Dan Xac Co Kha O Ben Phan 2 Cover
Sáng ngày hôm sau, trời vừa sáng, Tiểu Ân đã gõ cửa phòng của Trần Kha. Mommy mau dậy đi! con phải đi thăm mẹ! Trần Kha mở cửa phòng ra, nhìn chằm chằm vào cậu quý tử của mình: "Gọi mommy đi!"--- Gọi mommy đi rồi mommy sẽ đưa con đi. Bánh bao nhỏ lập tức tỏ vẻ xem thường ra mặt, uốn éo quay người tự mình bước xuống lầu! Trông thấy dáng vẻ ghét bỏ ra mặt của con trai, khóe miệng của Trần Kha cũng bất đắc dĩ hơi cong lên. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Trần Kha đang chuẩn bị dẫn Tiểu Ân đi bệnh viện thì ông bà Trần, còn có cả Hi Văn đều đến hết đây. Mọi người không nói lời nào cả chỉ nhìn chằm chằm vào Tiểu Ân. Bà Trần sốt ruột : "Trần Kha, thế nào rồi con? Tối hôm qua lúc về rồi Tiểu Ân có nói thêm gì nữa không?" Trần Kha: "Hôm qua thằng bé ngủ gật nên được bế về." "Vậy thì... lúc sáng thì sao... Tỉnh dậy cũng không nói gì nữa à?" ông Trần cũng hỏi. Trần Kha: "Dạ không có." Hai ông bà đưa mắt nhìn nhau một cái, khuôn mặt tràn đẩy vẻ thất vọng. Hi Văn:"Mọi người cũng đừng thất vọng quá! Chưa biết chừng chị dâu của con lại có cách khiến thằng bé mở miệng đấy!" Hai ông bà nghe xong thì hai mắt cũng liền sáng lên, bèn thúc giục: "Vậy chúng ta mau mau đến bệnh viện thăm Tiểu Đản đi thôi!" Khóe miệng Hi Văn hơi co lại, khụ, Tiểu Đản luôn à? Vì thế, cả nhà năm người đồng loạt "xuất quân" tiến vào bệnh viện. "Tiểu Ân! Con đến rồi!" Trên giường bệnh, Đan Ny vốn đang ngẩn người nhìn trần nhà vừa thấy Tiểu Ân thì liền ngồi bật dậy. Tiểu Ân vừa thấy Đan Ny thì liền lon ton chạy tới, gọi ra tiếng: "Mẹ!" Trên đường tới đây, bất kể là hai ông bà Trần và Hi Văn có nói thế nào thì Tiểu Ân cũng vẫn chẳng nói chẳng rằng. Nhưng, vừa gặp được Đan Ny thì đã giòn giã mở miệng, điều này khiến ba người ngạc nhiên đến nỗi mắt chữ A mồm chữ O. Đan Ny thì lại càng vui vẻ hơn, cười tít mắt không biết mặt trời là gì nữa, cô ôm chặt lấy bánh bao nhỏ cọ qua cọ lại: "Woa Woa Woa! Cuối cùng cũng xác định được rồi! Thì ra tối qua mẹ không nghe nhầm! Bảo bối thật sự gọi mẹ là mẹ rồi!" Hại nàng vừa hưng phấn vừa lo lắng, sốt sắng đến nỗi mất ngủ cả đêm! "Bảo bối, con có thể gọi lại một lần nữa không?" Vẻ mặt Đan Ny đầy chờ mong. Hai ông bà Trần nghe vậy cũng không kìm lòng được mà nín thở chờ đợi... "Mẹ!" Tiểu Ân không chút do dự gọi lại một tiếng nữa. "Lại một lần nữa!" "Mẹ!" "Lại một lần nữa, lại một lần nữa!" "Mẹ!" "Có thể thêm một lần cuối cùng được không?" Tiểu Ân rướn người qua ôm chặt Đan Ny, trong đôi mắt vẫn còn vẻ bất an sợ hãi vì việc tối qua, giọng nói non nớt nói từng từ: "Mẹ đừng vứt bỏ Tiểu Ân nhé..." Đan Ny nghe vậy vừa đau lòng vừa tự trách, ôm chặt lấy thằng bé vào lòng như bảo bối yêu quý: "Cả đời này mẹ cũng sẽ không làm thế!" "Một hai ba bốn năm sáu bảy... Trời... Trời đất ơi! Vừa rồi Tiểu Ân nói một hơi bảy chữ đó! Mẹ, mẹ có nghe thấy không?" Hi Văn hét lên. Trông thấy cảnh này, bà Trần cũng không nén được, đôi mắt bà hơi ướt, liên tục gật đầu: "Mẹ nghe... mẹ nghe rồi!" Đan Ny nhìn hai ông bà cũng biết là họ rất quan tâm đến Tiểu Ân, bèn tiện tay chỉ bình hoa đầu giường rồi dịu dàng hỏi: "Bảo bối, đây là cái gì nào?" Tiểu Ân nhìn theo hướng Đan Ny chỉ rồi sau đó trả lời rõ ràng: "Hoa ạ." "Cái này, cái này thì sao?" Nàng cầm lấy quả táo trên bàn. "Quả táo ạ." "Vậy cái này thì sao?" Nàng lại cầm lấy một chiếc điều khiển. "Điều khiển ạ." Tiếp sau đó, Đan Ny lại chỉ thêm mấy thứ khác nữa, cậu nhóc đều ngoan ngoãn mở miệng trả lời hết, cho dù là đã lâu không nói chuyện nhưng cách phát âm mỗi chữ đều không có bất cứ vấn đề gì cả. Bà Trần vui đến phát khóc: "Tốt quá rồi! Thật sự là tốt quá rồi!" Bây giờ Tiểu Ân đã thật sự có thể mở miệng nói chuyện rồi! Tiểu Ân lại trò chuyện với Đan Ny một lúc nữa, nhưng vì phải đến trường nên cuối cùng cậu nhóc cũng chỉ đành lưu luyến rời đi với ông bà và Hi Văn. Trần Kha thì ở lại chăm sóc Đan Ny. Sau khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, lúc này Đan Ny cũng không kiềm chế nổi nữa mà lập tức nhảy xuống khỏi giường bệnh nhào vào lòng Trần Kha: "Kha, Kha có nghe thấy không! Tiểu Ân gọi em là mẹ rồi kìa!" "Thế nên em mới vui vẻ đến nỗi cả đêm không ngủ được hửm?" Vẻ mặt Trần Kha không vui bế nàng đặt lại lên giường. Đan Ny bị mắng mà cũng không xi nhê gì hết, tiếp tục líu lo: "Tiểu Ân gọi em là mẹ kìa, gọi em là mẹ kìa... ha ha ha ha ha em vui quá đi mất thôi..." Đan Ny không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì lại "hừ" lạnh một cái: "Lần này đúng là phải "cảm ơn" cha con Lục gia... đúng rồi, phía Lục Niệm Châu thế nào rồi Kha?" "Hiện tại đang thẩm vấn rồi, trước mắt vẫn chưa có kết quả." "Chắc chắn là nhà họ Lục giật dây cô ta, giờ muốn cô ta khai ra chắc cũng tốn chút thời gian... Chỉ có một chỗ em thấy rất lạ, nếu muốn hại em thì việc em đẩy cô ta xuống nước cũng không đủ... trừ phi là em ra tay giết cô ta trước mặt bao nhiêu người..." "Cô ta mắc bệnh tim bẩm sinh, đã vào giai đoạn nguy kịch rồi, hơn nữa lại còn không biết bơi, nếu bị rơi xuống cái hồ kia thì chết chắc và cái chết này cũng rất hợp tình hợp lí..." Đan Ny hạ giọng xuống: "Giờ ông Lục muốn ngăn Niệm Châu không khai ra lão thì chỉ còn cách giết người diệt khẩu mà thôi." "Kha đã cho người theo dõi 24/24 rồi." ..... Tập đoàn Trần thị, phòng tổng giám đốc "Trần tổng có người báo Lục Niệm Châu chết trong trại tạm giam rồi!" "Được rồi, ra ngoài đi" Sắc mặt Trần Kha vẫn không thay đổi, dường như chuyện này đã nằm trong dự liệu của cô, gõ gõ cây bút máy trên bàn, khóe môi Trần Kha nở một nụ cười nhỏ. "Chủ tịch Lục, ngài không thể vào được, hiện giờ Tổng giám đốc của chúng tôi không tiếp khách! Chủ tịch Lục... Chủ..." Ông Lục bỏ qua sự ngăn cản của thư kí, đẩy cửa phòng Tổng giám đốc ra: "TRẦN KHA!" Trước bàn làm việc rộng lớn, Trần Kha ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, liếc nhìn thư kí một cái. Viên thư kí nơm nớp lo sợ lui ra ngoài rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại. "Trần Kha, cô có ý gì đây?" ông Lục ném mạnh một tờ báo vào mặt Trần Kha. Trên tít tờ báo có nội dung liên quan đến dự án hợp tác phát triển mới nhất giữa Trần thị và một công ty khác, dự án hợp tác này vốn dĩ là phải hợp tác với nhà họ Lục! "Cái dự án này tôi với bố cô đã bàn bạc xong từ sớm rồi, thế mà cô lại tự ý kí hợp đồng với với nhà khác, chẳng lẽ cô không cần cho tôi một lời giải thích à?" ông Lục kịch liệt chất vấn. Trần Kha thản nhiên nhìn ông ta một cái: "Chủ tịch Lục không biết ai mới là người đứng đầu nhà họ Trần nhỉ?." "Cô..." Ông Lục cứng họng. Đế Đô là địa bàn của nhà họ Trần, bọn họ muốn đứng vững ở đây nhất định phải thông qua nhà họ Trần, mà bây giờ người đứng đầu nhà họ Trần lại là Trần Kha! Ông Lục đành phải cắn răng nhịn cơn tức xuống, dùng thái độ hòa hoãn nói: "Trần Kha, bác không biết có phải đứa con gái đó nói gì với cháu hay không. Nhưng, sự thực ở ngay trước mắt, chuyện lần trước đã điều tra rất rõ ràng rồi, đó quả thực chỉ là chuyện ngoài ý muốn do to tiếng với nhau mà thôi... Không chỉ như thế, Niệm Châu... nó cũng đã trả giá bằng cả mạng sống rồi, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?" "Ý đồ mưu sát gì chứ, những lời nói vô căn cứ, nếu chỉ dựa vào tội danh mơ hồ này mà làm ảnh hưởng tới mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà chúng ta... Trần Kha cháu phải suy nghĩ cho thật kỹ!" Trong giọng nói của ông Lục ẩn chứa sự uy hiếp. Trần Kha lạnh tanh nhìn người đàn ông trước mặt, từ tốn nói: "Ai bảo tôi cần chứng cứ? Ai nói tôi cần đến chứng cứ mới có thể bóp chết dự án hợp tác đó? Xả giận cho vợ cũng cần lý do sao?" Ông Lục nghe tới bốn chữ" Xả giận cho vợ" mặt liền biến sắc, cả cơ miệng cũng cứng đơ không biết phải nói gì nữa, Trần Kha đã ra mặt rồi ông còn thay đổi được sau, ông Lục đành ngậm cục tức quay về. -------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com