TruyenHHH.com

Dam Xn Ban Trai Toi Khong Phai La Nguoi


Hương phu nhân không kìm được mà véo má Thưởng Nam một cái.

Lục Cập từ trên lầu đi xuống, đưa cho Thưởng Nam một chiếc máy gọi màu đen, "Nhấn phím 1 sẽ kết nối với điện thoại trong thư phòng của anh, phím 2 là gọi tới nhà chính, phím 3 là trạm cảnh sát trong thị trấn, các phím còn lại đều có nhãn dán đằng sau, đi theo sát Hương phu nhân, đừng chạy lung tung, về nhà sớm nhé."

Thưởng Nam bỏ chiếc máy gọi cũ kỹ vào túi bên trong áo, "Anh cũng đi đi.”

Lục Cập mỉm cười lắc đầu, "Ồn quá, em cứ vui vẻ mà chơi."

Dùng xong bữa sáng, Thưởng Nam và Hương phu nhân lên xe nhà đi đến thị trấn.

Đây là lần đầu tiên Thưởng Nam đi trên con đường này kể từ khi đến nhà họ Lục. Hồi đó là mùa xuân, khắp nơi phủ một màu xanh tươi mát, bây giờ là giữa mùa đông, hai bên đường đầy cỏ khô, mỗi khi gió thổi, những chiếc lá khô treo trên cây rơi xuống lả tả như mưa.

Những cánh đồng lúa xanh mướt trước đây giờ là đồng lúa mì đã được thu hoạch từ lâu, chỉ còn lại những gốc rạ đều tăm tắp, một bầy chim sẻ lớn đang tìm nhặt những hạt thóc còn sót lại trên mặt đất, xe vừa chạy qua, cả đàn liền bay tán loạn.

Hương phu nhân cầm một chiếc gương nhỏ, cẩn thận vẽ lông mày, không hề bị ảnh hưởng bởi sự rung lắc của xe. Thấy Thưởng Nam ngắm cảnh ngoài cửa sổ chăm chú, bà nói: "Bảo cậu chủ chia cho cháu một mảnh đất mà trồng, cháu nghĩ sao?"

"Cháu có thể cân nhắc," Thưởng Nam nghiêm túc trả lời.

Xe chạy suốt hơn hai giờ mới đến thị trấn Mã Già Lý. Thị trấn này lớn và sầm uất hơn Thưởng Nam tưởng tượng, các tòa nhà đều theo phong cách lâu đài với mái nhọn, sơn tường màu ấm, đường lát gạch chứ không phải đường nhựa, trên đó còn vẽ đủ loại nhân vật hoạt hình, tiếc là Thưởng Nam chẳng nhận ra ai.

Mã Già Lý là một thị trấn đậm bản sắc riêng, chắc hẳn thu hút không ít khách du lịch. Thưởng Nam nghĩ, nơi đây đúng là hoàn hảo để check-in đăng lên mạng xã hội.

Cứ cách một đoạn ngắn lại có một tấm áp phích của nhà hát Mã Già Lý, giới thiệu vở kịch sắp diễn hôm nay mang tên "Khúc ca hoàng hôn".

Hương phu nhân đeo đôi găng tay da màu đen, dáng vẻ thanh lịch, khoanh tay nói: "Chắc là câu chuyện cẩu huyết của lão già yêu cô gái trẻ."

Nhìn vào tấm áp phích với phần giới thiệu nhân vật, lời của Hương phu nhân không sai, chỉ là lão già đó không quá già, tầm hơn 50 tuổi, còn cô gái trẻ thì thật sự rất trẻ, chỉ mới 18.

Thưởng Nam cùng Hương phu nhân thảo luận một phen về tấm áp phích, vừa quay lại thì thấy Tô Ý đang đứng phía sau mỉm cười. Hương phu nhân nở nụ cười chuẩn mực, Thưởng Nam thì chủ động chào: "Chào thầy Tô."

Tô Ý đáp: "Mẹ tôi đã đợi hai người ở nhà lâu rồi, tôi dẫn đường cho hai vị nhé?”

Hương phu nhân có phần khác với tưởng tượng của Tô Ý, bà không hoàn toàn xinh đẹp mĩ miều, nhưng sự sắc sảo trong ánh mắt không dễ bị xem nhẹ. Đứng cạnh Thưởng Nam, bà tỏ ra bảo vệ, quả không hổ là nữ quản gia riêng của Lục Cập.

Vừa đi, Thưởng Nam vừa ngắm nhìn mọi nơi trong thị trấn, thật sự như bước ra từ một câu chuyện cổ tích.

Hôm nay có buổi biểu diễn, trưởng trấn còn đãi bia, mọi người trên đường ăn mặc lịch sự như Hương phu nhân, ai nấy đều rạng rỡ, toát lên vẻ hạnh phúc và nhiệt tình. Chỉ cần nhìn thần thái của họ, có thể thấy rõ họ đang sống trong một môi trường hạnh phúc.

Có một nhóm cô gái mặc váy dài, khoác áo choàng ở trước mặt, cô gái đi giữa đội chiếc mũ đẹp, trên mũ cài mấy cái lông vũ màu trắng, khi ngang qua Thưởng Nam, cô bất ngờ ném cho cậu một cành hoa, rồi e thẹn mỉm cười trước khi rời đi cùng bạn bè.

Tô Ý nhìn dáng vẻ không biết làm thế nào của Thưởng Nam, vội giải thích:  "Đây là một cách tỏ tình đang rất thịnh hành gần đây, không phân biệt nam nữ, gặp được người mình thích là tặng một cành hoa. Nếu em cũng thích cô ấy thì ném hoa lại, nếu không thì cứ nhận lịch sự là được.”

Giải thích xong, Tô Ý cười nói: "Bạn học Thưởng Nam, cô ấy đang tỏ tình với em đấy.”

Thưởng Nam lập tức cảm thấy cầm cành hoa này rất bỏng tay.

Cậu không có ý định yêu đương.

Nhìn vẻ mặt quẫn bách của Thưởng Nam, Hương phu nhân xoa đầu cậu, "Vẫn còn là trẻ con mà, đúng không?"

Ở trong lòng Hương phu nhân có tuổi tác ngang với Lục Cập, bà xem Thưởng Nam chẳng khác nào một đứa trẻ. Bà không ngờ lại gặp tình huống như vậy khi ra ngoài.

Chuyện này bà phải báo cho Lục Cập mới được.

Tới nhà Tô Ý chỉ mất hơn mười phút đi bộ, nhà anh ở trung tâm thị trấn, là một ngôi nhà rất đẹp và rực rỡ, có một khu vườn rộng rãi xinh xắn.

Mà trong hơn mười phút đó, Thưởng Nam đã nhận được một bó hoa lớn, gồm hoa hồng, cát cánh, tulip, mẫu đơn. Có lẽ tâm trạng Hương phu nhân không tốt, lúc đầu có vài quý ông muốn tặng hoa, nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của bà thì liền ngừng lại, từ bỏ ý định.

Tô Ý trêu chọc: "Thưởng Nam thật sự rất được mến mộ, nếu em học trung học ở thị trấn này, chắc chắn những người theo đuổi sẽ chặn kín cửa nhà em."

Đây chỉ là giả định, Hương phu nhân nghĩ. Lục Cập không đời nào để Thưởng Nam học ở trường trong thị trấn một mình.

Bà đã theo Lục Thân hàng trăm năm, rất hiểu rõ sự chiếm hữu và kiểm soát của Lục Thân với những thứ thuộc về mình lớn đến mức nào. Vì vậy, khi Lục Thân quản lý nhà họ Lục, gia tộc không bao giờ mắc phải sai lầm, vì Lục Thân sẽ tính đến mọi khả năng xảy ra, cùng những hệ quả có thể đến từ một quyết định.

Hương phu nhân thấy rõ sự quan tâm của Lục Thân dành cho Thưởng Nam. Đó là tình cảm gì bà cũng không rõ lắm, nhưng trực giác mách bảo bà rằng nếu Lục Thân biết Thưởng Nam nhận được nhiều hoa như vậy, tâm trạng có lẽ sẽ chẳng tốt đẹp gì.

Nhưng dù biết Lục Thân sẽ không vui, Hương phu nhân vẫn phải báo cho hắn biết, ít nhất để hắn chuẩn bị tinh thần cho những tình huống tương tự trong tương lai khi có mặt.

Cũng nên để Lục Thân biết Thưởng Nam không còn là trẻ con nữa mà là một thiếu niên tuấn tú, được cả nam lẫn nữ yêu thích lúc bước ra ngoài.

Mẹ của Tô Ý nhiệt tình đón tiếp Thưởng Nam và Hương phu nhân. Nhà Tô Ý trang trí ấm áp và tinh tế, chi tiết nhỏ thể hiện rõ sự giàu có của gia đình này.

Bà lấy ra một hũ rượu gạo chưa mở đặt lên bàn, Tô Ý nháy mắt với Thưởng Nam, “Nếu là ngày thường thì mẹ thầy chắc chắn không nỡ lấy ra đâu.”

Mẹ của Tô Ý đúng là một người hâm mộ cuồng nhiệt của Hương phu nhân, từ khi Hương phu nhân bước vào nhà, ánh mắt của bà không rời khỏi khuôn mặt bà ấy một chút nào. Tất nhiên, bà cũng không quên niềm nở tiếp đón Thưởng Nam, còn tỏ ra ngạc nhiên trước những bông hoa mà Thưởng Nam nhận được.

“Nếu có người trong lòng, sao không để cậu chủ Lục Cập giúp cháu bàn chuyện hôn sự nhỉ?” Mẹ của Tô Ý nghiêm túc nói.

Hương phu nhân ngăn lại, “ Nó vẫn chưa trưởng thành, tạm thời chưa nghĩ đến mấy chuyện đó.”

Đang nói chuyện, bỗng một cô gái từ tầng trên chạy xuống, tiếng bước chân rầm rập, cô mặc váy ngủ ren trắng tay bồng, tóc buộc hai bím. Có lẽ không ngờ có khách ở phòng khách, khi chạm phải ánh mắt của Thưởng Nam, cô đỏ mặt quay người chạy vụt lên lầu.

Tô Ý nhíu mày, “Em họ thầy đấy, nghỉ đông nên về đây nghỉ ngơi.” Dù nhíu mày nhưng trong mắt anh không có chút gì trách cứ, mà chỉ là biểu cảm của một người anh trai trước cô em gái tinh nghịch.

Thưởng Nam không để ý đến sự xuất hiện của cô, cậu cầm lấy rượu gạo hoa hồng uống không ngừng lại được. Rượu thật sự rất ngon, mang hương thơm nồng của hoa hồng trắng, kèm chút vị bạc hà và húng tây. Cậu nghĩ, Lục Cập chắc chắn sẽ thích.

Vài lần cậu muốn xin mẹ của Tô Ý một hũ cho Lục Cập thử, nhưng lại ngại ngùng không dám mở lời. May là khi cậu chuẩn bị rời đi, mẹ của Tô Ý chủ động đề nghị tặng cậu một hũ mang về.

“Buổi biểu diễn ca kịch sắp tới sẽ diễn ra tại Nhà hát Lục Thiên, chúng ta có thể cùng xem.” Khi tiễn Thưởng Nam ra về, Tô Ý nói.

Hương phu nhân ôm hoa trong tay, còn Thưởng Nam thì cầm hũ rượu gạo, “Thu hoạch lớn đây.”

Hương phu nhân ngửi thấy mùi rượu nồng trên người Thưởng Nam, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cậu, bà hơi khựng lại, “Tiểu Nam, cháu uống bao nhiêu rồi?”

“Một ly thôi.” Thưởng Nam đáp.

“Vậy thì tốt.” Hương phu nhân thở phào. Ban đầu bà tưởng đây là loại rượu gạo bình thường chỉ thêm một chút men, nhưng khi nếm thử mới phát hiện trong đó còn pha thêm rượu vang, độ cồn cũng không thấp. Thưởng Nam lại chưa đủ tuổi, mà nhà họ Lục có quy định rất nghiêm, cấm tiệt việc uống rượu khi chưa đủ tuổi. Nếu để Lục Cập biết, Hương phu nhân sợ rằng Thưởng Nam sẽ bị phạt.

May mà chỉ uống một ly, lát nữa bà sẽ mua cho cậu ly sữa nóng để át đi mùi rượu, chắc Lục Cập sẽ không phát hiện ra.

Uống rượu, được tỏ tình… Hương phu nhân hối hận vì đã rủ Thưởng Nam đi xem ca kịch, ít nhất cũng không nên chủ động mời cậu đi cùng – đúng là một quả bom sẵn sàng phát nổ bất cứ lúc nào!

[14: Là mười một chén.]

Buổi biểu diễn ca kịch bắt đầu vào lúc hai giờ rưỡi chiều, kéo dài năm tiếng rưỡi, gồm ba màn thượng trung hạ.

Để hợp với tình hình cũng như góp vui, Hương phu nhân và Thưởng Nam đã mua hai chiếc mặt nạ ở cổng vào. Mặt nạ của Hương phu nhân che kín cả mặt, còn mặt nạ của Thưởng Nam che nửa mặt – lớp sơn trắng tinh trên mặt nạ được tô thêm bằng màu vàng và đỏ, tạo thành vẻ uyển chuyển của một loài mèo đang rình mồi.

Rất hợp với Thưởng Nam.

Nhìn Thưởng Nam, Hương phu nhân nghĩ rằng Lục Cập quả thực rất biết chọn. Một đứa trẻ xinh đẹp như thế, bỗng bà cũng muốn nuôi một đứa.

Sợ Thưởng Nam đi lạc, Hương phu nhân nắm lấy mũ choàng của cậu. Bà mang giày da gót cao vừa phải, vốn đã cao 1m70 nên giờ lại cao hơn Thưởng Nam một chút, kéo cậu cũng không khó.

Đúng là Thưởng Nam có chút chóng mặt, nhưng không ảnh hưởng đến việc đi lại hay nhận biết người khác. Cậu quên rằng cơ thể này chưa từng uống rượu, cồn xộc thẳng lên đầu làm cậu đầu váng mắt hoa.

Nhưng mùi vị hoa hồng trắng vẫn còn đọng lại, cũng đáng.

Khi buổi biểu diễn bắt đầu, khán phòng chật kín người, không ngừng có người từ cửa vào. Nhà hát có kết cấu nửa vòng tròn bao quanh sân khấu, ghế ngồi từ trên xuống dưới, khu vực trống dưới sàn không có ghế, khán giả có thể đứng xem.

Hương phu nhân và Thưởng Nam ngồi ở vị trí tốt nhất, có rèm che và bàn trà bày sẵn các loại hạt khô cùng bia do trưởng trấn tặng.

Tiếng hò reo khiến Thưởng Nam có chút khó chịu. Rèm đỏ trên sân khấu từ từ mở ra, màn một là cảnh nữ chính – cô gái ở nhờ nhà nam chính, khiêm nhường quỳ trên đất lau sàn bằng khăn.

Thưởng Nam bất giác cảm thấy vở kịch giống mình và Lục Cập, nhưng khác ở chỗ giữa cậu và Lục Cập không có tình yêu, chỉ là tình đồng chí.

Hương phu nhân say mê xem. Khi kết thúc màn một, bà kéo rèm định tìm Thưởng Nam để bàn luận về cốt truyện.

Kéo rèm ra, ghế trống trơn.

Thưởng Nam mất tích.

Mắt Hương phu nhân tối sầm.

Bà gần như không nghĩ ngợi, đứng dậy đi ra ngoài. Là một người phụ nữ lịch sự và xinh đẹp, mọi người đều chủ động nhường đường cho bà. Hương phu nhân chạy nhanh ra cửa, người ra vào đều đeo mặt nạ cho thêm phần náo nhiệt. Trước mắt bà không ngừng lướt qua những chiếc mặt nạ kỳ quái và vặn vẹo, hình ảnh của Lục Thân và Lục Cập chồng lên nhau, cuối cùng trở thành một bộ xương hoàn chỉnh.

Đứng ở cổng chính của nhà hát, Hương phu nhân nhìn quanh tìm bóng dáng Thưởng Nam, cuối cùng thấy cậu ngồi ở cầu thang bên cạnh. Tim bà dần bình tĩnh lại, đi tới vỗ nhẹ vào vai Thưởng Nam, “Tiểu Nam? Sao lại ra đây một mình thế?”

Thưởng Nam chậm rãi ngẩng đầu, “Cháu có chút chóng mặt, bên trong ồn quá, ra đây hóng gió chút. Thấy bà đang xem chăm chú nên cháu không nói với bà.”

Quả thực bên trong rất ồn ào, mà độ cồn của rượu cũng cao.

Hương phu nhân ngồi xuống, “Để ta gọi tài xế, chúng ta về nhé?”

“Khó khăn lắm bà mới được đi xem kịch, bà cứ vào xem đi, cháu sẽ ở đây đợi, có gì sẽ gọi cho bà.” Thưởng Nam cầm thiết bị gọi trong tay, có nút bấm để gọi trực tiếp cho Hương phu nhân.

Mỗi lần Hương phu nhân ra ngoài đều là để làm việc, rất hiếm khi đi chơi như thế này. Khi bị thiêu cháy, Lục Hương cũng chỉ mới mười mấy tuổi.

“Vậy cháu đừng chạy lung tung nhé.”

Thưởng Nam thực sự không có ý định đi đâu. Dù sao cậu cũng đã là người trưởng thành rồi.

Sau khi Hương phu nhân đi rồi, Thưởng Nam nghịch nút bấm trên thiết bị gọi. Nhìn các nút bấm mờ ảo hiện lên, Thưởng Nam muốn chúng đừng rung nữa, liền bấm mạnh xuống.

Nút bấm vào số “1”, thiết bị gọi đã kết nối đến điện thoại trong thư phòng của Lục Cập.

Máy gọi chưa reo được mấy tiếng thì đã có người bắt máy, giọng nói ôn hòa của Lục Cập vang lên, “Tiểu Nam?”

Thưởng Nam bị doạ hết hồn, ban đầu còn bị sốc vì đồ trong tay mình lại có thể "nói chuyện", trì độn một lúc mới lờ mờ nhận ra đây là chiếc máy gọi khẩn cấp mà Lục Cập tặng cậu. Trong cơn say, Thưởng Nam đã vô tình bấm nút gọi đến phòng làm việc của Lục Cập, cậu ôm lấy chiếc máy gọi, định "ừm" một tiếng để đáp lại, nhưng miệng lại không chịu nghe lời.

“Ư hư…”

14 phát ra một tiếng cười phá lên trong đầu Thưởng Nam.

Tuy Thưởng Nam còn nhỏ tuổi nhưng lại là một người rất chín chắn, trước giờ cậu chưa bao giờ nũng nịu với ai cả.

Lục Cập hơi ngạc nhiên, giọng nói càng thêm dịu dàng, “Có chuyện gì vậy?”

Thưởng Nam nhìn người qua lại lấp ló phía xa xa và đài phun nước, cúi đầu xuống, phát hiện hoa văn dưới chân cũng đang xoay tròn. Cạnh chân cậu là bình rượu gạo hoa hồng mà cậu vẫn không quên mang theo khi ra ngoài.

Có lẽ là do uống rượu, Thưởng Nam bỗng thấy lòng tràn đầy tâm sự muốn nói, nhưng thật ra trong đầu cậu lại không định nói với Lục Cập, cảm thấy không cần thiết. Vậy mà mọi thứ lại dần mất kiểm soát.

“Em có rất nhiều hoa.”

Giọng cậu thiếu niên chậm rãi, lời nói không đầu không đuôi càng thêm kỳ lạ. Nhưng Lục Cập cho rằng đó chỉ là Thưởng Nam nhất thời hứng chí, nên vẫn dỗ dành, “Hửm?”

“Là do người ta tặng.”

Người ta tặng?

Lục Cập vốn đang mỉm cười thì môi lại dần hạ xuống một chút.

“Người ta là ai?” Lục Cập nhẹ giọng, khéo léo dò hỏi.

Thưởng Nam thấy giọng của Lục Cập nghe thật êm tai, thật thoải mái, nên cậu tiếp tục trả lời theo đối phương, “Rất nhiều chàng trai và cô gái đều tặng hoa, Tô Ý nói đó là bọn họ thích em, em đều nhận hết, tất cả đều nhận hết.”

Cậu trả lời xong, chờ Lục Cập nói chuyện. Nhưng mãi không thấy phản hồi, Thưởng Nam lại “A lô” hai lần, lúc này mới nghe tiếng Lục Cập ho khan, sau vài tiếng ho, Lục Cập khẽ cười và nói bằng giọng kiềm chế, “Tiểu Nam, về nhà đi, anh sẽ tới đón em.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com