Dang Tien Hanh Toi Co The Giu Cau Den Canh Nam
Đêm nay Ngu Thấm Văn, Lý Lộ Minh và cả Đoàn Dĩnh đều muốn đi tìm chết.
Ngu Thấm Văn nhát gan nhất, cô nghĩ mình có sống thêm cũng không giúp mọi người giải quyết được gì, chi bằng chết đi để mọi người gọi hồn cô về, cô sẽ ngoan ngoãn không quấy phá, giúp mọi người diễn kịch xong để an toàn vượt màn.Lý Lộ Minh lại thấy tự trách vì đã đề nghị mọi người thám hiểm tầng cao nhất tòa Văn Hinh, kéo mọi người vào trò chơi đáng sợ tàn nhẫn, nếu không có sự giúp đỡ của Tạ Ấn Tuyết và những người khác thì cô đã chết lâu rồi, cho nên cô mới là người đáng chết, cô chết rồi sẽ giúp người khác vượt màn, như vậy mới có thể bù đắp sai lầm của mình.Mà Đoàn Dĩnh lại cho rằng mình là người đáng chết nhất, bởi vì cô là bạn gái của Từ Sâm, không chừng nếu cô chết đi sẽ khuyên được Từ Sâm nghe lời, giúp mọi người vượt trò chơi, cô chịu chết cùng làm bạn với hắn, cho nên sẽ không tàn sát những người khác.Không tàn sát bạn cô.Ngu Thấm Văn, Lý Lộ Minh và Đoàn Dĩnh đều biết ý đồ tìm chết của nhau, dù Lý Lộ Minh và Ngu Thấm Văn giả bộ cãi vã, các cô liếc qua vẫn có thể nhìn thấu ý định của đối phương: Muốn mượn cơ hội này ở phòng riêng, không vạ lây đối phương, đồng thời tiện cho mình tìm chết.Các cô quá hiểu nhau.Vì vậy các cô cũng hiểu mình không thể khuyên người ta đổi ý.Chi bằng cứ xem bản lĩnh của mình, ai chết ai sống đều do mệnh trời.Ngu Thấm Văn vừa vào phòng đã làm trái lời dặn của Từ Sâm, ngưng thở ngó xuống gầm giường, nhưng gầm giường cô không có gì, cô không cam lòng soi nến, kết quả vẫn không có gì thay đổi, dù cô cố ý chĩa giày vào giường chờ suốt đêm, thế nhưng căn phòng này không có mặt ai khác ngoài cô.Mà Đoàn Dĩnh có thể nhìn thấy Từ Sâm dưới gầm giường.Bởi vì căn cô ở chính là căn phòng Từ Sâm chết.Thi thể Từ Sâm vẫn nằm dưới gầm giường chưa được dọn đi, biểu cảm không đáng sợ như trong gương, chỉ nhắm mắt im lặng như đang ngủ, mà mùi hôi nồng nặc Mẫn Nguyên Đan nhắc đến cũng không ngửi thấy.Cô ngồi bên giường nhìn thi thể dưới gầm thật lâu, nước mắt từ từ chảy xuống."Từ Sâm..."Cô nhỏ giọng gọi Từ Sâm nhưng không được đáp lại.Đoàn Dĩnh thích Từ Sâm, dù bọn họ cãi nhau, dù cô biết Từ Sâm không hợp với mình nhưng những tình cảm giữa bọn họ đều là thật, bọn họ từng yêu nhau, yêu đến mức muốn kết hôn chung sống cả đời.Chỉ là không ai ngờ cuộc đời Từ Sâm quá ngắn ngủi.Từ Sâm vì đi với mình nên mới lên toà Văn Hinh, hắn vốn nên có cuộc sống tốt đẹp lâu dài, bây giờ lại cô độc ở lại làng Phong niên, Đoàn Dĩnh nghĩ cô chết đi ở lại làm bạn với Từ Sâm cũng không tồi, bọn họ không cần nghĩ đến chuyện khác, chỉ cần ở bên nhau là được.Đoàn Dĩnh khóc một lúc rồi ghé vào mép giường ngủ mất.Nhưng hôm sau tỉnh lại, Đoàn Dĩnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường, chăn được đắp lên cẩn thận, cô ngồi bật dậy ngó xuống gầm giường, kết quả xác Từ Sâm bên dưới đã biến mất, không còn chút dấu vết tồn tại, hệt như thi thể cô nhìn thấy chỉ như một giấc mơ, tỉnh lại sẽ biến mất.Đoàn Dĩnh sửng sốt, không kịp xỏ giày đã lao ra cửa phòng, sau đó nhìn thấy Ngu Thấm Văn và Lý Lộ Minh cũng đang sốt ruột đứng bên ngoài.Lúc cả ba nhìn thấy nhau đều thở phào nhẹ nhõm, lại quay ra nhìn nhau: "Chúng ta... không chết ư?"Những người chơi khác ra khỏi phòng nghe vậy không khỏi căng thẳng, Hứa Lộ hỏi các cô: "Sao thế? Tối qua các cô ở một mình thấy gì không?"Ngu Thấm Văn nói: "... Tôi không thấy gì cả."Lý Lộ Minh cũng lúng túng nói: "Tôi cũng vậy.""Nhưng tôi thấy thi thể Từ Sâm." Đoàn Dĩnh nhỏ giọng nói: "Nhưng sau đó tôi ngủ mất, đến lúc tỉnh lại thì thi thể Từ Sâm đã không thấy tăm hơi."Liêu Hâm Dương nghe vậy, sợ hãi hỏi: "Sao cô thấy thi thể Từ Sâm còn ngủ được vậy?"Đoàn Dĩnh nói: "Thi thể anh ấy không đáng sợ, chỉ như người đang ngủ thôi."Nhưng Liêu Hâm Dương vẫn cho rằng Đoàn Dĩnh to gan quá mức, tối qua Từ Sâm dặn đừng nhìn xuống "gầm giường" xong không hé răng nửa lời, cũng không quay về phòng với bọn họ mà ở lại sân khấu kịch.Trong tình hình như vậy, Đoàn Dĩnh nhìn thi thể Từ Sâm trong phòng còn ngủ được thì đúng đỉnh.Càng đỉnh hơn là cô không chết.Ứng Y Thuỷ nhìn quanh một vòng, ngờ vực hỏi: "Tối qua không ai chết à?"Lộ Lăng nhăn mày nói: "Tạ Ấn Tuyết và Bộ Cửu Chiếu chưa xuất hiện."Ứng Y Thuỷ vừa hỏi như vậy là vì cho rằng bọn họ không thể chết được, nói: "Chắc hai người kia không sao đâu?"Vừa dứt lời, phòng ngủ Tạ Ấn Tuyết đã bị đẩy ra.Y bước ra khỏi phòng, đứng trên bậc thang nhìn nhóm người tụ tập trong sân, ánh mắt khẽ đảo qua Tiều Thanh Hà, mỉm cười nói: "Không ai chết, tốt quá."Nhưng ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn người đàn ông sau lưng y —— Không phải tối qua Tạ Ấn Tuyết nói muốn ở một mình ư? Sao Bộ Cửu Chiếu lại bước ra từ phòng y?Chẳng qua trừ Từ Sâm ra, mười hai người bây giờ đều đang an toàn đứng đây, cho thấy tối qua không ai chết.Những người khác không chết cũng dễ hiểu, vì bọn họ không chạm vào phép cấm.Còn Lý Lộ Minh, Đoàn Dĩnh và Ngu Thấm Văn đều không biết vì sao mình còn sống: "Sao chúng ta... không chết?"Tạ Ấn Tuyết nghe vậy, nghiêng qua nhìn Tiều Thanh Hà, nói như đang ám chỉ: "Thứ muốn chúng ta chết chưa bao giờ là quỷ mà là người."Tiều Thanh Hà không lảng tránh ánh mắt của Tạ Ấn Tuyết, hệt như một người chơi mới bình thường đang nghiêm túc nghe y nói.Tiếc là anh ta không phải."Cứu nhân duyên" là phó bản thứ năm của Tiều Thanh Hà, anh ta là người chơi cũ vượt màn còn nhiều hơn Lộ Lăng, hơn nữa anh ta tự nguyện tham gia trò chơi, đến để đạt được trường sinh.Mà anh ta có thể thuận lợi vượt qua nhiều phó bản như vậy đều vì nuôi một con quỷ.Ông của Tiều Thanh Hà từng là thầy pháp nổi tiếng vùng Đông Nam Á, từ nhỏ anh ta đã theo ông học phép, hiểu biết kha khá đối với loại tà thuật này, về sau lại nhờ nuôi quỷ mà trót lọt ở các phó bản trước. Nhưng vì con quỷ tham gia phó bản với anh ta quá nhiều lần nên âm khí trên người càng dày, khiến Tiều Thanh Hà sắp không khống chế nổi.Cho nên anh ta mới lên toà Văn Hinh đặt Kumanthong được luyện từ tro cốt và dầu xác, muốn lợi dụng dương khí của học sinh trấn áp con quỷ, đồng thời lợi dụng nó làm việc tiếp cho mình.Ban đầu kế hoạch rất thuận lợi.Vì để đề phòng có người lên gác mái tòa Văn Hinh nên Tiều Thanh Hà còn khoá cửa, ngày nào cũng sẽ lên kiểm tra. Nhưng anh ta không ngờ nhóm Lê Hoằng sẽ cạy khóa đi vào, còn lạc vào ảo cảnh con quỷ tạo ra rồi bị nó ám theo.Thật ra như vậy cũng không sao, dù gì bọn họ sẽ dần dần bị con quỷ giết chết, thế nhưng Lê Hoằng lại tìm được Tạ Ấn Tuyết giúp đỡ.Tiều Thanh Hà không biết lý lịch về Tạ Ấn Tuyết, thế nhưng có thể hoàn toàn trấn áp âm khí của quỷ, thậm chí trấn mạnh khiến con quỷ gần như không còn pháp lực, vì vậy mới thành phế vật trong phó bản này.Nhóm Lê Hoằng còn báo cảnh sát, nhờ bọn họ đưa Kumanthong đi khiến Tiều Thanh Hà không có cơ hội tháo bỏ trấn áp cho con quỷ.Tiều Thanh Hà nuốt không trôi cục tức này, ban đầu định bỏ bùa độc hại chết nhóm Lê Hoằng xả giận, nào ngờ sau khi bỏ bùa thành công, nhóm Lê Hoằng lại vì gặp nạn gần chết bị kéo vào "Khoá trường sinh", tham gia chung phó bản với anh ta.Tiều Thanh Hà đành phải giả làm người mới trà trộn vào nhóm tham gia, tìm cơ hội giết chết đám Lê Hoằng.Lần đầu bọn họ gặp quỷ dưới chân cầu, anh ta sai con quỷ kéo tay Lý Lộ Minh, muốn khiến các cô hét lên bỏ chạy khiến quỷ nước Cao Uyển giết chết, nào ngờ bị Tạ Ấn Tuyết ngăn lại, hôm sau khi bọn họ quay về phòng, con quỷ nói với bọn họ phía sau có quỷ cô dâu đi theo, Tiều Thanh Hà lập tức ủ mưu sai con quỷ đập vai mấy người, khiến bọn họ bị quỷ cô dâu theo dõi, kết quả lại bị Tạ Ấn Tuyết hoá giải.Về sau bọn họ gặp phải song hỷ quỷ sát trong ngõ, Tiều Thanh Hà sai quỷ đi véo Từ Sâm, lại mượn lúc Từ Sâm hất tay Đoàn Dĩnh ra đẩy cô xuống giữa đường, nhưng dù thế, mấy con quỷ đó không hề giết Đoàn Dĩnh.Bao gồm trong mấy hôm diễn tập này, con quỷ đám Đoàn Dĩnh, Ngu Thấm Văn, Lý Lộ Minh, Lê Hoằng, từ Sâm nhìn thấy sau lưng đều là kiệt tác của Tiều Thanh Hà.Nhưng trừ Từ Sâm ra, bọn họ không còn ai chết.Sở dĩ Từ Sâm chết cũng là vì Tiều Thanh Hà rời đi không đóng cửa, hắn bị gió lạnh làm cho tỉnh, sau đó nhìn thấy quỷ cô dâu đứng bên mép giường, sợ quá đột tử mà chết.Tạ Ấn Tuyết nói đúng —— Ở đây thứ muốn bọn họ chết không phải quỷ mà là người.Chờ Tiều Thanh Hà phát hiện mấu chốt vượt màn ở phó bản này vào buổi diễn tập mấy hôm trước là không thể có người chết thì đã muộn, Từ Sâm bị gọi hồn về chủ yếu nhắm vào anh ta, Tiều Thanh Hà có linh cảm nếu mình không ra tay, vậy người chết tiếp theo sẽ là mình.Kế tiếp theo chỉ có thể là chết thêm người nữa tiễn Từ Sâm đi, sau đó bọn họ tiếp tục gọi hồn, gọi một con quỷ ngoan ngoãn hơn hợp tác diễn với bọn họ.Hoặc là...Tìm ra NPC đưa đò, giao dịch với hắn.Chẳng qua đây là kế sách cuối cùng, trừ khi người kia chết đi, gọi thêm một con quỷ hay quấy phá giống Từ Sâm khiến mọi người đi vào ngõ cụt, bằng không nhóm người chơi được Tạ Ấn Tuyết cảnh cáo sẽ không đồng ý tìm người đưa đò giao dịch.Vì để đề phòng người chết tiếp theo sẽ là mình, Tiều Thanh Hà chỉ có thể đánh nhanh thắng nhanh, sau khi nằm lên giường không lâu liền ngồi dậy, định chơi trò cũ, tìm một tên xui xẻo tiễn Từ Sâm đi.Nghĩ như vậy, Tiều Thanh Hà lập tức xốc chăn xuống giường, lúc hai chân vừa chạm đất, anh ta có cảm giác mình đang đạp lên thứ gì đó.Anh ta cúi đầu, phát hiện đó là một tấm gương nhỏ, là thứ anh ta đã từng quăng xuống gầm giường Từ Sâm.Tiều Thanh Hà thấy thế, con ngươi co rụt lại, lập tức nhấc chân muốn thu lại nhưng không kịp nữa —— Một bàn tay xanh trắng vươn ra khỏi gầm giường nắm chặt chân anh ta, sức lớn đến mức móng tay găm vào khiến da thịt nứt ra chảy máu, kéo Tiều Thanh Hà xuống gầm giường.Anh ta đành phải dùng tay phải bắt lấy mép giường ổn định cơ thể, lại dùng tay trái bẻ năm ngón tay kia, nhưng lúc cúi xuống, Tiều Thanh Hà lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc sau lưng thông qua chiếc gương dưới đất.Đó là mặt Từ Sâm.Không biết hắn đã chết mấy ngày, khắp cơ thể đều là vết đốm tử thi màu tím, làn da vừa xám vừa xanh, tròng mắt vẩn đục như bị lấp sau một tầng cát, bên trong đã thối rữa, máu thịt đỏ trắng đan xen không ngừng trào ra khỏi miệng mũi hắn, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.Lúc Tiều Thanh Hà nhìn thấy mình, Từ Sâm lập tức nhếch mép cười lạnh đầy quỷ dị, sau đó đè mạnh lên Tiều Thanh Hà, đẩy cơ thể anh ta sà xuống giường, chỉ còn lại hai cẳng chân vẫn bám trên giường không rơi xuống."Hoằng —— Hoằng đâu!"Tiều Thanh Hà vừa giãy giụa vừa gào lên gọi tên con quỷ đến giúp đỡ, nhưng con quỷ không còn pháp lực đứng trước mặt Từ Sâm khép nép như chim cút, chỉ dám rúc trong góc tường không dám tới."Hoằng! Lại đây!"Mắt Tiều Thanh Hà đỏ ngầu, trên trán nổi đầy gân xanh, khuôn mặt anh ta vì gắng sức mà vặn vẹo, biểu cảm ác độc dữ tợn, quay đầu trợn mắt trách mắng, nếu có người nhìn thấy cảnh này có lẽ sẽ nghi ngờ: Rốt cuộc ai mới là ác quỷ thật sự? Từ Sâm hay Tiều Thanh Hà?Thấy con quỷ vẫn cứ đứng im, bản thân cũng sắp bị Từ Sâm kéo xuống dưới giường, Tiều Thanh Hà cắn răng, lôi một mặt dây chuyền vàng khắc hình trẻ con ra khỏi cổ, nắm chặt nó trong lòng bàn tay.Con quỷ trốn trong góc tường thấy động tác của Tiều Thanh Hà cuối cùng cũng biết sợ, bò ra khỏi bóng tối cầu xin: "Bố ơi, đừng... Bố đừng mà... Aaaaa!"Chỉ là tiếng cầu xin cuối cùng biến thành tiếng hét thảm thiết —— Nó bị Từ Sâm kéo xuống dưới giường thay Tiều Thanh Hà.Chờ bóng đêm lại trở nên yên lặng, dưới gầm giường trong nhà chỉ còn lại một bức tượng trẻ con gãy cổ, toàn thân trắng bệch như tro cốt đổ bê tông.Nhớ lại tối qua mình phải hy sinh con quỷ nuôi nhiều năm như vậy mới có thể tạm thoát nạn từ tay Từ Sâm, Tiều Thanh Hà càng thêm tức giận, tuy nhiên không tỏ thái độ ra mặt mà còn hùa theo Tạ Ấn Tuyết, giả bộ lo lắng: "Đúng vậy, hơn nữa nếu đêm nay Từ Sâm vẫn còn diễn, chắc chắn mấy thôn dân sẽ giết chết chúng ta, nhưng chúng ta không thể tiễn Từ Sâm đi."Muốn tiễn Từ Sâm đi phải có người chết, nhưng ai muốn chết đây?"Chúng ta không còn cách nào sao?" Liêu Hâm Dương lẩm bẩm: "Chẳng lẽ phải đi tìm NPC đưa đò nhờ giúp đỡ."Nhưng cách này trị ngọn không trị gốc, cuối cùng rồi cũng sẽ phải chết.Ngay từ đầu Tạ Ấn Tuyết đã nói đừng tìm NPC đưa đò xin giúp đỡ, cần tìm cứ tìm y, ai ngờ bây giờ Tạ Ấn Tuyết cũng tỏ ý bất lực, vậy bọn họ chỉ có thể tìm NPC đưa đò xin giúp đỡ, dù sao bọn họ đâu thể chủ động tìm chết, tiễn Từ Sâm đi?Bọn họ không biết rằng Ngu Thấm Văn, Đoàn Dĩnh và Lý Lộ Minh đều tự nguyện làm người hi sinh, thậm chí tối qua đã từng thử nhưng không thành công.Giờ phút này, vừa nghe Liêu Hâm Dương nhắc tới NPC đưa đò, các cô chợt bừng tỉnh —— Chết luôn thì không đáng, vì sao không giao dịch với NPC đưa đò? Dù sẽ chết ở phó bản sau nhưng ít nhất vẫn có thể vượt màn, lại còn được sống thêm một tháng, đủ thời gian bàn giao hậu sự cho người nhà.Đoàn Dĩnh vọt tới trước mặt Tạ Ấn Tuyết, mong chờ nói: "Anh Tạ, anh đã từng nói mình biết thân phận của NPC đưa đò, vậy xin anh nói cho tôi biết, tôi muốn giao dịch với hắn."Tạ Ấn Tuyết cụp mắt nhìn cô, khẽ nói: "Sau đó công bố manh mối vượt màn?"Đoàn Dĩnh gật đầu: "Đúng vậy."Chờ giao dịch xong cô sẽ tung manh mối vượt màn, giúp những người chơi khác qua cửa.Dù không nói ra nhưng Tạ Ấn Tuyết vẫn hiểu cô muốn làm gì, trong phó bản đầu tiên, đoàn Vệ Đao cũng nhờ vậy mà sống qua ba phó bản, Nại Nại và Vân Thiến trong Hel's Dream cũng từng nói với y có một số người không phải bị lừa mà tình nguyện giao dịch với NPC đưa đò, vì bọn họ cần bán manh mối cho những người chơi muốn sống khác, đổi lấy khoản tiền công kếch xù, chừa đường lui cho người nhà.Nhưng cách này cũng có một nhược điểm trí mạng, đó là nếu gặp phải tình huống ở Hel's Dream sẽ vô dụng —— NPC đưa đò chỉ đưa đồng xu đen cho người giao dịch với hắn.Cho nên Tạ Ấn Tuyết hỏi cô: "Giao dịch với hắn, rồi lỡ hắn chỉ có thể bảo vệ một mình cô thì sao?"Đoàn Dĩnh ngẩn ra."Vậy để tôi chết cho."Mọi người nghe vậy, ngạc nhiên nhìn Lý Lộ Minh vừa cất tiếng.Lý Lộ Minh không nhìn người khác, cúi đầu đi đến bên cạnh Đoàn Dĩnh, nhẹ giọng nói: "Chờ tớ chết rồi, các cậu nhớ gọi tớ về, tớ sẽ giúp các cậu diễn xong."Sau đó cô quay lại, ngước lên nhìn Lê Hoằng, cúi người xin lỗi cậu ta: "Lê Hoằng, đều tại tôi lừa cậu lên gác mái tòa Văn Hinh, tôi vẫn luôn nợ cậu một lời xin lỗi, tôi không hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi, nhưng tôi hy vọng cậu sẽ sống sót."Lê Hoằng càng ngạc nhiên hơn, há miệng: "Minh..."Tạ Ấn Tuyết vẫn thản nhiên, đảo mắt nhìn Lý Lộ Minh hỏi: "Cô chưa từng chết, sao dám đảm bảo sau khi chết đi tính cách vẫn giống lúc còn sống? Lỡ cô chết rồi cũng giống Từ Sâm thì sao?"Mà câu hỏi này không chỉ khiến Lý Lộ Minh đờ ra mà còn khiến Ngu Thấm Văn đang định chịu chết thay nói không nên lời, ba nữ sinh ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy mình đã bị dồn vào thế bí, không có cách nào cứu mọi người.Tiều Thanh Hà rất muốn gào lên: Mẹ nó quan tâm nhiều vậy làm gì, cứ để bọn họ chết tiễn Từ Sâm đi đã! Hoặc cho người giao dịch với NPC đưa đò, xem thử manh mối qua màn là cá nhân hay theo nhóm rồi nói tiếp!Chẳng qua nghĩ lại nếu anh ta nói ra những lời này sẽ lập tức trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.Ngu Thấm Văn ngập ngừng nói: "... Rốt cuộc chúng ta nên làm thế nào?"Tạ Ấn Tuyết từ từ nhếch môi, ngẩng lên nói: "Gọi hồn."Mọi người: "?"Không phải chứ, một Từ Sâm bọn họ còn chưa tiễn đi mà còn định gọi hồn nữa ư?Tạ Ấn Tuyết nói tiếp: "Mẫn Nguyên Đan chỉ nói muốn tiễn quỷ đi phải cần người chết chứ chưa nói tiễn chúng đi mới có thể gọi hồn tiếp, đổi con quỷ khác, không cho Từ Sâm diễn tiếp không phải xong rồi à?"... Có vẻ rất có lý.Mọi người nghe xong suy nghĩ một lát lại không tìm được chỗ nào bất thường.Lý thuyết đi đôi với thực hành, nhưng khó ở chỗ: Bọn họ phải làm sao mới biết con quỷ được đưa tới nghe lời hay không, và phải làm sao để khiến Từ Sâm không lên sân diễn. Với lại cách này có thành công hay không phải chờ đến trời tối mới biết được.Bởi vì "mời quỷ ăn cơm" cần phải thực hiện lúc tối trời.Mọi người thấp thỏm đi đến quảng trường, đứng sau hậu đài chờ trời tối thì đến ngã tư đường.Kết quả sau khi mọi người tới hậu trường trang điểm lại thấy thím Lý tự sửa sang búi tóc, dặm lại phấn cho mình và Mẫn Nguyên Đan ngồi trên ghế bập bênh phẩy quạt nhựa, còn Từ Sâm vẫn luôn ở đây không thấy đâu."Ông chủ, Từ Sâm đâu?""Tôi không biết, sáng nay tới tìm cậu ta mà không thấy đâu." Mẫn Nguyên Đan quạt vài cái, lại hỏi: "Sao thế? Các người tiễn cậu ta đi rồi à?"Mọi người hai mắt nhìn nhau, nói: "Bọn tôi không ai tiễn cậu ta đi cả."Tối qua cũng không ai chết, sao có thể tiễn Từ Sâm đi?Mà sáng nay Mẫn Nguyên Đan đã tới chờ ở sân khấu, không lề mề cả ngày ở thôn phòng như bọn họ, cho nên gã hẳn là người đầu tiên đến nơi, nếu đến cả gã cũng chưa gặp Từ Sâm, vậy rốt cuộc hắn đã đi đâu?Mọi người nghĩ mãi không ra đáp án, dù Tiều Thanh Hà cho rằng Từ Sâm biến mất có thể vì đã giết con quỷ Hoằng của anh ta nhưng sẽ không lên tiếng, càng không thể nói ra chuyện mình nuôi quỷ cho mọi người, bằng không có khác nào nói thẳng cho Lê Hoằng, Lý Lộ Minh rằng anh ta chính là người đã đặt Kumanthong trên gác mái tòa Văn Hinh không?Vì thế mọi người không còn quan tâm Từ Sâm đi đâu nữa, bởi vì hắn biến mất rồi, bọn họ có thể tiếp tục gọi một con quỷ nghe lời tới diễn cùng mình mà không lo sau khi lên sân sẽ bị Từ Sâm phá phách.Mẫn Nguyên Đan lại lần nữa xách chiếc rương dẫn mọi người đến ngã tư đường dưới sự trông coi của thôn dân, lặp lại nghi thức gõ chén, mời quỷ ăn cơm gọi hồn.Không lâu sau, trong bóng đêm tĩnh lặng lại có bóng quỷ lay động.Trước khi ngọn đèn trong tay thôn dân tắt đi, mọi người nhìn thấy vô số oan hồn lệ quỷ và mùi gió đầy tanh ẩm ập đến, mặc dù khung cảnh nhanh chóng chìm vào bóng tối theo nến tắt, nhưng tất cả lại có cảm giác hình ảnh đáng sợ vẫn dừng trước mắt, khó mà thở nổi.Chẳng qua sợ hãi không kéo dài lâu, bởi vì trong bóng tối nhanh chóng có một luồng sáng phát ra.Mọi người theo đường sáng nhìn về chỗ sáng duy nhất trong đêm, lập tức thấy Tạ Ấn Tuyết cầm ánh sáng, nhấc chân đá một con ác quỷ mặt mũi hung hãn, miệng toàn nanh nhọn, nhìn là biết bất trị đi.Mẫn Nguyên Đan không quan tâm động tác của Tạ Ấn Tuyết, gã đứng bên cạnh bát máu, trợn mắt nhìn vật thể sáng chói trong tay y: "Gì đây?"Tạ Ấn Tuyết đáp: "Đèn pin."Mọi người: "..."Thân là người chơi có kinh nghiệm, lúc vào trò chơi Lộ Lăng cũng mang theo ít hành lý, cậu ta cũng có đèn pin, nhưng trong phó bản này bọn họ không thiếu đồ chiếu sáng, Lộ Lăng chưa từng nghĩ tới việc mang theo nó —— Đồ diễn cậu ta mặc không có túi đựng.Lộ Lăng nghĩ đồ diễn của Tạ Ấn Tuyết cũng không có túi, vậy y giấu đèn pin ở đâu? Lộ Lăng nghĩ không ra.Cậu ta càng không hiểu vì sao cách chọn quỷ ngoan của Tạ Ấn Tuyết đơn giản mà thô bạo như thế, vì sao mấy con quỷ đó trước mặt Tạ Ấn Tuyết lại vô hại như quả bóng cao su vậy ư? Không thể phản kháng, hợp lý không?Chẳng lẽ Tạ Ấn Tuyết là NPC đưa đò?Bằng không y lấy đâu ra bản lĩnh như vậy?Lộ Lăng trơ mắt nhìn Tạ Ấn Tuyết đá bay vô số quỷ dữ, cuối cùng chừa lại Tiết Thịnh mặt mũi tuấn tú, cơ thể gầy guộc."Anh ta đây rồi."Tạ Ấn Tuyết nói xong liền dừng động tác gõ bát, ngừng bước gọi hồn, mà ở trước đó, Tiết Thịnh vội vàng chạy tới bên bát máu ăn cơm trộn máu bên trong, khiến bản thân có thể hiện hình trên nhân gian.Mọi người im lặng nhìn Tiết Thịnh, thôn dân trông coi bọn họ cũng nhìn anh ta thì thầm: "Sao lại là Tiết Thịnh?""Cậu ta tới đây làm gì?"Lê Hoằng hỏi Tạ Ấn Tuyết: "... Anh Tạ, anh ta là con quỷ nghe lời anh cần à?"Tạ Ấn Tuyết gật đầu: "Đúng vậy."Ứng Y Thuỷ lại nghi ngờ: "Anh ta sẽ nghe lời chúng ta ư?""Chắc chắn có." Tạ Ấn Tuyết cụp mắt nhìn Tiết Thịnh nuốt miếng cơm máu cuối cùng, nói: "Bởi vì anh ta có việc cần nhờ chúng ta."Tác giả có lời muốn nói:NPC: Cậu không cho người khác làm giao dịch với tôi đúng không? Vậy tôi làm với cậu.Tạ tay to: Tôi càng không thể làm giao dịch với anh.NPC: Tôi đang bảo làm chứ không phải làm giao dịch.Tạ tay to: ?
Ngu Thấm Văn nhát gan nhất, cô nghĩ mình có sống thêm cũng không giúp mọi người giải quyết được gì, chi bằng chết đi để mọi người gọi hồn cô về, cô sẽ ngoan ngoãn không quấy phá, giúp mọi người diễn kịch xong để an toàn vượt màn.Lý Lộ Minh lại thấy tự trách vì đã đề nghị mọi người thám hiểm tầng cao nhất tòa Văn Hinh, kéo mọi người vào trò chơi đáng sợ tàn nhẫn, nếu không có sự giúp đỡ của Tạ Ấn Tuyết và những người khác thì cô đã chết lâu rồi, cho nên cô mới là người đáng chết, cô chết rồi sẽ giúp người khác vượt màn, như vậy mới có thể bù đắp sai lầm của mình.Mà Đoàn Dĩnh lại cho rằng mình là người đáng chết nhất, bởi vì cô là bạn gái của Từ Sâm, không chừng nếu cô chết đi sẽ khuyên được Từ Sâm nghe lời, giúp mọi người vượt trò chơi, cô chịu chết cùng làm bạn với hắn, cho nên sẽ không tàn sát những người khác.Không tàn sát bạn cô.Ngu Thấm Văn, Lý Lộ Minh và Đoàn Dĩnh đều biết ý đồ tìm chết của nhau, dù Lý Lộ Minh và Ngu Thấm Văn giả bộ cãi vã, các cô liếc qua vẫn có thể nhìn thấu ý định của đối phương: Muốn mượn cơ hội này ở phòng riêng, không vạ lây đối phương, đồng thời tiện cho mình tìm chết.Các cô quá hiểu nhau.Vì vậy các cô cũng hiểu mình không thể khuyên người ta đổi ý.Chi bằng cứ xem bản lĩnh của mình, ai chết ai sống đều do mệnh trời.Ngu Thấm Văn vừa vào phòng đã làm trái lời dặn của Từ Sâm, ngưng thở ngó xuống gầm giường, nhưng gầm giường cô không có gì, cô không cam lòng soi nến, kết quả vẫn không có gì thay đổi, dù cô cố ý chĩa giày vào giường chờ suốt đêm, thế nhưng căn phòng này không có mặt ai khác ngoài cô.Mà Đoàn Dĩnh có thể nhìn thấy Từ Sâm dưới gầm giường.Bởi vì căn cô ở chính là căn phòng Từ Sâm chết.Thi thể Từ Sâm vẫn nằm dưới gầm giường chưa được dọn đi, biểu cảm không đáng sợ như trong gương, chỉ nhắm mắt im lặng như đang ngủ, mà mùi hôi nồng nặc Mẫn Nguyên Đan nhắc đến cũng không ngửi thấy.Cô ngồi bên giường nhìn thi thể dưới gầm thật lâu, nước mắt từ từ chảy xuống."Từ Sâm..."Cô nhỏ giọng gọi Từ Sâm nhưng không được đáp lại.Đoàn Dĩnh thích Từ Sâm, dù bọn họ cãi nhau, dù cô biết Từ Sâm không hợp với mình nhưng những tình cảm giữa bọn họ đều là thật, bọn họ từng yêu nhau, yêu đến mức muốn kết hôn chung sống cả đời.Chỉ là không ai ngờ cuộc đời Từ Sâm quá ngắn ngủi.Từ Sâm vì đi với mình nên mới lên toà Văn Hinh, hắn vốn nên có cuộc sống tốt đẹp lâu dài, bây giờ lại cô độc ở lại làng Phong niên, Đoàn Dĩnh nghĩ cô chết đi ở lại làm bạn với Từ Sâm cũng không tồi, bọn họ không cần nghĩ đến chuyện khác, chỉ cần ở bên nhau là được.Đoàn Dĩnh khóc một lúc rồi ghé vào mép giường ngủ mất.Nhưng hôm sau tỉnh lại, Đoàn Dĩnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường, chăn được đắp lên cẩn thận, cô ngồi bật dậy ngó xuống gầm giường, kết quả xác Từ Sâm bên dưới đã biến mất, không còn chút dấu vết tồn tại, hệt như thi thể cô nhìn thấy chỉ như một giấc mơ, tỉnh lại sẽ biến mất.Đoàn Dĩnh sửng sốt, không kịp xỏ giày đã lao ra cửa phòng, sau đó nhìn thấy Ngu Thấm Văn và Lý Lộ Minh cũng đang sốt ruột đứng bên ngoài.Lúc cả ba nhìn thấy nhau đều thở phào nhẹ nhõm, lại quay ra nhìn nhau: "Chúng ta... không chết ư?"Những người chơi khác ra khỏi phòng nghe vậy không khỏi căng thẳng, Hứa Lộ hỏi các cô: "Sao thế? Tối qua các cô ở một mình thấy gì không?"Ngu Thấm Văn nói: "... Tôi không thấy gì cả."Lý Lộ Minh cũng lúng túng nói: "Tôi cũng vậy.""Nhưng tôi thấy thi thể Từ Sâm." Đoàn Dĩnh nhỏ giọng nói: "Nhưng sau đó tôi ngủ mất, đến lúc tỉnh lại thì thi thể Từ Sâm đã không thấy tăm hơi."Liêu Hâm Dương nghe vậy, sợ hãi hỏi: "Sao cô thấy thi thể Từ Sâm còn ngủ được vậy?"Đoàn Dĩnh nói: "Thi thể anh ấy không đáng sợ, chỉ như người đang ngủ thôi."Nhưng Liêu Hâm Dương vẫn cho rằng Đoàn Dĩnh to gan quá mức, tối qua Từ Sâm dặn đừng nhìn xuống "gầm giường" xong không hé răng nửa lời, cũng không quay về phòng với bọn họ mà ở lại sân khấu kịch.Trong tình hình như vậy, Đoàn Dĩnh nhìn thi thể Từ Sâm trong phòng còn ngủ được thì đúng đỉnh.Càng đỉnh hơn là cô không chết.Ứng Y Thuỷ nhìn quanh một vòng, ngờ vực hỏi: "Tối qua không ai chết à?"Lộ Lăng nhăn mày nói: "Tạ Ấn Tuyết và Bộ Cửu Chiếu chưa xuất hiện."Ứng Y Thuỷ vừa hỏi như vậy là vì cho rằng bọn họ không thể chết được, nói: "Chắc hai người kia không sao đâu?"Vừa dứt lời, phòng ngủ Tạ Ấn Tuyết đã bị đẩy ra.Y bước ra khỏi phòng, đứng trên bậc thang nhìn nhóm người tụ tập trong sân, ánh mắt khẽ đảo qua Tiều Thanh Hà, mỉm cười nói: "Không ai chết, tốt quá."Nhưng ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn người đàn ông sau lưng y —— Không phải tối qua Tạ Ấn Tuyết nói muốn ở một mình ư? Sao Bộ Cửu Chiếu lại bước ra từ phòng y?Chẳng qua trừ Từ Sâm ra, mười hai người bây giờ đều đang an toàn đứng đây, cho thấy tối qua không ai chết.Những người khác không chết cũng dễ hiểu, vì bọn họ không chạm vào phép cấm.Còn Lý Lộ Minh, Đoàn Dĩnh và Ngu Thấm Văn đều không biết vì sao mình còn sống: "Sao chúng ta... không chết?"Tạ Ấn Tuyết nghe vậy, nghiêng qua nhìn Tiều Thanh Hà, nói như đang ám chỉ: "Thứ muốn chúng ta chết chưa bao giờ là quỷ mà là người."Tiều Thanh Hà không lảng tránh ánh mắt của Tạ Ấn Tuyết, hệt như một người chơi mới bình thường đang nghiêm túc nghe y nói.Tiếc là anh ta không phải."Cứu nhân duyên" là phó bản thứ năm của Tiều Thanh Hà, anh ta là người chơi cũ vượt màn còn nhiều hơn Lộ Lăng, hơn nữa anh ta tự nguyện tham gia trò chơi, đến để đạt được trường sinh.Mà anh ta có thể thuận lợi vượt qua nhiều phó bản như vậy đều vì nuôi một con quỷ.Ông của Tiều Thanh Hà từng là thầy pháp nổi tiếng vùng Đông Nam Á, từ nhỏ anh ta đã theo ông học phép, hiểu biết kha khá đối với loại tà thuật này, về sau lại nhờ nuôi quỷ mà trót lọt ở các phó bản trước. Nhưng vì con quỷ tham gia phó bản với anh ta quá nhiều lần nên âm khí trên người càng dày, khiến Tiều Thanh Hà sắp không khống chế nổi.Cho nên anh ta mới lên toà Văn Hinh đặt Kumanthong được luyện từ tro cốt và dầu xác, muốn lợi dụng dương khí của học sinh trấn áp con quỷ, đồng thời lợi dụng nó làm việc tiếp cho mình.Ban đầu kế hoạch rất thuận lợi.Vì để đề phòng có người lên gác mái tòa Văn Hinh nên Tiều Thanh Hà còn khoá cửa, ngày nào cũng sẽ lên kiểm tra. Nhưng anh ta không ngờ nhóm Lê Hoằng sẽ cạy khóa đi vào, còn lạc vào ảo cảnh con quỷ tạo ra rồi bị nó ám theo.Thật ra như vậy cũng không sao, dù gì bọn họ sẽ dần dần bị con quỷ giết chết, thế nhưng Lê Hoằng lại tìm được Tạ Ấn Tuyết giúp đỡ.Tiều Thanh Hà không biết lý lịch về Tạ Ấn Tuyết, thế nhưng có thể hoàn toàn trấn áp âm khí của quỷ, thậm chí trấn mạnh khiến con quỷ gần như không còn pháp lực, vì vậy mới thành phế vật trong phó bản này.Nhóm Lê Hoằng còn báo cảnh sát, nhờ bọn họ đưa Kumanthong đi khiến Tiều Thanh Hà không có cơ hội tháo bỏ trấn áp cho con quỷ.Tiều Thanh Hà nuốt không trôi cục tức này, ban đầu định bỏ bùa độc hại chết nhóm Lê Hoằng xả giận, nào ngờ sau khi bỏ bùa thành công, nhóm Lê Hoằng lại vì gặp nạn gần chết bị kéo vào "Khoá trường sinh", tham gia chung phó bản với anh ta.Tiều Thanh Hà đành phải giả làm người mới trà trộn vào nhóm tham gia, tìm cơ hội giết chết đám Lê Hoằng.Lần đầu bọn họ gặp quỷ dưới chân cầu, anh ta sai con quỷ kéo tay Lý Lộ Minh, muốn khiến các cô hét lên bỏ chạy khiến quỷ nước Cao Uyển giết chết, nào ngờ bị Tạ Ấn Tuyết ngăn lại, hôm sau khi bọn họ quay về phòng, con quỷ nói với bọn họ phía sau có quỷ cô dâu đi theo, Tiều Thanh Hà lập tức ủ mưu sai con quỷ đập vai mấy người, khiến bọn họ bị quỷ cô dâu theo dõi, kết quả lại bị Tạ Ấn Tuyết hoá giải.Về sau bọn họ gặp phải song hỷ quỷ sát trong ngõ, Tiều Thanh Hà sai quỷ đi véo Từ Sâm, lại mượn lúc Từ Sâm hất tay Đoàn Dĩnh ra đẩy cô xuống giữa đường, nhưng dù thế, mấy con quỷ đó không hề giết Đoàn Dĩnh.Bao gồm trong mấy hôm diễn tập này, con quỷ đám Đoàn Dĩnh, Ngu Thấm Văn, Lý Lộ Minh, Lê Hoằng, từ Sâm nhìn thấy sau lưng đều là kiệt tác của Tiều Thanh Hà.Nhưng trừ Từ Sâm ra, bọn họ không còn ai chết.Sở dĩ Từ Sâm chết cũng là vì Tiều Thanh Hà rời đi không đóng cửa, hắn bị gió lạnh làm cho tỉnh, sau đó nhìn thấy quỷ cô dâu đứng bên mép giường, sợ quá đột tử mà chết.Tạ Ấn Tuyết nói đúng —— Ở đây thứ muốn bọn họ chết không phải quỷ mà là người.Chờ Tiều Thanh Hà phát hiện mấu chốt vượt màn ở phó bản này vào buổi diễn tập mấy hôm trước là không thể có người chết thì đã muộn, Từ Sâm bị gọi hồn về chủ yếu nhắm vào anh ta, Tiều Thanh Hà có linh cảm nếu mình không ra tay, vậy người chết tiếp theo sẽ là mình.Kế tiếp theo chỉ có thể là chết thêm người nữa tiễn Từ Sâm đi, sau đó bọn họ tiếp tục gọi hồn, gọi một con quỷ ngoan ngoãn hơn hợp tác diễn với bọn họ.Hoặc là...Tìm ra NPC đưa đò, giao dịch với hắn.Chẳng qua đây là kế sách cuối cùng, trừ khi người kia chết đi, gọi thêm một con quỷ hay quấy phá giống Từ Sâm khiến mọi người đi vào ngõ cụt, bằng không nhóm người chơi được Tạ Ấn Tuyết cảnh cáo sẽ không đồng ý tìm người đưa đò giao dịch.Vì để đề phòng người chết tiếp theo sẽ là mình, Tiều Thanh Hà chỉ có thể đánh nhanh thắng nhanh, sau khi nằm lên giường không lâu liền ngồi dậy, định chơi trò cũ, tìm một tên xui xẻo tiễn Từ Sâm đi.Nghĩ như vậy, Tiều Thanh Hà lập tức xốc chăn xuống giường, lúc hai chân vừa chạm đất, anh ta có cảm giác mình đang đạp lên thứ gì đó.Anh ta cúi đầu, phát hiện đó là một tấm gương nhỏ, là thứ anh ta đã từng quăng xuống gầm giường Từ Sâm.Tiều Thanh Hà thấy thế, con ngươi co rụt lại, lập tức nhấc chân muốn thu lại nhưng không kịp nữa —— Một bàn tay xanh trắng vươn ra khỏi gầm giường nắm chặt chân anh ta, sức lớn đến mức móng tay găm vào khiến da thịt nứt ra chảy máu, kéo Tiều Thanh Hà xuống gầm giường.Anh ta đành phải dùng tay phải bắt lấy mép giường ổn định cơ thể, lại dùng tay trái bẻ năm ngón tay kia, nhưng lúc cúi xuống, Tiều Thanh Hà lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc sau lưng thông qua chiếc gương dưới đất.Đó là mặt Từ Sâm.Không biết hắn đã chết mấy ngày, khắp cơ thể đều là vết đốm tử thi màu tím, làn da vừa xám vừa xanh, tròng mắt vẩn đục như bị lấp sau một tầng cát, bên trong đã thối rữa, máu thịt đỏ trắng đan xen không ngừng trào ra khỏi miệng mũi hắn, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.Lúc Tiều Thanh Hà nhìn thấy mình, Từ Sâm lập tức nhếch mép cười lạnh đầy quỷ dị, sau đó đè mạnh lên Tiều Thanh Hà, đẩy cơ thể anh ta sà xuống giường, chỉ còn lại hai cẳng chân vẫn bám trên giường không rơi xuống."Hoằng —— Hoằng đâu!"Tiều Thanh Hà vừa giãy giụa vừa gào lên gọi tên con quỷ đến giúp đỡ, nhưng con quỷ không còn pháp lực đứng trước mặt Từ Sâm khép nép như chim cút, chỉ dám rúc trong góc tường không dám tới."Hoằng! Lại đây!"Mắt Tiều Thanh Hà đỏ ngầu, trên trán nổi đầy gân xanh, khuôn mặt anh ta vì gắng sức mà vặn vẹo, biểu cảm ác độc dữ tợn, quay đầu trợn mắt trách mắng, nếu có người nhìn thấy cảnh này có lẽ sẽ nghi ngờ: Rốt cuộc ai mới là ác quỷ thật sự? Từ Sâm hay Tiều Thanh Hà?Thấy con quỷ vẫn cứ đứng im, bản thân cũng sắp bị Từ Sâm kéo xuống dưới giường, Tiều Thanh Hà cắn răng, lôi một mặt dây chuyền vàng khắc hình trẻ con ra khỏi cổ, nắm chặt nó trong lòng bàn tay.Con quỷ trốn trong góc tường thấy động tác của Tiều Thanh Hà cuối cùng cũng biết sợ, bò ra khỏi bóng tối cầu xin: "Bố ơi, đừng... Bố đừng mà... Aaaaa!"Chỉ là tiếng cầu xin cuối cùng biến thành tiếng hét thảm thiết —— Nó bị Từ Sâm kéo xuống dưới giường thay Tiều Thanh Hà.Chờ bóng đêm lại trở nên yên lặng, dưới gầm giường trong nhà chỉ còn lại một bức tượng trẻ con gãy cổ, toàn thân trắng bệch như tro cốt đổ bê tông.Nhớ lại tối qua mình phải hy sinh con quỷ nuôi nhiều năm như vậy mới có thể tạm thoát nạn từ tay Từ Sâm, Tiều Thanh Hà càng thêm tức giận, tuy nhiên không tỏ thái độ ra mặt mà còn hùa theo Tạ Ấn Tuyết, giả bộ lo lắng: "Đúng vậy, hơn nữa nếu đêm nay Từ Sâm vẫn còn diễn, chắc chắn mấy thôn dân sẽ giết chết chúng ta, nhưng chúng ta không thể tiễn Từ Sâm đi."Muốn tiễn Từ Sâm đi phải có người chết, nhưng ai muốn chết đây?"Chúng ta không còn cách nào sao?" Liêu Hâm Dương lẩm bẩm: "Chẳng lẽ phải đi tìm NPC đưa đò nhờ giúp đỡ."Nhưng cách này trị ngọn không trị gốc, cuối cùng rồi cũng sẽ phải chết.Ngay từ đầu Tạ Ấn Tuyết đã nói đừng tìm NPC đưa đò xin giúp đỡ, cần tìm cứ tìm y, ai ngờ bây giờ Tạ Ấn Tuyết cũng tỏ ý bất lực, vậy bọn họ chỉ có thể tìm NPC đưa đò xin giúp đỡ, dù sao bọn họ đâu thể chủ động tìm chết, tiễn Từ Sâm đi?Bọn họ không biết rằng Ngu Thấm Văn, Đoàn Dĩnh và Lý Lộ Minh đều tự nguyện làm người hi sinh, thậm chí tối qua đã từng thử nhưng không thành công.Giờ phút này, vừa nghe Liêu Hâm Dương nhắc tới NPC đưa đò, các cô chợt bừng tỉnh —— Chết luôn thì không đáng, vì sao không giao dịch với NPC đưa đò? Dù sẽ chết ở phó bản sau nhưng ít nhất vẫn có thể vượt màn, lại còn được sống thêm một tháng, đủ thời gian bàn giao hậu sự cho người nhà.Đoàn Dĩnh vọt tới trước mặt Tạ Ấn Tuyết, mong chờ nói: "Anh Tạ, anh đã từng nói mình biết thân phận của NPC đưa đò, vậy xin anh nói cho tôi biết, tôi muốn giao dịch với hắn."Tạ Ấn Tuyết cụp mắt nhìn cô, khẽ nói: "Sau đó công bố manh mối vượt màn?"Đoàn Dĩnh gật đầu: "Đúng vậy."Chờ giao dịch xong cô sẽ tung manh mối vượt màn, giúp những người chơi khác qua cửa.Dù không nói ra nhưng Tạ Ấn Tuyết vẫn hiểu cô muốn làm gì, trong phó bản đầu tiên, đoàn Vệ Đao cũng nhờ vậy mà sống qua ba phó bản, Nại Nại và Vân Thiến trong Hel's Dream cũng từng nói với y có một số người không phải bị lừa mà tình nguyện giao dịch với NPC đưa đò, vì bọn họ cần bán manh mối cho những người chơi muốn sống khác, đổi lấy khoản tiền công kếch xù, chừa đường lui cho người nhà.Nhưng cách này cũng có một nhược điểm trí mạng, đó là nếu gặp phải tình huống ở Hel's Dream sẽ vô dụng —— NPC đưa đò chỉ đưa đồng xu đen cho người giao dịch với hắn.Cho nên Tạ Ấn Tuyết hỏi cô: "Giao dịch với hắn, rồi lỡ hắn chỉ có thể bảo vệ một mình cô thì sao?"Đoàn Dĩnh ngẩn ra."Vậy để tôi chết cho."Mọi người nghe vậy, ngạc nhiên nhìn Lý Lộ Minh vừa cất tiếng.Lý Lộ Minh không nhìn người khác, cúi đầu đi đến bên cạnh Đoàn Dĩnh, nhẹ giọng nói: "Chờ tớ chết rồi, các cậu nhớ gọi tớ về, tớ sẽ giúp các cậu diễn xong."Sau đó cô quay lại, ngước lên nhìn Lê Hoằng, cúi người xin lỗi cậu ta: "Lê Hoằng, đều tại tôi lừa cậu lên gác mái tòa Văn Hinh, tôi vẫn luôn nợ cậu một lời xin lỗi, tôi không hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi, nhưng tôi hy vọng cậu sẽ sống sót."Lê Hoằng càng ngạc nhiên hơn, há miệng: "Minh..."Tạ Ấn Tuyết vẫn thản nhiên, đảo mắt nhìn Lý Lộ Minh hỏi: "Cô chưa từng chết, sao dám đảm bảo sau khi chết đi tính cách vẫn giống lúc còn sống? Lỡ cô chết rồi cũng giống Từ Sâm thì sao?"Mà câu hỏi này không chỉ khiến Lý Lộ Minh đờ ra mà còn khiến Ngu Thấm Văn đang định chịu chết thay nói không nên lời, ba nữ sinh ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy mình đã bị dồn vào thế bí, không có cách nào cứu mọi người.Tiều Thanh Hà rất muốn gào lên: Mẹ nó quan tâm nhiều vậy làm gì, cứ để bọn họ chết tiễn Từ Sâm đi đã! Hoặc cho người giao dịch với NPC đưa đò, xem thử manh mối qua màn là cá nhân hay theo nhóm rồi nói tiếp!Chẳng qua nghĩ lại nếu anh ta nói ra những lời này sẽ lập tức trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.Ngu Thấm Văn ngập ngừng nói: "... Rốt cuộc chúng ta nên làm thế nào?"Tạ Ấn Tuyết từ từ nhếch môi, ngẩng lên nói: "Gọi hồn."Mọi người: "?"Không phải chứ, một Từ Sâm bọn họ còn chưa tiễn đi mà còn định gọi hồn nữa ư?Tạ Ấn Tuyết nói tiếp: "Mẫn Nguyên Đan chỉ nói muốn tiễn quỷ đi phải cần người chết chứ chưa nói tiễn chúng đi mới có thể gọi hồn tiếp, đổi con quỷ khác, không cho Từ Sâm diễn tiếp không phải xong rồi à?"... Có vẻ rất có lý.Mọi người nghe xong suy nghĩ một lát lại không tìm được chỗ nào bất thường.Lý thuyết đi đôi với thực hành, nhưng khó ở chỗ: Bọn họ phải làm sao mới biết con quỷ được đưa tới nghe lời hay không, và phải làm sao để khiến Từ Sâm không lên sân diễn. Với lại cách này có thành công hay không phải chờ đến trời tối mới biết được.Bởi vì "mời quỷ ăn cơm" cần phải thực hiện lúc tối trời.Mọi người thấp thỏm đi đến quảng trường, đứng sau hậu đài chờ trời tối thì đến ngã tư đường.Kết quả sau khi mọi người tới hậu trường trang điểm lại thấy thím Lý tự sửa sang búi tóc, dặm lại phấn cho mình và Mẫn Nguyên Đan ngồi trên ghế bập bênh phẩy quạt nhựa, còn Từ Sâm vẫn luôn ở đây không thấy đâu."Ông chủ, Từ Sâm đâu?""Tôi không biết, sáng nay tới tìm cậu ta mà không thấy đâu." Mẫn Nguyên Đan quạt vài cái, lại hỏi: "Sao thế? Các người tiễn cậu ta đi rồi à?"Mọi người hai mắt nhìn nhau, nói: "Bọn tôi không ai tiễn cậu ta đi cả."Tối qua cũng không ai chết, sao có thể tiễn Từ Sâm đi?Mà sáng nay Mẫn Nguyên Đan đã tới chờ ở sân khấu, không lề mề cả ngày ở thôn phòng như bọn họ, cho nên gã hẳn là người đầu tiên đến nơi, nếu đến cả gã cũng chưa gặp Từ Sâm, vậy rốt cuộc hắn đã đi đâu?Mọi người nghĩ mãi không ra đáp án, dù Tiều Thanh Hà cho rằng Từ Sâm biến mất có thể vì đã giết con quỷ Hoằng của anh ta nhưng sẽ không lên tiếng, càng không thể nói ra chuyện mình nuôi quỷ cho mọi người, bằng không có khác nào nói thẳng cho Lê Hoằng, Lý Lộ Minh rằng anh ta chính là người đã đặt Kumanthong trên gác mái tòa Văn Hinh không?Vì thế mọi người không còn quan tâm Từ Sâm đi đâu nữa, bởi vì hắn biến mất rồi, bọn họ có thể tiếp tục gọi một con quỷ nghe lời tới diễn cùng mình mà không lo sau khi lên sân sẽ bị Từ Sâm phá phách.Mẫn Nguyên Đan lại lần nữa xách chiếc rương dẫn mọi người đến ngã tư đường dưới sự trông coi của thôn dân, lặp lại nghi thức gõ chén, mời quỷ ăn cơm gọi hồn.Không lâu sau, trong bóng đêm tĩnh lặng lại có bóng quỷ lay động.Trước khi ngọn đèn trong tay thôn dân tắt đi, mọi người nhìn thấy vô số oan hồn lệ quỷ và mùi gió đầy tanh ẩm ập đến, mặc dù khung cảnh nhanh chóng chìm vào bóng tối theo nến tắt, nhưng tất cả lại có cảm giác hình ảnh đáng sợ vẫn dừng trước mắt, khó mà thở nổi.Chẳng qua sợ hãi không kéo dài lâu, bởi vì trong bóng tối nhanh chóng có một luồng sáng phát ra.Mọi người theo đường sáng nhìn về chỗ sáng duy nhất trong đêm, lập tức thấy Tạ Ấn Tuyết cầm ánh sáng, nhấc chân đá một con ác quỷ mặt mũi hung hãn, miệng toàn nanh nhọn, nhìn là biết bất trị đi.Mẫn Nguyên Đan không quan tâm động tác của Tạ Ấn Tuyết, gã đứng bên cạnh bát máu, trợn mắt nhìn vật thể sáng chói trong tay y: "Gì đây?"Tạ Ấn Tuyết đáp: "Đèn pin."Mọi người: "..."Thân là người chơi có kinh nghiệm, lúc vào trò chơi Lộ Lăng cũng mang theo ít hành lý, cậu ta cũng có đèn pin, nhưng trong phó bản này bọn họ không thiếu đồ chiếu sáng, Lộ Lăng chưa từng nghĩ tới việc mang theo nó —— Đồ diễn cậu ta mặc không có túi đựng.Lộ Lăng nghĩ đồ diễn của Tạ Ấn Tuyết cũng không có túi, vậy y giấu đèn pin ở đâu? Lộ Lăng nghĩ không ra.Cậu ta càng không hiểu vì sao cách chọn quỷ ngoan của Tạ Ấn Tuyết đơn giản mà thô bạo như thế, vì sao mấy con quỷ đó trước mặt Tạ Ấn Tuyết lại vô hại như quả bóng cao su vậy ư? Không thể phản kháng, hợp lý không?Chẳng lẽ Tạ Ấn Tuyết là NPC đưa đò?Bằng không y lấy đâu ra bản lĩnh như vậy?Lộ Lăng trơ mắt nhìn Tạ Ấn Tuyết đá bay vô số quỷ dữ, cuối cùng chừa lại Tiết Thịnh mặt mũi tuấn tú, cơ thể gầy guộc."Anh ta đây rồi."Tạ Ấn Tuyết nói xong liền dừng động tác gõ bát, ngừng bước gọi hồn, mà ở trước đó, Tiết Thịnh vội vàng chạy tới bên bát máu ăn cơm trộn máu bên trong, khiến bản thân có thể hiện hình trên nhân gian.Mọi người im lặng nhìn Tiết Thịnh, thôn dân trông coi bọn họ cũng nhìn anh ta thì thầm: "Sao lại là Tiết Thịnh?""Cậu ta tới đây làm gì?"Lê Hoằng hỏi Tạ Ấn Tuyết: "... Anh Tạ, anh ta là con quỷ nghe lời anh cần à?"Tạ Ấn Tuyết gật đầu: "Đúng vậy."Ứng Y Thuỷ lại nghi ngờ: "Anh ta sẽ nghe lời chúng ta ư?""Chắc chắn có." Tạ Ấn Tuyết cụp mắt nhìn Tiết Thịnh nuốt miếng cơm máu cuối cùng, nói: "Bởi vì anh ta có việc cần nhờ chúng ta."Tác giả có lời muốn nói:NPC: Cậu không cho người khác làm giao dịch với tôi đúng không? Vậy tôi làm với cậu.Tạ tay to: Tôi càng không thể làm giao dịch với anh.NPC: Tôi đang bảo làm chứ không phải làm giao dịch.Tạ tay to: ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com