TruyenHHH.com

[Đang Beta] Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 21: Dược tề vô dụng (beta)

thieunuthanhthuan

Lục Vinh theo Đinh Chiêm Hạo bước vào cửa hàng, nhìn thấy ông chủ thì có chút sửng sốt. Ông chủ cửa hàng là một đại soái ca, nhìn rất đẹp trai, hắn ta đeo kính nạm vàng, ánh mắt vô cùng sắc bén và khôn khéo.

"Tiểu Hạo, sao cậu lại tới đây?". Chủ cửa hàng lười biếng hỏi.

"Em dẫn bạn đến, bọn họ muốn mua dược tề". Đinh Chiêm Hạo nói.

Lục Vinh liếc mắt nhìn Đinh Chiêm Hạo, thầm nghĩ: Lực uy hiếp của ông chủ thực không nhỏ, Đinh Chiêm Hạo thường xuyên tăng động, trước mặt người này lại có vẻ hơi bó tay bó chân.

"Ồ, cần dược tề sao? Các cậu muốn cấp bậc nào?".

"Cấp D có được không?" Lục Vinh cẩn thận hỏi.

"Mới cấp D sao lại không có, chỉ cần cậu có tiền, cấp B tôi cũng có thể bán, chỉ là cậu có nhiều tiền như vậy không?" Ông chủ thấy Lục Vinh có vẻ sốt sắng thì cười xem thường.

Lục Vinh: "..." Người này thật là đanh đá!.

"Đây chính là dược tề cấp D, 150 vạn, không trả giá." Chủ cửa hàng mở ra một cái hộp, tùy ý nói.

Lục Vinh lấy dược tề ra, thấp giọng thì thầm: "Dược tề này là thật sao?".

Lục Vinh nhìn ống dược tề biến đổi gien vừa được đem ra, thật sự có chút không lên được mặt bàn, trông khá giống dịch dinh dưỡng, nhưng bề ngoài còn kém hơn cả dịch dinh dưỡng nữa.

Chủ cửa hàng cười cười: "Nếu cậu không tin thì có thể dùng ba vạn tinh tệ đến bất cứ trung tâm giám định nào kiểm tra, nếu như là giả, tôi sẽ bồi thường gấp đôi.".

"Dược tề này phải dùng thế nào?" Lục Vinh hỏi.

"Trực tiếp uống vào là được."

Lục Vinh nhìn nhìn dược tề: "Nhìn có vẻ không dễ uống.".

Ông chủ gật đầu: "Mùi vị chẳng ra gì.".

Lục Vinh không trả giá, thanh toán tiền dược tề.

"Nếu các cậu muốn làm kiểm nghiệm, tôi có thể chỉ các cậu tới một trung tâm giám định." Chủ cửa hàng nói.

"Tôi tin tưởng vào nhân phẩm của anh." Thẩm Hiên mở dược tề ra uống vào.

Chủ cửa hàng nhíu nhíu mày: "Cậu quá nôn nóng rồi, người bình thường có được dược tề đều phải chuẩn bị một chút rồi mới uống, uống dược tề biến đổi gien xong thường sẽ rất đau đớn.".

Lục Vinh quay đầu nhìn hắn ta, cẩn thận hỏi: "Đại khái là khi nào phát huy công hiệu?".

Ông chủ nhíu mày: "Lập tức sẽ có hiệu quả, theo tôi vào phòng trong nghỉ ngơi đi, tôi cũng không muốn cậu ta đau đến lăn lộn ở chỗ này, ảnh hưởng việc làm ăn của tôi.".

"Ông chủ Thi, anh không thể bớt độc miệng lại sao, miệng anh độc như vậy sao mà buôn bán được?" Đinh Chiêm Hạo không nhịn được nói.

Thi Lâm Nguyên liếc Đinh Chiêm Hạo: "Tên phá của như cậu muốn dạy tôi cách làm ăn?".

Đinh Chiêm Hạo: "...".

...............

Thẩm Hiên vào phòng nghỉ ngơi, nghỉ hẳn một hồi lâu.

Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Em cảm thấy thế nào? Có đau không?".

Thẩm Hiên lắc đầu: "Một chút cảm giác cũng không có.".

Đinh Chiêm Hạo nghi ngờ nhìn Thẩm Hiên: "Thật kỳ lạ! Người bình thường đã sớm đau đến lăn lộn, ông chủ Thi, có phải anh lấy nhầm dược tề không?".

Thi Lâm Nguyên không vui liếc Đinh Chiêm Hạo: "Cậu nghĩ tôi cũng ngốc giống như cậu sao?".

Thi Lâm Nguyên nghiêm túc nhìn Thẩm Hiên: "Tư chất của cậu là cấp E?".

Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng vậy".

Thi Lâm Nguyên híp mắt: "Cậu đi theo tôi."

Lục Vinh lập tức đứng dậy đi theo, Thi Lâm Nguyên dẫn bọn họ tới trung tâm đo lường phía dưới, Lục Vinh bị quy mô trung tâm kiểm nghiệm dưới lòng đất này doạ sợ hết hồn, thầm nghĩ: Bên ngoài cửa hàng của ông chủ Thi này trông rất xập xệ, thật không ngờ thiết bị đo lường phía dưới lại vô cùng đầy đủ!.

Thi Lâm Nguyên muốn kiểm nghiệm đẳng cấp gien của Thẩm Hiên, hắn dẫn Thẩm Hiên đi làm một loạt giám định.

Thi Lâm Nguyên nhìn kết quả, thản nhiên nói với Thẩm Hiên: "Dược tề cấp D hoàn toàn không làm thay đổi gien của cậu.".

Thẩm Hiên: "...".

"Có phải là lấy nhầm dược tề rồi không? Hay là anh đưa nhầm dịch dinh dưỡng?." Lục Vinh hỏi.

Thi Lâm Nguyên cau mày: "Dịch dinh dưỡng? Cậu nghĩ thế nào vậy? Tôi không có bán loại hàng cấp thấp đó.".

Lục Vinh: "...".

Thi Lâm Nguyên nhìn Thẩm Hiên: "Tôi làm giám định cho cậu, các số liệu kiểm tra trên thân thể cậu hoàn toàn không tương xứng với người có gien cấp E. Nếu tôi đoán không sai, có khả năng cậu đã từng dùng qua dược tề nguỵ trang.".

"Dược tề nguỵ trang là cái gì?" Lục Vinh hỏi.

"Tác dụng duy nhất của dược tề nguỵ trang chính là che giấu đẳng cấp gien, cũng không làm ảnh hưởng đến thiên phú của người sử dụng. Tuy không ảnh hưởng đến thiên phú, thế nhưng nó có thể thay đổi cả cuộc đời của họ. Mặc dù gien không có nghĩa là tất cả, nhưng người của thế giới này chỉ nhìn đến gien, nếu như kết quả đo lường gien của cậu là cấp E, mọi người trong nhà nhất định sẽ nhìn không lọt mắt. Trong các đại gia tộc, nếu giám định ra gien cấp E sẽ bị bỏ rơi ngay từ lúc lọt lòng." Thi Lâm Nguyên nói.

Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "A Hiên, không lẽ em uống nhầm nguỵ trang dược tề ở đâu đó?".

Thẩm Hiên lắc đầu: "Em cũng không biết.".

"Cũng không tồn tại tình huống uống nhầm." Thi Lâm Nguyên nói.

Lục Vinh không rõ nhìn Thi Lâm Nguyên: "Tại sao vậy?".

Thi Lâm Nguyên nâng cằm, lạnh lùng nói: "Bởi vì giá của dược tề nguỵ trang rất cao, thành phần dược liệu cũng vô cùng trân quý, giá trên chợ đen đại khái cũng tới năm nghìn vạn!".

Lục Vinh trợn to mắt: "Đắt như thế? Rõ ràng thuốc này không có tác dụng gì mà!".

Thi Lâm Nguyên nhún vai: "Dược tề nguỵ trang có dùng đến một vị thuốc vô cùng đắt giá, thành phẩm của loại thuốc này rất đắt đỏ, lại không có tác dụng gì lớn, nên có rất ít người nguyện ý nuôi trồng, muốn mua cũng không mua được, lại nói tiếp, cậu sinh ra ở đâu? Cha mẹ cậu là ai?".

"Tôi sinh ra trong xóm nghèo, cha mẹ đều là người bình thường." Thẩm Hiên nói.

Thi Lâm Nguyên híp mắt: "Cậu chắc chứ? Vậy thì thật kỳ quái.".

Tuy tính tình của Thi Lâm Nguyên không tốt, nhưng hắn cũng không phải là người xấu. Bởi vì đẳng cấp gien của Thẩm Hiên không thay đổi nên Thi Lâm Nguyên quyết định trả lại tiền, nhưng Lục Vinh nhất quyết không chịu nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com