Dang Tien Hanh Toi Co The Giu Cau Den Canh Nam
Nếu bọn họ còn ở lại tầng một, vậy chẳng khác chờ đợi trong một lớp vỏ trứng dễ vỡ.Vạn Vũ xoa đầu, đi đi lại lại vài bước, hỏi Enoch: "Vậy nếu đến đêm xảy ra việc lạ thì sao? Dù không có ý trách móc nhưng cửa phòng đều hỏng cả rồi, chúng tôi ở trong đó chẳng có chút riêng tư nào cả.""Phòng khách trên tầng hai vẫn còn nguyên cả mà, không phải các bạn bỏ thêm ít tiền vào đó ở là được ư?" Enoch xòe tay, ra hiệu mình cũng bất lực với mấy căn phòng hư hỏng ở tầng một: "Còn nhiều phòng như vậy, các bạn muốn ở đâu thì ở, thích thế còn gì."Vạn Vũ nghe Enoch nói xong liền im lặng, chẳng lẽ cho tới giờ cô còn chưa hiểu nữa? Enoch đang muốn ép các cô tiêu thêm tiền để lên tầng cao hơn.Mà điều khiến người khác sợ hãi chính là câu nói vừa rồi của Enoch: [Trên thuyền không còn cửa mới để thay.]"Cửa mới" ở đây là chỉ mỗi tầng một hay là tất cả các cửa cho tám tầng trên du thuyền?Nếu như bao gồm tất cả du thuyền, vậy có nghĩa một khi quái vật xuất hiện trên tầng hai đêm nay, đồng thời phá hỏng toàn bộ cửa, vậy đến ngày thứ ba, bọn họ nhất định phải lên ở tầng ba mới có thể sống sót.Ngày tiếp theo cũng như thế...Đến ngày thứ bảy, bọn họ phải bỏ 1280 đồng vàng ở khoang hạng nhất mới giữ được mạng, dù một phòng có thể ở được hai người, vậy ngày cuối mỗi người cũng phải chuẩn bị ít nhất sáu trăm đồng vàng mới được.Nhưng trừ Tạ Ấn Tuyết ra, không ai có thể kiếm được sáu trăm đồng vàng. Chớ nói chi trước khi ngày cuối cùng đến, bọn họ ở các phòng khác cũng phải tiêu tiền.Điều này khiến tất cả mọi người đã quay về tầng một phải suy nghĩ thật lâu, Enoch lại làm như không thấy sự tuyệt vọng trên mặt bọn họ, cười nói: "Sắp khuya rồi, nếu mọi người muốn đổi phòng thì tranh thủ tìm tôi trả tiền lấy chìa khóa."Enoch vừa nói xong đã có người bước lên —— Nhóm Dương Mạn Thanh, Thẩm Tuấn và Thư Quảng Hiên đều kiếm được kha khá, tiền rủng rỉnh trong túi, có lẽ thấy tối qua Vân Thiến và Nại Nại ở tầng hai không bị thương, mà bọn họ ở tầng một lại bị thương chảy máu, cho nên lần này bỏ luôn bốn mươi đồng vàng đặt trước ba phòng.Những người còn lại hơi do dự rồi cắn răng trả hai mươi đồng vàng thuê phòng tầng hai.Chẳng qua phần lớn người chơi đêm nay, bao gồm Nại Nại và Vân Thiến đều ở tầng hai, không lên tầng ba.Vân Thiến giải thích: "Tối hôm qua tôi chỉ muốn xác nhận tầng dưới và tầng trên khác nhau như thế nào, nhưng đáp án đã có, ở tầng dưới chưa chắc đã chết, vả lại chúng ta còn phải ở lại đây thêm năm ngày nên phải tiết kiệm tiền."Nói xong, cô và Nại Nại lại đi vào căn phòng đêm qua trên tầng hai.Vân Thiến cũng mở đường cho những người khác —— Tiền phòng đều giống nhau, một người ở một phòng sẽ rất lãng phí, hai người chia nhau ở chung sẽ dễ thở hơn nhiều.Vì thế đêm nay Hàn Tư chung phòng với Vạn Vũ, Văn Nhân Yến ở chung với Hạ Diệu, Mã Hân Đồng ở chung với Mạnh Bội, đến cả Phương Long cũng bất chấp giới tính ở chung phòng với Tô Tầm Lan.Trong số những người còn lại chỉ có Tạ Ấn Tuyết, Cường Chí Viễn và hai bố con Dịch Trung Kiệt không chia phòng mà ở một mình.Tạ Ấn Tuyết chưa từng ở chung một phòng với người ngoài, Dịch Trung Kiệt không còn lựa chọn nào khác, anh ta vẫn còn phải trông con gái, Dịch Tiểu Lệ mới chỉ tám tuổi, trên Hel's Dream không có công việc nào phù hợp với tuổi cô bé.Về phần Cường Chí Viễn...Cường Chí Viễn nhìn một vòng, chửi: "Không ai ở với tôi à?"—— Chẳng ai muốn ở chung với cái nết như gã.Cuối cùng gã nhìn Dịch Trung Kiệt, Cường Chí Viễn cười khinh, nói như đang bố thí: "Dịch Trung Kiệt, mày qua ở với tao đi, chỉ cần mày bằng lòng chia phòng với tao, chờ vượt phó bản rồi, tao sẽ không tính sổ chuyện con gái mày rạch hư xe tao nữa.""Vậy con gái tôi thì sao?" Dù Dịch Trung Kiệt tốt tính tới đâu, nghe Cường Chí Viễn nói vậy cũng bị chọc tức đến bật cười: "Với lại tôi bảo này, xe của anh không phải do con tôi phá thật, nếu anh không tin, chờ quay lại chúng ta có thể xem camera.""Không phải tầng trên có người phụ nữ tên Dương Mạn Thanh à? Mày đi xin nó đi, cho con gái mày ở với cô ta." Cường Chí Viễn không chịu buông tha, còn ngụy biện để thuyết phục Dịch Trung Kiệt: "Tầng ba còn an toàn hơn tầng hai đấy."Dịch Trung Kiệt lắc đầu, gằn giọng từ chối: "Không được, tôi sẽ không giao mạng con gái mình cho người khác đâu."Cường Chí Viễn còn nói: "Vậy cho con gái mày ở với Tạ Ấn Tuyết đi, không phải đêm qua cậu ta cứu chúng mày sao? Chắc chắn cũng sẽ bảo vệ con gái mày."Câu nói này khiến Dịch Trung Kiệt quay lại nhìn Tạ Ấn Tuyết, nhưng anh ta từ chối ngay: "Anh Cường, anh là đồ vô đạo đức, bây giờ tôi còn sống nên tôi phải có trách nhiệm bảo vệ con gái mình, đây là trách nhiệm của tôi, không phải trách nhiệm của cậu Tạ. Dù tôi cần người chăm sóc con gái thay cũng phải chờ tôi chết rồi tính.""Đmm..." Cường Chí Viễn "khiêm tốn hạ mình" nhưng lại bị Dịch Trung Kiệt từ chối nhiều lần, thẹn quá hóa giận: "Một ngày mày chỉ kiếm được mười đồng vàng, ngày nào cũng dẫn theo con chắt chiu ăn bánh bao, đêm nay mày đặt riêng một phòng, ông đây chống mắt xem mai mày còn tiền ở hay không, chờ tới mai cho con gái mày chết chung!"Từng câu từng chữ của Cường Chí Viễn như thanh kiếm đâm vào lòng Dịch Trung Kiệt, khiến mắt anh ta ảm đạm —— Đúng vậy, anh ta chỉ có thể cho Dịch Tiểu Lệ ăn bánh bao hàng ngày với mình, không được bữa nào ngon, bởi vì lương của thuỷ thủ tạm thời quá thấp. Dù phục vụ khách trên tầng bảy kiếm được nhiều nhưng Dịch Trung Kiệt vẫn luôn thấy không an toàn.Trên đời này rất ít khi kiếm được tiền một cách dễ dàng, nhất là ở nơi thế này.Nhưng Dịch Trung Kiệt đã quyết tâm, nếu trước ba giờ chiều mai, lương thuỷ thủ của anh ta không đủ tiền phòng, vậy anh ta sẽ lên sảnh Dream's Cradle phục vụ khách kiếm tiền.Mà dường như Dịch Tiểu Lệ phát hiện bố mình đang buồn cũng đỏ mắt, ôm chân Dịch Trung Kiệt mắng Cường Chí Viễn: "Dù là bánh bao cũng do cha cháu vất vả kiếm được! Cháu thích ăn!""Mẹ mày, đồ ranh con!"Lửa giận phừng phực của Cường Chí Viễn bị sự ngỗ nghịch của Dịch Tiểu Lệ nhen lên, hùng hổ bước lại định đánh cô bé."Dịch Tiểu Lệ và cha em ấy ở chung với nhau là chuyện hiển nhiên, nếu ông đã muốn chia phòng, sao không ở với tôi?" Tạ Ấn Tuyết nhón mũi chân, đứng trước mặt Dịch Tiểu Lệ cản Cường Chí Viễn, hỏi: "Chúng ta tiết kiệm ít tiền phòng đi, ở tầng một được không?""Mày điên à? Cút xa ra." Cường Chí Viễn không những dừng lại mà còn lùi hai bước như tránh xa loại virus nào đó.Tạ Ấn Tuyết thấy hắn như vậy liền hiểu ngay, nhíu mày nói: "Ồ, thì ra ông cũng biết quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, sao có thể ở bừa được."Y mang theo nhiều tiền nhất, chắc chắn đến đêm quái vật sẽ chú ý tấn công y, cho nên chắc chắn Cường Chí Viễn sẽ không chung phòng với y, thế nhưng lại xúi Dịch Tiểu Lệ ở chung."Ý mày là gì?" Nói vậy cũng không được, dù Cường Chí Viễn không hiểu ý Tạ Ấn Tuyết nhưng biết chắc chắn Tạ Ấn Tuyết đang nói xấu mình, trợn trừng mắt, xắn tay áo nhào lên muốn đánh Tạ Ấn Tuyết.Văn Nhân Yến mở cửa, đứng trước phòng mắng gã: "Ý là ở với ông có khi chưa kịp chết trong tay quái vật thì đã bị ông bán đứng rồi, có ngu mới ở với ông."Thật ra chỉ cần không phải ban đêm, Văn Nhân Yến gặp phải loại chuyện như vậy đều sẽ đứng ra bênh vực, cả mấy lần trước Cường Chí Viễn mắng Dịch Tiểu Lệ cũng nhờ cậu ta che chở cho cô bé.Tên Cường Chí Viễn này là loại hiếp yếu sợ mạnh, một khi có nhiều người đứng về phía Dịch Trung Kiệt, gã sẽ không xung đột chính diện với anh ta, giận dữ cắn răng tìm Enoch đặt phòng khách tầng hai, nhanh chóng đi vào trước khi trời tối.
"Cậu Tạ, cậu Văn Nhân, cảm ơn các cậu." Dịch Trung Kiệt kéo Dịch Tiểu Lệ cúi người cảm ơn, sau đó nắm tay Dịch Tiểu Lệ rời đi.Tạ Ấn Tuyết nhìn bóng lưng bọn họ, cụp mắt suy nghĩ."Anh Tạ nên cẩn thận hơn." Văn Nhân Yến nhìn Tạ Ấn Tuyết, cuối cùng nhịn không được dặn dò: "Ban đêm nguy hiểm, nếu được thì anh vẫn nên lên tầng cao hơn."Tạ Ấn Tuyết sửng sốt, sau đó cười nói: "Tôi biết rồi, cậu cũng thế."Văn Nhân Yến gật đầu, không nói gì nữa, đóng cửa lại.Bây giờ còn mười phút nữa là tám giờ, Tạ Ấn Tuyết tới chỗ Enoch, bỏ hai mươi đồng vàng đổi lấy chìa khoá một phòng trên tầng hai.Nhưng khi Tạ Ấn Tuyết nhận lấy chìa khoá, xoay đi định về phòng, Enoch bỗng gọi y: "Cậu Tạ này, nghe nói dạo này các vị khách rất thích chiếc ghế mát xa của cậu đấy."Tạ Ấn Tuyết quay lại, phát hiện Enoch đứng giữa hành lang âm u, cười híp mắt nhìn mình, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt cực kỳ đáng yêu, thế nhưng lời nói ra lại khiến người ta ớn lạnh một cách khó hiểu: "Ngày nào cũng có thể đổi kiểu để khiến bọn họ vung tiền như rác cho cậu, đúng là không tầm thường."Chỉ tiếc từ đó tới nay, Tạ Ấn Tuyết rất ít khi gặp phải thứ khiến mình sợ hãi, dù là người hay chuyện, cho nên y cũng cười hỏi Enoch: "Cái ghế kia thoải mái thật, không phải lái chính Enoch cũng thích sao?""Dù sao cũng là vật phẩm công nghệ cao hoạt động không cần than đá và dầu đốt mà."Enoch nói một câu, kết thúc bằng tiếng thở dài rồi rời đi.Chỉ còn Tạ Ấn Tuyết ở lại, hiếm khi cau mày.Mười phút sau, tiếng chuông báo hiệu đêm đến vang lên.Tiếng bước chân nặng nề dính dấp vọng trong hành lang cũng báo cho mọi người biết —— Con quái vật kia lại xuất hiện.Nó lần lượt gõ cửa từng phòng tầng hai như đêm qua, mà cánh cửa sắt "không thể phá vỡ", quái vật không thể làm lõm như lời Vân Thiến nay lại như một tờ giấy mỏng manh, dễ dàng bị xúc tu mọc đầy lưỡi dao của quái vật giật ra.Tiếng hét thảm thiết của những người tham gia vang vọng khắp các tầng, thậm chí át cả tiếng gầm rú của quái vật.Tạ Ấn Tuyết ngồi bên giường, lẳng lặng chờ đợi... quái vật gõ cửa phòng mình.Cuối cùng quái vật đúng hẹn mà tới.Cơ thể nó to hơn đêm qua nhiều, sau khi xé nát cửa lẫn vách tường phòng Tạ Ấn Tuyết thì không tấn công ngay mà vươn đống đầu người tìm kiếm thứ gì đó, chờ nó phát hiện trong phòng chỉ có thanh niên đáng ghét, quái vật bỗng nổi giận, khuôn mặt càng thêm hung ác nham hiểm.Tạ Ấn Tuyết để ý khuôn mặt trên con quái vật tới tấn công hôm nay không giống hôm qua, mặt người hôm qua có con ngươi xanh biếc, mà mặt người đêm nay lại có màu xám, hệt như vị khách mắt xám sáng nay ngồi lên ghế mát xa.Không chờ Tạ Ấn Tuyết nhìn kỹ, quái vật đã thét lên, điên cuồng dùng xúc tu đâm Tạ Ấn Tuyết, chọc giường y thành cái sàng.Nhưng thanh niên trên giường vọt ra nhẹ như yến, cơ thể như bóng ma, như ảo ảnh lẩn tránh đòn tấn công như vũ bão của quái vật, không mảy may mất một sợi tóc, hơi thở cũng không hề loạn nhịp."Bốn mươi, bốn mươi mốt..."Y mấp máy môi như đang đếm, cuối cùng lúc Tạ Ấn Tuyết đếm đến "Một nghìn hai", quái vật cũng dừng tấn công y, rời khỏi phòng 208 đến trước một phòng khác.Tạ Ấn Tuyết nhìn bóng lưng nó, nhíu chặt mày: Hình như tốc độ và sức lực của quái vật nhỉnh hơn hôm qua, y đang nghĩ có nên đâm nó một kiếm chứng minh suy nghĩ hay không, nhưng Tạ Ấn Tuyết lại sợ làm mình bị thương —— Đêm qua y đã bị thương như vậy.Toàn bộ đòn tấn công của y đối với nó đều bị phản lại lên người y.Tạ Ấn Tuyết biết đây là áp chế trò chơi dành cho mình, từ sau khi y tham gia, năng lực vốn có bị hạn chế rất nhiều, cho nên ở phó bản dự tiệc mới không cứu được Sở Lệ.Mà trong phó bản này, y cũng không thể chém giết đống quái vật ngưng tụ từ khách quý.Xem ra nếu muốn qua cửa vẫn phải tuân theo quy tắc, nhưng Tạ Ấn Tuyết đang nghĩ con quái vật này càng ngày càng mạnh, nếu năng lực của nó tăng gấp đôi như tiền phòng mỗi tầng.Vậy tới ngày cuối cùng... con quái vật sẽ mạnh như thế nào?Tạ Ấn Tuyết nhăn chặt mày, y tìm món đồ nội thất hoàn hảo còn sót lại trong phòng —— Một chiếc tủ thấp, sau đó ngồi lên sắp xếp lại manh mối phát hiện đêm nay.Nhưng không lâu sau, Tạ Ấn Tuyết chợt nghe thấy tiếng hét của Văn Nhân Yến và Hạ Diệu ở phòng 209 bên cạnh.Có vẻ quái vật tấn công rất dữ dội khiến họ khó lòng chống đỡ, giọng Văn Nhân Yến đã mất đi sự tỉnh táo, Hàn Tư chung đội với bọn họ ở đối diện cũng hỏi trong phòng đã xảy ra chuyện gì.Điều này rất bất thường.Sau khi đám Dương Mạn Thanh rời đi, người kiếm được nhiều nhất trên tầng hai hôm nay chính là Vân Thiến, Vạn Vũ và y, dù đêm nay Văn Nhân Yến vẫn ở phòng bên cạnh, mục tiêu sau khi quái vật tấn công y chính là cậu ta, nhưng Vân Thiến và Nại Nại ở phòng trước Tạ Ấn Tuyết không bị quái vật tấn công dữ dội như vậy, vì sao lại đánh nhóm Văn Nhân Yến mạnh tới thế?"Các cậu sao đấy?!"Sau khi Hạ Diệu phát ra tiếng kêu đau, Hàn Tư càng sốt ruột hơn, muốn mở cửa lao ra xem xét tình hình.Văn Nhân Yến lại gào lên bảo cô đừng đi ra.Tạ Ấn Tuyết đứng dậy đi đến vách tường, đặt tay lên tường nói: "Văn Nhân Yến, các cậu cần tôi giúp không?"Văn Nhân Yến nghe thấy giọng Tạ Ấn Tuyết không khỏi ngạc nhiên, theo lý thì cách âm ở phòng tầng hai không tốt, ai cũng có thể nghe thấy tiếng động đến từ phòng bên cạnh, nhưng chắc chắn người trong phòng phải nói to mới được, vậy mà giọng Tạ Ấn Tuyết nhẹ như thế, cậu ta vẫn có thể nghe rõ ràng.Sau khi hoàn hồn, Văn Nhân Yến lại nhớ đến lúc mình nghe thấy tiếng động vọng đến bên phòng Tạ Ấn Tuyết, dù lo lắng nhưng không dám đi ra giúp đỡ bèn cắn răng nói: "Không, ở đây nguy hiểm lắm."Có thể cậu ta và Hạ Diệu sắp chết, nhưng bọn họ không thể kéo Hàn Tư hoặc Tạ Ấn Tuyết chết theo được.Tạ Ấn Tuyết nghe vậy chỉ thản nhiên nói: "Tôi có thể cứu các cậu, chẳng qua không miễn phí, tôi sẽ lấy thù lao."Văn Nhân Yến nghe y nói vậy, tưởng Tạ Ấn Tuyết đang đòi tiền cậu ta và Hạ Diệu, trước kia không phải họ chưa từng gặp tình huống này —— Một số người mới sẽ trả tiền cho người chơi cũ, xin bọn họ giúp mình qua cửa.Dù Tạ Ấn Tuyết muốn lấy đồng vàng trên Hel's Dream họ cũng đồng ý, cứ sống qua đêm nay trước rồi tính sau.Vì thế Văn Nhân Yến và Hạ Diệu nhìn nhau, cất tiếng: "Được! Bọn tôi trả!"Vừa dứt lời, Văn Nhân Yến và Hạ Diệu lập tức thấy vách tường ngăn giữa phòng họ và phòng Tạ Ấn Tuyết đổ sập, Tạ Ấn Tuyết đứng trước tường, nhưng số tro bụi khi tường sập không mảy may chạm được vào người y.Mà Hạ Diệu suýt nữa đã bị quái vật đâm trúng bụng, ruột rơi ra ngoài bỗng có cảm giác mình được người ta xách lên —— Cậu ta bị Tạ Ấn Tuyết ném vào phòng 208.Nhờ vậy mà quái vật không tiếp tục tấn công cậu ta, ngược lại tấn công Tạ Ấn Tuyết và Văn Nhân Yến vẫn còn đứng trong phòng 209.Văn Nhân Yến lộn người lăn vào phòng 208, kết quả lần này dù quái vật vẫn nhìn chằm chằm Tạ Ấn Tuyết đầy oán hận nhưng không còn tấn công y nữa, vươn xúc tu tiếp tục đâm vào Hạ Diệu và Văn Nhân Yến bên phòng 208."Đệch!" Văn Nhân Yến thấy thế không khỏi chửi bậy, chật vật nhảy về phòng 209, chỉ sợ Hạ Diệu không còn nhúc nhích nổi bị mình vạ lây, cậu ta và Tạ Ấn Tuyết ở trong phòng 209 có thể né đòn tấn công của quái vật, nếu chạy không thoát, Tạ Ấn Tuyết cũng sẽ giúp cậu ta một tay.May mà quái vật không thể chui toàn bộ cơ thể vào phòng, chỉ đứng ngoài cửa dùng xúc tu tấn công người bên trong, bằng không có thể Văn Nhân Yến và Hạ Diệu còn không có cơ hội xin Tạ Ấn Tuyết giúp đỡ.Không biết qua bao lâu, quái vật bỏ cuộc không cố giết chết người trong phòng 209 nữa mà đi sang phòng tiếp theo, Văn Nhân Yến nhìn nó đi xa, khẽ thở phào, đồng thời ngồi lả dưới đất thở hồng hộc.Cậu ta thấy phổi rất đau, cổ họng cũng là vị máu sau khi vận động mạnh, nhưng Tạ Ấn Tuyết đứng bên cạnh thậm chí còn không rớt sợi dây cột tóc lỏng lẻo phía sau, chỉ cụp mắt phủi đi tro bụi vô hình trên tay áo, chờ chỉnh lại cổ áo xong thì trở về dáng vẻ ốm yếu kia.Văn Nhân Yến nhìn hai gò má tái nhợt của y, lại nhìn mình và Hạ Diệu, thực sự không thể hiểu nổi rốt cuộc ai mới là kẻ yếu.Tạ Ấn Tuyết đi đến trước mặt Hạ Diệu, nói với cả hai: "Con quái vật kia chỉ tấn công người trong phòng.""Mà một phòng cùng lắm chỉ ở được hai người." Hạ Diệu thở phì phò, nhận lấy túi thuốc Văn Nhân Yến đưa tới, tiêm một mũi cho mình rồi lấy nước sạch rửa vết thương, cẩn thận nhét ruột trở lại.Văn Nhân Yến lại đưa một viên thuốc tới cho cậu ta: "Uống thêm kháng sinh đi."Hai người này xử lý vết thương rất thành thạo, hơn nữa còn mang đầy đủ thuốc thang chữa bệnh vào phó bản, hẳn là cách sinh tồn học được từ phó bản trước.Thấy Hạ Diệu không tiện di chuyển, Tạ Ấn Tuyết cũng không về 208, vừa hay trong phòng 209 còn chiếc sofa chưa hỏng nên Tạ Ấn Tuyết ngồi luôn ở 209.Chờ bụng Hạ Diệu được băng bó xong, đồng thời báo bình an cho Hàn Tư, cậu ta tựa vào vai Văn Nhân Yến, nửa ngồi cảm ơn Tạ Ấn Tuyết: "Cảm ơn anh Tạ đã cứu bọn tôi."Văn Nhân Yến cũng nói: "Anh Tạ, bọn tôi sẽ trả thù lao cho anh, xin hỏi anh muốn bao nhiêu tiền?"Tạ Ấn Tuyết mỉm cười hỏi họ: "Trông tôi thiếu tiền lắm à?"Hạ Diệu lại hỏi: "Vậy anh muốn... đồng vàng?"Nhưng Hạ Diệu và Văn Nhân Yến hỏi xong lại chợt nhận ra hình như Tạ Ấn Tuyết cũng không thiếu đồng vàng trên Hel's Dream.Tuy nhiên tình huống này lại khó giải quyết nhất.Bởi vì những việc có thể giải quyết bằng tiền thường là những việc rất đơn giản."Tôi cần các cậu giúp một việc." Quả nhiên tiền công Tạ Ấn Tuyết đưa ra không phải tiền: "Tôi sẽ cố gắng đảm bảo các cậu không nguy hiểm đến tính mạng."Đồng nghĩa với "việc" này sẽ nguy hiểm đến tính mạng.Nhưng Hạ Diệu và Văn Nhân Yến hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Được, anh cần chúng tôi làm gì, chúng tôi sẽ làm đó."Bọn họ đã hứa là sẽ không nuốt lời.Tạ Ấn Tuyết mỉm cười: "Tốt lắm, quả nhiên không phí công cứu các cậu."—— Người mới trong phó bản lần này có tố chất không cao, nhưng người cũ lại mạnh hơn so với đám Vệ Đao, Khâu Vũ Hành trong phó bản dự tiệc.Hạ Diệu và Văn Nhân Yến vẫn không hiểu vì sao đêm nay quái vật lại tấn công dữ dội như vậy, rõ ràng bọn họ không phải người kiếm nhiều đồng vàng nhất, thậm chí vì để an toàn, bọn họ còn chia lại số tiền, đảm bảo cho lượng tiền nắm giữ giữa phòng bọn họ và phòng Hàn Tư chênh lệch không quá nhiều.Kết quả chờ Tạ Ấn Tuyết nhặt được một túi tiền vàng từ cạnh khung cửa lung lay sắp đổ của phòng 209, bọn họ không khỏi ngạc nhiên."Có người thả tiền trước cửa phòng chúng ta?!"Dù Hạ Diệu đã tiêm thuốc giảm đau, nhưng sau khi nhìn thấy thì tức giận, động đến vết thương, nhe răng hít khí.Tạ Ấn Tuyết cầm túi tiền lên lắc lắc: "Bốn mươi đồng, không ít đâu."Hai mắt Văn Nhân Yến đỏ ngầu, đấm mạnh xuống sàn nhà: "Chắc chắn là thằng chó Cường Chí Viễn bỏ chứ không ai hết!"Hôm nay Cường Chí Viễn lên sảnh Dream's Cradle phục vụ khách, không biết gã làm gì nhưng kiếm được không ít, có thể thấy từ việc gã trả hai mươi đồng tiền phòng mà vẫn còn bốn mươi đồng vàng.Với lại gã chỉ cần thả tiền trước cửa phòng Văn Nhân Yến, chờ trời vừa sáng thì tranh thủ đi ra nhặt tiền về là có thể thần không biết quỷ không hay mượn tay quái vật giết người, dù không chết cũng khiến bọn họ bị thương —— Dù sao ngoài Tạ Ấn Tuyết ra sẽ không ai mở cửa phòng vào nửa đêm, cũng không ai phát hiện gã đặt tiền trước cửa nhóm Hạ Diệu.Quả thật kế hoạch của Cường Chí Viễn đã thành công, nhưng gã không ngờ rằng: Đêm nay Tạ Ấn Tuyết không mở cửa mà đẩy sập tường.Gã cũng không ngờ vào sáng hôm sau, lúc ngâm nga ra ngoài lại tìm không ra túi tiền mình thả trước cửa phòng 209, chỉ thấy thanh niên mặc bộ đồ trắng ngồi trên chiếc sofa bên cạnh bức tường đổ sập.Cường Chí Viễn như gặp phải ma, trợn mắt nói: "Sao, sao lại là mày?""À, tôi thích số phòng này hơn nên đổi phòng với nhóm Văn Nhân Yến." Tạ Ấn Tuyết chống tay lên thái dương, cười như không cười nhìn gã, nhíu mày khinh khỉnh nói: "Sao, có vấn đề gì không?"Tác giả có lời muốn nói: NPC: Cậu lại chọn phòng có số "9", chắc chắn là vì tôi rồi.Tạ tay to: ?
"Cậu Tạ, cậu Văn Nhân, cảm ơn các cậu." Dịch Trung Kiệt kéo Dịch Tiểu Lệ cúi người cảm ơn, sau đó nắm tay Dịch Tiểu Lệ rời đi.Tạ Ấn Tuyết nhìn bóng lưng bọn họ, cụp mắt suy nghĩ."Anh Tạ nên cẩn thận hơn." Văn Nhân Yến nhìn Tạ Ấn Tuyết, cuối cùng nhịn không được dặn dò: "Ban đêm nguy hiểm, nếu được thì anh vẫn nên lên tầng cao hơn."Tạ Ấn Tuyết sửng sốt, sau đó cười nói: "Tôi biết rồi, cậu cũng thế."Văn Nhân Yến gật đầu, không nói gì nữa, đóng cửa lại.Bây giờ còn mười phút nữa là tám giờ, Tạ Ấn Tuyết tới chỗ Enoch, bỏ hai mươi đồng vàng đổi lấy chìa khoá một phòng trên tầng hai.Nhưng khi Tạ Ấn Tuyết nhận lấy chìa khoá, xoay đi định về phòng, Enoch bỗng gọi y: "Cậu Tạ này, nghe nói dạo này các vị khách rất thích chiếc ghế mát xa của cậu đấy."Tạ Ấn Tuyết quay lại, phát hiện Enoch đứng giữa hành lang âm u, cười híp mắt nhìn mình, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt cực kỳ đáng yêu, thế nhưng lời nói ra lại khiến người ta ớn lạnh một cách khó hiểu: "Ngày nào cũng có thể đổi kiểu để khiến bọn họ vung tiền như rác cho cậu, đúng là không tầm thường."Chỉ tiếc từ đó tới nay, Tạ Ấn Tuyết rất ít khi gặp phải thứ khiến mình sợ hãi, dù là người hay chuyện, cho nên y cũng cười hỏi Enoch: "Cái ghế kia thoải mái thật, không phải lái chính Enoch cũng thích sao?""Dù sao cũng là vật phẩm công nghệ cao hoạt động không cần than đá và dầu đốt mà."Enoch nói một câu, kết thúc bằng tiếng thở dài rồi rời đi.Chỉ còn Tạ Ấn Tuyết ở lại, hiếm khi cau mày.Mười phút sau, tiếng chuông báo hiệu đêm đến vang lên.Tiếng bước chân nặng nề dính dấp vọng trong hành lang cũng báo cho mọi người biết —— Con quái vật kia lại xuất hiện.Nó lần lượt gõ cửa từng phòng tầng hai như đêm qua, mà cánh cửa sắt "không thể phá vỡ", quái vật không thể làm lõm như lời Vân Thiến nay lại như một tờ giấy mỏng manh, dễ dàng bị xúc tu mọc đầy lưỡi dao của quái vật giật ra.Tiếng hét thảm thiết của những người tham gia vang vọng khắp các tầng, thậm chí át cả tiếng gầm rú của quái vật.Tạ Ấn Tuyết ngồi bên giường, lẳng lặng chờ đợi... quái vật gõ cửa phòng mình.Cuối cùng quái vật đúng hẹn mà tới.Cơ thể nó to hơn đêm qua nhiều, sau khi xé nát cửa lẫn vách tường phòng Tạ Ấn Tuyết thì không tấn công ngay mà vươn đống đầu người tìm kiếm thứ gì đó, chờ nó phát hiện trong phòng chỉ có thanh niên đáng ghét, quái vật bỗng nổi giận, khuôn mặt càng thêm hung ác nham hiểm.Tạ Ấn Tuyết để ý khuôn mặt trên con quái vật tới tấn công hôm nay không giống hôm qua, mặt người hôm qua có con ngươi xanh biếc, mà mặt người đêm nay lại có màu xám, hệt như vị khách mắt xám sáng nay ngồi lên ghế mát xa.Không chờ Tạ Ấn Tuyết nhìn kỹ, quái vật đã thét lên, điên cuồng dùng xúc tu đâm Tạ Ấn Tuyết, chọc giường y thành cái sàng.Nhưng thanh niên trên giường vọt ra nhẹ như yến, cơ thể như bóng ma, như ảo ảnh lẩn tránh đòn tấn công như vũ bão của quái vật, không mảy may mất một sợi tóc, hơi thở cũng không hề loạn nhịp."Bốn mươi, bốn mươi mốt..."Y mấp máy môi như đang đếm, cuối cùng lúc Tạ Ấn Tuyết đếm đến "Một nghìn hai", quái vật cũng dừng tấn công y, rời khỏi phòng 208 đến trước một phòng khác.Tạ Ấn Tuyết nhìn bóng lưng nó, nhíu chặt mày: Hình như tốc độ và sức lực của quái vật nhỉnh hơn hôm qua, y đang nghĩ có nên đâm nó một kiếm chứng minh suy nghĩ hay không, nhưng Tạ Ấn Tuyết lại sợ làm mình bị thương —— Đêm qua y đã bị thương như vậy.Toàn bộ đòn tấn công của y đối với nó đều bị phản lại lên người y.Tạ Ấn Tuyết biết đây là áp chế trò chơi dành cho mình, từ sau khi y tham gia, năng lực vốn có bị hạn chế rất nhiều, cho nên ở phó bản dự tiệc mới không cứu được Sở Lệ.Mà trong phó bản này, y cũng không thể chém giết đống quái vật ngưng tụ từ khách quý.Xem ra nếu muốn qua cửa vẫn phải tuân theo quy tắc, nhưng Tạ Ấn Tuyết đang nghĩ con quái vật này càng ngày càng mạnh, nếu năng lực của nó tăng gấp đôi như tiền phòng mỗi tầng.Vậy tới ngày cuối cùng... con quái vật sẽ mạnh như thế nào?Tạ Ấn Tuyết nhăn chặt mày, y tìm món đồ nội thất hoàn hảo còn sót lại trong phòng —— Một chiếc tủ thấp, sau đó ngồi lên sắp xếp lại manh mối phát hiện đêm nay.Nhưng không lâu sau, Tạ Ấn Tuyết chợt nghe thấy tiếng hét của Văn Nhân Yến và Hạ Diệu ở phòng 209 bên cạnh.Có vẻ quái vật tấn công rất dữ dội khiến họ khó lòng chống đỡ, giọng Văn Nhân Yến đã mất đi sự tỉnh táo, Hàn Tư chung đội với bọn họ ở đối diện cũng hỏi trong phòng đã xảy ra chuyện gì.Điều này rất bất thường.Sau khi đám Dương Mạn Thanh rời đi, người kiếm được nhiều nhất trên tầng hai hôm nay chính là Vân Thiến, Vạn Vũ và y, dù đêm nay Văn Nhân Yến vẫn ở phòng bên cạnh, mục tiêu sau khi quái vật tấn công y chính là cậu ta, nhưng Vân Thiến và Nại Nại ở phòng trước Tạ Ấn Tuyết không bị quái vật tấn công dữ dội như vậy, vì sao lại đánh nhóm Văn Nhân Yến mạnh tới thế?"Các cậu sao đấy?!"Sau khi Hạ Diệu phát ra tiếng kêu đau, Hàn Tư càng sốt ruột hơn, muốn mở cửa lao ra xem xét tình hình.Văn Nhân Yến lại gào lên bảo cô đừng đi ra.Tạ Ấn Tuyết đứng dậy đi đến vách tường, đặt tay lên tường nói: "Văn Nhân Yến, các cậu cần tôi giúp không?"Văn Nhân Yến nghe thấy giọng Tạ Ấn Tuyết không khỏi ngạc nhiên, theo lý thì cách âm ở phòng tầng hai không tốt, ai cũng có thể nghe thấy tiếng động đến từ phòng bên cạnh, nhưng chắc chắn người trong phòng phải nói to mới được, vậy mà giọng Tạ Ấn Tuyết nhẹ như thế, cậu ta vẫn có thể nghe rõ ràng.Sau khi hoàn hồn, Văn Nhân Yến lại nhớ đến lúc mình nghe thấy tiếng động vọng đến bên phòng Tạ Ấn Tuyết, dù lo lắng nhưng không dám đi ra giúp đỡ bèn cắn răng nói: "Không, ở đây nguy hiểm lắm."Có thể cậu ta và Hạ Diệu sắp chết, nhưng bọn họ không thể kéo Hàn Tư hoặc Tạ Ấn Tuyết chết theo được.Tạ Ấn Tuyết nghe vậy chỉ thản nhiên nói: "Tôi có thể cứu các cậu, chẳng qua không miễn phí, tôi sẽ lấy thù lao."Văn Nhân Yến nghe y nói vậy, tưởng Tạ Ấn Tuyết đang đòi tiền cậu ta và Hạ Diệu, trước kia không phải họ chưa từng gặp tình huống này —— Một số người mới sẽ trả tiền cho người chơi cũ, xin bọn họ giúp mình qua cửa.Dù Tạ Ấn Tuyết muốn lấy đồng vàng trên Hel's Dream họ cũng đồng ý, cứ sống qua đêm nay trước rồi tính sau.Vì thế Văn Nhân Yến và Hạ Diệu nhìn nhau, cất tiếng: "Được! Bọn tôi trả!"Vừa dứt lời, Văn Nhân Yến và Hạ Diệu lập tức thấy vách tường ngăn giữa phòng họ và phòng Tạ Ấn Tuyết đổ sập, Tạ Ấn Tuyết đứng trước tường, nhưng số tro bụi khi tường sập không mảy may chạm được vào người y.Mà Hạ Diệu suýt nữa đã bị quái vật đâm trúng bụng, ruột rơi ra ngoài bỗng có cảm giác mình được người ta xách lên —— Cậu ta bị Tạ Ấn Tuyết ném vào phòng 208.Nhờ vậy mà quái vật không tiếp tục tấn công cậu ta, ngược lại tấn công Tạ Ấn Tuyết và Văn Nhân Yến vẫn còn đứng trong phòng 209.Văn Nhân Yến lộn người lăn vào phòng 208, kết quả lần này dù quái vật vẫn nhìn chằm chằm Tạ Ấn Tuyết đầy oán hận nhưng không còn tấn công y nữa, vươn xúc tu tiếp tục đâm vào Hạ Diệu và Văn Nhân Yến bên phòng 208."Đệch!" Văn Nhân Yến thấy thế không khỏi chửi bậy, chật vật nhảy về phòng 209, chỉ sợ Hạ Diệu không còn nhúc nhích nổi bị mình vạ lây, cậu ta và Tạ Ấn Tuyết ở trong phòng 209 có thể né đòn tấn công của quái vật, nếu chạy không thoát, Tạ Ấn Tuyết cũng sẽ giúp cậu ta một tay.May mà quái vật không thể chui toàn bộ cơ thể vào phòng, chỉ đứng ngoài cửa dùng xúc tu tấn công người bên trong, bằng không có thể Văn Nhân Yến và Hạ Diệu còn không có cơ hội xin Tạ Ấn Tuyết giúp đỡ.Không biết qua bao lâu, quái vật bỏ cuộc không cố giết chết người trong phòng 209 nữa mà đi sang phòng tiếp theo, Văn Nhân Yến nhìn nó đi xa, khẽ thở phào, đồng thời ngồi lả dưới đất thở hồng hộc.Cậu ta thấy phổi rất đau, cổ họng cũng là vị máu sau khi vận động mạnh, nhưng Tạ Ấn Tuyết đứng bên cạnh thậm chí còn không rớt sợi dây cột tóc lỏng lẻo phía sau, chỉ cụp mắt phủi đi tro bụi vô hình trên tay áo, chờ chỉnh lại cổ áo xong thì trở về dáng vẻ ốm yếu kia.Văn Nhân Yến nhìn hai gò má tái nhợt của y, lại nhìn mình và Hạ Diệu, thực sự không thể hiểu nổi rốt cuộc ai mới là kẻ yếu.Tạ Ấn Tuyết đi đến trước mặt Hạ Diệu, nói với cả hai: "Con quái vật kia chỉ tấn công người trong phòng.""Mà một phòng cùng lắm chỉ ở được hai người." Hạ Diệu thở phì phò, nhận lấy túi thuốc Văn Nhân Yến đưa tới, tiêm một mũi cho mình rồi lấy nước sạch rửa vết thương, cẩn thận nhét ruột trở lại.Văn Nhân Yến lại đưa một viên thuốc tới cho cậu ta: "Uống thêm kháng sinh đi."Hai người này xử lý vết thương rất thành thạo, hơn nữa còn mang đầy đủ thuốc thang chữa bệnh vào phó bản, hẳn là cách sinh tồn học được từ phó bản trước.Thấy Hạ Diệu không tiện di chuyển, Tạ Ấn Tuyết cũng không về 208, vừa hay trong phòng 209 còn chiếc sofa chưa hỏng nên Tạ Ấn Tuyết ngồi luôn ở 209.Chờ bụng Hạ Diệu được băng bó xong, đồng thời báo bình an cho Hàn Tư, cậu ta tựa vào vai Văn Nhân Yến, nửa ngồi cảm ơn Tạ Ấn Tuyết: "Cảm ơn anh Tạ đã cứu bọn tôi."Văn Nhân Yến cũng nói: "Anh Tạ, bọn tôi sẽ trả thù lao cho anh, xin hỏi anh muốn bao nhiêu tiền?"Tạ Ấn Tuyết mỉm cười hỏi họ: "Trông tôi thiếu tiền lắm à?"Hạ Diệu lại hỏi: "Vậy anh muốn... đồng vàng?"Nhưng Hạ Diệu và Văn Nhân Yến hỏi xong lại chợt nhận ra hình như Tạ Ấn Tuyết cũng không thiếu đồng vàng trên Hel's Dream.Tuy nhiên tình huống này lại khó giải quyết nhất.Bởi vì những việc có thể giải quyết bằng tiền thường là những việc rất đơn giản."Tôi cần các cậu giúp một việc." Quả nhiên tiền công Tạ Ấn Tuyết đưa ra không phải tiền: "Tôi sẽ cố gắng đảm bảo các cậu không nguy hiểm đến tính mạng."Đồng nghĩa với "việc" này sẽ nguy hiểm đến tính mạng.Nhưng Hạ Diệu và Văn Nhân Yến hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Được, anh cần chúng tôi làm gì, chúng tôi sẽ làm đó."Bọn họ đã hứa là sẽ không nuốt lời.Tạ Ấn Tuyết mỉm cười: "Tốt lắm, quả nhiên không phí công cứu các cậu."—— Người mới trong phó bản lần này có tố chất không cao, nhưng người cũ lại mạnh hơn so với đám Vệ Đao, Khâu Vũ Hành trong phó bản dự tiệc.Hạ Diệu và Văn Nhân Yến vẫn không hiểu vì sao đêm nay quái vật lại tấn công dữ dội như vậy, rõ ràng bọn họ không phải người kiếm nhiều đồng vàng nhất, thậm chí vì để an toàn, bọn họ còn chia lại số tiền, đảm bảo cho lượng tiền nắm giữ giữa phòng bọn họ và phòng Hàn Tư chênh lệch không quá nhiều.Kết quả chờ Tạ Ấn Tuyết nhặt được một túi tiền vàng từ cạnh khung cửa lung lay sắp đổ của phòng 209, bọn họ không khỏi ngạc nhiên."Có người thả tiền trước cửa phòng chúng ta?!"Dù Hạ Diệu đã tiêm thuốc giảm đau, nhưng sau khi nhìn thấy thì tức giận, động đến vết thương, nhe răng hít khí.Tạ Ấn Tuyết cầm túi tiền lên lắc lắc: "Bốn mươi đồng, không ít đâu."Hai mắt Văn Nhân Yến đỏ ngầu, đấm mạnh xuống sàn nhà: "Chắc chắn là thằng chó Cường Chí Viễn bỏ chứ không ai hết!"Hôm nay Cường Chí Viễn lên sảnh Dream's Cradle phục vụ khách, không biết gã làm gì nhưng kiếm được không ít, có thể thấy từ việc gã trả hai mươi đồng tiền phòng mà vẫn còn bốn mươi đồng vàng.Với lại gã chỉ cần thả tiền trước cửa phòng Văn Nhân Yến, chờ trời vừa sáng thì tranh thủ đi ra nhặt tiền về là có thể thần không biết quỷ không hay mượn tay quái vật giết người, dù không chết cũng khiến bọn họ bị thương —— Dù sao ngoài Tạ Ấn Tuyết ra sẽ không ai mở cửa phòng vào nửa đêm, cũng không ai phát hiện gã đặt tiền trước cửa nhóm Hạ Diệu.Quả thật kế hoạch của Cường Chí Viễn đã thành công, nhưng gã không ngờ rằng: Đêm nay Tạ Ấn Tuyết không mở cửa mà đẩy sập tường.Gã cũng không ngờ vào sáng hôm sau, lúc ngâm nga ra ngoài lại tìm không ra túi tiền mình thả trước cửa phòng 209, chỉ thấy thanh niên mặc bộ đồ trắng ngồi trên chiếc sofa bên cạnh bức tường đổ sập.Cường Chí Viễn như gặp phải ma, trợn mắt nói: "Sao, sao lại là mày?""À, tôi thích số phòng này hơn nên đổi phòng với nhóm Văn Nhân Yến." Tạ Ấn Tuyết chống tay lên thái dương, cười như không cười nhìn gã, nhíu mày khinh khỉnh nói: "Sao, có vấn đề gì không?"Tác giả có lời muốn nói: NPC: Cậu lại chọn phòng có số "9", chắc chắn là vì tôi rồi.Tạ tay to: ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com