Dang Chuan Bi Ket Hon Voi Ke Thu Chung Toi Bong Cung Nhau Song Lai Lam Tri Lac
Người dịch + beta: Wangyueming2003.Check lại: Gái xinh liễu yếu tơ đào.———Lâm Khiển nhanh chóng nổi tiếng trong tiết học của giáo sư Chu Thiên Nhiên, trở thành chủ đề bàn tán trong giới tân sinh viên của đại học L. Sau đó, hai giảng viên khác mà Lâm Khiển đến dự thính cũng nghe nói về chuyện này, bèn tò mò dò hỏi lai lịch của anh. Khi biết anh thực sự không phải sinh viên chuyên ngành, họ lại hứng thú đặt ra vài câu hỏi chuyên môn, kết quả, Lâm Khiển không chỉ trả lời trôi chảy mà còn xuất sắc đến mức lập tức chiếm được thiện cảm của cả hai.Không biết có phải cố ý hay không, nhưng sau đó hai giảng viên này cũng bắt chước Chu Thiên Nhiên tổ chức một bài kiểm tra nhỏ ngay trên lớp và nhiệt tình mời Lâm Khiển tham gia. Kết quả là Lâm Khiển lại đứng nhất. Chính anh cũng cảm thấy mơ hồ. Vì sau vụ náo động ở tiết học của Chu Thiên Nhiên, trong những bài kiểm tra sau, anh đã rất kiềm chế, không kết hợp những kinh nghiệm thực tiễn từ kiếp trước vào bài làm, mà chỉ đơn thuần trả lời theo lý thuyết của khóa học.Vậy mà đến khi nhận kết quả, anh vô thức buột miệng: "Mọi người điểm thấp vậy à?"Bạn học của Trịnh Bằng Khinh: "..." Thôi thì nể mặt cậu ta đẹp trai, nhịn vậy.Giáo viên giảng dạy không biểu cảm nói: "Đúng vậy, chính là thấp như thế đấy."Bạn học: "..."Lâm Khiển lúc này mới kịp phản ứng, nhận ra lời mình nói quá vô tình, bất giác đưa tay day trán. Trịnh Bằng Khinh thì lại vô cùng đắc ý, còn cố tình chọc tức mọi người: "Không phải người khác điểm thấp, mà là em quá xuất sắc thôi."Bạn học: "..." Muốn dựng một tấm bảng trước cửa lớp: "Cấm cửa kẻ chuyên đi dự thính và tên phản bội!"Giáo viên giảng dạy cũng không hiểu nổi hành vi của Trịnh Bằng Khinh: "Trịnh Bằng Khinh, em là sinh viên chính thức của chuyên ngành này, sao trông có vẻ còn vui nữa vậy?"Trịnh Bằng Khinh thản nhiên đáp: "Không có đâu ạ, thầy nhìn nhầm rồi. Đây là biểu cảm đau lòng và xấu hổ của em."Giáo viên: "..." Lần đầu tiên thầy thấy biểu cảm đau lòng mà khóe miệng lại nhếch lên như thế này.Có bài học từ Chu Thiên Nhiên, hai giáo viên còn lại không nhắc đến chuyện xét tuyển thẳng cao học nữa, nhưng khi đối diện với sinh viên chính thức của mình, họ vẫn không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Sinh viên năm nhất của khoa quản lý trường L lại càng thêm xấu hổ, một sinh viên dự thính, một môn đứng nhất cũng đành, nhưng ba môn đều đứng nhất, còn đè đầu cưỡi cổ sinh viên chính quy như họ, làm sao họ chịu nổi? Có lẽ vì không cam lòng, hoặc cũng có thể vì muốn lấy lại danh dự, từ đó, sinh viên năm nhất của khoa quản lý trường L bỗng nhiên chăm chỉ hơn hẳn. Sau này, họ còn trở thành khóa sinh viên xuất sắc nhất trong lịch sử trường L, coi như một thu hoạch ngoài ý muốn. Tất nhiên, "ông vua dự thính" Lâm Khiển và "tên phản bội trường L" Trịnh Bằng Khinh cũng theo đó trở thành huyền thoại bất hủ của khoa quản lý. Nhưng đó là chuyện sau này.Hiện tại, hai người vừa bước ra khỏi lớp của Chu Thiên Nhiên, bàn bạc xem sẽ đi đâu ăn tối."Chỗ nhà thi đấu có một quán chuyên làm món sáng tạo, đồ ăn rất ổn, hay chúng ta qua đó rồi về căn hộ?" Trịnh Bằng Khinh đề nghị. Ngày mai là cuối tuần, mà thông thường cuối tuần cả hai đều ở lại căn hộ.Lâm Khiển lắc đầu: "Ra căn tin ăn cho nhanh. Buổi tối còn họp với sếp Kha, mai phải đến công ty."Sản phẩm của công ty anh và Kha Mộc Tử đã vượt qua giai đoạn thử nghiệm nội bộ, sắp sửa đưa vào vận hành. Nhưng Kha Mộc Tử dù có thiên phú về công nghệ, những khía cạnh vận hành thực tế lại hoàn toàn mù tịt, tất cả đều do Lâm Khiển kiểm soát. May mắn là công ty vẫn còn nhỏ, chưa xảy ra vấn đề lớn."Cần tuyển nhân sự ngay bây giờ. Những người có kinh nghiệm thì không muốn đến, em định tuyển vài thực tập sinh để tự đào tạo." Lâm Khiển nói. Anh và Kha Mộc Tử đều quá trẻ, công ty cũng mới thành lập, hai người đứng ra ngoài, trong mắt người khác không khác nào đang chơi trò trẻ con. Những người có năng lực và kinh nghiệm sẽ không thèm để mắt đến."Để anh giúp em một thời gian." Trịnh Bằng Khinh nói. Kiếp trước, hắn từng làm đến cấp quản lý cấp cao trong tập đoàn, cũng từng khởi nghiệp và xây dựng sự nghiệp từ con số không, hỗ trợ Lâm Khiển xử lý công việc không phải việc gì khó khăn.Lâm Khiển không từ chối: "Được."Trịnh Bằng Khinh: "Nhưng vấn đề này vẫn phải giải quyết, em không thể cứ dùng mãi thực tập sinh được."Lâm Khiển: "Tạm thời chống đỡ trước, em có cách, chắc không lâu đâu."Thực tế, anh đã bắt đầu liên hệ với một số người, có người từng là thành viên trong nhóm của Kha Mộc Tử ở kiếp trước, có người anh quen qua công việc, đều là những người có năng lực và đáng tin cậy. Nhưng hiện tại, họ vẫn còn rất trẻ, nhiều người còn đang đi học, hơn nữa cũng không quen biết nhau. Lâm Khiển phải tìm cách làm sao để tự nhiên kết nối họ lại, sau đó thuyết phục họ gia nhập một công ty quá non trẻ như thế này, đây mới thực sự là vấn đề.Trịnh Bằng Khinh, dù chưa chính thức tiếp quản gia sản nhưng đã sớm nhiễm thói tư bản, nói: "Ý tưởng này hay đấy, nhân lúc họ còn chưa có tiếng tăm, cứ trả mức lương thật thấp, bóc lột sức lao động của họ đi."Lâm Khiển: "...Hy vọng anh nhớ đây đều là nhân tố chủ chốt tương lai của công ty."Vừa nói chuyện, hai người đã đến căn tin số hai. Đúng vào giờ cao điểm, căn tin chật kín sinh viên. Trước ánh mắt của bao người, các cặp đôi cũng thu liễm lại đôi chút, những hành vi đút cho nhau ăn nơi công cộng cũng được hạn chế đáng kể.Trịnh Bằng Khinh chọn vài món theo khẩu vị của Lâm Khiển rồi mang qua, hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm. Đang ăn được một nửa, đột nhiên có hai cô gái bưng khay cơm bước tới, cười nói: "Trịnh Bằng Khinh, Lâm Khiển, trùng hợp thật đấy."Hai người ngẩng đầu lên, thấy một trong hai cô gái là Khuông Linh, bạn cùng lớp của Trịnh Bằng Khinh. Còn người kia thì lạ mặt nhưng cũng rất xinh đẹp. Khuông Linh cười nói: "Không phiền nếu bọn tớ ngồi cạnh chứ?"Lâm Khiển nhìn sang bên cạnh, phát hiện chỗ đó vốn đã có người ngồi nhưng không biết từ khi nào đã rời đi, bèn cười đáp: "Đây là khu vực công cộng."Khuông Linh và cô gái kia liền ngồi xuống. Khuông Linh giới thiệu: "Đúng rồi, đây là bạn cấp ba của tớ, Tương Chi. Bây giờ cậu ấy đang học ở học viện nghệ thuật của trường mình."Tương Chi nở nụ cười ngọt ngào với hai người: "Chào hai bạn."Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh vốn rất lịch sự với con gái, gật đầu chào, sau đó liếc nhau một cái, trong nháy mắt đã hiểu ra. Khuông Linh chỉ giới thiệu Tương Chi với bọn họ, nhưng lại không giới thiệu bọn họ với Tương Chi, điều này chứng tỏ cô ấy đã biết họ là ai từ trước. Đây rõ ràng không phải một cuộc gặp gỡ tình cờ.Quả nhiên, Tương Chi lập tức nhìn chằm chằm vào Lâm Khiển, nói: "Vừa nãy tớ nghe Khuông Linh kể chuyện về cậu, thật sự rất thú vị. Nghe mà tớ cũng muốn đến nghe giảng lớp của giáo sư Chu Thiên Nhiên luôn đấy."Lâm Khiển chỉ cười mà không tiếp lời. Không khí bỗng chốc trầm xuống, Tương Chi thoáng ngẩn ra. Khuông Linh vội vàng chuyển chủ đề: "Nếu cậu muốn đi thì tớ dẫn cậu theo nhé. Lớp của giáo sư Chu thực sự rất đáng nghe, nếu không thì Lâm Khiển đã không đến dự thính đúng không?"Lâm Khiển chưa kịp lên tiếng, Trịnh Bằng Khinh đã chen vào trước, khiêm tốn nói: "Thật ra, Lâm Khiển đến nghe giảng không phải vì giáo sư Chu, mà là vì tớ..."Khuông Linh: "...??" Tương Chi cũng ngơ ngác."Canh sườn kho tàu hôm nay làm khá ngon, anh thử xem." Lâm Khiển vừa nói vừa gắp một miếng sườn, rất tự nhiên đưa đến trước mặt Trịnh Bằng Khinh.Trịnh Bằng Khinh lập tức ngừng nói, thuần thục há miệng cắn lấy miếng sườn, ăn xong còn gật đầu khen ngợi: "Đúng là ngon thật."Khuông Linh và Tương Chi: "...!!!"Lâm Khiển lúc này mới mỉm cười với Tương Chi: "Nhưng lớp của giáo sư Chu thực sự rất hay, nếu cậu muốn học hỏi thì có thể đi nghe thử."Tương Chi im lặng một lúc, nhìn xa xăm rồi chậm rãi nói: "Thôi vậy, bọn tớ làm nghệ thuật, vẫn nên giữ sự thuần khiết thì hơn."Khuông Linh: "..." Xong rồi, cô bạn cấp ba của mình chắc không phải đã nhìn thấu hồng trần rồi đấy chứ?Hai nữ sinh như bị gió thổi tung giữa trời, nhưng lại không tiện đứng dậy rời đi ngay, đành gượng gạo tiếp tục ăn cơm, bầu không khí trở nên vô cùng ngượng ngùng. May mà sau đó, Lâm Khiển không tiếp tục đút ăn cho Trịnh Bằng Khinh nữa, giúp mắt hai cô gái được tạm nghỉ. Anh cũng rất ga lăng, sau khi lịch sự chặn đứng ý đồ của Tương Chi, liền chủ động khơi gợi vài chủ đề nói chuyện, nhanh chóng làm dịu bầu không khí căng thẳng.Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm, Trịnh Bằng Khinh xếp chồng khay cơm của mình và Lâm Khiển lại, chuẩn bị mang đi trả. Lâm Khiển cũng lịch sự chào tạm biệt hai cô gái: "Bọn tớ đi trước đây."Mặc dù hành động bất ngờ của Lâm Khiển đã để lại bóng ma tâm lý khó phai trong lòng hai bạn nữ, nhưng khí chất và phong thái của anh lại khiến họ không thể sinh ác cảm, nên cũng lịch sự chào tạm biệt. Trong lời nói của Tương Chi còn mang theo chút tiếc nuối.Lâm Khiển chỉ cười, vừa định quay đi thì đột nhiên, một bạn nam cao gầy với vẻ ngoài khá chững chạc từ bên cạnh xông tới, hào hứng gọi: "Đàn em, cuối cùng cũng tìm thấy em rồi!"Sắc mặt Tương Chi thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn, nhưng vẫn giữ lễ phép: "Đàn anh Dương Dật, có chuyện gì vậy?"Nam sinh tên Dương Dật nghiêm mặt: "Em nhắn tin trên QQ nói muốn rời khỏi hội sinh viên, chắc chỉ đùa thôi đúng không?"Tương Chi: "Không phải đùa đâu, em nói thật đấy."Dương Dật lập tức cau mày: "Đàn em à, em biết có bao nhiêu người muốn vào hội sinh viên mà không được không? Cơ hội này là anh phải vất vả tranh thủ cho em đấy, sao em có thể nói bỏ là bỏ được?"Tương Chi đáp: "Xin lỗi đàn anh, hội sinh viên bận rộn quá, em muốn dành nhiều thời gian hơn để tập múa."Dương Dật tiếp tục thuyết giáo: "Đàn em à, em không hiểu rồi, kinh nghiệm trong hội sinh viên rất quan trọng với việc xin việc sau này. Anh nói cho em biết..."Dương Dật thao thao bất tuyệt, còn Tương Chi thì dần không giấu nổi vẻ chán ghét trên mặt. Lâm Khiển lúc này mới lên tiếng: "Thật ra kinh nghiệm trong hội sinh viên cũng không giúp ích nhiều khi đi xin việc đâu, quan trọng nhất vẫn là năng lực chuyên môn. Quan điểm của Tương Chi không sai."Dương Dật bị cắt ngang, lập tức nhíu mày, quay sang nhìn Lâm Khiển, ngay lập tức bị vẻ ngoài của anh làm cho rung động, dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt. May là đối phương trông có vẻ rất trẻ, chắc chỉ là sinh viên năm nhất, nên anh ta ưỡn thẳng lưng, hùng hổ nói: "Cậu là sinh viên năm nhất phải không?"Lâm Khiển chỉ cười mà không phủ nhận. Dương Dật lập tức lên mặt đàn anh: "Sinh viên mới thì còn ngây thơ lắm, cậu có biết bây giờ các công ty khi tuyển dụng sinh viên mới rất coi trọng kinh nghiệm làm việc trong hội sinh viên không? Cậu nói như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến cơ hội việc làm sau này của đàn em đấy, cậu có chịu trách nhiệm nổi không?"Lâm Khiển đáp: "Tương Chi học nghệ thuật, tôi nghĩ điều này không ảnh hưởng lắm."Tương Chi gật đầu lia lịa, không tiện nói thẳng mình chỉ đơn giản là không muốn bị Dương Dật quấy rầy nữa. Dương Dật nghẹn lời, tức giận nói: "Tôi có kinh nghiệm hay cậu có kinh nghiệm? Tôi là phó chủ tịch hội sinh viên, chẳng lẽ tôi còn không hiểu rõ giá trị của hội sinh viên sao?"Anh ta đắc ý khoe: "Cậu có biết không, khi tìm việc thực tập, tôi nhận được nhiều thư mời phỏng vấn nhất trong lớp, tất cả là nhờ vào vị trí phó chủ tịch hội sinh viên. Cậu dám nói kinh nghiệm này không quan trọng sao?"Lâm Khiển ngắn gọn đáp: "Không quan trọng."Tương Chi và Khuông Linh không nhịn được, bật cười. Dương Dật giận tím mặt. Nhưng đúng lúc này, Trịnh Bằng Khinh quay lại, nghe được đoạn hội thoại cuối cùng, liền thản nhiên nói: "Hội sinh viên khó vào lắm à? Chủ tịch hội sinh viên còn nói chỉ cần tôi đồng ý gia nhập thì sau này sẽ truyền ngôi cho tôi đấy."Lâm Khiển: "...Truyền ngôi?"Trịnh Bằng Khinh khẽ nhún vai: "Cũng gần như vậy."Dương Dật lập tức nhận ra Trịnh Bằng Khinh: "Là cậu!"Trịnh Bằng Khinh bình tĩnh đáp: "Là tôi."Trong đợt huấn luyện quân sự, Trịnh Bằng Khinh đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Khi các câu lạc bộ đến chào mời sinh viên mới, ai cũng muốn giành lấy hắn, dĩ nhiên hội sinh viên cũng không ngoại lệ. Dương Dật, với tư cách là phó chủ tịch hội sinh viên, tất nhiên biết rõ chuyện này.Ở đại học L, chỉ có chủ tịch hội sinh viên là sinh viên năm ba, còn các phó chủ tịch thường là sinh viên năm hai. Nhưng Dương Dật kiên trì bám trụ trong hội sinh viên suốt ba năm, cuối cùng mới leo lên được vị trí phó chủ tịch, nên đối với Trịnh Bằng Khinh, người vừa nhập học đã được nhắm cho chức chủ tịch tương lai khiến anh ta vô cùng ghen ghét.Tuy nhiên, dù bất mãn, anh ta cũng không thể làm gì được, bởi dù có danh phận phó chủ tịch, quyền hạn thực tế của anh ta cũng không lớn, không thể can thiệp vào quyết định của hội sinh viên. May mà Trịnh Bằng Khinh hoàn toàn không hứng thú với các hoạt động ngoại khóa, cuối cùng không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào, khiến Dương Dật thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ hôm nay lại chạm mặt ở đây. Anh ta nhìn Trịnh Bằng Khinh, rồi lại nhìn Lâm Khiển, trong lòng thấy vô cùng khó chịu.Lâm Khiển cười nói: "Người ta còn định truyền ngôi cho anh mà anh lại không đi, vậy sau này anh không định tìm việc nữa à?"Trịnh Bằng Khinh thản nhiên đáp: "Có tiền thì muốn làm gì cũng được."Dương Dật bị hai người liên tục mỉa mai, mặt lúc xanh lúc trắng, bực bội nói: "Rồi sau này các cậu sẽ biết."Nói xong, anh ta vội vàng bỏ đi, để lại hai cô gái ngồi đó cười khúc khích. Tương Chi thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói: "Cuối cùng cũng thoát được tên phiền phức đó rồi."Dương Dật tức đến phát điên, về ký túc xá lại tiếp tục rải đơn xin việc hàng loạt. Thông thường, sinh viên năm ba đã bắt đầu tìm kiếm cơ hội thực tập bên ngoài trường. Tuy nhiên, đại học L vốn nổi tiếng với sự nghiêm túc trong học tập, nên sinh viên năm ba tìm thực tập không nhiều. Dù vậy, nhờ danh tiếng của trường, những ai quyết tâm tìm kiếm thường cũng nhận được những lời mời làm việc khá tốt.Dương Dật có kinh nghiệm hoạt động sinh viên phong phú, nên nhận được không ít thông báo phỏng vấn. Nhưng vì thành tích học tập của anh ta chỉ ở mức trung bình, tỷ lệ phỏng vấn thành công khá thấp. Ban đầu, anh ta còn kén chọn, chỉ nhắm đến các công ty có tiếng, nhưng đều bị loại. Sau đó anh ta buộc phải hạ thấp tiêu chuẩn, chấp nhận lời mời phỏng vấn từ các công ty nhỏ hơn. Anh ta cũng nhận được vài lời mời, nhưng xem đi xem lại vẫn không ưng ý, đến giờ vẫn đang trên con đường gian tìm việc.Ngày hôm sau, Dương Dật dậy sớm, đến phỏng vấn tại một công ty khởi nghiệp tên là "Công Nghệ Xuyên Thoa"(*). Trước đây, anh ta không thèm để mắt đến những công ty nhỏ như thế này. Nhưng hai năm gần đây, ngành internet phát triển quá nhanh, thỉnh thoảng lại có những công ty khởi nghiệp công nghệ đầy triển vọng xuất hiện. Chỉ cần đặt cược đúng chỗ, sau một đêm cũng có thể thành công. Hơn nữa, địa điểm làm việc của công ty này lại rất gần trường.(*) Xuyên thoa (穿梭) có nghĩa là: di chuyển qua lại; lướt qua lướt lại; chạy qua chạy lạiVăn phòng của Công Nghệ Xuyên Thoa thuê trong một tòa nhà văn phòng bình thường, diện tích không lớn, nhưng phong cách trang trí tối giản mà hiện đại, khiến tâm trạng Dương Dật tốt hơn một chút. Trong văn phòng không có nhiều người, nơi náo nhiệt nhất là phòng khách. Dương Dật cùng vài sinh viên khác ngồi trong phòng khách. Họ cũng là những sinh viên ứng tuyển vị trí thực tập sinh. Mọi người trao đổi thông tin với nhau, bàn luận về những câu hỏi có thể sẽ được hỏi trong buổi phỏng vấn. Dương Dật có nhiều kinh nghiệm phỏng vấn, nhưng lại không tham gia vào cuộc thảo luận của họ, sợ kinh nghiệm của mình bị người khác học mất. Ngồi chưa được bao lâu, cánh cửa kính mờ của phòng khách mở ra, một người bước vào. Mọi người trong phòng khách ngước mắt nhìn, lập tức đồng loạt hít một hơi lạnh. Chỉ thấy người vừa đến rất trẻ, nhưng dáng người thẳng tắp, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, mặc một bộ vest kiểu dáng thoải mái. Trông người đó có vẻ ngang tuổi họ, nhưng lại toát ra một khí chất hoàn toàn khác biệt. Trầm ổn và mạnh mẽ.Mọi người còn đang ngạc nhiên, Dương Dật đã lập tức đứng dậy, lạnh lùng nói: "Sao? Cậu cũng đến phỏng vấn à?"Anh ta lộ vẻ chế giễu: "Mới năm nhất mà đã sốt ruột đi tìm thực tập rồi? Hôm qua chẳng phải còn nói hay lắm sao? Sao giờ đã vội vàng đi kiếm việc thế?"Trong lòng Dương Dật mừng thầm, không ngờ nhanh như vậy đã tóm được nhược điểm của Lâm Khiên. Anh ta nhất định phải nhân cơ hội này trả mối hận hôm qua, lập tức giọng điệu chế giễu càng thêm gay gắt: "Đàn em à, đừng trách đàn anh không dạy dỗ cậu..."Lâm Khiên giơ tay cắt ngang lời anh ta, nhìn lướt qua bản sơ yếu lý lịch trên tay, nói: "Dương Dật đúng không? Tôi nghĩ cậu có thể về trước được rồi."Công ty họ chưa có bộ phận nhân sự chuyên trách, những hồ sơ này đều do lễ tân giúp chọn lọc và thông báo. Trước đó, anh không biết cái tên kỳ lạ này cũng ứng tuyển.Dương Dật khựng lại một chút, có chút không hiểu lời Lâm Khiên nói. Lâm Khiên lại nhìn những người khác: "Ai là bạn Lý Chấn Vinh?"Một bạn nam giơ tay, Lâm Khiên gật đầu: "Mời cậu đi theo tôi."Nói xong anh định xoay người đi, Dương Dật vội vàng đưa tay ngăn lại, trừng mắt nói: "Cậu không phải đến phỏng vấn sao?"Lâm Khiên đã nhiều năm không tiếp xúc với những cán bộ đoàn hội kiểu quan lại như vậy, bỗng chốc cảm thấy buồn cười: "Bạn Dương Dật, cậu có thể về được rồi."Dương Dật tức giận nói: "Cậu là nhân viên ở đây à? Vậy cậu cũng không có quyền đuổi tôi đi. Công ty có tuyển dụng tôi hay không, không phải là một thực tập sinh như cậu có thể quyết định."Lúc này, cô lễ tân phụ trách tiếp đón bọn họ thò đầu vào từ bên ngoài, nói với Lâm Khiên: "Sếp ơi, phòng họp số 1 vừa bị sếp Kha dùng rồi, buổi phỏng vấn của sếp phải chuyển sang phòng họp số 2 ạ."Lâm Khiên gật đầu: "Tôi biết rồi."Lễ tân đi ra ngoài.Dương Dật: "???"———Follow, comment, rate để mình có thêm động lực nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com