đó: "Có người dùng dao giết gà của cô, cô không truy cứu trách nhiệm của kẻ đó mà lại trút hết cơn giận vào con dao, là ý này sao?"

"Cô—"

"Nếu đúng, tôi nghi ngờ rằng tâm trí của Thẩm đại tiểu thư cô còn ở giai đoạn chưa mở. Thông thường, giận chó đánh mèo như vậy chỉ xuất hiện trên người kẻ điên vô cơ gây rối mà thôi."

"Cô mắng tôi là một kẻ điên?"

"Thực ra, không cần phải tự nhận định như vậy đâu."

"Ý của cô chính là thế."

Thẩm Loan than khẽ, nhẹ nhàng bâng quơ: "Cô nói vậy thì chính là vậy đi."

Thẩm Kiêm Gia đã lâu lắm rồi mới tức giận như thế này: "Cẩn thận cái miệng cô!"

"Cô có thể làm gì tôi?" Thẩm Loan khiêu khích.

Thẩm Kiêm Gia cười lạnh, "Tôi có thể làm gì?" Nhẹ giọng lẩm bẩm, sau đó ánh mắt đột nhiên sắc bén, nhìn tên cầm đầu ra lệnh: "Tìm thứ gì đó chặn miệng cô ta lại!" Người đàn ông không nhúc nhích, mà chỉ cúi đầu xuống.

Thẩm Kiêm Gia: "?"

Ýcười của Thẩm Loan càng sâu.

"Tôi nói mà sao anh dám--" Cô ta lao tới và nắm lấy cổ áo của tên cầm đầu, nhưng khi người đàn ông đó ngẩng đầu lên theo bản năng, cô ta chỉ thấy khuôn mặt đỏ bừng và sưng lên như đầu heo.

Một số chỗ đã bắt đầu chuyển sang màu xanh tím.

Thẩm Kiêm Gia ánh mắt kinh ngạc, những lời khiển trách đột ngột dừng lại.

Cô ta dường như không tin vào chuyện ma quỷ, liền nắm đầu hai người khác, tình hình cũng không khá hơn người trước là bao.

"Cô đã làm gì người của tôi?!" Nháy mắt quay đầu lại, ánh mắt dò hỏi mang theo sát ý nhìn thẳng vào Thẩm Loan.

Người sau cũng không gấp gáp: "Không có chuyện gì, chỉ dạy bọn họ một chút quy tắc, sau này để không gặp rắc rối, dù sao không phải ai cũng dễ nói chuyện như tôi."

Thẩm Kiêm Gia nhíu mày, lại nhìn Thẩm Loan, chỉ là lần này có thêm thận trọng và kiêng dè mà trước đó không có.

Cô ta không phải là tiểu tam mà Tống Duật nuôi ở bên ngoài sao? Nghe nói rằng xuất thân của cô ta vẫn còn một chút vết nhơ, là tiểu thư sô pha.

Người phụ nữ như vậy giống như lục bình, nhìn phồn hoa tựa cẩm, thực ra chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay.

Nhưng người trước mắt này có vẻ ... không đơn giản.

"Cô rốt cuộc là ai?"

Thẩm Loan mỉm cười, khinh thường trả lời câu hỏi này.

Có vẻ như ngoài cô ta, người khác cũng đã hỏi qua.

"Vốn dĩ chuyến đi hôm nay tôi không cần đến, nhưng tôi vẫn đến."

Thẩm Kiêm Gia lùi lại nửa bước, lộ ra vẻ đề phòng.

Thẩm Loan ánh mắt lóe lên, nhanh như vậy có thể nhìn rõ sự tình mà phán đoán, xem ra Thẩm đại tiểu thư cũng không hoang đường vô dụng như lời đồn đại ...

Chương 985: Đạp ngựa đả thương người, anh tới cứu cô

"Thứ nhất tôi tới là vì xem người trói tôi đến tột cùng là thần thánh phương nào, thứ hai cũng muốn nhân cơ hội này nói mấy câu với vị 'thần thánh' này, nếu hứng thú tăng vọt, còn có thể ngồi xuống uống ly trà tâm sự."

Đến bây giờ, Thẩm Kiêm Gia đã nhận ra người phụ nữ trước mặt cô ta có thể không đơn giản như cô ta đã nghĩ.

"Bây giờ cô đã nhìn thấy rồi, có phải cô có thể đi rồi không?"

"Cô Thẩm làm mọi cách thậm chí cô còn không ngại đánh để mời tôi đến, tại sao bây giờ cô lại gấp gáp đuổi tôi đi?"

Thẩm Kiêm Gia mím môi, đôi mắt đẹp ánh lên lửa giận: "Cô còn không thuận theo, không buông tha sao?"

Khuôn mặt Thẩm Loan không chút cảm xúc.

Cô ta cười lạnh một tiếng, "Nói đi, cô muốn gì."

"Xin lỗi."

"Cái gì?!"

Thẩm Loan gằn từng chữ một: "Tôi muốn cô--- đích thân xin lỗi."

"Không thể nào!" Thẩm Kiêm Gia lúc đầu ở chỗ Nghiêm Tri đã ôm một bụng lửa rồi, bây giờ Thẩm Loan nói như vậy, cô ta muốn bùng nổ rồi.

Thẩm Loan là người có lý, tự nhiên không chịu thua: "Xem ra, nhà họ Thẩm dạy dỗ cũng chỉ như vậy thôi."

Thẩm Kiêm Gia vội vàng đi tới, trong tay vẫn còn cầm roi ngựa, vừa nghe lời đã trực tiếp vung tay về phía mặt Thẩm Loan, mắt thấy nó sẽ quất xuống khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của cô.

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Thẩm Loan đột nhiên ra tay, cô không biết là mình may mắn hay thật sự có năng lực này, thậm chí cô còn trực tiếp nắm lấy cây roi vung lên trên không trung, âm thầm dùng lực.

Thẩm Kiêm Gia nghiến răng không chịu buông ra.

Hai người phụ nữ chỉ nắm lấy roi, vật lộn với nhau trong một cuộc đối đầu.

Hai mắt đối diện nhau, một bên lạnh như băng, một bên nóng như lửa.

Tốt lắm!

Sự kiêu ngạo trong xương của Thẩm Kiêm Gia triệt để bị khơi dậy, cô ta nhanh chóng buông tay, thực sự từ bỏ tranh giành roi, sau đó dùng tay làm còi thổi một tiếng giòn tan.

Khoảng ba mươi giây sau, xa xa có tiếng vó ngựa, càng ngày càng gần.

Ngay sau đó, ba con ngựa chạy về phía hai người.

Thẩm Kiêm Gia ban đầu gọi ngựa của mình. Ai biết rằng có hai con ngựa nữa, cô ta cũng chẳng lo nhiều như vậy, chân dài nhảy lên, ngồi trên lưng ngựa, từ túi ở yên ngựa rút ra một cây roi khác, cầm trên tay, từ trên cao nhìn xuống chỉ vào Thẩm Loan——

"Nếu cô thích cái roi đó, tôi sẽ tặng nó cho cô, mất một cái, tôi còn vô số cái. Nhưng cô có chắc mình cầm nổi đồ của tôi không?"

"Cô Thẩm dám cho, tôi đương nhiên cũng dám nhận."

Đôi mắt Thẩm Kiêm Gia hiện tia sáng lạnh, nụ cười cũng biến mất: "Vịt chết cái mỏ còn cứng! Tôi muốn xem những bộ phận khác trên người cô có cứng như vậy không!" Thắt chặt dây cương, ngay khi giọng nói vừa dứt, cô ta đã trực tiếp thúc ngựa hướng về phía Thẩm Loan...

Chương 986: Ngựa điên cào móng, Lục gia tới cứu

Thẩm Kiêm Gia không thuận theo, không buông ra.

Ngay khi cô ta lao tới lần thứ ba, Thẩm Loan nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, nắm lấy dây cương của con ngựa kia, xoay người nhảy lên, ngay lập tức ngồi lên lưng ngựa.

Cả hai người đều có ngựa trong tay, giờ so xem ai là người tàn nhẫn hơn.

Ngay lúc Thẩm Kiêm Gia ngơ ngẩn, Thẩm Loan chuyển từ phòng ngự sang công kích, giơ roi lên, mạnh mẽ quất xuống, lúc này sự hung hãn và tàn nhẫn bộc phát trong mắt khiến lòng người run sợ.

Thực sự định đâm thẳng vào người Thẩm Kiêm Gia-

Người cưỡi ngựa, ngựa va chạm, đây không phải là đơn phương giẫm đạp, mà là cứng đối cứng!

Có khả năng cả hai bên đều tổn hại.

Tuy nhiên, vẻ mặt gần như thờ ơ của Thẩm Loan cùng quyết tâm "gậy ông đập lưng ông", tôi sống anh chết thật đáng sợ -

Cô không sợ gì cả!

Không phải là miệng cọp gan thỏ, mà là thực sự không sợ chết!

Thậm chí từ một ánh mắt sâu thẳm kiên định như vậy, Thẩm Kiêm Gia có thể nhìn thấy một tia ngạo mạn và đồng quy vu tận lạnh thấu xương.

"Điên rồi--" Cô ta hoảng sợ, theo bản năng cố gắng tránh né, nhưng con ngựa không nghe lời, cô ta chỉ có thể luống cuống tay chân kéo dây cương mà thôi.

Cùng lúc đó, con ngựa của Thẩm Loan lao về phía cô ta nhanh như chớp, hoàn toàn trong tư thế không muốn.

Đồng tử của Thẩm Kiêm Gia đột nhiên co rút lại, theo bản năng ném dây cương ra, ôm đầu, bắt đầu hét lên: "A----- cứu mạng-" Trước khi Thẩm Loan đụng phải cô ta, bản thân cô ta cũng không ổn định mà ngã ra sau, ngửa mặt lên. Cô ta nằm ngửa và chết sững tại chỗ, vẻ mặt méo mó vì đau đớn.

Các cơ quan nội tạng dường như đã xáo trộn ...

Thẩm Loan tưởng như là người thắng cuộc, nhưng trên thực tế, con ngựa đang chạy với tốc độ cao do bị đòn đánh không thể dừng lại.

Khi đi ngang qua con ngựa của Thẩm Kiêm Gia, mặc cho Thẩm Loan điều khiển dây cương như thế nào, con ngựa của cô vẫn không thể dừng lại mà chạy thẳng về phía sâu trong rừng.

"Loan Loan—" Hai mắt Quyền Hãn Đình như muốn nứt ra, mạnh mẽ xoay người ngồi vững trên lưng ngựa.

Sau đó-

"Đi!"

Hai người lần lượt đi vào sâu trong rừng rậm.

"Này! Dừng lại — khụ khụ khụ khụ—" Thẩm Kiêm Gia nửa cúi đầu đứng dậy, "Tôi và các người--" Không để yên!

"Khụ, khụ, khụ ..." Người phụ nữ ho khan đến mức lục phủ ngũ tạng từng cơn đau nhức, hai mắt tối sầm rồi bất tỉnh hoàn toàn.

Ba gã to xác đã chứng kiến toàn bộ quá trình, hai chân đều sợ hãi.

"Đại ca ... Bây giờ, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Còn, còn có thể làm gì đây?! Mau gọi 120 xe cấp cứu! Nếu có người bị chết, tất cả chúng ta đều xong đời!"

"Vâng, vâng ... Tôi sẽ gọi ngay bây giờ! Bây giờ! Gọi, gọi!"

...

Sâu trong rừng rậm, đâu đâu cũng thấy rừng cây và gai nhọn.

Thẩm Loan đã nhiều lần cố gắng xoa dịu con ngựa cáu kỉnh, nhưng đều thất bại.

Cô chỉ có thể cố gắng hết sức để điều khiển dây cương, điều khiển phương hướng tiến lên, để không chạy tới vách núi, rơi khỏi vách đá.

Nhưng còn lại thì bất lực.

Chẳng hạn như cành cây, cành lá lởm chởm làm xước da, trán, má, cổ của cô, để lại những vết máu loang lổ.

Lại như bây giờ, bắp chân và mắt cá chân bị cắt khi đi qua bụi gai đã bê bết máu.

Trạng thái phi nước đại trong rừng này kéo dài khoảng mười phút, có lẽ ngựa chạy mệt nên chạy chậm dần.

Thẩm Loan nghiến răng đập mạnh dây cương, lòng bàn tay kịch liệt đau đớn.

May mắn thay, cuối cùng con ngựa cũng dừng lại.

Vừa định lăn lộn nhào xuống đất, một con rắn hoa ẩn trong bụi cỏ chậm rãi ngẩng đầu lên, con ngựa đã bình tĩnh trở lại sợ hãi phi nước đại với tốc độ nhanh hơn trước.

Tư thế ngồi củaThẩm Loan chưa vững, không thể giữ dây cương, lại có một vách đá không xa phía trước!

"Loan Loan - đưa tay cho anh -"

Lúc này, tiếng gầm của người đàn ông truyền đến, xuyên qua tiếng gió phần phật truyền đến tai cô.

Cô đột nhiên quay đầu lại, chẳng biết Quyền Hãn Đình đã cưỡi ngựa đến vị trí song song với cô từ lúc nào.

Không chút do dự, Thẩm Loan đưa tay cho anh.

Đối mặt với chuyện sống chết, yêu hay hận không quan trọng.

Niềm tin duy nhất của cô là sống!

Ngay cả khi đấu tranh đến giây cuối cùng, cũng không thể bỏ cuộc.

Quyền Hãn Đình túm chặt, vào lúc hai con ngựa đã tương đối đứng yên, bỗng nhiên dùng sức, Thẩm Loan nhận thấy ý định của anh, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình để phối hợp với anh.

Chỉ năm giây trước khi con ngựa lao ra khỏi vách đá một cách điên cuồng, Thẩm Loan đã ngồi trên lưng ngựa của Quyền Hãn Đình, cuối cùng con ngựa mà hai người cùng cưỡi đúng lúc dừng lại cách mép vách đá chưa đầy một mét.

Đôi mắt chạm nhau, như thể họ có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.

Để tránh cho con ngựa lần nữa xuất hiện những tình huống đột phá tương tự, Quyền Hãn Đình xoay người nhảy xuống đất đứng vững vàng, trong khoảng thời gian này, vẫn giữ dây cương không buông, trên mu bàn tay có những mạch máu nhô ra, gân guốc nổi rõ.

Sau đó đưa tay còn lại về phía Thẩm Loan: "Anh..." Hầu kết khẽ lăn: "Đỡ em xuống."

Cô không từ chối mà bình tĩnh đón nhận.

Sau khi đáp xuống, Quyền Hãn Đình dắt ngựa rời khỏi vách đá rồi buộc dây vào thân cây.

Con ngựa cúi đầu gặm cỏ, hai con mắt to tròn, lông mi dài chớp chớp.

Nhưng một nam một nữ ở phía trước ngựa đứng im không nói chuyện, mỗi người nhìn về mỗi hướng khác nhau.

Chính xác mà nói, đáng lẽ Quyền Hãn Đình tuy nhìn đi chỗ khác nhưng tầm mắt vẫn luôn nhìn đến Thẩm Loan, chú ý đến từng cử động của cô.

Nhưng Thẩm Loan thực sự không muốn nhìn anh.

Liếc mắt một cái cũng không.

Đơn giản nhìn bốn phía, im lặng.

Chương 987: Tàn nhẫn ngược Lục gia, Loan Loan vô tình

Cơn gió lặng lẽ thổi qua.

Đột nhiên: "Anh theo dõi tôi?"

Thẩm Loan đã mở miệng, nhưng Quyền Hãn Đình muốn trả lời, lại không thể trả lời.

"Loan Loan ..." Anh khẽ thì thầm.

Người phụ nữ không hề bị lay động, khuôn mặt vẫn lạnh băng như cũ, không có cảm xúc.

"Vô dụng, đừng đi theo nữa." Cô mở miệng, nhẹ nhàng đạm bạc, giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng.

"Vậy thì em nói cho anh biết phải làm như thế nào mới không vô dụng?"

"Không có." Thẩm Loan quay đầu lại nhìn vào sâu trong mắt người đàn ông, gằn lại từng chữ: "Tất, cả, đều, vô, dụng."

Đau như kim đâm vào, trái tim dần dần truyền đến dày đặc đau đớn, ngay cả thở cũng đau đớn.

"Loan Loan, đừng làm thế..." Anh muốn nắm lấy tay cô.

Thẩm Loan bình tĩnh tránh.

Mắt Quyền Hãn Đình tối sầm lại, nỗi mất mát tràn ngập.

"Đừng bắt tôi nói lần thứ hai." Ánh mắt người phụ nữ lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh.

"Lúc trước, khi anh theo đuổi em, em cũng không xa cách ngàn dặm như thế này. Sao bây giờ lại ..."

"Lúc trước?" Thẩm Loan quay đầu đột ngột ngắt lời anh: "Anh cho rằng có thể so sánh với lúc đầu sao?"

"Tại sao không thể? Anh có thể chiếm trái tim em một lần, nhất định sẽ có lần thứ hai!"

Đây là niềm tin đã chống đỡ Quyền Hãn Đình đến tận bây giờ.

Anh nói với người khác như vậy, cũng tự nhắc nhở bản thân rằng -Thẩm Loan sẽ trở lại, thậm chí sau ba năm, họ có thể trở lại khoảng thời gian hạnh phúc và ngọt ngào năm nào!

Nếu không, tất cả những gì anh đang làm bây giờ còn cần thiết sao?

Việc anh giằng co giữa sự sống và cái chết liệu còn có ý nghĩa không?

Thẩm Loan là tất cả những gì anh có, quý giá hơn cả mạng sống của anh.

Anh không thể chịu được nỗi đau mất cô.

Thẩm Loan mỉm cười, khóe môi nhếch lên lộ rõ vẻ mỉa mai: "Trên đời này không phải thứ gì cũng có thể chuộc lại được. Nước đổ khó hốt, gương vỡ dù lành, ghép lại cũng không giống ban đầu nữa."

"Anh có thể." Quyền Hãn Đình cắn chặt răng.

Đôi mắt người phụ nữ sắc như dao, môi đỏ khẽ mở: "Nhưng tôi không muốn."

"Loan Loan—" Đôi mắt anh đau đớn.

"Anh có thể lựa chọn theo đuổi hoặc không, tôi cũng có thể quyết định nhận lời hay không."

"Thật sự không cho anh cơ hội?"

Thẩm Loan cười lạnh: "Từ lúc anh rời đi không nói lời từ biệt, giữa chúng ta đã không còn khả năng. "

Không còn...

Không còn khả năng...

Câu nói này giống như ma âm rót vào tai anh, kịch liệt run rẩy, chấn động từng dây thần kinh trong anh.

Hóa ra nỗi đau tột cùng không phải ở thể xác, mà là ở trái tim.

Thẩm Loan không thể không thấy nỗi đau trên khuôn mặt của người đàn ông, trái tim cô không sảng khoái như cô tưởng tượng, nhưng chắc chắn cũng không chua xót hay thương hại.

Nói cô tàn nhẫn cũng được, vô tình cũng thế.

Một người đàn ông đã phụ bạc cô, gặp lại chỉ là người qua đường, cho dù đã từng thề non hẹn biển, lưu luyến ngọt ngào, thì sao?

Càng là tình cảm thuần túy thì càng không thể chịu đựng được đùa bỡn chà đạp, càng không thể chịu đựng được phản bội cùng bỏ rơi.

Đúng vậy, phản bội.

Không phải chỉ có "ngoại tình" mới gọi là phản bội, "bỏ rơi" cũng vậy!

Năm đó Quyền Hãn Đình bỏ đi không một tiếng động, tiêu sái dứt khoát làm sao? Trong mắt Thẩm Loan, đó chính là "ngoại tình" cùng "bỏ rơi".

Anh đã vứt bỏ đoạn tình cảm kia, cũng đã bỏ rơi cô.

Chính là—

"Anh không hiểu." Quyền Hãn Đình lắc đầu, vẻ mặt không còn bình tĩnh trấn định, cả người phát run, vì sợ hãi.

Thẩm Loan: "Không hiểu cái gì?"

"Năm đó anh có nỗi khổ riêng, sao em không nghe anh giải thích?"

"Nỗi khổ riêng gì? Bởi vì anh bị thương bởi vũ khí của nhà họ Bình, tái phát bệnh cũ, nguy hiểm bất cứ lúc nào, có thể chết bất cứ lúc nào. Anh không muốn chết trước mặt tôi, khiến tôi buồn, vì vậy anh biến mất không nói một lời và chọn cách chịu đựng tất cả một mình? "

"Em— " Ánh mắt người đàn ông lộ ra khiếp sợ: "Biết sao? "

"Thực đúng là như vậy ..." Nụ cười của Thẩm Loan vẫn không thay đổi, nhưng trong mắt lại đầy vẻ châm chọc: "Tôi không biết, nhưng tôi có thể đoán được."

"Cái đó..."

"Cho nên?" Thẩm Loan không cho anh cơ hội: "Tôi nên cảm động bởi tấm lòng của anh? Sau đó đau lòng và áy náy nhào vào lòng anh? Từ đó, hiểu lầm được hóa giải, sống với nhau hạnh phúc, kết thúc có hậu?"

Quyền Hãn Đình lúng túng nhìn cô, không biết là vì choáng váng hay là những lời này thật sự chạm đến trái tim anh, tóm lại anh chọn cách im lặng.

Trên thực tế, anh vẫn ôm cốt truyện chuyện xưa này mà phát triển ý tưởng, anh hy vọng sau khi Thẩm Loan nghe anh nói, cô có thể hiểu anh, tha thứ cho anh, cảm thấy có lỗi với anh, thậm chí là thương hại?

Đường đường là Quyền Lục gia, một ông trùm làm mưa làm gió suốt 3 năm nay, hiện giờ về Kinh Bình cũng là nhân vật vang dội số một, vậy mà trước mặt một người phụ nữ, anh lại van xin hèn mọn để có được một chút... thương hại?

Chỉ sợ không ai tin.

Ngay cả Thẩm Loan cũng không cho là đúng.

"Thực xin lỗi, kịch bản viết rất tốt, nhưng thực tế đầy biến hóa, tôi sẽ không bao giờ làm theo kịch bản." Thẩm Loan khẽ mở môi, một câu nói này đã đánh tan mọi hy vọng và mong đợi của anh.

Thật tàn nhẫn và dứt khoát, không thương tiếc.

Nhưng Quyền Hãn Đình cố tình lại thích tính yêu ghét rõ ràng của cô, cho dù người bị ghét là chính mình.

Thẩm Loan giống như một chiếc đinh đâm vào da thịt, đau đớn như vậy nhưng anh vẫn không kìm được mà muốn đẩy cô vào sâu hơn, tốt hơn là đừng bao giờ rút ra.

Bằng cách này, cô có thể ở trong xương cốt của anh đời đời kiếp kiếp.

Chương 988: Không cần cha ruột, cha dượng đến thay

Đáng tiếc, anh sẵn lòng, nhưng cô lại không cảm kích.

Trong mắt Quyền Hãn Đình hiện lên vẻ đau xót và hối hận, nhưng sắc mặt Thẩm Loan chỉ bình tĩnh như nước.

Dường như người đàn ông này đã không thể khiến trong lòng cô gợn sóng nữa.

Quyền Hãn Đình khó khăn nói: "Em, không tin anh sao?"

Đây đều là sự thật.

"Tin chứ." Thẩm Loan nói chắc như đinh đóng cột: "Nhưng không có nghĩa là tôi muốn tha thứ. Ý tốt của anh là sự thật, nhưng việc anh rời đi không một lời từ biệt cũng là sự thật, ba năm không có tin tức gì cũng là sự thật. Đã bị tổn thương, không thể bởi vì anh giải thích lý do là được xem như không tồn tại."

Quyền Hãn Đình cứng họng.

"Ba năm qua anh không biết mẹ con tôi đã trải qua như thế nào, bây giờ anh không đủ tư cách đứng ở đây cầu xin tha thứ."

"Anh không biết em mang thai ..."

"Ồ, đương nhiên, anh còn không biết là khi nào?"

"Anh biết!" Anh vội vàng phản bác: "Là đêm đó, ở khu homestay trong núi sâu, anh bị tia laze chiếu trúng lâm vào hôn mê, nửa đêm tỉnh lại một lần..."

"Có vẻ như là máu của Tán Tán không vô ích, sau khi kiểm tra mọi thứ đều rõ ràng."

Ánh mắt Quyền Hãn Đình lóe lên. Lúc đó, hai đứa trẻ đã bị Phan Hiểu Kinh bắt đi, anh giả làm bác sĩ lấy máu Tán Tán rồi làm xét nghiệm.

"Em đã biết hết..."

"Như thế nào, nghi ngờ Tán Tán không phải là con của anh?"

"Không phải!" Anh hoảng sợ giải thích: "Anh chưa bao giờ nghĩ như thế..." Cũng không phải nghi ngờ em.

"Đủ rồi!" Thẩm Loan ngắt lời anh: "Việc nào ra việc đó, hôm nay anh đã cứu tôi, tôi cảm ơn, còn lại nên thế nào thì thế đó."

Nói xong liền bước đi.

Quyền Hãn Đình chặn đường của cô, mắt anh đỏ lên: "Cái gì - nên thế nào thì thế đó?"

Cô cười: "Có nghĩa là, anh đi đường dương quang của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, hai bên không liên quan gì nhau."

"Không liên quan đến nhau?" Đôi mắt của người đàn ông dường như đỏ hơn, anh nghiến răng, vẻ mặt gần như mất kiểm soát: "Sao em có thể nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy? Anh và em? Không liên quan đến nhau?"

"Nếu không thì sao?" So với sự kích động của anh, Thẩm Loan bình tĩnh đến đáng sợ: "Dù sao ba năm trước anh cũng đã từ bỏ, hiện tại muốn lấy lại? Quyền Hãn Đình, cho dù chỉ một tay che trời, quyền lực vô hạn, anh vẫn phải biết mọi chuyện không như ý muốn."

Mà Thẩm Loan chính là người khiến anh hao hết tâm tư để bù đắp, tìm mọi cách vãn hồi cũng không thể thay đổi "cái không như ý" đó.

"Chúng ta, cứ như vậy đi."

Anh bình an vô sự, tiếp tục hô mưa gọi gió.

Cô dắt theo con trai, sóng yên biển lặng.

Thẩm Loan đi vòng qua, không chỉ có một con đường, anh không thể ngăn cản tất cả.

"Em thật nhẫn tâm như vậy sao?!"

Người phụ nữ cứ đi tiếp, không hề quay đầu lại: "Chuyện này, không phải bây giờ anh mới biết."

Vì thế nên Quyền Hãn Đình mới không khỏi khủng hoảng.

Trong lòng anh có một linh cảm rất mạnh: Chỉ cần Thẩm Loan bước đi, e rằng hai người sẽ đoạn tuyệt.

Những ngọt ngào ngày xưa tan biến, lời hứa đã từng hóa thành tro tàn, cô sẽ không bao giờ thuộc về anh nữa!

Vì vậy, anh không thể để cô ấy đi!

Không thể!

"Chúng ta còn có một đứa con trai, em chẳng lẽ nhẫn tâm để Tán Tán không có cha sao?!"

Thẩm Loan dừng lại.

Nỗi đau hiện lên trong mắt Quyền Hãn Đình, con trai là nỗi ân hận tội lỗi mà cả đời anh không thể trả nổi, nếu còn có lý do khác, chắc chắn anh sẽ không lợi dụng Tán Tán vào lúc này.

Nhưng anh không có.

Thẩm Loan quá kiêu ngạo, cũng quá tuyệt tình.

Cô quan tâm đến quá ít chuyện, ít đến mức anh còn không tìm ra lý do để uy hiếp cô, trong lúc vội vàng, anh đã buột miệng thốt ra.

Quả nhiên ---

Cô quay lại, đứng cách anh ba bước, đôi mắt cô hơi nheo lại, là dấu hiệu của sự tức giận.

"Anh dùng Tán Tán uy hiếp tôi?"

"... Em có thể nghĩ như vậy." Sáu chữ, anh cắn răng nói xong, cơ mặt khẽ giật một cái, hai má cứng ngắc như sắt.

Nhiệt độ duy nhất còn lại trong mắt Thẩm Loan biến mất hoàn toàn, không còn lại gì ngoài sự ảm đạm và lạnh lẽo, ánh mắt như đang nhìn một người xa lạ không quen biết.

"Loan Loan, anh không ..." Anh không thể chịu được ánh mắt của cô, cũng không thể chịu đựng câu hỏi vô tình lạnh thấu xương của cô.

Trái tim đang day dứt vì đau đớn, như thể sẽ bị đôi tay vô hình xé toạc trong giây phút tiếp theo.

"Câm miệng! Anh không xứng gọi tên tôi, cũng không xứng gọi Tán Tán. Cho dù không có cha, con tôi vẫn có thể sống bình an vô sự."

"Còn nữa..." đôi môi đỏ mọng khẽ câu, biến thành quyến rũ trong chốc lát, "Chỉ cần tôi muốn, đều có người xếp hàng muốn làm cha Tán Tán, anh có tin hay không?"

Đồng tử Quyền Hãn Đình tối lại, ánh mắt đầy sầu não đột nhiên sắc bén, giọng nói cũng lạnh lùng: "Ý của em là gì?"

Thẩm Loan không tin anh không hiểu, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Không có cha ruột còn có thể có cha dượng, tôi tin tưởng anh ấy sẽ coi Tán Tán như con ruột của mình, quan tâm chăm sóc."

"Anh ấy?! Là ai?! Em muốn ai?!" Người đàn ông điên cuồng lao về phía trước, hai tay ôm lấy vai Thẩm Loan, vô thức dùng sức.

Thẩm Loan cau mày, mắng nhẹ:

"Buông ra!"

Quyền Hãn Đình như người si nói mộng, mắt điếc tai ngơ: "Em có người đàn ông khác sao? Em muốn tìm cha cho con mình. Anh đã đồng ý với em chưa?!"

"Không cần anh đồng ý!" Thẩm Loan cũng tức giận.

Cơn đau từ hai vai khiến cô tái mặt, ánh mắt không chịu thua nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

Một cuộc giằng co.

Chương 989: Xin em hãy tốt với anh một chút

Cuối cùng vẫn là Quyền Hãn Đình chịu thua.

Ánh mắt anh buồn bã, vẻ mặt ủ rũ: "Loan Loan, anh phải làm sao với em bây giờ?"

Buông không được, quên cũng không xong, rồi lại không thể làm gì.

Thẩm Loan gỡ tay anh nhưng vẫn không gỡ được.

"Anh làm đau tôi."

Đôi môi mỏng của người đàn ông mím lại, sứckhông hề buông lỏng, có chút do dự.

Không đau lắm, nhưng Thẩm Loan vẫn không thể dễ dàng mà thoát khỏi được bàn tay của anh.

"...Anh mà buông tay thì em sẽ đi mất." Một lúc lâu sau, anh nhẹ lẩm bẩm.

"Chân của tôi ở trên người tôi, anh có thể giữ tôi lại một lát nhưng anh có thể giữ tôi cả đời sao?"

Đáy mắt Quyền Hãn Đình xẹt qua vài tia sáng sâu thăm, có vài phần suy ngẫm tựa như đang tính toán khả năng của đề nghị này.

Người phụ nữ lộ vẻ mặt không thể tin được, chửi anh: "Anh là đồ điên..."

"Đúng, anh điên rồi! Chỉ cần có thể giữ em bên cạnh, anh có thể làm bất cứ điều gì."

Anh điên rồi hay bị mất trí nhớ?

Da đầu Thẩm Loan tệ dại, hơi lạnh từ lòng bàn chân truyền lên sau gáy, ánh mắt điên cuồng ngập tràn bóng tối của người đàn ông làm cho cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Cô hít sâu, giọng điệu nhẹ lại: "Anh buông tay trước, chúng ta từ từ nói chuyện."

Quyền Hãn Đình vừa tin vừa nghi ngờ.

Trong khoảnh khắc anh còn ngây người, ánh mắt Thẩm Loan đột nhiên sắc bén, siết chặt cổ tay người đàn ông, trở tay lại, mượn lực của lưng, quăng anh ngã xuống đất.

Toàn bộ các động tác đều uyển chuyển trôi chảy, tuy phức tạp hơn một cú ném vai đơn giản nhưng hiệu quả rõ ràng hơn.

Bởi vì, cú ném vai đơn giản bình thường không thể nào làm Quyền Hãn Đình ngã được.

Cùng lúc đó, Thẩm Loan cởi bỏ dây cương, xoay người lên ngựa.

Cô sẽ không ngốc mà nghĩ rằng hai chân có thể chạy thoát khỏi Quyền Hãn Đình, hy vọng duy nhất lúc này chính là con ngựa.

"Giá..."

Chân ngựa giơ cao, phóng đi thật nhanh.

Chạy được một khoảng, Thẩm Loan mới nhẹ nhàng thở ra.

Đúng lúc này, tiếng còi vang lên, vang vọng cả khu rừng.

Con ngựa vốn dĩ đang chạy rất tốt lại đột nhiên mất không chế, tự mình quay đầu chạy lại, Thẩm Loan muốn xoay ngựa lại như thế nào cũng không được.

Cuối cùng cô sa vào lưới, vững vàng dừng ở trước mặt Quyền Hãn Đình.

Không, nói đúng ra là ngựa dừng lại, mà cô thì đang ngồi trên ngựa, từ trên cao mà nhìn xuống Quyền Hãn Đình.

Vẻ mặt người đàn ông không cảm xúc, con ngươi sâu thẳm không một tí cảm xúc, trống rỗng tựa như không có gì, tối tăm bí ẩn.

Nhưng Thẩm Loan lại thấy được dưới bộ dạng bình tĩnh đó là sự tức giận cực độ.

Anh nói: "Em tự xuống hay là muốn anh ôm em xuống."

Thẩm Loan rất muốn thờ ơ bước qua nhưng dây cương lại bị Quyền Hãn Đình nắm chặt, trong tay cô lại không có roi ngựa nên không thể làm gì.

Người đàn ông duỗi tay muốn ôm cô.

Thẩm Loan nghiêng người tránh đi, bước xuống từ phía bên kia rồi đứng yên đó.

Hai người cách nhau một con ngựa, mắt nhìn thẳng vào nhau.

Bắn ra tia lửa.

Quyền Hãn Đình vỗ vỗ mông ngựa đuổi nó đến dưới gốc cây ăn cỏ.

Thẩm Loan không nhịn được nữa: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

"Vì sao em muốn chạy?"

"Không ai thích bị ép buộc cả."

Mi mắt người đàn ông giật giật, khó khăn mở miệng: "Em cho rằng anh đang ép buộc em?"

Cô chế nhạo: "Chẳng lẽ không phải?"

"Em muốn đi... Anh không có cách nào..." Anh nhẹ nhàng nói.

"Quyền Hãn Đình, anh xem như vậy có ổn không? Anh càng như vậy, tôi càng cảm thấy phiền phức!"

"Loan Loan, đừng nói như thế này nữa, mong em đối xử tốt với anh một chút được không?" Hèn mọn như hạt cát, vẫn cố tìm mọi cách để tạo một bông hoa khiến cô vui lòng.

Ngay lúc đó, mũi của Thẩm Loan chua xót.

Anh không nên như thế này...

Lục gia Quyền Hãn Đình kiêu ngạo không nên ăn nói khép nép như thế này được.

Cô bỗng nhiên quay đầu không nhìn nữa, mắt hướng lên trời, hít sâu, mới thành công ngăn được nước mắt sắp trào ra.

Quay đầu lại vẫn là bộ dáng không thèm đếm xỉa.

"Thực ra không nhất thiết phải như vậy, ba năm nay không có anh tôi vẫn sống rất tốt, ba năm anh không có tôi anh cũng vẫn sống rất tốt, cho nên..." Thẩm Loan dừng lại một chút: "Hà cớ gì phải cố chấp như vậy? Như bây giờ không phải rất tốt sao?"

"Không tốt!" Anh đi đến được như hôm nay tất cả là bởi vì em: anh sống cũng chỉ vì muốn cùng em làm bạn cả đời, đầu bạc răng long.

Nếu không có Thẩm Loan, vậy ba năm nay Quyền Hãn Đình kiên trì bền bỉ như vậy làm gì?

Ngươi anh yêu làm sao có thể nhờ người khác chăm sóc?

Xương cốt của anh lại vì ai mà đúc lại lần nữa?

Nghĩ đến đây, Quyền Hãn Đình rốt cuộc không nhịn được nữa mà ôm Thẩm Loan vào trong lòng.

Ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, cuối cùng anh cũng có thể trở về bên cạnh người anh yêu, ôm cô vào lòng và yêu cô đến tận xương tủy.

Cái ôm quen thuộc, mùi hương quen thuộc, ngay cả sự rung động cũng y hệt như trước kia, trên đời này cũng chỉ có Quyền Hãn Đình mới có ma lực như vậy, có thể khiến cô an tâm dựa vào.

Đã từng, cô tin chắc rằng cây to này sẽ không đổ, vòng tay này sẽ không rút đi, người đàn ông này sẽ không bao giờ rời bỏ cô.

Tuy nhiên, hóa ra không có "niềm tin vững chắc" có thể tốt đẹp cho đến chết, không có cái làm bạn nào tồn tại liên tục mãi mãi.

Cuộc sống luôn thay đổi và lòng người cũng thay đổi theo.

Chính vì quá tin tưởng nên sau khi mất đi cô mới hụt hẫng không biết làm gì, bao gồm cả vòng tay ôm ấp và người đàn ông đang ôm cô lúc này.

Nghĩ đến đây, nỗi nhớ nhung ỷ lại trong mắt Thẩm Loan dần phai nhạt, thay vào đó là sự điềm tĩnh và nghiêm nghị.

Cô ghé sát vào tai người đàn ông, giống như mỗi lần thì thầm với nhau lúc trước, trông đặc biệt thân mật.

Cô bảo: "Quyền Hãn Đình, buông tay đi."

Giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển: "Tôi không dám tin tưởng anh lần nữa."

Chương 990: Cô cũng biết sợ, hiểu lầm lớn

Quyền Hãn Đình cứ giống như bị sét đánh.

Cô rút lui khỏi vòng tay nồng nhiệt và đầy hối hận của anh rồi sau đó quay lưng lại.

Người đàn ông sợ rằng cô sẽ bỏ đi lần nữa, vì vậy anh nhào lên từ phía sau, ôm trọn cô vào lòng.

Không dám dùng lực mạnh vì sợ làm tổn thương cô, cũng không dám buông lỏng sợ kẻo cô lại bỏ trốn.

Tiến không được lùi cũng không xong, đấu tranh xoắn xuýt.

"Thật sự là... Không thể trở lại như cũ sao?"

Thẩm Loan không trả lời, từng chút một rút cánh tay của anh ra.

Đi được hai bước, người đàn ông cũng bước theo phía sau.

Cô nhẹ nhàng quăng lại một câu: "Đừng để tôi hận anh."

Năm chữ này giống như đinh thép giữ chặt chân người đàn ông tại chỗ, không thể động đậy.

Hóa ra anh và cô đã đến giai đoạn "hận" rồi sao?

...

Lần này, Quyền Hãn Đình không đuổi theo.

Thẩm Loan bước thẳng về phía trước, chưa từng ngoảnh lại.

Đương nhiên không thể nhìn thấy sự cô đơn trên khuôn mặt người đàn ông và nỗi buồn trong mắt anh.

Có lẽ là không muốn xem hoặc là không thể xem.

Bởi vì – cô sợ.

Sợ hãi khi nhìn thấy điều này cô sẽ không thể mặc áo giáp cứng rắn và xây dựng một pháo đài vững chắc được nữa.

Cô đã mất ba năm để học cầm kiếm và rút kiếm chiến đấu một mình, nếu cô mất đi áo giáp và từ bỏ áo giáp của mình chỉ vì cái nhìn kia, liệu cô có còn can đảm để xây lại tường thành khi anh lại ra đi một lần nữa hay không?

Thẩm Loan không chắc nữa.

Đã không biết thì còn mạo hiểm làm gì?

Vì vậy, hãy cứ như vậy đi.

Không biết mình đã đi bao lâu, cũng không biết đi được bao xa, cho đến khi phía sau vang lên tiếng vó ngựa Thẩm Loan mới dừng lại.

Nhìn lại, thấy ngựa, nhưng không thấy ai.

Con ngựa dừng lại bên cạnh cô, như có trí tuệ.

Thẩm Loan nhìn quanh nhưng không thấy Quyền Hãn Đình.

Cô rũ mắt xuống, ba giây sau nắm lấy dây cương, xoay người lên ngựa: "Giá—"

Một bóng người từ gốc cây cách đó không xa xuất hiện, nhìn bóng dáng cô đi xa, ánh sáng trong mắt dần dần tắt, cuối cùng biến thành một màu tối vô tận.

"Loan Loan, em là của anh ..."

Mãi mãi!

Nhà họ Tống.

"Chờ đã ..." Chung Ngọc Hồng ngăn cản một người giúp việc.

"Thưa bà?"

"Cô ta đã về chưa?" Trong khi nói bà ta liếc về sân phía tây.

"Bà chủ đang hỏi cô Thẩm sao?"

"Nếu không thì còn ai nữa?" Chung Ngọc Hồng tức giận.

Người giúp việc sợ hãi rụt cổ: "Vừa mới trở về." Hơn nữa tóc tai bù xù, quần áo nhăn nhúm, nhìn chẳng ra làm sao cả.

Nửa câu phía sau người giúp việc không dám nói ra.

Chung Ngọc Hồng xua tay, tỏ ý rằng cô ta có thể đi xuống.

"Bà -" Thẩm Thanh chạy tới với đôi chân ngắn của bé, ôm lấy bà ta.

"Bé ngoan, chạy chậm lại, coi chừng ngã!" Chung Ngọc Hồng vội vàng cúi đầu, ôm lấy cô bé nhỏ.

"Mẹ đâu ạ? Cháu muốn mẹ, cháu nhớ mẹ, cháu muốn mẹ dẫn cháu đi chơi..."

Chung Ngọc Hồng thở dài, ôm cô bé vào lòng khiến cô bé cười khúc khích: "Được rồi, để bà dẫn cháu đi tìm mẹ nhé! "

"Vâng ạ! "

"Vậy cháu thưởng cho bà như thế nào? "

Đôi mắt đen xinh xắn của cô bé mở to, hôn lên má Chung Ngọc Hồng: "Thưởng cho bà một nụ hôn ~"

"Thật là một cô nhóc ngoan!"

Chung Ngọc Hồng ôm cô bé, hai bà cháu chơi đùa với nhau suốt chặng đường đi tới sân phía Tây.

Dì Dương lập tức chào hỏi: "Sao bà chủ lại rảnh rỗi qua đây?"

"Đứa nhỏ đang tìm mẹ."

"Cô Thẩm vừa về, chắc bây giờ cô ấy đang tắm. Bà chủ và cô chủ nhỏ có thể sẽ phải đợi một lúc..."

"Tắm sao?" Chung Ngọc Hồng Anh nhíu chặt chân mày. Ban ngày ban mặt, vừa đi về đã lập tức tắm rửa, tình hình gì đây?

Thấy sắc mặt bà ta không tốt, dì Dương lập tức nghĩ tới điều gì đó, sau khi cân nhắc một chút, bà ta quyết định thành thật báo cáo: "Thật ra... lúc cô Thẩm trở về có chút kỳ lạ."

Chung Ngọc Hồng nhướng mày: "Có chuyện gì? Dì nói rõ đi. "

"Không có gì, chỉ là tóc cô Thẩm rối bù, quần áo thì bẩn, mắt vẫn còn đỏ, cả người trông rất mệt mỏi. "

Chung Ngọc Hồng mí mắt nhanh nhạy vội vàng che tai cô bé.

Sự bất mãn trong nội tâm với Thẩm Loan đã lên đến cực điểm.

Bà ta cho rằng người phụ nữ mà con trai mình yêu mặc dù lưu lạc phong trần thì cũng phải có gì đó đáng khen, hoặc là cô có tấm lòng nhân hậu, không bị vấy bẩn, hoặc cô mềm dẻo kiên cường, mạnh mẽ yêu đời.

Nói tóm lại, sẽ không thực sự kém cỏi như những "cô gái mồi chài" bình thường kia.

Tuy nhiên, qua khoảng thời gian quan sát, ban đầu bà ta có ấn tượng không tốt với Thẩm Loan, nhưng chắc chắn không tệ, thế mà gần đây cô càng làm việc khác người, thường xuyên chạy ra ngoài mà không báo trước, còn thường xuyên về muộn, hơn nữa đi đâu cô cũng không nói.

Thật khó để không nghi ngờ!

Đây là người phụ nữ mà con trai bà ta thích, đồng thời là mẹ của cháu trai và cháu gái bà, nhưng bà không hề thấy Thẩm Loan buồn chút nào trước cái chết của A Duật, lại rất quan tâm đến hai đứa trẻ.

Không, cô vẫn quan tâm, nhưng cô đặc biệt cưng chiều Tán Tán, thờ ơ lãnh đạm với Thanh Thanh.

Cô cho rằng nhà họ Tống sau này sẽ do Tán Tán thừa kế nên mới đặt tâm tư vào cậu bé, hơn nữa Thanh Thanh là con gái sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, sẽ không đem nhiều lợi ích cho cô hơn là con trai?

Hừ...

Nông cạn thiếu hiểu biết!

Ngoài ra, sự thờ ơ mà Tán Tán dành cho bà ta và Tống Khải Phong đã từng bước trở thành tâm bệnh của Chung Ngọc Hồng.

Bà ta không khỏi tự hỏi, một đứa nhỏ dưới ba tuổi có thể biết xạ lạ là như thế nào?

Còn không phải người lớn dạy thế nào cậu bé sẽ nghe theo như vậy à?

Hẳn là Thẩm Loan đã dặn nó không được lại gần ông bà, không nói một lời giả vờ câm, từ nhỏ đã có thói quen này, tương lai cậu bé cũng chỉ có thể thân thiết với mỗi Thẩm Loan!

Bàn tính thật là tốt!

Đúng lúc này, Tán Tán đi tới từ hành lang và xuất hiện trong tầm mắt của Chung Ngọc Hồng ...

Chương 991: Bà Tống tức giận, ép buộc Tán Tán

Trong quá khứ, Chung Ngọc Hồng sẽ không bao giờ bước tới.

Bà ta sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt lạ lẫm né tránh của cậu bé, nhưng đó là máu mủ của A Duật - cháu nội của bà ta!

Tâm lý trốn tránh rõ ràng này khiến bà ta phải rút lui mỗi khi muốn lại gần, tự nhiên mối quan hệ giữa Tán Tán và bà ta ngày càng trở nên xa cách.

Hơn nữa, Thẩm Loan thường xuyên đưa cậu bé đi chơi, Chung Ngọc Hồng thì dù muốn có cơ hội ở một mình với cháu trai cũng không có.

Còn về việc vun đắp tình cảm?

Đứa trẻ này chưa bao giờ thân thiết với bà ta cả!

Nghĩ đến điều này, trong lòng Chung Ngọc Hồng tức giận, sự bất mãn của bà ta với Thẩm Loan đã lên đến cực điểm.

Tán Tán là cháu của bà ta, trên người chảy dòng máu họ Tống, tại sao bà ta chỉ có thể từ xa nhìn cậu bé, mặc cậu bé bị người ngoài cầm trong lòng bàn tay như một công cụ thượng đẳng?

Ngay cả khi người đó là mẹ ruột của đứa trẻ, thì họ của cô là Thẩm,  chứ không phải Tống!

"Em trai!" Thẩm Thanh cũng thấy Tán Tán, ngay lập tức phấn khích, ở trong vòng tay của Chung Ngọc Hồng quơ quơ gọi cậu bé.

"Cháu có muốn chơi với em trai không?"

"Có ~" Giọng non nớt mang theo mùi sữa, vô cùng ngọt ngào.

"Được, vậy chúng ta đi tới chỗ em trai— " Chung Ngọc Hồng đứng trước mặt cậu bé cản đường.

Tán Tán cúi đầu, mí mắt rũ xuống, bỗng dừng bước, từ từ ngước mắt lên.

Bốn mắt nhìn nhau, một già một trẻ.

Chung Ngọc Hồng sững sờ một lúc, lần đầu tiên bà ta nhận ra rằng Tán Tán chẳng giống A Duật gì cả.

Từ đường nét khuôn mặt cho đến ngũ quan đều không có một chút dấu vết nào của Tống Duật trên đứa trẻ này.

Nhưng kinh ngạc là – cậu bé cũng không giống Thẩm Loan!

Di truyền là một thứ rất kỳ diệu, khi định hình nên một con người hoàn chỉnh, sẽ luôn có dấu vết của người chung dòng máu.

Đứa trẻ không giống bố hay mẹ là chuyện bình thường.

Nhưng nếu vừa không giống cha cũng không giống mẹ, thì ...

Giống ai?

Câu hỏi này vướng vào tâm trí Chung Ngọc Hồng như một con quỷ dữ.

Đúng vậy, nên giống ai?

Không phải là không thể di truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, nhưng ...

Giống như bà ta?

Cũng không có.

Tống Khải Phong?

Không luôn.

Hay giống cha mẹ của Thẩm Loan?

Chung Ngọc Hồng không biết.

Tán Tán nhìn bà cụ trước mặt, nghĩ ngợi rồi quyết định đi vòng qua.

Cậu bé nhìn có chút sốt ruột, ngay cả ánh mắt háo hức chờ đợi của chị gái cũng không có thời gian đáp lại mà vội vàng muốn đi tiếp.

Chung Ngọc Hồng đương nhiên không cho phép.

Hành động của Tán Tán khiến bà ta cảm giác cậu bé không muốn tiếp xúc với bà ta, thậm chí làm cho bà ta có cảm giác cậu bé tránh bà ta như rắn rết và bọ cạp.

Nhưng ... có thực sự chỉ là ảo giác sao?

Kể từ khi đến đây ở, cậu bé chưa từng mở miệng gọi một tiếng "bà", bây giờ thì ở bên bà ta dù một giây cũng thấy khó chịu.

Chung Ngọc Hồng rất đau lòng.

Đều do Thẩm Loan không cho cậu bé tiếp xúc với người nhà!

May mắn thay, đứa trẻ còn nhỏ nên vẫn còn khả năng sửa chữa.

Bà ta nở một nụ cười, đặt Thẩm Thanh xuống, ngồi xổm trước mặt Tán Tán, nhẹ giọng thì thầm: "Bé ngoan, nhìn con mồ hôi nhễ nhại này..."

Nói xong, bà lấy khăn tay ra lau cho cậu bé.

Tán Tán lùi về sau như bị điện giật, bởi vì thân thể quá nhỏ và dùng quá nhiều lực nên cậu bé suýt nữa đứng không vững, loạng choạng rồi ngã.

Bằng cách này, thái độ lảng tránh của cậu bé càng rõ ràng hơn – cậu bé thậm chí không sợ bị ngã cũng phải từ chối sự đụng chạm của Chung Ngọc Hồng.

Đôi mắt bà ta hiện lên đau đớn, dưới nỗi đau của bà là sự oán hận và căm hận Thẩm Loan.

Một đứa trẻ tốt lại bị cô dạy dỗ thành dạng gì? !

Bà ta hít một hơi thật sâu, vẫn giữ nụ cười: "Tán Tán đừng sợ, bà nội chỉ muốn lau mồ hôi cho cháu, không có ác ý, lại đây, gần bà một chút ..."

Chung Ngọc Hồng vươn tay ra, mỉm cười nhân hậu, đôi mắt bao dung cho con cháu của mình.

Bà ta không để tâm đến sự vô lễ vừa rồi của Tán Tán chứ đừng nói đến việc trách móc cậu bé.

Thật tiếc khi "lời dụ dỗ thân thiện" của bà ta đã không đánh đổi được lòng tin của cậu bé.

Tán Tán liếc nhìn bàn tay đang duỗi về phía mình, cứ như hiểu được ý tứ của Chung Ngọc Hồng, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu, ánh mắt không hề thả lỏng.

Bà ta bất lực, cơn tức giận trào dâng trong lòng cuối cùng cũng không thể kìm nén được.

"Bà là bà của cháu, ba của cháu là đứa con duy nhất của bà hiện tại đã không còn nữa, giao cháu cho bà, trên đời này bà là người thân cận nhất của cháu vậy mà cháu còn không cho bà đụng vào?"

"Có phải mẹ cháu đã nói gì với cháu không? Cô ta đã dạy cháu như thế nào? Không cho cháu mở miệng nói chuyện? Không cho cháu giao tiếp với chúng ta đúng không?"

Vẻ mặt hậm hực của Chung Ngọc Hồng không chỉ khiến hai đứa trẻ sợ hãi mà còn làm cho dì Dương đang yên lặng đứng ở không xa nhìn cũng ngẩn ra, hồi lâu cũng không có phản ứng.

"Cháu nói đi, tại sao không thể chạm vào?" Bà ta nhìn Tán Tán, giọng điệu sắc bén tra hỏi, hai mắt đẫm lệ, tích tụ buồn bực và đau khổ.

Tán Tán có thể nói gì chứ?

Cậu bé chỉ có thể ngậm cái miệng nhỏ nhắn của mình và nhìn Chung Ngọc Hồng với ánh mắt đề phòng hơn.

Đôi mắt đó không còn ngây thơ, đơn thuần như bạn bè cùng lứa với nhóc, nhưng vẫn trong suốt sáng ngời, ngoại trừ con ngươi đen sâu thẳm như thể đặt cả bầu trời đêm, vô tận vô biên.

Xinh đẹp và bí ẩn nhưng không có bất kỳ cảm xúc nào.

Đối với cậu bé, dường như bà già đau buồn trước mặt cậu bé chẳng qua là một người lạ không liên quan gì đến cậu bé.

Chung Ngọc Hồng gần như gục ngã, thậm chí bà ta còn tự hỏi Thẩm Loan đã làm gì để Tán Tán mà lại khiến một đứa trẻ chưa đầy ba tuổi trở thành một con quái vật máu lạnh như vậy.

Chương 992: Lại dùng dị năng, hết thuốc rồi

"Không được đụng vào phải không?" Ngừng nước mắt, trong mắt bà ta tràn đầy dữ tợn, trở nên tức giận, bà ta là chủ của nhà họ Tống , là người quyền thế tuyệt đối không thể xâm phạm của nhà họ Tống.

Chỉ nghe bà ta nói gằn từng chữ: "Hôm nay bà càng muốn chạm vào cháu, ôm cháu thì sao?"

Nói xong bà đưa tay đỡ lấy vai Tán Tán, trong khoảnh khắc Chung Ngọc Hồng có thể cảm nhận được rõ ràng sự cứng ngắc trên cơ thể nhỏ bé của cậu bé.

Bà ta nghiến răng, bỏ qua sự bài xích của Tán Tán, định ôm cậu bé vào lòng rồi bế lên.

Chỉ là một cái ôm thôi, hơn nữa giữa ông bà và cháu, đứa trẻ nào mà không được người già nuôi dưỡng bằng cách này?

Vì vậy, bài xích của Tán Tán đối với bà ta chẳng qua chỉ là một chút không quen thuộc, hoặc một bệnh nhỏ được Thẩm Loan cưng chiều mà ra, bà ta chỉ là vừa chạm vào cậu bé, ôm cậu bé, không làm gì hơn, không làm cậu bé đau và cũng không uy hiếp gì.

Cộng thêm Tán Tán không giãy dụa quá nhiều, không cuồng loạn, bà ta không cảm thấy gì nữa.

Suy cho cùng, những tật xấu của trẻ em chỉ được sửa chữa dưới sự ép buộc của cha mẹ.

Không ngờ rằng Tán Tán không có giãy dụa chỉ là bởi vì chênh lệch thực lực giữa hai bên quá lớn, cậu không thể thoát khỏi, không có giãy giụa lại càng đơn giản bởi vì cậu bé hoàn toàn không biết nói, hơn nữa nếu có thể, cậu nhóc nhất định không dùng kiểu "gào thét la lớn" ngu ngốc kia.

"Bà ơi ... đừng bắt em trai! Đừng bắt!" Thẩm Thanh phản ứng lại, vội vàng kêu lên.

Vừa khóc, cô bé vừa hét lên: "Không thể bắt ... không thể ..."

Nhưng trong tình huống hiện tại, Chung Ngọc Hồng sẽ không nghe theo lời khuyên của người khác, huống chi đó chỉ là lời khuyên của một đứa trẻ ba tuổi?

Bà ta khăng khăng muốn ôm Tán Tán.

Ngoại trừ lúc đầu cậu bé còn đề phòng, thời gian còn lại Tán Tán đều bình tĩnh.

Và loại bình tĩnh hay sự điềm tĩnh này đều vượt xa tuổi của cậu bé.

Hai vòng xoáy như cuốn lên trong đôi đồng tử u ám kia, ẩn chứa sức mạnh thần bí, thâm trầm quyến rũ.

Trong chốc lát, Chung Ngọc Hồng bình tĩnh lại một cách thần kỳ, vẻ mặt tức giận ban đầu cũng trở lại bình tĩnh, những cảm xúc vướng víu trong mắt bà ta trong phút chốc nhạt dần, cuối cùng biến mất.

Cái giá phải trả là bà ta dần mất tập trung chết lặng.

Dì Dương ở quá xa không dám bước tới nên không nhận thấy sự bất thường.

Còn Thẩm Thanh khóc đến mức mắt mũi đỏ bừng, cô bé còn nhỏ không có khả năng phân biệt, huống chi là cảm nhận được cái gì, chỉ là may mắn cuối cùng bà nội cũng quay lại bộ dạng bà nội cười cười dịu dàng.

"Có chuyện gì vậy?" Giọng của Thẩm Loan truyền đến.

Dì Dương giật mình, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Thẩm Thanh lập tức lao vào vòng tay của Thẩm Loan, khóc vô cùng buồn bã: "Mẹ ... em trai bị bà bắt ... Bà muốn ôm ... em trai không muốn ... Mẹ bảo vệ em ấy ..."

"Ngoan, không sao đâu. " Thẩm Loan đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cô bé.

Cô nắm bàn tay nhỏ bé của cô bé và đi đến trước mặt Tán Tán và Chung Ngọc Hồng.

Tán Tán không nhìn Chung Ngọc Hồng nữa khi cậu bé nghe thấy giọng nói của Thẩm Loan, mắt rũ xuống, hơi cúi đầu, rất ngoan ngoãn.

"Tôi bị sao vậy?" Chung Ngọc Hồng ngơ ngác ngước mắt lên, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

Thẩm Loan?

Cô ta xuất hiện khi nào?

Tại sao bà ta không có bất kỳ ấn tượng nào?

Bà ta muốn ôm Tán Tán, sau đó thì sao?

Không đợi ký ức thành hình, giọng nói nhẹ của Thẩm Loan truyền đến tai bà ta, lạnh lẽo đến cực độ-

"Bà Tống, tôi nghĩ bà cần nói cho tôi biết chuyện vừa rồi, bà đang làm gì vậy?"

Vừa nói, cô vừa tự nhiên bảo vệ Tán Tán phía sau lưng.

Đây là một sự tra hỏi!

Tra hỏi rõ ràng!

"Tôi..."

Đột nhiên, Tán Tán nắm lấy tay áo của Thẩm Loan, sau đó chỉ vào chiếc cặp nhỏ của mình.

Có nghĩa là... hết thuốc!

Thảo nào cậu bé đổ mồ hôi đầm đìa, ánh mắt lo lắng sốt ruột.

Chương 993: Đánh vào thân con, mẹ đau

Uống thuốc đúng giờ là yêu cầu duy nhất của Thẩm Loan đối với con trai mình.

Ngay từ khi mới biết đi, Thẩm Loan đã bắt đầu dạy cậu bé uống thuốc, từ cách phân biệt và sử dụng các loại thuốc khác nhau, đến cách pha và uống với nước, cuối cùng là hình thành thói quen.

Cô không thể bảo vệ cậu bé cả đời, vì vậy phải rèn luyện cho cậu bé có trách nhiệm với bản thân!

Ban đầu, Tán Tán học rất khó khăn, dù sao cậu bé vẫn còn nhỏ, Thẩm Loan rất nghiêm khắc nên cậu bé không được phép mắc bất kỳ sai lầm nào.

May mắn thay, chàng trai nhỏ bé có chỉ số thông minh cao, học lực vượt xa các bạn cùng trang lứa nên sớm có thể tự uống thuốc.

Khi các "kỹ năng" được xây dựng, các "thói quen" xấu xa bắt đầu dần xuất hiện-

Khi Thẩm Loan đang nhìn chằm chằm, cậu bé sẽ tự giác.

Nhưng một khi Thẩm Loan không có ở đó, cậu bé sẽ không bị kiềm chế bản thân như vậy.

Lúc đó là vì lắp ráp "quán cà phê góc" trong bộ LEGO thành thị đã gần đến cuối, Tán Tán được tiếng trống thắng lợi làm cho cả người hăng hái nên không uống thuốc.

Vốn dĩ Thẩm Loan sẽ không phát hiện ra trong một hai giờ, nhưng khi đang hoàn thành bước then chốt thì gặp phải nút thắt vẫn chưa giải quyết được, sau khi giải quyết xong vấn đề mới biết cả buổi chiều đã trôi qua.

Bầu trời nhuộm màu đỏ cam bởi những đám mây cháy, buổi tối hoàng hôn lẽ ra phải đẹp như vậy, nhưng Tán Tán chỉ cảm thấy khủng hoảng.

Ngay khi cậu bé định lấy thuốc ra định uống cùng với nước thì Thẩm Loan quay lại.

Sau đó, mọi thứ bị ném vỡ.

Đó là lần đầu tiên Tán Tán bị phạt và cũng là lần duy nhất sau 3 năm.

Thẩm Loan chưa bao giờ nói với cậu bé bằng giọng điệu gay gắt như vậy: "Quỳ xuống!"

Cậu bé hiểu ra, co chân lại, trực tiếp quỳ xuống sàn nhà.

Ngay sau đó, Thẩm Loan đưa thuốc và nước vào miệng cậu bé, tận mắt chứng kiến ​​cậu bé nuốt nó.

Sau đó cô tìm một thanh gỗ dày bằng ngón tay người lớn đứng trước mặt cậu bé, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng: "Đưa tay ra."

Tán Tán không chống cự mà làm theo.

Khi cây gậy đánh vào lòng bàn tay, cơn đau mạnh hơn so với tưởng tượng của nhóc.

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, nước mắt nhanh chóng tụ lại.

"Biết nguyên nhân chưa?" Thẩm Loan trầm giọng nói.

Tán Tán gật đầu.

Bốp!

Gậy cũng không dừng lại vì "biết sai" của cậu bé.

Thẩm Loan: "Lần sau có nhớ không?"

Lại gật đầu.

Bốp!

Thêm một chút nữa.

Thẩm Loan: "Thật sự có thể nhớ kỹ, hay là đang nói cho có lệ?"

Gật đầu, sau đó lắc đầu.

Có nghĩa là- có thể nhớ, không có lệ.

Bốp bốp bốp bốp - bốn lần liên tiếp, mỗi lần nặng hơn một lần.

Cuối cùng, Thẩm Loan hỏi cậu bé: "Đau không?"

Nước mắt không kìm được nữa, nhưng dù có khóc cũng chỉ có im lặng, chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi.

Thẩm Loan không cảm xúc nhìn cậu bé: "Mẹ hỏi con có đau không?"

Liên tục gật mạnh đầu!

Đau quá!

Đau quá.

"Được rồi, nhớ kỹ lần đau này, lần sau sẽ không quên."

Từ đó về sau cho dù mê chơi, gặp đồ vật hấp dẫn cũng không chậm trễ uống thuốc mà luôn đúng giờ.

Thời gian quay trở lại hiện tại, Thẩm Loan hiểu ý cậu bé khi nhìn thấy hành động của Tán Tán, không muốn lãng phí thời gian nữa, cô nhìn Chung Ngọc Hồng thật sâu rồi xoay người rời đi.

"Dừng lại!" Chung Ngọc Hồng cảm thấy mình bị xem nhẹ.

Thẩm Loan quay đầu lại, ánh mắt đột nhiên dữ tợn như một con sói độc ác, đồng tử ẩn hiện sát khí .

"Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với bà, cũng không muốn nghe bà giảng đạo, bà cút đi..."

Mặc dù Thẩm Loan đến muộn một bước, nhưng cô vẫn nhìn rõ cảnh Tán Tán bị Chung Ngọc Hồng ép vào vòng tay của mình.

"Cô, cô đang nói cái gì vậy?" Môi của Chung Ngọc Hồng run lên, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, cô thế mà... bảo tôi cút?"

"Đúng vậy. Biến khỏi tầm mắt của tôi ngay lập tức, nếu không..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com