Danh Mon Thinh Sung Quyen Thieu Xin Chieu Co
"Tổng giám đốc Thẩm, chúc mừng chúc mừng. Đảo mắt đó mà tập đoàn Minh Đạt cũng đã tròn 52 năm, sau này sẽ càng phát triển xa hơn!""Bà Thẩm gặp việc vui nên tâm trạng sảng khoái, sắc mặt thật tốt!"Một nam một nữ nói chuyện là tổng giám đốc tài chính MT Tống Nguyên Sơn, và phu nhân Phương Nhã Cầm.Mặt mày Thẩm Xuân Giang hớn hở, ôm quyền với Tống Nguyên Sơn: "Xin nhận cát ngôn."Dương Lam lập tức thân thiết kéo Phương Nhã Cầm, lặng lẽ nói những chuyện giữa phụ nữ."... Nghe nói, gia đình bà vừa nhận người kia trở về, hôm nay cũng sẽ xuất hiện chứ?"Nụ cười Dương Lam cứng đờ.Phương Nhã Cầm thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay bà ta: "Tôi không có chút chê cười nào đâu, dù sao, nhà tôi cũng có đứa con riêng chói lọi ở chỗ ấy, bây giờ lông cánh đầy đủ rồi, càng thêm không để người khác vào mắt. Cũng vì vậy, tôi càng hiểu rõ tâm trạng lúc này của bà hơn ai khác, không dễ chịu chỉ là phụ, quan trọng là không cam lòng!"Đứa con riêng trong miệng Phương Nhã Cầm đó là Tống Lẫm.Dương Lam vừa nghe, lập tức nước mắt cũng chảy ra ngoài, những uất ức chồng chất ở ngực dường như cuối cùng cũng tìm được chỗ trút ra, gần như nghẹn ngào: "Nhã Cầm, lòng tôi khổ quá..."Dẫn vợ chồng Tống thị đến sân khấu tiệc rượu, Thẩm Xuân Giang và Dương Lam lại nhiệt tình nghênh đón vợ chồng Lăng Điện Tử và Hạ Hồng Nghiệp, vợ chồng Húc Phong và Tần Tựng.Đến đây, tứ đại gia tộc của Ninh Thành Thẩm, Hạ, Tần, Tống, tụ họp một nhà.Trên lầu hai, Thẩm Loan nhìn người trang điểm xấu xí trong gương, giống như biến thành một con quỷ, ánh mắt lạnh lùng, bốp một tiếng giòn vang, đánh vào chuyên viên trang điểm."Tiểu thư, cô ... sao cô có thể đánh người?" Người phụ nữ trẻ tuổi nước mắt lưng tròng, che lại mu bàn tay, giống như bị oan ức cực kỳ lớn.Cô ta rất trẻ tuổi, n cũng không xấu, dáng vẻ mềm yếu, chọc người ta thương tiếc.Chỉ tiếc, Thẩm Loan không phải đàn ông, hồ ly muốn quyến rũ, lại chọn sai đối tượng, không chỉ uổng phí công sức, còn có thể bị hoàn toàn bị phản tác dụng.Nhưng mà, đau là sự thật.Thẩm Loan dùng hết sức lực, không có chút nể nang."Làm nhân viên trang điểm chuyên nghiệp, cô có thể trang điểm thành như vậy, có tay cũng không bằng tàn phế.""Vậy cô cũng không thể đánh tôi!"Thẩm Loan nhặt cây bút kẻ lông mày từ dưói đất lên, giả vờ đứng đắn: "Tôi biết, cô lấy tiền làm việc, có thể trang điểm cho tôi thành như vậy, cũng thật sự không dễ dàng. Còn về phần cô nhận tiền của ai, tôi không tò mò, cũng không quan tâm. Bây giờ có hai con đường mà cô có thể chọn: Điều thứ nhất, tiếp tục tìm đường chết, mà tôi sẽ làm cô chết nhanh chết, và khó coi hơn, bảo đảm trước khi cô lấy được lợi ích, sẽ khiến cho cô mất hết danh dự. Dù sao, danh tiếng của chuyên viên trang điểm bị phá hỏng, sau này muốn trộn lẫn vào đây cũng rất khó khăn. Đừng nghi ngờ tôi có năng lực này hay không, tuy rằng muốn đối phó với hai người chị kia thì hơi không đủ, nhưng trừng trị một cái chuyên viên trang điểm nho nhỏ như cô cũng dư sức, không nói chuyện khác, thân phận tam tiểu thư này đi ra ngoài, tin rằng có không ít người lấy lòng."Sắc mặt chuyên viên trang điểm tái nhợt.Thẩm Loan xuyên qua tấm gương trước mặt, lạnh lùng nhìn cô ta.Cả người cô gái nhỏ bắt đầu run rẩy: "Không...Cô không thể làm như vậy...""À, vậy chỉ còn con đường thứ hai. Bây giờ, lấy dụng cụ của cô, trang điểm cho tôi một lần, cho đến khi tôi vừa lòng mới thôi. Cô không cần giải thích, cứ việc đẩy hết lên trên đầu tôi, khoản nợ này không quá nhiều, bọn họ đối phó tôi, cũng khó khăn hơn nhiều so với cô."Đôi mắt chuyên viên trang điểm sáng ngời, cúi đầu nghe theo: "Cô ba, vừa rồi là tôi bị ma quỷ ám, còn bây giờ... bắt đầu một lần nữa?"Thẩm Loan chán ghét nhìn khuôn mặt trong gương, lạnh lùng nói: "Tẩy đi!"Cách màn nhảy mở màn tiệc rượu mười lăm phút trước, chuyên viên trang điểm cầm theo cái hộp từ phòng đi ra, nghênh đón Thẩm Yên đang cười nhẹ nhàng.Hai người một trước một sau đi về phía góc."Nói rõ chuyện của cô làm ra sao?"Chuyên viên trang điểm cúi đầu, lúng ta lúng túng nói: "Tôi cố ý trang điểm cho cô ấy thật sự rất xấu, trước khi đi, cô ấy còn nằm trên bàn trang điểm khóc lóc, trong miệng lẩm bẩm tẩy gì đó... Tôi không nói, trực tiếp đi ra.""Làm không tệ. Tiền đã chuyển vào tài khoản của cô, không nhiều không ít, vừa một vạn, có thể nhẹ nhàng dễ dàng hơn việc cô bôi bôi trét trét lên mấy khuôn mặt kia.""Cảm ơn cô hai.""Đi thôi, ngậm chặt miệng cho tôi!""Vâng."Cách mở màn tiệc rượu chỉ còn năm phút cuối cùng, người chủ trì, âm thanh, ánh đèn, rượu và mỗi người vào vị trí của mình.Thẩm Yên kéo tay Thẩm Như, giày cao gót thướt tha đi ra khỏi phòng, trước khi xuống lầu, cố ý vòng đến căn phòng bên trong của Thẩm Loan, cốc cốc cốc—"Cô có khỏe không? Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi!"Không hề có tiếng động."Thẩm Loan?! Cô chết rồi có phải hay không?! Sao một câu cũng không nói?!""Tránh ra, không cần chị lo!" Tiếng khóc nghẹn ngào mang theo nức nở, Thẩm Yên nghe thấy cảm thấy cả người thoải mái, quay đầu trao đổi ánh mắt với Thẩm Như, giọng điệu vui sướng khi người gặp họa —"Chó cắn Lã Động Tân! Nếu cô không biết tốt xấu, chúng tôi cũng không đợi nữa, tự khóc đi!"Nói xong, xoay người rời đi.Thẩm Như nhíu mày: "A Yên, em làm gì vậy?""Hừ! Cho nó một bài học nho nhỏ mà thôi, chị, chị đừng xen vào."Ánh mắt Thẩm Như hơi lóe, không hề mở miệng truy hỏi, tất nhiên cũng không rỗi hơi mà đi quan tâm Thẩm Loan chết hay sống.Chương 82: Lục gia, chính là cô ấyHai đóa hoa xinh đẹp của nhà họ Thẩm đều đã đến, đẩy bầu không khí nhiệt liệt trong hiện trường lên một độ cao mới.Thẩm Như mặc một bộ váy dài cao cấp đặt may ở nhà C, vải dệt màu đen ôm sát lấy dáng người nóng bỏng, trừ một chiếc vòng cổ kim cương được thiết kế giản lược đeo trên cổ, còn lại không hề có chút trang sức dư thừa nào, nhìn qua vừa dứt khoát vừa gọn gàng, tóc dài không xoã tung mà cuốn lại thành một búi tóc cố định ở sau đầu, càng tăng thêm vẻ đoan trang.So sánh với Thẩm Như trưởng thành ổn trọng, Thẩm Yên trang điểm thiên hướng về vẻ hoạt bát nhiều hơn. Váy bồng màu xanh biếc, tay áo viền lá sen, dưới làn váy là hai cẳng chân dài thẳng tắp, tóc dài cuốn lại thành hình một cái nụ hoa, phía trên đầu là một chiếc vương miện kim cương được cài hơi nghiêng nghiêng, nhìn qua giống hệt như công chúa nhỏ linh hoạt mà nghịch ngợm.Hai chị em này, một người là vẻ tiểu thư khuê các, một người là vẻ bích ngọc kiều tiêu, cầm tay nhau cùng bước đến, trở thành một bức tranh vẽ xinh đẹp tuyệt vời, chỉ nhìn không thôi cũng khiến cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui.Nhà họ Thẩm ở Ninh Thành, một đôi con gái tốt, đây cũng không phải là lời nói phóng đại.Vẻ kiêu ngạo đong đầy trong mắt của Dương Lam, đây là con gái của bà ta!Thẩm Xuân Giang nhíu chặt mày lại, không nhịn được nhìn lên phía trên tầng, Loan Loan đâu? Không phải đã dặn ba chị em bọn họ cùng nhau xuống dưới...Đúng lúc này, Chu Khánh Phúc bước nhanh đi xuyên qua đám người, đến bên cạnh Thẩm Xuân Giang, trầm giọng nói nhỏ vài câu, cũng không biết nói về chuyện gì mà thấy ngay sau đó sắc mặt Thẩm Xuân Giang thay đổi rõ rệt, vội vàng rời khỏi hiện trường, đi ra phía ngoài cửa."Thật sự là vị kia à? Xác định không nhìn nhầm chứ?"Chu Khánh Phúc chỉ thiếu mức giơ tay lên thề."Người đó đang ở đâu?""Bên ngoài."Thẩm Xuân Giang làm thế nào cũng không ngờ được rằng, hôm nay Lục gia sẽ đột nhiên đến, tuy rằng có gửi thiệp mời đi, nhưng suốt bao nhiêu năm nay vị này đều chưa từng xuất hiện nên ông ta mới cho rằng hôm nay cũng vẫn sẽ như thế, không nghĩ tới..."Lục gia đại giá quang lâm, xin lỗi đã không tiếp đón từ xa."Người đàn ông khom người bước từ bên trong xe ra, đầu tiên mọi người thấy một đôi giày da bóng loáng, ống quần phất qua trên mặt giày, phẳng phiu đến không hề có một nửa vết nếp gấp, mặc dù giữa mùa hè, người đàn ông vẫn khoác ở bên ngoài một tấm áo khoác dài, toàn thân đều là màu đen, không hiểu sao lại toát ra một khí thế lạnh lẽo, khiến cho người ta không rét mà run.Phía sau anh có một chàng trai trẻ tuổi đi theo, mặt trẻ con, đội một quả tóc đầu nấm đơn thuần vô hại, lại là vệ sĩ kiêm lính đánh thuê có kỹ năng võ thuật tốt nhất bên người Lục gia.Thẩm Xuân Giang đã từng nghe người ta nói qua, hình như tên gọi là Lăng Vân."Đã bắt đầu rồi?""Còn chưa bắt đầu." Lòng bàn tay Thẩm Xuân Giang đổ mồ hôi."Vậy thì đúng lúc, tổng giám đốc Thẩm dẫn đường đi.""Mời Lục gia."Quyền Hãn Đình cũng không khách khí, đi ở phía trước ông ta một bước.Lúc này người đàn ông mới lau mồ hôi, vội vàng đuổi theo kịp. Vốn cũng đường đường là một tổng giám đốc, người quyết định tối cao trong một công ty, bây giờ lại bị chèn ép đến mức nhìn giống như một người hầu, ra vào đều đi theo phía sau, cúi đầu khom lưng.Thẩm Xuân Giang còn cố tình không cảm thấy có vấn đề gì, Quyền Hãn Đình lại càng thản nhiên.Đi đến hiện trường buổi tiệc rượu, đám người tự động tách ra hình thành một con đường đi ở giữa, chỉ sau một lát như vậy, gần như tất cả mọi người biết "Lục gia" đến.Nhìn khắp cả Ninh Thành này, bốn gia tộc lớn đều là những danh xưng hư vô, chỉ có tập đoàn Huy Đằng nắm mạch máu giao thông trong tay mới có thể được coi như một kẻ thật sự xưng vương xưng bá. Từ mặt đất dưới biển đến lên trên trời, chỉ cần là hàng hóa ra vào hay đi qua Ninh Thành, cơ bản đều phải qua tay vị Lục gia này, nếu không, cho dù thực lực có mạnh đến đâu, hay các mối quan hệ có rộng đến mức nào, đều có thể bị gạt bỏ, thậm chí người ta còn không cần phải chớp mắt lấy một cái.Đặt ở trong thời kỳ dân quốc, đây chính là Tào Bang!Mà vị đại lão nắm giữ đế quốc vận chuyển này, cũng chính là Quyền Hãn Đình lại càng là người thần bí.Không ai biết anh đến Ninh Thành từ bao giờ, cũng không có ai biết rõ ràng thế lực phía lưng sau anh lớn mạnh đến mức nào, đối với mọi người ở đây mà nói: cái xưng hô "Lục gia" này cũng đã đại diện cho toàn bộ sự kính sợ của bọn họ, ngoài cách xưng hô này ra thì người kia tựa như một màn sương mù, thấy được, không sờ được, nói không chừng đến lúc nào bao vây lấy bạn, ngầm khống chế rồi gặm cắn cũng không biết.Ngay khi Quyền Hãn Đình vào cửa, cả hội trường giống như bị ấn nút tắt âm, tiếng giày cao gót gõ lên sàn bị phóng đại đến vô hạn, đột nhiên tạo nên vài phần cảm giác đột ngột.Chỉ thấy trên cầu thang gỗ xoắn ốc nối với tầng hai, một bóng dáng màu trắng chậm rãi bước xuống, dây váy vắt chéo vai quấn lại trên xương quai xanh tinh tế bên trái của người phụ nữ, mà vai bên phải không hề trang điểm trang sức gì, chỉ lộ ra da thịt tuyết trắng. Váy dài từ đầu đến chân phác hoạ ra vòng eo mảnh khảnh, cái mông cong với hình cung hoàn mỹ, ở giữa có một cái thắt lưng bó lại, chân chính thuyết minh cái gì gọi là "tất cả dưới ngực đều là chân".Theo bước chân người phụ nữ bước xuống từng bậc một, váy xẻ tà cao, chân dài như ẩn như hiện.Ánh đèn chiếu vào, da trắng mịn như sứ.Thẩm Loan chậm rãi tới muộn, thành công trong việc hấp dẫn ánh mắt của tất cả khách khứa, đương nhiên, cũng bao gồm cả vị "Đại lão" mới vừa vào cửa, cùng với "Cái nấm nhỏ" phía sau anh kia.Cô cao cao tại thượng, tất cả mọi người đều phải nhìn lên."Lục gia, chính là cô ấy!"Mặt mày Quyền Hãn Đình trầm ngâm, anh vẫn chưa mù, đã thấy từ lâu rồi!Thẩm Yên tức giận đến cắn răng, oán hận nhìn người nào đó xuất hiện hết sức nổi bật, hận không thể ngay lập tức xông lên xé cô thành từng mảnh từng mảnh. Đã nói là trang điểm xấu đến mức không thể gặp người mà?!Còn có bộ lễ phục dạ hội kia trên người cô, bộ lúc trước cô chuẩn bị rõ ràng không phải bộ này!Tiện nhân!Mà Thẩm Như lại giống như không nhìn thấy Thẩm Loan, cũng không chú ý đến sắc mặt của mẹ, em gái đã trở nên khó nhìn tới cực độ trong nháy mắt, ánh mắt cô ta chỉ dán vào trên người đàn ông ở cửa với khí thế mạnh mẽ khiến cho người ta không dám nhìn gần kia.Hai tròng mắt hẹp dài tràn ngập vẻ sắc lạnh, khuôn mặt đẹp trai sắc nét như được rìu khắc đao gọt, không thể nghi ngờ, gương mặt kia tuy là đẹp, nhưng sự lạnh lẽo được thể hiện ra ngay cả trong lúc lơ đãng lại đủ để hòa tan vẻ âm nhu kia.Bỗng chốc, người đàn ông cong khóe môi lên, ánh mắt trong lúc lơ đãng phát ra ý cười xấu xa, vừa hấp dẫn người ta cũng đồng thời làm cho toàn trường run sợ.Chương 83: Loan Loan à, đây là chú LụcÁnh mắt của Thẩm Như nóng rực, giống như thợ săn nhắm chuẩn con mồi.Chỉ tiếc: "Con mồi" lại không thèm bỏ cô ta vào mắt, đang mải lo ngửa đầu, nhìn theo bóng dáng màu trắng mình tìm kiếm kia, biểu cảm vốn đang lạnh lẽo dường như có thêm chút cảm xúc khác biệt.Lúc này Thẩm Như mới ngạc nhiên phát hiện ra, không biết bắt đầu từ khi nào sự xuất hiện của Thẩm Loan đã thành công thu hút được ánh mắt phần lớn người ở đây, cũng bao gồm cả...Quyền Hãn Đình.Một bộ váy trắng như tuyết phụ trợ cho gương mặt thanh lệ, làm cho khuôn mặt vốn hơi nhạt nhẽo nay lại có thêm vài phần ngạo nghễ, khi cô cười, đó là mùa xuân, còn khi không cười, đó là đỉnh núi tuyết."Chị! Chị nhìn cô ta kìa..." Thẩm Yên dường như tức đến sắp dậm chân: "Sao lại có người không biết xấu hổ đến như vậy chứ?!"Giọng nói của cô ta không hề nhỏ, vẻ mặt lại thật sự rất khó coi, Thẩm Như nheo mắt, nhỏ giọng quát lớn: "Đây không phải ở nhà, chú ý dáng vẻ và lời nói của em đi!""Chị, chị không cảm thấy tức giận à?"Ánh mắt Thẩm Như tối sầm lại, cắn chặt hàm răng.Bên kia, Thẩm Loan đi đứng với tư thế nhã nhặn, bước xuống nốt hai bậc thang cuối cùng, giày cao gót màu vàng kim đạp lên mặt đất, đứng thẳng tắp. Toàn bộ quá trình đều mang vẻ thong dong trấn định, rụt rè vừa phải, so sánh với Thẩm Như đoan trang, Thẩm Yên hoạt bát, trên người cô có nhiều hơn vài phần cao quý bộc phát ra từ tận trong xương cốt.Lạnh lùng chứ không quyến rũ, đạm bạc mà không nhạt nhẽo.Quyền Hãn Đình nhìn cô, đồng tử đen nhánh có hai ngọn lửa đỏ bốc cháy lên, khi sáng khi tối.Ánh mắt của người đàn ông này quá có tính xâm lược, Thẩm Loan muốn bỏ qua cũng khó, nghiêng đầu nhìn lại, giây tiếp theo, ánh mắt hơi lóe, dưới chân cũng chững lại mất hai giây, rồi sau đó dựa vào động tác rũ mắt mà nhanh chóng giấu đi vẻ khiếp sợ và ngạc nhiên bên trong, sau đó ngẩng lại đầu đã khôi phục cảm xúc như thường.Người đàn ông kia...Sao hôm nay anh lại xuất hiện ở chỗ này?!"Loan Loan, đến đây." Thẩm Xuân Giang đứng ở bên cạnh Quyền Hãn Đình, cười cười vẫy tay về phía cô, bên trong trừ cảm xúc vui mừng, còn có loại tâm trạng như đang kiềm chế sự vội vàng và hưng phấn.Lông mi thiếu nữ run rẩy rồi chớp chớp, đang muốn tiến lên phía trước."Ba." Thẩm Khiêm đột nhiên mở miệng, đi trước một bước tiến về phía Thẩm Xuân Giang, tầm mắt cũng theo đó mà rơi xuống trên người Quyền Hãn Đình, bốn mắt nhìn nhau, giây tiếp theo, anh ta không cảm xúc dời mắt đi, tuy trên mặt không hiện vẻ gì nhưng trong nội tâm lại sông cuộn biển gầm.Khí thế mạnh mẽ trên thân người đàn ông kia làm anh ta suýt nữa không thở nổi."A Khiêm, đây là Lục gia, nếu tính về bối phận, con nên gọi anh ấy một tiếng chú." Sau đó lại chuyển hướng sang bên Quyền Hãn Đình, nụ cười tươi có nhiều thêm vài phần nịnh nọt thật cẩn thận: "Để Lục gia phải chê cười rồi, đây là con trai tôi, Thẩm Khiêm."Lời này vừa nói ra, thân phận của Quyền Hãn Đình đã được chứng thực, toàn trường ồ lên."Thật đúng là vị Lục gia kia đấy à?""Không biết nhà họ Thẩm dẫm phải cái vận may cứt chó gì nữa.""Đây là lần đầu tôi thấy anh ta, trước kia trong tưởng tượng tôi còn tưởng rằng đó là một lão già đểu cáng 5-60, không ngờ lại trẻ tuổi đến như vậy.""Cậu muốn chết đấy à! Nói nhỏ một chút!""..."Thẩm Xuân Giang cảm thấy vô cùng hưởng thụ trước những phản ứng của mọi người, không sai, Lục gia thần bí, người mà từ trước đến nay không đến tham dự tiệc rượu của nhà gã kia, cũng không đi tham gia tiệc rượu nhà anh ta, lại cố tình hãnh diện tới tham dự của nhà ông ta!"A Khiêm, làm gì mà ngẩn người ra như thế? Mau đi chào hỏi đi!"Thẩm Khiêm rũ mắt, thấp giọng gọi: "Chú Lục."Người đàn ông ừ nhẹ một tiếng, vốn định nói vài lời đáp lại, ánh mắt đã lướt qua anh ta, nhìn thấy Thẩm Loan ở phía sau.Thẩm Xuân Giang thấy thế, ngay lập tức hiểu rõ mọi chuyện? Từ lúc vừa mới bước vào cửa, vị này dường như cảm thấy rất có hứng thú đối với Loan Loan, trong ánh mắt có sự đánh giá trần trụi đến không thèm che dấu, đó là sự tìm tòi nghiên cứu nguyên thủy nhất của một người đàn ông có thể dành cho một người phụ nữ và còn có cả...dục vọng."Loan Loan, đến chỗ ba nào."Không tránh khỏi...Thẩm Loan than nhẹ một tiếng, sau đó treo một nụ cười lên, khuôn mặt lạnh lùng như tuyết thoáng chốc đã tan chảy."A Khiêm, con đi tiếp đón mọi người đi." Thật ra là đang thấy anh ta đứng như cái cọc gỗ ngốc nghếch ở đây rất phiền, còn chắn mất đường đi của Thẩm Loan, đứa con trai này ngày thường có ánh mắt rất tinh tường khéo léo, sao đến lúc mấu chốt như thế này tự nhiên lại rớt dây xích chứ?Thẩm Khiêm cắn răng, ánh mắt băn khoăn lượn qua lại giữa Thẩm Xuân Giang và Quyền Hãn Đình, một kẻ cố tình lấy lòng, một kẻ lại ỡm ờ, trong lòng có ý gì thì chỉ cần là người sáng suốt đều hiểu rất rõ ràng, nhưng vì sao cố tình lại là Thẩm Loan chứ?!Không phải Thẩm Như, không phải Thẩm Yên...Ý tưởng này chỉ vừa mới xuất hiện, Thẩm Khiêm đã bị chính mình dọa cho hoảng sợ. Chẳng lẽ ở trong lòng anh ta, cô em gái cùng cha khác mẹ này đã đến mức quan trọng hơn so với cả hai cô em gái ruột rồi sao?Quả thực là vớ vẩn!Hơn nữa Thẩm Xuân Giang vẫn luôn nháy mắt ra hiệu về phía anh ta, Thẩm Khiêm cuối cùng đành phải quyết định lùi lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu nữ mặc váy trắng nhã nhặn, đi từng bước một về phía người đàn ông kia.Nhiều năm sau, mỗi khi anh ta nhớ lại giờ khắc này, đều sẽ không nhịn được tưởng tượng ra một kết cục khác. Nếu ngay lúc đó anh ta có thể kiên định hơn một chút, không hề lùi lại phía sau, vậy phải chăng giữa cô và Quyền Hãn Đình sẽ không thể phát sinh những ràng buộc và gút mắc sâu sắc đến như vậy hay không? Có lẽ họ sẽ không có liên quan gì đến nhau, chỉ là hai người xa lạ từng gặp mặt nhưng không quen biết?Đáng tiếc là không có "nếu"."Ba, ba gọi con ạ?""Loan Loan đấy à, đây là chú Lục, mau gọi chú đi con.""Chào chú Lục." Giọng nói của thiếu nữ nghe giống như tiếng suối trong róc rách, dễ chịu êm tai, tạo ra một cảm giác mát mẻ đến thấm vào ruột gan.Ánh mắt của Quyền Hãn Đình tối sầm lại.Lăng Vân ở phía sau không khỏi run rẩy nơi khóe miệng, đột nhiên nghĩ đến một câu truyện cười nào đó đang nổi trên mạng, cải biên một chút.Tôi coi chú là chú, chú lại muốn ngủ với tôi!"Nhà họ Thẩm đúng là giỏi nuôi con gái." Không còn thái độ tích chữ như vàng giống khi đối mặt với Thẩm Khiêm khi trước, đây là lời nói đầu tiên của Quyền Hãn Đình sau khi vào cửa, nhưng nghe như thế nào cũng cảm thấy không đứng đắn lắm.Nào có đạo lý ai đến làm khách, chưa chào hỏi sức khỏe của chủ nhà mà đã khen con gái nhà người ta trước rồi?Tuy nhiên, nhân vật như Quyền Hãn Đình thế này, bản thân anh đã chạm tới một độ cao khó có thể với đến, anh chính là vị thần cao cao tại thượng, mà thần sẽ không phạm sai lầm, vậy thì kẻ sai cũng chỉ có thể là...Chương 84: Xem ra cô cần ôn tập lại một chútTrong phút chốc, toàn bộ các loại ánh mắt đều tụ tập đến trên mặt Thẩm Loan, rất to gan mà trêu đùa cô.Thần sẽ không sai, vậy thì kẻ sai chỉ còn có thể là cô, chính là người phụ nữ đã dám dụ dỗ thần!"Cô nhóc tên là gì nhỉ?" Đây là câu nói thứ hai của Quyền Hãn Đình."Thẩm Loan.""Chữ Loan nào?"Bốn mắt nhìn nhau, cô đã hiểu được vẻ hài hước và trêu cợt trong mắt đối phương, giữa một mảnh tiếng hít không khí đầy ngạc nhiên, Thẩm Loan cười rồi kéo tay người đàn ông sang, mở ra rồi đặt nằm ngang, ngửa lên trong tay của mình, đầu ngón tay trắng thuần mượt mà nhẹ nhàng chạm vào: "Để tôi viết cho chú xem, có được không?"Nụ cười tươi đơn thuần, ánh mắt vô tội.Quyền Hãn Đình thầm mắng một tiếng "Yêu tinh", trong đầu đã hiện lên vô số hình ảnh quyến rũ ướt át, hơi thở cũng dần trở nên nóng bỏng hơn.Cô không hề dùng một chút sức nào, chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tránh ra. Nhưng Quyền Hãn Đình lại không làm thế, ngược lại để im, còn chú ý theo sự chuyển động đầu ngón tay của người phụ nữ, ma xui quỷ khiến mà cảm nhận được từng đường nét chữ được viết ra.Nữ quan, Loan."Giờ thì chú Lục đã biết chưa ạ?" Cô nhẹ nhàng rút bàn tay lại.Quyền Hãn Đình có chút luyến tiếc cảm giác mềm mại như vậy, ánh mắt hơi hiện ra một tia hồi tưởng và lưu luyến, rồi dần dần lên men trong cặp đồng tử đen nhánh sâu thẳm kia, cuối cùng mới hình thành hai vòng lốc xoáy rất thần bí.Thẩm Loan chỉ liếc mắt một cái đã có cảm giác như linh hồn của mình sắp bị hút vào trong, đành phải nghiêng đầu, không dám nhìn thêm nữa."Anh, sao anh lại run cả người lên vậy?" Thẩm Yên nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ."Không phải đâu, em nhìn nhầm rồi." Thẩm Khiêm nhàn nhạt nói, bàn tay đang nắm chặt bấy giờ mới chậm rãi thả lỏng ra."Lục gia, cô con gái nhỏ nhà tôi không hiểu chuyện, đã đắc tội đến ngài rồi." Thẩm Xuân Giang tiến lên nói lời xin lỗi, tuy miệng có nói như thế nhưng vẻ mặt lại không hề có chút gì là áy náy, ngược lại có loại hưng phấn như đang nóng lòng muốn thử.Người đàn ông mỉm cười: "Không sao.""Không biết Lục gia có thể cho phép chúng tôi mời ngài nhảy một điệu nhảy để mở màn cho bữa tiệc rượu ngày hôm nay không?" Thẩm Xuân Giang làm lơ ánh mắt mà Dương Lam đang liên tục ném tới, mời nói."Làm khách, để tôi mở màn sợ là không ổn đâu nhỉ? Hơn nữa tôi cũng không đưa bạn gái nào theo."Thẩm Xuân Giang cười, vẻ mặt thản nhiên: "Nếu vậy, không bằng để cho Loan Loan tiếp khách?"Quyền Hãn Đình vẫn chưa nói từ chối ngay lập tức mà chỉ nhìn về phía Thẩm Loan đang đứng yên ở bên cạnh, cô gái nhỏ trông rất bình tĩnh và yên lặng, là dáng vẻ ngoan ngoãn hiền lành mà lúc ban đầu anh đã tưởng, nhưng sau đêm hôm đó, anh biết rõ móng vuốt của con mèo hoang nhỏ này sắc đến mức nào, tuyệt đối không hề mềm ấm vô hại giống như để lộ ra ở mặt ngoài."Ý của cô Thẩm đây thế nào?""Chỉ cần chú Lục không ngại, tất nhiên tôi sẽ rất vui vẻ đón nhận."Quyền Hãn Đình gật đầu về phía Lăng Vân, người phía sau ngầm hiểu, bước lên phía trước cởi giúp anh áo khoác dài bên ngoài ra. Sau đó anh khom lưng, làm ra một hành động cúi chào kiểu thân sĩ rất tiêu chuẩn, sau đó vươn tay về phía Thẩm Loan.Ai cũng không ngờ, Quyền Hãn Đình thế nhưng thật sự đồng ý nhảy điệu nhảy mở màn cùng với Thẩm Loan, sự lạnh lùng cao ngạo không thèm quan tâm đến người khác trong lời đồn của anh đâu rồi?"Ôi..." Hạ Hồng Nghiệp hít ngược một hơi khí lạnh: "Từ khi nào mà Lão Lục đã trở nên dễ nói chuyện như vậy?"Vẻ mặt của Hạ Hoài như đưa đám, nếu trên đầu anh ta có lỗ tai, có lẽ lúc này nó cũng đã cụp xuống dưới: "Ba ạ, đây có thể là một chú Lục giả.""Câm miệng! Con thì biết cái gì mà nói!""Thế còn hơn là ba, đã không hiểu còn cố giả vờ đã hiểu! Chú Lục cũng thật là phiền quá đi..." "Hử!" Hạ Hồng Nghiệp nhướng mày, dù đang bận nhưng vẫn ung dung: "U oán nhiều đến vậy, lão Lục chọc gì đến con rồi?"Hạ Hoài hầm hừ: "Chú ấy đoạt mất bạn nhảy của con rồi!""Ai? Con nhóc nhà họ Thẩm kia ấy à?""Chính xác!" Rõ ràng là anh ta coi trọng cô trước, giờ lại bị chú Lục chen chân, mất công đêm nay anh ta đã cẩn thận sửa soạn ăn mặc đẹp trai đến như vậy, còn đặc biệt đến salon làm tóc...Bên kia, Thẩm Loan đã tự động che chắn đi tất cả những ánh mắt dù có ý tốt hay ác ý của những người xung quanh đang đặt vào trên người mình, khom người đáp lễ với anh, sau đó đặt tay mình vào trong lòng bàn tay của người đàn ông: "Làm phiền chú, chú Lục.""Không có gì."Giây tiếp theo, tiếng nhạc vang lên, hai người kề sát vào nhau, song song cùng đi vào trong sàn nhảy."Sắc mặt của cô nhóc có vẻ không tồi, xem ra khoảng thời gian này đã sống thật sự dễ chịu." Lòng bàn tay nóng bỏng của người đàn ông siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của người phụ nữ, ghé sát vào, cười khẽ rồi nói nhỏ."Tôi sẽ chỉ coi như chú đang khen tôi thôi." Cô cong môi, ánh mắt không còn vẻ dịu dàng ngoan ngoãn như khi nãy, trong phút chốc đã trở nên cao ngạo cứng đầu.Không chỉ là con mèo hoang nhỏ có móng vuốt sắc bén, mà còn là một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương."Cô nhóc này, cô nên gọi tôi là gì ấy nhỉ? Hửm?" Âm cuối hơi kéo cao lên, nghe như tiếng đàn rung động."Chú Lục."Ánh mắt người đàn ông hơi chìm xuống: "Không đúng rồi!""Vậy chẳng lẽ là...chú ơi?" Thẩm Loan chớp mắt nhìn về phía anh, vẻ mặt có tia gian xảo chợt lóe qua."Xem ra, cô đã quên buổi tối ngày hôm đó rồi.""Buổi tối hôm nào cơ?" Cô giả ngu."Sao nào, ngủ xong đi rồi là không nhận mặt nhau nữa?" Sức lực khống chế dưới eo cô hơi hơi tăng lên.Thẩm Loan không thể tránh né mà va vào trong lòng ngực anh, bước chân lại vẫn đều theo nhịp múa, đâu vào đấy: "Trước đây chúng ta đã từng quen nhau à?""Xem ra cô cần phải được ôn tập lại." Nói xong nâng cao cô lên, ném về phía giữa không trung, sau đó nửa khiêng trên vai như thể đang làm xiếc vậy.Ngay lập tức đã gợi lên một tràng tiếng hoan hô."Lực cánh tay này của Lục gia, đúng thật là không tầm thường chút nào.""Tôi đoán chắc chắn là anh ấy có sáu... à không, phải đến tám múi cơ bụng!""Trời ơi! Quá đẹp trai.""..."Chỉ một hành động tung rồi hứng này, từ xa nhìn vào quả thực đúng là rất đẹp. Người đàn ông mặc âu phục tôn quý, người phụ nữ mặc váy trắng nhã nhặn, bầu không khí ái muội quấn quanh dường như sắp làm cho cả hiện trường trở nên nóng bỏng như lửa.Nhưng chỉ có Thẩm Loan biết, hiện tại cô khó chịu đến nhường nào! Cơ bắp cứng như đá của người đàn ông cộm lên khiến cô đau nhức đến tận xương, dạ dày như sông cuộn biển gầm, cả người hô hấp cũng khó khăn, hai má nhanh chóng đỏ lên.Cô nghiến răng nghiến lợi: "Chú muốn làm gì? Thả tôi xuống dưới nhanh lên!""Giờ đã nhớ ra chưa nào? Hay là một lần làm vẫn chưa quen, cô còn muốn phải làm thêm lần thứ hai, lần thứ ba nữa?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com