TruyenHHH.com

[Đang Beta] Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 49: Thẩm Hương Vân đến Lạc thành (beta)

thieunuthanhthuan

Quý gia.

"Chồng à, anh muốn dẫn theo Thẩm Hương Vân đến Lạc thành sao?". Từ Á Xuân không vui nói.

Quý Hải Anh gật đầu: "Đúng vậy.".

Từ Á Xuân khó chịu: "Thẩm Hương Vân xuất thân thấp hèn, không có quy củ, anh dẫn cô ta đi theo, lỡ như cô ta làm nên chuyện gì khiến anh mất mặt thì sao đây?".

Quý Hải Anh thản nhiên đáp: "Không sao đâu, không dẫn cô ấy đến những buổi tiệc lớn là được.".

Thẩm Hương Vân đi tới cửa, thấy Quý Hải Anh và Từ Á Xuân đang trò chuyện, nghe ngữ khí của Từ Á Xuân đầy vẻ khinh thường, Thẩm Hương Vân tức đến phát nghẹn.

Thẩm Hương Vân cắn răng, thầm nghĩ: Quý Hải Anh vậy mà lại phụ họa Từ Á Xuân, căn bản là hắn cũng coi thường mình. Thẩm Hương Vân tức giận, đồng thời có chút oán hận xuất thân của cha mẹ mình quá thấp kém.

Nhưng khi biết Quý Hải Anh muốn dẫn mình theo, Thẩm Hương Vân vẫn rất vui vẻ.

Thẩm Hương Vân nắm chặt tay, hạ quyết tâm lần này cô phải trổ hết bản lĩnh lung lạc Quý Hải Anh, sống trong Quý gia luôn bị ả mập đó chèn ép, cô thực sự chịu đủ lắm rồi.

Từ Á Xuân nhìn thoáng qua phía cửa, châm chọc nói: "Nếu đã về rồi thì cứ vào đi, trốn ở cửa làm gì? Muốn nghe lén người khác nói chuyện hử? Dân xóm nghèo đúng là không có quy củ.".

Thẩm Hương Vân đi ra, xấu hổ giải thích: "Tôi thấy chị và anh ấy đang nói chuyện nên mới không dám quấy rầy.".

Từ Á Xuân khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên là không tin lời của Thẩm Hương Vân.

Thẩm Hương Vân nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Từ Á Xuân, cũng không muốn tranh cãi với cô ta.

.................

Phi thuyền bay trên không trung, Thẩm Hương Vân ngồi trong khoang hạng nhất, hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của nhân viên, nhất thời có cảm giác lâng lâng.

Lúc ở tại Quý gia, tuy rằng ăn mặc đều không tồi nhưng Từ Á Xuân lại luôn kiếm chuyện, Thẩm Hương Vân sống cũng không quá vui vẻ.

Thẩm Hương Vân ngồi trong phòng trà ngắm cảnh sắc bên ngoài, cảm xúc dâng trào.

Thẩm Hương Vân hỏi Quý Hải Anh: "Chồng à, chúng ta đến Lạc thành làm gì vậy?".

"Chúng ta đi nói chuyện làm ăn, nếu may mắn thành công, sau này mỗi tháng công ty đều có thể thu được hàng ngàn vạn."

Thẩm Hương Vân do dự: "Chúng ta đến gặp Huống Ly đại sư?".

"Huống Ly đại sư có thân phận cao quý, người bình thường muốn gặp ông không phải là chuyện dễ, chúng ta chỉ đến nói chuyện với một doanh nghiệp sản xuất tinh xe có quen biết với Huống Ly đại sư thôi."

"Huống Ly đại sư tài giỏi đến thế sao?" Thẩm Hương Vân có chút không rõ nói.

Quý Hải Anh gật đầu: "Đương nhiên rồi, Huống Ly đại sư dậm chân một cái, toàn bộ giới tinh xe đều phải chấn động.".

Thẩm Hương Vân nghe Quý Hải Anh sùng bái như thế, trong lòng lóe lên vài phần khác thường, nếu thật sự có thể đáp được lên người Huống Ly đại sư thì tốt quá rồi.

Quý Hải Anh quay đầu hỏi Thẩm Hương Vân: "Anh hai của em thật sự không phải là đồ đệ của Đại sư à?".

Thẩm Hương Vân cười gượng: "Anh hai của em không thể biết đến người như vậy đâu!.".

Thẩm Hương Vân thầm nghĩ: Thẩm Hiên cực kì ngu dốt, làm sao có thể tiếp xúc được với Đại sư chứ?.

Quý Hải Anh hơi thất vọng: "Thật thế à?".

Nghe ngữ khí đầy tiếc nuối của Quý Hải Anh, Thẩm Hương Vân có cảm giác quái quái.

Thẩm Hương Vân đen mặt, thầm nghĩ: không lẽ Quý Hải Anh vẫn nghĩ người bên cạnh Đại sư là gã anh trai tiện nghi kia của mình? Vậy Quý Hải Anh dẫn mình tới Lạc thành vì nghĩ mình có thể giúp được cho hắn sao?.

Quý Hải Anh cân nhắc: "Em và người anh trai kia có quan hệ thế nào?".

Thẩm Hương Vân không trả lời ngay được, Thẩm Hiên sống vô cùng âm u, trước giờ cha mẹ luôn ghét bỏ hắn, bản thân cô cũng thế...

"Cũng tàm tạm." Thẩm Hương Vân cẩn thận đáp.

Quý Hải Anh cười nói: "Dù sao hai người cũng là anh em, nếu gặp mặt thì có thể nói với nhau vài lời chứ nhỉ?".

Thẩm Hương Vân miễn cưỡng cười cười: "Chắc là vậy.".

Thẩm Hương Vân cúi đầu, thầm nghĩ: Quý Hải Anh có vẻ rất để ý chuyện của Thẩm Hiên, chẳng lẽ Thẩm Hiên thật sự phát đạt rồi sao?.

Không lý nào là vậy! Lúc ở xóm nghèo Thẩm Hiên người không ra người, quần áo thì rách rưới, cả ngày vác bộ mặt ủ rũ như chết cha chết mẹ, giống hệt một con chuột hôi hám quê mùa.

Một người như vậy sao có khả năng thăng tiến nhanh đến thế? Nếu Thẩm Hiên có bản lĩnh đó thì đã không hao phí ba năm làm việc ở mỏ quặng rồi, mỗi tháng chỉ kiếm được có một ngàn tinh tệ.

Thẩm Hương Vân cau mày, thầm nghĩ: Sau khi Lục Vinh rời đi xóm nghèo, không biết đã dẫn Thẩm Hiên đến nơi nào. Hồng thành giá cả đắt đỏ, cha mẹ nhờ vào mình tiếp tế mới có thể chịu được qua ngày, giá cả ở Lạc thành chắc chắn cũng không kém, Thẩm Hiên và Lục Vinh căn bản không thể sống nổi trong nội thành!.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com