TruyenHHH.com

Dam Myhoan Thi Nguoc Thanh Tinh

Thị ngược thành tánh 77

"Trước tiên đừng vội cảm động," Hàn Lượng đẩy Lục Đỉnh Nguyên từ trên người ra, cứ như vậy, khó bảo đảm kẻ chưa phát tiết như hắn sẽ không đẩy Nai Con của hắn lên trên giường, vậy chuyện gì cũng dừng mong nói ra được. Nhưng nếu muốn giải quyết vấn đề thì vẫn là nên nói rõ một lần, đỡ phải lần tới lại không tìm thấy thời cơ cùng dũng khí, bản thân hắn cũng không phải lúc nào cũng có thể thẳng thắn như thế. "Nào, giờ thì cùng ta nói rõ ràng, chuyện nô lệ gì đó, là chuyện gì xảy ra?"

"Chính là, ngươi bảo ta gọi là ngươi chủ nhân, không phải là...... ý tứ kia sao." Nói đến chuyện này, Lục Đỉnh Nguyên buông xuống hạ mi mắt, mặc dù đã muốn hạ mình mà thừa nhận chuyện này, nhưng rốt cuộc vẫn cứ phải không cam nguyện, luôn vướng một khúc mắc tại nơi đó.

Hàn Lượng là loại người thông minh cỡ nào, tuy rằng chưa từng nghĩ theo chiều hướng đó, nhưng là một chủ nhân nhìn chút là thấu. Suy nghĩ qua một lượt, đại khái cũng có thể hiểu được vấn đề, nơi khúc mắc cùng Lục Đỉnh Nguyên.

"Nai Con," sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Hàn Lượng quyết định có một số việc nên nói cho Lục Đỉnh Nguyên biết, cũng đồng thời xem y có phản ứng như thế nào, sau đó mới đưa ra quyết định của chính mình vậy!"Có một số việc, ta không muốn tiếp tục lừa dối ngươi." Hàn Lượng bình tĩnh nhìn Lục Đỉnh Nguyên, khiến y có thơi gian chuẩn bị tâm lí trong lòng.

Nhìn Hàn Lượng như vậy, tâm Lục Đỉnh Nguyên như mắc tại cổ họng "Cái gì?"

"Đối với hôm nay mà nói, ngày hôm qua là quá khứ, ngày mai là tương lai, đúng không?"

Lục Đỉnh Nguyên gật đầu, không rõ vì sao Hàn Lượng chuyển vấn đề đến chuyện này, chuyện này cùng với chuyện mà bọn học đang nói, có quan hệ gì sao?

"Ta" Hàn Lượng hít sâu một hơi,"đối với ngươi mà nói là một người đến từ tương lai xa xôi."

"Có ý tứ gì?" Lục Đỉnh Nguyên trợn to mắt.

"Ta không phải người ở niên đại này của các ngươi, ở thời đại của ta, có một loại xe, gọi là ô tô, so với xe ngựa của các người nhanh hơn rất nhiều rất nhiều, ta bị tai nạn xe cộ, từ trên đỉnh núi rớt xuống, cũng không biết như thế nào lại rơi vào thời không của các ngươi, sau đó được ngươi cứu." Những chuyện sau đó hắn nghĩ dù mình không nói Lục Đỉnh Nguyên cũng biết, trọng điểm là:"Đối với các ngươi mà nói, ta nguyên bản không phải là kẻ nên tồn tại."

"Không, lượng, chớ đi, đừng ly khai ta." Lục Đỉnh Nguyên nhào vào trong lòng Hàn Lượng gắt gao ôm chặt lấy hắn, thân mình vừa chuyển biến tốt một chút lại bắt đầu run run.

Nai Con của hắn a! Đây là câu trả lời của y sao? Hàn Lượng gắt gao đáp lại cái ôm của người trong lòng, gắt gao bao lấy y."Ta không đi, không đi......"

Chờ Hàn Lượng rốt cục cũng trấn an được lòng kẻ đang run rẩy Lục Đỉnh Nguyên này, mới tiếp tục những lời còn đang dang dở."Nào, Nai Con, nghe ta giảng giải cho ngươi." Đem Lục Đỉnh Nguyên trong ngực chuyển thành một tư thế thoải mái, Hàn Lượng thong thả nói tiếp"Ở chỗ đó của bọn ta, trong tình ái có một loại trò chơi, thường gọi là sắm vai."

"Tình ái? Sắm vai?"

"Tình ái theo như các người nói chính là chuyện phòng the. Còn nhân vật sắm vai, là vì gia tăng tình thú chuyện phòng the, một loại trò chơi mà hai người sắm vai thành một thân phận khác." Hàn Lượng cẩn thận chậm rãi giải thích.

Lục Đỉnh Nguyên im lặng chờ đợi, y biết Hàn Lượng muốn nói với y cái gì đó..

"Nai Con," Hàn Lượng nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Đỉnh Nguyên,"Ngày đó yêu cầu ngươi gọi ta là chủ nhân, bất quá là một loại trò chơi, ta không có ý muốn vũ nhục ngươi."

Lục Đỉnh Nguyên nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, không rõ những mất mát đột nhiên từ từ nổi lên trong lòng này là gì. Trò chơi? Hàn Lượng không phải chủ nhân của y, y cũng không phải nô lệ của hắn. Nô lệ là kẻ thuộc về chủ nhân, như vậy, y cũng sẽ không thuộc về hắn, phải không?

Thế nhưng hàn Lượng không dừng lại, hắn nói tiếp:"Ở nơi đó của chúng ta, xưng hô như vậy có nghĩa là hai người rất thân mật mà thôi, ý bảo ngươi là người của ta, tựa như chỉ có ta có thể gọi ngươi là Nai Con vậy, tỏ vẻ ta là đặc biệt. Cái kia cũng như vậy, chính là đại biểu cho xưng hô thân mật mà thôi, không có ý nghĩa như nơi này của các ngươi, ly khai nơi tình ái, tinh thần cốt cách ngươi cùng với thân thể vẫn là tự do." Hàn Lượng cũng thật sự không biết giải thích như vậy rốt cuộc Lục Đỉnh Nguyên có thể hiểu được hay không.

"Ta đây còn có thể gọi ngươi là chủ nhân sao?" Lục Đỉnh Nguyên hỏi có chút vội vàng. Y hiện tại xem như hiểu được : Ngươi muốn làm nô lệ của người khác? Người ta còn không nhất định sẽ đồng ý đâu!

Hàn Lượng sửng sốt, như thế nào cũng không nghĩ tới Lục Đỉnh Nguyên sẽ có câu trả lời như vậy, y rõ ràng vẫn còn rất để ý chuyện này không phải sao? Nhìn lại đôi mắt trong suốt mà vội vàng của Lục Đỉnh Nguyên, Hàn Lượng nhợt nhạt nở nụ cười,"Nai Con nguyện ý như thế nào thì cứ như thế ấy."

Lục Đỉnh Nguyên cảm thụ được sự ôn nhu Hàn Lượng, rất nhẹ rất nhẹ, cũng là lần đầu tiên cam tâm tình nguyện thốt ra hai chữ kia: "Chủ nhân."

"Nai Con ngoan," Hàn Lượng vuốt nhẹ tóc Lục Đỉnh Nguyên "Đừng để ý nữa được không?"

Lục Đỉnh Nguyên gật đầu.

"Cuối cùng còn có một vấn đề," Hàn Lượng thật nhanh bóp chặt cằm Lục Đỉnh Nguyên, khiến cho y không thể trốn tránh ánh mắt mình,"Ngươi tại sao lại có thể cho rằng bản thân mình bẩn?"

Lục Đỉnh Nguyên mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, lời nói thốt ra cũng có chút đau thương tự khổ."Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy thân thể của ta dâm tiện hạ tác sao?"

Hàn Lượng nhẹ nhàng hôn lên trán Lục Đỉnh Nguyên, giống như gió nhẹ thương tiếc t đóa kiều nhị đầu tiên của mùa xuân,"Như thế nào có thể như vậy chứ? Ngươi chẳng lẽ không biết rằng nó khiến cho ta mê muội đến mức nào sao?"

"Chủ...... Chủ nhân." Lục Đỉnh Nguyên thanh âm mềm mại run run, nháy mắt lại dẫn đốt dục vọng đã ẩn nhẫn thật lâu của Hàn Lượng.

"Nga, ngươi yêu tinh này!" Hàn Lượng nháy mắt hóa thân thành đại dã lang đói khát, lộ ra hai răng nanh được mài bén soàn soạt bắt đầu cắn xé con mồi trước mặt, cắn đến khi Lục Đỉnh Nguyên bên trên vết thương do roi lại đè đầy một tầng dấu răng xanh xanh tím tím , căn bản là thương tích đầy mình.

Lục Đỉnh Nguyên cũng không để ý nỗi đau ấy, dù đau đớn hơn nữa nhưng chỉ cần Hàn Lượng nhiệt tình, y thậm chí hận không thể đem chính mình hóa thành nhất trì xuân thủy, chết chìm lòng Hàn Lượng mới tốt."Chủ nhân...... Chủ nhân......" Lục Đỉnh Nguyên thanh âm ngọt nị mềm yếu, thanh thanh không nghỉ.

Thời điểm Hàn Lượng tiến nhập trong thân thể Lục Đỉnh Nguyên, mật huyệt của y đã sớm bị Hàn Lượng cắn hôn đến mức sưng phù lên trông như trái hạch đào, hơn nữa thương thế phía trước, vốn nên đau tê tâm liệt phế, nhưng lúc này Lục Đỉnh Nguyên lại sớm hưng phấn bất chấp tất cả những thứ ấy, máu từng đợt từng đợt không ngừng chảy, Lục Đỉnh Nguyên lại quấn quít lấy Hàn Lượng không ngừng làm "việc cần làm", khiến cho Hàn Lượng ngay cả chậm một chút cũng không làm được.

Thị ngược thành tánh 78

Điên rồi, hoàn toàn điên rồi. Hàn Lượng cảm thấy chính mình cũng bị hủy hoại từ tinh thần đến thể xác, mà Lục Đỉnh Nguyên thì đã sớm cạn kiệt đến cực hạn, hết thảy lại đều không thể nào dừng lại được.

"Nai con...... Sẽ chết......" Hàn Lượng thật sự không nghĩ tới chính mình sẽ là loại người chết kiểu này, lúc này cũng không nhịn được nghĩ chuyện không đúng đề tài như vậy.

"Muốn ta đến chết đi...... Lượng...... Chủ nhân...... Muốn ta đến chết đi......"

"Úc......" Lại một lần nữa mang theo Nai Con đặt lên đỉnh dục vọng, Hàn Lượng cũng không biết chính mình đã bắn bao nhiêu lần, càng đừng nói Lục Đỉnh Nguyên.

Hàn Lượng bị thân nhiệt cực nóng trong lòng gọi tỉnh, một khác kia tỉnh dậy, hắn mới ý thức được mình cùng Lục Đỉnh Nguyên cư nhiên ở bên cạnh ôn tuyền song song làm đến ngất xỉu. Nhưng hắn lúc này đã mất đi sự bình thản nhàn rỗi vốn có, Lục Đỉnh Nguyên ở trong lòng hắn phát sốt, nhiệt độ cao một cách bất thường.

Thời khắc Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên đứng dậy kia, suy yếu đến mức suýt nữa lại ngất xỉu, vội vàng từ đống quần áo đầy đủ của mình tìm ra hai kiện miễn cưỡng được cho là sạch sẽ che lấp hai người, Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên nghiêng ngả lảo đảo hướng mật thất bước ra ngoài. Một đường còn không quên âm thầm trào phúng, hình như Lục Đỉnh Nguyên từ sau lúc gặp mình cho đến nay, càng ngày càng ít những thời điểm không hề sinh bệnh, có thể thấy được mình là tên ma nhân đến cỡ nào.

Lúc Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên vẫn hôn mê chưa tỉnh theo hưởng của mật thất dựa tường mà đi ra, vừa lúc nghe được Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh đối thoại.

"Như thế nào còn không ra, đã là ngày thứ tư."

"Chắc là sẽ không gặp chuyện không may đi?"

"Chủ tử thời gian đó cũng chưa từng ăn bữa cơm đầy đủ, làm sao kiên trì trụ nhiều ngày dài như vậy ? Nếu không chúng ta đi vào thôi?"

"Mật thất quan trọng...... Nói sau......"

"Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn bọn họ chết ở bên trong sao?"

"Nhưng mà ngay cả ta cũng không biết phương pháp cụ thể mở mật thất ra a!"

"Sách, ngươi làm hộ vệ bên người mà vô dụng như thế?"

"Thật giống như chỉ có mình ta như thế, ngươi cũng không phải bên người ?"

"Ta......"

"Các ngươi còn tiếp tục tranh cãi với nhau, chúng ta thật sự phải chết ở trong này......" Hàn Lượng không thể kiên trì thêm được nữa, thân mình dán vách tường bắt đầu trượt xuống dưới, tàn tạ khuynh đảo, thế nhưng hai tay ôm Lục Đỉnh Nguyên vẫn là vô cùng chặt chẽ, tuyệt đối không để rơi xuống cũng bảo vệ không cho cơ thể Lục Đỉnh Nguyên chạm đất, rất có dáng vẻ dùng toàn bộ sức mạnh của mình để che chở.

Tiểu Hà tử cùng Phi Ảnh vọt vào từ gian ngoài, nhìn thấy đúng là Hàn Lượng với tư thế bám dính tường cố gắng không ngã, chạy nhanh xông về phía trước, một người tiến đến giúp Hàn Lượng, một người tiếp nhận Lục Đỉnh Nguyên trong tay hắn.

Lúc Phi Ảnh nhìn đến trên cổ và tứ chi Lục Đỉnh Nguyên lõa lồ lộ ra những dấu răng xanh tím che cũng che không được, một cỗ tức giận từ trong ngực dấy lên ── thời điểm hắn đem Lục Đỉnh Nguyên giao cho Hàn Lượng đã là nhân nhượng lớn nhất ! Vừa định hướng Hàn Lượng phát hỏa, lại nhìn thấy trên mặt Lục Đỉnh Nguyên hiển lộ vẻ thỏa mãn tươi cười. Biểu tình dạng này trên gương mặt Lục Đỉnh Nguyên hắn chưa từng gặp qua, mặc dù có tươi cười hiếm thấy hiện lên, cũng đều là hơi nhà nhạt lướt qua, cứ như vậy vẫn giữ lại tại trên mặt, giống như từ tận nơi sâu nhất của linh hồn lộ ra ngoài nét thỏa mãn cười. Tuy rằng nhạt nhẽo nhưng lại đem Phi Ảnh chấn đến sững sờ ở đương trường. Y, là hạnh phúc sao?! Mới có thể cho dù là hôn mê, nét mặt vẫn tươi cười như hoa.

"Tiểu Hà Tử, chuẩn bị chút thức ăn lỏng, phần cho hai người, nga không, ba người...... bốn người đi."

"Được rồi, biết rồi, đảm bảo đủ." Tiểu Hà Tử hiểu được này hai người chỉ sợ đều đói điên rồi, đánh gãy lời nói dài dòng khó có được của Hàn Lượng.

"Còn có thuốc trị thương." Hàn Lượng nhìn Lục Đỉnh Nguyên vết máu uốn lượn tới mắt cá chân, không khỏi nhíu mày.

"Hiểu rồi." Tiểu gì tử cũng nhíu mày, mùi máu tươi nồng đậm làm cho tâm tình hắn không khỏi có chút trầm trọng, nhưng thấy Phi Ảnh đối với chủ tử bảo hộ mãnh liệt có thừa cũng chưa nói chuyện, cũng không tính là có chuyện gì, giúp Hàn Lượng đến bên giường liền đi ra ngoài.

Phi Ảnh đem Lục Đỉnh Nguyên đặt ở trên giường, thật sâu nhìn Hàn Lượng liếc mắt một cái, cuối cùng cũng không nói chuyện, lặng yên ly khai.

Hàn Lượng lúc này trong mắt như thế nào có thể chứa người khác? Bọn họ đi rồi rất tốt. Giãy dụa đứng dậy nhúng tấm khăn mặt lạnh, lẳng lặng ra tay lau sạch gương mặt Lục Đỉnh Nguyên.

Chờ phân phó xong mọi chuyện, Tiểu Hà Tử cầm thuốc trị thương tiến đến, mới được coi là chân chính nhìn đến một thân thương tích của Lục Đỉnh Nguyên , vốn muốn chất vấn, nhưng thấy biểu tình Hàn Lượng tựa hồ so với chủ tử còn đau hơn, lời này liền như thế nào cũng không ra khỏi miệng được.

Cùng Tiểu Hà Tử giúp Lục Đỉnh Nguyên thoa dược trên người, Hàn Lượng mới nguyên lành tắm rửa một cái, đem một thân thấm đẫm huyết tinh tanh tưởi tẩy sạch. Lục Đỉnh Nguyên ăn là Tiểu Hà Tử từng muỗng từng muỗng nhỏ uy vào miệng, Hàn Lượng lúc này cũng không rảnh cùng tiểu gì tử tránh cái gì, lấy tốc độ gió cuốn mây tan uy no chính mình, ngay tại một bên thủ bên người Lục Đỉnh Nguyên.

"Công tử cũng ngủ một lát đi, nhìn sắc mặt ngươi cũng không tốt." Hàn công tử cũng thật là, rõ ràng một bộ chính bản thân cũng sắp không chịu được, không nên thủ trước chủ tử, sớm biết rằng như vậy lúc trước thủ hạ chừa chút tình được không?

Hàn Lượng lắc đầu,"Ta muốn chờ y hạ nhiệt, không còn trở ngại nữa." Ít nhất cũng có bốn mươi độ cực nóng, ngươi bảo hắn như thế nào ngủ được?

Không biết là do tâm tình tốt hơn, chỉ qua một ngày, Lục Đỉnh Nguyên chẳng những nhiệt độ lui hơn phân nửa, ngay cả người cũng thanh tỉnh. Có Hàn Lượng thủ bên cạnh, sau hai ngày liền, ngay cả thương thế cũng đều tốt lên không sai biệt lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com