Dam My Y Troi Da Dinh Thien Thuy Tinh Van
Truyện: Ta Khổ Quá MàTác giả: Thiên Thủy Tình VănThể loại: Đam Mỹ cổ trang, xuyên không, 1 x 1, HENhân vật chính: Lệnh Hồ Hạc Hiên x Trầm Thanh DiSố chương: 17Chấp bút: 30/1/2020__________________________
Chương 14: Định thắng thuaNgày trước Đào Hoa Các cùng Biên Bức Cung vì Hoán Hồn Đại Pháp mà như nước với lửa, không biết bao lần xảy ra xung đột. Nay Hoán Hồn Đại Pháp mà bao người điên cuồng muốn chiếm đoạt đã như một quyển tàn thư vô dụng. Lão Hoàng Đế tâm cơ cũng chỉ còn lại chút hơi tàn mà nằm chờ chết. Mọi ân oán như miễn cưỡng được hóa giải bởi một người của Các này bị một người của Cung nọ gạo nấu thành cơm. Chuyện đã xảy ra, thiên địa cũng đã bái, chung thân đại sự một đời người đã do trời định như vậy thì còn biết phải làm sao. Vì tương lai hạnh phúc sau này của sư đệ yêu dấu, Đào Hoa Các cũng chỉ đành nghiến răng nghiến lợi bỏ qua tất cả, cùng Biên Bức Cung kết thông gia. Đào Hoa Các vốn Dương thịnh Âm suy, nam nhiều hơn nữ. Mà Biên Bức Cung thì ngược lại nữ nhiều hơn nam, vả lại ai nấy cũng đều là mỹ nữ khiến tim người rung động. Nên khi Lệnh Hồ Hạc Hiên và Trầm Thanh Di dẫn theo đoàn người của Biên Bức Cung đến thì phần lớn chúng đệ tử ở đây đều tựa như thất hồn lạc phách, tròng mắt muốn rớt ra ngoài. Nhưng cuối cùng vẫn mau chóng trấn định bởi vì hoa hồng tuy đẹp nhưng lại lắm gai a. Nhiều lần giao chiến họ đã sớm được lĩnh giáo rồi, ăn cũng không ít khổ.Trầm Thanh Di tuy sống trong Biên Bức Cung một thời gian ngắn nhưng giờ đã không còn cảm xúc với các nàng nữa rồi. Chẳng phải các nàng không đẹp, cũng chẳng phải vì hắn bị bẻ cong nên không thích em gái xinh xẻo mà là hắn không dám nhìn. Hễ cứ mỗi lần hắn vô tình dừng ánh mắt trên người một nữ đệ tử nào đó hoặc trò chuyện vài ba câu với họ thì y như rằng Lệnh Hồ Hạc Hiên đều sẽ biết hết. Kết quả tối đó khỏi nói cũng biết, mức độ tê dại của cúc hoa so với bình thường sẽ nhân lên gấp bội. Lệnh Hồ Hạc Hiên sau khi ăn được Trầm Thanh Di mới bộc lộ bệnh ghen của mình. Y có thể ghen với tất cả mọi thứ tiếp xúc thân mật với Trầm Thanh Di nhưng thường vẫn cố nhẫn nhịn. Có thể nói bệnh ghen này của hắn đã vọt thẳng đến thời kỳ cuối mất rồi. Đại môn rộng mở, đoàn người như rắn nối đuôi tiến vào bên trong. Lệnh Hồ Hạc Hiên nhảy xuống xe ngựa trước, sau đó vươn tay đỡ Trầm Thanh Di bước xuống. Vốn Lệnh Hồ Hạc Hiên định ôm Trầm Thanh Di xuống nhưng hắn sống chết nhất quyết không chịu. Dù sao hắn cũng là một đại nam nhân, trước mặt biết bao nhiêu con người lại bị một tên nam nhân khác bế như công chúa từ trên xe xuống thì mặt mũi biết giấu vào đâu nữa. Như vậy thì mất mặt, mất mặt lắm biết không hả. Không biết tại sao khi vừa mới nhìn thấy Mộ Dung Thanh và Đường Ly cùng mấy đứa nhỏ đứng cách đó không xa nhìn mình, Trầm Thanh Di liền có xúc động muốn chạy lại ôm họ mà khóc rống lên cứ như chưa từng có cuộc chia ly. Hắn nhớ mọi người, nhớ Đào Hoa Các quá chừng mặc dù hắn chỉ mới thành thân có vài hôm. Cũng may là hắn không làm vậy, bằng không đại sư huynh lại gõ đầu bảo hắn diễn sâu. Chỉ là bước chân hắn có hơi nhanh, Lệnh Hồ Hạc Hiên đi bên cạnh suýt chút nữa bị hắn bỏ quên lại phía sau. Đường Ly vui mừng ra mặt, y dang hai tay hướng Trầm Thanh Di nghẹn giọng gọi:"Tiểu tử ngốc... Mau lại đây để nhị sư huynh ôm ngươi một cái."Những lời cảm động thế này ngay cả lão mẹ của Trầm Thanh Di cũng không có nói với hắn. Mộ Dung Thanh và Lệnh Hồ Hạc Hiên đồng thời mặt đen như đít nồi, hai người đàn ông lại bắt đầu lên cơn ghen rồi. Mỗi người một tay kéo lão bà của mình trở về. Lại nói hai thụ ôm nhau một chút thì cũng có làm ăn được quần què gì đâu chứ. Thiệt tình..."Tiểu thúc thúc... Tiểu thúc thúc..."Chợt có ba tiểu oa nhi một lớn hai nhỏ chạy tới ôm đùi Trầm Thanh Di, cha chúng không ôm được thì để chúng ôm vậy. Hai đứa nhỏ khóc bù lu bù loa nước mắt nước mũi tèm lem còn đứa lớn thì mặt trông có vẻ giận dỗi nhưng hai tay lại gắt gao ôm chặt lấy hông hắn. Ài... Tiểu quỷ nhỏ này giống ai mà trong ngoài bất nhất thế không biết. Lệnh Hồ Hạc Hiên lại đen mặt, khóe miệng giật giật lòng thầm gào thét. Mấy đứa nhóc quỷ này làm gì thế hả? Đây là vợ của lão tử mà! Nhưng mà chả nhẽ y lại để mọi người biết được mình ngay cả mấy đứa con nít cũng ăn giấm chua, vậy thì mất hình tượng quá rồi. Thế nên Lệnh Hồ Cung chủ đành phải lặng lẽ uống một bụng giấm mà không được để ai biết. Trầm Thanh Di cuối xuống ôm cả ba vào lòng xoa xoa đầu chúng, lại hôn hôn lên gò má cặp song sinh hai cái thật kêu rồi móc ra trong ngực mấy viên kẹo đường cho chúng mới dỗ được cả hai nín khóc. Hai tiểu oa nhi thấy kẹo hai mắt sáng rỡ, khóc lóc gì cũng quên béng. Bình thường Đường Ly và Mộ Dung Thanh đều không cho chúng ăn nhiều kẹo vì sợ chúng bị sâu răng. Bây giờ kẹo là do tiểu thúc thúc cho, cha và phụ thân chắc chắn sẽ không ngăn cản chúng.Cả hai nhanh chóng cầm lấy kẹo chạy về chỗ cha và phụ thân mình, tiểu thúc thúc gì đó cũng chẳng thèm đếm xỉa tới nữa, chỉ vui vẻ chuyên tâm ăn kẹo của mình thôi. Thật là hai tiểu quỷ đáng ghét, thấy kẹo quên người.Còn về đứa lớn thì dù gì năm nay nó cũng đã được sáu tuổi, lại kế thừa gen tốt từ Mộ Dung Thanh nên cũng cao lớn hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác. Trầm Thanh Di cũng không thể hôn lên má nó như hôn đệ đệ và muội muội của nó được nên chỉ đành vỗ vai như những người đàn ông với nhau mà thôi. Hắn lại moi ra trong ngực một thanh chủy thủ, vỏ dao và cả lưỡi dao được đúc bằng kim loại đen tuyền chạm trổ hoa văn hình rồng tinh xảo có nạm ngọc bích trông cực kỳ ngầu. Chuôi dao có khắc một chữ Cẩn biểu thị cho tên của chủ sở hữu. Con dao này là do hắn mất hết nửa ngày trời mới lục lọi được trong đống kỳ trân dị bảo của Lệnh Hồ Hạc Hiên, sau đó nhờ y khắc chữ lên chuôi dao. Mộ Dung Thiên Cẩn ban đầu còn hờ hững nhưng khi nhìn thấy thanh chủy thủ đen bóng khí thế ngất trời kia thì thích thú không dời được mắt. Trầm Thanh Di thấy nó thích như vậy cũng thở phào một hơi. Cuối cùng cũng dỗ dành được tiểu gia hỏa này, có lớn xác thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ thôi a.Lệnh Hồ Hạc Hiên dẫn người của mình đến làm lễ chào hỏi với phu phu Mộ Dung Thanh và các vị lão nhân có vai vế trong Đào Hoa Các. Lúc này Mặt Trời cũng đã ngã về Tây, Đào Hoa Các cũng không bạt đãi khách mà đã lo lắng chu toàn nơi ăn chốn ở cho tất cả mọi người của Biên Bức Cung. Trầm Thanh Di cùng Mộ Dung Thanh nói đôi ba câu sau đó lại cùng Đường Ly và Vân Tiêu hàn huyên thắm thiết một trận. Phu phu Lý Mộ Huyền cùng Vân Tiêu cũng sớm đến trước một ngày nên hôm nay cũng có mặt.Tứ sư huynh Kỳ Mặc của hắn vẫn cứ như ngày nào, đóng cửa tu luyện, thế sự không màng. Từ khi sư phụ qua đời, đã bao nhiêu năm rồi vẫn chưa từng thấy y xuất quan bao giờ. (Bật mí tương lai câu chuyện của thanh niên FA nhà ta sẽ theo nội dung nhân x yêu xin mời bà con theo dõi ở Phần 4 của truyện tui nhen.)Bởi vì Trầm Thanh Di bị Lệnh Hồ Hạc Hiên bắt ép cưới bất ngờ nên cả Đào Hoa Các từ trên xuống dưới cũng chưa một ai được uống rượu mừng. Nên bữa tiệc tối nay chính là tổ chức để hai người thành thân lại lần nữa.Trầm Thanh Di cho đến khi tắm rửa sạch sẽ xong mới phát hiện quần áo của mình và Lệnh Hồ Hạc Hiên đã biến thành hỷ phục đỏ rực. Lệnh Hồ Hạc Hiên chẳng nói gì có lẽ đã được thông báo từ trước. Y mặc xong đồ cho mình rồi lại quay sang mặc cho Trầm Thanh Di vẫn còn đang đứng ngốc nghếch ở một bên. Lệnh Hồ Hạc Hiên cầm tay hắn bước ra bên ngoài, cảnh tượng đèn đuốc sáng rực, đèn lồng, chữ hỷ dán khắp nơi, pháo nổ tưng bừng, xác pháo đỏ rực rơi đầy đất. Nam thanh nữ tú cười nói rôm rả nhìn đôi tân nhân đang nắm tay nhau từ từ bước ra.Giờ lành đã đến, nghi lễ thành hôn cuối cùng cũng bất đầu. Trầm Thanh Di ngạc nhiên nhìn hai vị song thân nhà mình đang căng thẳng ngồi trên ghế cao kia, không biết đại sư huynh đã mời họ đến từ bao giờ. Bái thứ nhất, bái thiên địa. Bái thứ hai, bái cao đường. Bái thứ ba, phu phu giao bái. Pháo hoa nổ đùng đoàng liên tiếp bay lên sáng rực giữa trời đêm tạo thành khung cảnh rực rỡ tráng lệ chúc mừng cho ngày vui trọng đại của đôi trẻ.Lần này là Trầm Thanh Di tự nguyện cùng Lệnh Hồ Hạc Hiên bái đường, không kháng cự cũng chả có ép buộc. Dù gì thiên địa cũng bái rồi, gạo cũng nấu thành cơm rồi có làm gì thì kết quả cũng chả có gì thay đổi. Với lại cả đời này hắn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của người này sao? Lễ xong, Trầm Thanh Di cũng không phải đến tân phòng chờ Lệnh Hồ Hạc Hiên như lúc trước mà ở lại cùng mọi người ăn uống chung vui. Xa xa có dựng một đài cao, Mộ Dung Thanh thần không biết quỷ không hay bất ngờ xuất hiện ở trên đó. Phía sau lưng hắn không biết là bao nhiêu vò rượu chồng chất thành hai ngọn núi nhỏ. Mộ Dung Thanh đứng trên cao, tay mở nắp một vò rượu lớn nâng lên đổ thẳng vào trong miệng. Rượu theo miệng bình chảy vào tràn ngập trong khoang miệng hắn, tràn ra bên ngoài ướt đẫm ngực áo. Hương rượu sực nức ngào ngạt bay trong gió khiến người ngửi cũng muốn say."Rượu ngon!"Mộ Dung Thanh hướng Lệnh Hồ Hạc Hiên chỉ tay."Lệnh Hồ Cung chủ, ta và ngươi hôm nay đấu một trận, không phải luận kiếm pháp cũng không phải đọ sức mạnh mà là xem tửu lượng ai cao hơn. Nếu ngươi gục trước ta thì phải chấp nhận ở rể Đào Hoa Các ta. Thế nào?""Còn nếu như ngươi ngục trước?"Lệnh Hồ Hạc Hiên hứng thú hỏi, không ngờ Mộ Dung Thanh lại mặt dày đáp:"Há ha... Nếu như ta gục trước thì ngươi đi về động phòng!""Được!"Nà ní? Trầm Thanh Di nghe mà đỡ trán, khóe miệng run rẩy không ngừng. Có thể nào đừng nhắc đến chủ đề xấu hổ đến muốn độn thổ này trước mặt bàn dân thiên hạ không hả? Thật là không biết giấu mặt vào đâu với hai cha nội này luôn. Trầm Thanh Di hắn thật sự, thật sự bất hạnh khi có một vị đại sư huynh mặt dày vô sỉ như vậy mà.Lý Mộ Huyền ngồi cạnh Vân Tiêu nghiêng người sang nói khẽ vào tai y."Ta thấy Mộ Dung Thanh chắc sẽ thắng, nhớ lúc trước chúng ta cũng uống một trận thâu đêm suốt sáng, ta nhớ trước khi mất ý thức huynh ấy vẫn còn ngồi vững vàng như bàn thạch." Vân Tiêu xùy một tiếng đáp:"Chỉ là làm màu thôi."Nói xong hai người cùng chăm chú nhìn lên đài cao.Lệnh Hồ Hạc Hiên nhẹ như chim bay lên đứng đối diện với Mộ Dung Thanh, miệng nở một nụ cười tà dị. Gì chứ nói tới động phòng là y thích lắm.Mỗi người đều phải uống một lượng rượu đồng nhất thế nên người này uống một vò người kia cũng phải uống một vò. Mộ Dung Thanh sợ không đủ nên đã chơi lớn chuẩn bị sẵn năm mươi vò, mỗi người hai mươi lăm. (Bộ tính tắm luôn hay gì vậy cha nội.)Cực hạn của Mộ Dung Thanh là mười vò. Còn Lệnh Hồ Hạc Hiên thì kể từ lúc y theo sư phụ Độc Cô Vô Tình của mình thì uống rượu còn nhiều hơn ăn cơm. Chỗ ở của Độc Cô Vô Tình không có gì khác ngoài rượu, lão không chỉ có tính tình quái dị mà còn mắc chứng nghiện rượu. Sư phụ thế nào thì đồ đệ thế ấy, Lệnh Hồ Hạc Hiên tất nhiên cũng uống rượu như uống nước, hắn có thể uống ngàn chén không say nhưng lại khác một điểm là không bị nghiện. Tính tình hắn đôi lúc cũng có chút quái dị, điều này ai cũng biết. Mộ Dung Thanh tính đi tính lại cũng không tính được hắn đã uống tới vò thứ mười rồi mà sắc mặt Lệnh Hồ Hạc Hiên cũng chả có gì thay đổi. Còn hắn thì đã cảm thấy choáng cmn váng luôn rồi. Đến vò thứ mười một, Các chủ uy phong lẫm liệt, khuôn mặt than ngầu lòi của chúng ta đã trực tiếp mất sạch hình tượng, mặt đỏ như đít khỉ, nằm thành hình chữ đại trên mặt đất miệng nói lảm nhảm không thôi. Còn Lệnh Hồ Hạc Hiên vẫn một bộ dáng tỉnh bơ cứ như bao nhiêu rượu y uống vào đều trực tiếp bốc hơi sạch sẽ.Đường Ly sau khi lo cho mấy đứa nhỏ nhà mình đi ngủ thì quay lại liền bắt gặp cảnh này. Y chỉ biết cười khổ chạy đến đỡ lão chồng mình về phòng, lần này hắn gặp phải đối thủ trâu bò rồi. Thắng thua đã quá rõ ràng, tiệc tùng cũng đã tan, cũng chẳng còn gì để xem, ai cũng trở về phòng nấy. Lệnh Hồ Hạc Hiên phi thân đáp xuống bên cạnh Trầm Thanh Di đang ngủ gục trên bàn, ôn nhu luồng tay ôm hắn bay đến phòng tân hôn. "Bảo bối, chúng ta động phòng thôi."Y làm sao có thể quên nội dung chính của đêm nay là động phòng cơ chứ._______________________________Đọc giả: Tui có thể ngửi thấy mùi thịt ở chương sau.Tác giả: Ai mua dép hôn?Đọc giả: Còn tới đây bán dép nữa là lấy dép vả nát đít nhe chưa!Tác giả: Nhưng mà... Nhưng mà dép chưa bán được đôi nào...Đọc giả: Không nhưng nhị gì hết! Mau dọn hàng về chuẩn bị bán xôi thịt nhanh!Tác giả: ...Thế là tác giả đành ngậm ngùi dọn hàng về, ở nhà live stream bán dép.
Chương 14: Định thắng thuaNgày trước Đào Hoa Các cùng Biên Bức Cung vì Hoán Hồn Đại Pháp mà như nước với lửa, không biết bao lần xảy ra xung đột. Nay Hoán Hồn Đại Pháp mà bao người điên cuồng muốn chiếm đoạt đã như một quyển tàn thư vô dụng. Lão Hoàng Đế tâm cơ cũng chỉ còn lại chút hơi tàn mà nằm chờ chết. Mọi ân oán như miễn cưỡng được hóa giải bởi một người của Các này bị một người của Cung nọ gạo nấu thành cơm. Chuyện đã xảy ra, thiên địa cũng đã bái, chung thân đại sự một đời người đã do trời định như vậy thì còn biết phải làm sao. Vì tương lai hạnh phúc sau này của sư đệ yêu dấu, Đào Hoa Các cũng chỉ đành nghiến răng nghiến lợi bỏ qua tất cả, cùng Biên Bức Cung kết thông gia. Đào Hoa Các vốn Dương thịnh Âm suy, nam nhiều hơn nữ. Mà Biên Bức Cung thì ngược lại nữ nhiều hơn nam, vả lại ai nấy cũng đều là mỹ nữ khiến tim người rung động. Nên khi Lệnh Hồ Hạc Hiên và Trầm Thanh Di dẫn theo đoàn người của Biên Bức Cung đến thì phần lớn chúng đệ tử ở đây đều tựa như thất hồn lạc phách, tròng mắt muốn rớt ra ngoài. Nhưng cuối cùng vẫn mau chóng trấn định bởi vì hoa hồng tuy đẹp nhưng lại lắm gai a. Nhiều lần giao chiến họ đã sớm được lĩnh giáo rồi, ăn cũng không ít khổ.Trầm Thanh Di tuy sống trong Biên Bức Cung một thời gian ngắn nhưng giờ đã không còn cảm xúc với các nàng nữa rồi. Chẳng phải các nàng không đẹp, cũng chẳng phải vì hắn bị bẻ cong nên không thích em gái xinh xẻo mà là hắn không dám nhìn. Hễ cứ mỗi lần hắn vô tình dừng ánh mắt trên người một nữ đệ tử nào đó hoặc trò chuyện vài ba câu với họ thì y như rằng Lệnh Hồ Hạc Hiên đều sẽ biết hết. Kết quả tối đó khỏi nói cũng biết, mức độ tê dại của cúc hoa so với bình thường sẽ nhân lên gấp bội. Lệnh Hồ Hạc Hiên sau khi ăn được Trầm Thanh Di mới bộc lộ bệnh ghen của mình. Y có thể ghen với tất cả mọi thứ tiếp xúc thân mật với Trầm Thanh Di nhưng thường vẫn cố nhẫn nhịn. Có thể nói bệnh ghen này của hắn đã vọt thẳng đến thời kỳ cuối mất rồi. Đại môn rộng mở, đoàn người như rắn nối đuôi tiến vào bên trong. Lệnh Hồ Hạc Hiên nhảy xuống xe ngựa trước, sau đó vươn tay đỡ Trầm Thanh Di bước xuống. Vốn Lệnh Hồ Hạc Hiên định ôm Trầm Thanh Di xuống nhưng hắn sống chết nhất quyết không chịu. Dù sao hắn cũng là một đại nam nhân, trước mặt biết bao nhiêu con người lại bị một tên nam nhân khác bế như công chúa từ trên xe xuống thì mặt mũi biết giấu vào đâu nữa. Như vậy thì mất mặt, mất mặt lắm biết không hả. Không biết tại sao khi vừa mới nhìn thấy Mộ Dung Thanh và Đường Ly cùng mấy đứa nhỏ đứng cách đó không xa nhìn mình, Trầm Thanh Di liền có xúc động muốn chạy lại ôm họ mà khóc rống lên cứ như chưa từng có cuộc chia ly. Hắn nhớ mọi người, nhớ Đào Hoa Các quá chừng mặc dù hắn chỉ mới thành thân có vài hôm. Cũng may là hắn không làm vậy, bằng không đại sư huynh lại gõ đầu bảo hắn diễn sâu. Chỉ là bước chân hắn có hơi nhanh, Lệnh Hồ Hạc Hiên đi bên cạnh suýt chút nữa bị hắn bỏ quên lại phía sau. Đường Ly vui mừng ra mặt, y dang hai tay hướng Trầm Thanh Di nghẹn giọng gọi:"Tiểu tử ngốc... Mau lại đây để nhị sư huynh ôm ngươi một cái."Những lời cảm động thế này ngay cả lão mẹ của Trầm Thanh Di cũng không có nói với hắn. Mộ Dung Thanh và Lệnh Hồ Hạc Hiên đồng thời mặt đen như đít nồi, hai người đàn ông lại bắt đầu lên cơn ghen rồi. Mỗi người một tay kéo lão bà của mình trở về. Lại nói hai thụ ôm nhau một chút thì cũng có làm ăn được quần què gì đâu chứ. Thiệt tình..."Tiểu thúc thúc... Tiểu thúc thúc..."Chợt có ba tiểu oa nhi một lớn hai nhỏ chạy tới ôm đùi Trầm Thanh Di, cha chúng không ôm được thì để chúng ôm vậy. Hai đứa nhỏ khóc bù lu bù loa nước mắt nước mũi tèm lem còn đứa lớn thì mặt trông có vẻ giận dỗi nhưng hai tay lại gắt gao ôm chặt lấy hông hắn. Ài... Tiểu quỷ nhỏ này giống ai mà trong ngoài bất nhất thế không biết. Lệnh Hồ Hạc Hiên lại đen mặt, khóe miệng giật giật lòng thầm gào thét. Mấy đứa nhóc quỷ này làm gì thế hả? Đây là vợ của lão tử mà! Nhưng mà chả nhẽ y lại để mọi người biết được mình ngay cả mấy đứa con nít cũng ăn giấm chua, vậy thì mất hình tượng quá rồi. Thế nên Lệnh Hồ Cung chủ đành phải lặng lẽ uống một bụng giấm mà không được để ai biết. Trầm Thanh Di cuối xuống ôm cả ba vào lòng xoa xoa đầu chúng, lại hôn hôn lên gò má cặp song sinh hai cái thật kêu rồi móc ra trong ngực mấy viên kẹo đường cho chúng mới dỗ được cả hai nín khóc. Hai tiểu oa nhi thấy kẹo hai mắt sáng rỡ, khóc lóc gì cũng quên béng. Bình thường Đường Ly và Mộ Dung Thanh đều không cho chúng ăn nhiều kẹo vì sợ chúng bị sâu răng. Bây giờ kẹo là do tiểu thúc thúc cho, cha và phụ thân chắc chắn sẽ không ngăn cản chúng.Cả hai nhanh chóng cầm lấy kẹo chạy về chỗ cha và phụ thân mình, tiểu thúc thúc gì đó cũng chẳng thèm đếm xỉa tới nữa, chỉ vui vẻ chuyên tâm ăn kẹo của mình thôi. Thật là hai tiểu quỷ đáng ghét, thấy kẹo quên người.Còn về đứa lớn thì dù gì năm nay nó cũng đã được sáu tuổi, lại kế thừa gen tốt từ Mộ Dung Thanh nên cũng cao lớn hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác. Trầm Thanh Di cũng không thể hôn lên má nó như hôn đệ đệ và muội muội của nó được nên chỉ đành vỗ vai như những người đàn ông với nhau mà thôi. Hắn lại moi ra trong ngực một thanh chủy thủ, vỏ dao và cả lưỡi dao được đúc bằng kim loại đen tuyền chạm trổ hoa văn hình rồng tinh xảo có nạm ngọc bích trông cực kỳ ngầu. Chuôi dao có khắc một chữ Cẩn biểu thị cho tên của chủ sở hữu. Con dao này là do hắn mất hết nửa ngày trời mới lục lọi được trong đống kỳ trân dị bảo của Lệnh Hồ Hạc Hiên, sau đó nhờ y khắc chữ lên chuôi dao. Mộ Dung Thiên Cẩn ban đầu còn hờ hững nhưng khi nhìn thấy thanh chủy thủ đen bóng khí thế ngất trời kia thì thích thú không dời được mắt. Trầm Thanh Di thấy nó thích như vậy cũng thở phào một hơi. Cuối cùng cũng dỗ dành được tiểu gia hỏa này, có lớn xác thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ thôi a.Lệnh Hồ Hạc Hiên dẫn người của mình đến làm lễ chào hỏi với phu phu Mộ Dung Thanh và các vị lão nhân có vai vế trong Đào Hoa Các. Lúc này Mặt Trời cũng đã ngã về Tây, Đào Hoa Các cũng không bạt đãi khách mà đã lo lắng chu toàn nơi ăn chốn ở cho tất cả mọi người của Biên Bức Cung. Trầm Thanh Di cùng Mộ Dung Thanh nói đôi ba câu sau đó lại cùng Đường Ly và Vân Tiêu hàn huyên thắm thiết một trận. Phu phu Lý Mộ Huyền cùng Vân Tiêu cũng sớm đến trước một ngày nên hôm nay cũng có mặt.Tứ sư huynh Kỳ Mặc của hắn vẫn cứ như ngày nào, đóng cửa tu luyện, thế sự không màng. Từ khi sư phụ qua đời, đã bao nhiêu năm rồi vẫn chưa từng thấy y xuất quan bao giờ. (Bật mí tương lai câu chuyện của thanh niên FA nhà ta sẽ theo nội dung nhân x yêu xin mời bà con theo dõi ở Phần 4 của truyện tui nhen.)Bởi vì Trầm Thanh Di bị Lệnh Hồ Hạc Hiên bắt ép cưới bất ngờ nên cả Đào Hoa Các từ trên xuống dưới cũng chưa một ai được uống rượu mừng. Nên bữa tiệc tối nay chính là tổ chức để hai người thành thân lại lần nữa.Trầm Thanh Di cho đến khi tắm rửa sạch sẽ xong mới phát hiện quần áo của mình và Lệnh Hồ Hạc Hiên đã biến thành hỷ phục đỏ rực. Lệnh Hồ Hạc Hiên chẳng nói gì có lẽ đã được thông báo từ trước. Y mặc xong đồ cho mình rồi lại quay sang mặc cho Trầm Thanh Di vẫn còn đang đứng ngốc nghếch ở một bên. Lệnh Hồ Hạc Hiên cầm tay hắn bước ra bên ngoài, cảnh tượng đèn đuốc sáng rực, đèn lồng, chữ hỷ dán khắp nơi, pháo nổ tưng bừng, xác pháo đỏ rực rơi đầy đất. Nam thanh nữ tú cười nói rôm rả nhìn đôi tân nhân đang nắm tay nhau từ từ bước ra.Giờ lành đã đến, nghi lễ thành hôn cuối cùng cũng bất đầu. Trầm Thanh Di ngạc nhiên nhìn hai vị song thân nhà mình đang căng thẳng ngồi trên ghế cao kia, không biết đại sư huynh đã mời họ đến từ bao giờ. Bái thứ nhất, bái thiên địa. Bái thứ hai, bái cao đường. Bái thứ ba, phu phu giao bái. Pháo hoa nổ đùng đoàng liên tiếp bay lên sáng rực giữa trời đêm tạo thành khung cảnh rực rỡ tráng lệ chúc mừng cho ngày vui trọng đại của đôi trẻ.Lần này là Trầm Thanh Di tự nguyện cùng Lệnh Hồ Hạc Hiên bái đường, không kháng cự cũng chả có ép buộc. Dù gì thiên địa cũng bái rồi, gạo cũng nấu thành cơm rồi có làm gì thì kết quả cũng chả có gì thay đổi. Với lại cả đời này hắn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của người này sao? Lễ xong, Trầm Thanh Di cũng không phải đến tân phòng chờ Lệnh Hồ Hạc Hiên như lúc trước mà ở lại cùng mọi người ăn uống chung vui. Xa xa có dựng một đài cao, Mộ Dung Thanh thần không biết quỷ không hay bất ngờ xuất hiện ở trên đó. Phía sau lưng hắn không biết là bao nhiêu vò rượu chồng chất thành hai ngọn núi nhỏ. Mộ Dung Thanh đứng trên cao, tay mở nắp một vò rượu lớn nâng lên đổ thẳng vào trong miệng. Rượu theo miệng bình chảy vào tràn ngập trong khoang miệng hắn, tràn ra bên ngoài ướt đẫm ngực áo. Hương rượu sực nức ngào ngạt bay trong gió khiến người ngửi cũng muốn say."Rượu ngon!"Mộ Dung Thanh hướng Lệnh Hồ Hạc Hiên chỉ tay."Lệnh Hồ Cung chủ, ta và ngươi hôm nay đấu một trận, không phải luận kiếm pháp cũng không phải đọ sức mạnh mà là xem tửu lượng ai cao hơn. Nếu ngươi gục trước ta thì phải chấp nhận ở rể Đào Hoa Các ta. Thế nào?""Còn nếu như ngươi ngục trước?"Lệnh Hồ Hạc Hiên hứng thú hỏi, không ngờ Mộ Dung Thanh lại mặt dày đáp:"Há ha... Nếu như ta gục trước thì ngươi đi về động phòng!""Được!"Nà ní? Trầm Thanh Di nghe mà đỡ trán, khóe miệng run rẩy không ngừng. Có thể nào đừng nhắc đến chủ đề xấu hổ đến muốn độn thổ này trước mặt bàn dân thiên hạ không hả? Thật là không biết giấu mặt vào đâu với hai cha nội này luôn. Trầm Thanh Di hắn thật sự, thật sự bất hạnh khi có một vị đại sư huynh mặt dày vô sỉ như vậy mà.Lý Mộ Huyền ngồi cạnh Vân Tiêu nghiêng người sang nói khẽ vào tai y."Ta thấy Mộ Dung Thanh chắc sẽ thắng, nhớ lúc trước chúng ta cũng uống một trận thâu đêm suốt sáng, ta nhớ trước khi mất ý thức huynh ấy vẫn còn ngồi vững vàng như bàn thạch." Vân Tiêu xùy một tiếng đáp:"Chỉ là làm màu thôi."Nói xong hai người cùng chăm chú nhìn lên đài cao.Lệnh Hồ Hạc Hiên nhẹ như chim bay lên đứng đối diện với Mộ Dung Thanh, miệng nở một nụ cười tà dị. Gì chứ nói tới động phòng là y thích lắm.Mỗi người đều phải uống một lượng rượu đồng nhất thế nên người này uống một vò người kia cũng phải uống một vò. Mộ Dung Thanh sợ không đủ nên đã chơi lớn chuẩn bị sẵn năm mươi vò, mỗi người hai mươi lăm. (Bộ tính tắm luôn hay gì vậy cha nội.)Cực hạn của Mộ Dung Thanh là mười vò. Còn Lệnh Hồ Hạc Hiên thì kể từ lúc y theo sư phụ Độc Cô Vô Tình của mình thì uống rượu còn nhiều hơn ăn cơm. Chỗ ở của Độc Cô Vô Tình không có gì khác ngoài rượu, lão không chỉ có tính tình quái dị mà còn mắc chứng nghiện rượu. Sư phụ thế nào thì đồ đệ thế ấy, Lệnh Hồ Hạc Hiên tất nhiên cũng uống rượu như uống nước, hắn có thể uống ngàn chén không say nhưng lại khác một điểm là không bị nghiện. Tính tình hắn đôi lúc cũng có chút quái dị, điều này ai cũng biết. Mộ Dung Thanh tính đi tính lại cũng không tính được hắn đã uống tới vò thứ mười rồi mà sắc mặt Lệnh Hồ Hạc Hiên cũng chả có gì thay đổi. Còn hắn thì đã cảm thấy choáng cmn váng luôn rồi. Đến vò thứ mười một, Các chủ uy phong lẫm liệt, khuôn mặt than ngầu lòi của chúng ta đã trực tiếp mất sạch hình tượng, mặt đỏ như đít khỉ, nằm thành hình chữ đại trên mặt đất miệng nói lảm nhảm không thôi. Còn Lệnh Hồ Hạc Hiên vẫn một bộ dáng tỉnh bơ cứ như bao nhiêu rượu y uống vào đều trực tiếp bốc hơi sạch sẽ.Đường Ly sau khi lo cho mấy đứa nhỏ nhà mình đi ngủ thì quay lại liền bắt gặp cảnh này. Y chỉ biết cười khổ chạy đến đỡ lão chồng mình về phòng, lần này hắn gặp phải đối thủ trâu bò rồi. Thắng thua đã quá rõ ràng, tiệc tùng cũng đã tan, cũng chẳng còn gì để xem, ai cũng trở về phòng nấy. Lệnh Hồ Hạc Hiên phi thân đáp xuống bên cạnh Trầm Thanh Di đang ngủ gục trên bàn, ôn nhu luồng tay ôm hắn bay đến phòng tân hôn. "Bảo bối, chúng ta động phòng thôi."Y làm sao có thể quên nội dung chính của đêm nay là động phòng cơ chứ._______________________________Đọc giả: Tui có thể ngửi thấy mùi thịt ở chương sau.Tác giả: Ai mua dép hôn?Đọc giả: Còn tới đây bán dép nữa là lấy dép vả nát đít nhe chưa!Tác giả: Nhưng mà... Nhưng mà dép chưa bán được đôi nào...Đọc giả: Không nhưng nhị gì hết! Mau dọn hàng về chuẩn bị bán xôi thịt nhanh!Tác giả: ...Thế là tác giả đành ngậm ngùi dọn hàng về, ở nhà live stream bán dép.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com