Dang Mo Ban Com Suon Mo
A sample for: Char x Reader ;; First Person
º ▸‴ ♪ ✦
hôm ấy đi trên đường vô tình gặp cậu. tôi thề đấy, lúc đó là vô tình thôi. nhưng sau cái lần "vô tình" đó thì vài ba hôm sau nó lại thành "cố tình". tôi cố tình tạt ngang góc phố, rẽ vào mua một cốc cà phê ở cửa tiệm mà cậu hay ghé trước khi đến trường. tôi theo dõi lâu rồi, nhưng với vốn kiến thức bé tẹo như con kiến về các loại cà phê, tôi mãi không thể biết được cái loại cậu hay bỏ tiền ra mua là gì. cà phê đen hay sữa? có đá hay không? ly lớn hay nhỏ? đến cả nhỏ bạn tôi bói tarot còn không biết thì tôi cũng chịu thôi. sau nhiều hôm ra ra vào vào ở quán, rốt cuộc tôi ít nhiều cũng được mở mang kiến thức về các loại đồ uống ra một tí. đi theo cậu được lợi phết nhờ? vậy mà nhỏ bạn tôi lại bảo không, cứ bảo do tôi dính cái bùa yêu iếc gì gì đấy nên mới tâng bốc cậu mãi thôi. mà, nó nào có biết cậu là người tốt bụng và hoàn hảo như thế nào. – một cà phê nhiều sữa ạ! chị chủ nhìn tôi cười cười, gõ trán tôi một cái rồi vừa pha chế theo yêu cầu của tôi vừa nói:– không uống sữa tươi nữa à? – em kiêng sữa chị ạ. mấy nay ngày nào cũng sữa, khéo lại tăng cân thì chết dở. chị nhấn phin, để dòng chất lỏng màu đen quánh chảy vào ly. vừa cân đo đong đếm xong lượng sữa theo đúng ý tôi vừa chẹp chẹp miệng:- hai đứa tụi bây hay thật đấy nhỉ. đến cả lượng sữa cho vào cũng phải giống nhau cơ. - thì trùng hợp thôi mà, chị làm gì ghê thế... – tôi gãi đầu, ngại ngùng đáp. - ô hay, cái con bé này. thế cái con hôm bữa đạp xe nài nỉ chị để ý thằng nhóc kia chắc không phải mày đâu nhỉ? - ơ chị này! tôi rít lên. khẽ đánh mắt sang cậu đang ngồi ở một góc quán đằng kia. ôi mẹ ơi, đẹp trai chết mất! – gì? chị nhìn tôi, mắt híp lại trông rõ gian. như cáo vậy đó. chị đặt trước mặt tôi một tách cà phê sữa còn đang nóng hun hút, ghé lại gần tôi, dùng khẩu hình miệng nói ra đôi từ mà tôi luôn từ chối tiếp nhận. "còn không phải em thích nhóc ấy à?"tôi lại ra vẻ thục nữ: khẽ cười tủm tỉm, đánh nhẹ vào cánh tay chị như ra hiệu. ừ thì cậu cũng đang ngồi trong quán nên tôi mới phải dịu dàng "ảo" thế thôi. chứ không có cậu, chắc giờ tôi cũng giãy lên chẳng khác con lu đang giữ cửa cho quán mà gặp người lạ là bao. - giời ơi, em tôi ơi. thích thì nhích, cứ thế mãi thì bao giờ gạo mới nấu thành cơm? - chị àaa!!Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com