TruyenHHH.com

Dang Tien Hanh Toi Co The Giu Cau Den Canh Nam


Trước giờ Liễu Bất Hoa vẫn luôn nghe lời Tạ Ấn Tuyết, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

Bộ Cửu Chiếu lại khẽ nâng mắt, nhìn qua nhìn lại bàn ghế ngay ngắn trong phòng 404 mấy lần rồi mới cất bước, ngồi xuống chiếc ghế cách Tạ Ấn Tuyết gần nhất.

Quả đúng là nhắc cái gì cái đó tới.

Bộ Cửu Chiếu và Liễu Bất Hoa vừa ngồi xuống, bóng ba người Kỷ San San, Trương Thải Hà và Kim Hi lập tức xuất hiện ngoài cửa.

Các cô vừa lên tầng bốn đã dựa cửa thở hổn hển, chắc hẳn leo bốn tầng hao không ít sức, bởi vì các cô vẫn ở trong hình dạng trẻ con, không biến về thành người lớn.

Chờ Trương Thải Hà thở xong, ngẩng mặt thấy cơ thể thon dài của Tạ Ấn Tuyết, cô mở to mắt, lắp bắp nói: "Tạ Ấn Tuyết... Không, không phải chân anh...?"

Tạ Ấn Tuyết khẽ gật đầu, dịu dàng tiếp lời Trương Thải Hà: "Bị thương nặng, không tiện đi lại."

Trương Thải Hà: "?"

Hai cẳng chân của Tạ Ấn Tuyết đứng còn thẳng hơn cả cô, có tí nào là bị thương nặng không? Nói thế mà cũng tin được thì chỉ có đồ ngu.

"Sao chỉ có ba người tới?" Liễu Bất Hoa ngó ra nhìn Kim Hi và Kỷ San San phía sau, hỏi: "Những người khác đâu?"

Kim Hi nói với anh ta: "Đi chỗ khác tìm đám Hà Uy, Ngô Nguyệt Hàn và Trần Vân rồi."

Liễu Bất Hoa nghe vậy lại hỏi: "Sao các người không đi cùng?"

Anh ta nhớ suy nghĩ của Kim Hi tối qua là tự chế vũ khí, còn định nhập đội giết người với Bùi Thanh Vanh.

Trương Thải Hà lại bắt đầu trợn trắng mắt, tức giận nói: "Bọn tôi muốn nhưng người ta không muốn."

Bộ Cửu Chiếu nhìn cơ thể thấp bé ngang Liễu Bất Hoa của các cô, vạch trần: "Vì các người không lớn."

"Đúng vậy." Kỷ San San thở dài: "Chúng tôi cũng không biết vì sao nữa."

Vì để đảm bảo quá trình "thi cuối kỳ" không xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn, tất cả học sinh đều hành động theo các bước trong truyện tranh, buổi sáng ngủ dậy đi xuống xác nhận các giáo viên đều không ở trong phòng, bọn họ nhanh chóng cùng tới nhà ăn ăn sáng.

Chẳng qua dù trong truyện không vẽ, bọn họ cũng sẽ làm vậy.

Bởi vì chỉ khi ăn bữa sáng, cơn đói mới biến mất, bọn họ mới có sức đuổi bắt giáo viên.

Chỉ là bọn họ không ngờ có nhóm học sinh ăn sáng xong lại trở về thành người lớn, còn nhóm còn lại... ví dụ như Kỷ San San, Kim Hi và Trương Thải Hà, trừ no ra, cơ thể của các cô không hề thay đổi.

Phải biết thể lực giữa người chơi mang thân hình trưởng thành và người chơi mang cơ thể trẻ con hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, Bùi Thanh Vanh, Ngụy Tiếu nhận tên phế vật Lưu Dực nhưng lại không nhận mấy người chơi có thân hình trẻ con không có sức chiến đấu.

Liễu Bất Hoa thấy Kỷ San San than ngắn thở dài còn thương xót an ủi: "Đừng buồn, cuộc đời có mấy khi có cơ hội được trẻ lại, gặp cũng gặp rồi, đây là chuyện đáng mừng."

"..."

Sự im lặng của Kỷ San San cho thấy cô không được Liễu Bất Hoa an ủi.

Mà hiện tại chuông vào học vẫn reo, kỳ thi cuối kỳ chưa chính thức bắt đầu, mọi người vẫn có thể bình thản trò chuyện một lát.

Kim Hi nhớ tới suy nghĩ của Tôn Linh Tê, hỏi Tạ Ấn Tuyết: "Anh đưa hoa cho Liễu Bất Hoa à?"

Tạ Ấn Tuyết nói: "Đúng vậy."

Kim Hi ngạc nhiên: "Anh không cho Bộ Cửu Chiếu thật à."

Tạ Ấn Tuyết mỉm cười nhìn Bộ Cửu Chiếu dưới bục giảng, trả lời: "Không cho."

Thấy thế, Trương Thải Hà nhìn khuôn mặt tươi cười của Tạ Ấn Tuyết, lại nhìn khuôn mặt âm u của Bộ Cửu Chiếu, nhỏ giọng nói: "Vậy anh ở lại đây là để giết anh ta à?"

Bộ Cửu Chiếu nghe vậy, hai hàng lông mày nhăn thật chặt nhưng vẫn trầm giọng phủ nhận: "Không phải."

Kỷ San San cũng nhăn mày, nhớ tới tình yêu thầm chết yểu của mình dành cho Bùi Thanh Vanh, đau buồn nói: "Tôi hiểu, dù anh luyến tiếc vẫn không thể nhẫn tâm."

Suy nghĩ hàng đêm của Bộ Cửu Chiếu gần như đều liên quan tới Tạ Ấn Tuyết, lúc thì muốn xem y trắng hay không, lúc thì muốn làm cha nuôi thứ hai của Liễu Bất Hoa, điều này chứng tỏ hắn thích Tạ Ấn Tuyết không phải sao?

Thích đến mức dù biết Tạ Ấn Tuyết sẽ không đưa hoa hồng cho mình vẫn muốn ở cạnh thanh niên cho tới chết.

Tình cảm sâu đậm như thế thật khiến người ta cảm động.

Vì vậy Trương Thải Hà thở dài, vỗ vai Kim Hi lắc đầu: "Lại là một tấm gương simp lỏ cuối cùng trắng tay."

Bộ Cửu Chiếu: "...?"

Nhưng Bộ Cửu Chiếu có muốn giết Tạ Ấn Tuyết hay không vẫn không ảnh hưởng quá nhiều tới các cô.

Hắn muốn giết, vậy nhóm các cô có thêm một người, hắn không muốn cũng không ngăn được các cô ra tay.

Bởi vì Trương Thải Hà, Kim Hi và Kỷ San San đến phòng 404 là để giết Tạ Ấn Tuyết.

Tất cả các học sinh đều thấy chiếc vali màu đen trầm Tạ Ấn Tuyết đặt trước cửa cầu thang khu dạy học, cũng biết có lẽ y đang trốn trong đây —— Hôm qua y gãy chân, bây giờ chỉ có thể đi lại nhờ chiếc vali, nhưng vali lớn như vậy không tiện đem lên, chỉ có thể để lại bên dưới.

Nhưng cũng có thể... Tạ Ấn Tuyết không ở khu dạy học.

Bùi Thanh Vanh, Ngụy Tiếu và cả Tôn Linh Tê đều cho rằng Tạ Ấn Tuyết đang dùng kế vườn không nhà trống, với biểu hiện của y mấy ngày trước, không thể nào có chuyện y ngu xuẩn tới mức để lộ hành tung của mình.

Quan trọng nhất là: Dù Tạ Ấn Tuyết ở khu dạy học thật, dù y đã gãy chân tàn phế, bọn họ vẫn cảm thấy y là người khó đối phó nhất trong số bốn giáo viên.

Huống gì bên cạnh y vẫn còn Bộ Cửu Chiếu và Liễu Bất Hoa đi theo, cho nên Bùi Thanh Vanh, Ngụy Tiếu và Tôn Linh Tê không đến khu dạy học ngay mà định qua chỗ khác tìm tung tích của Hà Uy và Ngô Nguyệt Hàn, ra tay với hai người chơi dễ đối phó nhát.

Nhưng nhóm người Trương Thải Hà lại không có sự lựa chọn.

Cơ thể các cô không thay đổi, không có thể lực, đừng nói Bùi Thanh Vanh không muốn đi cùng các cô, cho dù muốn, các cô cũng không bắt kịp hành động của bọn họ, hốt phân không hốt kịp lúc nóng, chi bằng buông tay, đến khu dạy học giết Tạ Ấn Tuyết bị gãy chân.

Nào ngờ tuy Tạ Ấn Tuyết ở khu dạy học thật nhưng chân y lại bình thường, có lẽ chỉ cần bỏ chạy, các cô đuổi theo không nổi.

May mà đêm qua Kim Hi đã chế được một ít món vũ khí.

Cô liếc qua Trương Thải Hà và Kỷ San San, điều hai người kia tới giữ cửa sau phòng học, còn mình chắn trước cửa chính, che kín những lối Tạ Ấn Tuyết có thể thoát khỏi phòng 404.

Tạ Ấn Tuyết vẫn mỉm cười nhìn bọn họ hành động, biểu cảm không thay đổi quá nhiều, chân vẫn không rời khỏi bục giảng nửa bước, giống hệt như y nói: Bị thương nặng, không tiện hành động.

Nửa phút sau, tiếng chuông vào học vang lên, tuyên bố với từng người trong trường: Kỳ thi cuối kỳ bắt đầu.

Lúc chuông vang lên, Kim Hi lấy một khẩu súng trường cỡ nhỏ ra khỏi cặp chĩa vào Tạ Ấn Tuyết, Trương Thải Hà và Kỷ San San cũng vậy. Mà dù khẩu súng trong tay các cô tuy trông đơn giản, nhưng nếu đã dám lấy chúng ra, chứng tỏ vẫn có thể sử dụng.

Liễu Bất Hoa không khỏi ngạc nhiên: "Các người còn có súng à?"

Chẳng trách ba người dám tìm tới Tạ Ấn Tuyết.

Tạ Ấn Tuyết cũng nhướng mày: "Bùi Thanh Vanh không nhận các cô vào đội đúng là tổn thất lớn."

"Súng thủ công tự chế, tầm bắn không xa." Kim Hi mỉm cười: "Giết Trần Vân, Hà Uy thì hơi khó, nhưng chắc đủ để giết anh."

Đúng vậy, tối qua cô còn làm ba khẩu súng cho mình và Trương Thải Hà mỗi người một khẩu, cái còn lại định đưa cho Bùi Thanh Vanh làm thành ý, chỉ tiếc Bùi Thanh Vanh chê các cô, cô đành phải đưa cho Kỷ San San.

"Tạ Ấn Tuyết, chúng ta không thù oán gì nhau, hôm nay phải giết anh là lỗi của chúng tôi, nhưng chúng tôi cần phải sống." Trương Thải Hà đứng ở cửa sau cũng mất đi thái độ cà lơ phất phơ, nghiêm túc xin lỗi Tạ Ấn Tuyết: "Vậy nên xin lỗi."

Kim Hi và Kỷ San San cũng nói: "Xin lỗi."

Nói xong, các cô giơ súng bóp cò, không muốn mình trở thành phản diện nhiều lời.

Nhưng ba tiếng súng rền vang lên, cơ thể gầy yếu, thanh cao xuất trần của thanh niên vẫn đứng thẳng, bộ đồ dài vàng nhạt vẫn ngay ngắn sạch sẽ, không hề có vết máu.

Ngược lại chiếc cửa sổ hướng bắc có ba vết nứt, hệt như đám Trương Thải Hà đã ngắm vào đó vậy.

Kỷ San San ngơ ngác nhìn khẩu súng trong tay, lúng túng nói: "... Sao thế này?"

Các cô bắn trật ư? Nhưng thế này thì trật quá xa rồi đó? Rõ ràng Tạ Ấn Tuyết đứng ở phía đông mà.

Kim Hi nhăn mày, khó tin nhắm vào Tạ Ấn Tuyết nã phát tiếp theo.

Lúc này cửa sổ phía bắc không vỡ nhưng cửa sổ phía nam lại rơi đầy đất - vẫn bắn trượt.

Trương Thải Hà quan sát cảnh này chỉ thấy cực kỳ quái dị, cuối cùng cũng hiểu vì sao Tạ Ấn Tuyết dám để vali dưới tầng một, để lộ hành tung của mình: Người này vốn không sợ người khác tới giết.

Y đứng trên bục giảng làm bia ngắm, không hề né tránh, vậy mà các cô vẫn không thể bắn trúng y.

"Mẹ nó, đạn không có nhiều, không thử với anh nữa." Trương Thải Hà không lãng phí với Tạ Ấn Tuyết, thu súng nói với Kim Hi và Kỷ San San: "Chúng ta mau đi thôi, tranh thủ bây giờ chạy đi tìm người khác còn kịp."

Không ngờ giây tiếp theo, Tạ Ấn Tuyết lại cất lời giữ các cô lại: "Mọi người tới cũng tới rồi, chi bằng ngồi xuống nghe tôi giảng bài vậy."

Nghe giảng?

Kim Hi và Kỷ San San càng ngạc nhiên nhìn Tạ Ấn Tuyết.

Thanh niên trên bục giảng vừa dịu dàng vừa tự trách nói: "Trong phó bản này tôi mang chức "giáo viên" nhưng không dạy được gì cho mọi người, thật không xứng với nghề giáo."

"Anh dạy cho chúng tôi?" Trương Thải Hà vẻ mặt phức tạp, nhìn khuôn mặt mới chỉ hơn hai mươi của Tạ Ấn Tuyết hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi, lớn bằng tôi không?"

"Hiểu đạo có trước có sau, kỹ năng nghiệp vụ nghiên cứu am hiểu chuyên sâu." Thanh niên như thấy lời của cô rất thú vị, cười khẽ, khiêm tốn nói tiếp: "Tất nhiên tôi có thể dạy các người cả kiến thức lẫn đạo lý."

Nói xong, y nghiêng người dịch sang bên cạnh một bước, để lộ tám chữ đỏ viết trên bảng đen:

[Đời là bể khổ, quay đầu là bờ]

Kim Hi nhận ra nét chữ này, đây là dòng chữ của Tạ Ấn Tuyết hôm qua cô đã thấy.

Chẳng qua quen thì quen, cô lại không đồng ý với tám chữ trên bảng, hỏi Tạ Ấn Tuyết: "Anh là hòa thượng à? Muốn chúng tôi đầu hàng, chi bằng viết "Buông đao sát sinh, lập tức thành Phật" còn hơn."

Tạ Ấn Tuyết nhẹ giọng nói: "Nhưng các người không thật lòng muốn giết người."

"Anh ta là Bồ Tát à, bọn tôi bắn anh, anh đừng nói mấy câu bênh vực chúng tôi." Trương Thải Hà không muốn chậm trễ, kéo Kim Hi và Kỷ San San ra ngoài: "Đi thôi."

Cả ba đang định rời đi, một giọng nói trầm hơn Tạ Ấn Tuyết vang lên: "Nếu các người muốn giết người thật sẽ không giữ hình dáng như thế."

Những lời này khiến cả ba khựng lại.

Tạ Ấn Tuyết tiếp lời Bộ Cửu Chiếu: "Cơ thể của trẻ con bị giới hạn sức lực nặng nề, nếu các người không có súng sẽ không giết được ai, đến cả đuổi bắt cũng không kịp."

Bữa cơm sáng nay dành cho tất cả các học sinh là một chất xúc tác —— Những học sinh có ý quyết giết người sẽ trở về người lớn sau khi ăn, còn những học sinh mãi không có quyết định hoặc ý chí không kiên định, hoặc không muốn giết người vẫn sẽ giữ lại cơ thể yếu ớt.

"Đúng vậy..." Kim Hi trả lời, giọng nói khàn đục buồn bã: "Chúng tôi đều biết."

"Rõ ràng chúng tôi cũng biết trò chơi cấm người chơi tàn sát lẫn nhau, lại cho người chơi đóng vai học sinh giết chết giáo viên mới qua cửa chứng tỏ có bẫy, nhưng nếu không giết người, chúng tôi không thể qua ải." Trương Thải Hà nắm chặt khẩu súng trong tay: "Chúng tôi chỉ có thể hy vọng vào quy tắc NPC dẫn đường sẽ không nói dối, đánh cược vào con đường sống cuối cùng."

NPC dẫn đường sẽ không nói dối, tuy từ lúc vào phó bản tới giờ bọn họ chưa từng gặp NPC dẫn đường của "tốt nghiệp", nhưng nếu người đó nói kỳ thi cuối kỳ lấy được "thành tích tốt" là có thể tốt nghiệp học lên, vậy sẽ không phải là giả.

Nghe vậy, Tạ Ấn Tuyết nói với các cô: "Đây không phải đường sống duy nhất."

"Ý anh là tìm NPC đưa đò giao dịch à? Vậy sớm hay muộn cũng chết, không có gì khác nhau." Trương Thải Hà cười tự giễu: "Với lại còn chưa biết NPC đưa đò phó bản này là ai."

"Anh ta..."

Tạ Ấn Tuyết nhếch môi, vừa nói được một chữ.

Ngoài cửa phòng 404 có một người chơi mang hình thù trẻ con chạy tới, vì leo cầu thang lâu mà thở hổn hển, chưa kịp điều tiết hơi thở đã sốt ruột gào với Tạ Ấn Tuyết đứng trong phòng: "Mau chạy đi..."

"Ngô Nguyệt Hàn và Hà Uy chết cả rồi... Bọn họ đang tới đây đấy!"

Người tới không ai khác mà là Giang Mạt.

Trương Thải Hà nhớ sau khi ăn cơm xong, cô và Vân Mỹ Trân vẫn không biến lớn đi theo Tôn Linh Tê. Lại nói Tôn Linh Tê là người duy nhất quay về làm người lớn trong số nhóm học sinh nữ, Trương Thải Hà vốn tưởng cô ta sẽ chung đội với Bùi Thanh Vành và Ngụy Tiếu, kết quả chỉ dẫn theo Giang Mạt và Vân Mỹ Trân làm Trương Thải Hà nghĩ mãi không hiểu.

Chỉ là Tôn Linh Tê đã có tiền lệ đẩy Trần Vân đi chết thay, Trương Thải Hà và Kim Hi đều không muốn chung đội với cô ta, Kỷ San San cũng không dám ở bên người bạn cùng phòng đã trở nên vô cùng xa lạ này, bèn hành động cùng Trương Thải Hà và Kim Hi.

"Bọn họ?" Tạ Ấn Tuyết nhìn khuôn mặt xám tro của Giang Mạt, y vẫn bình tĩnh hỏi cô: "Bùi Thanh Vanh hay Tôn Linh Tê?"

Giang Mạt không biết vì sao Tạ Ấn Tuyết vẫn còn bình tĩnh như thế, vội nói: "Tới cả!"

Cô nhớ lại những gì mình nghe thấy không lâu trước đây, run giọng nói: "Tôi ở chung với Tôn Linh Tê, tận mắt thấy cô ta giết Ngô Nguyệt Hàn, đám Bùi Thanh Vanh không biết ra sao, nhưng tôi thấy tay họ toàn là máu, còn nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Hà Uy, cho nên tôi nghĩ có lẽ Hà Uy đã bị bọn họ giết chết rồi..."

Giang Mạt không muốn giết người, nhưng cô lại không muốn tìm NPC đưa đò giao dịch, bỏ mất đường sống trong tương lai của mình.

Nói cho cùng cô vẫn là người ích kỷ, người khác chết vẫn tốt hơn cô chết, cho nên trong tình huống phải giết chết người khác mới có thể tốt nghiệp vượt màn, chắc chắn cô sẽ chọn con đường này.

Chẳng qua Trần Vân đã cứu cô, nếu không phải bất đắc dĩ, cô sẽ không giết Trần Vân; Tạ Ấn Tuyết đã an ủi cô vào lúc cô suy sụp nhất, vì vậy cô không tham gia đội Trương Thải Hà đi giết Tạ Ấn Tuyết.

Đúng lúc này Tôn Linh Tê bằng lòng đưa cô và Vân Mỹ Trân đi tìm Ngô Nguyệt Hàn, cô bèn gia nhập với bọn họ.

Trong lúc tìm, Vân Mỹ Trân còn khuyên cô tốt nhất nên theo Bùi Thanh Vanh và Ngụy Tiếu, bởi vì cô và Tôn Linh Tê sẽ không giết chết Ngô Nguyệt Hàn, sau khi tìm thấy Ngô Nguyệt Hàn, Vân Mỹ Trân sẽ cúi chào Ngô Nguyệt Hàn hoàn thành bài tập là được, Tôn Linh Tê cũng sẽ hoàn thành bài tập lấy bông hoa cuối cùng của Ngô Nguyệt Hàn, sẽ không ra tay với Ngô Nguyệt Hàn.

Nếu phải giết Ngô Nguyệt Hàn thì chỉ có mình Giang Mạt.

Chi bằng đi theo nhóm Bùi Thanh Vanh, tranh thủ lúc bọn họ giết Hà Uy thì tiện tay quẹt ít máu, hoàn thành điều kiện của kỳ thi.

Giang Mạt nghe Vân Mỹ Trân nói xong cũng suy nghĩ một lát, thấy cô nói có lý, cho nên tách ra đi tìm Bùi Thanh Vanh.

Nhưng cô còn chưa đi xa đã nghe thấy tiếng gào của Ngô Nguyệt Hàn vọng đến từ phía sau, vừa xoay người đã thấy Tôn Linh Tê kéo Ngô Nguyệt Hàn nấp sâu trong kệ sách ra, cắt đứt cổ cô.

Chỉ là nhát dao này vẫn chưa khiến Ngô Nguyệt Hàn chết ngay, cô nằm giãy giụa trên đất mãi không tắt thở, Vân Mỹ Trân đứng bên bị bắn máu đầy người, đứng đờ ra không biết làm gì.

Giang Mạt không dám xem tiếp, hình ảnh Ngô Nguyệt Hàn hấp hối khiến cô quá ám ảnh, vì vậy cô chỉ biết chết lặng bỏ chạy, trên đường chạy về khu dạy học, cô nghe thấy tiếng Hà Uy hét thảm thiết, nhìn thấy đám Bùi Thanh Vanh, Lưu Dực tay dính máu tươi đi ra khỏi ký túc xá.

Khuôn mặt họ không có chút áy náy hay hoảng loạn sau khi giết người, chỉ vui mừng vì sắp được qua màn.

Giang Mạt nhìn bọn họ, chỉ có cảm giác những người này còn giống ma quỷ hơn cả chủ nhiệm trường. Đồng thời cô đánh giá cao tố chất tâm lý của mình, cô không có gan giết người, càng sợ mình sẽ trở thành loại máu lạnh như Bùi Thanh Vanh và Tôn Linh Tê.

"Tôi không làm được như bọn họ..." Giang Mạt ôm mặt nức nở: "Tôi không dám giết người..."

Không phải là không muốn mà là không dám.

Cô là một người yếu đuối, ích kỷ và vô dụng vậy đấy —— Không dám ăn bò cạp sống, không dám đối diện với quỷ trong nhà vệ sinh, đến cả bài học "đọc" chỉ có ảo giác cũng không dám hoàn thành, càng đừng nói tới việc giết chết một người sống sờ sờ.

"Chết cả rồi? Nhanh vậy ư?" Trương Thải Hà và Kim Hi nghe tin Ngô Nguyệt Hàn và Hà Uy đều đã chết cũng vô cùng sợ hãi: "Vậy chẳng phải chỉ còn mình Trần Vân chưa chết?"

Kỷ San San yếu ớt nói: "Tôi không muốn giết Trần Vân... Cô ấy rất tốt với chúng ta, cứu chúng ta mấy lần..."

"Tôi cũng không muốn." Trương Thải Hà nói, "Vấn đề là dù muốn, chúng ta cũng phải tìm ra cô ấy mới được."

Cho tới tận lúc này, Ngô Nguyệt Hàn, Hà Uy và Tạ Ấn Tuyết đều đã xuất hiện.

Nhưng rốt cuộc không ai biết Trần Vân ở đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com