TruyenHHH.com

Dang Edit Thap Nien 90 Xuyen Thanh Co Vo Nghien Mua Sam

Editor: Frenalis

"Ừm, trên xe, sao vậy?"

Lục Huấn thấy Lê Tinh cau mày nhìn chằm chằm vào hai "bố con" ăn xin kia, liền nhận ra có gì đó không ổn, rồi cũng đưa mắt nhìn về phía đó.

Hai bố con đi ăn xin là chuyện hiếm thấy, đứa trẻ lại còn bị bỏng, trông càng đáng thương, dễ khiến người ta thương cảm đồng tình. Nhưng phản ứng của Lê Tinh lại toát lên vẻ cảnh giác và sợ hãi.

Lê Tinh định nói gì đó, nhưng lại chú ý đến những người qua lại xung quanh: "Lên xe nói, chúng ta đi lấy điện thoại, em cần dùng."

Lê Tinh nói với giọng hơi gấp gáp, vừa nói vừa nhìn về phía hai "bố con" ăn xin, lần này cô tập trung quan sát người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên liên tục ra hiệu xin tiền, khi chiếc loa bên cạnh phát ra tiếng rè rè chói tai, động tác ra hiệu của gã hơi khựng lại. Lê Tinh biến sắc, trong lòng càng thêm chắc chắn là mình đã đoán đúng, cô không nói thêm gì nữa, kéo Lục Huấn vội vã đi về phía bãi đỗ xe.

Lục Huấn không biết Lê Tinh đã phát hiện ra điều gì, anh hơi cau mày, bước nhanh theo cô.

Xe đỗ dưới gốc cây lớn ven đường ngoài quảng trường bách hóa tổng hợp số một. Hai người đi nhanh, Lê Tinh thậm chí còn chạy đi. Chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Lần đầu tiên, Lê Tinh không đợi Lục Huấn khởi động xe và bật điều hòa. Anh vừa mở cửa xe, cô đã chui vào ghế phụ. Mùi xăng xe hòa lẫn với mùi của đệm ghế bị nắng nóng hun phả vào mặt, khiến người ta buồn nôn. Cô nín thở, mở ngăn chứa đồ lấy điện thoại rồi nhanh chóng bấm số gọi.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng một người đàn ông: "A lô, tôi là Quý Viễn Dương."

Lê Tinh nắm chặt điện thoại, vội vàng nói: "Anh Viễn Dương, là em, Tinh Tinh đây. Anh còn nhớ vụ bắt cóc trẻ em ở công viên thiếu nhi hơn hai năm trước không?"

"Vụ bắt cóc trẻ em ở công viên thiếu nhi? Con trai Phạm Trường Hải? Sao có thể quên được, chính vì vụ đó mà đến giờ anh vẫn chưa được thăng chức..."

Giọng nói đầu dây bên kia cao vút, sau đó như nhớ ra điều gì, anh ta lại hỏi: "Tinh Tinh, sao em lại đột nhiên gọi điện thoại hỏi chuyện này?"

"Em lại phát hiện có người tàn tật đi ăn xin à? Em đừng làm bậy, gọi điện cho hội người khuyết tật hoặc trung tâm bảo trợ xã hội để họ liên hệ. Anh đã nói với em rồi, tuy vụ ở công viên thiếu nhi em đoán đúng, nhưng em không phải chuyên gia bắt người ...."

"Em nhìn thấy đứa trẻ bị bắt cóc đó rồi, ở quảng trường bách hóa tổng hợp số một, có hai bố con đang ăn xin!"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng động như ghế bị đổ: "Cái gì? Tinh Tinh, em nói em nhìn thấy đứa trẻ bị bắt cóc đó rồi?"

"Vâng, em chắc chắn là nó, tóc xoăn, đôi mắt to giống Thiên Tứ. Lúc trước chúng em đã gặp nhau một lần, mấy năm nay em vẫn giữ ảnh của nó trong túi, thỉnh thoảng lại lấy ra xem, chắc chắn không thể nhầm được!"

"Còn người đàn ông kia, ông ta có phản ứng với âm thanh, không phải bị câm điếc thật, chắc chắn có vấn đề!"

"Anh Viễn Dương, anh tin em đi, lần này chắc chắn em không nhầm đâu. Anh mau đến đây đi, đừng để muộn nữa..."

Lê Tinh vừa nói vừa hít một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ đây có thể nhìn thấy quảng trường, cũng có thể thấy rõ tình hình của hai bố con kia. Xung quanh hai bố con đó luôn có người, liên tục có người đi qua không đành lòng nên ném tiền lẻ vào bát.

Bên cạnh còn có mấy đứa trẻ đứng nhìn với vẻ tò mò. Cảnh tượng này giống hệt vụ việc ở công viên thiếu nhi năm xưa, khiến cô thấy lo lắng bất an.

"Được, được, anh đến ngay. Nhưng Tinh Tinh, em đang ở đâu mà gọi điện thoại cho anh? Đừng đi đâu đấy, em đang ở bách hóa tổng hợp số một đúng không? Đó là địa bàn của chú hai em, nhưng em đừng tự ý hành động, người đông như vậy..."

Quý Viễn Dương còn muốn dặn dò thêm, nhưng lại sợ nói thêm nữa thì thật sự muộn mất, cuối cùng anh ta vội vàng nói: "Tóm lại đợi anh đến, đừng manh động, đừng đánh rắn động cỏ!"

"Hai bố con đó là kẻ buôn người? Đứa trẻ đó em quen à?"

Lục Huấn đặt mấy túi đồ vào ghế sau, rồi đi đến ghế lái, nghe Lê Tinh nói chuyện điện thoại. Sau khi cúp máy, anh nhìn cô hỏi.

"Vâng."

Lê Tinh vẫn nhìn chằm chằm về phía hai bố con kia, tay vẫn cầm điện thoại, nghe Lục Huấn hỏi, cô theo bản năng đáp lại một tiếng. Hoàn hồn lại, cô quay sang nhìn anh, nghĩ ngợi một chút rồi giải thích thêm: "Anh có đọc báo không? Hơn hai năm trước, ở công viên thiếu nhi có một đứa trẻ bị lạc, bố mẹ nó còn đăng báo tìm kiếm."

Hơn hai năm trước, Lục Huấn vẫn đang đau đầu vì tiền xăng dầu cho tàu đánh cá, vì cơm áo gạo tiền của anh em dưới trướng. Anh có đọc báo nhưng thường đọc tin tức về chính trị, kinh tế, ít đọc những tin tức như vậy của địa phương. Dù có đọc, anh cũng không nhớ rõ nên không có ấn tượng gì.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

"Anh không rõ lắm, sao vậy? Em quen gia đình đó sao?"

"Không phải quen, chỉ là hôm đó em đưa Thiên Tứ đến công viên thiếu nhi chơi, chúng em gặp họ. Nó cũng giống Thiên Tứ, tóc xoăn, lại còn rất giống nhau, da trắng, mắt to, chỉ là nó không thích nói chuyện. Mẹ nó nói nó bị tự kỷ, bình thường chỉ chơi một mình, cũng không nói chuyện, người nhà nói chuyện với nó đều phải dùng ngôn ngữ ký hiệu."

"Nhưng thật ra nó nói chuyện bình thường, đầu óc cũng không có vấn đề gì. Hôm đó, có lẽ nó thấy Thiên Tứ giống mình nên nhìn Thiên Tứ mấy lần. Mẹ nó mừng lắm, đến nhờ chúng em chơi cùng nó. Thiên Tứ với ai cũng có thể làm bạn, nhìn thấy một người anh trai giống mình, lại còn mặc đồ giống mình, nó vui vẻ đồng ý ngay."

"Nhưng đứa trẻ đó không hứng thú với trò chơi nào, cũng không cười. Lúc đó Thiên Tứ mới bốn tuổi, cứ nói chuyện với nó mà nó không để ý, Thiên Tứ hơi buồn nên không muốn chơi nữa. Hôm đó là tháng mười, trời vẫn còn nắng, em sợ Thiên Tứ bị phơi nắng nên định đưa nó về nhà. Sau đó chúng em ra khỏi khu vui chơi, thấy có người đang ăn xin trên quảng trường, là một đứa trẻ câm điếc khoảng sáu bảy tuổi..."

Chuyện này đã qua hơn hai năm, gần ba năm rồi, nhưng Lê Tinh vẫn nhớ như in. Hôm đó cũng là một ngày nắng đẹp, công viên thiếu nhi có rất đông trẻ em, cô thấy có nhiều người vây quanh chỗ đó, nên theo bản năng nhìn thêm hai lần. Rồi cô nhìn thấy đứa trẻ câm điếc đó. Đứa trẻ bị cụt một chân, như thể bị cắt cụt, chỉ còn một đoạn xương nhô ra, trên mặt còn có một vết sẹo.

Khi Lê Tinh chín tuổi, cô từng gặp nguy hiểm và suýt bị bán đi trong một vụ buôn người. Cô tận mắt chứng kiến những kẻ buôn bán đó bàn bạc trước mặt mình. Chúng nói rằng nếu không thể bán được những đứa trẻ như cô – vừa câm vừa điếc – thì sẽ huấn luyện chúng để sau này đi lừa gạt người khác, hoặc bắt cóc thêm những đứa trẻ bình thường. Nếu không nghe lời, chúng sẽ bẻ gãy tay chân để biến các em thành kẻ ăn xin trên đường phố, đồng thời còn dùng làm mồi nhử cho những đứa trẻ khác.

Sau đó cô được cứu thoát. Kể từ đó, khi nhìn thấy những người khuyết tật hay câm điếc trên đường, cô luôn giữ khoảng cách vì lo sợ họ có thể là một phần của đường dây buôn người. Đã có hai lần cô hoảng sợ đến mức báo cảnh sát, nhưng sau cùng đều chứng minh là hiểu lầm.

Nhưng ngày hôm ấy, trực giác của Lê Tinh đặc biệt nhạy bén khi cô cảm thấy có điều bất thường với một đứa trẻ đang xin ăn. Cả một quảng trường rộng lớn, nhưng chỉ có một cậu bé câm điếc và chân què ngồi đó. Cậu bé đến đây bằng cách nào? Suy đi tính lại, cô thấy mọi chuyện không ổn.

Phản ứng đầu tiên của cô là gọi điện báo cảnh sát. Nhưng ở khu vực bên ngoài công viên trẻ em lại không có bốt điện thoại công cộng. Lê Tinh lo lắng, bèn dẫn theo Thiên Tứ quay ngược lại khu bảo vệ của công viên để tìm điện thoại. Không may là lúc ấy, bác bảo vệ đã đi vệ sinh vì đau bụng, khiến cô lại phải tìm đến khu vui chơi để nhờ nhân viên hỗ trợ. Nhưng công viên lúc đó quá đông, nhân viên đều bận rộn, không ai rảnh để nghe cô nói hết câu chuyện. Cô nói được vài câu đã bị họ ngắt lời, chưa kịp giải thích thêm thì người ta đã đi làm việc khác.

Không còn cách nào khác, cô đành quay lại phòng bảo vệ. Lần này, bác bảo vệ đã trở về. Nghe cô nói đến chuyện buôn người, bác bảo vệ ban đầu tỏ ra sợ hãi. Nhưng khi biết đó chỉ là một đứa trẻ, lại còn câm điếc và què chân, bác liền tỏ vẻ không muốn dính líu. Những gì Lê Tinh kể: rằng đứa trẻ có thể bị bọn buôn người khống chế để đi ăn xin, bác chưa từng nghe đến. Bác nghĩ cô đang quá lo xa.

Thời gian đó những người ăn xin trên phố không hiếm, có người còn mắc chứng lùn bẩm sinh. Nhưng Lê Tinh khẳng định chắc chắn đó là một đứa trẻ chứ không phải người lớn bị lùn. Bác bảo vệ vẫn không tin, cuối cùng cô đành thuyết phục ông cho mượn điện thoại để tự mình gọi cảnh sát. Bác bảo vệ lo cô sẽ lãng phí nguồn lực cảnh sát nên không đồng ý. Mãi đến khi nghe cô bảo sẽ chỉ gọi cho anh trai - người đang làm cảnh sát – bác mới miễn cưỡng đồng ý.

Có được điện thoại, việc đầu tiên cô làm là gọi đến văn phòng của Quý Viễn Dương. Những năm qua, vì từng gặp những người khuyết tật hay câm điếc trên đường, cô đã gọi cho anh không ít lần. Dù đôi khi chỉ là hiểu lầm, nhưng cũng có một số trường hợp nhờ đó mà những người vô gia cư được đưa vào trung tâm bảo trợ, không còn phải chịu cảnh đói rét dưới gầm cầu.

Lần đó khi nhận được điện thoại của cô, Quý Viễn Dương nghĩ đây cũng là một trường hợp tương tự, nên không vội vàng. Anh xử lý xong công việc của mình rồi mới từ từ đến. Còn Lê Tinh, sau khi gác máy, ra ngoài công viên thì phát hiện đứa trẻ kia đã biến mất.

Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, cô vội quay lại phòng bảo vệ để gọi cho Quý Viễn Dương lần nữa, nhưng không ai nghe máy. Đến lúc Quý Viễn Dương đến nơi, hệ thống loa của công viên đã phát thông báo về một đứa trẻ mất tích. Chính là đứa trẻ mà họ vừa thấy trước đó.

"Chuyện đó đến giờ em vẫn rất áy náy. Nếu khi ấy em không chần chừ quá lâu, gọi anh ấy sớm hơn, hoặc những năm đầu sau khi gặp chuyện, em không cứ nhìn thấy người câm điếc là nghĩ đến buôn người mà báo anh ấy, thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Có lẽ anh ấy đã đến kịp, và đứa trẻ ấy sẽ không bị bắt đi..."

Lê Tinh đang nói, nhưng đột nhiên cô nhìn thấy một nhân viên ở cửa hàng bách hóa đang tiến về phía "bố con" nọ. Mặt cô tái đi: "Hỏng rồi!"

Lục Huấn nhíu mày: "Hỏng gì cơ?"

"Nhân viên bách hóa đang đuổi người."

Lê Tinh nói xong liền mở cửa xe định xuống, nhưng Lục Huấn nhanh tay giữ lấy cổ tay cô: "Em định làm gì?"

"Nếu nhân viên đuổi họ, bọn chúng sẽ nhanh chóng hoàn thành mục tiêu rồi rời đi. Lần này em nhất định không thể để chúng chạy thoát."

"Để anh, em ngồi trong xe đi." Lục Huấn không chút do dự. Biết rõ người kia có thể là kẻ buôn người, chưa kể xung quanh có thể còn đồng bọn, anh không đời nào để cô mạo hiểm.

"Anh không được đâu. Nhân viên bách hóa ở đây rất cứng rắn, họ sẽ không nghe lời anh. Em xuống thì hợp lý hơn, vì họ đều biết em."   Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Lê Tinh sợ chậm trễ sẽ lại có thêm đứa trẻ gặp nguy hiểm. Cô vội vàng nói rồi giằng tay ra khỏi Lục Huấn, chạy xuống xe.

Lục Huấn lập tức đuổi theo.

Nhân viên bách hóa lúc này đã bắt đầu đuổi người. Trước đó họ không can thiệp vì bận giữ trật tự, thêm nữa "hai bố con" này trông thật đáng thương, nói là cần tiền thuốc men chữa trị cho đứa trẻ. Nhưng giờ đã gần hai tiếng trôi qua, người qua đường cũng không phải quá nghèo khó, tiền chắc chắn đã đủ. Nếu không mau đưa trẻ đi chữa trị mà tiếp tục ở đây, sẽ dễ dẫn đến hỗn loạn.

Họ vừa tổ chức một cuộc họp sau vụ giẫm đạp ở cửa hàng bách hóa khác vào tuần trước. Họ không thể để sự cố tương tự xảy ra ở đây.

"Mọi người đã ở đây từ bảy rưỡi sáng, giờ là hơn chín rưỡi rồi. Hai tiếng đủ để xin được tiền thuốc. Đừng làm lỡ việc chữa trị của đứa trẻ, đưa nó đi bệnh viện mau." Một nhân viên khuyên nhủ, vẫn giữ thái độ lịch sự.

Gã đàn ông gầy gò, đen nhẻm kia chỉ không ngừng ra hiệu bằng tay, như thể không hiểu lời nói của họ.

Nhân viên thấy vậy càng sốt ruột. Họ bèn lấy giấy bút viết ra để giải thích.

Gã đàn ông nhìn chữ rồi lắc đầu, ra hiệu rằng mình không biết chữ, tiếp tục dùng tay ra dấu.

Thấy vậy, bước chân của Lê Tinh chững lại, sắc mặt cô tái đi.

Cô từng bị điếc ba năm, cũng học ngôn ngữ ký hiệu suốt ba năm ấy. Sau này thính giác hồi phục, cô vẫn không bỏ ngôn ngữ ấy. Thỉnh thoảng theo mẹ đến các trung tâm bảo trợ làm tình nguyện, cô cũng giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu với những người khiếm thính ở đó.

Vừa nhìn, cô đã hiểu ngay gã đàn ông kia đang "nói" gì: "Thằng ngu, tao không đi, mày muốn làm gì? Nếu mày chọc giận tao, tao sẽ xử mày khi rời đi!"

Rồi gã còn ra hiệu với ai đó trong không trung một câu:

[Gần được rồi đấy, mày với thằng nhóc vào nhà vệ sinh nữ chọn một đứa xinh xắn vào. Đợi mày xong việc, thằng nhóc quay lại, tao nghĩ cách kiếm thêm hai đứa nữa, rồi chúng ta chuồn].

Lục Huấn đi theo Lê Tinh, phát hiện cô nhìn chằm chằm gã đàn ông trung niên đen gầy đang giơ tay múa chân, sắc mặt biến hóa, anh nắm tay cô hỏi: "Làm sao vậy, đừng sợ."

Lòng bàn tay mát lạnh, hơi ướt đẫm mồ hôi của cô được bao bọc trong bàn tay rộng lớn ấm áp của anh, Lê Tinh cuối cùng cũng thấy yên tâm hơn. Cô quay sang nhìn Lục Huấn, sau đó khẽ cử động ngón tay, viết chữ lên lòng bàn tay anh.

Bình thường người ta viết chữ lên lòng bàn tay rất khó để nhận ra ngay được, nhưng Lục Huấn từng tham gia một nhiệm vụ bí mật trong quân đội, anh được huấn luyện đặc biệt về giác quan. Tốc độ viết chữ của Lê Tinh cũng không nhanh, anh chỉ cần tập trung một chút là có thể nhận ra nội dung cô viết.

[Ngôn ngữ ký hiệu, đồng bọn, nhà vệ sinh nữ, ra tay, phụ nữ trẻ em, anh đi nhé? Em ở lại canh chừng].

Từng chữ hiện lên trong đầu anh, rồi ghép thành một câu hoàn chỉnh, Lục Huấn dần cau mày, cúi đầu nhìn vào ánh mắt tha thiết của Lê Tinh, anh không lập tức đáp lại.

Anh từng là quân nhân, dù đã cởi bỏ bộ quân phục nhưng cũng chưa bao giờ quên thân phận của mình. Bình thường gặp chuyện bất bình anh đều sẽ ra tay, chuyện này anh càng không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng anh không thể để cô một mình ở đây đối phó với tên buôn người tàn ác kia.

Nếu để gã chạy thoát, sau này anh có thể huy động toàn bộ lực lượng để truy bắt gã. Nhưng nếu để cô ở lại trải qua những điều nguy hiểm, cả đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

Lê Tinh nhìn thấy anh nhíu mày, liền biết anh đã nhận ra thông điệp mà cô cố tình truyền đạt. Lại thấy ánh mắt anh dừng lại trên người cô đầy do dự, cô đoán rằng anh không phải không muốn lo chuyện này, mà chỉ là không yên tâm để cô ở đây một mình. Anh sợ cô xảy ra chuyện.

Nhưng đây là cách giải quyết tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra. Qua lời của gã đàn ông trung niên, có thể xác định rằng tổng cộng có ba người, bao gồm cả đứa trẻ kia. Đồng phạm có lẽ là một người phụ nữ, nhưng trong đám đông có đến hơn nửa là phụ nữ, không thể nào xác định được chính xác là ai.

Để tránh việc bỏ sót bất kỳ ai, chỉ còn cách để cô và Lục Huấn chia ra hành động.

Cô ở đây trông chừng gã đàn ông trung niên, đợi Quý Viễn Dương đến. Còn Lục Huấn sẽ đến khu vực nhà vệ sinh để bắt người phụ nữ kia, tiện thể khống chế luôn đứa trẻ.

Lục Huấn từng là quân nhân, thậm chí còn từng đạt giải quán quân trong cuộc thi quân sự. Anh thừa khả năng bắt giữ một người phụ nữ và một đứa trẻ, hơn hẳn cô - người chỉ học vài chiêu tự vệ từ anh ba.

Vấn đề duy nhất là làm thế nào để khiến anh đồng ý.

Sau một thoáng căng thẳng, Lê Tinh nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Anh cần đi vệ sinh không? Không sao đâu, cứ đi đi, em ở đây đợi anh về, không đi đâu xa đâu."

Cô không để anh có cơ hội phản bác, nói xong liền dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay anh, nháy mắt một cái: "Không yên tâm về em sao? Yên tâm đi, đông người thế này, em không lạc đâu."

Giọng nói có chút bông đùa, nhưng ngón tay mảnh khảnh lại nhẹ nhàng viết vào lòng bàn tay anh: Đừng lo cho em.

Thái độ của Lê Tinh rất kiên quyết. Cô cố tình để giọng nói của mình không quá nhỏ, giả vờ như họ là cặp đôi yêu nhau đến mức đi vệ sinh cũng không muốn rời nhau.

Lòng bàn tay của Lục Huấn bị cô chạm nhẹ, cảm giác ngứa ngáy khiến anh không khỏi nắm chặt tay cô lại. Nhìn đôi mắt long lanh của cô, cuối cùng anh cũng không thể từ chối. Bàn tay lớn của anh vươn lên, hơi mạnh tay xoa xoa đầu cô: "Vậy em chờ anh quay lại, nghe lời nhé."

Hai chữ "nghe lời" được anh nhấn mạnh, như muốn nhắc cô không được hành động liều lĩnh, không được tự mình mạo hiểm. Thực ra, dù anh không dặn cô cũng không dám. Dù rất muốn bắt bọn người đó, cô cũng không lấy tính mạng của mình ra đùa. Mỗi lần cô gặp chuyện, ở nhà đều như trời sập, không ai chịu nổi. Huống hồ cô cũng rất biết quý trọng bản thân.

Nhưng việc anh quan tâm cô như vậy khiến cô rất vui.

Lê Tinh cong môi cười, nhìn anh nói: "Yên tâm đi, em sẽ đợi anh quay lại. Được rồi, mau đi đi."

Lục Huấn nhìn cô thật sâu, rồi xoay người đi về phía nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa.

Tòa nhà bách hoá số một là công trình thương mại đầu tiên được xây dựng tại đây. Khi đó, hệ thống đường ống ngầm của thành phố vẫn chưa hoàn thiện, để tránh tình trạng ô nhiễm và mùi hôi, nhà vệ sinh công cộng được đặt bên ngoài, cách nơi họ đỗ xe khoảng 100 mét về phía dải cây xanh. Khu vực này có cây lớn che bóng, nên nếu bọn buôn người muốn ra tay, nhà vệ sinh chắc chắn là lựa chọn đầu tiên của chúng.

Lê Tinh nhìn về hướng Lục Huấn vừa rời đi, sau đó quay lại đứng ở rìa đám đông quan sát. Lúc này, gã đàn ông trung niên đen gầy rõ ràng đã mất kiên nhẫn vì bị nhân viên của bách hoá làm phiền. Gã cúi mắt, xoay người, chạm nhẹ vào đứa trẻ rồi ra hiệu bằng tay, ám chỉ: "Đến lúc đi rồi."

Đứa trẻ với đôi mắt vô hồn khẽ động, từ từ đứng dậy. Nó đã quỳ quá lâu, khi đột ngột đứng lên, đôi chân không kiềm chế được mà run rẩy. Dù vậy, khuôn mặt nó vẫn giữ nguyên vẻ ngây dại, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía nhà vệ sinh.

Khi đứa trẻ rời đi, phần lớn ánh mắt trong đám đông đều dõi theo nó. Chính lúc đó, Lê Tinh chú ý thấy một vài bóng người rời khỏi đám đông, trong đó có một người đang đi về phía nhà vệ sinh.

Đó là một người phụ nữ trung niên tầm vóc trung bình, khoảng hơn 30 tuổi. Ả ta để tóc dài, rẽ ngôi giữa theo kiểu cũ, mặc áo sơ mi màu xanh lam nhạt, quần dài màu đen và đi giày vải. Khuôn mặt trông rất thật thà hiền lành.

Liệu có phải ả ta không? Lê Tinh không dám chắc.

"Ơ, thằng bé đó đi đâu vậy? Nó nhỏ thế này, nhỡ bị lạc thì sao?"

Thấy đứa trẻ rời đi, chú Trương - nhân viên bảo vệ của bách hoá số một - thoáng sững người rồi nhanh chóng lên tiếng. Nhưng gã đàn ông đen gầy cứ giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục ra hiệu cho đám đông, rồi di chuyển chiếc thau inox đựng tiền, ngụ ý muốn mọi người quyên góp thêm.

Hành động đó chẳng khác nào khiêu khích. Chú Trương là nhân viên bảo vệ của bộ phận an ninh, tính tình được xem là hiền nhất trong đội, nhưng bị đối xử như vậy, sắc mặt chú cũng trở nên khó coi:

"Cậu làm gì thế hả? Tôi nói với cậu cả buổi, dù không hiểu thì cậu cũng phải phản hồi lại chứ. Cái kiểu lờ người khác đi thế này là sao? Với lại, thằng bé đó rốt cuộc có phải con cậu không? Nó bị thương nặng thế, đi mất rồi mà cậu cũng không quan tâm? Dù nó có đi vệ sinh, cậu cũng phải đi theo chứ?"

"Cậu rốt cuộc là người như thế nào? Thôi, tôi thấy số tiền cậu xin được cũng không ít rồi..."

Nói rồi, chú Trương dùng chân đá nhẹ vào chiếc túi vải cũ kỹ bên cạnh gã đàn ông trung niên. Trước đó, số tiền xin được đã đầy chiếc thau inox, nhưng gã lén chuyển hết vào túi vải này. Cú đá của chú Trương không mạnh nhưng vẫn làm rơi ra vài tờ tiền.

Gã đàn ông đen gầy lập tức thay đổi sắc mặt, đôi mắt lóe lên tia nhìn hung ác.

Đó là ánh mắt như muốn giết người, khiến người khác run sợ. Lê Tinh từng thấy ánh mắt đó khi bọn buôn người định thủ tiêu cô. Tay cô siết chặt lại, khi thấy chú Trương định thực hiện biện pháp mạnh để ép gã thu dọn đồ đạc, cô quyết định bước ra.

"Chú Trương, ở đây có chuyện gì thế ạ?"

Hôm nay Lê Tinh hẹn với Lục Huấn đi bắt cá, cô mặc một chiếc áo sát nách màu kem sọc ngang và quần short lưng cao màu kaki nâu. Vì không có giày bệt, cô phối cùng một đôi giày đế bánh mì màu nâu nhạt. Do sáng nay tắm hơi trễ, tóc cô không kịp tết, đành buộc lỏng phần tóc xoăn xù bằng một dây buộc tóc có nơ, để vài sợi tóc mai rơi nhẹ bên tai.

Trang phục đơn giản là thế, nhưng một mỹ nhân dù khoác bao tải cũng vẫn đẹp. Trên người cô thoang thoảng hương thơm thanh nhã, giọng nói lại trong trẻo dễ nghe.

Khi cô xuất hiện, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô. Ánh mắt của gã đàn ông buôn người lại càng sáng lên, gã liếc qua đám đông bên cạnh, ánh mắt thoáng hiện vẻ tiếc nuối vì chưa kịp "chộp" được con mồi.

"Tinh Tinh? Sao con lại đến đây? Đến thăm chú hai hả?"

Chú Trương là nhân viên bảo vệ lâu năm của bách hoá số một, từ khi chú hai Lê Vạn Phong chuyển công tác đến đây, chú Trương đã quen biết gia đình cô. Chú từng thấy cô đi cùng chú hai vài lần, lại biết cô là cháu gái của Lê Vạn Phong. Sau khi chữa khỏi tật nói lắp, tính cách cô càng hoạt bát dễ gần, thường hay chia đồ ăn vặt mỗi khi gặp chú. Vì vậy chú Trương có ấn tượng rất tốt về cô, giọng nói cũng rất ôn hòa lịch sự.

"Hôm nay không phải ạ. Con chỉ đi dạo thôi. Chú Trương, ở đây xảy ra chuyện gì thế? Có gì khó khăn sao ạ?" Vừa hỏi, Lê Tinh vừa liếc qua tấm bảng giấy đặt dưới đất.

"Ài, người này là người câm điếc, vừa không nghe được vừa không nói được. Con trai cậu ta cũng thế. Con cậu ta lại bị bỏng rất nặng, toàn thân đầy vết thương. Nhà không có tiền chữa trị nên phải viết bảng ra đây xin tiền. Lúc đầu chú thấy thương nên để hắn đứng xin ở đây một lúc, nhưng giờ thì hay rồi, đuổi cũng không chịu đi."

Chú Trương vừa nói vừa tỏ vẻ bực tức. Lê Tinh thì cố ý kéo dài thời gian chờ Quý Viễn Dương đến. Theo ước tính, anh ấy cần khoảng 10-15 phút để đến nơi, thời gian đó cô cần kéo dài thêm. Vì vậy cô không ngắt lời chú Trương, mà chăm chú lắng nghe chú ấy kể.

Đợi chú ấy nói xong, cô gật đầu đồng tình: "Đúng thật ạ. Hôm thứ ba ở bên bách hoá số hai cũng nguy hiểm lắm. Lúc đó con có mặt ở đó, suýt nữa thì bị đám đông giẫm đạp. Sau đó con nghe nói có mười mấy người bị thương nhẹ, thậm chí có người bị gãy xương chân phải nhập viện. Đúng không chú?"

"Phải đó, chuyện này nghiêm trọng lắm! Bộ phận chú còn phải họp bàn về nó nữa!" Chú Trương được gợi ý chủ đề, liền nói không ngừng. Trong khi đó, gã đàn ông đen gầy ngồi quỳ trên đất đã mất kiên nhẫn.

Gã quỳ ở đây hơn hai tiếng đồng hồ, chân tay đã tê cứng, dù nhân viên bách hoá số một không đuổi, gã cũng chẳng định ở lâu. Gã đến đây hôm nay chủ yếu để tìm "hàng". Bên kia đã dặn dò, lần này cần một phụ nữ xinh đẹp và hai bé trai dễ thương, giá còn cao gấp năm lần trước.

Nhưng hôm nay người đến bách hoá số một rất đông, phụ nữ và trẻ em cũng nhiều, song người đi một mình lại không có mấy. Gã không thể lén lút bắt cóc, đành mạo hiểm để đồng bọn hành động trước ở nhà vệ sinh, còn gã định gây hỗn loạn trong trung tâm thương mại rồi lợi dụng lúc đó bế đi hai đứa trẻ.

Thế mà lại có thêm "hàng ngon" bất ngờ xuất hiện. Người phụ nữ trước mặt gã không chỉ xinh đẹp mà còn rất đáng giá. Gã thầm tính kế dụ cô rời khỏi đám đông, ngón tay gã vô thức gõ nhịp trên đầu gối, không thèm để ý đến người vừa thả tiền vào thau của mình.

Lê Tinh tuy đang trò chuyện cùng chú Trương, nhưng ánh mắt cô luôn để ý đến gã đàn ông đen gầy. Cô không bỏ sót ánh mắt chứa đầy ác ý mà gã lén lút nhìn cô. Cô khẽ siết chặt tay, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng, tiếp tục trò chuyện như không có gì.

Đúng lúc đó, gã đàn ông trung niên bất ngờ lao thẳng về phía cô.

Lê Tinh nhanh mắt tránh sang một bên, khiến gã nhào thẳng vào chú Trương. Chú Trương giận dữ quát lớn: "Cậu làm gì vậy? Định đánh người hả?"

Gã đàn ông không ngờ cô lại tránh được. Mắt gã lóe lên sự tàn nhẫn, rồi gã lập tức giơ tay lên, làm các động tác bằng tay, cố ý để mọi người hiểu rằng gã đang nói: "Con tôi đi vệ sinh, lâu rồi chưa quay lại. Mong ai đó làm ơn giúp tôi tìm con."

Nhìn những cử chỉ của gã, lòng Lê Tinh chợt lạnh buốt. Cô từng bị bắt cóc, nên rất nhạy cảm với những hành vi của bọn buôn người. Rõ ràng, gã đã nhắm đến cô.

Gã muốn thử lòng nhân từ của cô. Nếu cô đủ thiện tâm, cô sẽ đi tìm đứa trẻ cho gã. Khi đó, đồng bọn của gã ở nhà vệ sinh chắc chắn sẽ thay đổi kế hoạch, hoặc tệ hơn, chúng sẽ bắt cả cô.

Nếu cô không giúp, cũng không sao. Gã sẽ bám theo cô, dùng lý do đó để tiếp cận rồi ra tay.

Lúc này trong đám đông có người hiểu được hành động của gã, liền nói: "Anh ta không yên tâm để chỗ này lại chứ gì? Có vẻ như anh ta nói là tiền chưa đủ nên không thể rời đi để tìm con."

"Ai sẵn tiện đi vệ sinh thì giúp anh ta tìm thử xem. Anh ta cũng tội nghiệp mà."

"Con nít đáng thương quá, không biết bị bỏng bao lâu rồi. Nhìn mấy vết thương mà mưng mủ, còn thu hút cả ruồi nữa. Trời nóng thế này, nếu để nặng hơn không chừng sốt cao mà mất mạng..."

"Vậy thì không chần chừ được đâu!"

Những lời bàn tán vang lên trong đám đông. Có người thậm chí còn kêu chú Trương: "Đã đến đây rồi thì coi như là duyên phận. Đừng đuổi anh ta nữa, giúp anh ta tìm đứa trẻ đi."

Nếu không phải vì những chuyện trước đó, chú Trương chắc chắn đã giúp tìm người. Nhưng sau khi đá vào túi vải của gã đàn ông, chú thấy trong đó toàn tiền xin được hôm nay, không phải con số nhỏ. Tiền ấy đủ để chữa bệnh cho đứa trẻ, chú cũng nhận ra gã không hề thật thà như vẻ bề ngoài. Chú Trương tức đến đỏ mặt, lớn giọng nói:

"Tôi đuổi cậu ta đi ư? Tôi chỉ bảo cậu ta nhanh chóng đưa con đi khám, số tiền cậu ta xin được nãy giờ chắc cũng đủ rồi chứ....!"

Gã đàn ông đen gầy không cho chú Trương cơ hội nói hết câu, gã lùi lại hai bước rồi dập đầu trước chú Trương, dập đầu xong lại quay sang dập đầu trước Lê Tinh, rõ ràng là muốn gán ghép Lê Tinh và chú Trương vào một phe. Quả nhiên có người lên tiếng: "Cô gái, cô cũng là nhân viên của bách hoá số một này à? Nhìn cô ăn mặc sang trọng thế kia, chắc chắn không phải người thường, cô giúp đỡ người đáng thương này đi?"

Tiếng người bàn tán ngày càng nhiều, người xem náo nhiệt cũng đông dần lên. Tình hình này rất bất lợi, nếu Quý Viễn Dương đến đây mà xảy ra xung đột, sẽ ảnh hưởng đến đám đông, bách hoá số một đông người như vậy, rất dễ xảy ra sự cố chen lấn xô đẩy.

Không được, tuyệt đối không thể để sự việc lan rộng.

Lê Tinh siết chặt tay, kìm nén sự bất an trong lòng, ngẩng đầu cười với đám đông: "Người thường hay không thì có gì quan trọng chứ, bộ đồ tôi mặc này á, mua ở chợ đồ cũ thôi, rẻ lắm. Tôi quen biết chú Trương nhưng không phải nhân viên của bách hóa. Mọi người đừng vội, bách hoá số một chắc chắn sẽ không bỏ mặc chuyện này..."

"Có kẻ buôn người! Bắt lấy kẻ buôn người!"

Lê Tinh vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng hét kinh hãi từ phía nhà vệ sinh.

Đám đông lập tức nhốn nháo, "Kẻ buôn người! Kẻ buôn người ở đâu?"

Chú Trương là nhân viên bảo vệ của bách hoá số một, phụ trách an ninh bên ngoài, lập tức chạy nhanh về phía nhà vệ sinh. Cả quảng trường rộng lớn vì sự náo động ở đó mà bỗng chốc trở nên huyên náo. Những người đang xem trò vui bỗng dưng chuyển sự chú ý, đổ dồn về phía nhà vệ sinh. Thậm chí có những người không sợ chuyện lớn còn chạy thẳng đến đó.

Lê Tinh bỗng chốc bị bỏ lại một mình. Gã đàn ông trung niên đen gầy nhận ra đây là cơ hội tuyệt vời để ra tay. Gã chỉ cần bịt miệng và đánh ngất Lê Tinh, rồi thừa lúc hỗn loạn kéo cô vào chỗ tối giấu đi là xong.

Đám đông đang quay lưng lại hóng chuyện chính là bức bình phong tự nhiên che chắn cho gã hành động. Gã đang nghĩ vậy, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác, tay lặng lẽ thò vào túi quần...

Ngay từ khi nhà vệ sinh có động tĩnh, chú Trương chạy đi, Lê Tinh đã linh cảm có chuyện chẳng lành. Dựa vào sự hiểu biết về Lục Huấn, cô biết anh sẽ không gây náo động để rồi khiến mọi người hoảng sợ. Chắc chắn là do bọn buôn người tự biên tự diễn, giả vờ hô hoán. Dù là trường hợp nào thì gã buôn người bên cạnh cô chắc chắn sẽ hành động.

Liếc thấy động tác của gã đàn ông đen gầy, mắt cô tối sầm lại. Không chút do dự, cô tung một cú đá cực nhanh vào người gã, rồi nhanh như chớp túm lấy cổ áo gã, giả vờ hoảng hốt như bị sàm sỡ, vừa xoay người vừa hét: "Ông muốn làm gì? Ông đến đây để ăn xin hay là để sờ mó đùi con gái nhà lành? Đồ vô liêm sỉ!"

Truyện được post cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com