Dan Xac Quan Gia Cua Trinh Tieu Thu
1 tiếng… 2 tiếng… và rồi 3 tiếng trôi qua, nhìn đồng hồ bây giờ cũng hơn 2h sáng mà vẫn chưa nghe động tĩnh gì ở phía bên kia cửa phòng. Trần Kha thấp thỏm liền ấn số gọi cho tiếp tân đang trực ở sảnh khách sạn…“Đã đổi phòng cho cô Trịnh Đan Ny chưa?”“Dạ thưa giám đốc đã chuyển sang phòng đối diện như giám đốc yêu cầu rồi ạ.”“Xem cho tôi thời gian cô ấy rời phòng là khi nào?”“Khoảng 10h tối hôm qua ạ.”Hỏi rồi Trần Kha cúp máy, lòng thầm lo lắng cho cô gái nhỏ, không biết đã đi đâu những 5 tiếng đồng hồ, ở Bắc Hải cô ấy làm gì quen biết ai hay rành rõi đường xá, có khi nào lại lạc ở đâu hay không…Trần Kha đêm không ngủ cứ thao thức vì Trịnh Đan Ny nhưng rồi lại nghĩ chắc em ấy đi cùng Từ San nên tự trấn an mình để đi vào giấc ngủ. Nhưng khoảng 3h giờ, chợt điện thoại vang lên khiến cô giật mình tỉnh giấc…“Giám đốc…” – Đầu dây bên kia ngập ngừng nói“Có chuyện gì?”“Ở đây có một vị khách tên Trịnh Đan Ny muốn gặp giám đốc.”Trần Kha nhăn mặt liền hỏi “Ở đâu?”“Quầy bar của khách sạn chúng ta ạ.”Lập tức với lấy chiếc áo khoác rồi rời phòng, Trần Kha vội vã đi xuống quầy bar tìm kiếm người cô chờ cả đêm…thì ra là đang chôn chân ở nơi này…“Giám đốc, cô đến rồi.”“Cô Trịnh đâu?”“Ở kia. Cô ấy đã say và liên tục bắt tôi gọi cho giám đốc.”Trần Kha nhướn mắt nhìn về phía bên kia, ở một góc cô gái nhỏ đang nằm vật vã trên một đống li rượu được chất đầy cả bàn…“Được rồi. Để tôi, bill của cô ấy cứ ghi vào phần tôi.”Trần Kha bước đến ngồi phịch xuống nhìn người bên cạnh, một lúc sau mới cất tiếng gọi…“Ny Ny…”“Hửm?” – Trịnh Đan Ny ậm ừ trong miệng“Trịnh Đan Ny…” – Eunjung bắt đầu mất kiên nhẫn, tay lạy mạnh người em“Ai? Ai dám gọi tên tôi như thế?” – Trịnh Đan Ny quơ tay tứ tung miệng không ngừng lẩm bẩm“Ny Ny, tỉnh lại đi.” – Trần Kha đánh nhẹ vào hai bên má của em“A…Trần quản gia…à không, bây giờ là giám đốc Trần mới phải.”“Ny Ny, em say rồi. Để tôi đưa em về phòng.”Lời nói kèm theo động tác linh hoạt, Trần Kha lấy tay Trịnh Đan Ny choàng qua vai mình, một tay ôm eo cô gái nhỏ, một tay giữ chặt tay kia cẩn thận dìu dậy. Trịnh Đan Ny bỗng đẩy người Trần Kha ngã ra ghế, cô chỉ tay vào thẳng mặt chị la lớn…
“Bỏ tôi ra.Chị là ai mà dám đụng vào người tôi chứ?”“Ny Ny à…” – Trần Kha nhỏ nhẹ gọi“Đừng có gọi tôi như thế. Chỉ có quản gia của tôi mới được gọi tôi như vậy, bây giờ chị không còn là quản gia của tôi tôi không được gọi, khoái cho phép gọi.”“Được rồi, tôi sẽ không gọi như vậy nữa. Cô Trịnh, cô say rồi để tôi đưa cô về phòng.”“Tôi…chưa có say…tôi muốn uống nữa…”Trịnh Đan Ny tiếp tục với tay rót rượu vào li, Trần Kha nhanh tay hơn giựt li rượu lại nốc cạn rồi bế xốc Trịnh Đan Ny lên lưng mình…Lúc đầu Trịnh Đan Ny giãy dụa vùng vẫy không ngừng nhưng lát sau lại im lặng yên vị trên lưng Trần Kha. Cõng cô gái nhỏ trên lưng mà cô xót xa ngoái đầu lại nhìn xem người phía trên thế nào rồi, từng hơi thở nóng ấm mang mùi rượu nồng phả vào tai cô khiến cô rợn người, như có một dòng điện chạy sọc qua gáy… Trần Kha tự nhủ với bản thân. “Không được, không được nghĩ bậy bạ Trần Kha. Em ấy bây giờ không còn là của mình nữa.”Trịnh Đan Ny quàng chặt tay ôm Cổ Trần Kha, miệng vẫn luôn lẩm nhẩm không ngừng …“Kha…chị đáng ghét…” – Trịnh Đan Ny nói trong trạng thái vô thức“Unnie đáng ghét lắm sao?”Trần Kha cười buồn hỏi lại, ngay cả khi say cô gái nhỏ vẫn bảo ghét cô nhưng Trịnh Đan Ny không trả lời, chỉ gật đầu liên tục theo từng hơi thở, được một lúc sau ngã sang một bên ngủ lúc nào không hay…Đoạn đường cõng em về lại phòng phải qua 12 tầng lầu chưa kể phải đứng đợi thang máy hơn năm phút vậy mà Trần Kha lại lại rất vui, cô ước gì thời gian sẽ ngừng trôi để có thể giữ em bên mình như thế này mãi…“Kha…” – Trịnh Đan Ny bất ngờ gọi tên chị“Ny Ny, đến rồi. Thẻ phòng của em để ở đâu?”Trịnh Đan Ny lúc này chẳng nhớ được gì, chất cồn đang ngấm vào người cô nên không thể thông suốt trả lời, lại tiếp tục dùng đầu để đáp…Trịnh Đan Ny lắc lắc ý bảo không biết…
“Haizzz…em tại sao lại uống nhiều đến vậy. Bây giờ phải làm sao đây?”Cô thở dài nhìn người trên lưng mềm nhũn, đứng suy nghĩ một lát cuối cùng cô quyết định đưa em vào phòng mình nghĩ tạm một đêm, chẳng còn cách nào khác đành nhường giường mình cho em ấy, bí quá thì cô ngủ dưới sàn vậy…“Ny Ny, em nằm yên ở đây để chị đi pha nước chanh cho em giải rượu.”Đặt Trịnh Đan Ny nằm xuống giường, kéo chăn đắp ngay ngắn cho em nhưng người trên giường không chịu yên vị, tay đẩy tấm chăn hất ra xa…rồi nhào vào người cô mà ôm chặt…“Ny Ny, ngoan một tí. Chị đi pha nước giúp em…”Chưa kịp nói hết câu cô đã bị em chặn lại bằng một nụ hôn dài. Trịnh Đan Ny bạo gan đưa lưỡi mình sang lưỡi chị, cô cố xâm chiếm vào vòm miệng chị một cách vồn vã gấp rút...Cho đến khi hơi thở gần như cạn kiệt cả hai mới buông nhau ra, lúc này Trần Kha cũng không còn tỉnh táo vì dục vọng đã dâng trào, nhẹ nhàng đặt em ở dưới thân mình, tay bắt đầu cởi toàn bộ những thứ vướng viếu trên người của cả hai quăng xuống sàn. Khi Trịnh Đan Ny đã bại lộ thân thể trước mắt, cô mỉm cười hài lòng xoay người về hướng em và bắt đầu “lâm trận”.Trần Kha di chuyển xuống người Trịnh Đan Ny, hôn lỗ rốn đến cặp đùi trước khi tiến đến nơi sâu nhất. Tay cô nhẹ nhàng mở hai đùi em ra cho rộng chỗ rồi bắt đầu đưa lưỡi mơn trớn dọc nguyên bên ngoài, tiếp tục di dời ở ngay lối vào, nếm mùi vị nước cốt tình ái càng làm cô thêm hứng tình. Mơn trớn chán chê Trần Kha hôn nhẹ lên nhụy hoa sâu thẳm nơi tư mật rồi dùng lưỡi đánh qua đánh lại, cơ hồ lúc này nhìn nhụy hoa đã nở thành một nụ hoa bé tí đang trồi lên. Trần Kha ngoạm lấy nụ hoa giữa hai môi và liếm láp nó, đồng thời không ngừng dây dưa miết mát…Trịnh Đan Ny chịu không được nữa rên rỉ bấn loạn… “ A….sâu…sâu hơn..a..”Trịnh Đan Ny đạt cao trào như bùng nổ thì Lisa liền cho hai ngón tay dài lút cán vào nơi tư mật nóng đỏ hừng hực của em, chật hẹp và sâu thẳm. Cô cứ như thế mà từ từ nhịp xoáy vào mật huyệt, dùng xương ngón tay để xoa mồng đốc. Cô tiến rồi lui, nhất định phải cho em hả hê với những cú thúc ngoáy thật sâu …một lúc sau cô có cảm giác bên trong tiểu Soo nơi sâu nhất của em co bóp giữ chặt lấy hai ngón tay của cô. Trịnh Đan Ny cuồng say trong cơn khoái lạc, mồ hôi lấm tấm đầy trên người cô, mông và nơi tư mật của cô nhịp nhàng với chị không ngừng. Đêm đó cô ra liên tục không biết bao nhiêu lần và mỗi lần như thế thì la thét lên đi cùng là thân thể quằn quại, mật huyệt co giựt liên hồi…cô ôm chầm lấy chị gào thét…“Nhanh…nhanh lên…em muốn nhiều hơn…nữa…aaa”Trần Kha bèn gia tốc như cái piston của một cơ cấu trơn nhớt đầy đủ, cô thúc xoáy vào trong em mạnh hơn, nhanh hơn cho đến khi cả hai cùng lên đến đỉnh…Trịnh Đan Ny thở phập phồng “AAA…thật…thật thoải mái….”Trần Kha ngã sập xuống bên người em, hơi thở dồn dập đứt quãng. Trịnh Đan Ny lúc này rút sát vào người chị và thế là cả hai cùng ôm nhau ngủ suốt đêm sau trận mây mưa tình ái kịch liệt.----------------Sáng hôm sau khi Trần Kha tỉnh dậy, mở mắt ra đã không thấy Trịnh Đan Ny đâu...Nhìn sang phía bên cạnh cô đưa tay chạm vào chỗ trống tựa hồ như muốn cảm nhận hơi ấm của người con gái đêm qua. Mùi hương vẫn còn lưu lại đây, vài cọng tóc ngắn vẫn còn vươn trên gối, cô nằm áp má mình trên đó, trong đầu đang hồi tưởng những việc xảy ra của cả hai. Ba năm xa cách nhưng Trần Kha biết dục vọng của cô đối với Trịnh Đan Ny vẫn chưa bao giờ thay đổi, chỉ có em mới đánh thức nhục dục tiềm ẩn trong cô, chỉ có em mới khiến cô khao khát chiếm hữu…
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com