Dang Tien Hanh Toi Co The Giu Cau Den Canh Nam
Còn một việc nữa, Tạ Ấn Tuyết thấy Khâu Vũ Hành thuộc đội Vệ Đao khá quen mắt.Trước giờ trí nhớ của y rất tốt, gần như đã gặp qua là không quên, nếu y quên mất chuyện gì, chắc chắn đó là chuyện cực kỳ vô nghĩa.Cho nên Tạ Ấn Tuyết thấy Khâu Vũ Hành quen mắt, bọn họ lại gặp nhau lần đầu trong "Khóa trường sinh", vậy chắc chắn họ đã từng gặp trong thế giới hiện thực —— Hoặc là nói Tạ Ấn Tuyết đã từng gặp Khâu Vũ Hành.Nhưng tạm thời Tạ Ấn Tuyết chưa nhớ ra rốt cuộc đã gặp ở đâu.Y hỏi Liễu Bất Hoa: "Bất Hoa, trước khi tham gia "Khóa trường sinh", con đã gặp Khâu Vũ Hành bao giờ chưa?""Chưa gặp." Liễu Bất Hoa luôn hiểu suy nghĩ của Tạ Ấn Tuyết, y vừa nhắc, Liễu Bất Hoa đã hiểu y muốn nói gì: "Cha thấy gã quen mắt à?""Ừ." Tạ Ấn Tuyết cụp mắt suy nghĩ nhưng vẫn không có manh mối.Y chú ý tới gã chủ yếu là vì trước đó Tạ Ấn Tuyết phát hiện hình như Khâu Vũ Hành nghe thấy ba người Trần Vân, Nghiêm Chỉ và Ngụy Thu Vũ cãi nhau."Trông gã không giống người tốt." Liễu Bất Hoa cũng nói: "Dù gã đang giả làm người tốt."Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa của người hầu đưa bữa trưa tới đã vang lên, cả hai đành tạm dừng trò chuyện.Đồ ăn sáng trưa tối của tất cả người chơi đều giống nhau: Sáng thêm chút dưa muối, trưa và tối đều là ba món một canh, bữa tiệc thì khác.Nhưng khi bữa trưa hôm nay được đưa đến cho Tạ Ấn Tuyết, y mới phát hiện mình dôi ra một món —— Cũng không hẳn là đồ ăn, phải gọi là món ngọt tráng miệng mới đúng.Bởi vì đó là một bát lê trắng chưng.Dù Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa đều ngồi chung một bàn ăn cơm, nhưng người hầu lại đặt bát lê trắng trước mặt Tạ Ấn Tuyết, không khiến người khác nhận nhầm bát này dành cho Liễu Bất Hoa.Nhưng dù là vậy, Tạ Ấn Tuyết vẫn hỏi người hầu: "Cái này cho mình tôi à?""Vâng." Người hầu cười gật đầu: "Đầu bếp Cửu thấy dạo này cậu hay ho, cho nên nấu riêng cho cậu bát chè ngọt nhuận họng.""Ồ?"Tạ Ấn Tuyết nghe vậy khẽ nhíu mày.Đầu bếp ở đây còn có đặc quyền như vậy ư?Hay... chỉ Cửu là ngoại lệ?"Vừa hay mấy hôm nay cổ tôi hơi khó chịu, hành động này của Cửu đúng là chu đáo." Trong đầu Tạ Ấn Tuyết nảy ra rất nhiều suy đoán, khuôn mặt vẫn dịu dàng như trước, khẽ cười: "Cậu có thể gọi anh ta tới đây không? Tôi muốn đích thân cảm ơn anh ta.""Tất nhiên là được, xin cậu Tạ chờ một lát."Hôm qua Tạ Ấn Tuyết đã biết những người hầu này sẽ không từ chối yêu cầu của y, cho nên lời này của y chỉ đang khách sáo mà thôi.Quả nhiên không lâu sau, người hầu đã dẫn Cửu tới.Lúc bọn họ bước vào cửa phòng, Tạ Ấn Tuyết đang múc một thìa chè thưởng thức.Mái tóc đen của y trước kia được cột bằng dây đỏ, sáng nay trong lúc vào vườn rau chọn nguyên liệu vẫn còn, bây giờ lại không biết đã đi đâu, mấy sợi tóc cứ vậy rủ xuống theo hành động cúi đầu, khoác hờ lên vai, càng làm y thêm yếu ớt nhợt nhạt.Đầu bếp con ngươi dựng thẳng cứ thế nhìn hai gò má trắng như tuyết, không một chút máu của y.Nghe thấy tiếng người đi tới, thanh niên ngước lên nhìn ra cửa, sau khi thấy người tới thì mỉm cười yếu ớt: "Cửu, anh đến rồi."Đầu bếp con ngươi dựng thẳng đi đến trước y, nhìn Tạ Ấn Tuyết nói: "Cậu Tạ có việc gì không?""Tôi nghe người hầu nói anh nấu lê tuyết chưng đường cho tôi." Tạ Ấn Tuyết cũng không để bụng thái độ bề trên của đầu bếp, ngẩng lên nhìn hắn nói: "Cho nên tôi muốn cảm ơn anh."Đầu bếp con ngươi dựng thẳng không nói gì, đôi mắt lẳng lặng như một khoảng hoang vu lạnh lẽo của hắn lóe lên cảm xúc khó bề nhận ra.Mãi tới lúc Tạ Ấn Tuyết tưởng hắn đã thành kẻ câm điếc, đầu bếp con ngươi dựng thẳng mới cất tiếng.Hắn nói: "Là chè lê thơm."Nghe xong câu nói không đầu không đuôi ấy, Tạ Ấn Tuyết không khỏi ngẩn ra."Không phải chè lê tuyết."Người đàn ông thấy có vẻ y không hiểu nên giải thích lại:"Là chè lê thơm.""Nhưng cái này thì khác nhau chỗ nào?"Tạ Ấn Tuyết phát ra tiếng hừ cười bất đắc dĩ, y biết lê thơm và lê tuyết không phải cùng một loại nhưng đều được nấu thành chè, dù vị lê có khác nhau thì đều đã hoà tan vào nước, chỉ còn lại vị ngọt và mùi thơm của lê.Đầu bếp con ngươi dựng thẳng nói: "Tôi ghét tuyết.""Tất cả những thứ dính dáng đến tuyết hay chữ "tuyết" đều làm tôi ghét."Tạ Ấn Tuyết chưa bao giờ ngờ tới câu trả lời của Cửu.Nhất là khi hắn còn dùng từ "ghét", nghe thì như đang diễn tả sở thích của mình, thế nhưng nghĩ kỹ thì thấy hắn như đang mắng Tạ Ấn Tuyết. Nhưng một NPC bình thường liệu có cảm xúc sống động dữ dội vậy không?Hoặc là tất cả đầu bếp đều như vậy, chỉ A Cửu nói chuyện nhiều với y mà thôi.Đây là vấn đề đáng quan tâm nhất, Tạ Ấn Tuyết không khỏi im lặng mấy giây, quyết định ngày mai tìm cơ hội chứng minh.Tạ Ấn Tuyết nhích lại gần đầu bếp con ngươi dựng thẳng, cười nói: "Trong tên tôi có chữ tuyết, với lại tôi rất thích tuyết, thế Cửu cũng ghét tôi à?"Dù cách nói chuyện của Tạ Ấn Tuyết luôn dịu dàng nhẹ nhàng, nhưng những lời y vừa nói nghe chẳng khác nào đang gây sự với Cửu."Không."Ai ngờ người đàn ông nghe Tạ Ấn Tuyết nói xong lại cười, hắn đứng nhìn khuôn mặt tái nhợt mang theo bệnh tật mệt mỏi của thanh niên từ trên cao, giọng nói vọng ra dưới lớp mặt nạ tuy trầm nhưng rõ ràng: "Cậu Tạ khác với những người khác."Tạ Ấn Tuyết dùng mu bàn tay chống cằm, nhìn đầu bếp con ngươi dựng thẳng hỏi tiếp: "Khác ở đâu?"Đầu bếp con ngươi dựng thẳng nói: "Cậu giống bát chè lê thơm này vậy."Tạ Ấn Tuyết nghe thế, ánh mắt lại chuyển qua bát chè lê thơm, thích thú cười: "Anh đang nói tôi cũng là một phần nguyên liệu ư?""Chỉ cần xuất hiện trong vườn rau đều là nguyên liệu."Đầu bếp con ngươi dựng thẳng gần như nói thẳng đáp án cho Tạ Ấn Tuyết, dù sáng nay mọi người đều đã đoán ra đáp án này. Nhưng lúc Tạ Ấn Tuyết nghe đầu bếp con ngươi dựng thẳng nhắc lại, y bỗng thấy hắn đang ẩn ý gì đó.Cho nên Tạ Ấn Tuyết hỏi hắn: "Vậy anh cũng thế sao?"Mấy đầu bếp trong biệt viện Tần Phủ muốn lấy nguyên liệu nấu ăn cũng phải vào vườn rau, nếu nói chỉ cần đi vào vườn rau thì đều là nguyên liệu, người tham gia trò chơi là vậy, thế đầu bếp có phải không?"Lão gia là dao thớt, tôi và cậu..." Đầu bếp con ngươi dựng thẳng vẫn đang cười, nhưng hắn cúi người xuống, kéo sát khoảng cách với thanh niên, thì thầm bên tai Tạ Ấn Tuyết: "Đều là thịt cá."Nói xong, đầu bếp con ngươi dựng thẳng liền đứng lên, quay đi rời khỏi phòng chính.Tạ Ấn Tuyết không cười nữa, suy tư nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của hắn.Liễu Bất Hoa đứng bên cạnh hồi lâu còn chưa kịp nói, Tạ Ấn Tuyết đã hỏi anh ta trước: "Bất Hoa, con nói xem đầu bếp kia bảo cha giống bát chè lê thơm này là gì ý gì?"Liễu Bất Hoa lắc đầu: "Con không biết."Tạ Ấn Tuyết nhăn mày buồn rầu vì không nghĩ ra đáp án, nhưng mấy giây sau, lông mày y lập tức giãn ra.Liễu Bất Hoa tự hiểu, thấy thế lập tức nói: "Cha nuôi, cha biết ý hắn rồi à?""Đúng vậy." Tạ Ấn Tuyết gật đầu: "Hắn đang nói cha ngọt như chè lê thơm."Liễu Bất Hoa: "..."Liễu Bất Hoa muốn nói lại thôi.Anh ta luôn có cảm giác câu của Cửu không phải ý như vậy, nhưng thế thì còn ý nào? Không lẽ nói Tạ Ấn Tuyết thơm giống chè lê thơm? Tóm lại là thơm hay ngọt thì hai đáp án này không có cái nào tin được.Liễu Bất Hoa vẫn cho rằng đầu bếp Cửu đang đe dọa Tạ Ấn Tuyết, nói y giống nguyên liệu nấu ăn, đây mới là câu trả lời chính xác.Nhưng bây giờ Tạ Ấn Tuyết không có tâm trạng nào quan tâm tới chè lê thơm, y đang nghĩ về câu nói cuối cùng của Cửu:Lão gia là dao thớt, tôi và cậu đều là thịt cá."Lão gia" hẳn đang chỉ Tần lão gia, "thịt cá" đều là món mặn, đây là đang chỉ nguyên liệu nấu ăn ư?Chẳng lẽ Cửu đang nói cho y biết đầu bếp và người tham gia... đều là nguyên liệu nấu ăn?Điều kiện để người tham gia bị đưa đi làm nguyên liệu là chọn phải món mặn, vậy nếu đầu bếp cũng là nguyên liệu cho món mặn, điều kiện phát động là gì?Trong lòng Tạ Ấn Tuyết đã có suy đoán, ánh mắt y nặng nề nhìn vòng tay hoa lê bạc trên cổ tay, bỗng chốc bật cười: Chẳng phải đêm nay thử rồi sẽ biết có hay không sao?*************NPC: Cậu cũng giống bát chè lê thơm này, vì cậu...Tạ tay to: Siêu ngọt.NPC: ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com