TruyenHHH.com

Dang Mo Ban Com Suon Mo

A sample for: Char x Char ;; VN!AU

º ▸‴ ♪ ✦

hạ về, ve cũng râm ran. ngó xuống thấy hơi đất bốc lên dìu dịu, ngửa lên thấy mây trôi nhanh như chạy khỏi bầu trời. à thế là hạ về rồi. còn dăm mười buổi tan trường nữa là cái bọn oắt trường kia cũng không còn tụ tập hàng quán lề đường được nữa. chúng nó nghỉ rồi, hàng quán cũng đâu ai mua, chắc cũng phải dọn mau để tính kế khác mà mưu sinh. mùa hạ nó lạ lắm: sáng nắng chiều mưa, thất thường chẳng khác gì tính tình của lũ con gái mới lớn. âu cũng vì thế mà cái hội đua trâu của đám giặc kia mới phải hoãn lại vài ba hôm. chúng nó hẹn nhau khi nào mưa ngớt sẽ phi trâu từ tận nhà ra đến ruộng luôn, thế nó mới máu.

còn giờ thì trời đang mưa, mưa cũng được dăm ba hôm liền rồi. có hôm thì ào ào như thác đổ; có hôm lại lưa thưa, phất phớ như vài ba hạt bụi; có hôm cũng nổi hứng lên cơn mưa phùn. cái nhi ngồi dưới mái hiên, còn kế cạnh nó là cái thằng mà nó đang thầm thương. ừ, là thằng long đó.

chẳng qua là do số trời trêu ngươi, ban nãy con bé mới bưng gầu về thì tự dưng lại nghe thấy tiếng cóc kêu, rồi thì mưa trút như bị ai đập vỡ thúng. ập xuống người làm con bé ướt nhem ướt nhẻm, ướt hết cả tóc, cả đồ. đúng là con cóc là cậu ông trời thật. mưa quá, chạy về thể nào cũng cảm mạo nằm giường những hai ba hôm. ông trời không thương nó, h nó ba chân bốn cẳng chuồn lẹ vào cái mái hiên một nhà bán vải, trú đại trong đấy mà nhìn mưa rơi rơi. lớp nước trong vắt đang dàn thành tấm màn trắng xóa khiến lòng nó trùng xuống hẳn. rầu ông quá, ông trời ơi!

– mả cha con cóc. kêu gì mà lắm!

nó nhìn qua. giời ạ, xem nó thấy được ai kìa. tướng người lớn, cao phổng phao, làn da hơi sẫm vì ngày nào cũng cưỡi trâu đua trên bãi với thằng anh nó. ngoài thằng long – cái đứa khiến nó mang trên vai tâm tình đời người con gái – thì còn là ai được nữa đây?

– ô, cái nhi đấy à? – chả cảm thán. – mấy nay mưa dữ quá hen.

– dạ. em cũng vừa "được" tắm xong một trận đây. mà anh vừa từ bãi về ạ?

– không, nay tao dắt trâu ra ruộng. mới đi được hai luồng thì mưa này. khiếp lắm nhé, mới ban đầu còn lắt rắt vài hạt mà giờ lại như giăng màn vậy. tao phải dắt vội con trâu gửi nhờ nhà thằng thời rồi chạy qua đây trú đỡ này. mưa vầy, có thấy đường đâu mà về.

nó cười cười. nghe thằng nào đấy rủa cả cậu ông trời mà lòng cứ nhộn nhạo hết lên. chắc do nó vừa mừng vừa lo. ừ thì được ở cạnh long thì con bé vui tợn, nhưng mà trông nó bê bết nước mưa thế này thì ai biết long có nghĩ nó là loại con gái hay ở dơ hay không.

nó ngắm mưa, thở dài rồi bất giác thốt ra một câu:

– ông bà nói đúng thiệt anh ha.

– nói gì?

– thì cái câu "con cóc là cậu ông trời" đó.

cái nhi thấy chả gật gật đầu. rồi trông mặt thằng bé nom đăm chiêu dữ lắm nhé. bằng một cách tự nhiên và dõng dạc nhất, cu cậu bảo:

– còn mày là nóc, là mái nhà tao.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com