Dang Sau Ve Be Ngoai Jujihoon X Reader
Chương 15: Trong sự dịu dàng, trái tim lay độngSáng sớm, tầng hầm vẫn lạnh như cũ.Tiếng súng vang lên đều đặn. Những viên đạn găm vào bia, có cái trúng, có cái lệch, nhưng không còn quá sai như trước.Ju Ji Hoon đứng sau lưng, tay khoanh trước ngực, ánh mắt không thay đổi: sắc lạnh và chuẩn xác đến từng chi tiết. Dù hôm nay Y/N đã bắn trúng 4/6 phát, anh vẫn lạnh lùng nói:"Lại từ đầu. Lúc bắn phát thứ năm, em thở lệch. Lần sau em chết chắc."Cô thở dài. Mồ hôi túa ra sau lưng. Dù đã quen với giọng nghiêm khắc ấy, vẫn không khỏi thấy nghẹn mỗi khi anh phê bình không thương tiếc."Em mệt..." – Y/N khẽ nói, cố giữ giọng bình tĩnh.Ju Ji Hoon tiến lại gần, mắt vẫn không rời khẩu súng trên tay cô."Mệt thì tự học cách thở. Nếu kẻ địch truy đuổi em, em sẽ xin chúng nó nghỉ năm phút à?"Y/N cắn môi, không nói. Cô biết mình không có quyền than thở.Nhưng rồi... cô thấy tay mình bất chợt bị kéo nhẹ.Ju Ji Hoon điều chỉnh ngón tay trỏ của cô, đặt lại đúng vị trí trên cò súng, và hạ thấp khuỷu tay để giữ thăng bằng. Anh không nói một lời, nhưng động tác đầy kinh nghiệm—mà cũng bất ngờ nhẹ nhàng đến kỳ lạ. Hơi thở anh áp sát bên má khiến cô ngơ ngẩn."Bắn lại đi."Giọng anh vẫn trầm đều, nhưng khác lúc nãy. Nhẹ hơn. Như thể... anh không muốn làm cô sợ.Y/N hít một hơi sâu, nhắm bắn. Viên đạn trúng ngay giữa tâm bia.Ju Ji Hoon không nói gì, chỉ nhướn mày rồi lùi ra sau, nhưng khóe môi anh thoáng cong lên—rất nhẹ, như một dấu vết không kịp xoá.⸻Chiều hôm đó, trời đổ mưa rào.Buổi huấn luyện chuyển sang bài tập cận chiến. Y/N chưa từng học võ. Những đòn tấn công bất ngờ khiến cô dễ dàng ngã nhào trên sàn."Đừng dùng cảm tính. Em đang ngại đánh tôi đấy à?"
Ju Ji Hoon nhíu mày."Em sợ đau," Y/N thở hổn hển. "Và sợ làm người khác đau nữa.""Sợ làm người khác đau... là thứ sẽ khiến em chết trước."
Anh siết chặt nắm tay, lao về phía cô.Y/N ngã lần nữa, lần này lưng đập xuống thảm. Mắt cô hoa lên, chưa kịp hoàn hồn thì một bàn tay rắn chắc đã vươn ra kéo cô dậy.Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng lau mồ hôi trên trán cô bằng khăn tay của mình. Động tác không quá ân cần, nhưng cũng không hề dửng dưng."Đừng ngã nữa. Em yếu lắm.""Anh lại bắt đầu rồi đấy..." – Cô lẩm bẩm, cúi đầu.Nhưng trong lòng lại không thấy tức giận. Thậm chí... có chút kỳ lạ.Lạnh lùng, nghiêm khắc, tàn nhẫn—đúng, đó là những gì người ta thấy ở Ju Ji Hoon. Nhưng người đàn ông đang cẩn thận buộc lại dây cố định ở cổ tay cho cô, đang kiểm tra từng vết bầm nhỏ—lại không giống hình ảnh ấy.Anh không dịu dàng bằng lời, nhưng lại dịu dàng bằng hành động.⸻Buổi tối, khi về đến phòng, Y/N không ngủ ngay. Cô ngồi thẫn thờ nhìn tay mình—nơi vừa được anh băng lại. Không biết vì sao, vết đau lại khiến tim cô... ấm lên một chút.Đêm đó, cô mơ một giấc mơ kỳ lạ.Trong mơ, cô đang bị rượt đuổi. Mọi thứ mịt mờ, sợ hãi. Nhưng có một cánh tay rất ấm, rất chắc nắm lấy cô từ phía sau và kéo chạy. Không thấy rõ mặt người ấy, nhưng giọng nói thì rất rõ:
"Chạy đi. Có tôi đây."Cô tỉnh dậy giữa đêm, trái tim vẫn chưa thôi đập mạnh.⸻Sáng hôm sau, khi xuống phòng huấn luyện, Y/N nhìn thấy một thứ đang chờ sẵn ở bàn tập.Một đôi găng tay da đen.Bên cạnh là một mảnh giấy viết tay ngắn gọn, chữ cứng cáp:"Dùng găng sẽ đỡ trầy. Nhớ siết cổ tay.
• J."Y/N nhìn đôi găng, rồi mỉm cười.Anh vẫn là người huấn luyện khắc nghiệt nhất cô từng biết. Nhưng đâu đó trong những khoảng trống giữa các câu ra lệnh, trong những chi tiết nhỏ nhất... anh đã vô tình cho cô thấy:
Có một điều gì đó nơi anh... đang lặng lẽ dịu xuống.Không rõ là quan tâm, trách nhiệm... hay một thứ khác. Nhưng có một điều cô chắc chắn—cô bắt đầu thấy mình muốn ở lại.⸻
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com