TruyenHHH.com

Dang Edit Dieu Lang Man Cua Anh Ay Thoi Tinh Thao

31/05/20
Editor: Xiao He

"Đúng ạ."

Báo ca trầm ngâm, ngón tay gõ theo nhịp trên mặt bàn, đây là thói quen tự hỏi của hắn.

Cường Tử nhìn, nóng vội nói: "Báo ca, em chắc chắn không sai! Hơn nữa chúng ta chỉ tới đây nói chuyện làm ăn, lúc trước cũng từng điều tra rồi, người này đúng thật vẫn luôn làm nghề buôn lậu ngà voi và sừng linh dương! Em xem rồi, không có vấn đề gì to tát cả!"

"Mày biết cái gì!" Báo ca đánh hắn một cái: "Liên hệ với bên kia, 7 giờ tối mai gặp mặt nói chuyện."

"Dạ."
*
Suốt một buổi trưa, Chu Túy Túy đều đi dạo trên phố với Thẩm Nam.

Đám người vừa đi mất, Thẩm Nam liền buông tay cô ra.

Chu Túy Túy nhìn bàn tay mình, liếc nhìn Thẩm Nam, sau đó cúi đầu tới một cửa hàng nhỏ bán hàng rong, vờ như không để ý hỏi: "Đội trưởng Thẩm, anh đúng là không thương hoa tiếc ngọc gì cả, dùng xong liền vứt bỏ người ta."

Thẩm Nam nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, không mở miệng.

Chu Túy Túy nhún vai, cô cũng không so đo với người đàn ông nhạt nhẽo này nữa.

Cô cười tủm tỉm nhìn cô bé trước mặt, cầm một cây trâm hỏi: "Cái này bán thế nào?"

Cô bé thắt tóc bím, nhìn cô: "Chị Túy Túy thích thì em tặng chị đấy."

"Vậy không được!" Chu Túy Túy duỗi tay vỗ nhẹ đầu cô bé: "Bao nhiêu tiền, chị mua hai cái, tiện mang về một cây cho Thu Thu, em thấy Thu Thu sẽ thích cái nào?"

"Cái này đi."

"Được đấy."

Chu Túy Túy chọn hai cây trâm, vừa định lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, liền có một bàn tay vươn ra, đưa một tờ một trăm cho cô bé trước mặt.

Cô bé nhìn Chu Túy Túy, không dám nhận.

Chu Túy Túy cười khẽ một tiếng, trong ánh mắt có chút kinh ngạc: "Em nhận đi, anh ấy là chồng chị."

"A...... Dạ."

Sau khi thanh toán xong, Chu Túy Túy nhìn về phía Thẩm Nam, giơ hai cây trâm trong tay lên, không hề khách sáo: "Cảm ơn nhé."

Thẩm Nam nhìn nụ cười của cô, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Một lát sau, Chu Túy Túy muốn tìm một chỗ nào đó để ngồi xuống, Thẩm Nam cũng thoải mái đồng ý với cô.

Hai người vào một cửa hàng bánh ngọt, chọn món xong Chu Túy Túy chỉ chỉ: "Em vào toilet một chút."

Kết quả mới đi được vài phút, khi quay lại, đối diện Thẩm Nam đã xuất hiện thêm một người phụ nữ, nhưng mà anh...... Hình như không quan tâm tới, vẫn cúi đầu xem điện thoại.

Chu Túy Túy nâng mi mắt, không tự chủ được nhìn người đàn ông dáng vóc mạnh mẽ đang ngồi ở nơi ấy, không thể không nói...... Thẩm Nam lớn lên đúng là rất đẹp, đều là hình mẫu lý tưởng của phái nữ bất kể ở độ tuổi nào, cho dù khí chất anh khá lạnh lùng, nhưng loại đàn ông nào...... Hormone nam tính lại tràn ngập, hơn nữa dáng người còn tốt, đường cong hợp mắt, cho dù đang mặc quần áo, cũng có thể cảm nhận được.

Nhớ tới dáng người đã được che đậy bởi lớp quần áo kia, Chu Túy Túy mỉm cười nhẹ, đi về chỗ ngồi của mình.

Cô vừa tới gần, người phụ nữ ngồi ở phía đối diện liền hoài nghi liếc nhìn cô một cái.

Chu Túy Túy hơi mỉm cười, ngồi bên cạnh cô ấy, chống tay lên mặt bàn nhìn người đàn ông đối diện: "Soái ca à, lại một người nữa sao?"

Lúc này Thẩm Nam mới di chuyển tầm mắt khỏi điện thoại, cho cô một ánh mắt.

"Đừng lạnh nhạt như vậy, làm quen kết bạn chút đi." Chu Túy Túy nháy mắt một cái với Thẩm Nam

Thẩm Nam vẫn thờ ơ như cũ, cứ im lặng như vậy nhìn cô.

Cô gái bên cạnh nhìn thấy một màn vừa nãy, nhịn không được mà nói: "Chị gái à, chú ý thứ tự trước sau đi." Dù gì cô cũng để ý người đàn ông này trước mà.

Nghe vậy, Chu Túy Túy cong môi, cười quyến rũ như một con hồ ly nhỏ: "Sao lại cần đến thứ tự trước sau chứ?"

Cô gái kia nhìn chằm chằm cô, không muốn thảo luận loại đề tài này nữa, ngược lại muốn khuyên Chu Túy Túy từ bỏ: "Soái ca này không kết bạn với cô đâu...... Tính cách anh ấy khá lạnh lùng. Tôi nói chuyện với anh ấy hơn mười câu, anh ấy cũng có trả lời tôi câu nào đâu."

"Vậy sao?" Chu Túy Túy dùng ánh mắt đánh giá nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, bình luận: "Cô không phải mẫu người của anh ta đâu."

"Vậy cô biết anh ấy thích kiểu người thế nào sao?"

"Anh ấy thích người như tôi đấy." Chu Túy Túy chỉ vào chính mình, vẻ mặt tự tin.

Cô gái kia liền khẽ hừ một tiếng: "Tôi không tin, anh ấy còn không thèm phản ứng với chị cơ mà."

Nghe vậy, Chu Túy Túy trầm tư gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy giảo hoạt, nhìn Thẩm Nam trêu chọc: "Đúng là có một chút...... Lạnh lùng, hình như anh ấy không hứng thú với phụ nữ đâu."

Cô gái bên cạnh vừa định nói gì đó, người đàn ông phía trước liền ngước mắt nhìn Chu Túy Túy, giọng điệu gợi cảm, ngữ khí ái muội: "Anh lạnh nhạt hay không em còn không biết à?"
--------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Câu đầu tiên: "Cho hỏi giữa hai người ai mới là người lạnh nhạt nhất?"

Túy Túy: "Tôi không nha, tôi nhiệt tình như lửa."

Thẩm gia: "Tùy người."

Tác giả: "Với Túy Túy anh cũng lạnh nhạt vậy sao?"

Thẩm gia: "Tôi hận không thể chết trên người cô ấy."

Tác giả: "Tục ngữ nói...... "( không có tục ngữ, chỉ có tác giả nói: Tiếp tục đưa bao lì xì!!!! Các ngươi tích cực nhắn lại nha!)
--------------------------------------
Sau khi cô gái kia rời đi, Chu Túy Túy liếc nhìn Thẩm Nam, duỗi tay chọc chọc cánh tay anh: "Sao anh lại chặn lời em?"

Lúc người kia biết hai người bọn họ là một đôi liền nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cô một cái, còn mắng cô. Suy nghĩ một chút, Chu Túy Túy nhìn về phía đầu sỏ gây tội.

Thẩm Nam cúi đầu, trả lời tin nhắn của Tiểu Đồng, mới lãnh đạm nhìn cô: "Chơi vui không?"

"Đương nhiên." Chu Túy Túy nhún vai, đánh giá anh, ghét bỏ nói: "Cô gái đáng yêu kia thú vị hơn anh nhiều."

Chọc nhau một chút, nói giỡn như vậy mới không nhàm chán. Nếu không ở cùng với Thẩm Nam, cô chán muốn chết. Cái đồ đàn ông cứng đơ này, thân thể cứng rắn thì không nói, sao tính cách cũng cứng nhắc như vậy chứ, không hề có chút vui vẻ nào.

Cuối cùng Chu Túy Túy cũng không chịu thừa nhận, còn có một nguyên nhân khác nữa.

Thẩm Nam cười nhẹ, không nói chuyện với cô.

Tiệm bánh ngọt rất đông khách, người ra kẻ vào, vào để nói chuyện cũng có, đi mệt vào nghỉ ngơi đều có.

Lúc đầu Chu Túy Túy còn chưa bước đến ngồi, có không ít người liếc mắt nhìn lén Thẩm Nam, còn có một số người ngo ngoe rục rịch muốn đến gần anh.

Sau khi Chu Túy Túy trở về, mọi người nhìn thấy cô ngồi bên cạnh Thẩm Nam, chút ý đồ mới nhen nhóm đó nhanh chóng bị dập tắt.

Chu Túy Túy không chú ý đến những ánh mắt kia, cúi đầu ăn bánh ngọt, chậm rì rì mà đặc biệt thanh thản.

Sau khi ăn xong, cô nhìn người đàn ông ngồi bất động bên cạnh, hừ nhẹ: "Anh không ăn?"

Thẩm Nam ừ một tiếng: "Ngọt."

"Vậy sao anh còn gọi?" Chu Túy Túy nhìn anh, liền kéo cái bánh ngọt đậu đỏ về phía mình, không hề ngại ngùng.

"Em ăn đấy."

Nói xong, Chu Túy Túy tập trung ăn uống, buổi trưa cô chưa ăn, bây giờ có chút đói bụng.

Ăn xong, hai người tiếp tục ngồi trong tiệm bánh ngọt, không giao tiếp, mỗi người tự chơi điện thoại của mình.

Không lâu sau, Chu Túy Túy có chút chịu không nổi bầu không khí nặng nề này, cô nhìn về phía Thẩm Nam, dịch chuyển ghế ngồi gần anh, dùng khuỷu tay đụng anh, khiến cho anh chú ý.

"Sao vậy?"

"Anh có thể tiết lộ một chút về việc làm của mình cho em biết hay không?"

Thẩm Nam mím môi, nhìn ánh mắt tò mò của cô, vẫn giải thích cho cô một câu: "Đang buôn bán."

Chu Túy Túy tròng mắt vừa chuyển, nháy mắt đã hiểu.

"Trái pháp luật?"

Thẩm Nam lại không hé răng.

Nhưng nhìn biểu cảm của Thẩm Nam, Chu Túy Túy cũng biết mình đoán đúng rồi. Trong lòng đã có cái đế, cô cũng hơi yên tâm một chút chút.

Chu Túy Túy cong môi cười, đắc ý giơ thế tay OK với anh.

Buổi chiều, hai người bước ra khỏi tiệm bánh ngọt, lại đi dạo lung tung, đến một chỗ nào đó, điện thoại của Thẩm Nam vang lên, anh liền nhận điện thoại.

Sau khi cúp máy, Thẩm Nam nhìn cô.

Chu Túy Túy tỏ vẻ hiểu rõ: "Anh cứ đi đi."

"Ừm." Thẩm Nam cúi đầu nhìn chằm chằm cô: "Nhớ chú ý an toàn."

Nghe vậy, Chu Túy Túy cười cười, nhìn anh: "Lời này vẫn nên tặng cho anh mới đúng"

Thẩm Nam không hé răng, trầm ngâm nói: "Có chuyện gì thì gọi cho anh."

"Không thành vấn đề."

Nháy mắt, Thẩm Nam liền biến mất trước mặt Chu Túy Túy.

Cô nhìn bóng dáng người đàn ông, mỉm cười thầm lặng. Hai năm không gặp, hình như anh càng lạnh lùng và thành thục hơn rồi, cũng càng quyến rũ hơn một chút.
*
Tại một khách sạn khác.

Tiểu Đồng nhìn Thẩm Nam đã trở lại, nhẹ nhàng thở phào: "Đội trưởng Thẩm, bên kia đã hẹn sẽ gặp nhau lúc 7 giờ để nói chuyện."

Thẩm Nam gật đầu, duỗi tay tiếp nhận tin nhắn của Tiểu Đồng.

Sau khi trầm tư một lúc lâu, nhìn về phía Tiểu Đồng: "Bên phía phó đội trưởng Cao có tin tức gì không? Có tra được đồ để ở đâu không?"

"Vẫn chưa." Tiểu Đồng thành thật báo cáo: "Phó đội trưởng nói bên kia quá cẩn thận, vẫn chưa để món đồ ấy xuất hiện, bây giờ bọn chúng buôn bán nhiều thứ hơn, cho nên càng cẩn thận hơn trước nhiều."

Thẩm Nam hiểu rõ, trầm giọng nói: "Mục tiêu lần này của chúng ta không chỉ là Báo ca, mà còn là người ở phía sau lưng hắn."

Buôn lậu vẫn luôn là việc làm trái pháp luật, đặc biệt là động vật quý hiếm. Hơn nữa này quy mô của băng nhóm buôn lậu này rất lớn, cảnh sát không có biện pháp bắt hết được người.

Bọn chúng rất mưu mô, lại có nội gián bên trong cảnh sát, cho nên chưa lần nào bắt giữ được thành công.

Thẩm Nam mới trở về từ một nơi khác, liền nhận được nhiệm vụ này, nhanh chóng dẫn theo nhóm Tiểu Đồng qua đây.

Lúc trước bọn họ từng có ý định cho người giả dạng tham gia trao đổi buôn bán với bên Báo ca nhưng không tìm được ai thích hợp, cho dù là lực lượng bên cảnh sát hay bên bọn họ đều đã điều động đi điều tra hết rồi. Hơn nữa còn một người nằm vùng bên trong băng nhóm của Báo ca, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Thẩm Nam - người đã hai năm rồi không lộ diện, mới là thích hợp nhất. Như vậy bên phía làm ăn phi pháp kia mới không biết được anh là người trong quân đội.

Tiểu Đồng gật đầu: "Em biết."

"Ngày mai gặp ở đâu?"

"Ở giữa hồ."

Địa điểm là bên Báo ca đưa ra, bên kia sẽ cho thuyền đưa bọn họ qua đó.

Bên cạnh cái kia hồ, ban ngày xem như là một cái điểm du lịch, nhưng thuyền kia không phải là của khách sạn gần đó, mà là ở bên kia, khá xa nơi đó. Buổi tối rất hiếm khi có người đi du ngoạn trên hồ, vừa không có cảnh đêm, càng không có nhiều hoạt động giải trí, cũng không an toàn, nên buổi tối không cho phép thuyền chạy trong hồ, trừ phi có quan hệ đặc thù, thuyền tư nhân mới có thể đi vào.

Thẩm Nam nhướng mày, cười nhạt: "Có chút mới lạ."

Chính giữa hồ, nếu phát hiện ra tình huống nào khẩn cấp, đám người kia có thể nhảy xuống hồ trốn thoát. Khách sạn của bọn họ cũng gần một cái hồ, rất lớn, thật ra có thể xem như là một con sông, chẳng qua bên này lại chỉ là một cái hồ nước.

Tiểu Đồng lo lắng nhìn Thẩm Nam: "Thẩm gia, có phải bọn họ đã hoài nghi thân phận của chúng ta không?"

"Sẽ không." Thẩm Nam bình tĩnh nói: "Nhóm của phó đội trưởng đang ở đâu?"

"Họ đang ở trong một khách sạn khác."

"Chúng ta qua đó một chuyến."

"Dạ."

Lúc Thẩm Nam làm nhiệm vụ, Chu Túy Túy nhàm chán đi dạo trong cổ trấn.
Dù sao cũng là Lễ Tình Nhân, khách du lịch tới cổ trấn du lịch lại nhiều hơn gấp đôi, hơn nữa trên đường toàn bộ đều là cặp đôi, thể hiện tình cảm ngọt ngào khắp nơi.

Chu Túy Túy nhìn, thật sự có chút nhàm chán. Nhưng bây giờ trở về cũng không thích hợp, dù gì Thẩm Nam vẫn còn đang làm nhiệm vụ.

Tuy rằng giữa cô và Thẩm Nam không có tình cảm gì, nhưng vì biết đây là nhiệm vụ quan trọng của anh, có thể khiến anh ra mặt, nhất định không phải chuyện nhỏ, để phối hợp, Chu Túy Túy chấp nhận hy sinh bản thân một chút.
*
Đến buổi tối, nhóm người Thẩm Nam bàn bạc xong kế hoạch tác chiến ngày hôm sau, mới chuẩn bị rời đi.

"Thẩm gia, anh không ăn tối cùng mọi người sao?"

Thẩm Nam suy nghĩ nói: "Không được, tôi còn có việc."

Anh suy nghĩ, nhìn về phía Tiểu Đồng: "Ngày mai cậu đi qua đó với tôi, cho dù người bên kia nói gì, cũng không được lộ biểu cảm gi đáng ngờ."

Tiểu Đồng gật đầu: "Rõ ạ!"

"Phải nhớ kỹ!"

"Rõ!"

Tiểu Đồng nhìn anh: "Đội trưởng, anh định đi đâu vậy ạ?"

Thẩm Nam khẽ ho nhẹ một tiếng, "Tìm người."

Tiểu Đồng nhìn bóng dáng rời đi của Thẩm Nam, vẻ mặt ngốc lăng...... Ở chỗ này thì đội trưởng, còn có thể có người quen nào chứ.

Lúc nhận được điện thoại của Thẩm Nam, Chu Túy Túy đang ngồi ở trong tiệm ăn cơm, xung quanh mọi người đều có đôi có cặp, chỉ có mình cô lẻ loi ngồi ăn.

"Alo."

"Em đang ở đâu?"

"Ở trong tiệm ăn cơm, anh xong việc rồi?"

"Ừm." Hầu kết Thẩm Nam chuyển động: "Giờ anh qua chỗ em."

"Anh đến đây đi." Hai người khách sáo nói chuyện, Chu Túy Túy gửi địa chỉ cho anh sau đó cất điện thoại, tiếp tục hưởng bữa ăn một người.

Hai người chạm mặt sau khi Chu Túy Túy đã ăn xong cơm tối đang trên đường trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com