Dan Xac Quan Gia Cua Trinh Tieu Thu
Cùng thời điểm đó tại một căn phòng khác..."Xong rồi đó, cô có thể về.""Cảm ơn bác sĩ."Sau khi băng bó vết thương xong Trần Kha rời khỏi phòng bệnh, vẫn không biết Trịnh Đan Ny có đến hay chưa mà từ nãy giờ chưa thấy cô ấy. Dự định sẽ gọi cho Trịnh Đan Ny để báo tình hình cô vẫn ổn và muốn nói với cô ấy không cần phải đến nữa... nhưng vừa rồi nhìn một người lướt qua, sao lại giống cô ấy đến vậy, mà trông người đó lại ũ rũ còn rất vội vã ..."Tiểu thư." - Trần Kha bước đến gọiTrịnh Đan Ny hai mắt đỏ hoe nhìn người đối diện, có phải cô đang mơ không...cô ta vẫn còn sống, vẫn còn hiện diện ở trước mắt cô..."Tiểu thư sao vậy? Cô khóc hả?" - Trần Kha lo lắng hỏi"....""Tiểu thư à, cô làm sao thế...? Tôi vẫn còn khỏe mạnh mà, nhìn nè...tôi chỉ bị trầy sơ thôi."Trịnh Đan Ny không nói gì đưa tay quệt nước mắt quay đi, vậy là cô ta k bị làm sao cả. Vừa rồi nghĩ lại tự thấy mình thật ngốc."Tiểu thư đợi tôi với..." - Trần Kha chạy đến níu tay Trịnh Đan Ny lại"Chuyện gì?""Cô làm sao vậy? Sao lại đi nhanh như thế...Mà sao cô đến đây, không phải đang cùng mọi người ăn mừng sao?"Rất rất là nhiều câu hỏi tại sao từ phía Trần Kha..."Cô muốn biết tại sao hả?"Nói rồi Trịnh Đan Ny áp hai tay lên má Trần Kha, áp luôn cả môi mình lên môi người kia. Rất nhanh rồi bỏ ra, Trịnh Đan Ny nói" Là vì lo lắng cho cô." - Lại quay bước điTrần Kha vẫn còn sửng sốt, bàng hoàng và hoảng hốt...Cô không tin vào mắt mình nữa, có phải Trịnh Đan Ny vừa hôn cô không, có phải cô ấy nói vì lo lắng cho cô không...Tim cô đập nhanh rất nhanh, chân muốn bước mà sao không bước nổi. Dùng hết sức lân lê đôi chân, cố gắng phục hồi nhịp tim trở lại cô chạy đến bên cô gái nhỏ đang quay lưng bước đi kia ôm vào lòng siết chặt và tiếp tục nối lại nụ hôn dang dỡ khi nãy.Trịnh Đan Ny khá bất ngờ khi Trần Kha kéo cô vào một nụ hôn khác, cô cứ nghĩ cô ta sẽ không chấp nhận tình cảm của cô vì cô ta đã có người thương trong lòng. Nhưng thắc mắc nên để sau, giờ đây cô chỉ cần Trần Kha ôm cô và trao cho cô nụ hôn ngọt ngào này, để cô cảm nhận rõ vị ngọt của đôi môi người cô yêu là như thế nào...Hai người ôm nhau thắm thiết, hôn cũng cuồng nhiệt trong từng ngóc ngách khe miệng, không chừa sót khe hở nào, lưỡi nhiệt tình qua lại hoạt động không ngừng. Mặc cho mọi người đang nhìn, mặc cho biết bao ánh mắt đang đổ dồn vào họ và mặc cho những lời bàn tán ra vào không hay thì hai người cũng không dừng lại, việc cần làm thì làm thôi. Cứ cà cưa dây dưa, ôm hôn, mân mê, mấp máp đôi môi của nhau chán chê mới chịu buông nhau ra. Trịnh Đan Ny choàng tay qua cánh tay của Trần Kha rồi hai người rời đi, tìm một nơi yên tĩnh dành riêng cho họ trong lúc này.-------Tay nắm lấy tay bước đi trên con đường nhộn nhịp ở giữa lòng Quảng Đông rộng lớn, vậy là cuối cùng họ cũng gặp được nhau và cùng nhau đồng hành mà không phải độc bước một mình nữa. Trần Kha đan xen tay mình chặt vào năm ngón tay người bên cạnh, khuôn mặt nỡ lên một nụ cười mãn nguyện..."Tại sao lại là Kha ?" - Trần Kha bỗng cất tiếng hỏi"Gì cơ?""Tại sao em thích Kha?""Em có nói em thích Kha hả?" - Trịnh Đan Ny trêu chọcĐưa cái bộ mặt khờ dại cộng thêm bị hố nặng, Trần Kha bấm bụng tiếp tục hỏi"Vậy tại sao em đến đây, lại còn nói lo lắng cho Kha?""Vì em thích." - Trịnh Đan Ny không ngừng công kích" Trịnh Đan Ny, tóm lại là thế nào..." - Trần Kha bắt đầu khó chịu, cô đang rất nghiêm túc mà cô gái này cứ đùa giỡn"Thì em thích đến đây còn cái kia em không có thích Kha."Trần Kha im lặng một lát bất chợt có ý định muốn buông tay ra thì người kia níu lại nắm chặt hơn..."Vì em yêu Kha chứ không đơn thuần chỉ có thích."Câu vừa nói ra từ cô gái nhỏ có phải là lời thú tội ngọt ngào không nhỉ...Làm người ta mém cáu, giờ lại thành thật thừa nhận tình cảm như vậy sao nỡ buông ra được chứ...Đưa tay lên ngắt yêu cái má phúng phính của Trịnh Đan Ny rồi Kha đặt lên một nụ hôn ngay sau đó."Em đó nha, lúc nào cũng láu lỉnh.""Em là vậy đó, Kha có yêu em không?" - Trịnh Đan Ny chu mỏ hờn dỗi hỏi"Không yêu.""Nói cái gì hả?"Bất chợt Trịnh Đan Ny dừng lại, tay bắt đầu muốn tách ra. Trần Kha liền bật cười giữ chặt tay Trịnh Đan Ny."Kha chưa nói hết! Không yêu mà là rất yêu đó.""Xì, vậy còn người trong lòng của Kha thì sao? Có còn thương nhớ gì người đó hay không?""Còn chứ, làm sao không thương nhớ cho được.""Kha...đi ra đi..." - Trịnh Đan Ny tức tối đẩy Trần Kha ra xa"Em còn chưa hỏi người trong lòng Kha là ai mà đã đẩy Kha ra rồi." - Trần Kha sáp đến gần Trịnh Đan Ny, giọng có chút ưu buồn nói"Không cần biết là ai, em không muốn biết.""Em không muốn biết cũng phải biết.""Thật kì cục, người ta không muốn biết tự dưng bắt ép người ta phải biết.""Tại Kha muốn em biết, bây giờ có nghe hay không?""Không nghe. Em không muốn nghe gì hết." - Trịnh Đan Ny lấy hai tay bịt tai mình lạiTrần Kha cười cười, kéo tay Trịnh Đan Ny xuống"Trứng Ngốc, nghe rõ đây. Người đó chính là em."Trịnh Đan Ny bất ngờ khi nghe Trần Kha nói người mà chị ấy thầm thương là mình. Vui mừng câu cổ Trần Kha trách móc"Vậy tại sao bây giờ mới nói...Làm người ta đợi lâu muốn chết.""Làm như chỉ có một mình em đợi, Kha cũng đợi muốn nát lòng luôn nè.""Lisa đợi cái gì? Chẳng phải luôn vui vẻ hẹn hò với Từ Ái sao...hứ""Haizzz...cái gì mà vui vẻ hẹn hò. Người vui vẻ hẹn hò là em mới phải. Em còn muốn đi câu dẫn Từ San nữa mà!"Hai người bắt đầu đùng đẩy tội lỗi cho nhau, cũng có thể có rất nhiều khuất mắc trong thời gian qua cũng như sự hiểu lầm mà cả hai nghĩ sai về nhau. Hiện tại là nên nói ra hết những điều trong lòng cho người kia biết, giữ kín lâu như vậy rất là khó chịu."Em làm vậy là muốn xem thử thái độ của Kha, ai ngờ Kha đồng ý cái rụp mà còn tận tình chỉ cách câu dẫn nữa chứ...""Kha đồng ý là vì Kha nghĩ em thật lòng thích anh ta. Hạnh phúc của em cũng là hạnh phúc của Kha mà."Nghe được những lời này của Trần Kha, Trịnh Đan Ny cảm động phát khóc"Đồ ngốc, yêu em tại sao không nói lỡ như hôm nay em không đến đây vậy Kha sẽ mãi mãi im lặng nhường em cho Từ San hả?" - Trịnh Đan Ny đánh yêu vào vai Trần KhaÔm cô gái nhỏ vào lòng vỗ về "Thôi mà, Kha không nói vì Kha sợ em không có cảm giác như Kha ...sợ rằng nói ra sẽ mất Ny Ny nên thà không nói mà được bên cạnh còn tốt hơn.""Trần Vương Kha, nghe cho rõ đây." - Trịnh Đan Ny bất ngờ đẩy người Trần Kha ra"....""Em yêu Kha.""Kha cũng yêu em. À không, rất rất là yêu em."Trịnh Đan Ny ngại ngùng đón nhận lời thổ lộ, cô nép sát vào lòng chị hòng che đi vẻ mặt đỏ bừng ở hiện tại"Ny Ny~" - Trần Kha bất chợt gọi cô"Hửhm?""Làm bạn gái Kha nha..."Trịnh Đan Ny nhẹ gật đầu, Trần Kha lại đặt lên môi em một nụ hôn nồng nàn...sau đó cả hai cùng nhau tay trong tay trở về Trịnh gia._______Hong ấy chúng ta end khúc này đc hong? Ngọt quớ ời=)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com