TruyenHHH.com

Dam Xn Ban Trai Toi Khong Phai La Nguoi

Thưởng Nam ôm hoa mà sững sờ.

Ngu Tri Bạch cúi người xuống, ánh mắt chăm chú nhìn thiếu niên con người trước mặt, “Hôn tôi đi.”

“Hả? "Thưởng Nam không theo kịp suy nghĩ của Ngu Tri Bạch.

“ Tôi tặng hoa cho cậu, lẽ ra cậu nên hôn tôi một cái.”

Thì ra mục đích không chỉ là tặng hoa, người giấy còn muốn có được một nụ hôn của người yêu.

Ở nơi đông người qua lại, Thưởng Nam nhìn quanh trước sau, mặt lộ vẻ khó xử, nhưng Ngu Tri Bạch lại thiếu chút hiểu biết về các quy tắc xã hội, chẳng hạn như việc không nên làm những hành động phản cảm nơi công cộng.

Khi nhìn thấy ánh mắt chứa đầy mong đợi của Ngu Tri Bạch, Thưởng Nam thở sâu một hơi rồi mới định tiến tới. Nhưng tiếc là người giấy đã mất kiên nhẫn – cậu ta nghiêng đầu, tự ép mặt mình lên môi của Thưởng Nam.

Thưởng Nam: "...... Còn có thể như vậy nữa à?”

Nhưng rõ ràng Ngu Tri Bạch rất hài lòng.

“Đi thôi, chúng ta tới lối vào của buổi triển lãm trên tầng thượng.”

Nhóm Trương Hỗ đã chờ ở lối vào, Trương Hỗ và Chu Mạch mỗi người đang cầm một cây kem, vừa ăn vừa trợn trắng mắt, nhìn từ xa trông như hai nhân vật khách mời đặc biệt của buổi triển lãm đang vô cùng kinh hãi.

“Mùa đông ăn kem, quá đã! "Mặt Trương Hỗ trắng bệch.

Sau khi nói chuyện với Chu Mạch, Trương Hỗ quay lại thấy Thưởng Nam ôm một bó hoa hồng từ xa đi tới, bên cạnh là Ngu Tri Bạch. Cảnh tượng này suýt khiến cậu ta bị sặc miếng kem chưa kịp nuốt xuống.

“ Còn là người không? Công khai yêu đương sớm như vậy!” Trương Hỗ nói.

Lâm Tân cắn bánh mì, "Hoa rất đẹp, học sinh giỏi tặng à?”

Thưởng Nam khẽ gật đầu một cái.

Lâm Tân cười cười.

Học sinh giỏi đối xử với Thưởng Nam cũng không tệ, Lâm Tân nghĩ cô và lớp phó sinh hoạt khá thân nhau, mà lớp phó sinh hoạt phụ trách thu các khoản chi phí hoạt động trong lớp. Các hoạt động của trường họ rất tốn kém, lần đi chơi xa nhất lên tới bảy chữ số, nhưng dù là buổi tiệc tối đơn giản hay mua tài liệu học, lúc nào học sinh giỏi cũng không có đủ tiền. Điện thoại cậu ta không có tiền, thiếu bao nhiêu thì hôm sau mới nộp được.

Cửa hàng hoa này Lâm Tân biết, toàn bán hoa nhập khẩu, ngay cả giấy gói cũng được thiết kế bởi các nhà thiết kế có chút tiếng tăm. Đối với cô không đắt, nhưng với Ngu Tri Bạch thì đây đã là một món quà đắt đỏ.

Trong lúc trò chuyện, Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch đã đến nơi. Dù chỉ có sáu cành hoa hồng không quá nổi bật, nhưng vẻ ngoài của Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch lại khiến họ trở thành tâm điểm. Thêm vào đó là bó hoa hồng vừa nhìn là biết tượng trưng cho cái gì– khiến ai cũng có thể nhận ra mối quan hệ giữa hai người.

“Mấy người đi dạo một vòng chỉ để mua hoa thôi à? Hoa ăn thay cơm được không?” Trương Hỗ liên tục liếc về phía bó hoa.

Lâm Tân nhéo mũi, "Oa, trong không khí toàn là vị chua nha.”

“Bây giờ vào được chưa?” Thưởng Nam nhìn về phía cổng soát vé.

Mấy nhân viên công tác đứng ở cửa soát vé, bên cạnh bọn họ bày mấy thùng giấy, trên bảng hiệu bên cạnh viết rõ quy tắc tham quan triển lãm:

1. Nhóm vào tham quan không được mang theo điện thoại, điện thoại sẽ được nhân viên giữ hộ.

2. Khi vào cổng, vui lòng chọn và nhận đạo cụ yêu thích của mình.

3. Mỗi lần chỉ tiếp đón một nhóm, mỗi nhóm không dưới 10 người.

4. Trong trường hợp khẩn cấp hoặc cần sự trợ giúp của nhân viên, hoặc muốn kết thúc trò chơi sớm, vui lòng để trưởng nhóm nhấn chuông báo động.

5. Chúc bạn vui vẻ.

Nhóm của Thưởng Nam vừa đủ 10 người.

Khi soát vé, Thưởng Nam giao điện thoại và bó hoa hồng cho nhân viên. Cô gái đeo găng tay trắng chỉ về phía hộp giấy trên bàn bên cạnh, “ Cậu có thể chọn đạo cụ mình thích.”

Đạo cụ… đạo cụ… nghe có vẻ là thứ gì đó rất “xịn sò”.

Thưởng Nam cúi xuống nhìn vào chiếc hộp, im lặng.

Tất, giày vải đỏ, bùa vàng, chai thủy tinh nhỏ chứa chất lỏng màu đỏ, kiếm nhựa (dài cỡ ngón út)…

Và một cái gì đó rất kỳ lạ.

Thưởng Nam tiện tay lấy một miếng vải vuông màu đỏ, vo lại thành một cục rồi nhét vào túi, ngẩng đầu lên thấy Ngu Tri Bạch cầm một chữ "Hỷ", có lẽ làm bằng bìa cứng hoặc là xốp.

"Sao cậu lại lấy cái này?"

Ngu Tri Bạch: "May mắn.”

“……”

Sắp vào cửa thì cả nhóm tranh cãi một hồi xem ai sẽ làm trưởng nhóm. Cuối cùng, việc này rơi vào tay Trương Hỗ, cậu ta miễn cưỡng nhận lấy chiếc chuông báo, gương mặt như đang cầm phải một củ khoai nóng phỏng tay.

Đã làm trưởng nhóm, đương nhiên phải đi tiên phong.

Lối vào rất hẹp, mỗi lần chỉ đủ một người đi qua nên họ xếp thành một hàng. Thưởng Nam đi ngay sau Ngu Tri Bạch, đằng đầu là Chu Mạch. Chu Mạch vốn cao gần một mét chín, bây giờ vì sợ hãi mà co lại chỉ còn gần một mét sáu.

Hai bên tường là những viên gạch hình chữ nhật, được ghép thành hàng lối. Giữa các khe gạch phát ra ánh sáng xanh tím, trên một vài viên gạch còn có những ký hiệu kỳ quái, như hình cái móc ngược, hình người phụ nữ quỳ trên mặt đất, tay ôm cổ, và những vệt máu to nhỏ khác nhau giống như bị bắn mạnh từ một hướng nào đó.

Tất cả đều là nét vẽ đơn giản, nhưng các chi tiết được chăm chút rất tỉ mỉ.

Trương Hỗ đi phía trước khẽ thán phục, “Không hổ danh là Dâu Tây Dễ Thương.”

"Dâu tây dễ thương là gì?" Ai đó hỏi.

"Đó là tên của studio này."

“ Đậu má, làm triển lãm kinh dị mà đặt tên là Dâu Tây Dễ Thương là sao nữa vậy?”

Đi qua hành lang, không gian trước mặt mở ra. Ở trung tâm là những quả cầu treo lơ lửng trên không, hàng chục quả dày đặc, kích thước không đồng đều. Có quả chỉ to bằng quả bóng rổ, có quả đường kính vượt quá một mét, bên trong là bóng tối nhưng viền ngoài lại phát ra ánh sáng xanh tím.

Phía sau những quả cầu này là một bánh răng khổng lồ, trông như một hành tinh có hình răng cưa. Quan sát kỹ có thể thấy bánh răng lồng vào nhau, cái này nối tiếp cái kia, chúng đang chậm rãi quay, một số quay ngược chiều kim đồng hồ, một số quay xuôi.

“Chà, những quả cầu này đẹp quá!” Lâm Tân vừa đi giữa các quả cầu vừa nhẹ nhàng chạm tay vào chúng, cảm thấy chúng có trọng lượng không hề nhẹ.

Thưởng Nam lấy tay chọc chọc quả cầu, lành lạnh, không biết là chất liệu gì nhưng có độ cứng nhất định.

Những người khác đã tản ra, thật sự bắt đầu tham quan.

Thưởng Nam tò mò không biết quả cầu rỗng hay đặc, cậu áp mặt vào quả cầu cố gắng nhìn vào bên trong. Bên trong có thứ gì đó đang quay, là cái gì vậy? Thưởng Nam nheo mắt cố gắng nhìn rõ hơn.

Thứ đó xoay lại, đối diện với Thưởng Nam là một cái đầu ma nơ canh, mắt trợn trừng, biểu cảm đầy kinh hãi nhìn ra ngoài.

Tim Thưởng Nam đập thình thịch, cậu vội lùi lại, lưng va vào một quả cầu khác, làm nó rung lên vài cái rồi đụng vào những quả cầu xung quanh, từ bên trong phát ra tiếng khóc của một người phụ nữ, bi thương lại ai oán.

Trương Hỗ vốn đang nghiên cứu những bánh răng, nghe thấy tiếng khóc, cậu ta cứng đờ người quay lại, “Có ai trong các cậu khóc không đấy?”

Thưởng Nam đứng ngay cạnh quả cầu phát ra tiếng khóc, cậu chỉ tay về phía nó, “Trong đó có một cái đầu người.” Câu nói rất kinh người nhưng biểu cảm của cậu lại rất bình thản.

Chu Mạch là người đầu tiên chạy khỏi đám cầu, hắn ôm chầm lấy một nam sinh khác, gục đầu vào ngực đối phương.

“Tại sao tôi lại đến chơi cái này chứ?!” Chu Mạch than vãn, khóc thút thít. Nhưng chưa kịp nghe câu trả lời từ người mình đang ôm, hắn ngước đầu lên đã đối diện với một khuôn mặt nhăn nhó, da thịt chảy xệ xuống tận cổ, người kia nhìn hắn, tay ôm cổ, phát ra âm thanh “ư ư ư.”

Chu Mạch run rẩy, môi mấp máy, tay từ từ buông ra. “Người” trước mặt hắn giơ tay lên ôm lấy cổ, có lẽ do chạm phải cơ quan nào đó, máu đỏ tươi phun ra từ giữa các ngón tay, bắn đầy mặt Chu Mạch.

Chất lỏng tanh tưởi chảy từ trán xuống cằm hắn, mãi một lúc sau Chu Mạch mới tìm lại được giọng nói của mình, gào lên thảm thiết.

“Cứu mạng! Có ma!!!!”

Hắn quay người định chạy đi cầu cứu, nhưng trên mặt toàn là máu đỏ, khiến những người xung quanh cũng bắt đầu gào thét.

Trương Hỗ: "Cậu đừng tới đây, cậu đừng tới đây!!!”

Lâm Tân: "Chu Mạch, cậu cút đi, thứ kia ở phía sau cậu kìa!”

Không biết từ lúc nào, tiếng nhạc heavy metal vang lên, tiếng trống đinh tai nhức óc như nhạc nền hoành tráng cho một buổi lễ chào đón, hòa quyện với khung cảnh hỗn loạn tạo ra một sự hài hước không hề nhẹ.

Thưởng Nam ngồi xổm xuống cạnh tường, hai tay chống cằm. Cậu quay đầu nhìn Ngu Tri Bạch lúc này đã trở lại hình dáng của một người giấy, ngồi y hệt tư thế của cậu.

“ Cậu có sợ không?”

Ngu Tri Bạch lắc đầu: "Tôi thích nơi này.”

Thưởng Nam nhìn vào sự phấn khích trong mắt Ngu Tri Bạch, thầm nghĩ: Đương nhiên là cậu thích rồi, cậu là quái vật, mà đây cũng toàn là quái vật. Cái này có khác gì cậu về nhà đâu.

Triệu Tiểu Phàm hoảng loạn chạy ngang qua Thưởng Nam, liếc nhìn cậu một cái, hét lên: “Thưởng Nam, cái thứ ngồi cạnh cậu hình như không phải người đâu!!!”

Dù sao cũng là bạn học, Triệu Tiểu Phàm vẫn lo lắng cho Thưởng Nam. Nhưng cậu ta không thể dừng lại lâu vì con ma tóc dài cổ phun ra chất lỏng đỏ đang cười khúc khích đuổi theo họ, tất cả đều đang vội vàng chạy trối chết.

Nếu không có Thưởng Nam ở đó, chắc Ngu Tri Bạch cũng đã tham gia vào nhóm người dọa nạt kia.

Sau một thời gian nhất định, cửa ra khỏi phòng mới được mở. Thưởng Nam kéo Ngu Tri Bạch men theo tường đi ra ngoài, cậu hô với Trương Hỗ và mọi người: “Ra được rồi!”

Lâm Tân là người đầu tiên chạy ra, cô chống đầu gối, thở hồng hộc.

“Hu hu hu hu hu hu hu.” Chu Mạch vừa lau nước mắt vừa chạy ra ngoài, nước mắt hòa lẫn với chất lỏng đỏ trên mặt, trông càng kinh dị. Sau khi Trương Hỗ bước ra, Chu Mạch quay sang hét vào mặt cậu ta, “Bảo cậu ấn chuông báo, sao cậu không ấn?!”

Trương Hỗ khiếp sợ không thôi, " Cậu khóc thật đấy à?”

Chu Mạch: "Hu hu hu hu.”

.
Phòng triển lãm 2

Khắp nơi đều là một màu đỏ, không chói mắt nhưng vô cùng nặng nề. Màu đỏ hòa lẫn với những vệt đen dày đặc, tạo thành một màu đỏ kỳ dị, như thể cả không khí cũng bị hút cạn.

Thưởng Nam cũng cảm thấy có chút khó chịu.

[14: Phòng triển lãm trước khá đơn giản, chỉ là khởi động cho vui thôi. Phòng này cũng không quá khó, chỉ là vì màu sắc nên cậu mới cảm thấy khó chịu.]

[14: Chủ đề của phòng triển lãm này là "sự kiện đỏ".]

14 vừa dứt lời, một chùm sáng chiếu xuống chính giữa căn phòng, ngay tại trung tâm vòng sáng có một chiếc kiệu hoa được thiết kế tinh xảo xuất hiện trước mắt mọi người. Chiếc kiệu trông vô cùng sang trọng, lấp lánh những viên đá đỏ không rõ thật hay giả, chiếc rèm mềm mại buông xuống. Không ai biết bên trong có ai không nhưng nhìn cũng rất đẹp. Nếu có điện thoại, họ còn muốn chụp một bức ảnh.

“Ra khỏi đây kiểu gì bây giờ?” Trương Hỗ vừa sờ vào tường vừa cố tìm xem có cơ quan nào không. Đi được một đoạn, cậu ta cảm thấy tay mình dính dính, nhìn lại thì thấy tay dính đầy màu đỏ.

“ Đậu má.” Trương Hỗ lập tức lùi ra xa một chút, vô tình va phải Thưởng Nam bèn xin lỗi.

Thưởng Nam nhìn quanh căn phòng, theo phản xạ nói: “Cũng giống như mật thất thoát hiểm thôi, chỉ có điều hiệu ứng chân thực hơn, nhưng cách vượt qua chắc là không khó lắm.”

Nghe được lời lẩm bẩm của cậu, Ngu Tri Bạch hỏi: “Thoát hiểm gì cơ?”

Thưởng Nam giật mình, thế giới này không có cái đó sao? Cậu cũng không biết mình vừa nói gì, nghe câu hỏi của Ngu Tri Bạch, cậu cũng định hỏi lại: Mật thất thoát hiểm gì?

“Tôi nói,” Thưởng Nam nhìn vào một chiếc bàn vuông không biết đã xuất hiện từ lúc nào, “Chúng ta có thể tìm thấy manh mối, chỉ cần làm theo chỉ dẫn là được.”

Thưởng Nam bước đến trước chiếc bàn vuông, nhìn xung quanh rồi kiểm tra cả phía dưới bàn, nhưng không có bất kỳ gợi ý nào.

Đoán sai rồi sao?

Cậu đứng thẳng người quay lại nhìn chiếc kiệu, nó vẫn đứng im lặng ở đó không có gì bất thường, nhưng lại rất hòa hợp với bầu không khí của căn phòng.

Suy nghĩ một lúc lâu, Thưởng Nam đưa tay về phía Ngu Tri Bạch: “Đưa đạo cụ của cậu cho tôi.”

Ngu Tri Bạch lấy miếng dán “Hỷ” từ túi áo khoác dính vào bức tường phía sau chiếc bàn vuông. Tay cậu ta dính đầy màu đỏ, nhưng sau khi dán đạo cụ lên thì xung quanh vẫn không có gì thay đổi.

Thưởng Nam lùi lại vài bước, vuốt ve mặt bàn, “Không thể nào sai được, rõ ràng đây là một buổi hôn lễ, hoàn toàn khớp với đạo cụ của cậu mà.”

“Khi chúng ta bước vào, mỗi người chọn một đạo cụ, có thể các phòng triển lãm được mở ra đều có liên quan đến đạo cụ của chúng ta. Nếu không thì đạo cụ chẳng có tác dụng gì.”

Thưởng Nam còn đang suy tư, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nữ du dương:

"Áo cưới đỏ... la la la... áo cưới đỏ của ta... tân lang... la la la...của ta..." nhưng rất nhanh đã bị tiếng hét của những người khác lấn át.

Trương Hỗ chạy đến ôm lấy Thưởng Nam: “Cậu đã làm gì rồi hả trời?!”

Thưởng Nam chỉ vào bức tường. Lúc này có một chùm sáng trắng lóa chiếu xuống đầu họ, cậu bình tĩnh nói: “Tôi đã dán đạo cụ mà Ngu Tri Bạch lấy khi vào phòng lên tường rồi.”

Trương Hỗ ngẩng đầu nhìn Thưởng Nam, chỉ thấy gương mặt thanh tú nhưng lạnh lùng của cậu giống như những bức tượng thần đẹp đẽ, khiến cậu ta đột nhiên bớt sợ hãi hơn hẳn.

“ Tân lang... la la la...” Nhưng ngay lúc đó âm nhạc lại lớn hơn, khiến Trương Hỗ càng thêm sợ hãi.

"Ở đây có một bộ quần áo!" Lâm Tân kêu lên từ một góc phòng. Cô chỉ tay về phía đó, nhưng không dám lại gần.

Thưởng Nam đi tới, Ngu Tri Bạch cũng bước theo, chắn giữa Thưởng Nam và Trương Hỗ, nhưng Trương Hỗ không để ý vì Ngu Tri Bạch cũng làm cho người ta cảm thấy an toàn.

Bộ quần áo màu đỏ gồm một chiếc áo ngắn với viền lông đỏ ở cổ tay và cổ áo. Trên áo thêu những bông hoa nở rộ. Bên dưới có vài lớp vải trông giống như váy.

Gia đình Lâm Tân làm về thời trang nên khi gặp phải lĩnh vực mình hiểu rõ, cô cũng dũng cảm hơn một chút. Cô cúi xuống vuốt ve các đường thêu, “ Đậu má, bộ này đắt lắm, chắc phải vài chục triệu đồng một bộ.”

Triệu Tiểu Phàm khoanh tay, không dám lại gần, “Câu lạc bộ Dâu Tây dễ thương này toàn bọn con nhà giàu mà, tiền thì thiếu gì. Nếu đạo cụ không xịn thì làm sao họ nổi tiếng được?”

Vừa dứt câu “ bọn con nhà giàu”, ngoại trừ Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch thì tất cả mọi người đều nhìn về phía Triệu Tiểu Phàm. Chín người còn lại trừ Ngu Tri Bạch, đều chính là những “ bọn con nhà giàu” mà cậu ta vừa nhắc tới.

Thưởng Nam không để ý đến lời của Triệu Tiểu Phàm, cậu chạm vào viền lông trên cổ áo rồi nhìn Ngu Tri Bạch: “Cậu mặc không?”

Ngu Tri Bạch tỏ ra không mấy tình nguyện, “Không.”

Lâm Tân ngẩng đầu hỏi: “Tại sao lại là học sinh giỏi mặc? Bộ này trông giống váy, chỉ là không quá rõ thôi.”

“Vì đạo cụ là của Ngu Tri Bạch mang vào, chắc chắn cậu ấy phải mặc.” Thưởng Nam đáp.

Không chỉ vì Thưởng Nam nghĩ đây là cách để vượt qua căn phòng này, mà còn vì cậu thấy chọc Ngu Tri Bạch rất thú vị.

Hơn nữa bộ hỷ phục này mang phong cách trung tính thanh lịch, cả nam lẫn nữ đều có thể mặc.

Mọi người gật đầu, cảm thấy Thưởng Nam nói rất đúng.

Trương Hỗ lập tức kéo áo khoác của Ngu Tri Bạch ra, “Nào nào, anh em giúp cậu mặc.”

Đùa giỡn ầm ĩ, nhưng Ngu Tri Bạch không hề giận thật. Ở trong lớp cậu luôn giữ khoảng cách không quá xa cũng không quá gần với mọi người, như một người ngoài cuộc. Nhưng lần này, cậu lại hòa nhập rất nhanh.

Trương Hỗ cầm áo khoác của Ngu Tri Bạch, gọi mọi người mặc hỷ phục cho cậu. Khi chiếc áo khoác ngắn được may thủ công khéo léo cũng như sử dụng chất liệu đắt tiền được mặc lên, Lâm Tân cảm thán: “Oa!” Những trang phục mang chút hơi hướng cổ đại như thế này thực sự rất khó mặc, quá béo thì không hợp, quá gầy cũng không, da đen thì không, xấu cũng không được, khí chất phải phù hợp.

Ngu Tri Bạch là học sinh giỏi, khuôn mặt mang vẻ lạnh lùng trong trẻo xa cách, nhưng lại khiến màu đỏ rực cũng phải dịu đi. Cậu toát lên vẻ thanh tao lạnh nhạt, giống như một cậu thiếu gia nhã nhặn đứng trong phòng khách thời xưa.

Họ ồn ào mặc áo cho cậu, còn Ngu Tri Bạch tự mình cúi xuống mặc váy. Khi ngẩng lên, cậu bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Thưởng Nam khiến đôi mắt của cậu ta trở nên tối sầm.

“Học sinh giỏi có thể đi làm diễn viên rồi đấy.” Lâm Tân khen ngợi.

Nhưng sau khi mặc xong, căn phòng vẫn không có gì thay đổi, tiếng nhạc vẫn du dương vang lên bên tai từng người, còn chiếc bàn kia vẫn giữ vẻ nghiêm trang, đầy áp lực.

Triệu Tiểu Phàm xoa cằm, nhìn về phía Thưởng Nam: “Có khi nào vì đạo cụ của học sinh giỏi đã được sử dụng rồi, bây giờ chúng ta ở giai đoạn mới, cần đạo cụ mới để kích hoạt nhiệm vụ tiếp theo không?”

Thưởng Nam nghĩ, "Có thể là như vậy, mọi người lấy đạo cụ ra đi, xem cái nào phù hợp với hỷ phục.”

Mọi người lần lượt lấy đạo cụ của mình ra.

Có xẻng sắt, có một cái lư hương, có nến trắng, còn có bóng bay......

Thưởng Nam mở tấm vải trong tay mình ra.

Hình như không có. "Vẻ mặt Triệu Tiểu Phàm tràn đầy thất vọng.

"Chẳng lẽ là lư hương, để tân lang lên thắp hương à?”

"Chó má, chắc chắn là cái xẻng, để tân lang tự đào một căn nhà rộng rãi làm phòng cưới!”

"Là bóng bay, để tân lang cầm bóng chạy ba vòng quanh sân, thể hiện tính trẻ con của mình!”

Thưởng Nam nhìn bọn họ tranh luận, lẳng lặng chuẩn bị mở miệng đề xuất cách khác thì chạm ánh mắt của Lâm Tân, Lâm Tân chậm rãi nói: "Là Thưởng Nam.”

“Tại sao? "Trương Hỗ không hiểu.

Dáng vẻ Lâm Tân bình tĩnh, "Đạo cụ trong tay cậu ấy là khăn voan đỏ mà.”

Suy nghĩ của mọi người nhất thời bay tán loạn, tròng mắt Chu Mạch xoay thật nhanh, "Đúng vậy! Sao mình lại không nghĩ ra!”

Lâm Tân nói, "Vậy thì hỷ phục này vốn không phải dành cho học sinh giỏi, mà là chuẩn bị cho người cầm khăn đỏ, lẽ ra Thưởng Nam mới phải mặc.”

Thưởng Nam chưa kịp phản ứng, cả đám đã vội vàng lột hỷ phục trên người Ngu Tri Bạch, vụng về nhưng hớn hở khoác lên người Thưởng Nam. Cảnh tượng như thể đang tổ chức một đám cưới dung nhập vào trong căn phòng này.

Qua mấy người đó, Thưởng Nam đối diện thẳng với ánh mắt của Ngu Tri Bạch, người kia nhìn chăm chú, đôi mắt đen láy, ánh sáng đỏ chiếu vào làm đôi mắt cậu ta hiện lên một vẻ đẹp quỷ dị.

Thưởng Nam cảm thấy lạnh dọc sống lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com