TruyenHHH.com

Dan Chay Toctienxthyngoc

Tôi vùng vẫy muốn rút tay ra nhưng tay Tóc Tiên ngày càng siết chặt như muốn bóp nát xương tôi, tôi hoảng quá cắn mạnh vào tay chị đến khi bật máu. Tóc Tiên chửi thề một tiếng, túm lấy gáy tôi ép tôi vào tường chị ghé sát tai tôi giọng u ám.

"Ai nói rằng gả cho tôi là tâm nguyện cả đời của cô, Lê Thy Ngọc lời cô nói đều là gió thoảng sao. Nhưng làm sao đây tôi lại tin là thật, giờ cô muốn chạy thì cũng muộn rồi"

Đêm đó Tóc Tiên bỏ Minh Hằng ở lại đưa tôi về biệt thự, chị kéo tôi vào phòng tắm mở nước nóng bóp cằm tôi rồi hôn tới tấp. Từng món từng món lột sạch quần áo tôi, nụ hôn của chị mãnh liệt và nóng bỏng như đang trừng phạt lại như đang dỗ dành. Tôi cố vùng vẫy lần đầu bướng bỉnh không chịu thua chị, cuối cùng Tóc Tiện giận đến bất lực khẽ cười nhẹ nhàng dỗ

"Lê Thy Ngọc nghe đây không ai có thể cướp tôi khỏi em, ngay cả Minh Hằng cũng không" Chị nói chị chỉ thương hại Minh Hằng và hình như chị thật sự yêu tôi rồi.

Sau ngày hôm đó Tóc Tiên lạnh nhạt hẳn với Minh Hằng, mỗi ngày chị đều đúng giờ về nhà cùng tôi ăn cơm, trò chuyện, dạo bộ chúng tôi giống như một cặp vợ chồng bình thường ngoài kia.

Ai cũng bảo chị chưa bao giờ kiên nhẫn với một người phụ nữ như thế, cho đến trước ngày cưới của chúng tôi Minh Hằng nói cô ta muốn rời đi. Hôm đó là sinh nhật của Tóc Tiên, tôi vốn định báo với chị là chúng ta đã may mắn có thai sau nhiều lần chị đưa tôi đi thụ tinh IVF. Nhưng chưa kịp nói đã bị Minh Hằng cắt ngang, cô ta kéo vali tìm đến Tóc Tiên nhẹ nhàng nói

"Chúng ta từng hứa sẽ ở bên nhau cả đời nhưng có lẽ tôi không thể ở cạnh em nữa. Thy Ngọc không thích tôi, chỉ cần tôi ở đây cô ấy sẽ không vui, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người. Tôi phải đi thôi em giúp tôi cảm ơn đến Thy Ngọc"

"Sau này khi tôi không còn bên em, phiền cô ấy chăm sóc em thật tốt"

Sắc mặt Tóc Tiên từ từ trở nên lạnh lẽo, chị nghiến răng hỏi Minh Hằng "Không phải nói chúng ta sẽ sống như người thân, tôi sẽ nuôi cô sao. Thy Ngọc rất ngoan, rất hiểu chuyện tôi nói cô ấy sẽ nghe mà sao cô nhất định phải đi?"

Minh Hằng mỉm cười nhưng một giọt nước mắt lại rơi xuống, cô ta nghẹn ngào hỏi Tóc Tiên

"Tóc Tiên em thật sự chỉ coi tôi như người thân thôi sao, ngày trước chúng ta từng ôm nhau, hôn nhau, lên giường với nhau ngọt ngào như thế em thật sự quên được sao"

Cô ta đợi Tóc Tiên trả lời nhưng chị chỉ im lặng không nói lời nào, Minh Hằng đột nhiên hét lên
"Tôi không thể, tôi không muốn chỉ là người thân của em, Tóc Tiên. Tôi vẫn yêu em, em bảo tôi phải làm sao để ở bên em nhìn em cưới người khác sinh con với người khác"

"Tim tôi đau chết mất em có biết không" Vừa nói cô ta vừa lộ ra vết cắt trên cổ tay, cô ta vừa khóc vừa hét "Tôi bị trầm cảm đấy Tóc Tiên nếu em không yêu tôi, tôi sẽ chết mất nhưng tôi biết em đã không còn thương tôi nữa"

Nói xong cô ta quay người bỏ đi Tóc Tiên gần như không do dự đuổi theo cô ta. Ngoài trời mưa lớn, tôi đứng bên cửa sổ lặng lẽ nhìn họ giằng co trong cơn mưa rồi dần biến mất khỏi tầm mắt. Bỗng dưng tôi thấy hoảng sợ vô cùng, cảm giác rằng nếu lần này Tóc Tiên đi theo Minh Hằng chị sẽ thật sự không cưới tôi, cũng sẽ không cần tôi nữa.

Tôi phải giữa Tóc Tiên lại, tôi nhất định phải khiến chị quay về. Tôi lao vào cơn mưa lớn vội vàng đi tìm Tóc Tiên không biết đã chạy bao lâu, tôi thấy Minh Hằng ngồi ôm tay ở góc tường Tóc Tiên ngồi xổm trước mặt cô ta trân trọng ôm lấy cô. Minh Hằng vừa khóc vừa đấm vào người chị chất vấn.

"Em không yêu chị nữa vậy tại sao lại đến tìm chị, em không biết sao. Em đến tìm chị sẽ làm Lê Thy Ngọc đau lòng đấy."

"Dựa vào cái gì chứ, rõ ràng cô ta chỉ là người thay thế chị nhưng lại cướp đi mọi thứ của chị. Chị chẳng còn gì nữa Tiên, chị không có mẹ, không có em cũng không có nhà. Chị chẳng có gì hết"

Tóc Tiên để mặc cô ta làm loạn, dịu dàng an ủi
"Ngoan đừng làm tổn thương chính mình, bình tĩnh lại đi có em ở đây rồi. Bé Heo em sẽ luôn ở bên chị, sẽ không bao giờ rời xa chị."

"Chị muốn một ngôi nhà em sẽ cho chị một ngôi nhà, những gì Lê Thy Ngọc có Lê Ngọc Minh Hằng cũng sẽ có. Em sẽ cho chị nhiều hơn, tốt hơn chỉ dành riêng cho chị được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com