TruyenHHH.com

Dang Dich Tong Ngoc Chuong Dong Cam Sieu Nhan

Tống Ngọc Chương là người rất kiên nhẫn, khi dỗ dành người khác thì càng kiên nhẫn hơn, không phải vì hắn muốn lừa tiền lừa sắc, chỉ giản đơn mong người ấy vui vẻ hơn, và hôm nay, hắn muốn khiến Mạnh Đình Tĩnh vui vẻ, bởi vì Mạnh Đình Tĩnh đã làm vơi đi nỗi trăn trở của hắn, cũng khiến cho hắn vui vẻ vô cùng.

Em không quen tiệm nào ở Hải Châu, tài xế nói nơi này ổn, anh đã từng tới chưa? Hợp miệng không? "

"Chưa từng." Giọng Mạnh Đình Tĩnh hờ hững như vừa mới tập nói, vẫn chưa biết cách sắp xếp từ ngữ: "Tôi không thường xuyên ngồi hàng quán. "

"Là..." Tống Ngọc Chương hiền hoà nói: "Vì kiêng nhiều?"

"Không phải." Mạnh Đình Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy phiền, y nhướng mày, mất kiên nhẫn nói: "Cậu lắm chuyện thật."

Tống Ngọc Chương đang cầm tấm thực đơn bỗng lẳng lặng cười, cụp mắt như đang dung túng y giận dỗi.

Mạnh Đình Tĩnh trong lòng phiền loạn, tự thấy mình có hơi vô lý, y cả kinh, thầm nghĩ: "Sao mình đàn bà thế? "

Mạnh Đình Tĩnh nhìn sang Tống Ngọc Chương, Tống Ngọc Chương đang xem thực đơn một cách tỉ mỉ, Mạnh Đình Tĩnh nhìn hắn ung dung, ngẫm hồi lâu lại mới nhận ra một điều —— cái thằng chó này đang dỗ y như dỗ đàn bà ư?

Cũng không đúng, cậu ta giao du với Trần Hàn Dân, mà Trần Hàn Dân không phải là đàn bà, mà là một thằng ẻo lả!

Mạnh Đình Tĩnh suy tư, chợt vỡ lẽ, y nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra khi Tống Ngọc Chương gặp y trên thuyền, cái thằng này vừa mới mở mắt là gọi cưng ơi cưng à một cách bậy bạ, véo tay vỗ bả vai y, giọng điệu vừa mập mờ vừa kỳ quái khi nói chuyện với y, cố ý làm phiền y, nhún người dỗ dành y, cái kiểu vừa đấm vừa xoa này...

Nên là... bây giờ Tống Ngọc Chương vừa ý y, dỗ y như dỗ thằng bóng lại cái?!

"Em chọn xong rồi, anh xem thử cần thêm món nào không, hoặc là anh không thích món nào thì cứ bỏ đi nhé."

Tống Ngọc Chương đặt thực đơn lên bàn rồi đẩy qua.

Mạnh Đình Tĩnh không nhúc nhích chút nào, toàn thân y vẫn còn chìm trong cơn chấn kinh bị dỗ như thằng bóng lại cái, ánh mắt y đờ đẫn nhìn vào ngón tay vừa thon vừa trắng như ngọc bích của Tống Ngọc Chương đang đặt trên tấm thực đơn, sau đó dịch từ từ lên mặt Tống Ngọc Chương.

Vẻ mặt Tống Ngọc Chương dịu dàng, mặt nở nụ cười, trời sinh bộ dạng hắn phong lưu, tuy không cười nhưng vẫn quyến rũ, cười lên đuôi mắt đầu mày đều là ý xuân.

Mạnh Đình Tĩnh giật mình rời mắt, suýt thì đã co cẳng chạy, may thay y chẳng phải nhãi ranh bộp chộp nên liền bình tĩnh trở lại, y ngồi vững, liếc mắt, nhưng liền bừng tỉnh vì cảm thấy tư thế của bản thân hệt như dáng vẻ của thằng bóng lại cái, vậy nên y bèn ngồi thẳng dậy, nghiêng người nhặt thực đơn.

"Cái này."

"Được."

Tống Ngọc Chương gọi phục vụ đến gọi món, phục vụ là một chàng trai Nga da trắng, gò má nhợt nhạt cùng với nhiều đốm tàn nhang màu hồng, đôi mắt nhìn thẳng vào Tống Ngọc Chương, Tống Ngọc Chương thấy cậu ta có vẻ ngoài đặc biệt nên hắn cũng nhìn cậu ta thêm đôi lần, chàng trai Nga da trắng lộ ra hàm răng trắng đều hiện trong tầm mắt, thấy người ta cười, Tống Ngọc Chương tự nhiên mỉm cười đáp lại.

Mạnh Đình Tĩnh đặt tay lên đầu gối, thấy hai người họ nhìn nhau bèn cười lạnh, lòng bức bối khó chịu, lạnh lùng nghĩ: "Lại đong đưa."

Tống Ngọc Chương không nhìn nữa, cũng không thiên vị mà mỉm cười với Mạnh Đình Tĩnh, Mạnh Đình Tĩnh định hậm hực, nhưng lòng y nhớ ra mình không thể trở thành một thằng bóng nóng nảy trước sự dỗ dành của Tống Ngọc Chương, vì vậy y cũng cười, trông rất thờ ơ.

Các món ăn được đưa ra là của nhà hàng chánh tông, Tống Ngọc Chương ăn không quen, cá thì vừa mặn vừa tanh, canh thì đỏ như máu, ăn một hớp ngọt không ra ngọt chua không ra chua, vị rất kỳ cục, nhai bánh mì cắt lát như nhai đá trong mồm, sốt ăn kèm hắn cũng không dám đụng.

Mạnh Đình Tĩnh khi ăn không hé một chữ, ăn canh cũng không tạo ra tiếng: dao, nĩa và thìa chạm đĩa tạo tiếng "leng keng" tinh tế, động tác ăn uống rất tao nhã, điều đó khiến Tống Ngọc Chương trợn mắt há hốc mồm, mặc dù cơm không ngon miệng, nhưng may mắn là trông nó đẹp và ngon, Tống Ngọc Chương trong lòng bất lực chỉ ăn tạm chécanh.

Thêm một tiếng "cạch" nữa, Mạnh Đình Tĩnh đặt tách trà xuống, dùng khăn tay lau tay, mắt nhìn Tống Ngọc Chương, vô cảm nói: "Đéo mẹ nó khó ăn."

Tống Ngọc Chương đang uống canh chua ngọt, khi nghe thấy lời này thì suýt nữa bị sặc, hắn ho khan hai lần, vội vàng lấy khăn tay lau miệng, sau khi lau sạch sẽ thì hơi cúi mặt xuống, chớp mi đôi lần, dịch về hướng Mạnh Đình Tĩnh, Mạnh Đình Tĩnh đang bắt tréo chân, có hơi lần lữa nhận thấy ám hiệu của hắn, y cũng hơi cúi mặt xuống, nghiêng người về phía hắn.

"Anh Mạnh này, em cũng thấy món này cũng không ngon cho lắm."

Giọng nói của Tống Ngọc Chương trầm thấp, vừa nói vừa cười, Mạnh Đình Tĩnh liếc mắt nhìn hắn, thấy lông mày và đôi mắt của hắn cong lên, khóe miệng căng cứng tuôn lời: "Cậu cố ý hại tôi đúng không?" "

"Oan quá anh Mạnh ơi, em đợi một buổi chiều chờ anh ăn bữa cơm này, sao em có thể cố ý hại anh?"

Đợi y cả buổi chiều...

Ánh mắt Mạnh Đình Tĩnh sắc bén: "Có thật là chờ tôi một buổi chiều không?" "

Tống Ngọc Chương sững sờ: "Đương nhiên rồi." "

"Cậu chờ ở đâu?" Mạnh Đình Tĩnh hùng hổ.

"Hẻm nhà họ Thẩm."

"Chỗ nào?"

"Đánh bạc cả buổi chiều, thua năm đồng."

Giọng điệu của Tống Ngọc Chương luôn sảng khoái và sôi nổi, còn thân mật thì thầm với y nên Mạnh Đình Tĩnh không thể tức giận nổi, y liếc Tống Ngọc Chương rồi nói: "Đánh bạc trong hẻm nhà họ Thẩm luôn luôn thua, cậu có biết tại sao lại gọi là hẻm nhà họ Thẩm không? Bởi vì nhà họ Thẩm quản lí nó. "

"

Tống Ngọc Chương mỉm cười: "Em biết, chỉ là vì cảm thấy chán vô cùng, cảm ơn anh Mạnh đã quan tâm."

Mạnh Đình Tĩnh nói thầm: "Mơ mộng hão huyền, ai thèm quan tâm cậu? Phiền chết đi được!"

Sau khi thanh toán hóa đơn, đưa tiền boa, hai người cùng nhau đi ra khỏi quán ăn, vừa ra khỏi cửa Mạnh Đình Tĩnh liền đi tới nhìn chằm chằm vào tay Tống Ngọc Chương đang cất ví tiền, sau khi nhận ra ánh nhìn của Mạnh Đình Tĩnh thì Tống Ngọc Chương ngừng động tác, hắn liếc mắt nhìn Mạnh Đình Tĩnh cùng với vẻ hoài nghi hiện lên trong mắt.

Mạnh Đình Tĩnh cười lạnh nói: "Cậu Năm hào phóng thật." "

Tống Ngọc Chương suy nghĩ một chút rồi mỉm cười: "Đồ ăn không ngon, nhưng người thì ngon."

Mạnh Đình Tĩnh nhìn hắn với ánh mắt hoài nghi.

Tống Ngọc Chương cất ví tiền: "Đi thôi anh Mạnh, em tiễn anh."

Quả thật Mạnh Đình Tĩnh đã đè nén nỗi hoài nghi suốt cả đêm, cuối cùng vẫn không thể không mỉa mai: "Hôm nay mua bánh cho tôi, mời tôi ăn tối, đưa tôi về nhà, ngày mai thì sao? Sẽ mời tôi xem phim, hay là khiêu vũ? "

Tống Ngọc Chương không có tính toán đến điều này, nhưng vì Mạnh Đình Tĩnh chủ động đề cập đến, hắn suy nghĩ một lát rồi mỉm cười: "Em sao cũng được, miễn là anh vui."

Mạnh Đình Tĩnh tức anh ách, y quay mặt sang một bên, nửa người chặn ánh sáng phía sau, gằn giọng chế nhạo, giọng điệu ác ý: "Tống Ngọc Chương, cậu định gài tôi cái gì?" "

Tống Ngọc Chương sững sờ trước thái độ không lường trước được của y, hắn quay đầu nhìn Mạnh Đình Tĩnh, từ ánh mắt của Mạnh Đình Tĩnh, hắn cảm nhận được một cơn bạo nộ đang hừng hực, không phải hắn chưa từng gặp qua người có tính khí thất thường, nhưng cơn giận của Mạnh Đình Tĩnh đến quá đột ngột.

Hắn luôn thuận theo Mạnh Đình Tĩnh, thế mà y vẫn không vui?

Tình nhân của Tống Ngọc Chương hầu như đều là các cậu trai xinh đơn màu, hắn dỗ dành người ta rất thuần thục, phương pháp cũng giống nhau, cũng không tốn sức, bởi khuôn mặt của hắn cũng đã đủ dùng rồi.

Tống Ngọc Chương xoa tay, cũng không khó chịu chút nào, tính hắn vốn vậy, khi mềm thì đặc biệt mềm, khi cứng thì tự nhiên sẽ rất cứng, đối với Mạnh Đình Tĩnh mà nói, hắn vẫn rất nhẹ nhàng, bởi vì hắn không cần phải cứng rắn - Mạnh Đình Tĩnh là cha mẹ tái sinh, là một trong những ân nhân cứu mạng hắn.

Tống Ngọc Chương dời mắt, đi xuống cầu thang không nói một lời, ánh đèn đỏ rực rỡ trên nóc nhà hàng của người Nga da trắng chiếu qua gò má hắn, Mạnh Đình Tĩnh nhìn Tống Ngọc Chương lên xe, xe của nhà họ Tống rời đi, y vẫn đứng ở cửa nhà hàng không nhúc nhích.

Thanh niên Nga da trắng bước ra đổ rác, nhìn thấy một người đứng ở cửa nhà hàng mình, nói lời đuổi người ta đi, sau đó người đứng ở cửa quay đầu lại cũng với ánh mắt độc ác tàn nhẫn, anh ta sợ hãi, cúi đầu nói bằng tiếng Nga: "Tên đàn ông gàn dở". Vừa nói xong, người kia liền nói bằng tiếng Nga rất chuẩn: "Muốn chết đúng không?" "

Cậu thanh niên người Nga da trắng sợ hãi đến mức chạy vào nhà hàng.

Mạnh Đình Cảnh mắng nhiếc Tống Ngọc Chương rồi hù dọa thiếu niên người Nga da trắng, cau mày nhìn cửa ra vào nhà hàng, nơi có mùi thơm thoang thoảng: "Đéo mẹ nó dở!" "

Sau khi lên xe, cơn giận của Mạnh Đình Tĩnh càng lúc càng mãnh liệt, y ngẫm nghĩ lại, sau đó buồn bã phát hiện rằng biểu hiện lúc tối của mình không giống như một thằng bóng, mà là một thằng bóng nóng tính ngang ngược!

"Ông Hà!"

"Dạ!"

"Quay xe, đến nhà họ Tống!"

"Cậu chủ, ý của cậu là đuổi kịp xe của cậu năm Tống ở phía trước sao?"

"......"

Mạnh Đình Tĩnh nhẫn nhịn, nhẹ giọng quát: "Đừng có nói nhảm!"

Tài xế nhanh chóng vọt lên đuổi theo, xe của nhà họ Mạnh nhanh chóng đuổi kịp xe nhà họ Tống, tài xế bấm còi inh ỏi hai lần, tài xế nhà họ Tống giật mình, bèn nhìn gương bên ngoài, lập tức nhận ra xe của nhà họ Mạnh phía sau, vội vàng hô to: "Cậu năm, cậu hai Mạnh đang đuổi theo."

Tống Ngọc Chương đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe, bên ngoài trời tối om, không nhìn rõ: "Dừng lại." "

Hai chiếc xe lần lượt phanh gấp, Tống Ngọc Chương ngồi yên, bên ngoài đã nghe thấy tiếng "rầm", hắn bình tĩnh bước ra khỏi xe, lúc quay đầu lại thì thấy Mạnh Đình Tĩnh đang sải bước về phía mình.

Ngược lại, Tống Ngọc Chương lúc này đây lẳng lặng đứng trước xe, Mạnh Đình Tĩnh đi càng lúc càng nhanh, khi đi đến bên người hắn thì giống như một cơn gió, Tống Ngọc Chương bị Mạnh Đình Tĩnh kéo cả người lẫn cổ áo.

Tài xế nhà họ Tống hét lớn, đang định đuổi theo, nhưng lập tức bị tài xế nhà họ Mạnh chặn lại: "Hai cậu đang cãi nhau, chúng ta không thể vào ầm ĩ theo."

Tài xế nhà họ Tống vươn tay ra trong vô vọng, ánh mắt hoảng sợ nhìn con hẻm tối tăm: "Chuyện này... sẽ không có sao đâu đúng không? "

Tống Ngọc Chương đi theo lực kéo của Mạnh Đình Tĩnh, lúc đập lưng vào tường, hắn cảm thấy cảnh tượng lúc này khá quen, không nhịn được bật cười.

Mạnh Đình Tĩnh nhìn thấy đôi mắt tươi cười lóe lên của hắn trong đêm tối, lòng y đang phẫn nộ, nhưng dường như cũng không phải, nói là bực cũng không biết bực cái gì, ánh mắt dán chặt vào Tống Ngọc Chương, y nghiến răng gằn từng chữ: "Tống Ngọc Chương, cậu coi tôi là Trần Hàn Dân?" "

Tống Ngọc Chương sững sờ một lát, sau đó hắn cũng nhìn vào đôi mắt Mạnh Đình Tĩnh, ánh mắt lóe lên sự tức giận mãnh liệt, sáng ngời đến khó tin, cùng sự quen thuộc khó lí giải, như thể hắn đã từng nhìn thấy đôi mắt tương tự thế ở lúc nào rồi .

"Anh Mạnh..."

"Câm miệng!"

Ánh mắt vừa tức giận vừa kiềm chế băn khoăn như vậy cuối cùng cũng đánh thức Tống Ngọc Chương...... Đừng nói là......Tống Ngọc Chương chỉ sững sờ trong bụng một lát, cũng không phải quá kinh ngạc, mà lại thầm nói: "Mình lại trêu thêm cây sào nữa ư?" "

Mạnh Đình Tình dần lạnh lùng trước ánh nhìn trầm tư của Tống Ngọc Chương.

Ngay cả trong đêm tối, Tống Ngọc Chương cũng thấy rõ sự thay đổi trên khuôn mặt của Mạnh Đình Tĩnh, ngay khi hắn nghĩ rằng Mạnh Đình Tĩnh sẽ xấu hổ và tức giận muốn tẩn hắn như Nhiếp Ẩm Băng, Mạnh Đình Tĩnh lại buông tay, dứt khoát muốn rời đi, nhưng ngay khi y quay lưng, Tống Ngọc Chương đã nắm lấy tay y mà không suy nghĩ.

Mạnh Đình Tĩnh dừng lại, sừng sổ quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, như thể toé ra tia lửa điện đánh nhau giữa đêm tối.

Xung quanh yên tĩnh và oi bức, ấy nhưng tay Mạnh Đình Cảnh lại lạnh lẽo cứng đờ, Tống Ngọc Chương đã hiểu được căn nguyên sự quái tính của Mạnh Đình Tĩnh, sau khi cười thầm trong lòng lại thầm nghĩ: "Tên này vốn rất xinh, tính tình cay nghiệt lại càng thêm thú vị, nếu y đã thích mình, thì sao không thử thuận theo ý y cho nó mới mẻ? Cao hơn một chút cũng chẳng sao, lên giường cũng chẳng phân cao thấp......"

Tống Ngọc Chương hạ quyết tâm, hắn không buông tay Mạnh Đình Tĩnh ra, khẽ mỉm cười, thản nhiên ngẩng đầu nhìn Mạnh Đình Tĩnh: "Ngày mai...... chúng ta xem phim hay khiêu vũ? "

Mạnh Đình Tĩnh không nói lời nào, bàn tay lạnh lẽo bị tay Tống Ngọc Chương nắm lấy có hơi nóng, y xoay tay cầm lại tay hắn, căm giận: "Nghe kịch!"

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com