TruyenHHH.com

(Đang Sửa) NHẬT THỰC TOÀN PHẦN

Chương 6: "Mày nhẹ thế?"

thuaanh777

Tôi về đến nhà sau đó thay quần áo và bản năng sinh tồn sẽ thúc giục tôi vào bếp tìm đồ ăn mẹ đã chuẩn bị sẵn. Vì bố mẹ ở chỗ làm buổi trưa nên đến tối mới về, vì thế tôi sẽ ăn trưa một mình.

Tôi chậm rãi bê cơm và đồ ăn ra bàn, rút dây sạc điện thoại và quyết định vào Facebook trước để đồng ý lời mời kết bạn của Minh Nhật. Ngay khi vừa ấn nút chấp nhận, tôi đã  nhận được tin nhắn gửi địa chỉ của nó. Tôi không trả lời lại mà chỉ thả tim tin nhắn rồi đặt điện thoại sang một bên, tranh thủ thời gian ít ỏi để đổ đồ ăn ra cho Ú - con mèo của tôi, sau đó nhanh chân chạy lên phòng nghỉ trưa.

Một giờ chiều tôi mang bộ dạng mới ngái ngủ dậy để chuẩn bị đồ đạc đến nhà Minh Nhật. Ban đầu tôi tính đặt taxi hay Grab, nhưng tôi lại nhận ra mình còn chẳng biết cách đặt như thế nào nên phải ra đầu đường gọi xe ôm đi.

Tối nay tôi nên hỏi mẹ cách đặt, tôi bơ phờ tự cảm thấy bản thân còn vô dụng khi vẫn chưa bắt nhịp được với cuộc sống ở đất thủ đô.

Gần nửa tiếng sau cũng đã đến nơi, tôi ngại ngùng ấn chuông rồi nhẫn nại đứng nắng chờ đợi. Tôi chưa bao giờ chứng kiến một nơi đẳng cấp như thế này, tôi tò mò không hiểu vì sao lại có biển nhận tạo với dải cát trắng, tôi tò mò với những bóng dừa, tò mò với những khu nhà trải dài biệt thự. Đi càng nhiều nơi tôi càng nhìn nhiều điều mới lạ, bởi thế nên mới phải thật cố gắng để gia đình và bản thân cũng được hưởng những trải nghiệm tuyệt vời thế này.

"Đến sớm thế?" Nhật chạy vội ra mở cửa giúp tôi. “Chưa có ai đến đâu mày.”

Tôi giật mình bởi được Minh Nhật kéo về thực tại khi đang chìm trong những suy nghĩ vu vơ. “Đến sớm quá à? Tao nhớ đã canh giờ kĩ rồi mà.”

“Nắng đấy, vào nhà rồi nói chuyện." Không để tôi kịp hành động Minh Nhật đã kéo cổ tay tôi vào nhà.

"Bao giờ tao mới mua được nhà ở khu này nhỉ?" Tôi cảm thán tròn mắt nhìn từng ngóc ngách của nơi này.

"Cần tao chỉ cách không?" Nhật nghiêng đầu bước đến cạnh tôi.

Không hiểu sao khi nhìn đôi mắt của Nhật tôi lại cảm thấy nó có ý đồ gì đấy không tốt, tôi lắc đầu nguầy nguậy rồi bảo: "Không bán ma túy, không làm việc trái đạo đức , không làm sugar baby… Mà chắc gì có bé đường nào giàu được thế này!"

Con người sinh ra là để sống cho mình là đầu, cho gia đình là hai và cống hiến cho xã hội là ba. Chẳng thể nào vì tiền mà bán rẻ lương tâm, tôi vốn là một con người vô cùng chính trực.

Minh Nhật nhìn tôi rồi lắc đầu cười khổ: "Tao có bảo mày làm việc gì phạm pháp đâu nhỉ? Đừng có nghĩ bậy bạ nhé! Trong sáng lên."

Tôi nghiêng đầu, bâng quơ nói: "Vậy cách nhanh nhất để làm giàu là gì? Cưới mày à Minh Nhật?"

Ánh mắt của nó đột nhiên thay đổi. "Ừ đúng rồi. Còn cách nào nhanh hơn không? Cưới tao thì mày muốn bao nhiêu cũng có."

Hai má tôi đỏ ửng khi nghe thấy giọng nói nửa thật nửa đùa của Minh Nhật. Dù mới nói chuyện với nhau lần ba, nhưng không hiểu sao tôi cảm giác giọng nói thằng này cứ bỡn cợt nhưng nghiêm túc thế nào ấy, nó cứ cắn rồi nhả, cứ nhả rồi cắn, xoay con người ta như chong chóng rồi lại o bế hơn là vàng.

"Việc gì căng thế, tao đùa thôi." Nhật bật cười nhìn khuôn mặt đỏ ửng của tôi, thấy tôi đang hằm hằm nó nói thêm. “Nhưng tao nói đúng mà.”

“Chịu! Không thể dựa vào đàn ông cả đời được. Đàn bà phụ nữ chúng tao cũng tự lo cho bản thân mình được nhé, còn tốt hơn so với được chúng mày lo đấy.” Tôi đáp.

“Tao biết mà, đây là một trong những cách nhanh nhất mà tao gợi ý cho mày thôi. Coi như tham khảo nhé! Chúng mày là nữ hoàng mà.”

Câu nói đó của Minh Nhật tạm thời xoa dịu lòng tôi. Chặn lại dòng suy nghĩ khó xử, tôi bỗng nghe tiếng nước róc rách chảy.

"Có tiếng nước đâu ra vậy?" Tôi nghiêm trọng hỏi Minh Nhật vì tưởng nhà nó bị rò rỉ nước.

"À!" Nhật vỗ nhẹ tay, khuôn mặt Nhật trở nên hào hứng. "Quên béng đi mất, đằng sau nhà tao có hồ cá.”

“Ủa tưởng nhà này không có ai ở mà sao lại nuôi cá?” Tôi tò mò.

“Bình thường mợ tao hay sang cho bọn nó ăn.”

"Dắt tao đi xem được không mày?" Tôi chậm rãi hỏi ý nó.

Nhật cười vui vẻ rồi gật đầu, rồi nó dắt tôi ra phía sau. Hồ cá đang được phun nước từ trên xuống nên trông càng đẹp, có cả hệ thống đèn và chỗ cung cấp oxi. Tôi cảm thán nhận ra rằng cá nhà giàu có chỗ để thư giãn trông thoải mái không khác gì con người. Hồ cá được đặt ở ngay cạnh phòng bếp, có nghĩa là mỗi bữa ăn nhìn ra bên ngoài cửa kính có thể thấy mấy “cục tiền” của mình bơi tung tăng bên ngoài, giải tỏa căng thẳng hiệu quả thì thôi rồi.

"Đẹp thế!" Tôi tròn mắt trầm trồ thán phục.

“Như này là còn bình thường đấy, tối đèn sáng còn đẹp nữa. Với lại… còn có nhiều cái đẹp hơn nữa cơ!" Nhật nhìn tôi bằng ánh mắt tình tứ rồi nói.

“Ý là như nào?” Tôi đanh đá chống tay vào hông hỏi lại.

Tôi rất ghét khi phải nhìn cái ánh mắt tỏ ra say mê ai đó của nó, lúc ấy tôi sợ trông nó đẹp trai quá, tôi sợ bị rung động khi nhìn Minh Nhật.

“Mày muốn ý tao là thế nào thì nó là thế đấy.”

Nhìn chung mà nói Minh Nhật luôn mang đến cho tôi cái cảm giác thoải mái, dễ chịu. Tôi đoán đứa con gái nào cũng như tôi, khi ở cạnh Nhật đều sẽ được nó cưng như công chúa và hơn hết còn cảm thấy mình đang được yêu, được trân trọng. Bảo sao nhiều người suy nó thế, và tôi sẽ cố gắng để không phải giống như họ.

Mày rắc cái này xuống cho bọn nó ăn đi!" Nhật nhét vào tay tôi một đống thức ăn cho cá.

Tôi cầm lấy và rải chậm rãi xuống, đám cá từ tốn ngoi lên ăn sạch, tôi bất giác bật cười khanh khách.

Tiếng chuông cửa vang lên, nghe thấy thế tôi liền chạy ra cùng Nhật. Lần này có tầm hai người nữa đến, cứ như thế đến khoảng hai giờ ba mươi ba phút mới đầy đủ hết mọi người.

"Mấy đứa con trai như tao xuất hiện chưa nổi hai mươi giây nữa." Minh Nhật đứng ngoài than thở.

"Hai mươi giây thì cũng phải cư xử cho đẹp chứ! Làm ăn bố láo là tao bảo cô.” Dương nói

"Thôi, thôi, bớt khẩu nghiệp... Bọn mày tôn trọng dân thường tí xem nào, người yêu cũ chứ có phải kẻ thù cũ đâu nhỉ?" Nhi kịp thời ngăn chặn cuộc cãi vã.

Vậy Ánh Dương với Minh Nhật là người yêu cũ của nhau. Tôi còn tưởng hai người này là bạn bè thân thiết, kiểu này là chia tay trong hòa bình. Có được mối quan hệ như vậy cũng tốt, chứ chia tay mà không êm đẹp thì có khi chuyển sang lớp khác học chứ đùa. Mừng cho chúng nó vì vẫn chơi được với nhau sau chia tay.

"Tao không có người yêu cũ. Chia tay là chẳng liên quan gì đến nhau nữa... Quan trọng là hiện tại, quá khứ vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay lại." Minh Nhật lười biếng gác chân lên ghế nói.

Theo tôi, Ánh Dương trong thời khắc ngắn ngủi nào đó đã tỏ ra khó chịu trước câu nói ấy, nhưng rồi nó lại che dấu cảm xúc thật bằng cách gượng gạo mỉm cười.

"Đúng rồi! Thế bây giờ Nguyễn Trần Minh Nhật có người yêu nào chưa? Bao nhiêu người thế?" Dương hỏi.

"Chẳng có ai cả. Tao đang trong giai đoạn tu tâm dưỡng tính... Tích đức cho con cháu tao sau này." Minh Nhật cười cợt.

"Nhật là Mặt Trời còn Ánh Dương là tia nắng, suy cho cùng thì tao với mày chỉ có chút liên quan đến nhau." Nhật ngửa người xuống ghế sofa nói.

Dương cười đáp lại: "Vậy mày hợp với cái gì ở đây? Ở đây có Mặt Trăng (Nguyệt) và báu vật của gia đình (Gia Bảo)."

Tôi quay đầu lại khi vừa nghe Dương nói đến mình. Từ bao giờ tôi lại thành nhân vật trong câu chuyện của tụi nó thế nhỉ?

"Mặt Trăng.” Minh Nhật khẳng định. “Mặt Trời thì phải hợp với Mặt Trăng chứ sao nữa."

"Ủa? Mặt Trăng liên quan gì đến Mặt Trời?" Ánh Dương khó hiểu.

"Nguyệt giải thích được không?" Minh Nhật hất đầu về phía tôi.

Tôi phải trả lời thế nào nhỉ? Cũng may tôi học ổn môn xã hội nên mấy cái này không mất quá nhiều thời gian để não nảy số.

"Ý của Minh Nhật là hiện tượng nhật thực đúng không? Kiểu dạng như là khi Mặt Trăng đi qua giữa Trái Đất và Mặt Trời trên cùng một đường thẳng. Tuy trái ngược nhưng lại trùng với nhau khi đứng ở Trái Đất." Tôi nói.

Chẳng hiểu làm sao tôi lại phải giải thích điều này nhỉ. Ôi trời! Tôi vừa bị thao túng nói ra cái gì vậy?

Minh Nhật tặc lưỡi rồi dơ ngón "like" tặng cho tôi. Tôi gượng cười cho qua nhưng Nhật lại nói tiếp khiến tôi sượng trân vô cùng.

"Vậy là mày thừa nhận, tao với mày hợp nhất với nhau hả Nguyệt?"

“Không có! Mày hỏi rồi tao trả lời thôi, Mặt Trăng với Mặt Trời còn lâu mới gặp nhau. Cái hiện tượng đó hiếm lắm mới có.”  Tôi cố giải thích, cảm thấy bản thân ngốc đến tận cùng khi nói ra cái hiện tượng nhật thực kia, có khác nào thừa nhận tôi thích Minh Nhật đâu cơ chứ.

Tất cả mọi chuyện đều lắng lại và con gái tập trước, tôi cũng vui vẻ khi đỡ lẻ loi hơn hồi sáng vì đã làm quen được với một số người.

Tranh cãi tiếp tục xảy ra, trong bài múa "Bánh trôi nước" sẽ có hai cặp nam hai nữ bước lên vị trí trung tâm và nâng nhau lên.

"Nhật bế Nguyệt nhá? Nguyệt với mày cao nhất trong đám này rồi!" Gia Bảo nói.

Vậy là Nhật sẽ đặt tay vào eo của tôi, tôi chết mất.

"Ừ vậy đi, tao bế Nguyệt." Nhật gật đầu đồng ý.

Tôi đành ngậm ngùi, bởi không phải Nhật thì cũng là người khác. Tập mãi thì cái đoạn đó cũng đến, nhìn Minh Nhật mà tôi đổ mồ hôi ròng ròng.

"Mày nhẹ thế? Mày có ăn đủ bữa không Nguyệt?" Nhật bất ngờ hỏi tôi khi cả hai vừa tập đoạn nâng tôi lên lần đầu.

Tôi vô thức nhìn xuống bụng mình, tôi gầy thế cơ à? Mà sao tôi lại cần để ý nhỉ? Việc gầy hay mập, chẳng quan trọng đâu. Nó chẳng phải việc tầm cỡ vũ trụ, sống khỏe là được.

"Ăn nhiều lên! Ảnh hưởng sức khỏe lắm." Nói rồi Nhật đưa sữa và bánh cho tôi.

Tôi khó xử vì Ánh Dương bỗng nhiên nhìn tôi nhiều hơn, ánh mắt ấy không còn thân thiện như lúc sáng nữa. Có lẽ là vì Nhật để ý và quan tâm tôi đến mức cả hai trông giống bạn thân lâu năm. Nếu giác quan thứ sáu của tôi không sai thì có lẽ Dương đang ghen.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com