Dam Xn Ban Trai Toi Khong Phai La Nguoi
Những ngày kế tiếp, lịch học thường ngày của Thưởng Nam lại được bổ sung thêm môn đánh golf và bơi lội. Cả hai môn này không phải học riêng mà cậu theo học chung cùng mọi người.Trước đây, Thưởng Nam không giao tiếp nhiều với người nhà họ Lục, thậm chí còn có phần xa lạ với nhóm bạn nhỏ cùng đến nhà họ Lục ban đầu. Cậu sống trong ngôi nhà bên ngoài biệt thự chính, ở cùng với Lục Cập và Hương phu nhân. Lục Cập ít khi lui tới biệt thự chính, cậu cũng theo đó mà hiếm khi ghé qua. Lâu lâu mới tới một lần, mọi người đều rất khách sáo.Người nhà họ Lục không phải tuýp người yếu mềm. Họ đối xử rất tốt với Thưởng Nam, có lẽ vì nể mặt Lục Cập. Nhưng Thưởng Nam thấy điều đó cũng không quá quan trọng, chỉ cần sống thoải mái là đủ, tại sao lại thoải mái thì chẳng cần phải bận tâm quá sâu xa.Trong nhà, Lục Lệ và Hồ Điệp Lan là hai người thân thiết nhất với Thưởng Nam. Thái độ của những người khác cũng tương tự nhau, nhưng vì Thưởng Nam khác biệt so với nhóm Mạc Nguyên Nguyên nên cậu có một vị thế cao hơn so với họ.
Về điểm này, nhóm Mạc Nguyên Nguyên cũng không có ý kiến gì. Thưởng Nam may mắn khi có Lục Cập dễ dãi và tốt bụng - coi cậu như cậu chủ nhỏ thứ mười một của nhà họ Lục mà chiều chuộng.Một sáng mùa hè, Thưởng Nam theo nhóm Mạc Nguyên Nguyên học lớp đấu kiếm. Họ dùng kiếm gỗ, Thưởng Nam mới học nên thầy giáo còn đang chỉ cậu cách cầm chuôi kiếm và cách đứng hai chân.Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động cơ xe, âm thanh đó kéo dài một lúc rồi dừng lại.Có người đến?
Mạc Nguyên Nguyên cao tới 1m90, không cần phải ngẩng lên cửa sổ cũng có thể ngoảnh đầu nhìn người vừa bước xuống xe.Tán cây rậm rạp che đi một phần tầm nhìn, chiếc xe thương mại màu đen dừng bên ngoài cổng sắt, Mạnh quản gia vội chạy tới mở cửa xe.Người đầu tiên bước xuống là một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, dường như không hề quan tâm rằng chỉ vài tiếng nữa sẽ là trưa nắng gay gắt. Sau khi chào hỏi Mạnh quản gia, hắn bước thẳng về phía nhà chính.Thưởng Nam đặt kiếm gỗ xuống, bám vào bệ cửa sổ mà nhìn. Cậu thấy người đàn ông ấy từng bước đi vào khuôn viên đeo kính gọng đen, dáng vẻ thản nhiên tự tin, trông chỉ tầm ba mươi tuổi, dù tuổi thật của hắn có thể lớn hơn một chút.Sau đó, một người thứ hai từ xe bước xuống. Dưới những bóng cây loang lổ, Mạnh quản gia cúi người gần sát đất. Người đàn ông đưa tay đỡ ông ấy dậy, mỉm cười nói vài câu.“Đó là Lục Tiêu đúng không?” Đôi mắt của Lục Tiêu rất giống với Lục Cập, bao dung và thân thiện. Dù ông đã ngoài bốn mươi nhưng thời gian và tiền tài không khiến ông trở nên già cỗi. Trái lại, sự ung dung của ông còn vượt trội hơn cả những người trẻ tuổi.[14: Ừm.]
Thưởng Nam không hiểu rõ về kiểu người như Lục Tiêu. Trong mắt họ, lợi ích gia tộc là trên hết, thậm chí cao hơn cả máu mủ của mình. Đối với họ, lợi ích cá nhân chẳng bao giờ quan trọng bằng lợi ích tập thể.Nếu thật sự là vì lợi ích tập thể thì đã đành, nhưng qua bao thế hệ, việc hy sinh của nhà họ Lục chỉ để bảo vệ sự giàu sang của riêng mình, nhằm giữ vững quyền lợi do sự giàu có mang lại.Lục Lệ cũng tiến lại gần, nhìn thấy là Lục Tiêu, cô liền reo lên, “Ba về rồi?” Đôi mắt cô sáng bừng, gương mặt rạng rỡ quay đầu chạy ra khỏi lớp học.Chắc hẳn quan hệ giữa Lục Lệ và Lục Tiêu rất tốt, nhìn gương mặt Lục Tiêu trông giống hệt một người cha hiền từ.Mạnh quản gia đi phía sau Lục Tiêu, “Đã một thời gian rồi ông chưa về thăm. Mấy đứa nhỏ rất nhớ ông.”Lục Huyễn đứng chờ ở cửa, nghe thấy lời của Mạnh quản gia thì cười đùa, “Là muốn gặp anh trai tôi để xin tiền tiêu vặt chứ gì. Nếu không xin tiền thì chắc cũng là muốn xin nghỉ phép để đi chơi thôi. Đám nhóc ấy khôn hơn ba của chúng nhiều rồi.”
Lục Huyễn là người duy nhất trong thế hệ của Lục Tiêu chưa kết hôn. Cả nhà đều biết việc hắn thích đàn ông, nhưng dù là đàn ông hay phụ nữ, bên cạnh Lục Huyễn cũng chưa từng có ai.Lần này anh trai về nhà cũ, hắn cũng không bận rộn gì nên coi như về đây nghỉ ngơi, bầu bạn với anh trai.Lục Tiêu còn chưa kịp mở lời thì Lục Lệ đã chạy nhanh từ trong nhà ra, cô lao vào ôm chặt lấy ông, “Ba, con nhớ ba lắm!”Lục Tiêu vỗ nhẹ vai Lục Lệ, “Không biết lớn nhỏ gì cả, đứng thẳng lên đi, chú hai cũng đến rồi, mau chào người đi.”Lục Lệ gọi chú hai một tiếng, còn nói: "Sao chú hai vẫn chỉ có một mình?”“Càng ngày càng không có quy củ. "Lục Huyễn cười nói.Trong nhà họ Lục, ngoài Lục Cập thì chỉ có Lục Lệ mới dám nói chuyện với Lục Tiêu như vậy. Dù sao cô cũng là con gái cưng của gia chủ, con trai cưng thì đã tàn phế, nên cô trở thành báu vật duy nhất.Những người khác chỉ đi xuống sau khi Lục Lệ đã ra. Họ với Lục Tiêu có một tầng khoảng cách, không thể thân thiết như Lục Lệ, nhưng vì Lục Tiêu là gia chủ hiện tại, bất kể quan hệ thân sơ thế nào, họ đều nên xuống chào hỏi.Nhóm giữa là Mạc Nguyên Nguyên và mọi người, Thưởng Nam đi ở cuối hàng. Chiều cao của cậu chỉ ở mức trung bình, đứng ở cuối bị che khuất gần hết.Người phía trước có người gọi ông là “bác cả,” còn nhóm của Mạc Nguyên Nguyên thì gọi là “Ông Lục.”
Thưởng Nam không phát ra một âm nào, miệng khép chặt.Lục Tiêu trò chuyện đôi câu, nhìn lướt qua từng gương mặt rồi mới hỏi: “Lục Cập không ở đây à?”Lục Lệ nhanh nhảu trả lời, “Anh con đang ở bên nhà riêng, để con đi gọi anh ấy.”“Không cần đâu, đợi đến bữa tối rồi nó qua cũng được. Sức khỏe vốn đã không tốt, chạy đi chạy lại đổ mồ hôi, lại phát bệnh thì khổ.” Lục Tiêu trông như một người cha lo lắng cho con, lúc nào cũng suy nghĩ cho Lục Cập.Thưởng Nam ở đằng sau nhìn qua khe hở nhỏ, thoáng thấy một phần gương mặt của Lục Tiêu, chỉ cảm thấy có gì đó đáng sợ cũng như ghê tởm.Lục Lệ khẽ đung đưa cánh tay của Lục Tiêu, “Ba yên tâm, từ mùa xuân đến giờ sức khỏe của anh con đã cải thiện rất nhiều, ít khi ho hẳn. Bác sĩ Vương nói, tuổi thọ của anh con đã vượt qua dự đoán ba bốn năm rồi.” Khi ở trước mặt Lục Tiêu cô mới biểu lộ như một cô gái nhỏ, còn lúc khác thì luôn là cô chủ kiêu ngạo nói một là một, hai là hai.“Ồ?” Lục Tiêu thoáng ngạc nhiên, còn có phần mừng rỡ, “Vậy là tốt quá.”“Vâng, vâng.” Lục Lệ gật đầu liên tục.Đường xa mệt mỏi, Lục Tiêu chỉ ngồi trong đại sảnh trò chuyện với mọi người một lúc. Ông nhớ tên từng người cháu, biết cụ thể tuổi tác của họ, thậm chí còn nắm rõ tiến độ học hành của từng người. Ngay cả nhóm của Mạc Nguyên Nguyên, ông cũng gọi được tên từng người.Tuy Lục Tiêu không ở trong nhà, nhưng ông có rất nhiều “mắt” trong dinh thự. Những ánh mắt đó giúp ông giám sát mọi người và mọi ngóc ngách trong nhà.Vì thế ông rất được lòng người nhà, mọi người đều tin tưởng và kính trọng ông. Ai cũng nói Lục Cập là con trai của ông, giống ông như đúc. Nhưng Thưởng Nam đứng ở cuối nhìn mãi, lại nghĩ rằng không phải Lục Cập giống Lục Tiêu, mà là Lục Tiêu đang cố gắng giống Lục Thân.Vì sự có mặt của Lục Tiêu, buổi học chiều tạm thời được nghỉ. Thưởng Nam quay về từ nhà chính, lòng nặng trĩu, không biết khi gặp Lục Tiêu, Lục Cập sẽ cảm thấy ra sao.Thưởng Nam vội vã quay về phía Lục Cập, đang ngồi trong phòng khách tầng một nhìn ra. Bên cạnh hắn đặt một cốc cà phê, giờ hắn đã có thể uống cà phê lạnh, nhưng Thưởng Nam không biết liệu hắn có mất ngủ vì cà phê không.Mặt trời từ sau núi Mỹ Vụ treo lơ lửng ở góc mái, chiếu sáng cả phòng khách. Thưởng Nam chẳng kịp thay giày, đẩy cửa chạy đến trước mặt Lục Cập, chưa suy nghĩ gì đã cất tiếng, "Anh, Lục Tiêu đã về rồi sao?”Thiếu niên đứng ngược sáng, hơi thở nhẹ nhàng hổn hển, một bóng nhỏ đổ xuống trang sách che mất mấy dòng thơ.Lục Cập ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm ngâm nhìn Thưởng Nam một lúc, rồi mỉm cười khẽ hỏi, “Em gọi ông ấy là Lục Tiêu?”Trực tiếp gọi tên của gia chủ, hành động đó không thể gọi là lễ phép. Nhưng dường như Lục Cập không tỏ ra khó chịu hay tức giận trước cách cư xử của Thưởng Nam.Thưởng Nam siết nhẹ góc áo, “Hôm nay là lần đầu tiên em gặp ông ấy, nhưng em nhận ra mình không thích người này.”Lục Cập đặt sách sang bên cạnh nắm lấy cổ tay Thưởng Nam, kéo cậu lại gần hơn, “Bằng trực giác sao?”“Dạ... là trực giác.” Nếu không thì còn lý do nào khác, Thưởng Nam không thể nói cho hắn biết mình có một hệ thống, mà hệ thống đó lại tên là 14...“Trực giác đôi khi cũng chỉ là ảo giác thôi,” Lục Cập nhẹ nhàng nói, “Ba chưa làm gì tổn thương em cả, đừng vì lý do vô căn cứ mà sinh ra thành kiến. Nhưng nếu đơn giản là không thích ông ấy thì cũng không sao, không cần một lý do nghiêm trọng để không thích ai, ngay cả khi chỉ vì giọng nói khó nghe.”Lục Cập nói xong, dừng lại một lúc rồi tiếp tục: “Cũng như việc không thích, thích một người cũng chẳng cần lý do gì quá trang trọng. Tiểu Nam, em có người mình thích không?”Thưởng Nam không hiểu vì sao câu chuyện đột ngột chuyển từ Lục Tiêu sang mình, sững lại một chút rồi lắc đầu, “Không, em không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện đó.”Trong mắt Thưởng Nam, nhiệm vụ mới là quan trọng nhất. Cậu đến đây là để hoàn thành nhiệm vụ, không phải để yêu đương.Câu trả lời "không có thời gian nghĩ mấy chuyện đó" của cậu thật nghiêm túc, dù rằng thực ra cậu cũng không bận rộn lắm. Nếu có bận thì cũng chỉ là bận ăn, uống, chơi với bạn bè. Ngay cả Lục Cập cũng biết rằng cô bé đi theo cậu ba và người đi theo cậu tư đang bí mật hẹn hò nhau, cũng bình thường khi những người đồng trang lứa tụ tập lại sẽ có chút rung động. Nhưng Thưởng Nam thì hoàn toàn khác; khi các bạn bí mật bàn tán về người khiến trái tim họ rung động, cậu thường chỉ ngồi thẫn thờ, đây là Hương phu nhân đã quan sát và kể lại cho Lục Cập.
Hương phu nhân không chỉ báo cáo lại kết quả quan sát của mình mà còn đưa ra nhận xét: "Cậu có chắc là mình có tình cảm với một thiếu niên trì độn về mặt tình cảm như thế này không?”Lục Cập chỉ cười bất lực, “Ta chưa đủ giỏi để kiểm soát bản thân không rung động.”Vì vậy, câu trả lời của Thưởng Nam nằm trong dự đoán của Lục Cập. Hắn không muốn ép cậu phải làm gì, chỉ hơi ngạc nhiên trước câu trả lời, “Sắp mười bảy tuổi rồi, nếu có người em thích, nhớ nói với anh nhé.”Hắn không có ý dẫn dắt Thưởng Nam, nhưng hắn sẽ dọn sạch những bụi rậm quanh cậu, không chừa một ngọn lá.Thưởng Nam xem trọng nhiệm vụ hàng đầu. Trước khi điểm hắc hóa của Lục Cập về mức an toàn, cậu không có tâm tư hay sức lực để để ý đến người ngoài, nhưng nếu việc có người yêu có thể giúp giảm điểm hắc hóa của Lục Cập thì Thưởng Nam sẽ suy nghĩ.Thấy Thưởng Nam không trả lời, Lục Cập chuyển chủ đề, “Buổi tối bảo Hương phu nhân chọn cho em bộ đồ trang trọng một chút, ba đang ở đây, không thể mặc như thường ngày được.”“Vâng, em biết rồi.”
Lục Cập giơ tay, véo nhẹ má Thưởng Nam.Sinh hoạt của Thưởng Nam luôn do Hương phu nhân phụ trách, khi bà theo Lục Cập vẫn còn rất trẻ, không thể chăm lo cho Lục Cập nhiều. Sau này Lục Cập tự lập, bà trở thành một nữ quản gia khá rảnh rỗi.Vì vậy sự xuất hiện của Thưởng Nam rất vừa vặn. Từ giáo viên dạy học của cậu đến dầu gội, sữa dưỡng thể đều do Hương phu nhân tự mình lo liệu. Sữa dưỡng thể bà tự nghiên cứu và pha chế, sử dụng loại hoa hồng tím. Nước hoa hồng dùng cho mặt là sản phẩm của một thương hiệu nước ngoài dành riêng cho người giàu, được điều chế theo đơn đặt hàng của bà, dựa trên độ tuổi, làn da và giới tính của Thưởng Nam.Véo nhẹ má Thưởng Nam, Lục Cập cảm nhận được hương thơm thoang thoảng dính vào đầu ngón tay..
Về điểm này, nhóm Mạc Nguyên Nguyên cũng không có ý kiến gì. Thưởng Nam may mắn khi có Lục Cập dễ dãi và tốt bụng - coi cậu như cậu chủ nhỏ thứ mười một của nhà họ Lục mà chiều chuộng.Một sáng mùa hè, Thưởng Nam theo nhóm Mạc Nguyên Nguyên học lớp đấu kiếm. Họ dùng kiếm gỗ, Thưởng Nam mới học nên thầy giáo còn đang chỉ cậu cách cầm chuôi kiếm và cách đứng hai chân.Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động cơ xe, âm thanh đó kéo dài một lúc rồi dừng lại.Có người đến?
Mạc Nguyên Nguyên cao tới 1m90, không cần phải ngẩng lên cửa sổ cũng có thể ngoảnh đầu nhìn người vừa bước xuống xe.Tán cây rậm rạp che đi một phần tầm nhìn, chiếc xe thương mại màu đen dừng bên ngoài cổng sắt, Mạnh quản gia vội chạy tới mở cửa xe.Người đầu tiên bước xuống là một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, dường như không hề quan tâm rằng chỉ vài tiếng nữa sẽ là trưa nắng gay gắt. Sau khi chào hỏi Mạnh quản gia, hắn bước thẳng về phía nhà chính.Thưởng Nam đặt kiếm gỗ xuống, bám vào bệ cửa sổ mà nhìn. Cậu thấy người đàn ông ấy từng bước đi vào khuôn viên đeo kính gọng đen, dáng vẻ thản nhiên tự tin, trông chỉ tầm ba mươi tuổi, dù tuổi thật của hắn có thể lớn hơn một chút.Sau đó, một người thứ hai từ xe bước xuống. Dưới những bóng cây loang lổ, Mạnh quản gia cúi người gần sát đất. Người đàn ông đưa tay đỡ ông ấy dậy, mỉm cười nói vài câu.“Đó là Lục Tiêu đúng không?” Đôi mắt của Lục Tiêu rất giống với Lục Cập, bao dung và thân thiện. Dù ông đã ngoài bốn mươi nhưng thời gian và tiền tài không khiến ông trở nên già cỗi. Trái lại, sự ung dung của ông còn vượt trội hơn cả những người trẻ tuổi.[14: Ừm.]
Thưởng Nam không hiểu rõ về kiểu người như Lục Tiêu. Trong mắt họ, lợi ích gia tộc là trên hết, thậm chí cao hơn cả máu mủ của mình. Đối với họ, lợi ích cá nhân chẳng bao giờ quan trọng bằng lợi ích tập thể.Nếu thật sự là vì lợi ích tập thể thì đã đành, nhưng qua bao thế hệ, việc hy sinh của nhà họ Lục chỉ để bảo vệ sự giàu sang của riêng mình, nhằm giữ vững quyền lợi do sự giàu có mang lại.Lục Lệ cũng tiến lại gần, nhìn thấy là Lục Tiêu, cô liền reo lên, “Ba về rồi?” Đôi mắt cô sáng bừng, gương mặt rạng rỡ quay đầu chạy ra khỏi lớp học.Chắc hẳn quan hệ giữa Lục Lệ và Lục Tiêu rất tốt, nhìn gương mặt Lục Tiêu trông giống hệt một người cha hiền từ.Mạnh quản gia đi phía sau Lục Tiêu, “Đã một thời gian rồi ông chưa về thăm. Mấy đứa nhỏ rất nhớ ông.”Lục Huyễn đứng chờ ở cửa, nghe thấy lời của Mạnh quản gia thì cười đùa, “Là muốn gặp anh trai tôi để xin tiền tiêu vặt chứ gì. Nếu không xin tiền thì chắc cũng là muốn xin nghỉ phép để đi chơi thôi. Đám nhóc ấy khôn hơn ba của chúng nhiều rồi.”
Lục Huyễn là người duy nhất trong thế hệ của Lục Tiêu chưa kết hôn. Cả nhà đều biết việc hắn thích đàn ông, nhưng dù là đàn ông hay phụ nữ, bên cạnh Lục Huyễn cũng chưa từng có ai.Lần này anh trai về nhà cũ, hắn cũng không bận rộn gì nên coi như về đây nghỉ ngơi, bầu bạn với anh trai.Lục Tiêu còn chưa kịp mở lời thì Lục Lệ đã chạy nhanh từ trong nhà ra, cô lao vào ôm chặt lấy ông, “Ba, con nhớ ba lắm!”Lục Tiêu vỗ nhẹ vai Lục Lệ, “Không biết lớn nhỏ gì cả, đứng thẳng lên đi, chú hai cũng đến rồi, mau chào người đi.”Lục Lệ gọi chú hai một tiếng, còn nói: "Sao chú hai vẫn chỉ có một mình?”“Càng ngày càng không có quy củ. "Lục Huyễn cười nói.Trong nhà họ Lục, ngoài Lục Cập thì chỉ có Lục Lệ mới dám nói chuyện với Lục Tiêu như vậy. Dù sao cô cũng là con gái cưng của gia chủ, con trai cưng thì đã tàn phế, nên cô trở thành báu vật duy nhất.Những người khác chỉ đi xuống sau khi Lục Lệ đã ra. Họ với Lục Tiêu có một tầng khoảng cách, không thể thân thiết như Lục Lệ, nhưng vì Lục Tiêu là gia chủ hiện tại, bất kể quan hệ thân sơ thế nào, họ đều nên xuống chào hỏi.Nhóm giữa là Mạc Nguyên Nguyên và mọi người, Thưởng Nam đi ở cuối hàng. Chiều cao của cậu chỉ ở mức trung bình, đứng ở cuối bị che khuất gần hết.Người phía trước có người gọi ông là “bác cả,” còn nhóm của Mạc Nguyên Nguyên thì gọi là “Ông Lục.”
Thưởng Nam không phát ra một âm nào, miệng khép chặt.Lục Tiêu trò chuyện đôi câu, nhìn lướt qua từng gương mặt rồi mới hỏi: “Lục Cập không ở đây à?”Lục Lệ nhanh nhảu trả lời, “Anh con đang ở bên nhà riêng, để con đi gọi anh ấy.”“Không cần đâu, đợi đến bữa tối rồi nó qua cũng được. Sức khỏe vốn đã không tốt, chạy đi chạy lại đổ mồ hôi, lại phát bệnh thì khổ.” Lục Tiêu trông như một người cha lo lắng cho con, lúc nào cũng suy nghĩ cho Lục Cập.Thưởng Nam ở đằng sau nhìn qua khe hở nhỏ, thoáng thấy một phần gương mặt của Lục Tiêu, chỉ cảm thấy có gì đó đáng sợ cũng như ghê tởm.Lục Lệ khẽ đung đưa cánh tay của Lục Tiêu, “Ba yên tâm, từ mùa xuân đến giờ sức khỏe của anh con đã cải thiện rất nhiều, ít khi ho hẳn. Bác sĩ Vương nói, tuổi thọ của anh con đã vượt qua dự đoán ba bốn năm rồi.” Khi ở trước mặt Lục Tiêu cô mới biểu lộ như một cô gái nhỏ, còn lúc khác thì luôn là cô chủ kiêu ngạo nói một là một, hai là hai.“Ồ?” Lục Tiêu thoáng ngạc nhiên, còn có phần mừng rỡ, “Vậy là tốt quá.”“Vâng, vâng.” Lục Lệ gật đầu liên tục.Đường xa mệt mỏi, Lục Tiêu chỉ ngồi trong đại sảnh trò chuyện với mọi người một lúc. Ông nhớ tên từng người cháu, biết cụ thể tuổi tác của họ, thậm chí còn nắm rõ tiến độ học hành của từng người. Ngay cả nhóm của Mạc Nguyên Nguyên, ông cũng gọi được tên từng người.Tuy Lục Tiêu không ở trong nhà, nhưng ông có rất nhiều “mắt” trong dinh thự. Những ánh mắt đó giúp ông giám sát mọi người và mọi ngóc ngách trong nhà.Vì thế ông rất được lòng người nhà, mọi người đều tin tưởng và kính trọng ông. Ai cũng nói Lục Cập là con trai của ông, giống ông như đúc. Nhưng Thưởng Nam đứng ở cuối nhìn mãi, lại nghĩ rằng không phải Lục Cập giống Lục Tiêu, mà là Lục Tiêu đang cố gắng giống Lục Thân.Vì sự có mặt của Lục Tiêu, buổi học chiều tạm thời được nghỉ. Thưởng Nam quay về từ nhà chính, lòng nặng trĩu, không biết khi gặp Lục Tiêu, Lục Cập sẽ cảm thấy ra sao.Thưởng Nam vội vã quay về phía Lục Cập, đang ngồi trong phòng khách tầng một nhìn ra. Bên cạnh hắn đặt một cốc cà phê, giờ hắn đã có thể uống cà phê lạnh, nhưng Thưởng Nam không biết liệu hắn có mất ngủ vì cà phê không.Mặt trời từ sau núi Mỹ Vụ treo lơ lửng ở góc mái, chiếu sáng cả phòng khách. Thưởng Nam chẳng kịp thay giày, đẩy cửa chạy đến trước mặt Lục Cập, chưa suy nghĩ gì đã cất tiếng, "Anh, Lục Tiêu đã về rồi sao?”Thiếu niên đứng ngược sáng, hơi thở nhẹ nhàng hổn hển, một bóng nhỏ đổ xuống trang sách che mất mấy dòng thơ.Lục Cập ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm ngâm nhìn Thưởng Nam một lúc, rồi mỉm cười khẽ hỏi, “Em gọi ông ấy là Lục Tiêu?”Trực tiếp gọi tên của gia chủ, hành động đó không thể gọi là lễ phép. Nhưng dường như Lục Cập không tỏ ra khó chịu hay tức giận trước cách cư xử của Thưởng Nam.Thưởng Nam siết nhẹ góc áo, “Hôm nay là lần đầu tiên em gặp ông ấy, nhưng em nhận ra mình không thích người này.”Lục Cập đặt sách sang bên cạnh nắm lấy cổ tay Thưởng Nam, kéo cậu lại gần hơn, “Bằng trực giác sao?”“Dạ... là trực giác.” Nếu không thì còn lý do nào khác, Thưởng Nam không thể nói cho hắn biết mình có một hệ thống, mà hệ thống đó lại tên là 14...“Trực giác đôi khi cũng chỉ là ảo giác thôi,” Lục Cập nhẹ nhàng nói, “Ba chưa làm gì tổn thương em cả, đừng vì lý do vô căn cứ mà sinh ra thành kiến. Nhưng nếu đơn giản là không thích ông ấy thì cũng không sao, không cần một lý do nghiêm trọng để không thích ai, ngay cả khi chỉ vì giọng nói khó nghe.”Lục Cập nói xong, dừng lại một lúc rồi tiếp tục: “Cũng như việc không thích, thích một người cũng chẳng cần lý do gì quá trang trọng. Tiểu Nam, em có người mình thích không?”Thưởng Nam không hiểu vì sao câu chuyện đột ngột chuyển từ Lục Tiêu sang mình, sững lại một chút rồi lắc đầu, “Không, em không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện đó.”Trong mắt Thưởng Nam, nhiệm vụ mới là quan trọng nhất. Cậu đến đây là để hoàn thành nhiệm vụ, không phải để yêu đương.Câu trả lời "không có thời gian nghĩ mấy chuyện đó" của cậu thật nghiêm túc, dù rằng thực ra cậu cũng không bận rộn lắm. Nếu có bận thì cũng chỉ là bận ăn, uống, chơi với bạn bè. Ngay cả Lục Cập cũng biết rằng cô bé đi theo cậu ba và người đi theo cậu tư đang bí mật hẹn hò nhau, cũng bình thường khi những người đồng trang lứa tụ tập lại sẽ có chút rung động. Nhưng Thưởng Nam thì hoàn toàn khác; khi các bạn bí mật bàn tán về người khiến trái tim họ rung động, cậu thường chỉ ngồi thẫn thờ, đây là Hương phu nhân đã quan sát và kể lại cho Lục Cập.
Hương phu nhân không chỉ báo cáo lại kết quả quan sát của mình mà còn đưa ra nhận xét: "Cậu có chắc là mình có tình cảm với một thiếu niên trì độn về mặt tình cảm như thế này không?”Lục Cập chỉ cười bất lực, “Ta chưa đủ giỏi để kiểm soát bản thân không rung động.”Vì vậy, câu trả lời của Thưởng Nam nằm trong dự đoán của Lục Cập. Hắn không muốn ép cậu phải làm gì, chỉ hơi ngạc nhiên trước câu trả lời, “Sắp mười bảy tuổi rồi, nếu có người em thích, nhớ nói với anh nhé.”Hắn không có ý dẫn dắt Thưởng Nam, nhưng hắn sẽ dọn sạch những bụi rậm quanh cậu, không chừa một ngọn lá.Thưởng Nam xem trọng nhiệm vụ hàng đầu. Trước khi điểm hắc hóa của Lục Cập về mức an toàn, cậu không có tâm tư hay sức lực để để ý đến người ngoài, nhưng nếu việc có người yêu có thể giúp giảm điểm hắc hóa của Lục Cập thì Thưởng Nam sẽ suy nghĩ.Thấy Thưởng Nam không trả lời, Lục Cập chuyển chủ đề, “Buổi tối bảo Hương phu nhân chọn cho em bộ đồ trang trọng một chút, ba đang ở đây, không thể mặc như thường ngày được.”“Vâng, em biết rồi.”
Lục Cập giơ tay, véo nhẹ má Thưởng Nam.Sinh hoạt của Thưởng Nam luôn do Hương phu nhân phụ trách, khi bà theo Lục Cập vẫn còn rất trẻ, không thể chăm lo cho Lục Cập nhiều. Sau này Lục Cập tự lập, bà trở thành một nữ quản gia khá rảnh rỗi.Vì vậy sự xuất hiện của Thưởng Nam rất vừa vặn. Từ giáo viên dạy học của cậu đến dầu gội, sữa dưỡng thể đều do Hương phu nhân tự mình lo liệu. Sữa dưỡng thể bà tự nghiên cứu và pha chế, sử dụng loại hoa hồng tím. Nước hoa hồng dùng cho mặt là sản phẩm của một thương hiệu nước ngoài dành riêng cho người giàu, được điều chế theo đơn đặt hàng của bà, dựa trên độ tuổi, làn da và giới tính của Thưởng Nam.Véo nhẹ má Thưởng Nam, Lục Cập cảm nhận được hương thơm thoang thoảng dính vào đầu ngón tay..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com