TruyenHHH.com

Dam Tre O Dai Duong Den

Sáng dậy mình đau, đau kinh khủng. Rồi mình nhận ra, mình chẳng thể kể hay mè nheo với ai cả. Tự nhiên mình thấy chạnh lòng.

Thực ra lần này vẫn chỉ là muỗi đốt so với những tổn thương khác mình đã phải trải qua trong đời, và mình biết - mình thừa sức vượt qua được. Nhưng mà đâu ai đủ tỉnh táo khi đau? Những suy nghĩ bị nhuộm đen bởi tiêu cực cứ thế luồn qua những vết rách trên thịt da và chui vào tâm trí. Mình hoài nghĩ về viễn cảnh tồi tệ nhất:"Nhỡ đâu mai mình chết đi, mình không còn trên đời này nữa?

Ừ thì đằng nào mình chẳng chết - nhưng nếu mình của ngày hôm đó vẫn như bây giờ, phải chăng mình cũng sẽ không tìm được ai để than thở kể lể?

Những câu an ủi không khiến con người ta đỡ đau hay kéo dài sinh mạng, nhưng chúng vẫn cần thiết - như một lời nhắc nhở, rằng ta vẫn có quyền được yêu cầu giúp đỡ. Và rằng, nếu như  mai này ta phải hứng chịu những cơn đau lớn hơn, ta biết ta sẽ chẳng phải khóc một mình.

...

Nghĩ đi nghĩ lại thì ta không hẳn là hoàn toàn cô đơn. Và ta vẫn cảm thấy không đủ khi cả thế giới vây quanh ta thăm hỏi mà thiếu mất một người. Trớ trêu thay, người đó cũng là kẻ ta không muốn làm phiền, hay trưng ra những điều không hoàn hảo nhất.

Rồi thì ta vẫn cô đơn, cô đơn theo định nghĩa của riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com