TruyenHHH.com

Dam Xn Ban Trai Toi Khong Phai La Nguoi

Ngu Tri Bạch quan sát Thưởng Nam hồi lâu, mới biết đối phương đang tức giận.

Thưởng Nam lại đi đổi một lượng xu trò chơi bằng đúng lượng trước đó, không nói một lời tiếp tục điều khiển cần gạt. Ngu Tri Bạch đứng bên cạnh, "Để tôi giúp cậu.”

“Không cần. "Thưởng Nam lời ít ý nhiều, cũng không nhìn cậu ta.

Trước đây dù Ngu Tri Bạch có tác quái thế nào, Thưởng Nam cũng không giận, nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên. Lúc nghe Ngu Tri Bạch nói đã tặng hết những con thú bông cho người ta rồi, nụ cười của Thưởng Nam dần biến mất.

Nụ cười của Thưởng Nam chậm rãi biến mất, trái tim của Ngu Tri Bạch cũng dần thắt lại. Cậu ta có trái tim nhưng chẳng có tác dụng gì, đây là lần đầu tiên Ngu Tri Bạch cảm nhận rõ rệt sự hiện diện mạnh mẽ của trái tim mình. Cậu ta lặng lẽ nhìn Thưởng Nam đang cố gắng gắp thú bông, trong lòng ngày càng khó chịu.

Cậu ta tiến gần thêm một chút, đưa tay nắm lấy tay Thưởng Nam, "Tôi nhớ mặt những người đó, tôi sẽ đi đòi lại thú bông.”

Ngu Tri Bạch nói xong, thực sự định đi tìm những người đã nhận thú bông, nhưng Thưởng Nam vội giữ lại, "Đã tặng người ta rồi, sao có thể không biết xấu hổ đòi về được?”

Thưởng Nam không giận, cậu nhích qua một bên, "Cậu gắp đi, không gắp được 10 con tối nay cậu ngủ ngoài phòng khách.”

[14: Yo~]

Thưởng Nam: "Câm miệng.”

Ngu Tri Bạch mím môi, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Thưởng Nam nhìn vào gương mặt nghiêng của Ngu Tri Bạch. Cậu không giận, chỉ là cảm thấy bất lực không muốn nói chuyện, cậu hiểu vì Ngu Tri Bạch không phải con người mà là một quái vật, nên suy nghĩ của cậu ta không thể giống với loài người. Người bình thường sẽ không ghen tuông vì vài con thú bông, nhưng Ngu Tri Bạch thì lại ghen.

Thưởng Nam nghĩ, có lẽ vì cậu ta cũng là một người giấy, mà thú bông cũng thuộc loại đồ vật tương tự, nên việc Ngu Tri Bạch ghen cũng có thể hiểu được.

Sau hơn hai mươi lần, Ngu Tri Bạch chỉ trượt một lần, máy gắp thú bị gắp sạch. Tay Thưởng Nam ôm một chuỗi thú bông to bự, đến khi hết sạch xu thì cả nhân viên của khu vui chơi cũng đến.

Nhân viên lịch sự mời Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch uống trà sữa nóng, rồi dẫn họ sang chỗ khác. Thưởng Nam biết nhân viên muốn họ uống trà sữa xong thì rời đi, đừng chơi nữa, nếu họ cứ tiếp tục gắp thì khu vui chơi sẽ lỗ mất.

"Cậu còn giận không?" Ngu Tri Bạch nhẹ nhàng hỏi Thưởng Nam, tay cầm một chuỗi thú bông lớn.

Thưởng Nam nhai trân châu trong trà sữa: “ Đâu có giận đâu.”

“... "Ngu Tri Bạch không hiểu," Nhưng tôi cảm thấy cậu tức giận.”

"Thực sự là không giận mà.”

Ngu Tri Bạch suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Ý cậu là mặc dù trông cậu có vẻ giận, nhưng thực ra không giận đúng không?”

Thưởng Nam nghĩ nghĩ, thấy cách hiểu của Ngu Tri Bạch cũng không sai, cậu gật đầu, "Đúng vậy.”

Lúc này, Thưởng Nam hoàn toàn không nghĩ rằng cuộc đối thoại này sẽ gây ra tai hoạ ngầm thế nào cho cuộc sống thường ngày của cậu với Ngu Tri Bạch. Ít nhất thì khi Ngu Tri Bạch bắt đầu ngấm ngầm hiểu được, có những chuyện mà dù Thưởng Nam có thực sự giận đi nữa, cậu ta vẫn sẽ cho rằng cậu không giận, tiếp tục làm như cũ.

Trên con đường nhựa rộng lớn trước trung tâm thương mại, một chiếc xe thương vụ màu đen lao vút qua. Đại Lệ Lệ ngồi bên cửa sổ xe vừa vặn nhìn thấy Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch đứng trước cửa trung tâm thương mại.

Người thừa kế của nhà họ Thưởng, tay cầm một ly trà sữa rẻ tiền, lại đang yêu đương với một kẻ nghèo hèn không có tương lai, mà điều quan trọng hơn cả là hai người này vốn dĩ là kẻ thù, là đối thủ không đội trời chung, giờ lại đứng chung một phe.

Hình ảnh trước trung tâm thương mại cứ lặp đi lặp lại trong đầu Đại Lệ Lệ. Móng tay bà bấm chặt vào lòng bàn tay, máu rỉ ra mà bà không hề hay biết. Bà sững sờ nghĩ thầm, tại sao? Tại sao Thưởng Hiên phản bội bà, bây giờ đến cả Thưởng Nam cũng phản bội bỏ rơi bà?
-
Đêm trước Giao thừa, phường Hồi Nam đón những ngày náo nhiệt nhất trong năm.

Trên những cây xanh ven đường treo đèn lồng đỏ nhỏ, cành cây quấn những dây đèn màu sắc lấp lánh. Các trung tâm thương mại từ sớm đã công bố thông tin về các hoạt động đêm Giao thừa.

Trương Tuyết Lệ đã phát bao lì xì lớn trong nhóm lớp. Mấy ngày trước cô đến bệnh viện thăm Trương Hỗ và mọi người, dù sao cũng là giáo viên chủ nhiệm, mà bọn Trương Hỗ lại vô cùng tin tưởng cô. Họ nói rằng họ đã gặp ma, vốn tưởng rằng Trương Tuyết Lệ sẽ không tin, nhưng cô lại nói mình có bạn bè có thể giúp họ xin vài bùa hộ mệnh hoặc vật trừ tà.

Sau khi thăm bọn Trương Hỗ, Trương Tuyết Lệ còn quan tâm đến Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch, tiện thể nhắc: kết quả thi cuối kỳ sắp có rồi, nếu không có tiến bộ, cô sẽ xử lý Thưởng Nam.

Thưởng Nam cảm thấy phần sau mới là điều Trương Tuyết Lệ muốn nói nhất.

Nói xong lời chúc mừng năm mới với Trương Tuyết Lệ, Thưởng Nam mới đẩy cửa phòng bệnh. Tối nay họ sẽ đón Ngu Xương Nguyệt về nhà, không thể để bà ở lại bệnh viện lạnh lẽo trong những ngày giao thừa đón tết được.

Lúc tới bệnh viện, tuy Ngu Xương Nguyệt vẫn nghiêm mặt, nhưng ánh mắt đã có chút vui mừng.

Sắc mặt của bà so với khi mới nhập viện khác biệt một trời một vực. Ở bệnh viện, ba bữa mỗi ngày đều có chuyên gia dinh dưỡng lập thực đơn riêng, thay đổi món liên tục. Kết hợp với sự điều trị của bác sĩ, sức khỏe của bà có tiến triển rõ rệt. Tất nhiên là những bệnh mãn tính chỉ có thể điều trị từ từ, không thể chữa khỏi hoàn toàn. Hầu hết người già đều có những bệnh tật này nọ, huống hồ cơ thể của Ngu Xương Nguyệt từ trước đến giờ chưa từng được chăm sóc.

Bác sĩ dặn dò Thưởng Nam: "Cậu có thể mua một số thiết bị điều trị tại nhà, bao gồm cả máy thở oxy, vì bà cụ đã lớn tuổi, sức khỏe rất yếu, cần được nghỉ ngơi tốt.”

"Đặc biệt vào mùa đông, nhất định phải chú ý đừng để bà bị cảm lạnh, sẽ dẫn đến cơn hen suyễn, người già lại phải chịu tội.”

Tập hồ sơ bệnh án dày cộp, các lưu ý sau khi xuất viện cũng được viết trên vài trang giấy.

Ngu Tri Bạch ôm tấm ảnh Ngu Xá, mang theo một túi lớn đựng quần áo thay cho Ngu Xương Nguyệt, "Đi thôi.”

Thưởng Nam đỡ Ngu Xương Nguyệt.

Khi bước vào thang máy nhấn tầng xuống bãi đỗ xe, thang máy bắt đầu di chuyển xuống, những ngón tay gầy gò của Ngu Xương Nguyệt bấu chặt vào cánh tay của Thưởng Nam.

Thưởng Nam rũ mắt xuống, hỏi: "Bà ngoại, bà có muốn ăn gì không? Cháu cho người đi mua.”

Ngu Xương Nguyệt không trả lời, hừ một tiếng, bà vẫn luôn hừ: "Ta nằm viện tốn bao nhiêu tiền của cháu rồi.”

Tóc của bà đã được bác sĩ cắt ngắn để dễ chăm sóc, lúc xuất viện hộ lý còn chải chuốt gọn gàng cho bà. Lưng Ngu Xương Nguyệt hơi còng, trên khuôn mặt đầy những nếp nhăn, đôi mắt không còn mờ đục mà trở nên kiên định mạnh mẽ như một cái cây khô đang bắt đầu đâm chồi trở lại.

"Không nhiều đâu." Thưởng Nam đáp, cậu không bao giờ nghĩ đến chuyện tính toán với Ngu Xương Nguyệt về tiền bạc, dù sao tiền nhà họ Thưởng cũng nhiều đến mức tiêu mấy đời cũng không hết.

Ngu Xương Nguyệt nhìn Ngu Tri Bạch đứng bên cạnh: "Nhớ trả tiền cho người ta, có nghe thấy không?”

Ngu Tri Bạch chậm rãi quay đầu lại, cậu mím môi: "Vâng.”

Thưởng Nam nhịn cười, nếu tính toán thật sự, có lẽ Ngu Tri Bạch sẽ phải làm thuê cho cậu cả đời mất.

Tài xế chờ ở bãi đỗ xe vẫn là Lý Hậu Đức, chú hỏi có phải họ sẽ về nhà hay về phía trung tâm thành phố. Ngu Xương Nguyệt giữ chặt tay Thưởng Nam, "Giao thừa ta muốn về nhà mình.” Trong mắt bà cụ ánh lên sự quật cường.

Thưởng Nam sững người rồi nhanh chóng hiểu ra, Ngu Xương Nguyệt muốn về khu Hạnh Phúc, dù sao thì cũng có rất nhiều ký ức liên quan đến Ngu Xá ở đó. Bắt bà bỏ lại ký ức về con gái mình để đón năm mới ở nơi khác quả thật không ổn lắm.

Vì thế, Thưởng Nam nói với Lý Hậu Đức: "Tới khu Hạnh Phúc.”

Lý Hậu Đức vừa đánh tay lái vừa quan sát phía sau có xe không, vừa nói: "Cậu chủ, để tôi kể cậu nghe một chuyện. Mấy ngày trước, ở khu Hạnh Phúc có một người nhảy lầu, lên cả tin tức rồi."

Thưởng Nam: "?”

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Thưởng Nam, Lý Hậu Đức biết là họ chưa nghe chuyện này. Đôi trẻ đang yêu đương mà, chẳng để ý đến những chuyện bên ngoài. Lý Hậu Đức tiếp tục kể: "Có một người tên Lý Bình gì đó, cũng không hẳn là còn trẻ lắm, vào sáng sớm mấy hôm trước đột nhiên phát cuồng, học tiếng chó sủa, bò bằng tay chân trên đất rất nhanh, vừa bò vừa sủa, sau đó leo lên lầu rồi từ tầng thượng nhảy xuống, không một dấu hiệu báo trước.”

Lý Hậu Đức nhớ lại video đó, nổi cả da gà, "Góc quay của video là từ một người trên lầu đối diện quay lại, nhìn mà khiếp. Người ta nhảy lầu còn đắn đo ở trên một lúc, nhưng gã thì leo lên rồi 'bịch' một phát là rơi xuống ngay. Cá nhân tôi nghĩ có lẽ gã bị bệnh dại.”

Thưởng Nam và Ngu Xương Nguyệt đều nhìn về phía Ngu Tri Bạch, thấy bà nhìn Ngu Tri Bạch Thưởng Nam đoán ra ngay, Ngu Xương Nguyệt biết rõ những người đó sẽ gặp phải quả báo vì hành vi của mình. Bà cũng biết những gì Lý Vinh Bình đã làm với Ngu Xá và Ngu Tri Bạch.

Trong xe im lặng một lúc, có người buông lời cảm thán: "Có lẽ là trúng tà rồi.”

Đó là lời của Ngu Tri Bạch, giọng cậu nhẹ bẫng.

Lý Hậu Đức lại rùng mình, "Đừng nói thế chứ. Mọi người đều bảo là trúng tà, nhưng ai trúng tà lại học chó sủa? Chuyên gia nói rồi, phải xem xét khả năng bệnh dại.”

Một lúc sau, Lý Hậu Đức lại nói: "Nhưng con gái tôi cũng bảo, trên mạng không ít người phân tích là trúng tà.”

Sau đó, không ai trong xe nói thêm gì nữa.

Lý Hậu Đức nghĩ rằng họ đang cảm thán về sự mong manh của sinh mệnh và sự vô thường của số phận.

Thưởng Nam vẫn nhớ rất rõ về Lý Vinh Bình, lần cuối cùng cậu gặp gã, gã đã không còn bình thường nữa. Thưởng Nam đã dự cảm rằng ngày chết của Lý Vinh Bình sắp đến.

Người giấy chưa bao giờ cố ý làm hại ai, nhưng Lý Vinh Bình và Lỗ Dương đều tự mình chuốc lấy cái chết. Số phận là một vòng xoáy khổng lồ, không ai có thể thoát ra. Vận mệnh thực sự nằm trong tay mỗi người, và cái chết cũng là một phần của nó.

Sự sinh ra là điều không thể kiểm soát, nhưng cái chết thì có thể, nguyên nhân cái chết nằm trong quá khứ mà ta không để ý đến.

Ngu Tri Bạch, nguyên nhân cái chết của Ngu Tri Bạch là gì? Nguyên nhân cái chết của cậu ta chính là sự sinh ra của cậu ta.

Thưởng Nam cảm thấy vô cùng đau lòng.

-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com