TruyenHHH.com

Dammy Xuyen Nhanh Hoan Thanh The Gioi

037 cũng có chút cảm thông với hắn, một thiếu niên mới lớn, vẫn chưa sống hết phần đời đã phải bất hạnh mất sớm, cất tiếng thở dài lên tiếng. "Tuy ở thế giới trước cậu đã chết, nhưng chỉ cần ký khế ước với tôi, hoàn thành các nhiệm vụ, cũng có thể xem như cậu vẫn còn sống."

Lời nói của hệ thống như chặt đứt mọi hy vọng của hắn, dù ký khế ước làm nhiệm vụ để được xem là sống, thì sao có thể so sánh với cuộc sống thật sự của bản thân được chứ.

Nhìn từng tia tàn hồn của hắn dần tiu táng, hệ thống có chút gấp gáp, đã hơn nghìn năm mới bắt được một sợi tàn hồn phù hợp, nó không thể cứ như vậy vụt mất vội nói. "Nhưng nếu cậu muốn một lần nữa sống lại ở thế giới cũ cũng được, chỉ cần tích đủ điểm cậu sẽ đổi được một nguyện vọng, bất kể đó là gì Chủ Thần đều có thể làm được."

Tâm trạng Trần Nhạc Thiên như đang rơi xuống vực sâu, lại may mắn bám vào được nhành cây. Hắn lấy lại tinh thần đối với hệ thống nói. "Tôi phải làm những gì?"

Nhìn cậu tràn đầy hy vọng như thế, nó cũng vui vẻ theo, sau đó bay một vòng, một hàng chữ nhỏ xuất hiện.

-Tên ký chủ: Trần Nhạc Thiên.
-Tuổi: 23.
-Điểm: 00000.
-Độ hoàn thành nhiệm vụ: 00000.
-Đánh giá: Cấp D.

Hắn có chơi game, cũng xem như đã hiểu đó là gì.

037 tiếp tục nhiệm vụ, giới thiệu sơ lược qua cho hắn hiểu.
"Tôi là hệ thống 037, được quản lý bởi hệ thống vận hành thế giới, nhưng đôi lúc sẽ có vài thế giới ngừng chuyển động, bởi nam chủ của thế giới này từ chối cuộc sống nơi đó, vì thiếu nhân vật chính, thế giới không thể vận hành, sẽ ảnh hướng đến những thế giới khác. Cho nên nhiệm vụ của cậu là tiếp tục sống thay nam chủ, độ hoàn thành nhiệm vụ dựa trên tốc độ vận hành của thế giới, và độ hài lòng của chủ thần, theo đó tính điểm cho ký chủ."

Trần Nhạc Thiên có chút thắc mắc, hắn lên tiếng. "Tôi cần phải làm những gì, phải sống dựa trên cốt truyện cũ sao?"

037 xoay xung quanh hắn rồi lên tiếng. "Không cần biết ký chủ làm gì, chỉ cần thế giới có thể vận hành tốt là được xem là hoàn thành, còn điểm đạt như thế nào, thì phải dựa vào đánh giá tốt hay xấu."

Câu trả lời của 037 khiến hắn rất hài lòng, thay vì sống như một cỗ máy được lập trình sẳn, hắn lại muốn tuỳ tâm sở dục.

Hắn muốn nhanh chóng được trở về, vì vậy thúc giục 037. "Nhanh thôi, tôi muốn tiếp nhận nhiệm vụ."

037 đối với hành động tích cực của hắn rất vui vẻ, nó nói. "Bởi vì ký chủ là lần đầu tiên tiếp nhận nhiệm vụ, cho nên chỉ cung cấp những nhiệm vụ tân thủ."

Sau đó lại một bảng chữ màu xanh xuất hiện, đọc từng chữ hắn cảm thấy quen mắt lạ thường, giống như đã đọc qua ở đâu đó, cho đến khi được hệ thống truyền tống đến thế giới khác, tỉnh lại trong cơ thể quen thuộc hắn mới nhớ ra, nội dung của thế giới này, giống hệt cốt truyện mà em gái đã viết.

Trần Nhạc Thiên ở thế giới cũ, cũng được xem như là có gia thế, tuy không thể sánh bằng gia thế của nam chủ, nhưng những điều nên lưu ý trong giới thượng lưu từ nhỏ hắn đã học thuộc lòng.

Nhìn bản thân trong gương, đột nhiên trán đau nhứt, mắt khẻ nheo lại, một loạt ký ức chạy dọc trong đầu, càng về sau mày hắn nhíu càng chặt, nội dung câu chuyện khiến hắn không khỏi tức cười.

"Giờ thì hiểu tại sao đang yên đang lành, nam chủ lại chạy trốn rồi. Dù là mình cũng không thể thích người con gái như vậy, hơn hết, không biết Liễu Chính Hy ở thế giời này có giống Chính Hy hay không, dù không đi nữa, mình cũng sẽ không vì một người xa lạ từ bỏ 10 năm tình bạn với Liễu Chính Hy."

Thêm nữa hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, may mắn là được làm gì tuỳ thích, chứ bảo hắn đi theo nội dung cũ, chết còn sướng hơn.

Thay xong đồng phục đã được ủi phẳng treo trong tủ, đúng giờ hầu gái gõ cửa gọi hắn xuống ăn sáng.

Hướng cửa "ừm" một tiếng sau đó mở cửa ra ngoài.

Thế giới này thuộc thể loại vườn trường, trước không nhắc đến thế giới này giống truyện ngôn tình mà em gái viết, hắn tò mò cốt truyện từ đầu tới cuối sao chép trắng trợn như vậy, không sợ bị bắt đền bản quyền sao?

Không ngạc nhiên lắm khi ba mẹ ở thế giới này giống hệt thế giới cũ, hắn tò mò hỏi một câu.
"Trần Vân Nhi đâu rồi?"

Mẹ ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn hắn, không trả lời, cho đến khi hắn nghĩ ở đây không tồn tại Trần Vân Nhi, còn đang thắc mắc cả câu chuyện, mấy đứa bạn dù thân hay không thân của hắn đều bị em gái cho một cái thân phận, lẽ nào thân là em gái nam chính, lại không được cô đưa vào.

Ba Trần khẻ ho một tiếng nói. "Con có phải anh trai nó không vậy?"

Nhìn biểu hiện khó hiểu của hắn, mẹ Trần cười gượng giúp hắn giải đáp nghi hoặc. "Vân Nhi du học M quốc được hai năm rồi, con đó, anh trai kiểu gì thế hả?"

Biết được đáp án, có chút gượng gạo, hắn nhanh chóng uống xong ly sữa, đứng dậy đi học cứ như chạy trốn.

Ai biết được con bé này, đem ước mơ du học vào câu chuyện để thoả mãn bản thân đâu chứ.

Nhìn chiếc bentley đen bóng đậu trước nhà đợi mình, hắn cũng không ngạc nhiên, không phải vì đi nhiều đã quen, mà là gia thế nam chủ như này, không có xe hiệu đưa đón, đó mới là điều bất ngờ.

Bước xuống xe, hắn nhìn từng tóp người chen chúc nhau muốn đến gần hắn, lại không thể đến gần vì sợ làm fan của hắn phẩn nộ.

Đâu đó lại có tiếng fan nữ kêu lên muốn sinh khỉ con cho hắn, tâm mệt thầm nghĩ. "M nó tht ch, rt cuc con em mình nó nghĩ cái gì để viết ra nhng câu thoi này vy."

Cố bình tĩnh như không có việc gì, bước đi lại nhanh hơn thường ngày, hắn thật sự muốn nhanh chóng thoát khỏi đây càng sớm càng tốt, mẹ nó thật khó thở.

Theo trí nhớ vào đến lớp, vừa nhìn thấy hắn, có hai nam sinh đi đến, một nam sinh anh tuấn nụ cười có phần ngã ngớn, cậu là Nguyễn Minh Nhật, một trong những bạn thân của nam chủ, cũng như là bạn thân của hắn ở thế giới cũ.

Cậu khoác lên vai hắn đùa. "Sao đến sớm thế, như mọi ngày không phải đang ở phòng hội học sinh chơi sao?"

Phạm Cường vờ lấy điện thoại ra lướt xem gì đó. "Úi trời, hôm nay cậu đến lớp sớm, thảo nào thời tiết thông báo hôm nay mưa."

Nguyễn Minh Nhật nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt vờ như không tin. "Sao có thể, trời vẫn còn đang nắng kia kìa."

Phạm Cường tiếp lời. "Thế mới bảo là bất ngờ chứ."

Nhìn hai tên này người hát người đệm, hắn ngán ngẩm chẳng buồn nói.

Ngoài Liễu Chính Hy ra thì hai tên này thân với hắn nhất, ở trường cũng học cùng lớp, những lúc trốn học đi chơi cũng không thể thiếu.

Không biết bọn họ biểu hiện như thế nào, khi biết trong lúc chơi game với tụi nó mình lại đột quỵ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com