Chương 38: Tuyệt chiêu ngự thê!*
*Tuyêṭ chiêu quản lý thê tửLâm Duẫn suốt ngày không có viêc̣ gì làm, cả ngày nghĩ làm sao áp đảo tinh thần của Trịnh Tú Nghiên.Dâm tặc đa tình lục, thâu tâm* chiêu thứ nhất: Dụ dỗ!*nắm giữ tình cảm, v..v mây mây =.=!Hôm nay Lâm Duẫn ở trù phòng bận rộn đầu đầy mồ hôi, chỉ vì đôn môṭ chung canh làm dịu đi mêṭ mỏi, tuyêṭ thế đại bổ thang bổ sung tinh lực, bận rộn một buổi chiều, nàng âm thầm đắc ý đem canh đến cho thê tử lạnh lùng của nàng để hòa tan khối băng kia.Bên trong thư phòng, Trịnh Tú Nghiên mặt không thay đổi xử lý các loại công viêc̣ bên trong bên ngoài Thiên Hạ Bảo, làm viêc̣ giống như môṭ cổ máy. Lâm Duẫn ngay cả cửa cũng không gõ liền xông vào, dẫn tới Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng trừng mắt. Nhìn thấy vị trượng phu vô lương tâm nhà mình, Trịnh Tú Nghiên thu lại hàn khí, nhàn nhạt nhìn nàng đi về phía mình."Nương tử, nhìn nàng bận rộn một ngày đêm, ngày hôm nay vi phu đôn riêng cho nàng canh đại bổ để nàng bồi bổ thân thể, đến đây, nếm thử vị đạo ra sao." Lâm Duẫn giống như dâng vâṭ quý để lên bàn sổ sách của Trịnh Tú Nghiên. Mà Trịnh Tú Nghiên nhìn chung canh kia không hề có ý muốn đôṇg thủ, Lâm Duẫn thấy thế, liền tự mình động thủ cầm muỗng múc đưa đến miêṇg của Trịnh Tú Nghiên vừa cười nói "Nàng nếm thử môṭ chút thôi nha, ta đôn đến ba canh giờ, rất bổ!"Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng nhìn Lâm Duẫn, đáy lòng hoài nghi không chống cự nổi nụ cười ôn nhu của Lâm Duẫn. Vì vậy chậm rãi há miêṇg uống. Lâm Duẫn thấy khổ tâm không uổng phí, vui vẻ đến nổi chỉ kém nhảy lên!Thấy dáng vẻ vô cùng vui mừng của Lâm Duẫn, khuôn măṭ cứng ngắc của Trịnh Tú Nghiên hiện lên nụ cười, trong lòng cảm thụ được ấm áp đang từng bước hòa tan khối băng trong cơ thể, đương nhiên Lâm Duẫn không thấy được, bởi vì đại bộ phận trên mặt của Trịnh Tú Nghiên đều là vết thương, thấy không rõ lắm. Lâm Duẫn ân cần mà múc canh, từng chút từng chút mà đút cho Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên im lặng mà uống.Uống xong canh, Lâm Duẫn rút ra khăn tay tùy thân lau miêṇg cho Trịnh Tú Nghiên, thế nhưng hương khí trên khăn tay làm Trịnh Tú Nghiên nhíu mày. Nàng cuối đầu nhìn khăn tay trên tay của Lâm Duẫn, thấy trên mặt thêu chữ Lâm Duẫn Cuồng Dã Môn, trong lòng lập tức dâng lên hoài nghi.Nhìn Lâm Duẫn vui vẻ dọn dẹp chung canh chuẩn bị đi, Trịnh Tú Nghiên lên tiếng "Phu quân, khăn tay trên tay ngươi có thể cho ta không?"Đây là lần đầu tiên Trịnh Tú Nghiên mở miệng nói chuyện với nàng, Lâm Duẫn đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cười nói "Đương nhiên có thể." nói xong liền lấy khăn tay ra đưa cho Trịnh Tú Nghiên.Sau khi nhìn rõ mấy chữ, đôi mắt sáng của Trịnh Tú Nghiên liền buồn bã, Lâm Duẫn, Tuyền Duẫn, thì ra là thế! Bất quá Cuồng Dã Môn đã xuống dốc mấy chục năm, cho dù nàng là người của Cuồng Dã Môn cũng không sao, nếu đã thành phu thê, nàng cũng không muốn cùng Lâm Duẫn trở mặt thành thù, chỉ cần hắn* không phản bội nàng là tốt rồi! Cất khăn tay đi, nàng hoàn hồn tiếp tục xử lý công vụ.*Tú Nghiên chưa biết trượng phu là nữ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com