TruyenHHH.com

Dang Dich Tong Ngoc Chuong Dong Cam Sieu Nhan

Tống Chấn Kiều đã tỉnh, thế nhưng răng lợi chưa được linh hoạt cho lắm, nói suông một câu cũng khó khăn, mắt rơm rớm mơn trớn gương mặt Tống Ngọc Chương, biểu tình chan chứa niềm từ ái, Tống Ngọc Chương cũng rất thuận theo mà cúi đầu, lệ nóng lưng tròng.

Bốn anh em còn lại nhà họ Tống thấy cảnh hai người phụ từ tử hiếu, sắc mặt ai chẳng giống ai, dù sao cũng đều là bộ dạng không vui vẻ gì.

Nhất là Tống Minh Chiêu, anh ta không kìm được nét mặt của mình.

Trước khi Tống Ngọc Chương xuất hiện thì anh ta là con út, thế nhưng Tống Chấn Kiều chẳng hề yêu thương anh ta, chút tình yêu thương đối với con trai dành cho anh ta cũng không có, ngược lại luôn nhìn anh ta không vừa mắt, giả như anh ta phạm lỗi, Tống Chấn Kiều sẽ không chừa chút mặt mũi nào cho anh ta, không ngừng gầm gừ anh ta trước mặt người ở.

Giờ đây con út đổi người, ấy mà đau bao nhiêu chẳng cho vừa, lời chẳng nói cho rõ, vậy cũng đã nhìn ra ông ta thích thằng con hoang đến nhường nào.

Tống Minh Chiêu một bụng chua xót, phẫn hận nghĩ: "Không phải chỉ là trông đẹp một chút thôi sao? Có phải con hát đâu mà còn so mặt mũi?"

Tống Chấn Kiều nói không rõ ràng, kéo tay Tống Ngọc Chương chẳng biết nói lời hay ý đẹp gì, sau cùng ông ta cũng mệt, gọi bốn cậu con ngoài cuộc còn lại vào đây, keó tay Tống Ngọc Chương lên trước ngực, ánh mắt ám chỉ với mấy người còn lại, bọn họ ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, Tống Tề Viễn cười một tiếng, nhấc tay, tóm lấy Tống Ngọc Chương qua Tống Chấn Kiều.

Tống Ngọc Chương lườm mắt, Tống Tề Viễn bỗng cười với hắn, ánh mắt chế nhạo nom như đang xem kịch.

Mấy người còn lại cũng phản ứng trở lại, siết tay trầm ngâm.

Tống Tấn Thành là anh cả, đứng đầu hàng, gã nói với Tống Chấn Kiều: "Ba à, ba yên tâm đi, chúng con sẽ chăm sóc cho em út."

Tống Chấn Kiều gật đầu, dáng vẻ vừa thanh thản vừa rã rời.

Cứ như vậy mà qua ải, năm người họ cũng nhau rời khỏi phòng bệnh, trầm mặc không nói lời nào với nhau một lúc.

"Đầu em đau."

Tống Minh Chiêu giọng điệu gàn gở nói: "Đi đây."

Tống Tấn Thành không muốn quản anh ta, thật ra mấy anh em còn lại gã cũng đâu thèm quản, gã muốn đến biệt thự nhỏ một chuyến: "Ngân hàng còn có việc, anh cũng bận rồi."

Trong một thoáng, phòng bệnh chỉ còn dư lại ba người.

Thật ra Tống Nghiệp Khang hơi sợ Tống Ngọc Chương, muốn đi nhưng bước chân anh ta khó thể nhấc, ở lại thì anh ta lại hoang mang trong lòng.

"Hai anh." Tống Ngọc Chương lộ vẻ mệt mỏi: "Em hơi mệt, có thể về nhà nghỉ ngơi trước không?"

"Được." Tống Nghiệp Khang tức tốc đáp: "Chú ba đưa cậu ấy về nhà đi, anh cũng đến ngân hàng một chuyến."

Tại bệnh viện, Tống Nghiệp Khang với hai người phân ngã đôi đường, Tống Tề Viễn nghiêng người nói với Tống Ngọc Chương, nói: "Nên đi đều đã đi rồi."

Tống Ngọc Chương hiện lên một ý nghĩ, Tống Tề Viễn này luôn mang đến cho hắn một cảm giác khác thường, giống như đã biết nội tình đặc biệt gì đó.

Tống Ngọc Chương không nói, bây giờ hắn rất kiệm lời, một câu bông đùa cũng không nói, chưa phải là lúc, cần phải nhẫn nại.

Sau khi lên xe, hai người lần lượt ngồi phía sau, họ Tống có vài chiếc xe, chiếc bọn họ ngồi là chiếc Buick, phía sau rất rộng rãi, khoảng cách giữa hai người không gần cũng không xa, đều lặng yên không nói một lời.

Xe chạy trên đường có hơi xóc nảy, từng cơn xóc nảy khiến không khí trong xe có chút hỗn loạn, Tống Ngọc Chương ngửi được hương nước hoa trên người anh ta, bỗng nhiên hỏi: "Anh ba, khi nào em có thể về nước Anh?"

Tống Tề Viễn vốn đang trầm ngâm, lúc này trên mặt hiện ra vẻ sửng sốt không lường được.

Câu hỏi này của Tống Ngọc Chương có vẻ như ngoài tầm dự kiến của hắn.

Tống Tề Viễn không che dấu vẻ mặt của mình, vô cùng sửng sốt hỏi Tống Ngọc Chương: "Chú muốn về Anh?"

Tống Ngọc Chương mỉm cười, có hơi bất đắc dĩ cùng khổ tâm, sau đó hắn lại ngậm miệng không nói nữa, chỉ dành cho Tống Tề Viễn một góc nghiêng lẳng lặng mà u sầu.

Về tới nhà họ Tống, Tống Ngọc Chương lộ ra vẻ vô cùng mỏi mệt trên mặt: "Anh ba, em lên lầu trước đây." Hắn mặc kệ nét mặt sâu xa của Tống Tề Viễn, nhanh chóng tiến vào trong căn phòng to lớn kia, nằm dài trên giường tiếp tục thưởng thức tuyệt tác của thằng cha lưu manh ấy.

Đối với bắp đùi hay bờ môi son của phụ nữ, Tống Ngọc Chương chẳng mảy may hứng thú, nhưng vừa đọc vừa nghĩ đến chuyện ấy, bụng đầy ý xấu của hắn cần chút gia vị để kích thích.

Chuyện đã dần tỏ trước mắt hắn.

Bốn anh em nha họ Tống, cộng thêm một ông già, đều là đồ đần độn!

À không, vẫn còn một kẻ sáng dạ.

Chẳng biết Tống Tề Viễn đã bắt được thóp nào của hắn...Cũng chưa chắc, múa may nửa ngày, ngay cả lão già Tống Chấn Kiều cũng nhìn không ra, ê ê a a khóc lóc cầm tay hắn, sao Tống Tề Viễn có thể làm bộ đang coi kịch được, Tống Ngọc Chương hờ hững lật qua một trang, thầm nghĩ vấn đề tuyệt đối không nằm ở chỗ hắn, không lo, Tống Tề Viễn nếu đã không nhảy ra đối đầu với hắn, vấn đề ắt không lớn, thì thôi cứ liệu cơm gắp mắm.

Trong nhà còn có một cái ngân hàng đó nha....Tống Ngọc Chương hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện ra nét thích ý.

Ngón tay đặt trên trang giấy trắng, trong đầu Tống Ngọc Chương dần dần nổi lên một suy nghĩ—- không thì cứ quyết như vậy đi?

Bao nhiêu năm nay lang bạt bốn bể, đã một chuyến đi tìm kích thích nên tìm, nỗi truân chuyên sắp chết cũng đã trải qua, sinh tử ly biệt yêu hận tình thù hắn cũng dường như đã nếm thử tất thảy.

Có lẽ chính là ý trời.

Cả đời này "Tống Ngọc Chương" là cái tên hắn dùng ít nhất.

Anh Đào Nhỏ gọi hắn là "cục cưng", Xuân Hạnh gọi hắn là "cậu chủ".

"Ngọc Chương" là tên của hắn, nhưng được mấy ai gọi hắn như vậy đâu, Tống Ngọc Chương hốt hoảng nghĩ: Chính là một tiếng "Tống Ngọc Chương" kia đã mở ra cuộc đời mới cho hắn.

Chẳng phải là một phép màu tình cờ ư?

Hắn từ trên biển thoát chết trong gang tấc, giữa cơn nửa tỉnh nửa mê tựa đèn kéo quân hồi tưởng lại cả nửa đời người, vì thế—-cứ xem như đã chết đi, đây chính là cái mạng thứ hai của hắn—-cái mạng mang tên "Tống Ngọc Chương".

Đầu óc của Tống Ngọc Chương giờ đây thanh tỉnh hơn bao giờ hết, ngay cả một bụng mưu mô của hắn cũng đều trở nên bình ổn, ý nghĩ "cứ định như vậy đi" dần dà trướng đầy, nhẹ nhàng san bằng lục phủ ngũ tạng của hắn.

Đương nhiên, hắn nhìn ra được anh em nhà họ Tống chẳng có ý tốt nào dành cho hắn, cơ mà chớ lo, hắn cũng chưa tính tới chuyện mặn nồng tình anh em với bọn họ, chỉ mong làm một kẻ giàu sang nhàn rỗi.

Nước Anh, tới lúc đó hắn sẽ đi đến nước Anh đấy! Mắt Tống Ngọc Chương dần sáng rực lên, đúng là hắn chưa đi nước ngoài bao giờ, Trần Hàn Dân kể cho hắn nghe về rất nhiều cảnh vật đẹp đẽ ở Pháp, vậy có khi hắn cũng có thể tự mình đi ngắm thử?

Mấy năm qua, tuy rằng Tống Ngọc Chương tung hoành Nam Bắc, ghẹo không ít tai vạ, bịp vài người, tình cảm cũng dồi dào, lúc này đây đã tự ngộ rằng thực ra bản thân thiếu hiểu biết, trước đó hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc ra nước ngoài mở mang tầm mắt.

Có thể thấy rằng nhãn quan của con người luôn cần phải không ngừng mở rộng, suy nghĩ của Tống Ngọc Chương trước giờ luôn hỗn loạn nhưng trật tự, hắn thích tư duy độc lập, giống như tự đấu tranh với chính mình, đến khi chập tối, nghĩ ngợi trong lòng hắn rốt cuộc cũng đã đi đến cùng.

Quyết định vậy đi.

Tống Ngọc Chương ngồi dậy, trên người vẫn là bộ quần áo cũ lúc trên biển, mùi hương triền miên mà xa xăm vấn vít quanh hắn.

Cứ như vậy đi.

Ngay từ giây phút này, Tống Ngọc Chương chính là "Tống Ngọc Chương".

Mắt Tống Ngọc Chương càng ngày càng rực sáng, xưa nay hắn là một kẻ tòng tâm sở dục, được ngày nào hay ngày ấy, sáng nay có rượu thì hôm nay say, giờ đây cuối cùng hắn cũng đã có mục tiêu rõ ràng, cái phận long đong ngu dại của hắn rốt cuộc như đã có phương hướng.

Đương phiêu bạc trên bể, Tống Ngọc Chương trước sau không chút nào hoảng sợ, bởi cuộc đời hắn vốn đã như một con đò cô liêu, trôi tới đâu thì hay tới đó.

Mà giờ, có người đã kéo hắn lên bờ.

Vậy thì lên bờ!

Tống Ngọc Chương không phải một kẻ e dè, không chút do dự đưa ra quyết định.

Lòng có số má, Tống Ngọc Chương vốn ốm yếu như chẳng có sức, hắn bỏ tập thơ tục tĩu kia xuống, hứng thú bừng bừng dạo quanh một vòng phòng áo mũ mà lúc đầu hắn không có hứng, hắn chọn một chiếc mũ đội lên, vành nón rộng, chắn mất nửa khuôn mặt của hắn, chỉ để lộ ra chiếc mũi thẳng tắp cùng bờ môi, Tống Ngọc Chương nghĩ tới bờ môi son được gã nhà thơ kia miêu tả, trong lòng không khỏi ngứa ngáy một chút.

Năm chữ "quyết định như vậy đi" dường như mang theo mị hoặc, khiến cho thể xác và tâm hồn Tống Ngọc Chương bị đóng đinh ngay tại thời điểm đó, hắn vô cùng yên lòng, và hơi nhớ người ấy.

Lại một lần nữa hắn nhớ Phó Miện.

Thật là tiếc.

Đúng là hắn có vô số cơ hội có thể chén cậu ấm cao quý đó, nhưng hắn không nỡ, sợ sau khi rời đi Phó Miện sẽ sống không nổi.

Tống Ngọc Chương soi gương, hơi giương mặt lên, lắc đầu, cho rằng bản thân còn quá thiếu quyết đoán, đồng thời cũng cho rằng mình đội cái mũ này hợp quá đi mất.

Chơi đùa một mình như vậy, một lát sau, Vãn Lan gõ cửa.

"Cậu năm, cậu hai Mạnh tìm cậu ạ."

Tống Ngọc Chương cởi nón, cửa đã mở, Vãn Lan lanh lợi xinh xắn đứng sang một bên, bên cạnh nàng cũng là một tên cao ráo, da trắng mặt xinh.

Mạnh Đình Tĩnh mặc trường sam xanh xám trên người, dáng dấp phong lưu mặt mày tuấn tú, làn da trắng bì bạch hút mắt, mang theo nụ cười trên môi, ấy mà trông lạnh tanh, không chánh niệm.

"Anh Ngọc Chương."

Mạnh Đình Tĩnh to giọng, giọng y vang, mang theo chút ý vui, nom như vang vọng trong căn phòng rộng lớn, Tống Ngọc Chương thấy y vẫn vô cùng hứng chí, ngày đó khi hắn tỉnh dậy, chính là một tiếng "Tống Ngọc Chương" của người ấy- ngọn nguồn trời xui đất khiến tất thảy.

Tống Ngọc Chương nhớ họ của y, thì ra y họ Mạnh sao, Tống Ngọc Chương dạo tới, mang theo vẻ thân thiết hoà ái chào hỏi y: "Anh Đình Tĩnh."

Tên này là cậu em vợ của anh cả Tống, lúc còn ở bến tàu Tống Ngọc Chương đã nghe được.

Mạnh Đình Tĩnh liếc sang phía Vãn Lan bên cạnh, Vãn Lan là hầu gái tuỳ thân của Mạnh Tố San, đã quá quen thuộc Mạnh Đình Tĩnh, nhanh nhẹn dứt khoát đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng Mạnh Đình Tĩnh liền đổi sắc mặt.

Y đưa tay ra, đột nhiên tóm lấy cổ Tống Ngọc Chương.

Vì Tống Ngọc Chương không hề phòng bị, lơ mơ để cho đối phương khống chế, cũng hiện ra sự vô cùng kinh ngạc trên gương mặt: "Anh...."

Mạnh Đình Tĩnh không phí lời với hắn, nắm chặt cổ Tống Ngọc Chương, phăng phắt tiến lên hai bước, một tiếng "bộp" dồn hắn về phía bờ tường.

Thân thể Tống Ngọc Chương vẫn chưa hồi phục, cuối cùng không lựa chọn phản kháng lại, chỉ khó hiểu nhìn Mạnh Đình Tĩnh.

Mạnh Đình Tĩnh nhìn hắn chằm chằm, mặt mày lúc âm lúc dương, Tống Ngọc Chương biết rất rõ ràng đối phương đang nhận sai người, cũng chẳng phải bóng hồng cũ bị hắn phụ, ấy nhưng nhìn thái độ hiện giờ của Mạnh Đình Tĩnh, hắn cũng không dám chắc ăn, lẽ nào đều có đủ hai cái? Cũng không có khả năng cho lắm.

Lòng Mạnh Đình Tĩnh như đang cuồn cuộn trong nước sôi lửa bỏng.

Từ bé, cho dù là ở trường, trong nước cả ngoài nước, hoặc là sau khi ra trường tiếp quản nhà họ Mạnh, y luôn tự phụ mình thông minh, chuyện gì cũng nắm trong lòng bàn tay, không có người nào lừa nổi y.

Con mẹ nó, thế mà để cho đồ lẳng của lẳng lơ này thừa cơ qua ải!

Nhưng cũng chỉ có vậy, đi tìm Tống Tấn Thành, nói là gã lầm rồi, Tống Ngọc Chương ở Anh vốn dĩ không có lên tàu, thứ trước mặt đây không biết là cái thứ gì.

Mạnh Đình Tĩnh y thế mà bị hố!

Nực cười! Đáng chết! Đáng giận!

Mạnh Đình Tĩnh xưa nay tính nóng như lửa, trong cái nóng, cái cục mịch ấy ẩn ẩn ngấm ngầm sự nham hiểm thấu xương, vì vậy lúc băng lửa giao thoa trong lòng y, mũi vẫn ngửi thấy một chút mùi hương nhàn nhạt quen thuộc—-cái thằng đốn mạt này vẫn còn mặc quần áo cũ của y!

Mạnh Đình Tĩnh trong cơn phẫn nộ mà vẫn rất có chừng mực, cho nên Tống Ngọc Chương chỉ cảm thấy bị chế trụ một cách kỳ quặc, mà không cảm giác được cơn đau thái quá, hắn thấp giọng hỏi: "Làm sao thế? Tôi chọc gì anh sao?"

Giọng điệu và thái độ của hắn đều rất ôn hoà và ấm áp, có chút ve vãn thân mật, chẳng biết là trời sinh hắn như vậy hay là đang cố tình.

Mạnh Đình Tĩnh chầm chậm ngẩng đầu, sắc mặt y bây giờ lạnh như băng, từng câu từng chữ tuôn ra khỏi miệng như đang giấu dao: "Con mẹ mày nói chuyện đàng hoàng."

Tống Ngọc Chương thấy hắn có vẻ giận rất dữ, khuôn mặt trắng trẻo đỏ au, có chút sắc tươi đẹp khi hoa đào nở, cái kiểu công tử bột cao ngạo xấu tính ngày một tức giận đùng đùng này ấy, trong mắt Tống Ngọc Chương lại càng thêm dễ thương, dễ thương hơn nhiều so với cái lúc đần đần như khúc cây ở trên thuyền.

Đối với trai xinh mặt trắng, Tống Ngọc Chương xưa nay chưa bao giờ sợ, ánh mắt bóng gió chút dịu dàng và bất đắc dĩ, có vẻ như Mạnh Đình Tĩnh chịu đựng không được cái thứ biểu tình này, lực trên tay liền mạnh hơn, Tống Ngọc Chương thuận theo lực của y mà bị ngước mặt lên.

Lòng bàn tay Mạnh Đình Tĩnh bị giống như cọ nhẹ qua, y cúi đầu, liền thấy yết hầu Tống Ngọc Chương tựa như quả ô liu đang chầm chậm lăn trên chiếc cổ trắng ngần mảnh khảnh, đương hô hấp như một chú cá nhỏ sinh động, Mạnh Đình Tĩnh rất muốn cắt cổ hắn, moi con cá đó ra, nuốt sống!

--------------------

Vì anh hai Mạnh tính nóng như kem có thân có phận rồi nên chuyển xưng hô thành y nha quí dị.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com