TruyenHHH.com

Dang Edit Mai Phu Nhan Sung Phu Hang Ngay Phu Hoa

Nửa đêm canh ba, Mai Trục Vũ chân trần đứng trên mặt đất, dùng ánh mắt mờ mịt luống cuống nhìn tiểu cô nương trên giường kia.

"Này! Ngươi là tiểu tặc từ đâu tới, tại sao muốn bắt ta đến đây!" Tiểu cô nương chừng bảy tuổi chống nạnh đứng ở trên giường, trên người quấn chăn gấm, lộ ra hai cánh tay trắng nõn. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng khí thế một thân túm trời kia đập vào mặt, dáng vẻ bệ vệ ước chừng cao hai trượng.

Mai Trục Vũ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, Võ Trinh hắn hôm nay từ nơi đó của Liễu Thái Chân mang về biến thành mèo sữa, cả buổi chiều này đều ở cẩn thận chiếu cố, buổi tối cũng đem nàng che ở trong ngực ngủ. Bộ dáng Võ Trinh vẫn hỗn loạn, chỉ thỉnh thoảng nhúc nhích móng vuốt một chút, kết quả nửa đêm, Mai Trục Vũ bỗng nhiên cảm giác trong lòng khẽ động, mèo sữa đột nhiên biến thành một tiểu cô nương.

Tiểu cô nương có khuôn mặt trắng như tuyết đáng yêu, là phiên bản thu nhỏ của Võ Trinh, nàng mơ mơ màng màng dụi mắt chui ra khỏi chăn, làm Mai Trục Vũ giật nảy mình. Sau đó còn không đợi Mai Trục Vũ biết rõ đây là chuyện gì xảy ra, tiểu cô nương liền cau mày trừng mắt gọi hắn là tiểu tặc.

Mai Trục Vũ bị tiểu cô nương một cước đá xuống giường, đứng ở đó tiếp nhận sự khinh bỉ của tiểu cô nương, nghiễm nhiên bị coi là lưu manh biến thái.

Mai Trục Vũ oan đến mức tuyết rơi vào tháng sáu, hắn phát hiện phu nhân lớn hơn mình mấy tuổi, có chủ kiến lại có năng lực từ mèo sữa biến thành tiểu cô nương, tâm trí cùng ký ức giống như đều cùng nhau biến trở về năm bảy tuổi.

Nàng không nhớ rõ hắn là ai, thậm chí không nhớ rõ mình đường đường là Miêu Công ở chợ Yêu, chỉ cho rằng mình là một tiểu cô nương bình thường.

Mai Trục Vũ cố gắng nói chuyện với phu nhân nhỏ đi, nhưng mà tiểu cô nương rất hung dữ, cái miệng nhỏ nhắn, căn bản không tin hắn.

"Ngươi cho rằng ta là tiểu hài tử ba tuổi sao! Ta mới bảy tuổi làm sao có thể xuất giá! Ngươi có phải kẻ xấu chuyên bắt cóc tiểu hài tử hay không? Ta nghe nói qua, các ngươi thích nhất tìm loại tiểu cô nương xinh đẹp như ta!"

Mai Trục Vũ: "Ta không phải......"

Tiểu cô nương liếc hắn, kéo chăn gấm quấn quanh người mình, "Ngươi khẳng định có cái gì cổ quái, ngay cả y phục cũng không cho ta mặc! Còn ôm ta ngủ! Bại hoại!"

Mai Trục Vũ: "Ta không có......"

Tiểu cô nương khuôn mặt chu môi tròn phấn nộn, một đôi mắt to đen láy, lóe ánh sáng một cách tinh quái, nàng một bên cùng Mai Trục Vũ nói chuyện, ánh mắt đã đem nơi này cẩn thận quan sát một lần, trong lòng chậm rãi thả lỏng lại. Bởi vì nơi này thấy thế nào cũng không giống như là địa phương bại hoại nhốt tiểu hài tử, còn có chính là nam tử trước mặt ngốc đứng vẻ mặt kiểu ngốc, như vậy làm sao làm người xấu.

Tiểu Võ Trinh tuy rằng không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, trí nhớ chỉ dừng lại ở ngày mẫu thân sinh bệnh, nhưng trong lòng nàng kỳ quái đối với đại nam nhân tóc tai bù xù trước mặt này rất có hảo cảm, một chút cũng không sợ hắn. Nếu không, nàng mới sẽ không đĩnh đạc nói chuyện với người khác như vậy.

Ôm chăn gấm từ trên giường nhảy xuống, tiểu cô nương ở trong phòng nhìn trái nhìn phải. Cô còn chỉ vào án kỷ, phân phó Mai Trục Vũ, "Thắp đèn lên, ta không thấy rõ."

Mai Trục Vũ theo lời thắp đèn lên. Ánh mắt đuổi theo tiểu cô nương ở trong phòng nhìn trái nhìn phải kia, nàng kéo một giường chăn gấm, chăn gấm rủ xuống đất bị nàng kéo tới kéo lui, đem cả phòng đều kéo một lần.

Mai Trục Vũ nhìn nàng một hồi lâu, rốt cục ấn cánh tay bị bóp đỏ bừng của mình, nhận rõ hiện thực, hắn thấy tiểu cô nương giống như không sợ hãi, liền thử ghé sát lại nói: "Trên mặt đất lạnh, nàng vẫn là quay về trên giường đi."

Tiểu Võ Trinh bỗng nhiên dừng lại, nàng lộp bộp chạy đến trước mặt Mai Trục Vũ, ngửa đầu nhìn hắn.

Mai Trục Vũ không hiểu sao khẩn trương, ngừng thở cúi đầu nhìn tiểu cô nương nghiêm túc, "...... Làm sao vậy?"

Tiểu cô nương nghiêng đầu, bỗng nhiên hì hì cười rộ lên, hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay, "Ngươi cúi xuống một chút, ngồi xổm xuống."

Mai Trục Vũ yên lặng ngồi xổm xuống, hắn quá cao, ngồi xổm xuống cũng có thể nhìn thẳng tiểu cô nương. Tiểu cô nương vẻ mặt nghiêm túc, hai bàn tay nhỏ bé đột nhiên che kín hai má Mai Trục Vũ, đem đầu của hắn đong đưa trái phải một phen.

Mai Trục Vũ giống như thấy được trên mặt tiểu cô nương biểu tình ghét bỏ 'Khối điểm tâm này bộ dạng không đẹp thoạt nhìn ăn sẽ không ngon', nhất thời im lặng.

"Nàng thật sự không nhớ rõ?"

Tiểu cô nương sôi nổi ngồi trở lại trên giường, nâng má lắc hai bắp chân, "Ngươi nói cái gì ta không biết, thế nhưng ngươi tốt nhất mau đưa ta về nhà, nương ta sinh bệnh, ta muốn đi thăm bà, còn có cha ta, ngươi nếu không đưa ta trở về, hắn sẽ dẫn người tới bắt ngươi."

Suy nghĩ một chút, tiểu cô nương lại bỏ thêm một câu: "Còn có tỷ tỷ của ta, ngươi đừng nhìn nàng lớn lên xinh đẹp, người có thể hung dữ, ngươi khẳng định cũng sẽ sợ nàng!"

"Cho nên, mau đưa ta về nhà!"

Nghe nàng nói đến nương, Mai Trục Vũ không biết nên làm cái gì bây giờ, hắn nghe nói qua mẫu thân Võ Trinh khi nàng còn bé bệnh qua đời, hình như chính là cái tuổi này. Thấy hắn không đáp, tiểu cô nương bĩu môi, nhìn ra ngoài trời tối đen, nhượng bộ, "Hiện tại trời tối, như vậy đi, chờ ngày mai ngươi đưa ta về nhà."

Mai Trục Vũ lắc đầu, "Không được, bộ dáng hiện tại của nàng không thể bị Dự quốc công nhìn thấy."

Mai Trục Vũ vừa dứt lời, chỉ thấy tiểu cô nương một khắc trước còn cười hì hì đột nhiên oa một tiếng khóc lên —— gào khan không rơi lệ, tiếng khóc có thể phá tan mây xanh. Mai Trục Vũ chưa bao giờ thấy qua tuyệt kỹ biến sắc mặt như thế, khẽ há miệng một câu nói không nên lời, nhưng tôi tớ bên ngoài đã bị đánh thức, đốt đèn vội vàng chạy tới hỏi đã xảy ra chuyện gì.

"A Lang, trong phòng sao lại có tiếng tiểu hài tử khóc?"

Mai Trục Vũ còn có thể làm gì, hắn chỉ có thể nói: "Không có việc gì, ngươi đi xuống."

Chủ nhân gia rõ ràng không muốn nói, bên dưới tôi tớ cũng không tiện hỏi, chỉ có thể vẻ mặt kỳ quái đi xuống.

Mà tiểu cô nương trong phòng mở một mắt nhìn Mai Trục Vũ, tiếng khóc trong nháy mắt dừng lại: "Nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ tiếp tục khóc."

Mai Trục Vũ thở dài, sợ nàng khóc hỏng cổ họng, vì thế thỏa hiệp nói: "Được, ngày mai ta dẫn nàng đi gặp Dự quốc công."

Tiểu cô nương lại cười rộ lên, lộc cộc lăn vào trong giường, "Được rồi, nể tình ngươi nghe lời như vậy, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa. Đi ngủ đi, ta chia một nửa giường cho ngươi."

Mai Trục Vũ có chút kỳ quái, thử hỏi nàng: "Nàng vừa rồi không phải cảm thấy ta là người xấu sao?"

Tiểu cô nương nâng khuôn mặt tươi cười, thập phần đáng yêu, "Ta chưa từng nói qua ngươi là người xấu a, đáp ứng đưa ta về nhà, ngươi là đại đại người tốt nha~"

Mai Trục Vũ nhìn tiểu cô nương ùng ục ùng ục, không biết đang nén đôi mắt to xấu xa gì, không biết như thế nào, thậm chí có chút dở khóc dở cười. Hắn ngồi bên giường, nói: "Nàng ngủ đi, ta ngồi ở chỗ này trông chừng nàng." Miễn cho lại phát sinh cái gì ngoài ý muốn.

Tiểu cô nương bọc ở trong chăn, đát đát đát dùng chân vỗ giường, phát ra tiếng vang nhẹ. Nàng không hề có ý định ngủ, bỗng nhiên đứng dậy đẩy gối xuống đất.

"Cứng quá, tôi không cần cái gối này."

Mai Trục Vũ nhặt gối lên đặt sang một bên. Võ Trinh hừ hừ một hồi, đứng lên tìm kiếm khắp nơi trên giường.

Mai Trục Vũ: "Làm sao vậy?"

Tiểu cô nương bĩu môi hít hít mũi, "Muội muội ta không thấy đâu."

Mai Trục Vũ: "Muội muội?"

Tiểu cô nương dùng ánh mắt 'Ngươi thật ngốc cái này còn muốn ta giải thích sao?' nhìn hắn: "Chính là búp bê nương ta làm cho ta, tỷ tỷ ta có muội muội, ta cũng muốn muội muội, nương ta liền may cho ta một muội muội."

Mai Trục Vũ chưa từng thấy cái gọi là búp bê muội muội này, chỉ có thể nói, "Ta chưa từng thấy qua."

Ánh mắt tiểu cô nương đảo quanh ngăn tủ trong phòng, chỉ chỉ cửa tủ, "Nói không chừng để trong ngăn tủ, không tin ngươi đi tìm xem."

Mai Trục Vũ nghĩ, lúc trước Võ Trinh mang tới không ít đồ, nói không chừng thật sự đem đồ mình thích khi còn bé cũng mang tới, vì thế hắn mang theo ánh mắt hy vọng của tiểu cô nương đứng dậy, đi tìm trong hai ngăn tủ của Võ Trinh.

Hắn luôn luôn không động vào ngăn tủ của Võ Trinh, chỉ thỉnh thoảng Võ Trinh lười biếng nhờ hắn hỗ trợ lấy vài bộ y phục trong ngăn tủ. Lúc này hắn muốn tìm đồ, liền cách cách mở ra cẩn thận tìm, sau đó thả về chỗ cũ.

Lúc hắn tìm kiếm, tiểu cô nương ở trên giường nhảy xuống ghé sát vào trong ngăn tủ, nàng ở bên trong nhìn thấy các loại y phục váy thuộc về nữ tử, còn có chút trang sức cùng với một ít đồ lặt vặt. Con mắt híp lại, tiểu cô nương bỗng nhiên hào phóng nói: "Không tìm được thì thôi, ta không cần muội muội nữa."

Thật ra căn bản không có cái gọi là búp bê muội muội nào.

Nàng trở lại giường, tóm lại còn chưa yên ổn được bao lâu, lại bắt đầu lăn qua lăn lại. Mai Trục Vũ nghe nàng rầm rì ôm tới ôm lui trên giường, lại hỏi: "Sao vậy?"

Tiểu cô nương lần nữa ngồi dậy, nói: "Ta khát."

Mai Trục Vũ đứng lên chuẩn bị rót nước cho nàng uống, nhưng tiểu cô nương lớn tiếng nói: "Ta không uống nước, ta muốn uống trà Tam Bảo!"

Trà Tam Bảo, chính là trà dùng vỏ quýt hoa quế cùng sơn tra nấu, cuối cùng còn phải thêm đường cùng lá bạc hà, là trà dân chúng Trường An thường uống vào mùa hè.

Mai Trục Vũ vẫn im lặng thỏa mãn yêu cầu của tiểu cô nương, đi ra ngoài pha trà Tam Bảo cho nàng, một lát sau hắn bưng trà trở lại, đặt ở trước mặt tiểu cô nương. Cô bé ngồi bên giường, bưng trà ngửi ngửi, không thấy lá bạc hà trong bát.

Nàng chớp mắt, nhìn Mai Trục Vũ cười hắc hắc, "Ngươi không cho lá bạc hà vào."

Mai Trục Vũ ngẩn ra, "Không phải nàng không thích mùi bạc hà, trà Tam Bảo chưa bao giờ bỏ lá bạc hà."

Tiểu cô nương ùng ục ùng ục uống xong chén trà Tam Bảo, lau miệng, "Ngươi nói đúng." Lại lăn trở về giường.

Mai Trục Vũ đột nhiên phản ứng lại, nàng đây là cố ý thăm dò hắn, xem hắn có biết thói quen này hay không? Tuổi còn nhỏ như vậy, lại có sự thông minh như vậy sao?

Mai Trục Vũ suy nghĩ một chút, đột nhiên sờ sờ đầu tiểu cô nương, "Đừng sợ, ta thật sự không phải người xấu, cũng sẽ không hại nàng, đã đáp ứng ngày mai dẫn nàng đi gặp phụ thân, hôm nay đã trễ thế này, nàng an tâm ngủ đi."

Dùng tiểu tâm tư như vậy đến thăm dò, đại biểu tiểu cô nương không an tâm. Đây là tự nhiên, tuy rằng Mai Trục Vũ biết được thân phận của nàng, nhưng hiện tại tiểu cô nương xem ra, nàng là ở một nơi xa lạ, mà hắn cũng là một người xa lạ.

Nghĩ vậy, Mai Trục Vũ liền cảm thấy phu nhân mình nhỏ đi đáng thương đáng yêu, hận không thể lập tức làm chút gì đó để cho nàng an tâm. Nhưng hắn lại không biết nên làm cái gì, trong lòng buồn rầu rối rắm giống như loạn ma, chỉ là động tác vỗ về đầu tiểu cô nương càng thêm ôn nhu.

Tiểu cô nương quan sát thần sắc của hắn, bỗng nhiên một phen giữ chặt tay của hắn, vẻ mặt nhu thuận nói: "Ta ngủ không được, ca ca mang ta ra ngoài nhìn xem được không?"

Mai Trục Vũ bị một tiếng ca ca mềm mại này gọi thiếu chút nữa hồn phi phách tán, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, "Đi ra ngoài...... Đi ra ngoài xem, nhìn cái gì?"

Tiểu cô nương ngoan ngoãn, dùng loại ánh mắt phát sáng này nhìn hắn, "Cha mẹ cùng tỷ tỷ buổi tối đều không cho ta ra ngoài, ta chỉ là muốn nhìn một chút buổi tối bên ngoài là như thế nào, ca ca, ta ngoan ngoãn, chỉ nhìn một cái là được rồi, được không?"

Nàng vươn một ngón tay cam đoan, lại nhẹ nhàng quơ quơ tay Mai Trục Vũ.

Đối đãi với tiểu hài tử nghịch ngợm chưa bao giờ lưu tình, Mai đạo trưởng được xưng là tiểu sư thúc hung tàn, bị tiểu phu nhân nhẹ nhàng lay động, lay nát xương cốt toàn thân, bị đáng yêu đánh sâu thiếu chút nữa đứng không dậy nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com